Chương 18: Trong Lòng
Bởi vì hôn nhân là lời đề nghị của Lục Dụ Thần, và cô phải chấp nhận vì không còn cách nào khác, buổi tối cô ngủ phòng được sắp xếp, tuy hơi lạ chỗ khó ngủ nhưng lẽ do suy nghĩ trong đầu khiến cô quá mệt cho nên ngủ quên khi nào cũng chẳng hay.
Đáng sợ nhất là nhà này chỉ có một phòng vệ sinh, cô ngáp ngắn ngáp dài đi xuống dưới, dáng vẻ cũng không mấy dễ chịu, cô đi đến phòng vệ sinh đẩy cửa đi vào.
Đột nhiên chiếc khăn bông trên tay cô không tự chủ mà rơi xuống, cơ thể cô đông cứng phản ứng cũng không nổi nữa. Bốn mắt nhìn nhau Lục Dụ Thần chỉ mặc quần dài vô cùng thoải mái, tóc anh rũ xuống mi mắt.
Cả cơ thể săn chắc của anh ở trước mặt cô khiến cô đến lúc anh nhếch mép cưới mới kịp phản ứng lại.
“Chậc! Ánh mắt của em là đang, chết mê chết mệt tôi sao?” Lục Dụ Thần vui vẻ gương mặt của anh hiện rõ vẻ lưu manh bước chậm rãi đến trước mặt cô.
Anh vươn chân một cái đã có thể đóng lại cửa phòng vệ sinh.
“Rầm!!”
Thẩm Y Tranh giật mình nhưng không dám mở mắt ra, cô cảm nhận được ánh mắt nóng hổi của anh đang nhìn chằm chằm vào cô, nhưng anh không lên tiếng cũng không nói năng gì nữa khiến cô có chút bất an cơ thể cũng vì thế mà rung rẩy.
Nhưng Lục Dụ Thần cuối cùng vẫn kiềm chế bản thân muốn hôn cô mà thẳng người, bỏ ra ngoài một mạch không nghoảnh đầu. Tiếng mở cửa rồi đóng lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm, khi nãy cô rất sợ cô cảm thấy mỗi lần Lục Dụ Thần im lặng đều đáng sợ.
Lục Dụ Thần không thông báo ra bên ngoài rằng anh sẽ kết hôn với cô, cô không đồng ý anh cũng không muốn ép buộc, dù sao Lý Phong trong lòng cô vốn dĩ có một vị trí cố định mà khó thay đổi.
Thẩm Y Tranh cũng không hề biết tình cảm anh dành cho cô là thật, trong thâm tâm cô mặc định là vì anh muốn giúp đỡ mình cho nên mới kết hôn, hơn nữa Lục Phùng Y lại là em gái anh cho nên anh giúp cô cũng không quá khó hiểu.
Nhìn vào gương, đột nhiên cô nhớ đến Lý Phong trong lòng vừa khó chịu vừa uất ức, nước mắt bất giác vì thế mà rơi xuông. Cổ phiếu công ty không ngừng tuột xuống khiến cô không khỏi lo lắng, cô chỉ vừa tốt nghiệp sau có thể theo kịp những lão cáo già trong công ty đã có mặt trên thương trường gần ấy năm.
Cô đã đậu thạc sĩ bên Pháp nhưng cuối cùng vẫn không thể đến đó.
“Không được khóc! Thẩm Y Tranh không được khóc, cố gắng một chút mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi” Cô tự mình an ủi xong lau đi nước mắt liên tục hất nước để rửa mặt.
Suy cho cùng thời gian yêu nhau bao lâu cũng không quan trọng, khi tương lai mơ hồ thì con người ta sẽ chẳng bao giờ chọn tình yêu thay cho sự nghiệp thành công.
Lục Dụ Thần tự lái xe đến công ty, anh mặc áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen, dáng vẻ anh với chiều cao m86 thì đồ trên người anh dù là xấu hay đẹp thì nó vẫn trở nên vô cùng hoàn hảo.
Thật ra có thể đi cùng cô nhưng mà vì cô không muốn mọi người biết cho nên anh đi trước, cô sẽ tự đến công ty để tránh bị nghi ngờ. Sắc mặt anh không chút cảm xúc cầm lấy áo vest trên tay đi vào trong Lục Thị.
Anh nhìn bảng thống kê trợ lý đã đưa, anh mua lại gần phân nửa số cổ phần của Thẩm Thị cô không hề biết, nếu như cô biết chắc chắn sẽ hận anh. Hai tay anh day day thái dương “Ưng Châu! Cậu cho người đi xem Lý Phong rời khỏi thành phố chưa.”
Ưng Châu có chút e ngại nhìn anh “Lục Ca! Anh thật sự muốn kết hôn, chẳng phải nếu làm việc như trước sẽ thoải mái hơn sao? Anh đâu thích mấy cái kinh doanh này.” Số tiền mà anh kiếm được hằng tháng tính đến trăm triệu.
Tại sao phải ép buộc bản thân theo một cái khuôn khổ mà anh không hề muốn nó chứ, đánh đấm quanh năm suốt tháng đột nhiên lại quay về phụ Lục Gia quản lý công ty.
Anh đưa mắt nhìn anh ta xong cười nhẹ cúi đầu đọc tiếp tài liệu “Tôi không thích kinh doanh, tôi thích cô ấy cho nên phải kinh doanh.” Cô học kinh tế anh biết, suýt chút đã có thể đi nước ngoài du học rồi nhưng cô lại chọn ở lại quản lý công ty mà không muốn giao lại Thẩm Thị cho bất kì người nào.
Điều đó chứng tỏ cô không còn ai ở thành phố này mà có thể tin tưởng. Lục Dụ Thần anh không biết phải đối với cô thế nào, cũng không biết thời gian trôi qua anh có như hiện tại hướng về cô không nhưng anh biết anh muốn bảo vệ cô.
Ưng Châu nhìn anh một lúc, cảm thấy có chút bất ngờ.
Vài người gặp trăm lần cũng chẳng thể yêu, nhưng anh chỉ vừa nhìn thấy cô đã muốn mang cô về nhà nhốt lại, không muốn ai nhìn thấy tiểu xinh đẹp của anh càng không muốn người khác nhìn thấy nụ cười của cô, nhở đâu bọn họ thấy cô cười lại bám theo, lúc đó anh lại phải ra tay chặt đào.
Đáng sợ nhất là nhà này chỉ có một phòng vệ sinh, cô ngáp ngắn ngáp dài đi xuống dưới, dáng vẻ cũng không mấy dễ chịu, cô đi đến phòng vệ sinh đẩy cửa đi vào.
Đột nhiên chiếc khăn bông trên tay cô không tự chủ mà rơi xuống, cơ thể cô đông cứng phản ứng cũng không nổi nữa. Bốn mắt nhìn nhau Lục Dụ Thần chỉ mặc quần dài vô cùng thoải mái, tóc anh rũ xuống mi mắt.
Cả cơ thể săn chắc của anh ở trước mặt cô khiến cô đến lúc anh nhếch mép cưới mới kịp phản ứng lại.
“Chậc! Ánh mắt của em là đang, chết mê chết mệt tôi sao?” Lục Dụ Thần vui vẻ gương mặt của anh hiện rõ vẻ lưu manh bước chậm rãi đến trước mặt cô.
Anh vươn chân một cái đã có thể đóng lại cửa phòng vệ sinh.
“Rầm!!”
Thẩm Y Tranh giật mình nhưng không dám mở mắt ra, cô cảm nhận được ánh mắt nóng hổi của anh đang nhìn chằm chằm vào cô, nhưng anh không lên tiếng cũng không nói năng gì nữa khiến cô có chút bất an cơ thể cũng vì thế mà rung rẩy.
Nhưng Lục Dụ Thần cuối cùng vẫn kiềm chế bản thân muốn hôn cô mà thẳng người, bỏ ra ngoài một mạch không nghoảnh đầu. Tiếng mở cửa rồi đóng lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm, khi nãy cô rất sợ cô cảm thấy mỗi lần Lục Dụ Thần im lặng đều đáng sợ.
Lục Dụ Thần không thông báo ra bên ngoài rằng anh sẽ kết hôn với cô, cô không đồng ý anh cũng không muốn ép buộc, dù sao Lý Phong trong lòng cô vốn dĩ có một vị trí cố định mà khó thay đổi.
Thẩm Y Tranh cũng không hề biết tình cảm anh dành cho cô là thật, trong thâm tâm cô mặc định là vì anh muốn giúp đỡ mình cho nên mới kết hôn, hơn nữa Lục Phùng Y lại là em gái anh cho nên anh giúp cô cũng không quá khó hiểu.
Nhìn vào gương, đột nhiên cô nhớ đến Lý Phong trong lòng vừa khó chịu vừa uất ức, nước mắt bất giác vì thế mà rơi xuông. Cổ phiếu công ty không ngừng tuột xuống khiến cô không khỏi lo lắng, cô chỉ vừa tốt nghiệp sau có thể theo kịp những lão cáo già trong công ty đã có mặt trên thương trường gần ấy năm.
Cô đã đậu thạc sĩ bên Pháp nhưng cuối cùng vẫn không thể đến đó.
“Không được khóc! Thẩm Y Tranh không được khóc, cố gắng một chút mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi” Cô tự mình an ủi xong lau đi nước mắt liên tục hất nước để rửa mặt.
Suy cho cùng thời gian yêu nhau bao lâu cũng không quan trọng, khi tương lai mơ hồ thì con người ta sẽ chẳng bao giờ chọn tình yêu thay cho sự nghiệp thành công.
Lục Dụ Thần tự lái xe đến công ty, anh mặc áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen, dáng vẻ anh với chiều cao m86 thì đồ trên người anh dù là xấu hay đẹp thì nó vẫn trở nên vô cùng hoàn hảo.
Thật ra có thể đi cùng cô nhưng mà vì cô không muốn mọi người biết cho nên anh đi trước, cô sẽ tự đến công ty để tránh bị nghi ngờ. Sắc mặt anh không chút cảm xúc cầm lấy áo vest trên tay đi vào trong Lục Thị.
Anh nhìn bảng thống kê trợ lý đã đưa, anh mua lại gần phân nửa số cổ phần của Thẩm Thị cô không hề biết, nếu như cô biết chắc chắn sẽ hận anh. Hai tay anh day day thái dương “Ưng Châu! Cậu cho người đi xem Lý Phong rời khỏi thành phố chưa.”
Ưng Châu có chút e ngại nhìn anh “Lục Ca! Anh thật sự muốn kết hôn, chẳng phải nếu làm việc như trước sẽ thoải mái hơn sao? Anh đâu thích mấy cái kinh doanh này.” Số tiền mà anh kiếm được hằng tháng tính đến trăm triệu.
Tại sao phải ép buộc bản thân theo một cái khuôn khổ mà anh không hề muốn nó chứ, đánh đấm quanh năm suốt tháng đột nhiên lại quay về phụ Lục Gia quản lý công ty.
Anh đưa mắt nhìn anh ta xong cười nhẹ cúi đầu đọc tiếp tài liệu “Tôi không thích kinh doanh, tôi thích cô ấy cho nên phải kinh doanh.” Cô học kinh tế anh biết, suýt chút đã có thể đi nước ngoài du học rồi nhưng cô lại chọn ở lại quản lý công ty mà không muốn giao lại Thẩm Thị cho bất kì người nào.
Điều đó chứng tỏ cô không còn ai ở thành phố này mà có thể tin tưởng. Lục Dụ Thần anh không biết phải đối với cô thế nào, cũng không biết thời gian trôi qua anh có như hiện tại hướng về cô không nhưng anh biết anh muốn bảo vệ cô.
Ưng Châu nhìn anh một lúc, cảm thấy có chút bất ngờ.
Vài người gặp trăm lần cũng chẳng thể yêu, nhưng anh chỉ vừa nhìn thấy cô đã muốn mang cô về nhà nhốt lại, không muốn ai nhìn thấy tiểu xinh đẹp của anh càng không muốn người khác nhìn thấy nụ cười của cô, nhở đâu bọn họ thấy cô cười lại bám theo, lúc đó anh lại phải ra tay chặt đào.