Chương 8: Lớp học bay
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ lúc nhập học, Harry cũng đã có thể dần hòa mình vào cảm xúc của một đứa trẻ mười một tuổi.
Sự mưu trí, đa nghi của thầy Dumbledore; hình ảnh phun nọc độc của giáo sư Snape; sự nghiêm khắc của cô McGonagall; nét ôn hòa của chủ nhiệm nhà Hufflepuff - cô Sprout; những tiết bùa chú thú vị của giáo sư Flitwick hay cả những tiết lịch sử buồn chán của thầy Binns. Được gặp lại tất cả những người mình đã từng rất thân thuộc, Harry không khỏi cảm thấy hoài niệm.
Chỉ có điều...
Tại sao lúc nào cụ Dumbledore cũng xếp Gryffindor và Slytherin học chung lớp ở hầu hết các môn vậy? Harry chán nản nhìn vào thời khóa biểu. Ánh mắt cậu dừng lại trước tiết học cuối tuần này... Là lớp học bay!?
Xui xẻo thật! Tại sao hồi trước mình lại chạm mặt cậu ta cơ chứ? Ngày mai đã là cuối tuần rồi, nghĩ đến cảnh mình và Draco lại mặt đối mặt trong một trận "không chiến". Thật sự là không dám nhớ lại tí nào!
Đối với tiết học bay sắp đến gần kia, mặc cho có là Gryffindor hay Slytherin thì cũng không khỏi mong chờ, rốt cuộc cũng chỉ là một đám nhóc phù thủy năm nhất thích vận động mà thôi. Cả một ngày trời, Ron cứ lải nhải bên tai cậu về những cầu thủ quidditch nổi tiếng, ngay cả Neville tuy rất căng thẳng nhưng cũng rất mong chờ. Dường như chỉ có cậu là tràn đầy sự bất mãn đi!
Cuối tuần, 3 giờ rưỡi chiều, ngoài sân cỏ.
Tiến vào sân cỏ, chỉ cần liếc mắt một tí là nhìn thấy được cả thảy hai mươi cây chổi được sắp xếp gọn gàng trên mặt đất. Đám slytherin tất cả đều đã vào vị trí. Chỉ một lát sau, phu nhân hooch liền xuất hiện, bà quát:
"Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!"
"Đặt tay phải trên cán chổi và hô: LÊN!."
Harry chỉ cần hô một tiếng, cây chổi đã lập tức nhảy tỏm vô tay nó. Một lúc sau đấy, cậu thấy Draco đã thành công khiến cây chổi nhảy lọt vào tay hắn, nhìn thấy hắn quay đầu sang nhìn cậu, Harry lập tức chuyển dời tầm mắt hướng đến đến bên cạnh Neville. Cậu ta trông có vẻ sợ hãi, tay trái nắm chặt lấy trái cầu gợi nhớ mà bà nội đã đưa. Sau khi tất cả đã thành không khiến cây chổi nằm trên tay mình, phu nhân quát:
"Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. Chú ý tiếng còi. Ba... hai..."
Chưa đợi phu nhân dứt lời, Neville đã như tên lửa, phóng vụt lên.
Hiện tại cậu đã biết trước hậu quả, nếu không nhanh chóng đưa cậu ta xuống thì chắc chắn Neville sẽ ngã mạnh xuống đất và phải đưa vào bệnh xá. Không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, cậu liền giẫm mạnh hai chân, bay vút lên không trung.
Harry nắm chặt cán chổi, vội theo hướng Neville phóng đi mà đuổi theo. Kinh nghiệm nhiều năm luyện tập của cậu tại thời khắc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Đột nhiên, cây chổi của Neville mất khống chế, lao thẳng xuống dưới. Harry cúi người thấp xuống, dùng hết tốc lực đuổi theo hướng Neville lao đến. Phía dưới là tiếng hò reo không ngừng của tụi phù thủy nhỏ.
Cuối cùng, cậu đã đuổi kịp Neville, cậu vươn tay ra, hét lớn với tên nhóc kia:
"Nắm chặt lấy tay tớ"
Chỉ còn ba thước anh nữa là cả hai sẽ chạm đất, Harry vung mạnh tay, đưa Neville thoát khỏi cây chổi đang mất kiểm soát mà lao thẳng xuống. Giữ chặt Neville trong tay, cậu từ từ hạ xuống, đặt cậu ta xuống nền đất. Phu nhân Hooch vội vàng chạy đến, tiến hành kiểm tra nhanh chóng hai đứa nhóc kia, sau đấy mới thả lỏng tâm trạng.
"Trò Longbottom, vi phạm kỉ luật, trừ 2 điểm của Gryffindor. Trò Potter, thành công giải cứu bạn học trong lúc gặp nguy hiểm, ta sẽ cộng 5 điểm cho Gryffindor như món quà cho sự dũng cảm của trò, nhưng trò phải bị trừ 1 điểm vì sự bốc đồng của mình".
.............
Sau khi lớp học kết thúc, Ron vô cùng hào hứng, cu cậu nói:
"Harry, những gì bồ vừa mới làm quả thật là rất tuyệt vời,màn biễu diễn vừa rồi của bồ quá là xuất sắc! Bồ là một thiên tài Harry à!"
Harry bên cạnh chỉ có thể nghe cậu bạn của mình nói chuyện không ngừng, nét mặt không khỏi giãn ra.
Màn đêm dần chiếm trọn cả bầu trời..........
Tại kí túc xá của slytherin
Lúc này, Draco lẳng lặng ngồi ở một góc phòng, lúc này trông hắn quả thực đã không còn nét dương dương tự mãn trên mặt nữa, bỏ đi lớp mặt nạ giả tạo đó chỉ còn lại tâm trạng thật của mình. Tuy trên gương mặt ấy bây giờ trông bình thản vạn phần, nhưng trong lòng hắn lúc này quả thật nói tĩnh lặng thì chắc chắn là nói dối.
Nếu chiều nay, cậu ta không cẩn thận mà rơi xuống từ cây chổi, Draco thật sự không dám khẳng định liệu bản thân có thể kiềm chế không phát cuồng hay không? Harry à, em giỏi lắm! Em vì cậu ta mà sẵn sàng mặt kệ bản thân sao? Draco trong long tràn đầy tức giận mà một lời thì không thể nói hết ra được.
Trong phạm vi ba mét xung quanh hắn, bầu không khí ngay lập tức trở nên lạnh lẽo. Các phù thủy khác liền theo bản năng, rời xa phạm vi của cơn bão tố kia. Tuy gương mặt không chút biểu cảm, nhưng ai ai cũng mơ hồ nhận thấy được vị vương tử nhỏ kia đang có tâm trạng không mấy vui vẻ.
Trở về với tòa tháp sư tử, Harry lúc này thật sự chẳng có tâm trạng mà để tâm đến suy nghĩ của hắn vì hiện giờ cậu đang phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi từ chủ nhiệm nhà mình. Chỉ vừa mới đây, ngay khi tin tức về khả năng bay của Harry đã truyền khắp cả trường, cuối cùng cũng đến tai giáo sư, cô liền cùng Wood lập tức tìm đến Harry để hỏi chuyện:
"Chào con Harry, cô hi vọng con có thể trở thành tầm thủ mới của đội Quidditch của chúng ta."
Qủa nhiên, giáo sư vẫn không hề thay đổi gì, lời nói vẫn luôn dứt khoát gọn gang. Mà Wood bên cạnh cứ liên tục đi vòng quanh cậu nhóc, trong lòng anh vô cùng hài lòng, đối với Harry càng nhìn càng thuận mắt.
Đối mặt với lời đề nghị của cô, Harry làm vẻ mặt bất ngờ, trông ngớ ngẩn hết sức. Cậu nâng cao giọng:
"Thật vậy sao? Giáo sư?"
"Đương nhiên rồi, cô sẽ nói chuyện với giáo sư Dumbledore để xem chúng ta có thể phá lệ nhận học sinh năm thứ nhất không. Quỷ thần ơi, chúng ta cần có một đội banh mạnh hơn năm ngoái! Kỳ thua Slytherin trong trận đó, ta thiệt tình chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn lão Snape trong mấy tuần liền."
Có vẻ cho dù lịch sử có thay đổi một vài chi tiết nhỏ, nhưng hình như cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến kết quả cuối cùng.
Sự mưu trí, đa nghi của thầy Dumbledore; hình ảnh phun nọc độc của giáo sư Snape; sự nghiêm khắc của cô McGonagall; nét ôn hòa của chủ nhiệm nhà Hufflepuff - cô Sprout; những tiết bùa chú thú vị của giáo sư Flitwick hay cả những tiết lịch sử buồn chán của thầy Binns. Được gặp lại tất cả những người mình đã từng rất thân thuộc, Harry không khỏi cảm thấy hoài niệm.
Chỉ có điều...
Tại sao lúc nào cụ Dumbledore cũng xếp Gryffindor và Slytherin học chung lớp ở hầu hết các môn vậy? Harry chán nản nhìn vào thời khóa biểu. Ánh mắt cậu dừng lại trước tiết học cuối tuần này... Là lớp học bay!?
Xui xẻo thật! Tại sao hồi trước mình lại chạm mặt cậu ta cơ chứ? Ngày mai đã là cuối tuần rồi, nghĩ đến cảnh mình và Draco lại mặt đối mặt trong một trận "không chiến". Thật sự là không dám nhớ lại tí nào!
Đối với tiết học bay sắp đến gần kia, mặc cho có là Gryffindor hay Slytherin thì cũng không khỏi mong chờ, rốt cuộc cũng chỉ là một đám nhóc phù thủy năm nhất thích vận động mà thôi. Cả một ngày trời, Ron cứ lải nhải bên tai cậu về những cầu thủ quidditch nổi tiếng, ngay cả Neville tuy rất căng thẳng nhưng cũng rất mong chờ. Dường như chỉ có cậu là tràn đầy sự bất mãn đi!
Cuối tuần, 3 giờ rưỡi chiều, ngoài sân cỏ.
Tiến vào sân cỏ, chỉ cần liếc mắt một tí là nhìn thấy được cả thảy hai mươi cây chổi được sắp xếp gọn gàng trên mặt đất. Đám slytherin tất cả đều đã vào vị trí. Chỉ một lát sau, phu nhân hooch liền xuất hiện, bà quát:
"Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!"
"Đặt tay phải trên cán chổi và hô: LÊN!."
Harry chỉ cần hô một tiếng, cây chổi đã lập tức nhảy tỏm vô tay nó. Một lúc sau đấy, cậu thấy Draco đã thành công khiến cây chổi nhảy lọt vào tay hắn, nhìn thấy hắn quay đầu sang nhìn cậu, Harry lập tức chuyển dời tầm mắt hướng đến đến bên cạnh Neville. Cậu ta trông có vẻ sợ hãi, tay trái nắm chặt lấy trái cầu gợi nhớ mà bà nội đã đưa. Sau khi tất cả đã thành không khiến cây chổi nằm trên tay mình, phu nhân quát:
"Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. Chú ý tiếng còi. Ba... hai..."
Chưa đợi phu nhân dứt lời, Neville đã như tên lửa, phóng vụt lên.
Hiện tại cậu đã biết trước hậu quả, nếu không nhanh chóng đưa cậu ta xuống thì chắc chắn Neville sẽ ngã mạnh xuống đất và phải đưa vào bệnh xá. Không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, cậu liền giẫm mạnh hai chân, bay vút lên không trung.
Harry nắm chặt cán chổi, vội theo hướng Neville phóng đi mà đuổi theo. Kinh nghiệm nhiều năm luyện tập của cậu tại thời khắc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Đột nhiên, cây chổi của Neville mất khống chế, lao thẳng xuống dưới. Harry cúi người thấp xuống, dùng hết tốc lực đuổi theo hướng Neville lao đến. Phía dưới là tiếng hò reo không ngừng của tụi phù thủy nhỏ.
Cuối cùng, cậu đã đuổi kịp Neville, cậu vươn tay ra, hét lớn với tên nhóc kia:
"Nắm chặt lấy tay tớ"
Chỉ còn ba thước anh nữa là cả hai sẽ chạm đất, Harry vung mạnh tay, đưa Neville thoát khỏi cây chổi đang mất kiểm soát mà lao thẳng xuống. Giữ chặt Neville trong tay, cậu từ từ hạ xuống, đặt cậu ta xuống nền đất. Phu nhân Hooch vội vàng chạy đến, tiến hành kiểm tra nhanh chóng hai đứa nhóc kia, sau đấy mới thả lỏng tâm trạng.
"Trò Longbottom, vi phạm kỉ luật, trừ 2 điểm của Gryffindor. Trò Potter, thành công giải cứu bạn học trong lúc gặp nguy hiểm, ta sẽ cộng 5 điểm cho Gryffindor như món quà cho sự dũng cảm của trò, nhưng trò phải bị trừ 1 điểm vì sự bốc đồng của mình".
.............
Sau khi lớp học kết thúc, Ron vô cùng hào hứng, cu cậu nói:
"Harry, những gì bồ vừa mới làm quả thật là rất tuyệt vời,màn biễu diễn vừa rồi của bồ quá là xuất sắc! Bồ là một thiên tài Harry à!"
Harry bên cạnh chỉ có thể nghe cậu bạn của mình nói chuyện không ngừng, nét mặt không khỏi giãn ra.
Màn đêm dần chiếm trọn cả bầu trời..........
Tại kí túc xá của slytherin
Lúc này, Draco lẳng lặng ngồi ở một góc phòng, lúc này trông hắn quả thực đã không còn nét dương dương tự mãn trên mặt nữa, bỏ đi lớp mặt nạ giả tạo đó chỉ còn lại tâm trạng thật của mình. Tuy trên gương mặt ấy bây giờ trông bình thản vạn phần, nhưng trong lòng hắn lúc này quả thật nói tĩnh lặng thì chắc chắn là nói dối.
Nếu chiều nay, cậu ta không cẩn thận mà rơi xuống từ cây chổi, Draco thật sự không dám khẳng định liệu bản thân có thể kiềm chế không phát cuồng hay không? Harry à, em giỏi lắm! Em vì cậu ta mà sẵn sàng mặt kệ bản thân sao? Draco trong long tràn đầy tức giận mà một lời thì không thể nói hết ra được.
Trong phạm vi ba mét xung quanh hắn, bầu không khí ngay lập tức trở nên lạnh lẽo. Các phù thủy khác liền theo bản năng, rời xa phạm vi của cơn bão tố kia. Tuy gương mặt không chút biểu cảm, nhưng ai ai cũng mơ hồ nhận thấy được vị vương tử nhỏ kia đang có tâm trạng không mấy vui vẻ.
Trở về với tòa tháp sư tử, Harry lúc này thật sự chẳng có tâm trạng mà để tâm đến suy nghĩ của hắn vì hiện giờ cậu đang phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi từ chủ nhiệm nhà mình. Chỉ vừa mới đây, ngay khi tin tức về khả năng bay của Harry đã truyền khắp cả trường, cuối cùng cũng đến tai giáo sư, cô liền cùng Wood lập tức tìm đến Harry để hỏi chuyện:
"Chào con Harry, cô hi vọng con có thể trở thành tầm thủ mới của đội Quidditch của chúng ta."
Qủa nhiên, giáo sư vẫn không hề thay đổi gì, lời nói vẫn luôn dứt khoát gọn gang. Mà Wood bên cạnh cứ liên tục đi vòng quanh cậu nhóc, trong lòng anh vô cùng hài lòng, đối với Harry càng nhìn càng thuận mắt.
Đối mặt với lời đề nghị của cô, Harry làm vẻ mặt bất ngờ, trông ngớ ngẩn hết sức. Cậu nâng cao giọng:
"Thật vậy sao? Giáo sư?"
"Đương nhiên rồi, cô sẽ nói chuyện với giáo sư Dumbledore để xem chúng ta có thể phá lệ nhận học sinh năm thứ nhất không. Quỷ thần ơi, chúng ta cần có một đội banh mạnh hơn năm ngoái! Kỳ thua Slytherin trong trận đó, ta thiệt tình chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn lão Snape trong mấy tuần liền."
Có vẻ cho dù lịch sử có thay đổi một vài chi tiết nhỏ, nhưng hình như cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến kết quả cuối cùng.