Chương : 32
Đạ i ấn tượng trưng cho quyền lực của tân bộ trưởng cảnh vụ vừa mới nhận chức bị mất chưa lâu thì lại tìm được trong rãnh nước dơ, chuyện này bị dân chúng biết được, một truyền mười, tất nhiên là có muốn giấu cũng giấu không được.
Garlock nhận được tin báo tham gia hội nghị khẩn cấp, đành phải để Henry đưa Á Lai về trường.
Ch ờ xe ngựa rời đi rồi thì Garlock bắt đầu buồn bực, nếu lúc gần đi Á Lai có thể tự biết thân thiết một chút thì tốt rồi? Cuối tuần sau phải huấn luyện thêm chút nữa. . . . . .
Tr ở lại trường học, Á Lai cầm tờ báo, vừa đi vừa đọc thông tin đang xôn xao dư luận, nghĩ rằng thế giới thú nhân thực cũng chẳng đỡ hỗn loạn hơn so với thế giới kiếp trước của mình.
Kẹp tờ báo vô nách, y lấy chìa khóa mở cửa.
Trong sách lị ch sử có ghi lại, trước đây nơi này thực sự rất hỗn loạn, sự hủ bại ngập trong vàng son và dân chúng lầm than, so với đế quốc thú nhân ngày nay thì quả là một trời một vực, cho nên thành chủ trung tâm vào ban đêm không cần đóng cổng cũng không phải chuyện lạ, đây là công lao khai sáng thời đại của Thành Chủ và Đại Tế Ti.
Hơn nữa, đế quốc thú nhân có một hệ thống bảo đảm thật tiên tiến, cho dù một người sau khi sinh ra không có việc gì làm thì tuyệt đối cũng không chết đói, nhưng vì quốc phong lấy thực lực sinh mệnh tối thượng vi tôn mà nói rất có ít người tình nguyện làm một dân đen bình thường, mỗi người đều cố gắng đạt được sự hào quang của vinh dự, coi điều đó còn quan trọng hơn mạng sống của bản thân.
K ết quả là phạm tội rất ít, mấy thứ trộm cắp linh tinhgì đó lại càng ít, đạo tặc gì đó đã vài thập niên rồi không xuất hiện một người, chứ đừng nói là người có thân thủ như vậy, thật có chút khó tin, nơi này cũng làm gì có thiết bị tiên tiến như là trong ―Nhiệm vụ bất khả thi‖, với lại đây cũng đâu phải là trong phimảnh đâu, chẳng lẽ là hợp tác chiến đâu như kiểu phim ―Mười một tên cướp thế kỉ‖?. . . .
―Muốn làm gì vậy?‖ Francis mang bữa sáng đế n, thấy Á Lai đang chọt qua chọt lại cái chìa khóa vào cửa, biểu cảm trên mặt như đã đi vào cõi thần tiên nào rồi, đành phải tiến lên đoạt lấy cái chìa khóa trong tay y, đút chính xác vào ổ khóa. Á Lai lắc lắc tờ báo trong tay, ―Đạo tặc này.‖
Ánh mắt Francis chợt lóe, ―Anh nghĩ sao?‖
Á Lai nói: ―Phỏng chừng không phải vì mưu sinh, mà vì tiêu khiển, thật sự là thú vui độc ác.‖ Vậy mà ném vào rãnh thối, đủ làm nhục người ta.
―Có lẽ không chỉ để tiêu khiển đâu?‖ Francis cười nói.
Á Lai không rõ lắm nên cũng mặc kệ: ―Ai mà biết được chứ.‖
Francis nói: ―Nghe nói tác phẩm đoạt giải đầu tiên của cậu cũng bị người này lấy mất.‖
Á Lai giật mình, lậ t lại tờ báo một lần nữa, quả nhiên có người đăng ảnh lên, hàm hồ gộp hai sự kiện này thành một, may mắn là chuyện ngày đó trong phòng hội nghị không bị tiết lộ, bằng không không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Francis hỏi thăm: ―Sao không thấy anh tức giận?‖
Á Lai nói: ―Trong cái họa ắt sẽ có cái phúc, cậu xem hiện giờ tôi cũng nhờ vậy mà nổi tiếng.‖
Francis nói: ―Anh thật rộng lượng.‖ Cầm tách trà trong tay còn chưa uống qua đưa cho y.
Á Lai rất tự nhiên nhận lấy, uống một ngụm, nhíu mày.
Francis cười nói: ―Sao rồi, lại muốn nói Henry quản gia pha trà ngon hơn sao? Eden bảo thực nhiều nhân tài.‖
Á Lai có chút đắc ý cười cườ i. Francis cố ý dẫn nói: ―Xem ra trong mắt cậu vị quản gia Henry này là người tốt trong người tốt, có điềutôi nghe nói anh ta đã từng vì quyền quý mà chắp hai tay dâng vị hôn phu của mình cho người khác.‖
Á Lai nhịn không được giật mình, quả nhiên có lời đồn nhàm chán đến vậy, ―Chân tướng cũng không phải như người ta vẫn tưởng.‖
Francis nói tiếp: ―Anh nghĩ chân tướng là như thế nào?‖
Trong m ắt Á Lai xuất hiện phản xạ có điều kiện phòng bị, nói: ―Tôi sẽ không nói cho cậu đâu, bởi vì tôi với cậu còn chưa quá thân thiết, vạn nhất cậu có dụng tâm thì sao đây?‖
Như vậy mà cũng có thể nói trắng ra, Francis hết chỗ nói, có đôi khi Á Lai thật dễ tin người chẳng hạn như lúc nãy mình đưa qua một tách trà hyắn liền uống, nhưng có đôi khi miệng ngậm thực chặt, tỷ như những chuyện có liên quan đến Eden bảo, hai phương diện này lại bảo trì một độ cân bằng với nhau, đến tột cùng là phải làm sao đây?
Á Lai hình như cũng ý thức được lời mình có hơi thẳng thắn, bổ sung nói: ―Tôi chỉ có thể nói Henry là một thân sĩ chân chính.‖
Vừa nghe y nói như vậy, Francis lại nhớ tới vị quản gia Henry luôn cẩn thận đánh giá tới lui kia.
―Hội báo diễn xuất anh có mời Garlock đại nhân không?‖
Á Lai sửng sốt, ―Mới khai giảng chưa lâu mà có cái hội báo gì?‖
Francis nhìn Á Lai như sinh vật lạ, ―Không phải cậu nghĩ rằng mọi người đến trường này là vì muốn học tập chứ?‖
Á Lai khó hiểu, ―Vậy thì vì cái gì?‖
Francis gi ải thích: ―Ở đây có một sân khấu, giống như đấu tràng của thú nhân, nhiều phi thú nhân đều hi vọng có thể bắt lấy cơ hội để có thể biểu diễn ở đó, vì chính mình giành được một tương lai tốt hơn.‖
Á Lai còn thực sự hỏi Francis: ―Cậu cũng nghĩ vậy sao?‖ Người học tập vì lòng tham thì thật vô nghĩa.
Francis cười ha ha, chỉ vào hai mắt mình nói: ―Anh cho là ai cũng có thẩm mỹ đặc biệt khác người như anh sao?‖
Á Lai phả n ứng một chút, hào phóng thừa nhận, ―Tôi quả thật không giống người thường.‖ Điều căn bản là ykhông phải người của thế giới này, có thể giống người khác sao? Nhưng nghe Francis giải thích như vậy, yđột nhiên cảm thấy rằng mình ban đầu bức thiết đi học viện như vậy cũng không cần thiết.
Francis lúc này cũng hiểu được, ―Anh căn bản không thèm nhớ đến hội báo diễn xuất này phải không?‖
Á Lai nói thẳng: ―Chuyện gì cũng cần tôi phải tự tay xử lí, tôi còn cần trợ lí là cậu chi nữa?‖
Francis: . . . . . . . . . .
Hai người vốn định ở thư viện lê lết hết một ngày, không ngờ Ngải Phàm lại đến mời Á Lai đi ăn cơm trưa.
Á Lai hỏi Francis có muốn đi hay không, Francis cũng có việ c cần làm nên không muốn đi, nhưng nhìn thấy Ngải Phàm có biểu tình xem thường như vậy, cậu lại quyết định đi.
Ng ải Phàm vốn muốn giới thiệu vài người bạn có bối cảnh không tồi cho Á Lai, để yvà Francis bất hòa với nhau, nhưng mà bạn lại mời thêm bạn, không ngờ Kathy và Mạch Kì cũng được mời đến đây.
Cừu nhân gặp nhau đỏ mắt.(tác giả: Mạch Kì và Kathy đơn phương nghĩ thế.)
Những người khác ai có cái nhìn tốt thì đều trở thành khán giả xem chuyện vui.
Kathy lấy các loại trà cụ quý trải qua một qui trình pha chế phức tạp được một bình trà để mời mọi người uống.
Á Lai nhìn một đống loạn thất bát tao trà cụ không biết nên dùng sao, bất quá chỉ là nước uống thôi mà sao phức tạp vậy, vì thế Á Lai cau mày nghĩ.
Ngải Phàm cũng có chút sốt ruột, cậu không thể trước mặt mọi người dạy cho Á Lai được, như vậy sẽ khiến cho Á Lai càng khó xử.
Kathy thực hiện được ý đồ nên cố ý nói: ―Thực sự có lỗi, không ngờ Á Lai tiên sinh lại chưa dùng qua loại trà cụ này.‖
Á Lai vẫn cau mày nhưng ngữ khí lại khác xa nói: ―Trước kia có nhìn thấy, bất quá tôi ngại uống như thế phiền quá, nên trực tiếp đổ vào sông cho cá.‖ Nhớ rõ lúc ấy Lôi Mạn cũng bắt chước, cầm ấm nước đổ ùng ục xuống sông, kết quả chọc cho Henry nổi giận.
Á Lai là ăn ngay nói thật, nhưng vào tai người khác thì lại dễ dàng suy ra rằng hắn đã gặp qua thứ tốt hơn nên với mấy thứ sang quí này chỉ xem như vải rách.
Kathy bi ến sắc, nhưng lại không ngờ Á Lai lại nói tiếp: ―Sau đó cá cũng chạy mất, chắc là cũng cảm thấy khó uống.‖ Sau đó Lôi Mạn có ném xuống ít bánh qui nhưng cá cũng không chịu bơi lại, à, hình như bánh này do mình làm thì phải. . .
Người khác tự nhiên sẽ phiên dịch thành ý trào phúng ―Thứ cá không thèm uống, sao mấy người lại thích uống chứ?‖
Vì thế đều buông tách trong tay xuống, hình như hương vị tách trà này cũng không phải đặc biệt ngon, thậm chí có người còn không nhịn được lấy ly nước sấu bên cạnh súc miệng cho bớt mùi.
Francis th ống khoái cười totrong lòng, cậu đương nhiên biết Á Lai chỉ là nói thật, nhưng bị những tâm tư bất chính xuyên tạc thành phấn kích như vậy, quả nhiên đến đây không uổng công.
Ngải Phàm vội vàng làm dịu đi không khí, ―Ăn cái gì, ăn cái gì nhỉ?‖
Kathy không nhịn được tức giận, ―Đúng là không có ai so được với Eden bảo!‖ Ý bảo, Á Lai ỷ vào chỗ dựa sau lưng nên thật quá kiêu ngạo tự tại.
Ngải Phàm không vừa lòng, ―Lời ngài nói có hơi quá đáng.‖ Cậu hiện giờ cũng coi như là người của Eden bảo, với lại Á Lai cũng có nói cái gì sai trái đâu.
M ạch Kì đè Kathy lại, cười nói với Ngải Phàm: ―Á phụ ngài khi còn sống là một đại sư vũ đạo.‖ cố ý nhìn về phía Francis, ―Biết được ngài quen biết một người bạn hợp chí hướng chắc sẽ rất vui vẻ.‖
Á Lai híp mắt nhìn, rố t cuộc cũng phản ứng lại, Kathy và Mạch Kì thật khiến cho người ta không thích nổi, bình tĩnh nói, ―Á phụ của Ngải Phàm yên giấc ngàn thu đã nhiều năm rồi, không ngờ lão nhân vui hay buồn ngài đều biết hết, xem ra ngài kết giao không ít bạn bè đặc biệt đấy.‖ Nói xong lại nhìn xuống dưới chân.
Vừa vặn, có mộtcon sâu nhỏ đi ngang qua.
Mọi người nhịncười. Mặt Mạch Kì nháy mắt biến thành mặt heo xanh lá.
Ng ải Phàm rất giận, nhưng lại không hướng về phía người cố gây sự là Kathy và Mạch Kì mà lại là Francis khiến mình bị cười nhạo, ―Cho dù chí hướng có hợp tôi cũng phải tìm người có thân phận tương đương.‖
Á Lai không hài lòng, nhưng chỉ coi như Ngải Phàm còn nhỏ không hiểu chuyện, càng lười cùng với mấy tên nam nhân mà không phóng khoáng gì hết này lãng phí thời gian, ―Thật có lỗi, tôi còn có việc, tái kiến.‖ Quả nhiên vẫn là người mạnh bạo như Francis hợp với yhơn.
Francis đương nhiên là theo y rời đi.
Ng ải Phàm giữ người lại không được nên thực buồn bực, nghĩ muốn một mình đi giải sầu, không ngờ gặp được Henryở cửa khu tiếp khách, cười đi qua, ―Ngài sao lại đến đây, tìm Á Lai sao?‖
Henry lễ phép nói: ―Không, tôi đến tìm Francis.‖
Đúng lúc, anh rấ t cảm tạ Francis, Á Lai đôi khi không muốn tiêu phí trái tim mình vào những chuyện ycho là không cần thiết, đây cũng chính là chuyện Garlock rất để ý.
Cho nên Francis là mộ t trợ lí không tồi có thể chu toàn mọi việc, mọi chuyện đều thuận lợi hơn rất nhiều, chẳng hạn như chuyện hội báo diễn xuất lần này, bởi vì Garlock sẽ không muốn bỏ qua cơ hội để tuyên bố quan hệ của hắn với Á Lai.
Không còn cách nào, ai biểu Á Lai lại chậm chạp không chịu đáp ứng lời cầu hôn của Garlock làm chi, anh thân là quản gia có trách nhiệm phải tiêu diệt mọi tai họa ngầm.
Francis, lại là Francis, Ngải Phàm qua loa cáo biệt, rấtkhông phong độ mà chạy đi.
Henry có chút lo lắng, nhưng lúc này Francis đã đi về phía anh, trên mặt còn mang theo nụ cười độc hữu vừa tùy tiện vừa tự tin.
Garlock nhận được tin báo tham gia hội nghị khẩn cấp, đành phải để Henry đưa Á Lai về trường.
Ch ờ xe ngựa rời đi rồi thì Garlock bắt đầu buồn bực, nếu lúc gần đi Á Lai có thể tự biết thân thiết một chút thì tốt rồi? Cuối tuần sau phải huấn luyện thêm chút nữa. . . . . .
Tr ở lại trường học, Á Lai cầm tờ báo, vừa đi vừa đọc thông tin đang xôn xao dư luận, nghĩ rằng thế giới thú nhân thực cũng chẳng đỡ hỗn loạn hơn so với thế giới kiếp trước của mình.
Kẹp tờ báo vô nách, y lấy chìa khóa mở cửa.
Trong sách lị ch sử có ghi lại, trước đây nơi này thực sự rất hỗn loạn, sự hủ bại ngập trong vàng son và dân chúng lầm than, so với đế quốc thú nhân ngày nay thì quả là một trời một vực, cho nên thành chủ trung tâm vào ban đêm không cần đóng cổng cũng không phải chuyện lạ, đây là công lao khai sáng thời đại của Thành Chủ và Đại Tế Ti.
Hơn nữa, đế quốc thú nhân có một hệ thống bảo đảm thật tiên tiến, cho dù một người sau khi sinh ra không có việc gì làm thì tuyệt đối cũng không chết đói, nhưng vì quốc phong lấy thực lực sinh mệnh tối thượng vi tôn mà nói rất có ít người tình nguyện làm một dân đen bình thường, mỗi người đều cố gắng đạt được sự hào quang của vinh dự, coi điều đó còn quan trọng hơn mạng sống của bản thân.
K ết quả là phạm tội rất ít, mấy thứ trộm cắp linh tinhgì đó lại càng ít, đạo tặc gì đó đã vài thập niên rồi không xuất hiện một người, chứ đừng nói là người có thân thủ như vậy, thật có chút khó tin, nơi này cũng làm gì có thiết bị tiên tiến như là trong ―Nhiệm vụ bất khả thi‖, với lại đây cũng đâu phải là trong phimảnh đâu, chẳng lẽ là hợp tác chiến đâu như kiểu phim ―Mười một tên cướp thế kỉ‖?. . . .
―Muốn làm gì vậy?‖ Francis mang bữa sáng đế n, thấy Á Lai đang chọt qua chọt lại cái chìa khóa vào cửa, biểu cảm trên mặt như đã đi vào cõi thần tiên nào rồi, đành phải tiến lên đoạt lấy cái chìa khóa trong tay y, đút chính xác vào ổ khóa. Á Lai lắc lắc tờ báo trong tay, ―Đạo tặc này.‖
Ánh mắt Francis chợt lóe, ―Anh nghĩ sao?‖
Á Lai nói: ―Phỏng chừng không phải vì mưu sinh, mà vì tiêu khiển, thật sự là thú vui độc ác.‖ Vậy mà ném vào rãnh thối, đủ làm nhục người ta.
―Có lẽ không chỉ để tiêu khiển đâu?‖ Francis cười nói.
Á Lai không rõ lắm nên cũng mặc kệ: ―Ai mà biết được chứ.‖
Francis nói: ―Nghe nói tác phẩm đoạt giải đầu tiên của cậu cũng bị người này lấy mất.‖
Á Lai giật mình, lậ t lại tờ báo một lần nữa, quả nhiên có người đăng ảnh lên, hàm hồ gộp hai sự kiện này thành một, may mắn là chuyện ngày đó trong phòng hội nghị không bị tiết lộ, bằng không không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Francis hỏi thăm: ―Sao không thấy anh tức giận?‖
Á Lai nói: ―Trong cái họa ắt sẽ có cái phúc, cậu xem hiện giờ tôi cũng nhờ vậy mà nổi tiếng.‖
Francis nói: ―Anh thật rộng lượng.‖ Cầm tách trà trong tay còn chưa uống qua đưa cho y.
Á Lai rất tự nhiên nhận lấy, uống một ngụm, nhíu mày.
Francis cười nói: ―Sao rồi, lại muốn nói Henry quản gia pha trà ngon hơn sao? Eden bảo thực nhiều nhân tài.‖
Á Lai có chút đắc ý cười cườ i. Francis cố ý dẫn nói: ―Xem ra trong mắt cậu vị quản gia Henry này là người tốt trong người tốt, có điềutôi nghe nói anh ta đã từng vì quyền quý mà chắp hai tay dâng vị hôn phu của mình cho người khác.‖
Á Lai nhịn không được giật mình, quả nhiên có lời đồn nhàm chán đến vậy, ―Chân tướng cũng không phải như người ta vẫn tưởng.‖
Francis nói tiếp: ―Anh nghĩ chân tướng là như thế nào?‖
Trong m ắt Á Lai xuất hiện phản xạ có điều kiện phòng bị, nói: ―Tôi sẽ không nói cho cậu đâu, bởi vì tôi với cậu còn chưa quá thân thiết, vạn nhất cậu có dụng tâm thì sao đây?‖
Như vậy mà cũng có thể nói trắng ra, Francis hết chỗ nói, có đôi khi Á Lai thật dễ tin người chẳng hạn như lúc nãy mình đưa qua một tách trà hyắn liền uống, nhưng có đôi khi miệng ngậm thực chặt, tỷ như những chuyện có liên quan đến Eden bảo, hai phương diện này lại bảo trì một độ cân bằng với nhau, đến tột cùng là phải làm sao đây?
Á Lai hình như cũng ý thức được lời mình có hơi thẳng thắn, bổ sung nói: ―Tôi chỉ có thể nói Henry là một thân sĩ chân chính.‖
Vừa nghe y nói như vậy, Francis lại nhớ tới vị quản gia Henry luôn cẩn thận đánh giá tới lui kia.
―Hội báo diễn xuất anh có mời Garlock đại nhân không?‖
Á Lai sửng sốt, ―Mới khai giảng chưa lâu mà có cái hội báo gì?‖
Francis nhìn Á Lai như sinh vật lạ, ―Không phải cậu nghĩ rằng mọi người đến trường này là vì muốn học tập chứ?‖
Á Lai khó hiểu, ―Vậy thì vì cái gì?‖
Francis gi ải thích: ―Ở đây có một sân khấu, giống như đấu tràng của thú nhân, nhiều phi thú nhân đều hi vọng có thể bắt lấy cơ hội để có thể biểu diễn ở đó, vì chính mình giành được một tương lai tốt hơn.‖
Á Lai còn thực sự hỏi Francis: ―Cậu cũng nghĩ vậy sao?‖ Người học tập vì lòng tham thì thật vô nghĩa.
Francis cười ha ha, chỉ vào hai mắt mình nói: ―Anh cho là ai cũng có thẩm mỹ đặc biệt khác người như anh sao?‖
Á Lai phả n ứng một chút, hào phóng thừa nhận, ―Tôi quả thật không giống người thường.‖ Điều căn bản là ykhông phải người của thế giới này, có thể giống người khác sao? Nhưng nghe Francis giải thích như vậy, yđột nhiên cảm thấy rằng mình ban đầu bức thiết đi học viện như vậy cũng không cần thiết.
Francis lúc này cũng hiểu được, ―Anh căn bản không thèm nhớ đến hội báo diễn xuất này phải không?‖
Á Lai nói thẳng: ―Chuyện gì cũng cần tôi phải tự tay xử lí, tôi còn cần trợ lí là cậu chi nữa?‖
Francis: . . . . . . . . . .
Hai người vốn định ở thư viện lê lết hết một ngày, không ngờ Ngải Phàm lại đến mời Á Lai đi ăn cơm trưa.
Á Lai hỏi Francis có muốn đi hay không, Francis cũng có việ c cần làm nên không muốn đi, nhưng nhìn thấy Ngải Phàm có biểu tình xem thường như vậy, cậu lại quyết định đi.
Ng ải Phàm vốn muốn giới thiệu vài người bạn có bối cảnh không tồi cho Á Lai, để yvà Francis bất hòa với nhau, nhưng mà bạn lại mời thêm bạn, không ngờ Kathy và Mạch Kì cũng được mời đến đây.
Cừu nhân gặp nhau đỏ mắt.(tác giả: Mạch Kì và Kathy đơn phương nghĩ thế.)
Những người khác ai có cái nhìn tốt thì đều trở thành khán giả xem chuyện vui.
Kathy lấy các loại trà cụ quý trải qua một qui trình pha chế phức tạp được một bình trà để mời mọi người uống.
Á Lai nhìn một đống loạn thất bát tao trà cụ không biết nên dùng sao, bất quá chỉ là nước uống thôi mà sao phức tạp vậy, vì thế Á Lai cau mày nghĩ.
Ngải Phàm cũng có chút sốt ruột, cậu không thể trước mặt mọi người dạy cho Á Lai được, như vậy sẽ khiến cho Á Lai càng khó xử.
Kathy thực hiện được ý đồ nên cố ý nói: ―Thực sự có lỗi, không ngờ Á Lai tiên sinh lại chưa dùng qua loại trà cụ này.‖
Á Lai vẫn cau mày nhưng ngữ khí lại khác xa nói: ―Trước kia có nhìn thấy, bất quá tôi ngại uống như thế phiền quá, nên trực tiếp đổ vào sông cho cá.‖ Nhớ rõ lúc ấy Lôi Mạn cũng bắt chước, cầm ấm nước đổ ùng ục xuống sông, kết quả chọc cho Henry nổi giận.
Á Lai là ăn ngay nói thật, nhưng vào tai người khác thì lại dễ dàng suy ra rằng hắn đã gặp qua thứ tốt hơn nên với mấy thứ sang quí này chỉ xem như vải rách.
Kathy bi ến sắc, nhưng lại không ngờ Á Lai lại nói tiếp: ―Sau đó cá cũng chạy mất, chắc là cũng cảm thấy khó uống.‖ Sau đó Lôi Mạn có ném xuống ít bánh qui nhưng cá cũng không chịu bơi lại, à, hình như bánh này do mình làm thì phải. . .
Người khác tự nhiên sẽ phiên dịch thành ý trào phúng ―Thứ cá không thèm uống, sao mấy người lại thích uống chứ?‖
Vì thế đều buông tách trong tay xuống, hình như hương vị tách trà này cũng không phải đặc biệt ngon, thậm chí có người còn không nhịn được lấy ly nước sấu bên cạnh súc miệng cho bớt mùi.
Francis th ống khoái cười totrong lòng, cậu đương nhiên biết Á Lai chỉ là nói thật, nhưng bị những tâm tư bất chính xuyên tạc thành phấn kích như vậy, quả nhiên đến đây không uổng công.
Ngải Phàm vội vàng làm dịu đi không khí, ―Ăn cái gì, ăn cái gì nhỉ?‖
Kathy không nhịn được tức giận, ―Đúng là không có ai so được với Eden bảo!‖ Ý bảo, Á Lai ỷ vào chỗ dựa sau lưng nên thật quá kiêu ngạo tự tại.
Ngải Phàm không vừa lòng, ―Lời ngài nói có hơi quá đáng.‖ Cậu hiện giờ cũng coi như là người của Eden bảo, với lại Á Lai cũng có nói cái gì sai trái đâu.
M ạch Kì đè Kathy lại, cười nói với Ngải Phàm: ―Á phụ ngài khi còn sống là một đại sư vũ đạo.‖ cố ý nhìn về phía Francis, ―Biết được ngài quen biết một người bạn hợp chí hướng chắc sẽ rất vui vẻ.‖
Á Lai híp mắt nhìn, rố t cuộc cũng phản ứng lại, Kathy và Mạch Kì thật khiến cho người ta không thích nổi, bình tĩnh nói, ―Á phụ của Ngải Phàm yên giấc ngàn thu đã nhiều năm rồi, không ngờ lão nhân vui hay buồn ngài đều biết hết, xem ra ngài kết giao không ít bạn bè đặc biệt đấy.‖ Nói xong lại nhìn xuống dưới chân.
Vừa vặn, có mộtcon sâu nhỏ đi ngang qua.
Mọi người nhịncười. Mặt Mạch Kì nháy mắt biến thành mặt heo xanh lá.
Ng ải Phàm rất giận, nhưng lại không hướng về phía người cố gây sự là Kathy và Mạch Kì mà lại là Francis khiến mình bị cười nhạo, ―Cho dù chí hướng có hợp tôi cũng phải tìm người có thân phận tương đương.‖
Á Lai không hài lòng, nhưng chỉ coi như Ngải Phàm còn nhỏ không hiểu chuyện, càng lười cùng với mấy tên nam nhân mà không phóng khoáng gì hết này lãng phí thời gian, ―Thật có lỗi, tôi còn có việc, tái kiến.‖ Quả nhiên vẫn là người mạnh bạo như Francis hợp với yhơn.
Francis đương nhiên là theo y rời đi.
Ng ải Phàm giữ người lại không được nên thực buồn bực, nghĩ muốn một mình đi giải sầu, không ngờ gặp được Henryở cửa khu tiếp khách, cười đi qua, ―Ngài sao lại đến đây, tìm Á Lai sao?‖
Henry lễ phép nói: ―Không, tôi đến tìm Francis.‖
Đúng lúc, anh rấ t cảm tạ Francis, Á Lai đôi khi không muốn tiêu phí trái tim mình vào những chuyện ycho là không cần thiết, đây cũng chính là chuyện Garlock rất để ý.
Cho nên Francis là mộ t trợ lí không tồi có thể chu toàn mọi việc, mọi chuyện đều thuận lợi hơn rất nhiều, chẳng hạn như chuyện hội báo diễn xuất lần này, bởi vì Garlock sẽ không muốn bỏ qua cơ hội để tuyên bố quan hệ của hắn với Á Lai.
Không còn cách nào, ai biểu Á Lai lại chậm chạp không chịu đáp ứng lời cầu hôn của Garlock làm chi, anh thân là quản gia có trách nhiệm phải tiêu diệt mọi tai họa ngầm.
Francis, lại là Francis, Ngải Phàm qua loa cáo biệt, rấtkhông phong độ mà chạy đi.
Henry có chút lo lắng, nhưng lúc này Francis đã đi về phía anh, trên mặt còn mang theo nụ cười độc hữu vừa tùy tiện vừa tự tin.