Chương : 17
Cả Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng đều không bắt điện thoại, Tần Mục Dương hơi nghi hoặc một chút, nhìn đồng hồ trên tường đã điểm tới số mười, Triệu Tịch cũng đã ngủ hơn ba tiếng.
Công ty của Tần Mục Dương hiện tại là do hắn tự thành lập, chỉ cần có thời gian rãnh hắn đều sẽ đến bồi Lâm Kỳ Huyên một lúc, mới đầu hắn chỉ dự định cùng Lâm Kỳ Huyên ăn xong bữa tối rồi về nhà.
Nhưng vào lúc này, hắn lại đang ngồi ở phòng khách, nghe Lâm Kỳ Huyên dịu dàng nói với hắn gì đó, thỉnh thoảng hắn lại gật gật đầu, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không ở nơi này.
Lâm Kỳ Huyên tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng rất mừng rỡ. Nếu như… Nếu như đêm nay A Dương lưu lại, cô nghĩ, quan hệ của họ có thể càng trở nên khắng khít hơn.
Tần Mục Dương không là phải là một người bạn trai ôn nhu, nhưng hắn tuyệt đối sẽ là một người chồng đáng tin cậy. Đối với điểm này, Lâm Kỳ Huyên phi thường khẳng định. Từ lúc cô đem đối phương trở thành chổ dựa của bản thân mình, thì cô đã có dự tính hết cho tất cả mọi vấn đề. Mặc dù là một thiên kim tiểu thư nhà giàu có, nhận được biết bao nhiêu là cưng chiều cùng lời ngon tiếng ngọt, cô dù sao cũng chỉ là một người con gái, khi đối mặt với chuyện tình cảm, cô càng chỉ là một nữ nhân nhỏ bé tính toán cùng tham lam.
Cô yêu Tần Mục Dương, lại càng muốn cùng Tần Mục Dương xác định quan hệ.
Thỉnh thoảng, Tần Mục Dương sẽ ngẩng đầu nhìn cầu thang, Lâm Kỳ Huyên mới đầu cũng chỉ nghĩ là hắn muốn nghỉ ngơi, đang định mở miệng nói chút gì, nơi cầu thang lại truyền đến âm thanh cộp cộp liên hồi, hóa ra là Triệu Tịch đang một mạch chạy xuống lầu.
Sắc mặt của cậu cứng nhắc, trên trán mơ hồ vẫn chảy ra mồ hôi, ánh mắt trong một giây khi nhìn thấy Tần Mục Dương lập tức sáng lên, nhưng vừa mới chuyển tầm nhìn sang bên cạnh, trong đối mắt ấy lại bao phủ bởi một màu ảm đạm.
Độ tương phản rõ ràng như vậy, cho dù Lâm Kỳ Huyên có ngu ngốc cơ nào cũng có thể nhận ra được, cô bất tri giác sờ sờ mặt của mình, cảm giác rất kỳ quái.
Dù sao cũng là một người được giáo dục tốt, cô chỉ thất thần mấy giây liền đứng lên, đi vài bước tới trước mặt Triệu Tịch, ôn hòa hỏi: “Triệu tiên sinh, anh đã tỉnh rồi? Không ngủ thêm một lát sao?”
Thanh âm của cô vừa ôn nhu lại vừa uyển chuyển, Triệu Tịch làm thế nào cũng không thể câm hận một người con gái tốt đẹp như vậy. Cậu lắc đầu một cái, ánh mắt ở trong phòng khách chuyển một vòng, “Không được. Con của tôi đâu?”
Lâm Kỳ Huyên kinh ngạc một chút, Tần Mục Dương ở phía sau đã đi tới, từ tốn nói: “Vương tẩu dẫn bé vào trong phòng ngủ rồi.”
Triệu Tịch thu liễm nét mặt, gật gật đầu, “Vậy làm phiền cô gọi giúp cháu ra đây dùm tôi.”
Lâm Kỳ Huyên khẽ mỉm cười, “Được.” sau đó nhanh chóng bước đi.
Còn lại hai người, bầu không khí lại trở nên lạnh lẽo, cứng nhắc.
Tần Mục Dương nhìn cậu một lúc, đột nhiên mở miệng: “Thân thể có khỏe lên chưa? Đầu có con đau hay không?”
Thân thể Triệu Tịch run lên một cái, hậu tri hậu giác sờ sờ sau gáy, lắc đầu một cái, “Không đau.”
Tần Mục Dương cau mày, trong lòng không thoải mái, qua hơn nửa ngày mới nói, “Thân thể là của mình, không nên quá lơ là với nó như vậy.”
Lời này nói ra như là đang giáo huấn người khác, biểu hiện trên mặt Triệu Tịch bất biến, nhưng ánh mắt vẫn nhàn nhạt dõi theo hắn ở phía sau, “Ừ, tôi biết.”
—— Cậu thì biết cái gì?!
Tần Mục Dương sầm mặt lại, muốn há mồm chất vấn, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của đối phương, đột nhiên im bặt.
Người trước mắt sắc mặt bình tĩnh, chỉ có lúc nhìn đến ánh mắt của cậu, mới cảm nhận được đối phương thỉnh thoảng còn khe khẽ mỉm cười.
Tần Mục Dương quan sát nét mặt cười nhạt của cậu, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên một mảnh đắng chát. Hắn thật sự không hiểu, thật sự mãi cũng không hiểu nổi, cho dù hắn đã liều mạng tự nói với mình không nên suy nghĩ về đối phương nữa, không được truy cứu nguyên nhân của sáu năm trước nữa.
Nhưng tại sao trong một giây đối phương ngã xuống kia, trái tim hắn lại như muốn nhảy ra khỏi cuống họng, hắn tự vấn lòng, sáu năm qua, hắn đại khái chỉ có một lần thất thường như thế, nhưng lại là vì một người mà hắn đã sớm lãng quên.
Tần Mục Dương cảm thấy bản thân thật vô lực, hắn thở dài một hơi, quay người đi đến móc áo phía bên kia.
Lâm Kỳ Huyên vừa lúc dẫn Triệu Đông Đông đi ra, trong một khắc Triệu Tịch nhìn thấy coi trai, mặt cậu mới coi như có vài điểm huyết sắc trở lại, cậu mau chóng ôm bé con vào lòng, thân thể vì không đứng vững mà lung lay vài cái.
Ở bên cạnh, Tần Mục Dương mới vừa mặc xong áo khoác muốn đi qua, thì bên kia đã có người nhanh hơn hắn một bước.
Lâm Việt Trạch từ trên lầu chạy xuống, bưng theo một mâm đồ ngọt, trên đó là một đống hoa quả cắt lung ta lung tung, không rõ hình hài, “Tiểu Tịch Tịch, anh tại sao không đi ngủ vậy?”
Triệu Tịch mím môi đối với hắn khẽ gật đầu, “Cám ơn bữa tối của cậu, tôi xin phép về trước.”
Lâm Việt Trạch trừng mắt, Tần Mục Dương đã mặc xong áo khoác, đi tới trước mặt định ôm lấy Triệu Đông Đông đang ở trong ***g ngực cậu, nhưng đối phương lại nhanh chóng lướt người đi, tránh khỏi hắn.
Tay Tần Mục Dương cứng đờ giữa không trung, có chút sửng sốt. Hành động này chỉ là một phản ứng mà ngay cả hắn cũng không giải thích được, nhưng trong lòng hắn không tự chủ được suy nghĩ sâu xa.
Bất quá hắn xác thực chỉ là đơn thuần muốn giúp đối phương ôm hài tử mà thôi.
Triệu Đông Đông nửa mở mắt trông thấy hắn, ôm cái cổ ba ba, nhỏ giọng gọi: “Tần thúc thúc…”
Tần Mục Dương thu hồi hàn khí đầy người của mình, nở nụ cười với bé, tiếp tục không nói một lời quay người đi tới cửa.
Sắc mặt Lâm Kỳ Huyên cổ quái nhìn Triệu Tịch liếc mắt một cái, rồi vội vàng đuổi theo.
Triệu Tịch trầm mặc một hồi, cuối cùng ngẩng đầu lên gượng cười: “Ừm, tôi đi trước.”
Khuôn mặt cười trước sau như một của Lâm Việt Trạch lúc nãy đã không thấy đâu, hắn do dự nhìn cửa một chút, “Tôi đưa anh về.”
Triệu Tịch một bên đi tới cửa, một bên lắc đầu, “Không cần, có xe bus.”
Lâm Việt Trạch kìm nén một hơi thở nơi ngực, cũng không động đậy nữa. Ngoài cửa lại truyền đến âm thanh ấn coi vang dội.
Triệu Tịch dừng một chút, trong mắt phát ra ánh sáng ngạc nhiên, rạng rỡ mà ngay cả chính cậu cũng không phát hiện.
Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng đi tới cửa, nhìn thấy tình hình thực tế trong phòng, không khỏi sửng sốt một chút, “Ồ? Em vợ cũng ở đây hả, anh rể em đâu?”
Lâm Việt Trạch cũng nghi hoặc, “Bọn họ ở bên ngoài.”
Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng hai mặt nhìn nhau, bọn họ mới đi từ cổng ngoài vào, nhưng đâu có thấy ai đâu.
Hứa Hạo Nhiên còn muốn nói gì, Bạch Vũ Hàng đã dùng sức nhéo hắn một cái. Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng chạy lên đem Triệu Đông Đông đón lấy, còn xoa nhẹ đầu Triệu Tịch hai lần, “Ai, khuôn mặt nhỏ nhắn này sao lại trắng bệch đến như vậy!? Đi, đến nhà của anh ở, để anh bồi bổ cho em.”
Triệu Tịch nhìn thấy hai người bọn họ tiến vào, sự thất vọng trong lòng đã nhanh chóng chuyển thành vui mừng, ít nhất…cậu còn có người nhà.
Bạch Vũ Hàng bước nhanh đi tới, ôm lấy bờ vai của cậu, ngữ khí vừa ảo não vừa thương tiếc, “Cùng anh về nhà, được không?”
Viền mặt Triệu Tịch đỏ lên, sắc mặt hơi thay đổi, gật gật đầu.
Bạch Vũ Hàng thở phào nhẹ nhõm, đối Lâm Việt Trạch gật gật đầu, liền lôi kéo Triệu Tịch đi.
Chiếc xe của Tần Mục Dương ở cửa đã biến mất, Triệu Tịch nhìn khoảng đất trống kia một lúc, liền theo Bạch Vũ Hàng lên xe.
Sau khi Bạch Vũ Hàng làm việc xong về đến nhà, mới nhìn thấy tin nhắn của Tần Mục Dương, mà khi đó Hứa Hạo Nhiên cũng còn ở trên đường. Y không biết tình huống của Triệu Tịch như thế nào mà lại khiến cho Tần Mục Dương điện liên tiếp hơn mười mấy của gọi cho mình.
Sau cùng, y ở trên đường hội họp với Hứa Hạo Nhiên rồi cùng đi đến Lâm gia đón người, y cũng đã cùng Tần Mục Dương nói trước một chút tình huống chuẩn bị, mà người hiện tại cũng không ở trong phòng, làm cho trong lòng y không khỏi nghẹn một hơi khó chịu, thật là bực bội!
Triệu Tịch đang ôm Đông Đông ngoan ngoãn ngồi trên ghế, vết thương phía sau đầu cũng không có trở ngại gì lớn cho lắm, lúc xuất phát vì gió thổi tới quá mạnh làm cho cậu cảm thấy có chút đau buốt, phần lớn thời gian còn lại hoàn toàn không có cảm giác gì.
Đồng hồ sinh học của Triệu Đông Đông đã quen ngủ từ sớm, vì thế lúc này, bé đang ở trong ***g ngực của cậu ngã trái ngã phải, Triệu Tịch nhẹ nhàng quay quay xoáy tóc nhỏ trên đỉnh của nhóc không nói lời nào.
Liên tục gần ba tháng qua, cậu chỉ ngủ được có ba tiếng vào ban đêm, Triệu Tịch biết hành vi như vậy không thể nghi ngờ là đang liều mạng, nhưng cũng đành chịu, cậu cũng không có cách nào khác.
Hiện tại, cậu đã sống ở nhà Bạch Vũ Hàng gần được nửa tháng, trong thời gian này, không những bị cưỡng ép uống thật nhiều canh bổ, mà ở quán bar sau khi nhận được “thỉnh cầu” cũng đã cho cậu nghỉ phép vài ngày. Triệu Tịch không nói, vì mỗi lần nhìn vào ánh mắt thương tiếc của Bạch Vũ Hàng, cậu dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói thành lời.
Bạch Vũ Hàng đau cậu, lo lắng cho cậu. Cậu nghĩ, ở trên đời này có lẽ cũng chỉ có người anh trai đã cùng cậu trải qua thời thơ ấu ngây dại, mới có thể đối tốt với cậu như vậy.
Nửa tháng sau, cậu len lén mang theo Triệu Đông Đông chuyển về nhà.
Bạch Vũ Hàng nơi đó chăm sóc cậu rất tốt, cậu cũng không có gặp bất kì điều gì khó xử.
Nhưng mà, cũng chỉ vì thói quen.
Bạch Vũ Hàng đối với cậu vô cùng tốt, Hứa Hạo Nhiên cũng không có bất kỳ bất mãn nào, mỗi ngày còn mang theo một đống gà vịt thịt cá cùng một đống thuốc bổ về nhà, bọn họ đều là thật tâm thật ý muốn tốt cho cậu.
Nhưng trong một đêm tình cờ đi vệ sinh, cậu đã nghe được ở căn phòng cách vách truyền đến tiếng thở dốc đè nén. Bọn họ đều là người tốt, vì bận tâm đến tâm tình của em trai, mà ngay cả việc quang minh chánh đại hôn môi cùng ** đều phải che che giấu giấu thế này.
Chung quy một thân một mình vẫn tốt hơn. Vì thế trong một lần Bạch Vũ Hàng đi làm, còn Hứa Hạo Nhiên bị lão gia tử nhà hắn gọi về lúc xế chiều, cậu đã thu dọn đồ đạc chuyển trở về nhà.
Mãi đến tận lúc về đến nơi, ngửi thấy mùi vị quen thuộc trong căn phòng cũ kỹ, cậu đột nhiên nổi lên một cảm giác…không muốn một mình cố gắng thế này nữa.
Đông Đông, Đông Đông.
Nói thầm danh tự này, Triệu Tịch lại cảm thấy dũng khí trên người mình tất cả đều tan biến.