Chương : 37
Được cầu hôn trước toàn bộ học viên trong trường là một chuyện náo động có thể thỏa mãn tâm lãng mạn hư vinh của bản thân đến mức nào.
Nhưng mà nếu lòng đầy kích độ ng mở ra từng lớp giấy gói quà, nhưng bên trong không hề có nhẫn gia tộc, việc vui này sẽ biến thành ác mộng nhục nhã khó quên.
Mạch Kì cho Luân Ân một bạt tay, sau đó đỏ mắt xoay người chạy đi.
Người xem náo nhiệ t ở đây cảm xúc tăng vọt, bởi vì thường ngày Mạch Kì kiêu ngạo ương ngạnh, lại có Kathy ở bên tăng thêm ―Nhân khí‖, hôm nay thấy nó bị như vậy, tâm trạng của của mọi người thật khoái chí, cho dù cũng có vài người có lòng đi qua an ủi nhưng cũng không có vài phần nhiệt tình.
Luân Ân ngốc người đứng lên từ tư thế quỳ, xấu hổ đến đầu chảy đầy mồ hôi, trang phục chỉnh trang khí phái hắn mặc trên người cũng không còn chút tinh thần, hiện tại chỉ biết nhăn mặt đứng đó, một lát sau, hắn vẫn ngốc lăng đứng tại chỗ, hạ nhân đi theo hắnđành phải vội vàng đến mang thiếu gia đi.
Á Lai xa xa nhìn thấy không khỏi cảm thán, nghiên đầu nói với Francis: ―Thật ra bộ dáng của người này cũng không tồi.‖
Francis ch ỉ cười không nói, đây vốn là kế hoạch cậu vạch ra để giáo huấn Mạch Kì, nhưng không biết là ai lại nhanh hơn cậu một bước, cũng tốt thôi, dù sao thì cũng chung một kết quả, nhưng chiếc nhẫn quý như vậy, đến sáng hôm nay mới lấy ra khỏi mật thất, vậy là còn ai đó biết được vị trí mật thất của Lặc Tư bảo, hoặc là biết rõ Lặc Tư bảo như lòng bàn tay giống như mình?
Á Lai chưa bao giờ là người thích bỏ đá xuống giếng, không hứng thú nói: ―Đi thôi, Henry lại đưa tới không ít điểm tâm.‖
Francis nhớ ra nói: ―Có bị anh chạm vào chưa đó?‖ Á Lai chột dạ: ―Không có.‖
Đương nhiên Francis vẫn còn lo lắng.
Á Lai nhớ đến cái gì đó nói: ―Hình như Henry có nói là có một phần không có sữa.‖ Nhưng mà, nó là cái hộp nào chứ?
Francis ngoài ý muốn động lòng, chắc không phải do nghe đến cái tên ―Henry‖ đâu, cậu tự mình giải thích.
. . . . . . . . . .
Đại Công Lặc Tư bảo không bởi vì đứ a con bị tát cho sưng mặt mà mềm lòng, còn hung hăng cho thêm một cái tát, hoàn toàn thật tâm mắng: ―Đồ vô dụng!‖ Lúc ấy vậy mà không làm bất kì hành động gì để vãn hồi thể diện của Lặc Tư bảo, chỉ biết đứng sững trước mặt thiên hạ.
Luân Ân đứng trước mặt á phụ không có chút sự hùng mạnh của sư tộc, sự kiêu hãnh của vương giả, chỉ giống một khúc gỗ.
Đại Công dường như còn chưa hế t giận, vênh mặt hất hàm mắng nhiếc một hồi lâu rồi cuối cùng nói: ―Từ nhỏ đến lớn không làm được chuyện nào ra hồn, chỉ có một cái túi da là trông được (vẻ ngoài), có thể dựa vào mày làm được chuyện gì đây, tên bất lực, người đâu, đưa thiếu gia vào phòng tạm giam.‖ Nếu không phải Luân Ân còn giá trị lợi dụng thì trước đây đã tìm cơ hội xử nó rồi.
Luân Ân từ đầu đến cuối không dám nói một câu, chịu mắng, chịu đánh, tùy ý để người ta mang đi, bộ dáng không chịu thua kém mặc ai thấy cũng đều muốn tiến lên đá hai cái.
Đại Công đại nhân ngồ i một mình trong phòng tức giận, Luân Ân chính là nơi trút giận của lão, lão biết giờ không phải lúc để bối rối, chút việc cỏn con ấy mà không giải quyết được, thì miễn bàn đến chuyện làm sao kéo thành chủ xuống đài!
Nhưng mà, Mạch Kì bị nhục nhã lớn như vậy, khó mà đem theo của hồi môn đầy tiền để kết hôn với Luân Ân, Lặc Tư bảo không bằng như trước kia, gia tộc Mạch Kì tuy cấp bậc không cao nhưng rất giàu có, không thể khinh địch buông tha như vậy, còn phải suy nghĩ cho tương lai của Kathy nữa. . . . . . .
Th ật vất vả mới tìm được một gia tộc giàu có đang muốn leo lên hàng ngũ quý tộc, vậy mà ném vào cho đứa con ngu xuẩn kia thật là vô ích, xem ra bây giờ chỉ còn cách chính mình xuất mã. . . . . . . .
Phòng giam ẩm ướt âm u được thiết lập trên một tòa tháp hẻo lánh trong thành.
Luân Ân không chút cốt khí nhìn chằm chằm hạ nhân sắp rời đi, tựa hồ còn đang kì vọng bọn họ sẽ thả mình ra.
Hạ nhân vì bận tâm đến thân phận của hắnnên tận lựckhông lộ ra vẻ mặt khinh thường hèn mọn, nhưng sâu trong đó vẫn khó che giấu được sự khinh bỉ.
Khi cửa sắt đóng lại, hít sâu một hơi, khí chất của Luân Ân lại thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, lửa trong ánh mắt đủ để đốt cháy cả Lặc Tư bảo.
Một thân ảnhnhư linh xà từ cửa sổ nhỏ hẹp đi vào.
Luân Ân bắt người ta ôm vào lòng, gảy lên vòng cổ của y, nguy hiểm cười, ―Làm tốt lắm, Fran thân ái của ta.‖
(*Fran ko phải Francis nhá, nhân vậtnày là ai sau này sẽ rõ) ―Em đương nhiên sẽ không tặng ngài cho tên Mạch Kì nịnh hót kia.‖ Phi thú nhân tên Fran đau lòng hôn lên hai má sưng vù của chủ nhân, hôn dần xuống hầu kết.
―Đương nhiên rồi, bảo bối, anh là của em.‖ Luân Ân yêu thương vỗ về đầu sủng vật của mình.
Fran nói: ―Em đã biế t trợ thủ đắc lực á phụ ngài thuê là ai.‖ Y vừa cướp được nhẫn, liền chú ý tới bóng người có cùng mục đích với mình, có thể rõ Lặc Tư bảo như trở bàn tay vậy, thì khẳng định đó là người thần bí lúc trước trợ giúp Đại Công làm không ít chuyện, nhưng mà trộm nhẫn hình như không phải kế hoạch của Đại Công muốn chuyện cưới hỏi đổi đứa con để lấy tiền này, chẳng lẽ phản bội sao? Nhưng cũng không quá giống. . . . . .
Luân Ân hỏi: ―Em nói đó là ai?‖ cúi người tựa đầu vào vai đối phương cầu an ủi.
Fran nói: ―Là đệ tử của thầy em, bọn em chưa từng gặp mặt, nhưng đã từng nghe thầy kể qua, em nghĩ thầy lập ra đối thủ vì muốn đốc thúc em luyện tập, không ngờ là thật.‖
Luân Ân tùy ý để y cởi đồ mình, không chút để ý để bờ ngực rộng lớn của mình lộ ra trước mắt người ta, đây là sự tín nhiệmgiao phó bằng cả sinh mệnh.
Fran chơi đùa đủ rồi mới cách người ta ra, cười nói: ―Cậu ta ngăn trở kế hoạch của ngài sao?‖
Luân Ân cười nói: ―Có lẽ vậy, bây giờ anh còn chưa biết rõ cậu ta muốn làm gì, tạm thời không nên động thủ.‖
Fran tựa hồ có chút khinh thường, ―Vội vàng gọi em quay về từ Ưng tộc, nhưng cái gì cũng không cho em giúp, em sẽ rất tịch mịch đấy.‖
Luân Ân tự cởi ra đai lưng của mình, ―Em có thể tiếp tục.‖
Fran ngoáy đầu lại cười, ―Chờ khi nào ngài không còn là một đứa con ngu ngốc nói gì nghe nấy rồi tính.‖ Lưu loát nhảy ra khỏi cửa sổ.
Luân Ân nhìn theo cửa sổ, trong mắt ám trầm, ngày như vậy sẽ không còn xa nữa đâu.
. . . . . . . . .
Francis nhìn thấy Á Lai đặ t mấy bảo thạch thật lớn chưa gia công mà Barret đem tới lên bàn, ―Có phải anh sợ chúng nó không bị mất phải không?‖ Người này thần kinh quá thô rồi, không biết bộ não có kết cấu thế nào nữa.
Á Lai nói: ―Tôi muốn để cho chúng hấp thụ một chút linh khí đất trời, có thể giúp tôi thiết kế ra một thứ vô cùng tinh xảo.‖ Vừa rồi mới hoàn thành tranh minh họa nợ đã lâu, nên quên dọn, ngữ khí phân phó nói: ―Trợ lí của tôi ơi, giờ có thể thu nó lại rồi đó.‖
Francis tiến lên thu dọn xong, ―Đừng quên, anh phải giúp tôi thiết kế trang phục dùng trong hội diễn.‖
Á Lai mặt đau khổ, ―Cậu biết tôi không am hiểu chuyện này mà.‖
Francis nói: ―Tình hình giờ loạn lắm, nhóm giáo thụ đành phải tạm thời lui binh, cũng chỉ có một ít tân sinh nguyện ý cùng chuẩn bị với tôi thôi, tôi không tìm anh thì tìm ai?‖
Á Lai cong cong cái mũi, ―Được rồi, để mai tôi đi gặp bọn họ.‖
Vào ban đêm, Francis ra cửa, đã một thời gian không gặp cố chủ đại nhân rồi. Đại Công Lặc Tư bảo nói: ―Không ngờ có người thân thủ còn tốt hơn cả cậu đấy.‖
Francis nói: ―Ngài khích tướng không có tác dụ ng với tôi đâu, chuyện đi tra người khác không phải công việc của tôi.‖ Thật không ngờ người đệ tử trong miệng thầy lại có thật.
Đại Công nói: ―Như vậy, ta cần cậulàm một chuyện, giá gấp đôi.‖
Francis trong lòng cườ i nhạo, hiện tại có một cao thủ không biết rõ tồn tại thì lựa chọn tốt nhất phải là tạm thu tay lại, ―Thật có lỗi, tôi nghĩ tôi đang bị theo dõi, vì suy nghĩ cho an toàn của ngài nên tôi sẽ biến mất ở thú nhân đế quốc vài năm.‖ Trong tay đã nắm giữ được chứng cứ chính xác giờ chỉ cần tìm được cơ hội là có thể đạt được mục đích rồi, vị Đại Công tự cao này đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.
Đại Công phẫ n hận, nhưng cũng không quá lo lắng, bởi vì trong lúc hai người hợp tác đã giữ bí mật thân phận, vị này nổi tiếng là đạo tặc rất giữ lời ở chợ đêm, bằng không lão sẽ không coi trọng vậy, huống chi nếu cậu ta gặp chuyện không may thì lão cũng không có kết cục tốt đẹp gì, hiện giờ lại chủ động đòi đi nên chỉ cần tốn một ít tiền bịt miệng thôi.
Francis trở lại kí túc, thấy Á Lai vậy mà đã tỉnh ngồi trên giường, nhất thời không biết phải nói cái gì.
Á Lai mơ hồ nói: ―Mọi người đều đã trưởng thành cả rồi, tôi hiểu được mà, về sau nói trước với tôi một tiếng nha, nếu không tôi sẽ lo lắng cho cậu.‖ Sau đó ngã xuống ngủ tiếp.
Francis cắn răng, anh hiểu cái tào lao gì đó? Chẳng lẽ hình tượng của mình lỗ mãng đến vậy sao?
Nhưng mà lòng cậu cũng xuất hiện một dòng nước ấm, cảm giác đượcngười khác lo lắng hóa ra là như vậy.
Lại một lúc sau, Á Lai đã ngủ say, Francis vẫn chưa định ngủ.
Th ật lâu trước kia, trong một khu rừng rậm có một tộc thú nhân sống trên cây, nhưng vì chiến hỏa xâm nhập, tộc nhân cuối cùng bị trôi dạt khắp nơi, tộc đàn cũng dần tiêu vong.
Lại qua một thời gian rất lâu, thú tộc kia dần biến khỏi tầm mắt của mọi người, thậm chí những bản ghi chép trên sách vở cũng dần mơ hồ.
Thầycó nói, thân thủ của mình khác hẳn so với phi thú nhân khác, thậm chí còn linh hoạt hơn của thú nhân, là bởi vì mình có huyết thống của tộc đàn kia.
Nhưng mà, bản thân trước đây rõ ràng là một đứ a nhỏ bình thường, nếu thật sự là do huyết thống thức tỉnh, như vậy nên cảm tạ vị Đại Công Lặc Tư Bảo ngoan độc kia, nếu thân thể mình năm đó không gần chết đi, thì sao có thể xảy ra dị biến được chứ?
. . . . . . . . . . . . .
Nhưng mà nếu lòng đầy kích độ ng mở ra từng lớp giấy gói quà, nhưng bên trong không hề có nhẫn gia tộc, việc vui này sẽ biến thành ác mộng nhục nhã khó quên.
Mạch Kì cho Luân Ân một bạt tay, sau đó đỏ mắt xoay người chạy đi.
Người xem náo nhiệ t ở đây cảm xúc tăng vọt, bởi vì thường ngày Mạch Kì kiêu ngạo ương ngạnh, lại có Kathy ở bên tăng thêm ―Nhân khí‖, hôm nay thấy nó bị như vậy, tâm trạng của của mọi người thật khoái chí, cho dù cũng có vài người có lòng đi qua an ủi nhưng cũng không có vài phần nhiệt tình.
Luân Ân ngốc người đứng lên từ tư thế quỳ, xấu hổ đến đầu chảy đầy mồ hôi, trang phục chỉnh trang khí phái hắn mặc trên người cũng không còn chút tinh thần, hiện tại chỉ biết nhăn mặt đứng đó, một lát sau, hắn vẫn ngốc lăng đứng tại chỗ, hạ nhân đi theo hắnđành phải vội vàng đến mang thiếu gia đi.
Á Lai xa xa nhìn thấy không khỏi cảm thán, nghiên đầu nói với Francis: ―Thật ra bộ dáng của người này cũng không tồi.‖
Francis ch ỉ cười không nói, đây vốn là kế hoạch cậu vạch ra để giáo huấn Mạch Kì, nhưng không biết là ai lại nhanh hơn cậu một bước, cũng tốt thôi, dù sao thì cũng chung một kết quả, nhưng chiếc nhẫn quý như vậy, đến sáng hôm nay mới lấy ra khỏi mật thất, vậy là còn ai đó biết được vị trí mật thất của Lặc Tư bảo, hoặc là biết rõ Lặc Tư bảo như lòng bàn tay giống như mình?
Á Lai chưa bao giờ là người thích bỏ đá xuống giếng, không hứng thú nói: ―Đi thôi, Henry lại đưa tới không ít điểm tâm.‖
Francis nhớ ra nói: ―Có bị anh chạm vào chưa đó?‖ Á Lai chột dạ: ―Không có.‖
Đương nhiên Francis vẫn còn lo lắng.
Á Lai nhớ đến cái gì đó nói: ―Hình như Henry có nói là có một phần không có sữa.‖ Nhưng mà, nó là cái hộp nào chứ?
Francis ngoài ý muốn động lòng, chắc không phải do nghe đến cái tên ―Henry‖ đâu, cậu tự mình giải thích.
. . . . . . . . . .
Đại Công Lặc Tư bảo không bởi vì đứ a con bị tát cho sưng mặt mà mềm lòng, còn hung hăng cho thêm một cái tát, hoàn toàn thật tâm mắng: ―Đồ vô dụng!‖ Lúc ấy vậy mà không làm bất kì hành động gì để vãn hồi thể diện của Lặc Tư bảo, chỉ biết đứng sững trước mặt thiên hạ.
Luân Ân đứng trước mặt á phụ không có chút sự hùng mạnh của sư tộc, sự kiêu hãnh của vương giả, chỉ giống một khúc gỗ.
Đại Công dường như còn chưa hế t giận, vênh mặt hất hàm mắng nhiếc một hồi lâu rồi cuối cùng nói: ―Từ nhỏ đến lớn không làm được chuyện nào ra hồn, chỉ có một cái túi da là trông được (vẻ ngoài), có thể dựa vào mày làm được chuyện gì đây, tên bất lực, người đâu, đưa thiếu gia vào phòng tạm giam.‖ Nếu không phải Luân Ân còn giá trị lợi dụng thì trước đây đã tìm cơ hội xử nó rồi.
Luân Ân từ đầu đến cuối không dám nói một câu, chịu mắng, chịu đánh, tùy ý để người ta mang đi, bộ dáng không chịu thua kém mặc ai thấy cũng đều muốn tiến lên đá hai cái.
Đại Công đại nhân ngồ i một mình trong phòng tức giận, Luân Ân chính là nơi trút giận của lão, lão biết giờ không phải lúc để bối rối, chút việc cỏn con ấy mà không giải quyết được, thì miễn bàn đến chuyện làm sao kéo thành chủ xuống đài!
Nhưng mà, Mạch Kì bị nhục nhã lớn như vậy, khó mà đem theo của hồi môn đầy tiền để kết hôn với Luân Ân, Lặc Tư bảo không bằng như trước kia, gia tộc Mạch Kì tuy cấp bậc không cao nhưng rất giàu có, không thể khinh địch buông tha như vậy, còn phải suy nghĩ cho tương lai của Kathy nữa. . . . . . .
Th ật vất vả mới tìm được một gia tộc giàu có đang muốn leo lên hàng ngũ quý tộc, vậy mà ném vào cho đứa con ngu xuẩn kia thật là vô ích, xem ra bây giờ chỉ còn cách chính mình xuất mã. . . . . . . .
Phòng giam ẩm ướt âm u được thiết lập trên một tòa tháp hẻo lánh trong thành.
Luân Ân không chút cốt khí nhìn chằm chằm hạ nhân sắp rời đi, tựa hồ còn đang kì vọng bọn họ sẽ thả mình ra.
Hạ nhân vì bận tâm đến thân phận của hắnnên tận lựckhông lộ ra vẻ mặt khinh thường hèn mọn, nhưng sâu trong đó vẫn khó che giấu được sự khinh bỉ.
Khi cửa sắt đóng lại, hít sâu một hơi, khí chất của Luân Ân lại thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, lửa trong ánh mắt đủ để đốt cháy cả Lặc Tư bảo.
Một thân ảnhnhư linh xà từ cửa sổ nhỏ hẹp đi vào.
Luân Ân bắt người ta ôm vào lòng, gảy lên vòng cổ của y, nguy hiểm cười, ―Làm tốt lắm, Fran thân ái của ta.‖
(*Fran ko phải Francis nhá, nhân vậtnày là ai sau này sẽ rõ) ―Em đương nhiên sẽ không tặng ngài cho tên Mạch Kì nịnh hót kia.‖ Phi thú nhân tên Fran đau lòng hôn lên hai má sưng vù của chủ nhân, hôn dần xuống hầu kết.
―Đương nhiên rồi, bảo bối, anh là của em.‖ Luân Ân yêu thương vỗ về đầu sủng vật của mình.
Fran nói: ―Em đã biế t trợ thủ đắc lực á phụ ngài thuê là ai.‖ Y vừa cướp được nhẫn, liền chú ý tới bóng người có cùng mục đích với mình, có thể rõ Lặc Tư bảo như trở bàn tay vậy, thì khẳng định đó là người thần bí lúc trước trợ giúp Đại Công làm không ít chuyện, nhưng mà trộm nhẫn hình như không phải kế hoạch của Đại Công muốn chuyện cưới hỏi đổi đứa con để lấy tiền này, chẳng lẽ phản bội sao? Nhưng cũng không quá giống. . . . . .
Luân Ân hỏi: ―Em nói đó là ai?‖ cúi người tựa đầu vào vai đối phương cầu an ủi.
Fran nói: ―Là đệ tử của thầy em, bọn em chưa từng gặp mặt, nhưng đã từng nghe thầy kể qua, em nghĩ thầy lập ra đối thủ vì muốn đốc thúc em luyện tập, không ngờ là thật.‖
Luân Ân tùy ý để y cởi đồ mình, không chút để ý để bờ ngực rộng lớn của mình lộ ra trước mắt người ta, đây là sự tín nhiệmgiao phó bằng cả sinh mệnh.
Fran chơi đùa đủ rồi mới cách người ta ra, cười nói: ―Cậu ta ngăn trở kế hoạch của ngài sao?‖
Luân Ân cười nói: ―Có lẽ vậy, bây giờ anh còn chưa biết rõ cậu ta muốn làm gì, tạm thời không nên động thủ.‖
Fran tựa hồ có chút khinh thường, ―Vội vàng gọi em quay về từ Ưng tộc, nhưng cái gì cũng không cho em giúp, em sẽ rất tịch mịch đấy.‖
Luân Ân tự cởi ra đai lưng của mình, ―Em có thể tiếp tục.‖
Fran ngoáy đầu lại cười, ―Chờ khi nào ngài không còn là một đứa con ngu ngốc nói gì nghe nấy rồi tính.‖ Lưu loát nhảy ra khỏi cửa sổ.
Luân Ân nhìn theo cửa sổ, trong mắt ám trầm, ngày như vậy sẽ không còn xa nữa đâu.
. . . . . . . . .
Francis nhìn thấy Á Lai đặ t mấy bảo thạch thật lớn chưa gia công mà Barret đem tới lên bàn, ―Có phải anh sợ chúng nó không bị mất phải không?‖ Người này thần kinh quá thô rồi, không biết bộ não có kết cấu thế nào nữa.
Á Lai nói: ―Tôi muốn để cho chúng hấp thụ một chút linh khí đất trời, có thể giúp tôi thiết kế ra một thứ vô cùng tinh xảo.‖ Vừa rồi mới hoàn thành tranh minh họa nợ đã lâu, nên quên dọn, ngữ khí phân phó nói: ―Trợ lí của tôi ơi, giờ có thể thu nó lại rồi đó.‖
Francis tiến lên thu dọn xong, ―Đừng quên, anh phải giúp tôi thiết kế trang phục dùng trong hội diễn.‖
Á Lai mặt đau khổ, ―Cậu biết tôi không am hiểu chuyện này mà.‖
Francis nói: ―Tình hình giờ loạn lắm, nhóm giáo thụ đành phải tạm thời lui binh, cũng chỉ có một ít tân sinh nguyện ý cùng chuẩn bị với tôi thôi, tôi không tìm anh thì tìm ai?‖
Á Lai cong cong cái mũi, ―Được rồi, để mai tôi đi gặp bọn họ.‖
Vào ban đêm, Francis ra cửa, đã một thời gian không gặp cố chủ đại nhân rồi. Đại Công Lặc Tư bảo nói: ―Không ngờ có người thân thủ còn tốt hơn cả cậu đấy.‖
Francis nói: ―Ngài khích tướng không có tác dụ ng với tôi đâu, chuyện đi tra người khác không phải công việc của tôi.‖ Thật không ngờ người đệ tử trong miệng thầy lại có thật.
Đại Công nói: ―Như vậy, ta cần cậulàm một chuyện, giá gấp đôi.‖
Francis trong lòng cườ i nhạo, hiện tại có một cao thủ không biết rõ tồn tại thì lựa chọn tốt nhất phải là tạm thu tay lại, ―Thật có lỗi, tôi nghĩ tôi đang bị theo dõi, vì suy nghĩ cho an toàn của ngài nên tôi sẽ biến mất ở thú nhân đế quốc vài năm.‖ Trong tay đã nắm giữ được chứng cứ chính xác giờ chỉ cần tìm được cơ hội là có thể đạt được mục đích rồi, vị Đại Công tự cao này đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.
Đại Công phẫ n hận, nhưng cũng không quá lo lắng, bởi vì trong lúc hai người hợp tác đã giữ bí mật thân phận, vị này nổi tiếng là đạo tặc rất giữ lời ở chợ đêm, bằng không lão sẽ không coi trọng vậy, huống chi nếu cậu ta gặp chuyện không may thì lão cũng không có kết cục tốt đẹp gì, hiện giờ lại chủ động đòi đi nên chỉ cần tốn một ít tiền bịt miệng thôi.
Francis trở lại kí túc, thấy Á Lai vậy mà đã tỉnh ngồi trên giường, nhất thời không biết phải nói cái gì.
Á Lai mơ hồ nói: ―Mọi người đều đã trưởng thành cả rồi, tôi hiểu được mà, về sau nói trước với tôi một tiếng nha, nếu không tôi sẽ lo lắng cho cậu.‖ Sau đó ngã xuống ngủ tiếp.
Francis cắn răng, anh hiểu cái tào lao gì đó? Chẳng lẽ hình tượng của mình lỗ mãng đến vậy sao?
Nhưng mà lòng cậu cũng xuất hiện một dòng nước ấm, cảm giác đượcngười khác lo lắng hóa ra là như vậy.
Lại một lúc sau, Á Lai đã ngủ say, Francis vẫn chưa định ngủ.
Th ật lâu trước kia, trong một khu rừng rậm có một tộc thú nhân sống trên cây, nhưng vì chiến hỏa xâm nhập, tộc nhân cuối cùng bị trôi dạt khắp nơi, tộc đàn cũng dần tiêu vong.
Lại qua một thời gian rất lâu, thú tộc kia dần biến khỏi tầm mắt của mọi người, thậm chí những bản ghi chép trên sách vở cũng dần mơ hồ.
Thầycó nói, thân thủ của mình khác hẳn so với phi thú nhân khác, thậm chí còn linh hoạt hơn của thú nhân, là bởi vì mình có huyết thống của tộc đàn kia.
Nhưng mà, bản thân trước đây rõ ràng là một đứ a nhỏ bình thường, nếu thật sự là do huyết thống thức tỉnh, như vậy nên cảm tạ vị Đại Công Lặc Tư Bảo ngoan độc kia, nếu thân thể mình năm đó không gần chết đi, thì sao có thể xảy ra dị biến được chứ?
. . . . . . . . . . . . .