Chương : 5
Lục Thanh Hoa vs Đông Đông
Lúc cậu tỉnh lại lần nữa, sắc trời bên ngoài đã sáng rồi.
Triệu Tịch đỡ đầu ngồi dậy, lập tức bị cơn đau sau gáy nhanh chóng truyền đến, “A” một tiếng hét thảm rồi lại ngã lăn quay trở ra giường, đầu đập lên chiếc gối, lực đạo tuy nhỏ, nhưng vẫn làm cho cậu đau đến nhe răng nhếch miệng.
Lục Thanh Hoa chạy vào từ bên ngoài, nằm úp sấp trên giường mò mò cái trán của cậu, miệng lẩm bẩm.
Triệu Tịch có chút mê man nhìn y.
Lục Thanh Hoa sờ soạng xong cái trán, liền mò tới sau gáy, sau đó nắm lấy cái cằm hết lắc trái rồi lắc phải, cuối cùng mới chú ý đến ánh mặt của cậu.
Triệu Tịch: “…”
Lục Thanh Hoa lúng túng sờ sờ đầu, cười ha ha, “Âý, Tiểu Tịch, anh cũng không nên nhìn em như vậy nha, em là ân nhân cứu mạng của anh đó!”
Tư duy của Triệu Tịch có chút theo không kịp, như đầu gỗ mà ngơ ngác lặp lại: “Ân nhân cứu mạng?”
“Ừ đúng vậy!” Lục Thanh Hoa gật đầu, biểu tình tự đắc, “Chính là nhờ em đây đã cứu anh~ Ngày hôm qua em đã anh dũng xông vào ổ địch, một thân một mình đấu với năm người, cuối cùng đem anh đã hôn mê khiêng lên, mang về nhà!”
Suy nghĩ của Triệu Tịch dần dần trấn tĩnh, nghe nói như thế, trong mắt lại lộ ra hoài nghi.
Lục Thanh Hoa phẫn nộ, giọng đầy căm hận nói: “Anh!! Gia hỏa vong ân phụ nghĩa, thiệt thòi cho em ngày hôm qua phải chạy quanh gọi điện thoại cầu cứu, bằng không thì.. hứ!”
Triệu Tịch theo lời cậu, gật gật đầu, “Ừm, nhờ có cậu, cảm tạ a!”
Lục Thanh Hoa đắc ý lắc đầu một cái, “Không khách khí.”
Triệu Tịch cũng không nói chuyện nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm phía bên ngoài cửa sổ ngẩn người, Lục Thanh Hoa cũng theo cậu nhìn sang. Đột nhiên thân thể y bị đụng trúng thật mạnh, suýt chút nữa đã bị ném xuống đất luôn.
Lục Thanh Hoa không nhịn nổi chữi một tiếng F***, chỉ thấy Triệu Tịch một thân áo ngủ, ngay cả giày cũng không mang liền liều mạng phóng tới cửa phòng.
Lục Thanh Hoa sợ hết hồn, vội vàng đi tới bắt người. Cũng may nhờ dược hiệu chỉ vừa mới tan đi, thân thể của Triệu Tịch chưa khôi phục hoàn toàn, nên lúc này mới chạy hai bước đã bị Lục Thanh Hoa bắt lấy .
Lục Thanh Hoa đem người ghì chặt vào trong ngực, kéo căng cổ họng rống ra bên ngoài: “Tiểu Cữu a ——! Nhanh chóng lại đây! Chết người rồi!”
Thân thể Triệu Tịch liên tục giãy dụa lập tức liền bất động rồi, giống như con rối đem đầu răng rắc răng rắc chuyển tới cửa.
Tần Mục Dương bưng một ly sữa bò từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy tư thế hai người, hơi sửng sốt một chút.
Lục Thanh Hoa vội vàng buông ra, hai tay hướng lên trời giơ lên tỏ vẻ bản thân vô tội.
Tần Mục Dương có chút bất đắc dĩ, bước lên đem tay của y đập rớt. Sau đó đi tới trước mặt Triệu Tịch, thần sắc của hắn không biến đổi nhiều, chỉ là trong mắt ít đi vài phần ôn nhu như đối với Lục Thanh Hoa vừa nãy.
Triệu Tịch sững sờ nhìn hắn, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Tần Mục Dương mím môi, đem cốc đưa tới. Hai tay vòng qua ngực, hướng giường kia chỉ chỉ “Đầu còn choáng sao? Dược hiệu có thể còn chưa hết hoàn toàn.”
Triệu Tịch mờ mịt theo chỉ thị của hắn, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn nhìn ly sữa trong tay một hồi, hé miệng uống hơn một nửa.
Lục Thanh Hoa lui dần tới bên cạnh hắn, vẻ mặt đầy gian giảo.
Triệu Tịch đem cốc để xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Mục Dương, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự.
Tần Mục Dương bất động thanh sắc dời ánh mắt, ngồi xuống ghế bên cạnh, đơn giản giải thích, “Tối hôm qua cậu bị hạ thuốc ở ‘Duyên sắc’, bất quá chỉ là thuốc gây ảo giác thông thường, liều lượng cũng không lớn lắm. Bây giờ còn khó chịu không?”
Đôi mắt Triệu Tịch dạo một vòng, nhớ tới thân ảnh đập vào mi mắt tối hôm qua trước khi hôn mê, lắc lắc đầu, “Không khó chịu.”
Tần Mục Dương ừ một tiếng, hé miệng còn muốn nói cái gì, Triệu Tịch bên giường dường như sực nhớ ra điều gì, sắc mặt lập tức biến thành màu trắng, hô hấp dồn dập, lập tức muốn xuống giường chạy ra cửa.
Lần này không cần Lục Thanh Hoa động thủ, Tần Mục Dương đã phản xạ ngăn cản cậu lại, hắn cau mày, trong mắt mơ hồ không kiên nhẫn.
Thời khắc Triệu Tịch căng thẳng, nói chuyện liền không thể lưu loát như bình thường, cứ không ngừng lặp đi lặp lại ‘con trai của tôi, con trai của tôi’.
Tần Mục Dương mâu sắc chìm xuống, nhớ tới bé trai mà ngày đó hắn đã chạm mặt, trong lòng hiểu rõ. (mâu sắc, sắc=màu sắc, mâu=con ngươi)
“Cậu đừng vội, tôi đã gọi người đi đón cậu bé.”
Thanh âm Tần Mục Dương bình lặng dễ dàng khiến lòng người an ổn, Triệu Tịch không tự chủ được bình tĩnh lại, ngồi ở trên giường liên tục thở mạnh, đầu óc choáng váng, còn có chút muốn ói.
Lục Thanh Hoa nhìn thấy sắc mặt cậu có chút không dúng, vội vàng rót một chén nước nóng, ân cần đưa đến trước mặt câu, “Triệu ca, có phải cảm thấy không thoải mái không?”
Triệu Tịch không có chú ý đến xưng hô của cậu, tiếp nhận cái ly xong thì xua xua tay, chờ tim đập ổn định lại, cậu mới ngước đầu đối diện cùng Tần Mục Dương.
“Tần tiên sinh, tối hôm qua, cám ơn anh cùng tiểu Lục thiếu gia. Trong nhà tôi còn có một chút chuyện, tôi thật sự phải đi về ngay.”
Mặt Tần Mục Dương vô biểu tình, không nói lời nào.
Triệu Tịch cúi đầu, không hiểu sao lại có chút khẩn trương.
“Tôi đi đón nhóc tới đây.” Tần Mục Dương đột nhiên mở miệng nói như thế, sau đó quay người liền ra cửa.
Triệu Tịch không phản ứng kịp, quay đầu dòm Lục Thanh Hoa.
Lục Thanh Hoa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Anh có con trai rồi? Chẳng lẽ anh đã lấy vợ?”
Triệu Tịch bị hai câu hỏi của y làm cho dở khóc dở cười, cậu chỉ trả lời trước một cái, “Ừ, con trai của tôi đã hơn năm tuổi.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Rất giống với cậu.”
Lục Thanh Hoa nhe răng, buồn bực vỗ mặt của mình, “Em đã mười sáu tuổi rồi!”
“A?” Lần này Triệu Tịch thật kinh ngạc, cậu thấy Lục Thanh Hoa trông nhỏ nhắn như vậy, không nghĩ tới đã lên trung học.
“Này này, đây là biểu cảm gì đây, còn hoài nghi em nữa a!?”
Trong lòng Lục Thanh Hoa rất phiền muộn, chính mình có lòng tốt cứu người, tuy rằng không phải là tự tay cứu lấy, nhưng cũng phải hành sự tùy theo hoàn cảnh chứ, nhiều người như vậy mà cậu chỉ có hai người làm sao đánh thắng a, tuy chỉ là đến chậm chân một tí tẹo, nhưng lão Cửu cũng đã đích thân đến rồi á.
Nghĩ tới đây Lục Thanh Hoa hơi có chút chột dạ, liếc mắt nhìn nhìn Triệu Tịch.
Triệu Tịch không để ý tới cậu, tâm tư tất cả đều bay hết tới chổ Tần Mục Dương rồi. Chờ sau khi hắn đi mất, cậu mới nhớ tới mình còn chưa nói cho đối phương địa chỉ nhà, nhưng kế tiếp cậu lại nghĩ rằng, nếu hắn đã nói đi đón người, thì nhất định sẽ không bị những vấn đề này ngăn trở.
Đối với Tần Mục Dương, bất kể là sáu năm trước, hay là ở hiện tại, cậu đều có môt loại tín nhiệm mù quáng.
“Phát ngốc gì đây?” Mặt Lục Thanh Hoa bất thình lình kề sát vào, làm Triệu Tịch sợ đến suýt chút nữa lại đầu đập xuống gối.
Lục Thanh Hoa vội ngăn kéo cậu lại, có chút thất bại thở dài, “Em cũng không phải mãnh thú, anh trốn nhanh như vậy làm gì?” Sau đó lại hí mắt hỏi tiếp, “Em nói này Triệu ca, anh thoạt nhìn cũng không lớn tuổi lắm, tại sao lại có con trai đến 5 tuổi rồi?”
Triệu Tịch sờ sờ mặt mình, nhẹ giọng trả lời, “Có sao? Tôi đã hai mươi bảy rồi.”
Lục Thanh Hoa gật đầu, “Có có. Vừa nảy em kế sát mặt vào quan sát, kỳ thực ngũ quan của anh vẫn rất xinh đẹp nha. Hảo hảo chăm sóc thêm tí, chậc, liền trở thành một anh đẹp trai ngay!”
Triệu Tịch bật cười, biết đối phương là đang cố ý trêu đùa mình, vì vậy liền phối hợp nở nụ cười, “A, nhưng mà cậu nhìn cũng không lớn lắm, sao đã học tới lớp mười hay vậy?”
Câu hỏi này vừa hay chọc trúng chổ đau của Lục Thanh Hoa, y lập tức ủ rũ ủ rũ không nói nữa.
Thấy y không nói lời nào, Triệu Tịch cũng không nói, hai người liền trở nên trầm mặc.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đầu Lục Thanh Hoa đều sắp chạm tới giường, cánh cửa đột nhiên bị đẩy vào, sau đó là một bóng người nhỏ bé chạy vào, lảo đảo nghiêng ngã hướng trên người Triệu Tịch nhào tới.
Trong vòng nửa ngày, Lục Thanh Hoa đã hai lần suýt bị người ta đụng ngã lăn ra đất, hỏa khí lập tức liền bốc lên, đầu lập tức xoay chuyển, há mồm liền muốn mắng. Ai biết có người so với cậu kêu gào càng nhanh, càng vang dội hơn.
“Ba ba ——! Ba ba! Nha nha nha, ba ba người làm sao vậy, ba ba nha nha nha…”
Kèm theo hai từ “Ba ba” là một loạt “Nha nha nha” liên tục lặp lại, đề-xi-ben còn đặc biệt cao, Lục Thanh Hoa thế mà không bị đụng cho ngã lăn, ngược lại suýt chút nữa bị chấn đến trở mình.
Triệu Đông Đông đầu đầy mồ hôi, khóc đến khuôn mặt nhỏ đỏ chót, hai tay liều mạng ôm cổ Triệu Tịch, thanh âm kêu khóc càng lúc càng lớn.
Triệu Tịch tay chân luống cuống ôm con trai, vỗ nhẹ lưng bé, nghẹn giọng dụ dỗ dụ dỗ.
Lục Thanh Hoa nhìn mà hiếu kỳ, vươn tay chọc chọc cái đầu nhỏ của nhóc.
Triệu Đông Đông khóc thương tâm, bị người chọc hai lần, rốt cục tức giận, xoay đầu lại, khuôn mặt nhỏ ở trước mặt người lạ luôn xấu hổ nay cũng bị chọc đến cấp tốc phát bạo.
Lục Thanh Hoa còn chưag kịp phản khán, đã bị Triệu Đông Đông như sói đói nhào lên dê con mần thịt, té bẹp trên đất.
Trong nháy mắt thân thể đập xuống mặt đất, Lục Thanh Hoa đột nhiên nghĩ tới, mẹ nhà nó, lão tử rốt cục vẫn là lăn xuống!
Triệu Tịch cuống quít ngồi xổm xuống đem con trai kéo lên, thuận tiện giúp Lục Thanh Hoa đứng lên.
Lục Thanh Hoa dựa vào tay của cậu từ dưới đất bò dậy, hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Đông Đông.
Triệu Đông Đông cũng không cam chịu yếu thế, ở trong ***g ngực của ba ba liên tục nhảy bịch bịch, trong mắt đong đầy nước mắt, oa một tiếng liền khóc lớn. Một bên khóc còn một bên hướng y vung nắm đấm.
“Nha nha nha, bại hoại, ngươi là bại hoại! Bắt nạt ba ba, bại hoại bại hoại! Đông Đông đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!”
Triệu Tịch vội vàng che miệng con trai, mà sắc mặt của Lục Thanh Hoa bên kia đã từ màu da người biến đen.
“Tiểu Lục thiếu gia, xin lỗi xin lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện, cậu không nên tức giận, tôi, tôi…”
Triệu Tịch miệng lưỡi vụng về xin lỗi, buông một tay ra vỗ cái mông nhỏ của Đông Đông, “Nhanh đi xin lỗi ca ca, mau lên!”
Đông Đông nghểnh cổ, ngậm miệng không lên tiếng, nước mắt xâu thành chuỗi chảy xuống.
Lục Thanh Hoa nhìn hai người trước mắt rồi làm ra vẻ ông cụ non, thở dài.
“Quên đi, tiểu hài tử thì biết cái gì, không sao, không sao!” Y còn đại nhân đại lượng ngắt ngắt khuôn mặt Đông Đông một chút.
Đông Đông phồng má trừng y. Triệu Tịch suy nghĩ một hồi, đem con trai bế xốc lên rồi nói, “Đông Đông ngoan, người này là Lục… Lục ca ca, là bạn của ba ba, không được bộ dáng như vậy.”
Đông Đông từ trước đến giờ đối Triệu Tịch nói gì đều nghe nấy, vừa nãy là do sợ hãi nên mới vô ý thức trút hết ra, mà giờ nghe ba nói như vậy, bé cũng có chút ngượng ngùng, hấp hấp cái mũi, nhỏ giọng nói, “Ca ca xin lỗi, là Đông Đông không đúng.”
Tâm tình Lục Thanh Hoa vốn cũng còn rất con nít, vừa nghe mấy lời này, tức giận trong lòng liền bay biến, đem bé con ôm vào ngực.
“Em tên là Đông Đông? Triệu Đông Đông?” Lục Thanh Hoa hỏi.
Đông Đông con ngươi đảo quanh một vòng, nhìn thấy ba ba mất tập trung, cũng theo đó ủ rũ theo, gật gật đầu.
“Ồ?” Lục Thanh Hoa kinh ngạc, “Hiện tại tên của trẻ con đều đơn giản như vậy hả, không phải có hơi bình thường sao?”
Bấy giờ, Triệu Tịch mới thu hồi hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa, lắc lắc đầu, “Đại danh của bé gọi là Triệu Bác Văn, nhũ danh mới gọi Đông Đông.”
Lục Thanh Hoa ồ một tiếng, hai tay kéo kéo hai má Đông Đông, “Chậc, năm tuổi rồi mà sao vẫn gầy như vậy, đây là thể chất di truyền sao?”
Triệu Đông Đông không lên tiếng, mặc kê cho ý xoa nắn thịt thịt trên mặt bé.
Lục Thanh Hoa ngược lại hơi sửng sốt một chút, tiếp theo liền ha ha ha ha cười rộ lên, Đông Đông mặt lạnh nhìn hắn.
Tiếp đến ánh mắt của nhóc con năm tuổi cũng trở nên ‘lạnh lẽo’, nhưng ở trong mắt người lớn cái này chỉ tối đa được tính là “trừng” thôi. Lục Thanh Hoa càng không để ý chút nào, nâng mặt bé lên, ánh mắt ngang dọc quan sát.
“Chậc, con mắt ti hí này của nhóc sao mà nhìn quen quá vậy ta?” Lục Thanh Hoa sờ sờ cằm.
Triệu Tịch phát ngốc tại chổ, bị câu nói lơ đãng của ai kia sợ đến hồi thần, cậu đột ngột ngồi xuống giường, đem Đông Đông trên người y kéo theo, “Ừm, Lục thiếu gia, tôi thật sự rất biết ơn cậu chuyện ngày hôm qua. A, nếu như không chê, hôm nào tôi mời cậu ăn bữa cơm được không?”
Lục Thanh Hoa vốn là đang xoa khuôn mặt nhỏ của Đông Đông ra sức suy đoán, đinh một tiếng trong đầu lập tức trống rỗng, ngốc lăng nhìn lại cậu.
Triệu Tịch ngượng ngùng cười cười, quay đầu nhìn xung quanh.
Lục Thanh Hoa đứng lên vỗ vỗ đầu nhỏ Đông Đông, “Quần áo trên người anh đã dính đầy rượu, em đã ném đi rồi. A, để em tìm cho anh một bộ mới.”
Triệu Tịch đần mặt, ném? Đấy là động phục ở chổ làm, cậu ném đi rồi là tôi phải bỏ tiền bồi thường đó!
Từ biểu tình mịt mờ của cậu hiện tại Lục Thanh Hoa đã có thể phần nào đoán được suy nghĩ bên trong của Triệu Tịch, y bĩu môi khinh thường nói: “Lo cái gì, người yêu của em cũng không bắt anh bồi thường à.”
Triệu Tịch nghi hoặc, người yêu?
Lục Thanh Hoa cho hắn một cái liếc mắt, mở cửa đi ra ngoài, không bao lâu đã trở lại, cầm theo một bộ… quần áo thể thao màu trắng.
Cậu không nhìn ra nhãn hiệu gì, kiểu dáng cũng đơn giản chỉ có hai màu trắng đen xen kẽ.
Triệu Tịch bình tĩnh nhận lấy, nhìn Lục Thanh Hoa một chút.
Lục Thanh Hoa cũng thản nhiên nhìn lại.
Triệu Tịch giật giật khóe miệng, mặt không đổi sắc đem áo ngủ cởi ra, đem quần áo thể thao tròng lên, sau đó…
“Ôi mẹ của tôi, ha ha ha ha…” Lục Thanh Hoa cuồng tiếu, Đông Đông không rõ vì sao, ngơ ngác nhìn Đại ca ca thần kinh trước mặt.
Lục Thanh Hoa nín cười đem Đông Đông ôm tới, nhào nặn trong ngực, vang dội ba một cái.
Mặt Triệu Tịch vẫn không hề có cảm xúc, bình tĩnh đem ống tay áo cùng ống quần dư ra kéo lên, sau khi chuẩn bị xong lại xác định bước đi sẽ không vấp ngã, lúc này cậu mới kéo tay Đông Đông nói lời từ biệt.
“Tiểu Lục thiếu gia, rảnh rỗi mời cậu ăn cơm để cảm ơn nha!” Triệu Tịch im lặng nhìn Lục Thanh Hoa nhập số điện thoại của y vào điện thoại di động của mình.
Lục Thanh Hoa xua tay, không thèm để ý quay lưng lại.
Triệu Tịch nhìn chằm chằm cánh cửa vẫn đóng chặt nửa ngày, cuối cùng nắm tay nhỏ của Đông Đông, từng bước một đi xuống lầu dưới.
Lúc cậu tỉnh lại lần nữa, sắc trời bên ngoài đã sáng rồi.
Triệu Tịch đỡ đầu ngồi dậy, lập tức bị cơn đau sau gáy nhanh chóng truyền đến, “A” một tiếng hét thảm rồi lại ngã lăn quay trở ra giường, đầu đập lên chiếc gối, lực đạo tuy nhỏ, nhưng vẫn làm cho cậu đau đến nhe răng nhếch miệng.
Lục Thanh Hoa chạy vào từ bên ngoài, nằm úp sấp trên giường mò mò cái trán của cậu, miệng lẩm bẩm.
Triệu Tịch có chút mê man nhìn y.
Lục Thanh Hoa sờ soạng xong cái trán, liền mò tới sau gáy, sau đó nắm lấy cái cằm hết lắc trái rồi lắc phải, cuối cùng mới chú ý đến ánh mặt của cậu.
Triệu Tịch: “…”
Lục Thanh Hoa lúng túng sờ sờ đầu, cười ha ha, “Âý, Tiểu Tịch, anh cũng không nên nhìn em như vậy nha, em là ân nhân cứu mạng của anh đó!”
Tư duy của Triệu Tịch có chút theo không kịp, như đầu gỗ mà ngơ ngác lặp lại: “Ân nhân cứu mạng?”
“Ừ đúng vậy!” Lục Thanh Hoa gật đầu, biểu tình tự đắc, “Chính là nhờ em đây đã cứu anh~ Ngày hôm qua em đã anh dũng xông vào ổ địch, một thân một mình đấu với năm người, cuối cùng đem anh đã hôn mê khiêng lên, mang về nhà!”
Suy nghĩ của Triệu Tịch dần dần trấn tĩnh, nghe nói như thế, trong mắt lại lộ ra hoài nghi.
Lục Thanh Hoa phẫn nộ, giọng đầy căm hận nói: “Anh!! Gia hỏa vong ân phụ nghĩa, thiệt thòi cho em ngày hôm qua phải chạy quanh gọi điện thoại cầu cứu, bằng không thì.. hứ!”
Triệu Tịch theo lời cậu, gật gật đầu, “Ừm, nhờ có cậu, cảm tạ a!”
Lục Thanh Hoa đắc ý lắc đầu một cái, “Không khách khí.”
Triệu Tịch cũng không nói chuyện nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm phía bên ngoài cửa sổ ngẩn người, Lục Thanh Hoa cũng theo cậu nhìn sang. Đột nhiên thân thể y bị đụng trúng thật mạnh, suýt chút nữa đã bị ném xuống đất luôn.
Lục Thanh Hoa không nhịn nổi chữi một tiếng F***, chỉ thấy Triệu Tịch một thân áo ngủ, ngay cả giày cũng không mang liền liều mạng phóng tới cửa phòng.
Lục Thanh Hoa sợ hết hồn, vội vàng đi tới bắt người. Cũng may nhờ dược hiệu chỉ vừa mới tan đi, thân thể của Triệu Tịch chưa khôi phục hoàn toàn, nên lúc này mới chạy hai bước đã bị Lục Thanh Hoa bắt lấy .
Lục Thanh Hoa đem người ghì chặt vào trong ngực, kéo căng cổ họng rống ra bên ngoài: “Tiểu Cữu a ——! Nhanh chóng lại đây! Chết người rồi!”
Thân thể Triệu Tịch liên tục giãy dụa lập tức liền bất động rồi, giống như con rối đem đầu răng rắc răng rắc chuyển tới cửa.
Tần Mục Dương bưng một ly sữa bò từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy tư thế hai người, hơi sửng sốt một chút.
Lục Thanh Hoa vội vàng buông ra, hai tay hướng lên trời giơ lên tỏ vẻ bản thân vô tội.
Tần Mục Dương có chút bất đắc dĩ, bước lên đem tay của y đập rớt. Sau đó đi tới trước mặt Triệu Tịch, thần sắc của hắn không biến đổi nhiều, chỉ là trong mắt ít đi vài phần ôn nhu như đối với Lục Thanh Hoa vừa nãy.
Triệu Tịch sững sờ nhìn hắn, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Tần Mục Dương mím môi, đem cốc đưa tới. Hai tay vòng qua ngực, hướng giường kia chỉ chỉ “Đầu còn choáng sao? Dược hiệu có thể còn chưa hết hoàn toàn.”
Triệu Tịch mờ mịt theo chỉ thị của hắn, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn nhìn ly sữa trong tay một hồi, hé miệng uống hơn một nửa.
Lục Thanh Hoa lui dần tới bên cạnh hắn, vẻ mặt đầy gian giảo.
Triệu Tịch đem cốc để xuống, ngẩng đầu nhìn Tần Mục Dương, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự.
Tần Mục Dương bất động thanh sắc dời ánh mắt, ngồi xuống ghế bên cạnh, đơn giản giải thích, “Tối hôm qua cậu bị hạ thuốc ở ‘Duyên sắc’, bất quá chỉ là thuốc gây ảo giác thông thường, liều lượng cũng không lớn lắm. Bây giờ còn khó chịu không?”
Đôi mắt Triệu Tịch dạo một vòng, nhớ tới thân ảnh đập vào mi mắt tối hôm qua trước khi hôn mê, lắc lắc đầu, “Không khó chịu.”
Tần Mục Dương ừ một tiếng, hé miệng còn muốn nói cái gì, Triệu Tịch bên giường dường như sực nhớ ra điều gì, sắc mặt lập tức biến thành màu trắng, hô hấp dồn dập, lập tức muốn xuống giường chạy ra cửa.
Lần này không cần Lục Thanh Hoa động thủ, Tần Mục Dương đã phản xạ ngăn cản cậu lại, hắn cau mày, trong mắt mơ hồ không kiên nhẫn.
Thời khắc Triệu Tịch căng thẳng, nói chuyện liền không thể lưu loát như bình thường, cứ không ngừng lặp đi lặp lại ‘con trai của tôi, con trai của tôi’.
Tần Mục Dương mâu sắc chìm xuống, nhớ tới bé trai mà ngày đó hắn đã chạm mặt, trong lòng hiểu rõ. (mâu sắc, sắc=màu sắc, mâu=con ngươi)
“Cậu đừng vội, tôi đã gọi người đi đón cậu bé.”
Thanh âm Tần Mục Dương bình lặng dễ dàng khiến lòng người an ổn, Triệu Tịch không tự chủ được bình tĩnh lại, ngồi ở trên giường liên tục thở mạnh, đầu óc choáng váng, còn có chút muốn ói.
Lục Thanh Hoa nhìn thấy sắc mặt cậu có chút không dúng, vội vàng rót một chén nước nóng, ân cần đưa đến trước mặt câu, “Triệu ca, có phải cảm thấy không thoải mái không?”
Triệu Tịch không có chú ý đến xưng hô của cậu, tiếp nhận cái ly xong thì xua xua tay, chờ tim đập ổn định lại, cậu mới ngước đầu đối diện cùng Tần Mục Dương.
“Tần tiên sinh, tối hôm qua, cám ơn anh cùng tiểu Lục thiếu gia. Trong nhà tôi còn có một chút chuyện, tôi thật sự phải đi về ngay.”
Mặt Tần Mục Dương vô biểu tình, không nói lời nào.
Triệu Tịch cúi đầu, không hiểu sao lại có chút khẩn trương.
“Tôi đi đón nhóc tới đây.” Tần Mục Dương đột nhiên mở miệng nói như thế, sau đó quay người liền ra cửa.
Triệu Tịch không phản ứng kịp, quay đầu dòm Lục Thanh Hoa.
Lục Thanh Hoa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Anh có con trai rồi? Chẳng lẽ anh đã lấy vợ?”
Triệu Tịch bị hai câu hỏi của y làm cho dở khóc dở cười, cậu chỉ trả lời trước một cái, “Ừ, con trai của tôi đã hơn năm tuổi.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung, “Rất giống với cậu.”
Lục Thanh Hoa nhe răng, buồn bực vỗ mặt của mình, “Em đã mười sáu tuổi rồi!”
“A?” Lần này Triệu Tịch thật kinh ngạc, cậu thấy Lục Thanh Hoa trông nhỏ nhắn như vậy, không nghĩ tới đã lên trung học.
“Này này, đây là biểu cảm gì đây, còn hoài nghi em nữa a!?”
Trong lòng Lục Thanh Hoa rất phiền muộn, chính mình có lòng tốt cứu người, tuy rằng không phải là tự tay cứu lấy, nhưng cũng phải hành sự tùy theo hoàn cảnh chứ, nhiều người như vậy mà cậu chỉ có hai người làm sao đánh thắng a, tuy chỉ là đến chậm chân một tí tẹo, nhưng lão Cửu cũng đã đích thân đến rồi á.
Nghĩ tới đây Lục Thanh Hoa hơi có chút chột dạ, liếc mắt nhìn nhìn Triệu Tịch.
Triệu Tịch không để ý tới cậu, tâm tư tất cả đều bay hết tới chổ Tần Mục Dương rồi. Chờ sau khi hắn đi mất, cậu mới nhớ tới mình còn chưa nói cho đối phương địa chỉ nhà, nhưng kế tiếp cậu lại nghĩ rằng, nếu hắn đã nói đi đón người, thì nhất định sẽ không bị những vấn đề này ngăn trở.
Đối với Tần Mục Dương, bất kể là sáu năm trước, hay là ở hiện tại, cậu đều có môt loại tín nhiệm mù quáng.
“Phát ngốc gì đây?” Mặt Lục Thanh Hoa bất thình lình kề sát vào, làm Triệu Tịch sợ đến suýt chút nữa lại đầu đập xuống gối.
Lục Thanh Hoa vội ngăn kéo cậu lại, có chút thất bại thở dài, “Em cũng không phải mãnh thú, anh trốn nhanh như vậy làm gì?” Sau đó lại hí mắt hỏi tiếp, “Em nói này Triệu ca, anh thoạt nhìn cũng không lớn tuổi lắm, tại sao lại có con trai đến 5 tuổi rồi?”
Triệu Tịch sờ sờ mặt mình, nhẹ giọng trả lời, “Có sao? Tôi đã hai mươi bảy rồi.”
Lục Thanh Hoa gật đầu, “Có có. Vừa nảy em kế sát mặt vào quan sát, kỳ thực ngũ quan của anh vẫn rất xinh đẹp nha. Hảo hảo chăm sóc thêm tí, chậc, liền trở thành một anh đẹp trai ngay!”
Triệu Tịch bật cười, biết đối phương là đang cố ý trêu đùa mình, vì vậy liền phối hợp nở nụ cười, “A, nhưng mà cậu nhìn cũng không lớn lắm, sao đã học tới lớp mười hay vậy?”
Câu hỏi này vừa hay chọc trúng chổ đau của Lục Thanh Hoa, y lập tức ủ rũ ủ rũ không nói nữa.
Thấy y không nói lời nào, Triệu Tịch cũng không nói, hai người liền trở nên trầm mặc.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đầu Lục Thanh Hoa đều sắp chạm tới giường, cánh cửa đột nhiên bị đẩy vào, sau đó là một bóng người nhỏ bé chạy vào, lảo đảo nghiêng ngã hướng trên người Triệu Tịch nhào tới.
Trong vòng nửa ngày, Lục Thanh Hoa đã hai lần suýt bị người ta đụng ngã lăn ra đất, hỏa khí lập tức liền bốc lên, đầu lập tức xoay chuyển, há mồm liền muốn mắng. Ai biết có người so với cậu kêu gào càng nhanh, càng vang dội hơn.
“Ba ba ——! Ba ba! Nha nha nha, ba ba người làm sao vậy, ba ba nha nha nha…”
Kèm theo hai từ “Ba ba” là một loạt “Nha nha nha” liên tục lặp lại, đề-xi-ben còn đặc biệt cao, Lục Thanh Hoa thế mà không bị đụng cho ngã lăn, ngược lại suýt chút nữa bị chấn đến trở mình.
Triệu Đông Đông đầu đầy mồ hôi, khóc đến khuôn mặt nhỏ đỏ chót, hai tay liều mạng ôm cổ Triệu Tịch, thanh âm kêu khóc càng lúc càng lớn.
Triệu Tịch tay chân luống cuống ôm con trai, vỗ nhẹ lưng bé, nghẹn giọng dụ dỗ dụ dỗ.
Lục Thanh Hoa nhìn mà hiếu kỳ, vươn tay chọc chọc cái đầu nhỏ của nhóc.
Triệu Đông Đông khóc thương tâm, bị người chọc hai lần, rốt cục tức giận, xoay đầu lại, khuôn mặt nhỏ ở trước mặt người lạ luôn xấu hổ nay cũng bị chọc đến cấp tốc phát bạo.
Lục Thanh Hoa còn chưag kịp phản khán, đã bị Triệu Đông Đông như sói đói nhào lên dê con mần thịt, té bẹp trên đất.
Trong nháy mắt thân thể đập xuống mặt đất, Lục Thanh Hoa đột nhiên nghĩ tới, mẹ nhà nó, lão tử rốt cục vẫn là lăn xuống!
Triệu Tịch cuống quít ngồi xổm xuống đem con trai kéo lên, thuận tiện giúp Lục Thanh Hoa đứng lên.
Lục Thanh Hoa dựa vào tay của cậu từ dưới đất bò dậy, hung tợn trừng mắt nhìn Triệu Đông Đông.
Triệu Đông Đông cũng không cam chịu yếu thế, ở trong ***g ngực của ba ba liên tục nhảy bịch bịch, trong mắt đong đầy nước mắt, oa một tiếng liền khóc lớn. Một bên khóc còn một bên hướng y vung nắm đấm.
“Nha nha nha, bại hoại, ngươi là bại hoại! Bắt nạt ba ba, bại hoại bại hoại! Đông Đông đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!”
Triệu Tịch vội vàng che miệng con trai, mà sắc mặt của Lục Thanh Hoa bên kia đã từ màu da người biến đen.
“Tiểu Lục thiếu gia, xin lỗi xin lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện, cậu không nên tức giận, tôi, tôi…”
Triệu Tịch miệng lưỡi vụng về xin lỗi, buông một tay ra vỗ cái mông nhỏ của Đông Đông, “Nhanh đi xin lỗi ca ca, mau lên!”
Đông Đông nghểnh cổ, ngậm miệng không lên tiếng, nước mắt xâu thành chuỗi chảy xuống.
Lục Thanh Hoa nhìn hai người trước mắt rồi làm ra vẻ ông cụ non, thở dài.
“Quên đi, tiểu hài tử thì biết cái gì, không sao, không sao!” Y còn đại nhân đại lượng ngắt ngắt khuôn mặt Đông Đông một chút.
Đông Đông phồng má trừng y. Triệu Tịch suy nghĩ một hồi, đem con trai bế xốc lên rồi nói, “Đông Đông ngoan, người này là Lục… Lục ca ca, là bạn của ba ba, không được bộ dáng như vậy.”
Đông Đông từ trước đến giờ đối Triệu Tịch nói gì đều nghe nấy, vừa nãy là do sợ hãi nên mới vô ý thức trút hết ra, mà giờ nghe ba nói như vậy, bé cũng có chút ngượng ngùng, hấp hấp cái mũi, nhỏ giọng nói, “Ca ca xin lỗi, là Đông Đông không đúng.”
Tâm tình Lục Thanh Hoa vốn cũng còn rất con nít, vừa nghe mấy lời này, tức giận trong lòng liền bay biến, đem bé con ôm vào ngực.
“Em tên là Đông Đông? Triệu Đông Đông?” Lục Thanh Hoa hỏi.
Đông Đông con ngươi đảo quanh một vòng, nhìn thấy ba ba mất tập trung, cũng theo đó ủ rũ theo, gật gật đầu.
“Ồ?” Lục Thanh Hoa kinh ngạc, “Hiện tại tên của trẻ con đều đơn giản như vậy hả, không phải có hơi bình thường sao?”
Bấy giờ, Triệu Tịch mới thu hồi hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa, lắc lắc đầu, “Đại danh của bé gọi là Triệu Bác Văn, nhũ danh mới gọi Đông Đông.”
Lục Thanh Hoa ồ một tiếng, hai tay kéo kéo hai má Đông Đông, “Chậc, năm tuổi rồi mà sao vẫn gầy như vậy, đây là thể chất di truyền sao?”
Triệu Đông Đông không lên tiếng, mặc kê cho ý xoa nắn thịt thịt trên mặt bé.
Lục Thanh Hoa ngược lại hơi sửng sốt một chút, tiếp theo liền ha ha ha ha cười rộ lên, Đông Đông mặt lạnh nhìn hắn.
Tiếp đến ánh mắt của nhóc con năm tuổi cũng trở nên ‘lạnh lẽo’, nhưng ở trong mắt người lớn cái này chỉ tối đa được tính là “trừng” thôi. Lục Thanh Hoa càng không để ý chút nào, nâng mặt bé lên, ánh mắt ngang dọc quan sát.
“Chậc, con mắt ti hí này của nhóc sao mà nhìn quen quá vậy ta?” Lục Thanh Hoa sờ sờ cằm.
Triệu Tịch phát ngốc tại chổ, bị câu nói lơ đãng của ai kia sợ đến hồi thần, cậu đột ngột ngồi xuống giường, đem Đông Đông trên người y kéo theo, “Ừm, Lục thiếu gia, tôi thật sự rất biết ơn cậu chuyện ngày hôm qua. A, nếu như không chê, hôm nào tôi mời cậu ăn bữa cơm được không?”
Lục Thanh Hoa vốn là đang xoa khuôn mặt nhỏ của Đông Đông ra sức suy đoán, đinh một tiếng trong đầu lập tức trống rỗng, ngốc lăng nhìn lại cậu.
Triệu Tịch ngượng ngùng cười cười, quay đầu nhìn xung quanh.
Lục Thanh Hoa đứng lên vỗ vỗ đầu nhỏ Đông Đông, “Quần áo trên người anh đã dính đầy rượu, em đã ném đi rồi. A, để em tìm cho anh một bộ mới.”
Triệu Tịch đần mặt, ném? Đấy là động phục ở chổ làm, cậu ném đi rồi là tôi phải bỏ tiền bồi thường đó!
Từ biểu tình mịt mờ của cậu hiện tại Lục Thanh Hoa đã có thể phần nào đoán được suy nghĩ bên trong của Triệu Tịch, y bĩu môi khinh thường nói: “Lo cái gì, người yêu của em cũng không bắt anh bồi thường à.”
Triệu Tịch nghi hoặc, người yêu?
Lục Thanh Hoa cho hắn một cái liếc mắt, mở cửa đi ra ngoài, không bao lâu đã trở lại, cầm theo một bộ… quần áo thể thao màu trắng.
Cậu không nhìn ra nhãn hiệu gì, kiểu dáng cũng đơn giản chỉ có hai màu trắng đen xen kẽ.
Triệu Tịch bình tĩnh nhận lấy, nhìn Lục Thanh Hoa một chút.
Lục Thanh Hoa cũng thản nhiên nhìn lại.
Triệu Tịch giật giật khóe miệng, mặt không đổi sắc đem áo ngủ cởi ra, đem quần áo thể thao tròng lên, sau đó…
“Ôi mẹ của tôi, ha ha ha ha…” Lục Thanh Hoa cuồng tiếu, Đông Đông không rõ vì sao, ngơ ngác nhìn Đại ca ca thần kinh trước mặt.
Lục Thanh Hoa nín cười đem Đông Đông ôm tới, nhào nặn trong ngực, vang dội ba một cái.
Mặt Triệu Tịch vẫn không hề có cảm xúc, bình tĩnh đem ống tay áo cùng ống quần dư ra kéo lên, sau khi chuẩn bị xong lại xác định bước đi sẽ không vấp ngã, lúc này cậu mới kéo tay Đông Đông nói lời từ biệt.
“Tiểu Lục thiếu gia, rảnh rỗi mời cậu ăn cơm để cảm ơn nha!” Triệu Tịch im lặng nhìn Lục Thanh Hoa nhập số điện thoại của y vào điện thoại di động của mình.
Lục Thanh Hoa xua tay, không thèm để ý quay lưng lại.
Triệu Tịch nhìn chằm chằm cánh cửa vẫn đóng chặt nửa ngày, cuối cùng nắm tay nhỏ của Đông Đông, từng bước một đi xuống lầu dưới.