Chương 24: Đe doạ
Tan học, Châu Vũ Hinh trở lại khách sạn, cô muốn xem camera nhưng nhân viên ở đó sợ phiền nên lấy bừa một lý do để đuổi cô đi, Châu Vũ Hinh chỉ có thể rời đi, chỉ là một học sinh, chẳng thể làm gì được.
Cô đến biệt thự để làm việc thay cho mẹ, vừa vào đến cửa thì quản gia đã tiến đến chỗ cô rồi nói:
"Lên tầng hai đi, phu nhân có việc muốn gặp ".
Ý của quản gia là Hoàng Dực Phi?
Vũ Hinh nghe theo đi lên tầng, trong phòng làm việc Hoàng Dực Phi đang ngồi ở bàn trà, bà ta chẳng có vẻ gì là để tâm đến cô, Vũ Hinh bước vào, cúi đầu lễ phép:
"Phu nhân, không biết gọi tôi có việc gì ạ? ".
Nhìn bông hoa cúc ở trong tách trà nghi ngút khói, bà lay nhẹ thành ly rồi đặt xuống bàn:
"Làm việc thế nào ".
"Vẫn bình thường ạ ".
"Vì không vất vả cho nên có thời gian để ve vãn con trai ta sao? Bức hình ấy chỉ chụp được phía sau lưng nhưng nhìn vào ai cũng biết được nam sinh đứng bên cạnh là Cảnh Nghiên ".
Châu Vũ Hinh nhìn thẳng, chẳng hề tỏ ra sợ hãi:
"Phu nhân muốn gì thì cứ nói thẳng ạ ".
"Ta biết cô đang muốn biết ai đang đâm sau lưng mình, ta có đủ quyền lực và tiền bạc để trả lại trong sạch cho cô, chỉ cần tránh xa con trai ta ra ".
Cô gái đứng ở đó thở dài một tiếng rồi đáp lại:
"Cậu chủ nhỏ ở trong lớp và trong trường rất có tiếng nói, nếu như bây giờ tôi khiến cậu ấy mất mặt thì ngày tháng sau này sẽ rất khó sống ạ ".
"Đó là việc của cô, ta không cần biết " - Hoàng Dực Phi không nói lý lẽ mà chỉ muốn ra lệnh.
Châu Vũ Hinh vẫn nhìn thẳng, ánh mắt kiên định không biết sợ. Người trẻ tuổi bà gặp nhiều rồi nhưng chưa từng thấy ai như cô vậy, cứng đầu và không muốn chịu khuất phục. Dù thế thì không quá khó để giải quyết, kiến dù có cắn đau thế nào thì cũng chỉ là loài côn trùng thấp kém mà thôi.
Hoàng Dực Phi nhếch môi:
"Hoàn cảnh của cô khá hấp dẫn đấy, nếu như ta khiến cho người ta nát rượu kia của cô không còn thở thì chắc cô sẽ vui lắm nhỉ? ".
Gì vậy? Vì không đe doạ được cho nên chuyển sang dụ dỗ? Không thể nào, bà ta có vô vàng cách khiến cho cô khuất phục, không cần phải mềm mỏng.
"Nếu như vì không chịu nỗi sự bạo hành mà người vợ ra tay với chồng thì sao nhỉ, không biết sẽ phải ở trong nhà giam bao nhiêu năm ".
Châu Vũ Hinh vẫn thản nhiên đứng ở đó không hề có quá nhiều biểu cảm trên gương mặt, một lúc sau cô cười phì, hỏi lại:
“Vì một người như tôi mà phu nhân đây đã dốc quá nhiều công sức rồi, khiến cho tôi không tránh khỏi cảm giác ngưỡng mộ chính mình”.
Cô cười một lúc rồi tiếp tục nói:
"Tôi có thể giữ lời tránh xa cậu chủ nhưng còn về phía cậu ấy nếu cứ bám dính lấy tôi thì sao? ".
"Cô chỉ cần tránh xa nó thì mọi chuyện dễ giải quyết thôi ".
Châu Vũ Hinh ý vị thâm trường nhìn người trước mặt rồi cười nhạt:
"Mong là vậy ".
Cuộc trò chuyện kết thúc, cô cũng rời đi.
Vũ Hinh không ở lại biệt thự nữa, vì cô biết lát sau vị phu nhân ấy cũng sẽ sai người bảo mình rời khỏi, chi bằng tự mình tính trước một bước, không cần ở lại đó tự chuốc lấy nhục.
Cô lấy điện thoại ấn vào dòng nhắn tin, chỉ lạnh nhạt nhắn ba chữ ‘chia tay đi’, sau đó tắt nguồn.
Vũ Hinh không thể đấu với hắn, nhưng cô càng đấu không lại mẹ của hắn.
Việc này nếu như nói với hắn thì cũng chẳng tốt đẹp gì cả, tính tình của Hoàng Cảnh Nghiên xốc nổi, nếu như hắn làm ầm lên thì Hoàng Dực Phi sẽ không còn cảnh cáo đơn giản như hôm nay mà có khi bà ta sẽ thực sự khiến cho mẹ cô vào tù thật.
Cô biết việc này thực sự không công bằng với hắn, trong cuộc sống đầy rẫy tối tăm của cô đến tận lúc này ngoài giáo viên chủ nhiệm thì chỉ có hắn là điểm sáng duy nhất, nhưng cô phải bảo vệ mẹ mình, cũng phải bảo vệ bản thân.
Nói cô ích kỷ cũng được, cô chẳng có tiền bạc hay quyền lực, dù có cảm thấy xót thương hắn cũng không thể.
Cô gái nhỏ ngoái đầu nhìn lại căn biệt thự to lớn kia lần cuối rồi bước đi.
Vào ngày hôm sau, Hoàng Cảnh Nghiên vào lớp thì đã nhanh chóng kéo cô ra ngoài, gương mặt của hắn mang theo mệt mỏi cùng với cơn tức giận không thể lắng xuống.
Cô đến biệt thự để làm việc thay cho mẹ, vừa vào đến cửa thì quản gia đã tiến đến chỗ cô rồi nói:
"Lên tầng hai đi, phu nhân có việc muốn gặp ".
Ý của quản gia là Hoàng Dực Phi?
Vũ Hinh nghe theo đi lên tầng, trong phòng làm việc Hoàng Dực Phi đang ngồi ở bàn trà, bà ta chẳng có vẻ gì là để tâm đến cô, Vũ Hinh bước vào, cúi đầu lễ phép:
"Phu nhân, không biết gọi tôi có việc gì ạ? ".
Nhìn bông hoa cúc ở trong tách trà nghi ngút khói, bà lay nhẹ thành ly rồi đặt xuống bàn:
"Làm việc thế nào ".
"Vẫn bình thường ạ ".
"Vì không vất vả cho nên có thời gian để ve vãn con trai ta sao? Bức hình ấy chỉ chụp được phía sau lưng nhưng nhìn vào ai cũng biết được nam sinh đứng bên cạnh là Cảnh Nghiên ".
Châu Vũ Hinh nhìn thẳng, chẳng hề tỏ ra sợ hãi:
"Phu nhân muốn gì thì cứ nói thẳng ạ ".
"Ta biết cô đang muốn biết ai đang đâm sau lưng mình, ta có đủ quyền lực và tiền bạc để trả lại trong sạch cho cô, chỉ cần tránh xa con trai ta ra ".
Cô gái đứng ở đó thở dài một tiếng rồi đáp lại:
"Cậu chủ nhỏ ở trong lớp và trong trường rất có tiếng nói, nếu như bây giờ tôi khiến cậu ấy mất mặt thì ngày tháng sau này sẽ rất khó sống ạ ".
"Đó là việc của cô, ta không cần biết " - Hoàng Dực Phi không nói lý lẽ mà chỉ muốn ra lệnh.
Châu Vũ Hinh vẫn nhìn thẳng, ánh mắt kiên định không biết sợ. Người trẻ tuổi bà gặp nhiều rồi nhưng chưa từng thấy ai như cô vậy, cứng đầu và không muốn chịu khuất phục. Dù thế thì không quá khó để giải quyết, kiến dù có cắn đau thế nào thì cũng chỉ là loài côn trùng thấp kém mà thôi.
Hoàng Dực Phi nhếch môi:
"Hoàn cảnh của cô khá hấp dẫn đấy, nếu như ta khiến cho người ta nát rượu kia của cô không còn thở thì chắc cô sẽ vui lắm nhỉ? ".
Gì vậy? Vì không đe doạ được cho nên chuyển sang dụ dỗ? Không thể nào, bà ta có vô vàng cách khiến cho cô khuất phục, không cần phải mềm mỏng.
"Nếu như vì không chịu nỗi sự bạo hành mà người vợ ra tay với chồng thì sao nhỉ, không biết sẽ phải ở trong nhà giam bao nhiêu năm ".
Châu Vũ Hinh vẫn thản nhiên đứng ở đó không hề có quá nhiều biểu cảm trên gương mặt, một lúc sau cô cười phì, hỏi lại:
“Vì một người như tôi mà phu nhân đây đã dốc quá nhiều công sức rồi, khiến cho tôi không tránh khỏi cảm giác ngưỡng mộ chính mình”.
Cô cười một lúc rồi tiếp tục nói:
"Tôi có thể giữ lời tránh xa cậu chủ nhưng còn về phía cậu ấy nếu cứ bám dính lấy tôi thì sao? ".
"Cô chỉ cần tránh xa nó thì mọi chuyện dễ giải quyết thôi ".
Châu Vũ Hinh ý vị thâm trường nhìn người trước mặt rồi cười nhạt:
"Mong là vậy ".
Cuộc trò chuyện kết thúc, cô cũng rời đi.
Vũ Hinh không ở lại biệt thự nữa, vì cô biết lát sau vị phu nhân ấy cũng sẽ sai người bảo mình rời khỏi, chi bằng tự mình tính trước một bước, không cần ở lại đó tự chuốc lấy nhục.
Cô lấy điện thoại ấn vào dòng nhắn tin, chỉ lạnh nhạt nhắn ba chữ ‘chia tay đi’, sau đó tắt nguồn.
Vũ Hinh không thể đấu với hắn, nhưng cô càng đấu không lại mẹ của hắn.
Việc này nếu như nói với hắn thì cũng chẳng tốt đẹp gì cả, tính tình của Hoàng Cảnh Nghiên xốc nổi, nếu như hắn làm ầm lên thì Hoàng Dực Phi sẽ không còn cảnh cáo đơn giản như hôm nay mà có khi bà ta sẽ thực sự khiến cho mẹ cô vào tù thật.
Cô biết việc này thực sự không công bằng với hắn, trong cuộc sống đầy rẫy tối tăm của cô đến tận lúc này ngoài giáo viên chủ nhiệm thì chỉ có hắn là điểm sáng duy nhất, nhưng cô phải bảo vệ mẹ mình, cũng phải bảo vệ bản thân.
Nói cô ích kỷ cũng được, cô chẳng có tiền bạc hay quyền lực, dù có cảm thấy xót thương hắn cũng không thể.
Cô gái nhỏ ngoái đầu nhìn lại căn biệt thự to lớn kia lần cuối rồi bước đi.
Vào ngày hôm sau, Hoàng Cảnh Nghiên vào lớp thì đã nhanh chóng kéo cô ra ngoài, gương mặt của hắn mang theo mệt mỏi cùng với cơn tức giận không thể lắng xuống.