Chương : 14
Triệu Tịch nhìn chiếc bóng kéo dài trên mặt đất, đã từng,
hay đã từng cho là như thế,
cho là cậu đã có cơ hội gặp được người định mệnh của đời mình.
Triệu Tịch cảm giác như mình đã mơ một giấc mộng rất dài.
Trong giấc mơ, cậu đã nghe thấy người đàn ông mà cậu thương nhớ sáu năm ôn nhu kêu tên cậu, rồi nói cho cậu biết cậu không cần phải sợ hải.
Triệu Tịch chăm chú nằm nhoài trong ngực của hắn, cảm xúc đọng lại nhiều năm qua đã tìm được một nơi để thổ lộ, cậu một mạch đem những suy nghĩ trong lòng trút hết ra, trên miệng không ngừng lặp lại “Em rất nhớ anh”. Bàn tay ở trên lưng cậu lúc này thật ấm áp và mạnh mẽ làm sao, Triệu Tịch cảm giác như mình nhất định sẽ chết chìm ở bên trong sự dịu dàng này.
Nếu như đây là một giấc mộng, cậu thật sự nguyện ý mãi mãi cũng không tỉnh lại.
Lúc Triệu Tịch có lại ý thức, thứ đập vào mắt cậu đầu tiên chính là một màu đen kịt ngoài cửa sổ. Trong đầu chậm rãi dâng lên một trận đau nhức, tư duy có chút hơi trì độn không phản ứng kịp, cậu đang ở đâu đây?
“Tỉnh rồi?” Tần Mục Dương dặp tắt tàn thuốc, ném ra ngoài cửa sổ.
Triệu Tịch có chút sững sờ, mờ mịt hỏi: “Anh không phải đã cai thuốc rồi sao?”
Tần Mục Dương phun ra một hơi khói, “Không bỏ được.”
Triệu Tịch “Ồ” một tiếng rồi không nói nữa.
Ngoài cửa sổ tối đen một màu, chỉ có một ngọn đèn đường cô đơn đứng ở nơi đó, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Mặt mũi cậu lúc này ngơ ngơ ngác ngác, trong bụng cũng rất không thoải mái.
Triệu Tịch len lén quan sát sườn mặt của hắn, nhớ tới chuyện tối hôm nay, cậu chỉ cảm thấy lòng tràn đầy lạnh lẽo.
Hít một hơi thật sâu, Triệu Tịch xoay đầu nhìn vào ánh mặt không rõ hàm xúc của Tần Mục Dương, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, “Ừm, anh cũng sắp kết hôn rồi phải không? Vậy thì, tôi trước chúc hai người sẽ sống hạnh với nhau. À, nếu như anh sẵn lòng, có thể mời tôi đến dự đám cưới cũng được, kỳ thực chuyện trước kia của hai chúng ta cũng đã qua lâu rồi, anh không ngại, tôi đương nhiên cũng sẽ không ngại. À, không phải, cái kia, nếu như anh không muốn nói thì…”
Triệu Tịch càng nói càng loạn, bị chất cồn thấm say, đầu của cậu hiện tại đang cực kì hỗn loạn, trong đầu cậu cứ không ngừng chạy loạn ý nghĩ “Anh ấy muốn kết hôn rồi..”, “Anh ấy sẽ là chồng của người khác.”, Cậu muốn ngăn cản, cậu muốn liều mạng nói cho hắn biết cậu rất nhớ hắn, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh không có chút lay động kia, mọi thứ cứ thế liền mắc kẹt trở lại .
Triệu Tịch nhìn không thấu ánh mắt của hắn, trong đó không có xa cách, không có lạnh lùng, nhưng mà, ruốt cục đó là cảm xúc gì đây?
Tần Mục Dương lấy tay đè lại mi tâm, trầm mặc một hồi rồi ngẩng đầu lên, đối cậu nở nụ cười, dùng khẩu khí than thở nói: “Tiểu Tịch, bất luận quá khứ thế nào, cho dù nguyên nhân khiến cậu ra đi là gì. Thì hiện tại, tôi đã có vợ chưa cưới, mà cậu cũng đã có hài tử. Chúng ta…đều đã là quá khứ rồi, cậu hiểu chưa?”
Triệu Tịch như đầu gỗ, sững sờ lặp lại: “Qúa khứ?”
Tần Mục Dương gật đầu, do dự nửa ngày, cuối cùng mới vươn tay sờ lên đỉnh đầu của cậu, đôi tay dày rộng khô ráo, là cảm giác mà Triệu Tịch cậu đã vô số lần tưởng niệm trong giấc mơ. Cậu cảm giác đôi mắt của mình chua xót đến lợi hại.
Tần Mục Dương nói tiếp: “Tôi không biết tại sao cậu lại rời đi, nếu cậu không muốn nói cũng không sao, bất quá bây giờ cũng không còn quan trọng.”
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Triệu Tịch, âm thanh trầm thấp, ôn hòa, “Chúng ta không phải nên nhìn về phía trước sao? Bất kể là nguyên nhân gì, tôi đã không còn hận cậu, thật sự.”
Triệu Tịch cúi đầu cười khổ, đúng đấy, không hận, bởi vì đã không còn thương.
Tần Mục Dương nhìn vẻ mặt của cậu, thở dài một hơi, “Muộn lắm rồi, nhanh lên đi.”
Ánh mắt Triệu Tịch đã trở nên mơ hồ, miệng mở ra dừng lại một lúc, cuối cùng cũng không nói gì rồi xuống xe.
Cậu cũng không nói tạm biệt làm gì, cậu không muốn tạm biệt, rồi lại phải tự ngược, nhớ nhung về hắn ta.
Trời khuya tháng bảy, không khí đã có chút se lạnh, mới vừa xuống xe cậu liền rùng mình một cái. Triệu Tịch khịt khịt mũi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao đen kịt một màu.
Cậu biết chiếc xe ở phía sau vẫn chưa rời khỏi, cậu cũng rất muốn quay đầu lại, rồi lại nghĩ cứ như vậy rời đi cho xong.
Trên đường chỉ có duy nhất một ngọn đèn, tản ra ánh sáng vàng nhạt tiêu điều. Triệu Tịch chỉ dựa vào điểm sáng này, chậm rãi hướng tới nhà mà đi. Từ sau khi nãi nãi qua đời, rồi từ lúc Triệu Đông Đông sinh ra tới nay, không biết đã bao nhiêu lần cậu đã một mình dẫm trên ánh sáng đen le lói như thế này đi về nhà, cô độc, cam chịu số phận. Cậu biết mình phải kiên cường lên, con trai vẫn đang ở nhà chờ cậu, nhưng không có ai biết, cậu luôn khát vọng nơi đó sẽ có một ngọn đèn vì cậu mà thắp sáng, rồi sau một ngày mệt nhọc về đến nhà, sẽ có người ôn nhu chào đón cậu.
Triệu Tịch nhìn chiếc bóng kéo dài trên mặt đất, đã từng, cậu đã từng cho rằng người đó là Tần Mục Dương, hay đã từng cho là như thế, cho là cậu đã có cơ hội gặp được người định mệnh của đời mình.
Nhưng rốt cuộc mọi thứ cũng không thể chống lại sự nghiệt ngã thời gian, phần tình cảm sâu đậm khi xưa cũng đã tan biến theo khói mây, không lưu lại một chút dấu vết, không một chút dư âm.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, cảnh vật trước mắt cậu trở nên hoàn toàn mơ hồ. Vì men rượu xúc tác, cậu lại cảm thấy cuộc đời mình càng trở nên tăm tối, trong lòng càng đau đớn như bị ai xé rách thành từng mảnh.
Chiếc xe đậu sau lưng cậu vẫn không có ánh đèn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một điểm hồng quang lấp loé trong đêm.
Tần Mục Dương đem điếu thuốc còn đang tỏa khói vươn ra ngoài cửa sổ, nhìn chấm đỏ kia một chút lại một chút cháy gần đến đầu ngón tay của mình, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi. Mà thân ảnh của Triệu Tịch cũng đã không còn nhìn thấy.
Nhân sinh chính là như vậy, không phải sao? Hai tay Tần Mục Dương siết chặt bánh lái. Hắn đã có thể đem nổi ưu tư đau khổ trong lòng kia quên đi sạch sẽ, hắn đã quên được! Hắn đã sống rất tốt năm năm qua! Tại sao lại dao động, tại sao lại mềm lòng?
Hắn không thấy rõ Triệu Tịch, cũng không hiểu nổi đối phương. Nếu như có ai thâm nhập vào suy nghĩ của hắn lúc này, từ sáu năm trước cho đến hiện tại, cảm giác duy nhất còn lưu lại trong lòng hắn liên quan tới người kia, e rằng chỉ còn lại hận ý mà thôi.
Triệu Tịch giống như du hồn về đến nhà, Triệu Đông Đông vừa nghe thấy tiếng động liền lộc cộc bò lên, xông tới cửa.
Viền mắt của Triệu Tịch đã đỏ au, sắc mặt thật tiều tụy, trông thấy thân hình nho nhỏ của con trai, cậu liền ngồi xổm xuống, vươn tay sờ sờ đầu bé, nhẹ giọng nói: “Bảo bối làm sao vậy?”
Triệu Đông Đông trợn to mắt nhìn ba minh, rồi đưa bàn tay non mềm be bé của nhóc sờ lên gò má của cậu: “Ba ba, người không vui sao?”
Nước mắt của Triệu Tịch lúc này mãnh liệt trào ra, trong nháy mắt đã làm ướt cả lòng bàn tay của Triệu Đông Đông. Nhóc con không phản ứng lại, ngốc lăng nhìn ba ba rơi lệ.
Triệu Tịch triệt để tan vỡ, nhanh chóng đem bé con siết thật chặt, khí lực dùng rất lớn, nước mắt nơi hốc mắt không thể khống chế chảy ra ngoài. Ôm thân thể nho gầy, yếu đuối của con trai trong ***g ngực, Triệu Tịch nghĩ, cậu đã làm thế nào để nuôi lớn vật nhỏ này từng chút từng chút một cho đến bây giờ vậy?
Đông Đông bị ba ba ôm vào trong ngực, bé ngây thơ cảm nhận được trong lòng của ba ba đang rất khổ rở. Đôi mắt chớp chớp, miệng cũng há to, không tiếng động khóc lên.
Triệu Đông Đông là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, làm gì có đứa bé năm tuổi nào đã biết cách xem sắc mặt của người lớn như nhóc chứ? Bé biết ba ba của bé không vui, bé cũng biết mình hẳn phải kể những chuyện vui ở nhà trẻ để dỗ dành ba ba, nhưng dù sao bé vẫn còn quá nhỏ, chưa hiểu rõ cách biểu đạt sự an ủi của mình, mà ba ba vẫn luôn ôm bé bất động, bất tri bất giác bé cũng không thể kiềm chế mà khóc theo.
Nước mặt của hai người đã vô tình làm cho quần áo của đối phương ướt nhèm nhẹp, Triệu Tịch cứ cảm thấy bờ vai mình sao cứ thấy lành lạnh, cậu cố gắng chống đỡ sự mệt mỏi và choáng váng do tác động của men rượu, khó khăn ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy con trai đã khóc đến hai mắt đỏ bừng.
Triệu Tịch hoảng rồi, thanh âm khàn khàn đem nhi tử nhìn từ trên xuống dưới một lượt, “Bảo bối, con thấy chổ nào không thoải mái sao? Tại sao khóc, nói cho ba ba nghe nơi nào không thoải mái?”
Nước mắt của Triệu Đông Đông từng viên một lăn dài trên gò má, bởi vì cố gắng kìm nén tiếng động nên vào lúc này khuôn mặt nhỏ bé đã nghẹn đến đỏ bừng. Khi bé rốt cục nhìn thấy ba ba của mình đã cử động, bé mới “Oa” một tiếng khóc lớn lên.
Triệu Tịch bối rối, thần kinh trong óc không ngừng nhảy loạn, cậu chỉ cảm giác đầu mình nhức đến mất sắp ngất đi thôi.
“Đông Đông ngoan, không khóc, nói cho ba ba làm sao vậy?” Triệu Tịch mềm giọng dụ dỗ hài tử.
Triệu Đông Đông dần dần dừng lại tiếng khóc, thút tha thút thít hấp hấp cái mũi, hồi lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mới lên tiếng, “Không, không có chuyện gì.”
Triệu Tịch sửng sốt, suy nghĩ của cậu vẫn còn có chút trì độn, cũng không hiểu rõ những lời này của con trai có còn ý tứ nào khác không.
Cậu đứng dậy, ôm con trai tới ghế salông, đổ người lên trên, hai cha con quấn thành một khối nằm trên ghế.
Triệu Tịch sờ sờ mái tóc mềm mại của con trai, âm thanh vừa nhẹ nhàng lại vừa uể oải, “Đông Đông, nằm mơ thấy ác mộng sao?”
Triệu Đông Đông chớp chớp mắt, nhăn nhó nửa ngày, mới nột nột nói: “Ừm, dạ.”
Triệu Tịch yên lặng, cười khổ. Đúng là phụ tử liên tâm, ngay cả thời gian nằm mơ cũng giống nhau.
Cậu thở dài một hơi, không định hỏi tình cảnh trong mơ của con trai nữa. Không hỏi là vì, bất kể là hình ảnh đáng sợ đến thế nào, ở trong cuộc sống hiện thực, cậu tuyệt đối sẽ không để chuyện đó phát sinh.
Ngày hôm sau, cũng không bất ngờ khi cậu lại dậy muộn, Triệu Tịch trước tiên nhận mệnh đem con đưa đến nhà trẻ, tiếp đỏ đuổi theo xe bus tới siêu thị.
Trong hai tháng này, cậu đã không nhớ được mình đã đi muộn bao nhiêu lần, còn có một lần vô cớ bỏ việc. May là chủ siêu thị là bạn của hàng xóm gần nhà cậu, cũng vì niệm tình mối quan hệ này mà cậu cho tới nay vẫn chưa bị đuổi việc.
Triệu Tịch cảm kích gật đầu, giấc ngủ chưa tới bốn tiếng bốn tối quá càng khiến tinh thần của cậu trở nên sa sút, có cảm giác như bất cứ lúc nào đều có thể ngã xuống.
Đến năm giờ tan ca, bên ngoài siêu thị tự dưng xuất hiện một chiếc xe thể thao màu đỏ đậu trước cửa.
Triệu Tịch chớp mắt một cái, đây là… Lục tiểu thiếu gia đến nữa sao? Mà, không đúng, mình hẳn phải gọi là lão công của ông chủ, hay là nên gọi là bà chủ nhỉ?
Triệu Tịch đang xoắn xuýt suy nghĩ xem lát nữa mình phải xưng hô với Lục Thanh Hoa như thế nào, thì cửa xe bên kia đã được mở ra. Lộ ra một gương mặt tuấn tú, đang vô cùng phấn chấn của Lâm Việt Trạch.
Triệu Tịch há to mồm, nửa ngày cũng chưa nói thành câu, “Anh, anh…”
Lâm Việt Trạch cợt nhả dựa vào cửa xe, đôi mắt xẹt qua cửa siêu thị, bất động thanh sắc phát ra sóng nước long lanh, chờ Triệu Tịch bước đến.
Triệu Tịch “Anh” nửa ngày, cuối cùng mới nhướng mày hỏi được trọn câu, “Anh là người đó?”
Cánh tay Lâm Việt Trạch trượt qua một bên, thiếu chút đã đánh rớt kính râm xuống đất. Hắn đứng vững lại thân thể, gỡ xuống kính râm, ngoác miệng rồi nhào tới trước một cái.
“Tiểu Tịch a —— xin chào o o o —— “
Triệu Tịch hoàn toàn cứng đờ, hai người cứ thế kì cục ở trước cửa siêu thị ôm hơn một phút đồng hồ.
Triệu Tịch phản ứng lại trước tiên, trên mặt hồng thấu, một chưởng đáng tới đem người đẩy thật ra, cậu khó khăn thở hổn hển, lắp ba lắp bắp lên án: “Anh, anh muốn làm gì?…” Làm gì có ai vừa đến đã ôm chầm lấy người ta như vậy!?
Lâm Việt Trạch có chút sững sờ nhìn hai má đỏ au của cậu, lại nhìn nhìn mấy người chung quanh đã vây thành một vòng tròn. Hắn vỗ ót một cái, hai tay mở ra, “Sorry nha, tôi mới từ nước ngoài trở về, thói quen, thói quen ha ha!”
Triệu Tịch trừng hắn một lúc, hắn nghĩ rốt cục đây là đâu chứ. Mà càng nghĩ, trong lòng cậu lại càng không ưa, ngay cả một lời cũng đều lười nói, cứ thế xách túi xoay người rời khỏi.
Lâm Việt Trạch mang theo khuôn mặt cười toe toét, vội vàng lái xe theo sau.
Triệu Tịch đi ở phía trước, phía sau là một cái đuôi to đùng chạy theo. Đi được hai con đường, cậu rốt cục dừng lại, quay người đối trong xe nói: “Lâm thiếu gia, ngài có chuyện gì sao?”
Lâm Việt Trạch mặc kệ tiếng kèn in ỏi phía sau, nhảy ra cầm lấy cánh tay của cậu, “Ăn một bữa cơm cùng tôi thôi!”
Triệu Tịch sửng sốt, lập tức từ chối: “Không được, tôi còn có việc.”
Lâm Việt Trạch dáo dác ngó ngó: “Anh muốn đi đón con trai chứ gì, không sao, tôi mời cả hai ăn cơm.”
Triệu Tịch bất đắc dĩ, mà ở phía sau đã có chủ xe không kiên nhẫn định bước ra mắng một trận. Cậu gạt tay Lâm Việt Trạch sang một bên: “Không phải vấn đề này, tôi muốn hỏi lý do cậu mời tôi ăn cơm là gì?”
Khuôn mặt anh tuấn của Lâm Việt Trạch nhíu lại một chút, rồi nhún nhún vai, “Được rồi, tôi cũng nói thẳng. Tôi thích anh, tôi hi vọng anh có thể đồng ý quen với tôi!”
Triệu Tịch mất đà trượt chân, “A” một tiếng, đầu triệt để đóng băng. Phía sau đã có người bước tới nắm lấy vai Lâm Việt Trạch, xí xô xí xào nói tiếng địa phương.
Lâm Việt Trạch biểu tình mê man, lấy tay móc móc lỗ tai, “Ngài nói cái gì?”
Triệu Tịch đau đầu, vội vàng đem tiểu tổ tông kéo vào trong xe, chính mình lại đi tới ghế sau ngồi vào.
Lâm Việt Trạch một bên tăng ga một bên oán giận, “Ngồi ở phía sau làm gì, tôi cũng đâu có ăn thịt anh đâu.”
Triệu Tịch không để ý tới hắn, chuyên tâm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.