Chương : 6
Trác Văn Tĩnh ngẩn ngơ nhìn ta, hồi lâu mới chậm rãi duỗi tay ra nắm lấy. Bàn tay của hắn không lớn, nhưng bên trong đều là những vết chai sần, hẳn là do một thời gian dài cầm binh khí mà tạo thành.
Khẽ dùng sức kéo hắn lên, sau khi đứng dậy hắn hơi giật giật tay ra, ta liền nắm lại thật chặt. Hắn nhìn về phía ta, ta nhìn lại hắn chỉ cười không nói.
Gương mặt Trác Văn Tĩnh liền ửng lên một chút, nhưng mà cũng không có rút tay về. Lúc này ta mới kéo hắn đi về phía cây đa bách niên kia.
Sau khi tùy tiện ngồi xuống bên dưới gốc cây đa tráng kiện tươi tốt, ta nhẹ tựa vào thân cây, nhìn về phía xa xa vách núi.
Những ngọn núi trùng trùng điệp điệp nguy nga hùng vĩ không dùng lời để hình dung được, cộng thêm hồ Nghịch Thủy Hàn bên dưới, nơi này quả là sông núi hữu tình. Người ta thường nói “sơn thủy”, sơn lại cộng với thủy chính là giang sơn, nơi này mà nói khoa trương ngược lại có thể xem là giang sơn như tranh vẽ rồi.
Nghĩ đến đây ta nhìn về phía Trác Văn Tĩnh, phát hiện hắn đang nhìn ta, ánh mắt mang theo sự dò xét cùng nghi hoặc, lại bỗng nhiên đối diện ánh mắt với ta mà trở nên bối rối. Hắn hơi sửng sốt rồi bất giác đưa mắt qua hướng khác, nhưng mà sau đó lại xoay trở về, tiếp tục nhìn ta.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, ta giật mình, sau đó bật cười. Trác Văn Tĩnh cũng nhìn ta khẽ cười, tuy có chút cứng nhắc, miệng mấp máy nhưng lại không nói gì.
“Trác Văn Tĩnh, trong lòng ngươi có từng thấy hối hận không?” Ta bỗng nhiên nhìn hắn hỏi.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trác Văn Tĩnh khẽ biến, giãy giụa muốn thoát khỏi tay ta, ta liền nói: “Không cần hành lễ, trẫm không cần ngươi hành lễ, chỉ muốn hỏi một chút trong lòng của ngươi nghĩ gì, ngươi cũng không cần sợ hãi.”
Trác Văn Tĩnh sắc mặt hơi tái nhìn ta, im lặng qua đi, hắn chần chừ mở miệng nói: “Hoàng Thượng, thần đã là Hoàng Hậu của người, cả đời này sẽ ở bên cạnh Hoàng Thượng, tuyệt không hối hận.”
Ta nghe xong cười khẽ hai tiếng, sau đó nhìn hắn nói: “Lời này ta tin, Trác Văn Tĩnh, trẫm bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật ngươi rất kỳ diệu.”
Sắc mặt Trác Văn Tĩnh có hơi xấu hổ nhìn ta, đôi mắt hiện lên một tia không kìm nén được nhàn nhạt nói: “Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, lời này tốt nhất đừng tùy tiện nói ra, thần chỉ là một người phàm tục, chịu không nổi.” Nói xong tựa như có chút hối hận chính mình nhanh mồm nhanh miệng, thần sắc có chút lúng túng.
Nghe hắn nói xong ta có chút bất mãn khẽ nhíu mày, ta thừa nhận lời nói vừa rồi của mình đích thực mang theo vài phần trêu chọc. Chỉ là trước kia nếu có phi tử nào nghe xong đều vui mừng đáp lời, thế nhưng chỉ có Trác Văn Tĩnh là phản bác lại.
Dĩ nhiên dù sao hắn cũng không giống với những kẻ tầm thường kia, không cùng một dạng với họ, cho nên mới phản bác vậy. Đúng, chắc chắn là như thế.
“Ngươi không sợ làm trẫm thấy mất hứng mà trách mắng thậm chí gây họa cho ngươi và người nhà của ngươi sao?” Ta nhìn bên mặt tuấn tú của hắn hỏi. Ở bên ngoài ta mang danh là bạo quân, trước kia đối với hắn không có để tâm, thế nhưng sau khi sống lại, giờ phút này hiếm hoi có vẻ mặt hòa nhã trước mặt hắn, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ ta?
Lúc này thân thể Trác Văn Tĩnh run rẩy, sau đó lại khôi phục bộ dáng trầm tĩnh phục tùng ban đầu, hắn rũ mắt xuống nói: “Hoàng Thượng… Hoàng Thượng nhân từ, chắc hẳn… Chắc hẳn sẽ không cùng thần so đo những điều này?”
Nhìn bộ dạng ăn nói khép nép của hắn, đột nhiên trong lòng ta vô cùng không thích, cảm thấy muốn nổi giận. Bất quá bởi vì là hắn, ta vẫn là nhẫn nhịn hai phần, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Trác Văn Tĩnh, kỳ thực lời này của ngươi nói sai rồi, trẫm có nhân từ hay không rất nhiều người đều rõ ràng, mà trong lòng của trẫm cũng biết. Trẫm cũng không muốn nghe những lời giả dối này, nói thẳng ra cho ngươi biết, hôm nay lời này nếu như là người khác nói, trẫm sẽ vô cùng bất mãn, nhưng mà nếu là ngươi, trẫm đây liền khoan dung hai phần. Còn có… Sau này hãy tâm sự với trẫm nhiều một chút, trẫm sẽ không trách tội ngươi.”
Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu yên lặng nhìn ta, đôi mắt hơi chấn động, ta cũng không nói gì nữa, im lặng nhìn nhau, chỉ có gió thổi qua bên cạnh, mang theo những lời tâm sự không nói với ai.
Trầm mặc như thế đại khái khoảng một nén nhang, Trác Văn Tĩnh thấp giọng mở lời: “Hoàng Thượng, trời đã muộn, nên hồi cung rồi, nếu không quay về, Thái Hậu sẽ lo lắng.”
Lần này ta không phản bác hắn, ngược lại tiếp lời: “Đúng vậy a, nên hồi cung rồi, dù sao cũng không trốn tránh trách nhiệm được, nên trở về gánh vác thôi.” Nói xong câu đó, ta đứng dậy, thuận tay cũng kéo hắn lên nói: “Đi thôi, trẫm cùng ngươi cưỡi chung ngựa.”
“Cái này,… thần không dám.” Trác Văn Tĩnh vội khom người nói.
Ta cười nói: “Ngươi không dám, trẫm dám.”
Sau khi ta nói xong, Trác Văn Tĩnh nhìn ta chằm chằm, ta nhìn một hồi rồi nói: “Đi thôi, trời không còn sớm, chẳng lẽ ngươi lại muốn cùng ta cứ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau như vậy?”
Trác Văn Tĩnh nghe xong cúi đầu im lặng, chậm rãi để tay lên tay ta, rồi sau đó mượn chút lực, xoay mình lên ngựa, động tác thập phần ưu nhã. Ta tức thì ngồi ở phía sau hắn, vung roi, ngựa hí lên một tiếng rồi hướng về phía Hoàng thành mà chạy.
Gió gào thét bên tai ta, có điểm giống cảm giác như lúc trước đây rơi xuống vách núi. Thế nhưng lại bất đồng, khi đó trong lòng ta chết lặng, mà giờ phút này có Trác Văn Tĩnh đang tựa vào trong ngực ta khiến ta cảm thấy ấm áp.
Lúc chạy đến thành náo nhiệt, ta thả chậm tốc độ, sợ đụng phải người khác. Bất quá trên đường ta vẫn nghe được tiếng kinh hãi của dân chúng, bên tai truyền đến những lời thị phi xì xầm, có sợ hãi kinh ngạc, cũng có xỉ vả mắng nhiếc, ta cũng không quan tâm đến, nhưng thân thể người trong ngực có chút cứng ngắc, ta nghĩ dù sao hắn cũng không phải ta, da mặt không có dày đến vậy.
Một đường nghĩ như vậy, roi trong tay cũng không ngừng lại, tuấn mã chạy nhanh, mãi cho đến khi tới Hạ Mã Thạch, ta siết chặt dây cương. Sau khi ngựa ngừng lại, xoay người bước xuống, sau đó đưa tay cho Trác Văn Tĩnh, hắn liếc nhìn ta, trên mặt không biểu tình đưa tay nắm xuống ngựa.
Hạ Mã Thạch, vào lúc khai quốc tổ tiên trước đây vì muốn tưởng niệm những tướng quân có công lập quốc, khi đến chỗ này, văn quan phải hạ kiệu, võ quan phải xuống ngựa, bày tỏ lòng tôn kính, từ trăm năm nay đều là như thế.
Nếu là trước đây, ta đối với chuyện này cũng chẳng thèm để tâm, nhưng lúc này ta thập phần tuân theo quy củ, cũng nên từng chút từng chút thay đổi.
Vốn có ý định thành thành thật thật đem thẻ bài đưa cho thủ vệ xem qua, nhưng mà còn chưa kịp lấy vật tượng trưng thân phận mang ra, Nguyên Bảo bộ dáng đưa đám từ cửa thành chạy đến, ta nhìn thấy không biết vẻ mặt nên khóc hay nên cười nói: “Hoàng Thượng, Ngài rốt cuộc đã trở về rồi, Thái Hậu cùng các nương nương đang rất lo lắng.” Nói xong lại phân phó vài tên tiểu thái giám sau lưng đi báo tin vui cho Thái Hậu cùng với mấy vị phi tử sủng ái.
Sau khi tiến vào Hoàng thành, quan sát nơi ở quen thuộc, nhìn nguy nga đồ sộ lộ rõ sự tôn quý của hoàng thất, ta chỉ sửng sốt một chút, liền lập tức hồi thần lại.
Lúc này Trác Văn Tĩnh nhẹ giãy ra khỏi tay của ta, cung kính hành lễ nói: “Hoàng Thượng, bây giờ không còn sớm, thần xin cáo lui.”
Ta hiểu rõ hắn đây là muốn đi thỉnh an mẫu hậu, ta cũng biết mẫu hậu không thích hắn, nhưng mà ta lại không tìm được lý do giữ hắn lại, vì vậy khẽ nói: “Vậy ngươi đi đi.”
Trác Văn Tĩnh xoay người rời đi, trên đường đi không hề quay đầu lại.
Nhìn xem thân ảnh gầy yếu của hắn dần biến mất, ta mới quay người rời khỏi đó. Lúc trở lại Bàn Long điện, ta cảm thấy toàn thân trên dưới đều có chút đau nhức, liền phất tay gọi tới hai cung nữ xoa bóp cho ta.
Nguyên Bảo bên cạnh cầm ngân châm thử độc chén trà, thần sắc chăm chú mà nghiêm túc, tận cho đến khi thấy không có việc gì, mới bưng tới cho ta. Nhận lấy chén trà nhấp trong miệng, ta phất tay cho cung nữ lui xuống, trầm mặc ngồi đó, sau đó muốn đi thỉnh an mẫu hậu. Thân thể của mẫu hậu trong những năm này không được tốt, nói câu bất kính…, kiếp trước may là bà qua đời trước phản quân nổi dậy, bằng không thì bà cũng sẽ hối hận mà chết. Nhưng giờ phút này Tiết gia xem mẫu hậu như là nhà mẹ đẻ, tuy rằng quan hệ có chút xa, miễn cưỡng cũng có thể kéo ra có tổ tiên với Tiết gia cái gì đó, cùng mẫu hậu cũng là thân thích. Thực ra ta cũng hiểu rõ đây chẳng qua là lôi kéo quan hệ, bằng không thì lúc ta là thái tử cũng sẽ không được Tiết gia tương trợ… Bởi vậy về sau khi Tiết Như Ngọc tiến cung, mẫu hậu đối với nàng thập phần sủng ái… Loại quan hệ này đặt vào thời điểm hiện tại thật đúng là làm cho người ta phiền muộn.
“Hoàng Thượng, ngài đi săn về mệt mỏi, Thái Hậu nương nương đã phân phó rằng hôm nay khi ngài trở về không cần đi thỉnh an, bây giờ nô tài có cần đến Tức Phượng điện thông báo với Như phi nương nương là ngài mệt hay không?” Lúc này Nguyên Bảo nhỏ giọng nói, âm thanh như gần như xa cắt ngang suy nghĩ của ta.
Nghe đến ba chữ Tức Phượng điện ta bỗng nhiên mở to mắt.
Trong hoàng cung này, ăn mặc chi tiêu đều có quy củ, tỷ như nói đến chỗ ở, nơi ở của Thái hậu gọi là cung Phượng Nghi, của Hoàng hậu chính là Giao Thái điện, các phi tử khác thông thường gọi là cái gì Uyển, còn như Chiêu Nghi, nơi ở mỹ nhân này chính là lầu các, đây là quy củ do tổ tiên truyền lại.
Bình thường khi nghe đến các danh tự nào thì sẽ biết được danh phận của người đó, cũng có thể nói ở nơi nào thì sẽ mang số mệnh của nơi ấy. Chỉ là từ trước đến nay ta luôn sủng ái Tiết Như Ngọc, hậu cung vốn chỉ có một cung điện duy nhất, ta lại lỗ mãng xây dựng cho nàng cái Tức Phượng điện, cùng với Giao Thái điện xấu hổ đối diện đầu như vậy.
Xem ra trước đây ta không chỉ là một bạo quân mà còn là một hôn quân, nghĩ muốn tìm thời cơ đem danh tự Tức Phượng điện đổi lại.
“Hoàng Thượng.” Lúc này Nguyên Bảo nhỏ giọng gọi ta, ta thu hồi tâm tư nhìn hắn cau mày nói: “Đem tấu chương mấy ngày trẫm không có ở đây đến Ngự thư phòng, trẫm đi phê duyệt.”
Nguyên Bảo nghe xong sững sờ, sau đó trên mặt khôi phục bình tĩnh đáp lời.
Ta đứng dậy đi Ngự như phòng, rất nhiều thái giám cùng các cung nữ cũng đi theo phía sau. Trên đường đi, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Ta biết rõ lúc này Tiết Như Ngọc lại biến đổi trở về dáng vẻ cao cao tại thượng không biết lý lẽ rồi, trước kia loại thủ đoạn này của nàng luôn làm cho trái tim ta như được rót mật ngọt. Hiện tại trong lòng ta cảm thấy chán ghét, nhưng khi vùi đầu vô tấu chương, biết đâu có thể đem cảm giác không thoải mái kia đè nén xuống.
Sự thật chứng minh phương pháp này coi như không tệ, chỉ là lúc phê tấu chương, nhìn những bản tấu rõ ràng có thể dùng một câu để tóm lược nhưng lại cố gắng kéo dài mấy ngàn chữ, làm cho nội tâm của ta nổi lên phiền muộn mà không biết bắt đầu từ đâu…, trước kia không phát hiện, bây giờ cảm thấy các văn võ bá quan dâng tấu sớ đều chỉ để làm ta vừa lòng, nhìn qua thật rất nghiêm túc chăm chỉ, lại làm tim ta nổi giận bừng bừng.
Lật qua lật lại, đều là chuyện vô dụng.
Mãi khi xem đến tấu chương của Trác Luân, trong lòng ta mới khẽ động. Tấu chương của Trác Luân chỉ có mấy hàng chữ, trên đó nói đến một sự kiện, rằng trong kinh thành có người họ Tiết tên Song, trên đường lớn cường đoạt dân nữ, người bị hại tên Trần Tiểu Hồng, có va chạm tại Minh Chí, đúng lúc gặp Trác Luân đi qua, đem cha con họ Trần mang trở về.
Chỉ là sự việc nhỏ, nhưng lại dính dáng đến họ Tiết, chuyện cũng không còn đơn giản nữa rồi, cho nên bên trong tấu chương của Trác Luân không có ghi nên giải quyết như thế nào, đại khái cũng là cố kỵ điểm ấy. Nghĩ tới đây ta cười cười, họ Tiết sao? Thú vị.
Tấu chương này làm cho ta có chút vui vẻ, vì vậy ta nói: “Nguyên Bảo, truyền Trác Luân.”
Nguyên Bảo sửng sốt, bước lên phía trước nhỏ giọng: “Hoàng Thượng, sắc trời đã muộn, Ngài muốn dùng vãn thiện rồi sau đó hẵng truyền Trác Luân hay không?”
Nghe hắn nói như vậy ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mới phát hiện lúc này đã là giờ lên đèn, nghĩ lại ta nói: “Không cần truyền Trác Luân nữa, trước hãy truyền lệnh, sáng mai sau khi hạ triều, ngươi đi truyền Trác Luân đến Ngự Thư phòng gặp trẫm.”
“Dạ.” Nguyên Bảo đáp lời, sau đó phân phó Ngự thiện phòng dọn thức ăn lên.
Dùng xong bữa tối, ta tiếp tục phê tấu, chuyện hữu dụng không nhiều lắm, ngược lại đều là da gà lông tỏi linh tinh, xem ra các văn võ bá quan đều là cả ngày ăn không ngồi rồi, sau này nên chỉnh lý triều cương lại cho dễ cai trị.
Phê xong tấu chương, đã qua một canh giờ.
Nguyên Bảo hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, tắm rửa xong, ta lấy khăn lụa lau tay thờ ơ nói: “Tối nay lật bài tử Hoàng hậu.”
“A?” Nguyên Bảo khiếp sợ nhìn ta, ta làm như không nhìn thấy hắn đang vô lễ, nói: “Thất thần cái gì, bãi giá Giao Thái điện.”
“…Dạ.” Sau một hồi im lặng, Nguyên Bảo bận bịu quay người phân phó xuống dưới, bởi vì quá mức luống cuống, đến nỗi đi một hơi đâm đầu vào cột trụ phía trên.
Ta ở bên cạnh nhìn qua rất cao hứng, có thể chứng kiến vẻ mặt khẩn trương, kinh ngạc cùng mờ mịt không rõ của Nguyên Bảo, thật là hiếm có.
Khẽ dùng sức kéo hắn lên, sau khi đứng dậy hắn hơi giật giật tay ra, ta liền nắm lại thật chặt. Hắn nhìn về phía ta, ta nhìn lại hắn chỉ cười không nói.
Gương mặt Trác Văn Tĩnh liền ửng lên một chút, nhưng mà cũng không có rút tay về. Lúc này ta mới kéo hắn đi về phía cây đa bách niên kia.
Sau khi tùy tiện ngồi xuống bên dưới gốc cây đa tráng kiện tươi tốt, ta nhẹ tựa vào thân cây, nhìn về phía xa xa vách núi.
Những ngọn núi trùng trùng điệp điệp nguy nga hùng vĩ không dùng lời để hình dung được, cộng thêm hồ Nghịch Thủy Hàn bên dưới, nơi này quả là sông núi hữu tình. Người ta thường nói “sơn thủy”, sơn lại cộng với thủy chính là giang sơn, nơi này mà nói khoa trương ngược lại có thể xem là giang sơn như tranh vẽ rồi.
Nghĩ đến đây ta nhìn về phía Trác Văn Tĩnh, phát hiện hắn đang nhìn ta, ánh mắt mang theo sự dò xét cùng nghi hoặc, lại bỗng nhiên đối diện ánh mắt với ta mà trở nên bối rối. Hắn hơi sửng sốt rồi bất giác đưa mắt qua hướng khác, nhưng mà sau đó lại xoay trở về, tiếp tục nhìn ta.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, ta giật mình, sau đó bật cười. Trác Văn Tĩnh cũng nhìn ta khẽ cười, tuy có chút cứng nhắc, miệng mấp máy nhưng lại không nói gì.
“Trác Văn Tĩnh, trong lòng ngươi có từng thấy hối hận không?” Ta bỗng nhiên nhìn hắn hỏi.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trác Văn Tĩnh khẽ biến, giãy giụa muốn thoát khỏi tay ta, ta liền nói: “Không cần hành lễ, trẫm không cần ngươi hành lễ, chỉ muốn hỏi một chút trong lòng của ngươi nghĩ gì, ngươi cũng không cần sợ hãi.”
Trác Văn Tĩnh sắc mặt hơi tái nhìn ta, im lặng qua đi, hắn chần chừ mở miệng nói: “Hoàng Thượng, thần đã là Hoàng Hậu của người, cả đời này sẽ ở bên cạnh Hoàng Thượng, tuyệt không hối hận.”
Ta nghe xong cười khẽ hai tiếng, sau đó nhìn hắn nói: “Lời này ta tin, Trác Văn Tĩnh, trẫm bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật ngươi rất kỳ diệu.”
Sắc mặt Trác Văn Tĩnh có hơi xấu hổ nhìn ta, đôi mắt hiện lên một tia không kìm nén được nhàn nhạt nói: “Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, lời này tốt nhất đừng tùy tiện nói ra, thần chỉ là một người phàm tục, chịu không nổi.” Nói xong tựa như có chút hối hận chính mình nhanh mồm nhanh miệng, thần sắc có chút lúng túng.
Nghe hắn nói xong ta có chút bất mãn khẽ nhíu mày, ta thừa nhận lời nói vừa rồi của mình đích thực mang theo vài phần trêu chọc. Chỉ là trước kia nếu có phi tử nào nghe xong đều vui mừng đáp lời, thế nhưng chỉ có Trác Văn Tĩnh là phản bác lại.
Dĩ nhiên dù sao hắn cũng không giống với những kẻ tầm thường kia, không cùng một dạng với họ, cho nên mới phản bác vậy. Đúng, chắc chắn là như thế.
“Ngươi không sợ làm trẫm thấy mất hứng mà trách mắng thậm chí gây họa cho ngươi và người nhà của ngươi sao?” Ta nhìn bên mặt tuấn tú của hắn hỏi. Ở bên ngoài ta mang danh là bạo quân, trước kia đối với hắn không có để tâm, thế nhưng sau khi sống lại, giờ phút này hiếm hoi có vẻ mặt hòa nhã trước mặt hắn, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ ta?
Lúc này thân thể Trác Văn Tĩnh run rẩy, sau đó lại khôi phục bộ dáng trầm tĩnh phục tùng ban đầu, hắn rũ mắt xuống nói: “Hoàng Thượng… Hoàng Thượng nhân từ, chắc hẳn… Chắc hẳn sẽ không cùng thần so đo những điều này?”
Nhìn bộ dạng ăn nói khép nép của hắn, đột nhiên trong lòng ta vô cùng không thích, cảm thấy muốn nổi giận. Bất quá bởi vì là hắn, ta vẫn là nhẫn nhịn hai phần, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Trác Văn Tĩnh, kỳ thực lời này của ngươi nói sai rồi, trẫm có nhân từ hay không rất nhiều người đều rõ ràng, mà trong lòng của trẫm cũng biết. Trẫm cũng không muốn nghe những lời giả dối này, nói thẳng ra cho ngươi biết, hôm nay lời này nếu như là người khác nói, trẫm sẽ vô cùng bất mãn, nhưng mà nếu là ngươi, trẫm đây liền khoan dung hai phần. Còn có… Sau này hãy tâm sự với trẫm nhiều một chút, trẫm sẽ không trách tội ngươi.”
Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu yên lặng nhìn ta, đôi mắt hơi chấn động, ta cũng không nói gì nữa, im lặng nhìn nhau, chỉ có gió thổi qua bên cạnh, mang theo những lời tâm sự không nói với ai.
Trầm mặc như thế đại khái khoảng một nén nhang, Trác Văn Tĩnh thấp giọng mở lời: “Hoàng Thượng, trời đã muộn, nên hồi cung rồi, nếu không quay về, Thái Hậu sẽ lo lắng.”
Lần này ta không phản bác hắn, ngược lại tiếp lời: “Đúng vậy a, nên hồi cung rồi, dù sao cũng không trốn tránh trách nhiệm được, nên trở về gánh vác thôi.” Nói xong câu đó, ta đứng dậy, thuận tay cũng kéo hắn lên nói: “Đi thôi, trẫm cùng ngươi cưỡi chung ngựa.”
“Cái này,… thần không dám.” Trác Văn Tĩnh vội khom người nói.
Ta cười nói: “Ngươi không dám, trẫm dám.”
Sau khi ta nói xong, Trác Văn Tĩnh nhìn ta chằm chằm, ta nhìn một hồi rồi nói: “Đi thôi, trời không còn sớm, chẳng lẽ ngươi lại muốn cùng ta cứ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau như vậy?”
Trác Văn Tĩnh nghe xong cúi đầu im lặng, chậm rãi để tay lên tay ta, rồi sau đó mượn chút lực, xoay mình lên ngựa, động tác thập phần ưu nhã. Ta tức thì ngồi ở phía sau hắn, vung roi, ngựa hí lên một tiếng rồi hướng về phía Hoàng thành mà chạy.
Gió gào thét bên tai ta, có điểm giống cảm giác như lúc trước đây rơi xuống vách núi. Thế nhưng lại bất đồng, khi đó trong lòng ta chết lặng, mà giờ phút này có Trác Văn Tĩnh đang tựa vào trong ngực ta khiến ta cảm thấy ấm áp.
Lúc chạy đến thành náo nhiệt, ta thả chậm tốc độ, sợ đụng phải người khác. Bất quá trên đường ta vẫn nghe được tiếng kinh hãi của dân chúng, bên tai truyền đến những lời thị phi xì xầm, có sợ hãi kinh ngạc, cũng có xỉ vả mắng nhiếc, ta cũng không quan tâm đến, nhưng thân thể người trong ngực có chút cứng ngắc, ta nghĩ dù sao hắn cũng không phải ta, da mặt không có dày đến vậy.
Một đường nghĩ như vậy, roi trong tay cũng không ngừng lại, tuấn mã chạy nhanh, mãi cho đến khi tới Hạ Mã Thạch, ta siết chặt dây cương. Sau khi ngựa ngừng lại, xoay người bước xuống, sau đó đưa tay cho Trác Văn Tĩnh, hắn liếc nhìn ta, trên mặt không biểu tình đưa tay nắm xuống ngựa.
Hạ Mã Thạch, vào lúc khai quốc tổ tiên trước đây vì muốn tưởng niệm những tướng quân có công lập quốc, khi đến chỗ này, văn quan phải hạ kiệu, võ quan phải xuống ngựa, bày tỏ lòng tôn kính, từ trăm năm nay đều là như thế.
Nếu là trước đây, ta đối với chuyện này cũng chẳng thèm để tâm, nhưng lúc này ta thập phần tuân theo quy củ, cũng nên từng chút từng chút thay đổi.
Vốn có ý định thành thành thật thật đem thẻ bài đưa cho thủ vệ xem qua, nhưng mà còn chưa kịp lấy vật tượng trưng thân phận mang ra, Nguyên Bảo bộ dáng đưa đám từ cửa thành chạy đến, ta nhìn thấy không biết vẻ mặt nên khóc hay nên cười nói: “Hoàng Thượng, Ngài rốt cuộc đã trở về rồi, Thái Hậu cùng các nương nương đang rất lo lắng.” Nói xong lại phân phó vài tên tiểu thái giám sau lưng đi báo tin vui cho Thái Hậu cùng với mấy vị phi tử sủng ái.
Sau khi tiến vào Hoàng thành, quan sát nơi ở quen thuộc, nhìn nguy nga đồ sộ lộ rõ sự tôn quý của hoàng thất, ta chỉ sửng sốt một chút, liền lập tức hồi thần lại.
Lúc này Trác Văn Tĩnh nhẹ giãy ra khỏi tay của ta, cung kính hành lễ nói: “Hoàng Thượng, bây giờ không còn sớm, thần xin cáo lui.”
Ta hiểu rõ hắn đây là muốn đi thỉnh an mẫu hậu, ta cũng biết mẫu hậu không thích hắn, nhưng mà ta lại không tìm được lý do giữ hắn lại, vì vậy khẽ nói: “Vậy ngươi đi đi.”
Trác Văn Tĩnh xoay người rời đi, trên đường đi không hề quay đầu lại.
Nhìn xem thân ảnh gầy yếu của hắn dần biến mất, ta mới quay người rời khỏi đó. Lúc trở lại Bàn Long điện, ta cảm thấy toàn thân trên dưới đều có chút đau nhức, liền phất tay gọi tới hai cung nữ xoa bóp cho ta.
Nguyên Bảo bên cạnh cầm ngân châm thử độc chén trà, thần sắc chăm chú mà nghiêm túc, tận cho đến khi thấy không có việc gì, mới bưng tới cho ta. Nhận lấy chén trà nhấp trong miệng, ta phất tay cho cung nữ lui xuống, trầm mặc ngồi đó, sau đó muốn đi thỉnh an mẫu hậu. Thân thể của mẫu hậu trong những năm này không được tốt, nói câu bất kính…, kiếp trước may là bà qua đời trước phản quân nổi dậy, bằng không thì bà cũng sẽ hối hận mà chết. Nhưng giờ phút này Tiết gia xem mẫu hậu như là nhà mẹ đẻ, tuy rằng quan hệ có chút xa, miễn cưỡng cũng có thể kéo ra có tổ tiên với Tiết gia cái gì đó, cùng mẫu hậu cũng là thân thích. Thực ra ta cũng hiểu rõ đây chẳng qua là lôi kéo quan hệ, bằng không thì lúc ta là thái tử cũng sẽ không được Tiết gia tương trợ… Bởi vậy về sau khi Tiết Như Ngọc tiến cung, mẫu hậu đối với nàng thập phần sủng ái… Loại quan hệ này đặt vào thời điểm hiện tại thật đúng là làm cho người ta phiền muộn.
“Hoàng Thượng, ngài đi săn về mệt mỏi, Thái Hậu nương nương đã phân phó rằng hôm nay khi ngài trở về không cần đi thỉnh an, bây giờ nô tài có cần đến Tức Phượng điện thông báo với Như phi nương nương là ngài mệt hay không?” Lúc này Nguyên Bảo nhỏ giọng nói, âm thanh như gần như xa cắt ngang suy nghĩ của ta.
Nghe đến ba chữ Tức Phượng điện ta bỗng nhiên mở to mắt.
Trong hoàng cung này, ăn mặc chi tiêu đều có quy củ, tỷ như nói đến chỗ ở, nơi ở của Thái hậu gọi là cung Phượng Nghi, của Hoàng hậu chính là Giao Thái điện, các phi tử khác thông thường gọi là cái gì Uyển, còn như Chiêu Nghi, nơi ở mỹ nhân này chính là lầu các, đây là quy củ do tổ tiên truyền lại.
Bình thường khi nghe đến các danh tự nào thì sẽ biết được danh phận của người đó, cũng có thể nói ở nơi nào thì sẽ mang số mệnh của nơi ấy. Chỉ là từ trước đến nay ta luôn sủng ái Tiết Như Ngọc, hậu cung vốn chỉ có một cung điện duy nhất, ta lại lỗ mãng xây dựng cho nàng cái Tức Phượng điện, cùng với Giao Thái điện xấu hổ đối diện đầu như vậy.
Xem ra trước đây ta không chỉ là một bạo quân mà còn là một hôn quân, nghĩ muốn tìm thời cơ đem danh tự Tức Phượng điện đổi lại.
“Hoàng Thượng.” Lúc này Nguyên Bảo nhỏ giọng gọi ta, ta thu hồi tâm tư nhìn hắn cau mày nói: “Đem tấu chương mấy ngày trẫm không có ở đây đến Ngự thư phòng, trẫm đi phê duyệt.”
Nguyên Bảo nghe xong sững sờ, sau đó trên mặt khôi phục bình tĩnh đáp lời.
Ta đứng dậy đi Ngự như phòng, rất nhiều thái giám cùng các cung nữ cũng đi theo phía sau. Trên đường đi, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Ta biết rõ lúc này Tiết Như Ngọc lại biến đổi trở về dáng vẻ cao cao tại thượng không biết lý lẽ rồi, trước kia loại thủ đoạn này của nàng luôn làm cho trái tim ta như được rót mật ngọt. Hiện tại trong lòng ta cảm thấy chán ghét, nhưng khi vùi đầu vô tấu chương, biết đâu có thể đem cảm giác không thoải mái kia đè nén xuống.
Sự thật chứng minh phương pháp này coi như không tệ, chỉ là lúc phê tấu chương, nhìn những bản tấu rõ ràng có thể dùng một câu để tóm lược nhưng lại cố gắng kéo dài mấy ngàn chữ, làm cho nội tâm của ta nổi lên phiền muộn mà không biết bắt đầu từ đâu…, trước kia không phát hiện, bây giờ cảm thấy các văn võ bá quan dâng tấu sớ đều chỉ để làm ta vừa lòng, nhìn qua thật rất nghiêm túc chăm chỉ, lại làm tim ta nổi giận bừng bừng.
Lật qua lật lại, đều là chuyện vô dụng.
Mãi khi xem đến tấu chương của Trác Luân, trong lòng ta mới khẽ động. Tấu chương của Trác Luân chỉ có mấy hàng chữ, trên đó nói đến một sự kiện, rằng trong kinh thành có người họ Tiết tên Song, trên đường lớn cường đoạt dân nữ, người bị hại tên Trần Tiểu Hồng, có va chạm tại Minh Chí, đúng lúc gặp Trác Luân đi qua, đem cha con họ Trần mang trở về.
Chỉ là sự việc nhỏ, nhưng lại dính dáng đến họ Tiết, chuyện cũng không còn đơn giản nữa rồi, cho nên bên trong tấu chương của Trác Luân không có ghi nên giải quyết như thế nào, đại khái cũng là cố kỵ điểm ấy. Nghĩ tới đây ta cười cười, họ Tiết sao? Thú vị.
Tấu chương này làm cho ta có chút vui vẻ, vì vậy ta nói: “Nguyên Bảo, truyền Trác Luân.”
Nguyên Bảo sửng sốt, bước lên phía trước nhỏ giọng: “Hoàng Thượng, sắc trời đã muộn, Ngài muốn dùng vãn thiện rồi sau đó hẵng truyền Trác Luân hay không?”
Nghe hắn nói như vậy ta nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mới phát hiện lúc này đã là giờ lên đèn, nghĩ lại ta nói: “Không cần truyền Trác Luân nữa, trước hãy truyền lệnh, sáng mai sau khi hạ triều, ngươi đi truyền Trác Luân đến Ngự Thư phòng gặp trẫm.”
“Dạ.” Nguyên Bảo đáp lời, sau đó phân phó Ngự thiện phòng dọn thức ăn lên.
Dùng xong bữa tối, ta tiếp tục phê tấu, chuyện hữu dụng không nhiều lắm, ngược lại đều là da gà lông tỏi linh tinh, xem ra các văn võ bá quan đều là cả ngày ăn không ngồi rồi, sau này nên chỉnh lý triều cương lại cho dễ cai trị.
Phê xong tấu chương, đã qua một canh giờ.
Nguyên Bảo hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, tắm rửa xong, ta lấy khăn lụa lau tay thờ ơ nói: “Tối nay lật bài tử Hoàng hậu.”
“A?” Nguyên Bảo khiếp sợ nhìn ta, ta làm như không nhìn thấy hắn đang vô lễ, nói: “Thất thần cái gì, bãi giá Giao Thái điện.”
“…Dạ.” Sau một hồi im lặng, Nguyên Bảo bận bịu quay người phân phó xuống dưới, bởi vì quá mức luống cuống, đến nỗi đi một hơi đâm đầu vào cột trụ phía trên.
Ta ở bên cạnh nhìn qua rất cao hứng, có thể chứng kiến vẻ mặt khẩn trương, kinh ngạc cùng mờ mịt không rõ của Nguyên Bảo, thật là hiếm có.