Chương 2: Ngày nhập học
Chẳng mấy mà thời gian nghỉ hè trôi qua thật nhanh,Ngọc Hy thức dậy từ sớm để chuẩn bị cho ngày đầu tiên đi tới ngôi trường mới.Dù lúc này mới 5 giờ 30 phút tiếng hét náo loạn vang khắp căn nhà nhỏ.
"Bố Mẹ sao hai người không gọi con dậy"
"Vẫn còn sớm mà,mẹ gọi một lầm rồi mà con không chịu dậy"Tiếng Thẩm Tuyết Nhi từ trong phòng bếp vọng ra.Thẩm Tuyết Nhi đúng là một mẫu hình nội trợ chuẩn mực của gia đình.Trước kia mẹ cô theo đuổi ước mơ nhảy vũ công của mình nhưng vì một sự cố khiến bà mãi mãi không thể trở lại với sân khấu nữa.Giây phút tưởng chừng như tuyệt vọng vô cùng đối với một người còn đang ở độ tuổi tương lai nở rộ như vậy.Có nhiều lúc Thẩm Tuyết Nhi định tự tử nhưng với sự đồng hành của Hàn Tú Thanh-mẹ Hạo Thiên thì cuối cùng bà cũng vượt qua được nỗi đau này.Trở về khoảng thời gian nhiều năm về trước tại trên sân thượng của toà nhà gồm 5 tầng,Thẩm Tuyết Nhi đứng thất thần trên lan can gió to kiến cho mặt đau rát.Phía bên dưới đội cứu hộ giăng đệm sẵn,rất nhiều người ngước nhìn lên.Tiếng mở cửa phá vỡ không khí ảm đạm lúc này,Thẩm Tuyết Nhi ngước đầu nhìn về phía sau thoạt đầu ngạc nhiên tiếp theo tới hoảng hốt:"Cậu...cậu đừng đi tới đây...tớ...tớ nhảy đó"
Hàn Tú Thanh tiếp tục đi tới phía Thẩm Tuyết Nhi và ngồi xuống bên cạnh,ánh mắt nhìn bề một khoảng xa vô định:"Đối với cậu như thế này là áp lực lâm rồi à?Khó khăn lớn nhất trong cuộc đời cậu rồi sao?"
Thẩm Tuyết Nhi nhất thời không biết trả lời câu hỏi đó như thế nào,đôi mắt dán chặt vào Hàn Tú Thanh.Sau một vài giây,Hàn Tú Thanh quay sang nhìn Thẩm Tuyết Nhi,trên môi lộ rõ vẻ khinh bỉ:"Sao hả?Nhìn tôi cái gì?Không định nhảy xuống nữa à"
Câu hỏi của Hàn Tú Thanh cưa xoáy vòng tròng tâm trí Thẩm Tuyết Nhi.Từ độ cao như thế này,nhảy xuống thì không biết xương còn nguyên vẹn hay không.
"Mới có đó đã có ý định tự tử?Cậu không thấy nhiều người còn chưa được như cậu à?Nếu mất đi sở thích này cậu còn có thể theo đuổi nhiều cái khác"
"Thẩm Tuyết Nhi!Tôi thật ghen tỵ với cậu biết bao nhiêu...Cậu được sống cuộc đời của cậu...một con rối chính trị như tôi thì làm sao có thể được như vậy chứ?"
"Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ lại...tương lai của cậu còn dài..chẳng lẽ cứ xoáy nó vào khoảng vô không kết thúc cuộc đời dễ dàng như vậy sao?Còn bố mẹ,gia đình cậu thì sao?"
Khoảnh khắc ấy Thẩm Tuyết Nhi đã thực sự rung động trước lời nói ấy....
Trở lại thực tại
Ngọc Hy vội vội vàng vàng chào tạm biệt bố mẹ để sang nhà Hạo Thiên rủ cậu đi học.
Ngọc Hy biết chắc chắn là giờ này Hạo Thiên vẫn còn đang ngủ nướng nên cô lao thẳng lên phòng cậu mở cửa ra.Tiếng hét vang khắp căn phòng:"Sao giờ này cậu vẫn còn ngủ được!Cậu đúng là lợn mà"
Hạo Thiên nheo nheo mắt,lấy chăn chùm kín đầu:"Con lợn ồn ào này nữa,có để cho ai ngủ không"
Ngọc Hy tức giận chạy tới lôi chăn Hạo Thiên ra không cho cậu ngủ nữa.Đấu tranh dữ dội một lúc cuối cùng Hạo Thiên cũng chịu dậy.
Một lúc sau hai người đi xuống dưới nhà,thấy ông quản gia Lâm.Ngọc Hy lễ phép chào:"Con chào ông ạ"
Ông quản gia mỉm cười gật đầu.Ngọc Hy và Hạo Thiên đi học.Chiếc xe Bugatti La Voiture Noire lăn bánh đậu trước cổng cửa dinh thự.Tài xế trong xe bước ra thân hình cao ráo cùng bộ trang phục đen kèm theo một chiếc kính cũng màu đen.Nhiều người nhận không ra còn lầm tưởng đây là xã hội đen.Hạo Thiên và Ngọc Hy đi tới,Ngọc Hy có chút rụt rè trước bộ dạng đáng sợ này,giật giật tay áo Hạo Thiên giọng nói nhỏ xíu chỉ đủ cho cô và cậu nghe thấy:"Hôm nay chúng ta đi bộ đi nha"
"Về đi!"
Tài xế định nói gì đó nhưng chần chừ rồi lại thôi không nói nữa cúi người xong đi vào xe.
Con đường này là khu trung tâm Thành phố nên luôn tấp nập người qua lại,tuyến đường giao thông hoạt động liên tục không lúc nào nghỉ ngơi.Kể cả khi về đêm,cuộc sống nơi đây-Giao thông đi lại vẫn diễn ra như thường.Người ta đặt cho nó một cái tên"Thành phố không ngủ".
Ngọc Hy hào hứng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh:"Tớ không nghĩ tới tớ lại đỗ trường danh giá như vậy luôn"
"Chẳng có gì là không thể xảy ra cả"
"Ừm!Tất cả là nhờ cậu bạn thân của tớ,yêu quý cậu lắm luôn"
"Sao lại nhờ tớ,đó là do sự cố gắng của cậu thôi"
"Thì cũng nhờ cậu một phần lớn mà"
Ngọc Hy tâm trạng đang vui vẻ đột nhiên trở nên lo lắng:"Lớp mới,trường mới...tớ sợ không hoà nhập được với mọi người.Nghe nói tung học Thanh Hoa chỉ dành cho giới nhà giàu thôi.."
"Có tớ ở đây thì ai dám làm gì cậu?"Hạo Thiên khoác tay qua vai Ngọc Hy:"Yên tâm đi!Chỉ cần tớ chơi với cậu là đủ rồi"
Hai người nói chuyện chẳng mấy mà đi tới trường.Trung học Thanh Hoa rất to,đẹp,lộng lẫy khác hẳn với các khu trường khác.Ngọc Hy ngắm nhìn xung quanh trường một cách đầy thích thú.
Lớp Ngọc Hy và Hạo Thiên học là 10A1.Lên trên lớp toàn những gương mặt xa lạ.Một không khí im lặng đến cực độ.Ngọc Hy và Hạo Thiên đi vào ngồi bàn thứ 4 dãy giữa.Khi nhìn thấy Hạo Thiên,mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu nhưng bù lại một cái liếc nhìn cũng không có.Đột nhiên cậu bạn nam bàn trên quay ngoắt xuống cười tươi:"Hạo Thiên,Ngọc Hy gặp lại hai người rồi.Không ngờ chúng ta lại chung lớp"
Hạo Thiên mặt lạnh nhìn cậu bạn một cái rồi quay đi.Ngọc Hy mỉm cười:"A!Lăng Đình Tuấn đúng không"
"Đúng rồi!Gặp lại tảng băng di động với cậu rồi,vui quá đi"Nói xong mới biết mình lỡ lời,Lăng Đình Tuấn e dè nhìn sang phía bên trái,tự vả vào miệng mình:"Haha!Cái miệng chết tiệt,coi như tớ chưa nói gì hết,haha"
Cô bạn ngồi kế Lăng Đình Tuấn cũng ngạc nhiên quay xuống:"Đình Tuấn!Cậu quen Đại thiếu gia à?"
"Quen chứ!Quen lâu lắm rồi là đằng khác,tiện thể tớ còn quen luôn cả cô bạn thân của Hạo Thiên cơ"
"Chào cậu!Tớ tên là Giang Ngọc Hy rất vui được làm quen với cậu"
"Tớ là Đinh Âm Âm,rất vui được làm quen"
- Cộc cộc cộc
Tiếng giày cao gót ngày càng đi tới gần,một người với cặp mắt kính tôn thêm vẻ tri thức,trên tay cầm quyển giáo án bước vào lớp đi lên bục giảng.Trước khi nói còn khẽ nâng cặp kính lên.
"Chào các em,cô tên là Giao Liên 27 hiện đang công tác tại Bắc Kinh.Từ nay sẽ đảm nhiệm vị trí giáo viên chủ nhiệm của lớp ta.Cô dạy bộ môn Hoá học"
"Cô cũng rất lấy đó làm mừng vì được chủ nhiệm lớp chọn của khối 10". Đọc ?hêm ?hiều ?ruyệ? ở # ?ru m?ruye?﹒?N #
Cô Giao Liên đi tới chỗ ngồi dành cho giáo viên.
"Lớp ta có một bạn đạt điểm tuyệt đối,cao nhất khối 10,đạt kỉ lục chưa từng có của trường ta..mời em Lục Hạo Thiên"
Hạo Thiên đừng dậy,một lần nữa ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.Cô giáo cũng rất đỗi ngạc nhiên với thành tích của cậu học sinh này,cỗ vẫy tay ra hiệu ngồi xuống.
"Lớp ta có một thiên tài vô cùng hiếm có...haha"
"Tiếp theo,một tập thể lớp vô cùng cầm thiết phải có ban cán sự lớp.Đầu tiên cô sẽ chỉ bầu lớp trưởng để bao quát quản lí lớp,khoảng một thời gian sau cô sẽ bầu các vị trí khác như lớp phó học tập,lao động,văn nghệ và Bí thư cùng tổ trưởng,tổ phó"
"Lớp trưởng lớp ta là Lục Hạo Thiên nhé!"
Hiệu trưởng đứng bên ngoài đột ngột gọi cô Giao Liên đi tới văn phòng nói chuyện.Cô Giao Liên cho cả lớp tự ngồi làm quen với nhau.
- Tại phòng hiệu trưởng
"Cô Giao,chắc cô cũng biết ngôi trường này rất nhiều học sinh có bố mẹ quyền lực"
"Vâng tôi biết"
"Tôi muốn nhắc nhở trước với cô...bạn học sinh Lục Hạo Thiên là người chúng ta không thể động tới được"
"Vâng tôi biết"
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút như thế thôi,đấy là Đại thiếu gia duy nhất của Lục Thị.Ngôi trường này 90% là do vốn nhà cậu ấy"
"Vâng!Chả trách thiếu gia Lục học giỏi như vậy..."
"Bố Mẹ sao hai người không gọi con dậy"
"Vẫn còn sớm mà,mẹ gọi một lầm rồi mà con không chịu dậy"Tiếng Thẩm Tuyết Nhi từ trong phòng bếp vọng ra.Thẩm Tuyết Nhi đúng là một mẫu hình nội trợ chuẩn mực của gia đình.Trước kia mẹ cô theo đuổi ước mơ nhảy vũ công của mình nhưng vì một sự cố khiến bà mãi mãi không thể trở lại với sân khấu nữa.Giây phút tưởng chừng như tuyệt vọng vô cùng đối với một người còn đang ở độ tuổi tương lai nở rộ như vậy.Có nhiều lúc Thẩm Tuyết Nhi định tự tử nhưng với sự đồng hành của Hàn Tú Thanh-mẹ Hạo Thiên thì cuối cùng bà cũng vượt qua được nỗi đau này.Trở về khoảng thời gian nhiều năm về trước tại trên sân thượng của toà nhà gồm 5 tầng,Thẩm Tuyết Nhi đứng thất thần trên lan can gió to kiến cho mặt đau rát.Phía bên dưới đội cứu hộ giăng đệm sẵn,rất nhiều người ngước nhìn lên.Tiếng mở cửa phá vỡ không khí ảm đạm lúc này,Thẩm Tuyết Nhi ngước đầu nhìn về phía sau thoạt đầu ngạc nhiên tiếp theo tới hoảng hốt:"Cậu...cậu đừng đi tới đây...tớ...tớ nhảy đó"
Hàn Tú Thanh tiếp tục đi tới phía Thẩm Tuyết Nhi và ngồi xuống bên cạnh,ánh mắt nhìn bề một khoảng xa vô định:"Đối với cậu như thế này là áp lực lâm rồi à?Khó khăn lớn nhất trong cuộc đời cậu rồi sao?"
Thẩm Tuyết Nhi nhất thời không biết trả lời câu hỏi đó như thế nào,đôi mắt dán chặt vào Hàn Tú Thanh.Sau một vài giây,Hàn Tú Thanh quay sang nhìn Thẩm Tuyết Nhi,trên môi lộ rõ vẻ khinh bỉ:"Sao hả?Nhìn tôi cái gì?Không định nhảy xuống nữa à"
Câu hỏi của Hàn Tú Thanh cưa xoáy vòng tròng tâm trí Thẩm Tuyết Nhi.Từ độ cao như thế này,nhảy xuống thì không biết xương còn nguyên vẹn hay không.
"Mới có đó đã có ý định tự tử?Cậu không thấy nhiều người còn chưa được như cậu à?Nếu mất đi sở thích này cậu còn có thể theo đuổi nhiều cái khác"
"Thẩm Tuyết Nhi!Tôi thật ghen tỵ với cậu biết bao nhiêu...Cậu được sống cuộc đời của cậu...một con rối chính trị như tôi thì làm sao có thể được như vậy chứ?"
"Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ lại...tương lai của cậu còn dài..chẳng lẽ cứ xoáy nó vào khoảng vô không kết thúc cuộc đời dễ dàng như vậy sao?Còn bố mẹ,gia đình cậu thì sao?"
Khoảnh khắc ấy Thẩm Tuyết Nhi đã thực sự rung động trước lời nói ấy....
Trở lại thực tại
Ngọc Hy vội vội vàng vàng chào tạm biệt bố mẹ để sang nhà Hạo Thiên rủ cậu đi học.
Ngọc Hy biết chắc chắn là giờ này Hạo Thiên vẫn còn đang ngủ nướng nên cô lao thẳng lên phòng cậu mở cửa ra.Tiếng hét vang khắp căn phòng:"Sao giờ này cậu vẫn còn ngủ được!Cậu đúng là lợn mà"
Hạo Thiên nheo nheo mắt,lấy chăn chùm kín đầu:"Con lợn ồn ào này nữa,có để cho ai ngủ không"
Ngọc Hy tức giận chạy tới lôi chăn Hạo Thiên ra không cho cậu ngủ nữa.Đấu tranh dữ dội một lúc cuối cùng Hạo Thiên cũng chịu dậy.
Một lúc sau hai người đi xuống dưới nhà,thấy ông quản gia Lâm.Ngọc Hy lễ phép chào:"Con chào ông ạ"
Ông quản gia mỉm cười gật đầu.Ngọc Hy và Hạo Thiên đi học.Chiếc xe Bugatti La Voiture Noire lăn bánh đậu trước cổng cửa dinh thự.Tài xế trong xe bước ra thân hình cao ráo cùng bộ trang phục đen kèm theo một chiếc kính cũng màu đen.Nhiều người nhận không ra còn lầm tưởng đây là xã hội đen.Hạo Thiên và Ngọc Hy đi tới,Ngọc Hy có chút rụt rè trước bộ dạng đáng sợ này,giật giật tay áo Hạo Thiên giọng nói nhỏ xíu chỉ đủ cho cô và cậu nghe thấy:"Hôm nay chúng ta đi bộ đi nha"
"Về đi!"
Tài xế định nói gì đó nhưng chần chừ rồi lại thôi không nói nữa cúi người xong đi vào xe.
Con đường này là khu trung tâm Thành phố nên luôn tấp nập người qua lại,tuyến đường giao thông hoạt động liên tục không lúc nào nghỉ ngơi.Kể cả khi về đêm,cuộc sống nơi đây-Giao thông đi lại vẫn diễn ra như thường.Người ta đặt cho nó một cái tên"Thành phố không ngủ".
Ngọc Hy hào hứng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh:"Tớ không nghĩ tới tớ lại đỗ trường danh giá như vậy luôn"
"Chẳng có gì là không thể xảy ra cả"
"Ừm!Tất cả là nhờ cậu bạn thân của tớ,yêu quý cậu lắm luôn"
"Sao lại nhờ tớ,đó là do sự cố gắng của cậu thôi"
"Thì cũng nhờ cậu một phần lớn mà"
Ngọc Hy tâm trạng đang vui vẻ đột nhiên trở nên lo lắng:"Lớp mới,trường mới...tớ sợ không hoà nhập được với mọi người.Nghe nói tung học Thanh Hoa chỉ dành cho giới nhà giàu thôi.."
"Có tớ ở đây thì ai dám làm gì cậu?"Hạo Thiên khoác tay qua vai Ngọc Hy:"Yên tâm đi!Chỉ cần tớ chơi với cậu là đủ rồi"
Hai người nói chuyện chẳng mấy mà đi tới trường.Trung học Thanh Hoa rất to,đẹp,lộng lẫy khác hẳn với các khu trường khác.Ngọc Hy ngắm nhìn xung quanh trường một cách đầy thích thú.
Lớp Ngọc Hy và Hạo Thiên học là 10A1.Lên trên lớp toàn những gương mặt xa lạ.Một không khí im lặng đến cực độ.Ngọc Hy và Hạo Thiên đi vào ngồi bàn thứ 4 dãy giữa.Khi nhìn thấy Hạo Thiên,mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu nhưng bù lại một cái liếc nhìn cũng không có.Đột nhiên cậu bạn nam bàn trên quay ngoắt xuống cười tươi:"Hạo Thiên,Ngọc Hy gặp lại hai người rồi.Không ngờ chúng ta lại chung lớp"
Hạo Thiên mặt lạnh nhìn cậu bạn một cái rồi quay đi.Ngọc Hy mỉm cười:"A!Lăng Đình Tuấn đúng không"
"Đúng rồi!Gặp lại tảng băng di động với cậu rồi,vui quá đi"Nói xong mới biết mình lỡ lời,Lăng Đình Tuấn e dè nhìn sang phía bên trái,tự vả vào miệng mình:"Haha!Cái miệng chết tiệt,coi như tớ chưa nói gì hết,haha"
Cô bạn ngồi kế Lăng Đình Tuấn cũng ngạc nhiên quay xuống:"Đình Tuấn!Cậu quen Đại thiếu gia à?"
"Quen chứ!Quen lâu lắm rồi là đằng khác,tiện thể tớ còn quen luôn cả cô bạn thân của Hạo Thiên cơ"
"Chào cậu!Tớ tên là Giang Ngọc Hy rất vui được làm quen với cậu"
"Tớ là Đinh Âm Âm,rất vui được làm quen"
- Cộc cộc cộc
Tiếng giày cao gót ngày càng đi tới gần,một người với cặp mắt kính tôn thêm vẻ tri thức,trên tay cầm quyển giáo án bước vào lớp đi lên bục giảng.Trước khi nói còn khẽ nâng cặp kính lên.
"Chào các em,cô tên là Giao Liên 27 hiện đang công tác tại Bắc Kinh.Từ nay sẽ đảm nhiệm vị trí giáo viên chủ nhiệm của lớp ta.Cô dạy bộ môn Hoá học"
"Cô cũng rất lấy đó làm mừng vì được chủ nhiệm lớp chọn của khối 10". Đọc ?hêm ?hiều ?ruyệ? ở # ?ru m?ruye?﹒?N #
Cô Giao Liên đi tới chỗ ngồi dành cho giáo viên.
"Lớp ta có một bạn đạt điểm tuyệt đối,cao nhất khối 10,đạt kỉ lục chưa từng có của trường ta..mời em Lục Hạo Thiên"
Hạo Thiên đừng dậy,một lần nữa ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu.Cô giáo cũng rất đỗi ngạc nhiên với thành tích của cậu học sinh này,cỗ vẫy tay ra hiệu ngồi xuống.
"Lớp ta có một thiên tài vô cùng hiếm có...haha"
"Tiếp theo,một tập thể lớp vô cùng cầm thiết phải có ban cán sự lớp.Đầu tiên cô sẽ chỉ bầu lớp trưởng để bao quát quản lí lớp,khoảng một thời gian sau cô sẽ bầu các vị trí khác như lớp phó học tập,lao động,văn nghệ và Bí thư cùng tổ trưởng,tổ phó"
"Lớp trưởng lớp ta là Lục Hạo Thiên nhé!"
Hiệu trưởng đứng bên ngoài đột ngột gọi cô Giao Liên đi tới văn phòng nói chuyện.Cô Giao Liên cho cả lớp tự ngồi làm quen với nhau.
- Tại phòng hiệu trưởng
"Cô Giao,chắc cô cũng biết ngôi trường này rất nhiều học sinh có bố mẹ quyền lực"
"Vâng tôi biết"
"Tôi muốn nhắc nhở trước với cô...bạn học sinh Lục Hạo Thiên là người chúng ta không thể động tới được"
"Vâng tôi biết"
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút như thế thôi,đấy là Đại thiếu gia duy nhất của Lục Thị.Ngôi trường này 90% là do vốn nhà cậu ấy"
"Vâng!Chả trách thiếu gia Lục học giỏi như vậy..."