Chương 5: Không ngừng dày vò
Nhưng cô lùi không có nghĩa người đàn ông kia sẽ buông tha.
Bốp!
"Ư..."
Thời điểm lưng chạm mạnh vào tường, Tô Kinh Hạ đau đớn rên khẽ một tiếng. Nhưng cái đau kia so với cái bóng đang đổ sụp xuống đầu cô lúc này càng có lực dọa dẫm với cô hơn, khiến cô không kịp cảm nhận đã hoảng hốt ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã đem cô ép sát vào tường một cách bạo lực.
Đúng lúc lại thấy nắm đấm của hắn giơ lên, hướng về phía cô đấm tới.
Rầm!
"Hức!"
Tô Kinh Hạ vô thức nhắm tịt mắt hoảng hốt rụt người theo bản năng.
Nắm đấm kia không có chạm đến cô, lại đập mạnh vào tường. Chính là khoảnh khắc nó xược qua mặt cô mang theo tiếng gió cùng bất mãn của người đàn ông khiến cô vừa sợ vừa khó hiểu không rõ vì cái gì hắn lại tức giận như vậy, lại không nhịn được tủi thân. Cô đã làm gì sai...
Lục Ngạn nhìn đôi mắt ửng đỏ oan ức của Tô Kinh Hạ, táo bạo trong lòng chẳng những không giảm mà còn tăng lên. Chính hắn có hiểu vì sao mình lại bực bội như vậy hay không không quan trọng, vấn đề là hắn không có khả năng nói rõ tất cả với Tô Kinh Hạ. Có lẽ đó mới là điều khiến hắn khó chịu.
Cuối cùng dưới ánh mắt bàng hoàng khó hiểu của Tô Kinh Hạ, hắn không nói một tiếng nào nữa mà bỏ đi.
"Hức hức..."
Bóng lưng hắn vừa khuất, Tô Kinh Hạ đã vô lực trượt dài xuống đất. Cô không kìm được tiếng nức nở nghẹn ngào mà gục đầu xuống ôm chặt hai đầu gối đáng thương co rụt lại một góc trên đất. Dáng vẻ kia vừa nhỏ bé vừa bất lực khiến người xót xa.
Từ cái ngày hôm đó, tình cảnh lại đổi thành Lục Ngạn không để ý tới Tô Kinh Hạ nữa.
Nếu phải nói thì hắn giống như trước đây, không xa không gần, vô cùng bình thường.
Nhưng sau tất cả mọi chuyện, mối quan hệ giữa họ lại không thể dùng từ bình thường để hình dung được nữa.
Tô Kinh Hạ lần thứ ba bị người đàn ông lạnh lùng lướt qua như thể bản thân là vô hình trong mắt hắn, trái tim đau đớn kịch liệt.
Rốt cuộc cô phải làm sao mới được đây...
...
"Kinh Hạ à, ngày mai là chủ nhật, con về nhà một chuyến đi, cùng mẹ ăn cơm."
Hôm đó là thứ bảy, Tô Kinh Hạ bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ cô. Sau khi nghe xong nói thẳng là cô không hề muốn về chút nào.
Nhưng cô lấy lý do gì để thoái thác đây? Giữa mẹ con họ tuy rằng không đến mức thắm thiết bởi vì tính cách của Tô Mị cùng tính chất công việc của bà, nhưng mẹ con họ lại chưa từng có xích mích gì với nhau. Mẹ cô so với những bà mẹ khác lại không có gò bó cô, mặc cô trưởng thành tự do không gượng ép nhưng vẫn cho đủ sự quan tâm. Bà vẫn là bà mẹ xứng chức khiến người ta hâm mộ.
"Dạ."
Nặng nề cúp điện thoại, Tô Kinh Hạ đã nghĩ, cũng không phải về nhà là sẽ gặp người kia, như vậy không tính là chuyện gì đi, cô vẫn có thể chịu đựng được.
Ý nghĩ ngây thơ này của cô lập tức bị đập tan nát khi nhìn thấy người đàn ông dạo gần đây luôn đối với cô lạnh lùng thấu tim lại đang dùng một dáng vẻ ôn nhu dịu dàng đeo tạm dề nấu cơm trong căn bếp ít khi dùng đến của nhà cô.
"Không ngờ cậu lại có tay nghề như vậy."
Mẹ cô đứng bên cạnh thầy ấy, nếm thử đồ ăn thầy đưa tới miệng xong gật gù bình phẩm. Thầy nghe được liền cười: "Đó là tại vì em không biết thôi."
Cảnh tượng ngọt ngào này như mũi lê đầy gai tàn nhẫn đâm vào tim cô.
Mẹ cô hoàn toàn không biết gì, sau khi nhận ra cô đã về liền thản nhiên lôi kéo cô giới thiệu: "Kinh Hạ, đây là Lục Ngạn, người yêu của mẹ. Con gọi chú Lục là được."
"Xin chào."
Lục Ngạn lúc này giống như không hề nhận ra cô học trò của mình, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt nở nụ cười ôn hòa đưa tay ra chào hỏi.
Tô Kinh Hạ chết lặng nắm lấy bàn tay kia.
Tô Mị giống như có cảm giác được thái độ của Tô Kinh Hạ không đúng, nhưng bà chỉ quy nó cho việc Tô Kinh Hạ kháng cự việc mẹ mình có người đàn ông khác ngoài ba thôi. Tô Mị lại không quan tâm cô có chấp nhận hay không nên sau đó vẫn giống như bình thường hỏi han vấn đề học tập của cô.
Lục Ngạn lại quay vào bếp tiếp tục nấu cơm.
Bữa cơm hôm đó Tô Kinh Hạ ăn thế nào cô cũng không biết nữa. Tất cả hành động giống như đều là máy móc mà hoàn thành.
Rõ ràng là lần đầu được ăn cơm thầy ấy nấu, nhưng cô lại không nếm ra được mùi vị gì ngoài đắng và chát, tê dại cả đầu lưỡi.
Hai người đối diện thản nhiên trò chuyện cùng nhau. Mỗi cái ánh mắt thâm tình thầy ấy dành cho mẹ của cô giống như nhát dao đâm vào tim cô máu chảy đầm đìa.
Bốp!
"Ư..."
Thời điểm lưng chạm mạnh vào tường, Tô Kinh Hạ đau đớn rên khẽ một tiếng. Nhưng cái đau kia so với cái bóng đang đổ sụp xuống đầu cô lúc này càng có lực dọa dẫm với cô hơn, khiến cô không kịp cảm nhận đã hoảng hốt ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã đem cô ép sát vào tường một cách bạo lực.
Đúng lúc lại thấy nắm đấm của hắn giơ lên, hướng về phía cô đấm tới.
Rầm!
"Hức!"
Tô Kinh Hạ vô thức nhắm tịt mắt hoảng hốt rụt người theo bản năng.
Nắm đấm kia không có chạm đến cô, lại đập mạnh vào tường. Chính là khoảnh khắc nó xược qua mặt cô mang theo tiếng gió cùng bất mãn của người đàn ông khiến cô vừa sợ vừa khó hiểu không rõ vì cái gì hắn lại tức giận như vậy, lại không nhịn được tủi thân. Cô đã làm gì sai...
Lục Ngạn nhìn đôi mắt ửng đỏ oan ức của Tô Kinh Hạ, táo bạo trong lòng chẳng những không giảm mà còn tăng lên. Chính hắn có hiểu vì sao mình lại bực bội như vậy hay không không quan trọng, vấn đề là hắn không có khả năng nói rõ tất cả với Tô Kinh Hạ. Có lẽ đó mới là điều khiến hắn khó chịu.
Cuối cùng dưới ánh mắt bàng hoàng khó hiểu của Tô Kinh Hạ, hắn không nói một tiếng nào nữa mà bỏ đi.
"Hức hức..."
Bóng lưng hắn vừa khuất, Tô Kinh Hạ đã vô lực trượt dài xuống đất. Cô không kìm được tiếng nức nở nghẹn ngào mà gục đầu xuống ôm chặt hai đầu gối đáng thương co rụt lại một góc trên đất. Dáng vẻ kia vừa nhỏ bé vừa bất lực khiến người xót xa.
Từ cái ngày hôm đó, tình cảnh lại đổi thành Lục Ngạn không để ý tới Tô Kinh Hạ nữa.
Nếu phải nói thì hắn giống như trước đây, không xa không gần, vô cùng bình thường.
Nhưng sau tất cả mọi chuyện, mối quan hệ giữa họ lại không thể dùng từ bình thường để hình dung được nữa.
Tô Kinh Hạ lần thứ ba bị người đàn ông lạnh lùng lướt qua như thể bản thân là vô hình trong mắt hắn, trái tim đau đớn kịch liệt.
Rốt cuộc cô phải làm sao mới được đây...
...
"Kinh Hạ à, ngày mai là chủ nhật, con về nhà một chuyến đi, cùng mẹ ăn cơm."
Hôm đó là thứ bảy, Tô Kinh Hạ bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ cô. Sau khi nghe xong nói thẳng là cô không hề muốn về chút nào.
Nhưng cô lấy lý do gì để thoái thác đây? Giữa mẹ con họ tuy rằng không đến mức thắm thiết bởi vì tính cách của Tô Mị cùng tính chất công việc của bà, nhưng mẹ con họ lại chưa từng có xích mích gì với nhau. Mẹ cô so với những bà mẹ khác lại không có gò bó cô, mặc cô trưởng thành tự do không gượng ép nhưng vẫn cho đủ sự quan tâm. Bà vẫn là bà mẹ xứng chức khiến người ta hâm mộ.
"Dạ."
Nặng nề cúp điện thoại, Tô Kinh Hạ đã nghĩ, cũng không phải về nhà là sẽ gặp người kia, như vậy không tính là chuyện gì đi, cô vẫn có thể chịu đựng được.
Ý nghĩ ngây thơ này của cô lập tức bị đập tan nát khi nhìn thấy người đàn ông dạo gần đây luôn đối với cô lạnh lùng thấu tim lại đang dùng một dáng vẻ ôn nhu dịu dàng đeo tạm dề nấu cơm trong căn bếp ít khi dùng đến của nhà cô.
"Không ngờ cậu lại có tay nghề như vậy."
Mẹ cô đứng bên cạnh thầy ấy, nếm thử đồ ăn thầy đưa tới miệng xong gật gù bình phẩm. Thầy nghe được liền cười: "Đó là tại vì em không biết thôi."
Cảnh tượng ngọt ngào này như mũi lê đầy gai tàn nhẫn đâm vào tim cô.
Mẹ cô hoàn toàn không biết gì, sau khi nhận ra cô đã về liền thản nhiên lôi kéo cô giới thiệu: "Kinh Hạ, đây là Lục Ngạn, người yêu của mẹ. Con gọi chú Lục là được."
"Xin chào."
Lục Ngạn lúc này giống như không hề nhận ra cô học trò của mình, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt nở nụ cười ôn hòa đưa tay ra chào hỏi.
Tô Kinh Hạ chết lặng nắm lấy bàn tay kia.
Tô Mị giống như có cảm giác được thái độ của Tô Kinh Hạ không đúng, nhưng bà chỉ quy nó cho việc Tô Kinh Hạ kháng cự việc mẹ mình có người đàn ông khác ngoài ba thôi. Tô Mị lại không quan tâm cô có chấp nhận hay không nên sau đó vẫn giống như bình thường hỏi han vấn đề học tập của cô.
Lục Ngạn lại quay vào bếp tiếp tục nấu cơm.
Bữa cơm hôm đó Tô Kinh Hạ ăn thế nào cô cũng không biết nữa. Tất cả hành động giống như đều là máy móc mà hoàn thành.
Rõ ràng là lần đầu được ăn cơm thầy ấy nấu, nhưng cô lại không nếm ra được mùi vị gì ngoài đắng và chát, tê dại cả đầu lưỡi.
Hai người đối diện thản nhiên trò chuyện cùng nhau. Mỗi cái ánh mắt thâm tình thầy ấy dành cho mẹ của cô giống như nhát dao đâm vào tim cô máu chảy đầm đìa.