Chương : 3
Trọng Nham sau lần thứ n đánh gãy lời khoa trương tự thuật của Ôn Hạo, rốt cục nổi giận: “Anh TMD ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này, chính là để kể chuyện huyền huyễn tiêu khiển với lão tử sao?”
Ôn Hạo bị khí thế cậu đột nhiên bộc phát làm cho giật mình, vội giải thích nói: “Tôi nói mấy chuyện đó là muốn để cậu có hiểu biết đôi chút về cha mình. Ông ấy kỳ thật cũng có nỗi khổ riêng.”
Trọng Nham tâm nói ta so với bất cứ ai khác đều hiểu rõ cái lão súc sinh kia hơn, nhưng ngoài mặt thì nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại: “Lý gia các người khẳng định không nhắm về tôi mà tới, nhà các người cũng không thiếu con trai. Trừ cái này ra, khẳng định là vì cái khác mà tới, cái lão già vương bát đản kia, năm đó ngoài một sọt lời nói dối ra cũng chỉ đưa cho mẹ tôi một món đồ.”
Ôn Hạo thật sự có chút kinh hãi, ai có thể nghĩ rằng một thằng nhóc choai choai mới 17 tuổi lại có thể thông thấu tâm tư đến như vậy?!
Trọng Nham không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Món đồ đó cũng không phải không thể đưa cho các người, nhưng cũng không thể đưa không, chúng ta trước cứ bàn chút điều kiện đi đã.” Cùng đám người nhiều tâm nhãn nói chuyện rất hao tâm tổn sức, nếu ngươi thống thống khoái khoái đưa không cho bọn họ, bọn họ ngược lại sẽ hoài nghi ngươi ẩn dấu tâm tư gì đó.
Biểu tình Ôn Hạo quả nhiên thoải mái: “Cậu nói xem.”
Trọng Nham từ dưới gầm bàn trà lôi ra cặp sách của mình, từ bên trong tùy tay lấy ra một quyển vở, giật một tờ giấy trắng ra đặt lên bàn, cầm cái bút lên viết hai chữ ‘thứ nhất’: “Đầu tiên Lý gia phải bỏ tiền ra đưa bà ngoại tôi vào trại an dưỡng Tây Lĩnh. Nộp tiền trọn gói, đỡ phiền tới bà ngoại tôi.”
Đây là điều kiện trong dự kiến, Ôn Hạo tự nhiên đáp ứng. nhưng điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là chữ viết của đứa nhỏ này rất đẹp, tuy rằng chỉ là bút viết bình thường, nhưng nét đậm nét nhạt ngay ngắn, ẩn chứa khí khái.
“Thứ hai, Lý gia phải bỏ tiền ra tu sửa lại phần mộ cho mẹ tôi.”
Đó cũng là điều kiện trong dự kiến, Ôn Hạo gật đầu, ý bảo cậu nói tiếp đi.
“Thứ ba…” sau hai chữ này Trọng Nham đánh dấu hai chấm: “Cho tôi đầy đủ tiền học phí cho tới khi tôi học xong đại học.”
Điều kiện này Ôn Hạo không dám tùy tiện đáp ứng. Trước khi tới hắn đã nói chuyện với Lý Thừa Vận, ý của ông ấy chính là đem thằng nhóc này về cùng. Trong khoảng thời gian này động tác của Ôn Hạo và Lý Thừa Vận, Lý lão gia tử đều biết, ý của ông già chính là không hi vọng huyết mạch của Lý gia lưu lạc bên ngoài.
“Tôi đây cũng không thể làm chủ…” ngữ khí Ôn Hạo sắc bén mà ám chỉ với cậu: “Cho dù thế nào, cậu cũng là con cái Lý gia, năm đó cha cậu…”
“Im đi!” Trọng Nham đúng lúc cắt đứt lời hắn nói, cậu cũng không muốn nghe một lần nào chuyện thần thoại lão vương bát Lý Thừa Vận như thế nào thân bất do kỷ rời bỏ mẹ con cậu. (thân bất do kỷ: nhiều chuyện không thể theo ý bản thân)
Ôn Hạo há há miệng rồi lại ngậm lại, trong lòng cảm thấy thằng nhóc có chút thú vị.
“Vậy hai điều kiện đầu…” Trọng Nham ký tên của mình, rồi đẩy tờ giấy tới trước mặt Ôn Hạo: “Này, anh đọc xem, nếu có thể đáp ứng thì nhanh chóng ký tên vào.”
Ôn Hạo cầm tờ giấy lên, trong lòng không hiểu sao có chút tiếc hận thay thằng bé này: “Tôi còn phải thương lượng với người trong nhà một chút, ngày mai lại tới tìm cậu?”
Trọng Nham sao cũng được gật đầu, những điều kiện này vốn chính là cậu cố ý bày ra, dùng để thăm dò thái độ của Lý gia, đồng thời cũng cho Lý gia thấy cậu không có ý muốn nhận tổ quy tông. Về phần bọn họ có tin hay không, thì cũng không phải là chuyện Trọng Nham có thể quyết định. nếu dựa theo tình huống kiếp trước xem ra, có Lý lão gia tử ở bên trong chèn ép, những người này chỉ sợ sẽ không mặc kệ một thằng con riêng như mình tiêu dao ở bên ngoài.
Ôn Hạo gấp tờ giấy rồi bỏ vào trong túi áo, đứng lên cười cười với Trọng Nham: “Tối mai cũng giờ này, tôi lại tới tìm cậu, tôi nghĩ…” hắn vươn tay chỉ chỉ cánh cửa buồng phòng đang đóng chặt bên kia nói: “Người bên trong cũng nên có chút trách nhiệm.”
Trọng Nham từ kiếp trước đã rất ghét loại tư thái ‘mọi chuyện đều nắm rõ trong lòng bàn tay’ này của Ôn Hạo, nghe vậy liền không khách khí mà chọt hắn một câu: “Anh vẫn nên tự quan tâm chính mình trước đi. Tôi nhớ rõ anh cũng không phải họ Lý.”
Sắc mặt Ôn Hạo nhất thời tối sầm.
Trọng Nham tâm tình quỷ dị đứng dậy: “Đi thong thả.”
Ôn Hạo hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Trọng Nham biết trong lòng hắn đang mắng cậu không biết trời cao đất dày, nhưng ngược lại Trọng Nham trong lòng lại cảm thấy chính cậu hiểu rất rõ, chính bởi vì so với bất cứ ai đều hiểu rõ, cho nên biết mình có thể bừa bãi như vậy cũng chỉ được mấy ngày nay, chờ tới khi đồ vật giao ra rồi, thì không còn lợi thế nào nữa, cậu liền thành thành thật thật ra vẻ đáng thương.
Trọng Nham ngồi xếp bằng trên ghế phân tích tình cảnh của mình một chút, cảm thấy chính mình tại tuổi 17 lần thứ 2 cũng không có tiến bộ gì, còn không phải vẫn bị người ta dắt mũi đùa giỡn xung quanh? Nhưng không có năng lực thì biết làm thế nào đây? Cậu còn chưa trưởng thành, không tiền không cơ hội, thật muốn dựa vào đầu óc để vạch kế hoạch gây dựng sự nghiệp, nhưng nếu lộ ra cái gọi là đầu óc kinh doanh, người Lý gia chỉ sợ càng vội vã muốn giết chết cậu.
Trọng Nham thở dài, quay đầu hướng về cửa buồng vẫn đóng hô lên: “Đều nghe thấy chứ?”
Trương Nguyệt Quế tức giận đẩy cửa ra, cánh cửa đập mạnh vào tường, phát ra tiếng vang khiến người ta không thấy thoải mái.
Trọng Nham nhíu nhíu mày, chợt nghe bà ngoại âm dương quái khí (quái gở) mắng chửi: “Mày còn chưa phát tài đâu, đã nghĩ muốn ném tao đi, bà đây không quen cái loại bạch nhãn lang như mày.” (bạch nhãn lang: chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn)
Trọng Nham không hé răng. Cậu biết mẹ bởi vì sinh cậu mà hủy hoại thân thể, khi cậu chưa tốt nghiêp tiểu học đã bệnh chết. mà cậu lớn lên, diện mạo một chút cũng không giống mẹ, cho nên Trương Nguyệt Quế từ nhỏ đã không muốn thấy cậu. bình thường mỗi khi thấy cậu cũng không ít lần ra tay đánh đập cậu một trận, Trọng Nham sớm đã thành thói quen. Nhưng cho dù là thói quen cũng không phải có thể tiếp nhận. kiếp trước sau khi cậu vào ở trong nhà chính Lý gia xong, đã yêu cầu những người đi theo bên mình không được nói chuyện lớn tiếng, khi làm việc càng không được tạo ra những âm thành kỳ quái, vì vậy, sau lưng có không ít người nói cậu biến thái. Bây giờ nhớ lại, chắc đó cũng là di chứng do bà ngoại để lại cho cậu đi.
Hai vợ chồng ông bà Dương gia đều chỉ là công nhân nhà máy dệt bình thường, Dương Thụ là con gái một, cô sau khi thi đậu đại học Bắc Kinh, hàng xóm nghe tin đều hâm mộ vô cùng. Không ngờ mới hơn 2 năm đã vác bụng lớn trở lại. Trương Nguyệt Quế cả đời đều không chịu thua kém, kết quả bị chuyện ồn ào của Dương Thụ nháo cho không còn mặt mũi, nếu không nhìn tới cái bụng lớn của cô, thì thật sự bà có thể giết chết cô rồi. Không đợi bà chậm rãi tiêu hóa đả kích ghê gớm này của con gái, thì con gái bà lại bạo bệnh qua đời. Vì thế Trương Nguyệt Quế một bụng đầy tức giận đều chuyển hết sang người Trọng Nham. Hơn nữa sau khi bạn già qua đời, tính tình bà càng trở nên cay nghiệt cổ quái, trong nhà cũng chỉ có hai người, Trọng Nham liền trở thành mục tiêu duy nhất là chỗ trút giận của bà.
Bà cũng chưa từng học qua trường lớp gì, cho nên mắng chửi người cũng chỉ là những lời lẽ thô tục chợ búa, mắng chửi cho tới khi hết giận thì thôi. từ nhỏ tính tình Trọng Nham liền trở nên tối tăm, hồi trung học có một thời kỳ đánh nhau đặc biệt dữ dội. cậu ở bên ngoài đánh nhau, về nhà bị bà ngoại mắng chửi; bà ngoại càng mắng chửi, cậu bên ngoài càng đánh càng hăng. đây là một vòng tuần hoàn ác tính. Cứ thế sống qua thêm 10 năm, tính tình Trọng Nham cũng đã bị mài dũa đi rất nhiều, không đến mức vì bà chửi mấy câu mà không khống chế được. Nhưng trên mặt cũng lộ rõ thần sắc không mấy vui vẻ.
Trương Nguyệt Quế nhìn cậu như vậy, trong lòng càng tức giận: “Bà đây chỗ nào có lỗi với mày? Thiếu ăn hay thiếu mặc của mày à? Mày lại vội vã ném tao đi đâu? Mày cái thằng nhóc đê tiện vô lương tâm?”
Trọng Nham thấy phiền, xách cặp trở về phòng nhỏ của mình.
“Mày đứng lại đó cho tao!” bà ngoại ở sau lưng hắn dẫm chân bình bịch: “Tao còn chưa nói xong đâu!”
“Nơi đó cũng không tệ lắm.” Trọng Nham đẩy cửa phòng ra, không kiên nhẫn đáp lại một câu: “Bà muốn tới trại an dưỡng Tây Lĩnh dưỡng lão, hay rúc trong cái căn nhà rách nát này dưỡng lão, cái nào tốt hơn bà còn không đoán ra?” còn một câu cậu đang nghĩ trong đầu, nhưng không nói ra, sợ chọc điên bà ngoại: nếu đợi lão tử có tiền dưỡng lão cho bà cũng phải chờ thêm vài năm nữa, với thân thể bệnh tật kia, bà còn sống được đến khi đó sao?!
Trương Nguyệt Quế bên ngoài vẫn gào rú chửi bới, Trọng Nham đóng luôn cửa vào lười nghe. chửi tới chửi lui cũng chỉ có vài câu lặp đi lặp lại, nếu không phải cậu khắc chết mẹ thì cũng là tự bà nuôi một thằng bạch nhãn lang…
Trọng Nham vừa cảm thấy phiền lòng vừa cảm thấy mất mát vì không bao lâu nữa sẽ không còn nghe được bà ngoại lải nhải. vận mệnh luân hồi một lần nữa đem cậu đuổi tới trước bước ngoặt sinh mệnh lớn nhất đời, mà cậu đồng dạng vẫn không có sức lực chống đỡ, chỉ có thể thuận theo nước chảy bèo trôi, mặc cho vận mệnh lãnh khốc an bài. Ở kiếp trước, loại cảm giác vô lực này đã trở thành động lực lớn nhất khiến Trọng Nham liều mạng bước về phía trước. Bởi vì cậu không muốn khi đối mặt với thời khắc lựa chọn trọng đại trong nhân sinh, ngay cả tư cách lựa chọn cũng không có. Cậu muốn đi lên, đi tới chỗ cao nhất, từ nay về sau tùy tâm tùy ý, không có người nào có thể đứng trên đầu cậu khoa chân múa tay, bức cậu làm ra lựa chọn trái lương tâm.
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của mười mấy năm về trước. hiện giờ Trọng Nham chỉ cảm thấy vô cùng phiền chán.
“Trò chơi dù hay tới mấy thì khi đã ‘về nước’ cũng không còn ý nghĩa.” Trọng Nham tựa vào đầu giường lẩm bà lẩm bẩm: “Hơn nữa, lại còn trở lại từ đầu chơi lại một lần, trên thế giới này còn có cái gì so với chuyện này buồn tẻ hơn không?”
“Tuy rằng vẫn rất muốn đem những người đó từng bước từng bước giết chết.”
“Nhưng cũng thực phiền toái, một đám tiện nhân, nhìn liền thấy phiền.”
“Nếu có thể cách xa bọn họ một chút thì tốt rồi.”
“Nếu không cùng bọn họ tiếp xúc nhiều, khi đến thủ đô một mình ta ra ngoài ở, tránh xa khỏi cái quỷ ốc nhà chính Lý gia. Cũng đỡ phải gặp đám người đáng ghét đó.”
“Ý hay, chỉ sợ bọn họ không đồng ý.”
“Hẳn là có thể đồng ý, lão vương bát nuôi hai cái tiểu vương bát không phải vẫn luôn tìm cơ hội tới phiền toái ta sao. Để cho Ôn Hạo lấy cái này tới thương lương với lão vương bát đi.”
“Cái tên họ Ôn cũng là một tên tiện nhân.”
“Ừ, nhưng tạm thời vẫn có thể dùng.”
“Đệt, vừa không chú ý lại nói một mình… đi ngủ, đi ngủ!”
Cách một lớp cửa phòng đóng chặt của Trọng Nham, đôi mắt bà ngoại viền đỏ.
Thực sự trong lòng bà đều hiểu rõ, biết Trọng Nham đang vì tuổi già của bà mà tính toán. Trại an dưỡng Tây Lĩnh tuy bà chỉ mới nghe nói, cũng biết đó là trại an dưỡng cao cấp nhất thành phố Lâm Hải. Trại an dưỡng được xây dựng ở ngọn núi khu Tây, có diện tích rất lớn, bên trong có những ngôi nhà nhỏ xinh, còn có suối phun, có nhà kính trồng hoa, cùng một công viên rất lớn. nghe nói còn có bác sỹ y tá riêng chuyên chăm sóc cho người già, cơ sở vật chất đạt tới trình độ cấp quốc gia, người không có tiền thì không thể vào ở. Trước kia, khi bà vẫn còn bán quán, cũng hay nói chuyện phiếm với đám bà lão quen biết, kể tới người nào người nào được gia đình đưa vào trại an dưỡng Tây Lĩnh, trong lòng đều hâm mộ vô cùng.
Bà cũng biết, dựa vào điều kiện kinh tế hiện tại trong nhà, thì tới kiếp sau cũng chưa chắc đã vào được trại an dưỡng Tây Lĩnh. Nhưng cái thằng nhóc vương bát Trọng Nham này cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ ném mình tới đó, trong lòng bà không chút tư vị. Trương Nguyệt Quế kỳ thật là một người rất thích trẻ con, mỗi khi nhìn thấy cháu chắt nhà bà chủ tiệm tạp hóa đều nhịn không được mà bế lên chơi đùa với nó, nhưng từ nhỏ tới lớn, bà lại chưa từng bế Trọng Nham một lần nào. Trọng Nham khi còn bé đặc biệt ngoan, vẫn luôn thành thành thật thật nằm trong nôi, tự mình ngậm ngón tay nhỏ bé chơi một mình, rất ít khi khóc nháo, cũng không biết tại sao, nó càng ngoan, bà ngược lại càng dùng sức ngắt véo nó khiến nó khóc mới thôi, nhìn chỗ nào cũng thấy không vừa mắt.
Với đứa nhỏ này, trong lòng bà kỳ thật có chút xấu hổ. nhưng bà cảm thấy chỉ cần Trọng Nham vẫn còn ở trong cái nhà này, thì bà sẽ có ngày đền bù cho nó.
Hiện giờ xem ra, chỉ sợ bà muốn bù đắp cũng không có cơ hội.
Bà khổ sở trong lòng, tương lai có một ngày đi sang thế giới bên kia, gặp được con gái rồi không biết nói sao với nó. Nếu Dương Thụ hỏi bà một câu: “Mẹ có đối xử tốt với con trai con không?”
Bà xót xa trong lòng nghĩ ngợi, đến lúc đó bà nên trả lời sao đây?
Hết
Ôn Hạo bị khí thế cậu đột nhiên bộc phát làm cho giật mình, vội giải thích nói: “Tôi nói mấy chuyện đó là muốn để cậu có hiểu biết đôi chút về cha mình. Ông ấy kỳ thật cũng có nỗi khổ riêng.”
Trọng Nham tâm nói ta so với bất cứ ai khác đều hiểu rõ cái lão súc sinh kia hơn, nhưng ngoài mặt thì nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại: “Lý gia các người khẳng định không nhắm về tôi mà tới, nhà các người cũng không thiếu con trai. Trừ cái này ra, khẳng định là vì cái khác mà tới, cái lão già vương bát đản kia, năm đó ngoài một sọt lời nói dối ra cũng chỉ đưa cho mẹ tôi một món đồ.”
Ôn Hạo thật sự có chút kinh hãi, ai có thể nghĩ rằng một thằng nhóc choai choai mới 17 tuổi lại có thể thông thấu tâm tư đến như vậy?!
Trọng Nham không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Món đồ đó cũng không phải không thể đưa cho các người, nhưng cũng không thể đưa không, chúng ta trước cứ bàn chút điều kiện đi đã.” Cùng đám người nhiều tâm nhãn nói chuyện rất hao tâm tổn sức, nếu ngươi thống thống khoái khoái đưa không cho bọn họ, bọn họ ngược lại sẽ hoài nghi ngươi ẩn dấu tâm tư gì đó.
Biểu tình Ôn Hạo quả nhiên thoải mái: “Cậu nói xem.”
Trọng Nham từ dưới gầm bàn trà lôi ra cặp sách của mình, từ bên trong tùy tay lấy ra một quyển vở, giật một tờ giấy trắng ra đặt lên bàn, cầm cái bút lên viết hai chữ ‘thứ nhất’: “Đầu tiên Lý gia phải bỏ tiền ra đưa bà ngoại tôi vào trại an dưỡng Tây Lĩnh. Nộp tiền trọn gói, đỡ phiền tới bà ngoại tôi.”
Đây là điều kiện trong dự kiến, Ôn Hạo tự nhiên đáp ứng. nhưng điều khiến hắn ngoài ý muốn chính là chữ viết của đứa nhỏ này rất đẹp, tuy rằng chỉ là bút viết bình thường, nhưng nét đậm nét nhạt ngay ngắn, ẩn chứa khí khái.
“Thứ hai, Lý gia phải bỏ tiền ra tu sửa lại phần mộ cho mẹ tôi.”
Đó cũng là điều kiện trong dự kiến, Ôn Hạo gật đầu, ý bảo cậu nói tiếp đi.
“Thứ ba…” sau hai chữ này Trọng Nham đánh dấu hai chấm: “Cho tôi đầy đủ tiền học phí cho tới khi tôi học xong đại học.”
Điều kiện này Ôn Hạo không dám tùy tiện đáp ứng. Trước khi tới hắn đã nói chuyện với Lý Thừa Vận, ý của ông ấy chính là đem thằng nhóc này về cùng. Trong khoảng thời gian này động tác của Ôn Hạo và Lý Thừa Vận, Lý lão gia tử đều biết, ý của ông già chính là không hi vọng huyết mạch của Lý gia lưu lạc bên ngoài.
“Tôi đây cũng không thể làm chủ…” ngữ khí Ôn Hạo sắc bén mà ám chỉ với cậu: “Cho dù thế nào, cậu cũng là con cái Lý gia, năm đó cha cậu…”
“Im đi!” Trọng Nham đúng lúc cắt đứt lời hắn nói, cậu cũng không muốn nghe một lần nào chuyện thần thoại lão vương bát Lý Thừa Vận như thế nào thân bất do kỷ rời bỏ mẹ con cậu. (thân bất do kỷ: nhiều chuyện không thể theo ý bản thân)
Ôn Hạo há há miệng rồi lại ngậm lại, trong lòng cảm thấy thằng nhóc có chút thú vị.
“Vậy hai điều kiện đầu…” Trọng Nham ký tên của mình, rồi đẩy tờ giấy tới trước mặt Ôn Hạo: “Này, anh đọc xem, nếu có thể đáp ứng thì nhanh chóng ký tên vào.”
Ôn Hạo cầm tờ giấy lên, trong lòng không hiểu sao có chút tiếc hận thay thằng bé này: “Tôi còn phải thương lượng với người trong nhà một chút, ngày mai lại tới tìm cậu?”
Trọng Nham sao cũng được gật đầu, những điều kiện này vốn chính là cậu cố ý bày ra, dùng để thăm dò thái độ của Lý gia, đồng thời cũng cho Lý gia thấy cậu không có ý muốn nhận tổ quy tông. Về phần bọn họ có tin hay không, thì cũng không phải là chuyện Trọng Nham có thể quyết định. nếu dựa theo tình huống kiếp trước xem ra, có Lý lão gia tử ở bên trong chèn ép, những người này chỉ sợ sẽ không mặc kệ một thằng con riêng như mình tiêu dao ở bên ngoài.
Ôn Hạo gấp tờ giấy rồi bỏ vào trong túi áo, đứng lên cười cười với Trọng Nham: “Tối mai cũng giờ này, tôi lại tới tìm cậu, tôi nghĩ…” hắn vươn tay chỉ chỉ cánh cửa buồng phòng đang đóng chặt bên kia nói: “Người bên trong cũng nên có chút trách nhiệm.”
Trọng Nham từ kiếp trước đã rất ghét loại tư thái ‘mọi chuyện đều nắm rõ trong lòng bàn tay’ này của Ôn Hạo, nghe vậy liền không khách khí mà chọt hắn một câu: “Anh vẫn nên tự quan tâm chính mình trước đi. Tôi nhớ rõ anh cũng không phải họ Lý.”
Sắc mặt Ôn Hạo nhất thời tối sầm.
Trọng Nham tâm tình quỷ dị đứng dậy: “Đi thong thả.”
Ôn Hạo hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Trọng Nham biết trong lòng hắn đang mắng cậu không biết trời cao đất dày, nhưng ngược lại Trọng Nham trong lòng lại cảm thấy chính cậu hiểu rất rõ, chính bởi vì so với bất cứ ai đều hiểu rõ, cho nên biết mình có thể bừa bãi như vậy cũng chỉ được mấy ngày nay, chờ tới khi đồ vật giao ra rồi, thì không còn lợi thế nào nữa, cậu liền thành thành thật thật ra vẻ đáng thương.
Trọng Nham ngồi xếp bằng trên ghế phân tích tình cảnh của mình một chút, cảm thấy chính mình tại tuổi 17 lần thứ 2 cũng không có tiến bộ gì, còn không phải vẫn bị người ta dắt mũi đùa giỡn xung quanh? Nhưng không có năng lực thì biết làm thế nào đây? Cậu còn chưa trưởng thành, không tiền không cơ hội, thật muốn dựa vào đầu óc để vạch kế hoạch gây dựng sự nghiệp, nhưng nếu lộ ra cái gọi là đầu óc kinh doanh, người Lý gia chỉ sợ càng vội vã muốn giết chết cậu.
Trọng Nham thở dài, quay đầu hướng về cửa buồng vẫn đóng hô lên: “Đều nghe thấy chứ?”
Trương Nguyệt Quế tức giận đẩy cửa ra, cánh cửa đập mạnh vào tường, phát ra tiếng vang khiến người ta không thấy thoải mái.
Trọng Nham nhíu nhíu mày, chợt nghe bà ngoại âm dương quái khí (quái gở) mắng chửi: “Mày còn chưa phát tài đâu, đã nghĩ muốn ném tao đi, bà đây không quen cái loại bạch nhãn lang như mày.” (bạch nhãn lang: chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn)
Trọng Nham không hé răng. Cậu biết mẹ bởi vì sinh cậu mà hủy hoại thân thể, khi cậu chưa tốt nghiêp tiểu học đã bệnh chết. mà cậu lớn lên, diện mạo một chút cũng không giống mẹ, cho nên Trương Nguyệt Quế từ nhỏ đã không muốn thấy cậu. bình thường mỗi khi thấy cậu cũng không ít lần ra tay đánh đập cậu một trận, Trọng Nham sớm đã thành thói quen. Nhưng cho dù là thói quen cũng không phải có thể tiếp nhận. kiếp trước sau khi cậu vào ở trong nhà chính Lý gia xong, đã yêu cầu những người đi theo bên mình không được nói chuyện lớn tiếng, khi làm việc càng không được tạo ra những âm thành kỳ quái, vì vậy, sau lưng có không ít người nói cậu biến thái. Bây giờ nhớ lại, chắc đó cũng là di chứng do bà ngoại để lại cho cậu đi.
Hai vợ chồng ông bà Dương gia đều chỉ là công nhân nhà máy dệt bình thường, Dương Thụ là con gái một, cô sau khi thi đậu đại học Bắc Kinh, hàng xóm nghe tin đều hâm mộ vô cùng. Không ngờ mới hơn 2 năm đã vác bụng lớn trở lại. Trương Nguyệt Quế cả đời đều không chịu thua kém, kết quả bị chuyện ồn ào của Dương Thụ nháo cho không còn mặt mũi, nếu không nhìn tới cái bụng lớn của cô, thì thật sự bà có thể giết chết cô rồi. Không đợi bà chậm rãi tiêu hóa đả kích ghê gớm này của con gái, thì con gái bà lại bạo bệnh qua đời. Vì thế Trương Nguyệt Quế một bụng đầy tức giận đều chuyển hết sang người Trọng Nham. Hơn nữa sau khi bạn già qua đời, tính tình bà càng trở nên cay nghiệt cổ quái, trong nhà cũng chỉ có hai người, Trọng Nham liền trở thành mục tiêu duy nhất là chỗ trút giận của bà.
Bà cũng chưa từng học qua trường lớp gì, cho nên mắng chửi người cũng chỉ là những lời lẽ thô tục chợ búa, mắng chửi cho tới khi hết giận thì thôi. từ nhỏ tính tình Trọng Nham liền trở nên tối tăm, hồi trung học có một thời kỳ đánh nhau đặc biệt dữ dội. cậu ở bên ngoài đánh nhau, về nhà bị bà ngoại mắng chửi; bà ngoại càng mắng chửi, cậu bên ngoài càng đánh càng hăng. đây là một vòng tuần hoàn ác tính. Cứ thế sống qua thêm 10 năm, tính tình Trọng Nham cũng đã bị mài dũa đi rất nhiều, không đến mức vì bà chửi mấy câu mà không khống chế được. Nhưng trên mặt cũng lộ rõ thần sắc không mấy vui vẻ.
Trương Nguyệt Quế nhìn cậu như vậy, trong lòng càng tức giận: “Bà đây chỗ nào có lỗi với mày? Thiếu ăn hay thiếu mặc của mày à? Mày lại vội vã ném tao đi đâu? Mày cái thằng nhóc đê tiện vô lương tâm?”
Trọng Nham thấy phiền, xách cặp trở về phòng nhỏ của mình.
“Mày đứng lại đó cho tao!” bà ngoại ở sau lưng hắn dẫm chân bình bịch: “Tao còn chưa nói xong đâu!”
“Nơi đó cũng không tệ lắm.” Trọng Nham đẩy cửa phòng ra, không kiên nhẫn đáp lại một câu: “Bà muốn tới trại an dưỡng Tây Lĩnh dưỡng lão, hay rúc trong cái căn nhà rách nát này dưỡng lão, cái nào tốt hơn bà còn không đoán ra?” còn một câu cậu đang nghĩ trong đầu, nhưng không nói ra, sợ chọc điên bà ngoại: nếu đợi lão tử có tiền dưỡng lão cho bà cũng phải chờ thêm vài năm nữa, với thân thể bệnh tật kia, bà còn sống được đến khi đó sao?!
Trương Nguyệt Quế bên ngoài vẫn gào rú chửi bới, Trọng Nham đóng luôn cửa vào lười nghe. chửi tới chửi lui cũng chỉ có vài câu lặp đi lặp lại, nếu không phải cậu khắc chết mẹ thì cũng là tự bà nuôi một thằng bạch nhãn lang…
Trọng Nham vừa cảm thấy phiền lòng vừa cảm thấy mất mát vì không bao lâu nữa sẽ không còn nghe được bà ngoại lải nhải. vận mệnh luân hồi một lần nữa đem cậu đuổi tới trước bước ngoặt sinh mệnh lớn nhất đời, mà cậu đồng dạng vẫn không có sức lực chống đỡ, chỉ có thể thuận theo nước chảy bèo trôi, mặc cho vận mệnh lãnh khốc an bài. Ở kiếp trước, loại cảm giác vô lực này đã trở thành động lực lớn nhất khiến Trọng Nham liều mạng bước về phía trước. Bởi vì cậu không muốn khi đối mặt với thời khắc lựa chọn trọng đại trong nhân sinh, ngay cả tư cách lựa chọn cũng không có. Cậu muốn đi lên, đi tới chỗ cao nhất, từ nay về sau tùy tâm tùy ý, không có người nào có thể đứng trên đầu cậu khoa chân múa tay, bức cậu làm ra lựa chọn trái lương tâm.
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của mười mấy năm về trước. hiện giờ Trọng Nham chỉ cảm thấy vô cùng phiền chán.
“Trò chơi dù hay tới mấy thì khi đã ‘về nước’ cũng không còn ý nghĩa.” Trọng Nham tựa vào đầu giường lẩm bà lẩm bẩm: “Hơn nữa, lại còn trở lại từ đầu chơi lại một lần, trên thế giới này còn có cái gì so với chuyện này buồn tẻ hơn không?”
“Tuy rằng vẫn rất muốn đem những người đó từng bước từng bước giết chết.”
“Nhưng cũng thực phiền toái, một đám tiện nhân, nhìn liền thấy phiền.”
“Nếu có thể cách xa bọn họ một chút thì tốt rồi.”
“Nếu không cùng bọn họ tiếp xúc nhiều, khi đến thủ đô một mình ta ra ngoài ở, tránh xa khỏi cái quỷ ốc nhà chính Lý gia. Cũng đỡ phải gặp đám người đáng ghét đó.”
“Ý hay, chỉ sợ bọn họ không đồng ý.”
“Hẳn là có thể đồng ý, lão vương bát nuôi hai cái tiểu vương bát không phải vẫn luôn tìm cơ hội tới phiền toái ta sao. Để cho Ôn Hạo lấy cái này tới thương lương với lão vương bát đi.”
“Cái tên họ Ôn cũng là một tên tiện nhân.”
“Ừ, nhưng tạm thời vẫn có thể dùng.”
“Đệt, vừa không chú ý lại nói một mình… đi ngủ, đi ngủ!”
Cách một lớp cửa phòng đóng chặt của Trọng Nham, đôi mắt bà ngoại viền đỏ.
Thực sự trong lòng bà đều hiểu rõ, biết Trọng Nham đang vì tuổi già của bà mà tính toán. Trại an dưỡng Tây Lĩnh tuy bà chỉ mới nghe nói, cũng biết đó là trại an dưỡng cao cấp nhất thành phố Lâm Hải. Trại an dưỡng được xây dựng ở ngọn núi khu Tây, có diện tích rất lớn, bên trong có những ngôi nhà nhỏ xinh, còn có suối phun, có nhà kính trồng hoa, cùng một công viên rất lớn. nghe nói còn có bác sỹ y tá riêng chuyên chăm sóc cho người già, cơ sở vật chất đạt tới trình độ cấp quốc gia, người không có tiền thì không thể vào ở. Trước kia, khi bà vẫn còn bán quán, cũng hay nói chuyện phiếm với đám bà lão quen biết, kể tới người nào người nào được gia đình đưa vào trại an dưỡng Tây Lĩnh, trong lòng đều hâm mộ vô cùng.
Bà cũng biết, dựa vào điều kiện kinh tế hiện tại trong nhà, thì tới kiếp sau cũng chưa chắc đã vào được trại an dưỡng Tây Lĩnh. Nhưng cái thằng nhóc vương bát Trọng Nham này cứ như vậy nhẹ nhàng bâng quơ ném mình tới đó, trong lòng bà không chút tư vị. Trương Nguyệt Quế kỳ thật là một người rất thích trẻ con, mỗi khi nhìn thấy cháu chắt nhà bà chủ tiệm tạp hóa đều nhịn không được mà bế lên chơi đùa với nó, nhưng từ nhỏ tới lớn, bà lại chưa từng bế Trọng Nham một lần nào. Trọng Nham khi còn bé đặc biệt ngoan, vẫn luôn thành thành thật thật nằm trong nôi, tự mình ngậm ngón tay nhỏ bé chơi một mình, rất ít khi khóc nháo, cũng không biết tại sao, nó càng ngoan, bà ngược lại càng dùng sức ngắt véo nó khiến nó khóc mới thôi, nhìn chỗ nào cũng thấy không vừa mắt.
Với đứa nhỏ này, trong lòng bà kỳ thật có chút xấu hổ. nhưng bà cảm thấy chỉ cần Trọng Nham vẫn còn ở trong cái nhà này, thì bà sẽ có ngày đền bù cho nó.
Hiện giờ xem ra, chỉ sợ bà muốn bù đắp cũng không có cơ hội.
Bà khổ sở trong lòng, tương lai có một ngày đi sang thế giới bên kia, gặp được con gái rồi không biết nói sao với nó. Nếu Dương Thụ hỏi bà một câu: “Mẹ có đối xử tốt với con trai con không?”
Bà xót xa trong lòng nghĩ ngợi, đến lúc đó bà nên trả lời sao đây?
Hết