Chương : 22
G ấu ngựa xuống tay chậm mất một bước thở phì phì chạy về Eden bảo, nhe răng trừng mắt, biểu tình phẫn hận, quả thực là gặp cây bẻ cây, gặp hoa ngắt hoa, đương nhiên cho dù có tức thêm nữa thì tìm thứ rẻ mà chà đạp, tuyệt đối không có ngộ thương.
Sau khi vào đế n cửa, Barret đem thời gian từ nhỏ đến khi trưởng thành của Đào Đức mắng hết một vòng, rồi lại từ ngoài vào trong đế quốc mắng thêm một vòng nữa.
Đừng nhìn Barret bình thường là một người khí phái, một khi nhắc đến tiền thì tâm tiểu nhân cứ như lỗ kim, may mà chưa tới nỗi không nhận thân thích.
Á Lai quay về phòng tỉnh ra, hơn nữa hiện tại y cũng có nhiệm vụ, hội trưởng đại nhân mắng người xong thì cho yvài bản kí tên để y chiếu luyện, còn nói là không để cho người ngoài biết được, chứ vừa thấy là đã biết nhận thức không xong, đã bắt chước mà còn bắt chước chẳng ra hồn, tôn chỉ là nhất định phải hiểu được phong thái quý tộc.
Này cũng đủ cho thấy Barret đã nhận định được giá trị buôn bán trong tương lai của Á Lai, lo trước khỏi họa, không hổ là thương nhân.
Barret khi bình tĩnh lại thì bàn công sự với Garlock, bỗng nhiên nghĩ đến: ―Đào Đức lại đuổi việc bác sĩ nữa rồi, Henry chắc trong thời gian ngắn chưa quay về được.‖
Garlock nhíu mày, thân thể Đào Đức không tốt không phải ngày một ngày hai, thường xuyên đổi bác sĩ ngoại trừ bản tính Đào Đức càng cởi mở thì bệnh tình vẫn không có gì tiến triển, vấn đề là nằm ở đó, ―Ưng trưởng lão bên kia có tin tức gì không?‖
Barret tr ầm mặc lắc đầu, cũng biết có vài việc không nên gấp gáp, đổi đề tài nói: ―Cầu vồng nam nhớ thương Á Lai nhà anh rồi, nếu các anh đi chủ thành nên đề phòng anh ta nha.‖
Garlock cả giận: ―Anh ta dám!‖
Barret lắc đầu, ―Đây có thể không chính xác nhưng theo nguồn tin cho biết tác phẩm của Á Lai không lọt được vào nhóm năm, lần này ai nổi bật nhất?‖
Garlock không nói gì, ý là Barret có nói hay không thì tùy, dù sao thì người nọ cuối cùng cũng nhịn không được khai ra thôi.
Barret đành phả i tự trả lời: ―Là đứa con thứ tư của Lặc Tư Bảo đại công – Kathy– không ngờ phải không? Nghe nói là chuẩn bị nhập học, nói lại thì tranh của người nọ xác thực không tồi, nhưng nếu so với Á Lai thì giá trị đồng bạc nhỏ hơn nhiều. Anh nói có phải là Lặc Tư Bảo trời sinh là oan gia với Eden bảo không, chuyện gì cũng gặp họ, thua nhiều. . . nhưng năm nay cũng không nổi giận, cũng là cố gắng không dễ dàng.‖ Đắc ý a đắc ý a, tóm lại cho dù lúc này thành tích của Á Lai có thế nào đi nữa miễn là liên quan đến buôn bán thì thanh danh thương hội Eden bảo đều theo hướng trướng đại (mở rộng).
Garlock bỏ qua vấn đề đó, đột nhiên nghiêm nghị hỏi: ―Trước đó cậu bận rộn như vậy, rốt cục là xảy ra chuyện gì?‖
Barret buồn bực, từ nhỏ đến lớn mình không giấu được Garlock chuyện gì cả, ―Nhà máy dệt bên kia có chút vấn đề.‖
Garlock nói: ―Vấn đề nhỏ đến mức cậu tự mình chạy qua xử lý?‖
Barret không còn cách nào, ―Mấy ngày nay vẫn vì chuyện đó phát sầu, cũng mang theo hàng mẫu bên người,cũng không tổn thất bao nhiêu tiền, hơi tức thôi, thực ra cũng hoài nghi vài người, mấu chốt là không biết tận cùng là ai đã ra tay, mọi người đều vì lễ thành thú của Lôi Mạn vô cùng cao hứng, tôi không muốn các ngươi lo lắng cùng.‖
Garlock cầm lấy mẫu hàng, sắc mặtnháy mắt trở nên vô cùng dọa người.
Barret nói: ―Tuyệt đối là có ngườ i cố tình quấy rối, chuyện này không thể để yên như vậy, tôi có thể xử lí, anh vẫn là tiếp tục suy nghĩ làm cách nào hoàn toàn bắt được Á Lai đi.‖
Á Lai không biế t lần này Barret có thể ở lại bao lâu, hội trưởng đại nhân luôn là đến như gió táp đi như gió cả, có đôi khi vô tình không chú ý đến là gã đã không thấy bóng dáng đâu, ycó một việc muốn nhờ người hỗ trợ, đợi nửa ngày không thấy người đi ra từ thư phòng của Garlock, cho nên mới quyết định quấy rầy một chút.
Garlock lên tiếng trả lời.
Người hầu mở cửa cho Á Lai.
Á Lai chưa kịp nói chuyện thì bị cái khăn mặt trên mặt bàn làm ghê tởm một hồi, nhan sắc thế kia quả thật làm cho người ta không muốn dùng.
Barret nói: ―Ấy, anh thích cái này thì lấy hết đi, dù sao cũng không bán được.‖
Á Lai suy nghĩ lại, linh cảm tăng lên, ―Tôi có thể thử xem.‖ Nói xong cầm lấy thứ kia, đã quên mình tới là để làm gì.
Garlock tiếp tục nói huyện với Barret thật lâu.
Lúc Garlock về phòng phát hiện nến trong phòng làm việc còn sáng.
Tiến vào phòng, kêu một tiếng, đẩy rèm ra. Á Lai đang tập trung làm việc, gật đầu chào hỏi với đại quý tộc, sau đó lại cúi xuống mặt bàn tiếp tục hoàn thành bản vẽ.
Garlock do dự một chút, dặn ychú ý nghỉ ngơi mới rời đi, nhưng ngủ đến nửa buổi thì bất an, rời giường đi xem xét, quả nhiên phòng làm việc vẫn sáng đèn.
Á Lai ôm tác phẩm của mình, bọc thảm ngủ say trên ghế, mắt kính cũng quên lấy xuống.
Garlock biết nan đề của Barret đã được Á Lai giải quyết, giúp ytháo mắt kính xuống xong thì cúi người ngắm người ta cả buổi.
Gương mặt cân đối, lông mi mề m mại, rõ ràng bề ngoài rất mạnh mẽ nhưng đôi khi lại bất giác lộ vẻ tò mò khả ái, môi không mỏng cũng không dày, khi trong lòng bất mãn hay không phục hoặc là mắng chửi người ta thì sẽ hơi bĩu môi. . . .
Garlock nhìn ngắm, yêu thích lấy tay sờ sờ không nỡ buông. . . . .
Á Lai căn bản không có tỉnh dậy, thật ra y không am hiểu may vá, huống chi thiết kế đề mẫu phải đầy đủ, cho nên hết sức chăm chú làm đến khuya, tự nhiên cũng mệt chết đi được vì thế ngủ thật sự sâu.
Garlock suy nghĩ, nếu mình trộm hôn một chút chắc không sao đâu?
Nhưng không đợi hắn biến ác ý trong đầu thành thực tiễn thì Á Lai đã bị một sợ bông không biết từ đâu ra quấy rầy đánh một cái hắt xì.
Garlock bị văng đầy mặt, ôm luôn cả cái thảm, buồn bực trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Barret cao hứng đến nỗi muốn ôm chầmÁ Lai hai cái nhưng dù Garlock có ở nhà hay không thì chuyện đó đều không có khả năng xảy ra. Màu sắc của cái khăn mặt đã trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, ít nhất là đã không còn dính lốm đốm vàng bẩn, vậy mới có thể có người mua.
Barret g ọi người bàn bạc lại, đối với phế phẩm tiến hành gia công lại thì không hợp, đương nhiên phương pháp xử lý thì vẫn có, bất quá là gã đang cố tìm phương án tốt nhất.
Bi ện pháp giải quyết của Á Lai là biến khăn mặt thành con rối, động vật màu sắc kì lạ cũng không làm cho người ta cảm thấy phi lí, để riêng cũng được hay khâu lại cũng tốt, bán tặng người thân, cũng rất thực dụng.
Một cái khăn mặt bao nhiêu tiền, một con rối bao nhiêu tiền, người bình thường đều có thể đại khái đoán được.
Barret vui tươi hơn hở , trực tiếp đưa mấycái khăn mặt này chuyển vào nhà máy sản xuất đồ chơi của mình, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, đúng rồi, tìm người lập kế hoạch một chút, có lẽ có thể kiếm được nhiều tiền.
―Á Lai, suy nghĩ củ a anh thật khiến kẻ khác kinh hỉ mà, có đôi khi tôi thật muốn đem anh ra trưng bày triển lãm để thu vé vào cửa.‖ Bàn tay quơ quơ trên không trung vẽ vẽ sau đó hí mắt nói: ―Sau đó viết lên là ‗Vật phẩm của Eden bảo, hàng không bán!‘ ha ha ha ha. . . . ―
Như vậy khác nào con rối, Á Lai nhịn không được run rẩy, nghĩ lại vẫn thấy đáng sợ.
Garlock nghe xong rất không vui, nói với Barret: ―Còn chưa đi?‖ Người của mình sao có thể tùy tiện để người ta ngắm, dù có trả phí cũng không được!
Barret cũng phải vội về thu xếp, vẻ mặt vẫn tươi cười đi ra ngoài, khó nén vui vẻ.
Á Lai đột nhiên nhớ đến chuyện lúc trước y muốn tìm Barret nói, ―Tôi còn một việc muốn phiền cậu.‖
Barret quay lại, lập tức thống khoái đáp ứng, ―Nói đi, dù có mười chuyện cũng được.‖
Á Lai đưa ra một văn tự, ―Có thể giúp tôi tìm nó về không, kính nhờ.‖
Garlock lấy lại nhìn thử, trên mặt số tiền cũng không lớn, ―Tôi có thể tặng cái mới cho em.‖
Á Lai nói: ―Cám ơn, nhưng tôi vẫn thích cái kia hơn.‖
Barret nhức đầu, dù sao cũng không phải chuyện gì khó giải quyết, cất kĩ tờ giấy rồi đi.
Garlock khó chịu, thì ra còn có chuyện về Á Lai mà hắnchưa biết.
Á Lai không để ý đến người ta, yđã quen với chuyện đại quý tộc tâm tình bất định, nhiều lắm cũng chỉ nói thầm trong lòng: Tính tình kì quái!
Barret khi quay lại thư phòng lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp.
Ý tưởng của Á Lai rất có khả năng ‗thả con tép bắt được con tôm‘, nhóm người có tài trong Eden bảo đều đưa ra ý tưởng của mình.
Hàng loạt ý kiến mới được đưa ra tương đối thành công.
Đưa ra một ví dụ đơn giản, một đứa bé miệng dính đầy vụn bánh, bình thường bé sẽ thích được lau bằng khăn mặt hay là thích dùng con rối vải vừa sạch sẽ lại đáng yêu để lau? (cái này ta nghĩ ta edit sai từ con rối chứ làm sao lại lấy nó dùng lau miệng nhưng khi ta dịch bằng gg hay tìm kiếm hình ảnh đều cho kết quả là con rối vải, thôi thì kệ.)
Tối thiểu có thể dễ nhận ra người nào đó càng phát huy tác dụng ―dụ dỗ‖ của mình.
Đương nhiên, có người cao hứng thì có người mất hứng, tỷ như cái người nguyên bản muốn cho Eden bảo bị tổn thất ấy.
Vì vậy, nhiều năm qua, năm này qua năm khác, Eden bảo vẫn đứng vững an toàn, không, phải nói là năm sau lại càng phát triển hơn năm trước?
Siết chặt nắm tay rồi buông.
Tên thiế t kế sư Á Lai này thật có nhiều ý tưởng không tồi, cũng tham gia cuộc thi nghệ thuật lần này nhỉ, nghe nói thành tích cũng không tồi, hơn nữa Eden bảo lần này còn dám cướp sạch vinh dự, hừ, cứ chờ xem!
. . . . .
Dự cảm về một tương lai mà đế quốc không hề an bình chính thức mở màn.
Sau khi vào đế n cửa, Barret đem thời gian từ nhỏ đến khi trưởng thành của Đào Đức mắng hết một vòng, rồi lại từ ngoài vào trong đế quốc mắng thêm một vòng nữa.
Đừng nhìn Barret bình thường là một người khí phái, một khi nhắc đến tiền thì tâm tiểu nhân cứ như lỗ kim, may mà chưa tới nỗi không nhận thân thích.
Á Lai quay về phòng tỉnh ra, hơn nữa hiện tại y cũng có nhiệm vụ, hội trưởng đại nhân mắng người xong thì cho yvài bản kí tên để y chiếu luyện, còn nói là không để cho người ngoài biết được, chứ vừa thấy là đã biết nhận thức không xong, đã bắt chước mà còn bắt chước chẳng ra hồn, tôn chỉ là nhất định phải hiểu được phong thái quý tộc.
Này cũng đủ cho thấy Barret đã nhận định được giá trị buôn bán trong tương lai của Á Lai, lo trước khỏi họa, không hổ là thương nhân.
Barret khi bình tĩnh lại thì bàn công sự với Garlock, bỗng nhiên nghĩ đến: ―Đào Đức lại đuổi việc bác sĩ nữa rồi, Henry chắc trong thời gian ngắn chưa quay về được.‖
Garlock nhíu mày, thân thể Đào Đức không tốt không phải ngày một ngày hai, thường xuyên đổi bác sĩ ngoại trừ bản tính Đào Đức càng cởi mở thì bệnh tình vẫn không có gì tiến triển, vấn đề là nằm ở đó, ―Ưng trưởng lão bên kia có tin tức gì không?‖
Barret tr ầm mặc lắc đầu, cũng biết có vài việc không nên gấp gáp, đổi đề tài nói: ―Cầu vồng nam nhớ thương Á Lai nhà anh rồi, nếu các anh đi chủ thành nên đề phòng anh ta nha.‖
Garlock cả giận: ―Anh ta dám!‖
Barret lắc đầu, ―Đây có thể không chính xác nhưng theo nguồn tin cho biết tác phẩm của Á Lai không lọt được vào nhóm năm, lần này ai nổi bật nhất?‖
Garlock không nói gì, ý là Barret có nói hay không thì tùy, dù sao thì người nọ cuối cùng cũng nhịn không được khai ra thôi.
Barret đành phả i tự trả lời: ―Là đứa con thứ tư của Lặc Tư Bảo đại công – Kathy– không ngờ phải không? Nghe nói là chuẩn bị nhập học, nói lại thì tranh của người nọ xác thực không tồi, nhưng nếu so với Á Lai thì giá trị đồng bạc nhỏ hơn nhiều. Anh nói có phải là Lặc Tư Bảo trời sinh là oan gia với Eden bảo không, chuyện gì cũng gặp họ, thua nhiều. . . nhưng năm nay cũng không nổi giận, cũng là cố gắng không dễ dàng.‖ Đắc ý a đắc ý a, tóm lại cho dù lúc này thành tích của Á Lai có thế nào đi nữa miễn là liên quan đến buôn bán thì thanh danh thương hội Eden bảo đều theo hướng trướng đại (mở rộng).
Garlock bỏ qua vấn đề đó, đột nhiên nghiêm nghị hỏi: ―Trước đó cậu bận rộn như vậy, rốt cục là xảy ra chuyện gì?‖
Barret buồn bực, từ nhỏ đến lớn mình không giấu được Garlock chuyện gì cả, ―Nhà máy dệt bên kia có chút vấn đề.‖
Garlock nói: ―Vấn đề nhỏ đến mức cậu tự mình chạy qua xử lý?‖
Barret không còn cách nào, ―Mấy ngày nay vẫn vì chuyện đó phát sầu, cũng mang theo hàng mẫu bên người,cũng không tổn thất bao nhiêu tiền, hơi tức thôi, thực ra cũng hoài nghi vài người, mấu chốt là không biết tận cùng là ai đã ra tay, mọi người đều vì lễ thành thú của Lôi Mạn vô cùng cao hứng, tôi không muốn các ngươi lo lắng cùng.‖
Garlock cầm lấy mẫu hàng, sắc mặtnháy mắt trở nên vô cùng dọa người.
Barret nói: ―Tuyệt đối là có ngườ i cố tình quấy rối, chuyện này không thể để yên như vậy, tôi có thể xử lí, anh vẫn là tiếp tục suy nghĩ làm cách nào hoàn toàn bắt được Á Lai đi.‖
Á Lai không biế t lần này Barret có thể ở lại bao lâu, hội trưởng đại nhân luôn là đến như gió táp đi như gió cả, có đôi khi vô tình không chú ý đến là gã đã không thấy bóng dáng đâu, ycó một việc muốn nhờ người hỗ trợ, đợi nửa ngày không thấy người đi ra từ thư phòng của Garlock, cho nên mới quyết định quấy rầy một chút.
Garlock lên tiếng trả lời.
Người hầu mở cửa cho Á Lai.
Á Lai chưa kịp nói chuyện thì bị cái khăn mặt trên mặt bàn làm ghê tởm một hồi, nhan sắc thế kia quả thật làm cho người ta không muốn dùng.
Barret nói: ―Ấy, anh thích cái này thì lấy hết đi, dù sao cũng không bán được.‖
Á Lai suy nghĩ lại, linh cảm tăng lên, ―Tôi có thể thử xem.‖ Nói xong cầm lấy thứ kia, đã quên mình tới là để làm gì.
Garlock tiếp tục nói huyện với Barret thật lâu.
Lúc Garlock về phòng phát hiện nến trong phòng làm việc còn sáng.
Tiến vào phòng, kêu một tiếng, đẩy rèm ra. Á Lai đang tập trung làm việc, gật đầu chào hỏi với đại quý tộc, sau đó lại cúi xuống mặt bàn tiếp tục hoàn thành bản vẽ.
Garlock do dự một chút, dặn ychú ý nghỉ ngơi mới rời đi, nhưng ngủ đến nửa buổi thì bất an, rời giường đi xem xét, quả nhiên phòng làm việc vẫn sáng đèn.
Á Lai ôm tác phẩm của mình, bọc thảm ngủ say trên ghế, mắt kính cũng quên lấy xuống.
Garlock biết nan đề của Barret đã được Á Lai giải quyết, giúp ytháo mắt kính xuống xong thì cúi người ngắm người ta cả buổi.
Gương mặt cân đối, lông mi mề m mại, rõ ràng bề ngoài rất mạnh mẽ nhưng đôi khi lại bất giác lộ vẻ tò mò khả ái, môi không mỏng cũng không dày, khi trong lòng bất mãn hay không phục hoặc là mắng chửi người ta thì sẽ hơi bĩu môi. . . .
Garlock nhìn ngắm, yêu thích lấy tay sờ sờ không nỡ buông. . . . .
Á Lai căn bản không có tỉnh dậy, thật ra y không am hiểu may vá, huống chi thiết kế đề mẫu phải đầy đủ, cho nên hết sức chăm chú làm đến khuya, tự nhiên cũng mệt chết đi được vì thế ngủ thật sự sâu.
Garlock suy nghĩ, nếu mình trộm hôn một chút chắc không sao đâu?
Nhưng không đợi hắn biến ác ý trong đầu thành thực tiễn thì Á Lai đã bị một sợ bông không biết từ đâu ra quấy rầy đánh một cái hắt xì.
Garlock bị văng đầy mặt, ôm luôn cả cái thảm, buồn bực trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Barret cao hứng đến nỗi muốn ôm chầmÁ Lai hai cái nhưng dù Garlock có ở nhà hay không thì chuyện đó đều không có khả năng xảy ra. Màu sắc của cái khăn mặt đã trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, ít nhất là đã không còn dính lốm đốm vàng bẩn, vậy mới có thể có người mua.
Barret g ọi người bàn bạc lại, đối với phế phẩm tiến hành gia công lại thì không hợp, đương nhiên phương pháp xử lý thì vẫn có, bất quá là gã đang cố tìm phương án tốt nhất.
Bi ện pháp giải quyết của Á Lai là biến khăn mặt thành con rối, động vật màu sắc kì lạ cũng không làm cho người ta cảm thấy phi lí, để riêng cũng được hay khâu lại cũng tốt, bán tặng người thân, cũng rất thực dụng.
Một cái khăn mặt bao nhiêu tiền, một con rối bao nhiêu tiền, người bình thường đều có thể đại khái đoán được.
Barret vui tươi hơn hở , trực tiếp đưa mấycái khăn mặt này chuyển vào nhà máy sản xuất đồ chơi của mình, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, đúng rồi, tìm người lập kế hoạch một chút, có lẽ có thể kiếm được nhiều tiền.
―Á Lai, suy nghĩ củ a anh thật khiến kẻ khác kinh hỉ mà, có đôi khi tôi thật muốn đem anh ra trưng bày triển lãm để thu vé vào cửa.‖ Bàn tay quơ quơ trên không trung vẽ vẽ sau đó hí mắt nói: ―Sau đó viết lên là ‗Vật phẩm của Eden bảo, hàng không bán!‘ ha ha ha ha. . . . ―
Như vậy khác nào con rối, Á Lai nhịn không được run rẩy, nghĩ lại vẫn thấy đáng sợ.
Garlock nghe xong rất không vui, nói với Barret: ―Còn chưa đi?‖ Người của mình sao có thể tùy tiện để người ta ngắm, dù có trả phí cũng không được!
Barret cũng phải vội về thu xếp, vẻ mặt vẫn tươi cười đi ra ngoài, khó nén vui vẻ.
Á Lai đột nhiên nhớ đến chuyện lúc trước y muốn tìm Barret nói, ―Tôi còn một việc muốn phiền cậu.‖
Barret quay lại, lập tức thống khoái đáp ứng, ―Nói đi, dù có mười chuyện cũng được.‖
Á Lai đưa ra một văn tự, ―Có thể giúp tôi tìm nó về không, kính nhờ.‖
Garlock lấy lại nhìn thử, trên mặt số tiền cũng không lớn, ―Tôi có thể tặng cái mới cho em.‖
Á Lai nói: ―Cám ơn, nhưng tôi vẫn thích cái kia hơn.‖
Barret nhức đầu, dù sao cũng không phải chuyện gì khó giải quyết, cất kĩ tờ giấy rồi đi.
Garlock khó chịu, thì ra còn có chuyện về Á Lai mà hắnchưa biết.
Á Lai không để ý đến người ta, yđã quen với chuyện đại quý tộc tâm tình bất định, nhiều lắm cũng chỉ nói thầm trong lòng: Tính tình kì quái!
Barret khi quay lại thư phòng lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp.
Ý tưởng của Á Lai rất có khả năng ‗thả con tép bắt được con tôm‘, nhóm người có tài trong Eden bảo đều đưa ra ý tưởng của mình.
Hàng loạt ý kiến mới được đưa ra tương đối thành công.
Đưa ra một ví dụ đơn giản, một đứa bé miệng dính đầy vụn bánh, bình thường bé sẽ thích được lau bằng khăn mặt hay là thích dùng con rối vải vừa sạch sẽ lại đáng yêu để lau? (cái này ta nghĩ ta edit sai từ con rối chứ làm sao lại lấy nó dùng lau miệng nhưng khi ta dịch bằng gg hay tìm kiếm hình ảnh đều cho kết quả là con rối vải, thôi thì kệ.)
Tối thiểu có thể dễ nhận ra người nào đó càng phát huy tác dụng ―dụ dỗ‖ của mình.
Đương nhiên, có người cao hứng thì có người mất hứng, tỷ như cái người nguyên bản muốn cho Eden bảo bị tổn thất ấy.
Vì vậy, nhiều năm qua, năm này qua năm khác, Eden bảo vẫn đứng vững an toàn, không, phải nói là năm sau lại càng phát triển hơn năm trước?
Siết chặt nắm tay rồi buông.
Tên thiế t kế sư Á Lai này thật có nhiều ý tưởng không tồi, cũng tham gia cuộc thi nghệ thuật lần này nhỉ, nghe nói thành tích cũng không tồi, hơn nữa Eden bảo lần này còn dám cướp sạch vinh dự, hừ, cứ chờ xem!
. . . . .
Dự cảm về một tương lai mà đế quốc không hề an bình chính thức mở màn.