Chương : 4
Một đêm không ngủ khiến hai mắt Liêu Y Phàm thâm quầng, hệt chú gấu trúc.
“Oa a, Tiểu Luyến Y, em, em, mắt em làm sao vậy?”
Sáng sớm, nữ y tá chăm sóc hàng ngày cho Liêu Y Phàm ngạc nhiên kêu lên khi thấy trong mắt cậu không chỉ đầy tơ máu mà vành mắt còn đen kịt. Nếu hiện tại là ban đêm, nhìn cậu dưới ánh đèn pin, chắc chắn mặt quỷ âm trầm của cậu có thể hù chết người.
‘Không có gì’ Liêu Y Phàm trả lời.
Trằn trọc cả đêm, cậu cho ra một kết luận: Ông trời đã cố ý để cậu sống lại, vậy lần này cậu sẽ vì mình mà sống, không sa vào tình yêu.
Huống hồ, cậu cũng không biết lần này cậu có thể sống được bao lâu, nếu ông trời chỉ vui đùa, rất nhanh cậu liền kết thúc cuộc đời, cậu chẳng có gì lưu luyến hay phàn nàn, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
“Cái này gọi là không có gì ư?” Nữ y tá buồn rầu, khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Luyến Y biến thành mặt gấu trúc, cô nhìn mà đau lòng.
“Vết thương trở đau sao? Nên mới ngủ không được?” Nữ y tá dùng khăn ấm giúp Liêu Y Phàm lau mặt, cậu lại giật lấy tự mình lau, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
“Nếu không thoải mái thì phải nói ngay, chủ quan là không được, hiểu chưa?” Nữ y tá dặn dò, dù sao đứa bé này cũng bị thương rất nặng.
Liêu Y Phàm gật đầu.
“Đúng rồi, suýt quên!” Nữ y tá xách một túi giấy qua, vui vẻ đưa cho Liêu Y Phàm xem, “Chị mang cho em mấy cuốn truyện tranh, thử đọc xem!”
Liêu Y Phàm há hốc mồm, bất đắc nhìn cô trải một đống truyện tranh màu sắc sặc sỡ lên giường.
“Truyện hài, bộ này; võ thuật chiến đấu, bộ này, rất hay nha; còn bộ này, truyện tranh thiếu nữ, nhân vật vô cùng đẹp! Ừm, ừm, nếu Tiểu Luyến Y lớn lên chút nữa, chắc chắn giống hệt hoàng tử trong truyện tranh!” Nữ y tá hào hứng giới thiệu.
“……” Trán Liêu Y Phàm nổi gân xanh, nhìn đống sách kia, vô lực nói thầm trong lòng: Cậu cần xem mấy thứ này bù lại năm tháng tuổi thơ ư? Nhưng, dùng để giết thời gian cũng không tệ.
‘Cám ơn’ Chân thành nói.
“Tiểu Luyến Y thật lễ phép.” Nữ y tá than thở, “Em không biết chứ, lũ trẻ dãy bên kia náo loạn cả ngày, lúc nào cũng có tiếng đánh nhau, bởi vậy chị nghi ngờ Tiểu Luyến Y có phải một đứa trẻ không nữa?”
…… Không phải.
Liêu Y Phàm cầm một quyển truyện lên, mở ra, phương diện võ thuật đánh nhau, có lẽ học hỏi được chút?
Thấy cậu xem sách, nữ y tá liền đứng dậy rời đi.
Liêu Y Phàm lại lần nữa nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối thu, thời tiết lạnh dần!
……
Mấy ngày kế tiếp, Thiệu Mục Vân cũng không xuất hiện, Liêu Y Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Có xe lăn trợ giúp, lại thêm ăn uống bổ sung, thân thể của cậu phục hồi rất nhanh, phạm vi hoạt động dần dần mở rộng, đã có thể tự mình ngồi xe lăn dạo chơi!
Sáng sớm, bác sĩ Nhiếp và chuyên gia đến tháo dụng cụ trợ giúp hô hấp cho cậu, cổ được buông lỏng, không khí đi qua miệng mũi đúng là thoải mái nhiều hơn.
Vết thương nơi cổ không còn đau nhức, hiện giờ chỉ có chân bị thương.
Tâm trạng lúc này của Liêu Y Phàm tĩnh lặng tựa biển rộng xanh thẳm, thỉnh thoảng có vài con hải âu nhẹ nhàng bay lượn.
Ngồi dưới gốc cây rẻ quạt trong vườn một lát, cậu chậm rãi ngồi xe lăn trở về. Lúc qua phòng làm việc, từ khe cửa chưa bao giờ đóng chặt truyền ra giọng nói quen thuộc của bác sĩ Nhiếp và bà Lâm. Vốn định rời đi, nhưng nghe đến câu đó, cậu không tự chủ được mà ngừng lại.
“…… Cổ họng của Tiểu Luyến Y bị thương nặng, thanh tuyến của nó cũng chịu ảnh hưởng, không thể hoàn toàn phục hồi như cũ.” Giọng nói của bác sĩ Nhiếp vang lên.
“Sao có thể thế?” Bà Lâm không dám tin, “Bác sĩ, không còn cách nào ư?”
Dừng trong chốc lát, bác sĩ Nhiếp lắc đầu, sau đó ông nói một câu: “Không có cách nào, nhưng Tiểu Luyến Y còn nhỏ, chưa tới lúc vỡ giọng, thanh tuyến chưa biến đổi hoàn toàn, cho nên, trước lúc nó trưởng thành, nó không thể tùy tiện sử dụng thanh tuyến, nghĩa là, không thể hét to hay nói quá nhiều.”
“Không thể nói?” Bà Lâm lẩm bẩm.
“Không phải không thể nói, mà là không thể nói nhiều làm thanh tuyến quá sức chịu đựng, dễ dàng khiến vết thương cũ chuyển biến xấu. Mặt khác, có thể thanh tuyến sẽ thô hơn những đứa trẻ cùng lứa, người thân phải kiên nhẫn chỉ dẫn nó, đừng cho nó tâm lý gánh nặng.” Bác sĩ Nhiếp chân thành dặn dò.
“…… Tôi đã biết!” Giọng nói của bà Lâm mang theo buồn bã, “Cám ơn bác sĩ.”
“Bà Lâm, hãy tin rằng Tiểu Luyến Y sẽ tốt!” Bác sĩ Nhiếp an ủi.
“Vâng, cám ơn!”
Cửa đột nhiên mở, Liêu Y Phàm trốn không kịp, đành phải nghênh tiếp ánh mắt kinh ngạc của bác sĩ Nhiếp và bà Lâm.
“Tiểu Y, sao cháu ở đây?” Bà Lâm nở nụ cười cứng ngắc.
Bác sĩ Nhiếp bước tới, muốn xoa đầu Liêu Y Phàm lại bị cậu tránh né.
Liêu Y Phàm bình tĩnh nhìn bọn họ, sau đó cầm giấy viết, ‘Cháu nghe hết rồi, không sao.’
“Tiểu Y……”
“Tiểu Luyến Y……”
Bà Lâm và bác sĩ Nhiếp nhìn cậu, nhất thời không biết nên nói gì. Sau khi đứa bé Luyến Y này tỉnh liền trở nên thành thục rất nhiều, luôn im lặng, chẳng hoạt bát hiếu động như những đứa trẻ bình thường, không đọc sách thì ngồi dưới cây rẻ quạt trong vườn.
‘Chỉ không thể nói nhiều mà thôi, không sao.’ Liêu Y Phàm lại viết.
Giọng nói đối với cậu thật sự chẳng quan trọng, có cũng được, không có cũng được; mà trái lại, không cần lên tiếng có khi là chuyện tốt, giảm bớt rất nhiều phiền toái.
“Tiểu Y……” Bà Lâm khom người ôm lấy Liêu Y Phàm, có chút nghẹn ngào. Tiểu Y như vậy càng khiến bà thêm đau lòng, nó chỉ là đứa trẻ 13 tuổi, lại bắt nó chịu nhiều sóng gió như vậy, bà rất muốn gánh chịu thay nó, nhưng bất lực.
Liêu Y Phàm khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên lưng bà Lâm, an ủi.
Cậu biết rõ bà đang lo lắng cho cậu, loại yêu thương không cần báo đáp này khiến cậu vô cùng cảm động, cũng càng áy náy. Mặc dù cậu mất đi rất nhiều, thậm chí mất đi mọi thứ, nhưng đồng thời, cậu có được càng nhiều, vậy cậu còn gì để phàn nàn chứ?
Liêu Y Phàm đỡ bà Lâm dậy, chỉ chỉ phòng bệnh, ý là trở về phòng.
Bà Lâm gạt đi nước mắt, gật đầu với bác sĩ Nhiếp, phụ giúp Liêu Y Phàm đẩy xe lăn.
“Thật là một đứa trẻ tốt hiếm thấy……” Bác sĩ Nhiếp thầm thở dài.
Tại một góc hành lang, có một bóng người cao ráo lặng lẽ đứng, nhìn theo hướng Liêu Y Phàm rời đi, nhưng không hề bước ra. Khuôn mặt anh tuấn không chút biểu tình, chỉ có hai tay buông xuống nắm chặt thành quyền.
……
Hai ngày sau, trong phòng bệnh.
“Tiểu Y, bác sĩ nói, ngày mai cháu sẽ được xuất viện. Tuy thạch cao trên chân chưa thể mở, nhưng có thể về nhà điều dưỡng!” Bà Lâm ngồi bên giường, yêu thương nhìn Liêu Y Phàm ăn cháo thịt bò do chính tay bà nấu.
Liêu Y Phàm nhẹ nhàng gật đầu, sáng nay cậu đã nghe nữ y tá nói, cô vì lưu luyến mà khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, đương nhiên có chút khoa trương, nhưng đúng là lải nhải liên tục, nói về sau không còn được gặp cậu, hệt như sinh ly tử biệt.
“Tiểu Y……” Bà Lâm muốn nói lại thôi, có chút do dự nhìn Liêu Y Phàm.
Cậu ngẩng đầu nhìn bà, đột nhiên có cảm giác lời bà sắp nói không phải điều cậu thích nghe.
“Tiểu Y, ngài Thiệu muốn đón cháu về ở cùng, cháu nghĩ sao?” Bà Lâm nói rõ, dù sao Tiểu Y vẫn phải biết.
Nghe vậy, tay Liêu Y Phàm cứng đờ, thiếu chút nữa cầm không nổi đũa, toàn thân không tự chủ mà run rẩy. Ở cùng? Cùng Thiệu Mục Vân? Cậu vừa rời khỏi chỗ đó, vì sao phải trở về?
‘Cháu không thích.’ Cậu gục đầu xuống, chẳng muốn ăn nữa.
“Tiểu Y, đó là cha của cháu, về sau hai người sẽ ở chung.” Bà Lâm nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, “Dù hiện tại cháu không nhớ rõ, nhưng ở chung một thời gian sẽ quen thuộc, hơn nữa……”
Giọng nói của bà Lâm thấp xuống, bao hàm áy náy, “Bà đã lớn tuổi, trong cô nhi viện lại có nhiều đứa trẻ, bà sợ sẽ không chăm sóc tốt cho Tiểu Y, nên……” Người đàn ông kia yêu thương Tiểu Y như vậy, hẳn là sẽ chăm sóc cho nó rất tốt? Mặc dù không muốn, cũng phải buông tay, bà không thể bên Tiểu Y cả đời, huống chi Tiểu Y đã là người Thiệu gia, cùng cha ở chung cũng là lẽ thường.
‘Cháu đã biết.’ Liêu Y Phàm thầm than, không sai, cậu không thể gây thêm phiền toái cho bà Lâm, bà đã lớn tuổi, lại phải chăm sóc những đứa trẻ trong cô nhi viện, nếu còn vì cậu mà hao tâm tổn trí, bà sẽ mệt mỏi suy sụp, cậu liền trở thành tội nhân.
“Thực xin lỗi, Tiểu Y, bà không thể chăm sóc cháu.” Bà Lâm nhẹ nhàng ôm cậu, vuốt ve gương mặt cậu. Sau khi đứa bé này tỉnh lại, giống như thay đổi thành người khác, hiểu chuyện thành thục tới mức khiến bà lo lắng.
Liêu Y Phàm cũng ôm lấy bà, lắc đầu. Bà đã cho cậu đủ nhiều, cậu không thể cưỡng cầu thêm nữa, dù cậu thật sự không muốn sống chung với Thiệu Mục Vân, dù trong lòng cực kỳ khó chịu.
Nhưng, chuyện nên tới cũng đã tới, ngày hôm sau, rốt cục Thiệu Mục Vân xuất hiện, hắn tới đón Thiệu Luyến Y, hiện giờ là Liêu Y Phàm, về nhà.
“Oa a, Tiểu Luyến Y, em, em, mắt em làm sao vậy?”
Sáng sớm, nữ y tá chăm sóc hàng ngày cho Liêu Y Phàm ngạc nhiên kêu lên khi thấy trong mắt cậu không chỉ đầy tơ máu mà vành mắt còn đen kịt. Nếu hiện tại là ban đêm, nhìn cậu dưới ánh đèn pin, chắc chắn mặt quỷ âm trầm của cậu có thể hù chết người.
‘Không có gì’ Liêu Y Phàm trả lời.
Trằn trọc cả đêm, cậu cho ra một kết luận: Ông trời đã cố ý để cậu sống lại, vậy lần này cậu sẽ vì mình mà sống, không sa vào tình yêu.
Huống hồ, cậu cũng không biết lần này cậu có thể sống được bao lâu, nếu ông trời chỉ vui đùa, rất nhanh cậu liền kết thúc cuộc đời, cậu chẳng có gì lưu luyến hay phàn nàn, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
“Cái này gọi là không có gì ư?” Nữ y tá buồn rầu, khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Luyến Y biến thành mặt gấu trúc, cô nhìn mà đau lòng.
“Vết thương trở đau sao? Nên mới ngủ không được?” Nữ y tá dùng khăn ấm giúp Liêu Y Phàm lau mặt, cậu lại giật lấy tự mình lau, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
“Nếu không thoải mái thì phải nói ngay, chủ quan là không được, hiểu chưa?” Nữ y tá dặn dò, dù sao đứa bé này cũng bị thương rất nặng.
Liêu Y Phàm gật đầu.
“Đúng rồi, suýt quên!” Nữ y tá xách một túi giấy qua, vui vẻ đưa cho Liêu Y Phàm xem, “Chị mang cho em mấy cuốn truyện tranh, thử đọc xem!”
Liêu Y Phàm há hốc mồm, bất đắc nhìn cô trải một đống truyện tranh màu sắc sặc sỡ lên giường.
“Truyện hài, bộ này; võ thuật chiến đấu, bộ này, rất hay nha; còn bộ này, truyện tranh thiếu nữ, nhân vật vô cùng đẹp! Ừm, ừm, nếu Tiểu Luyến Y lớn lên chút nữa, chắc chắn giống hệt hoàng tử trong truyện tranh!” Nữ y tá hào hứng giới thiệu.
“……” Trán Liêu Y Phàm nổi gân xanh, nhìn đống sách kia, vô lực nói thầm trong lòng: Cậu cần xem mấy thứ này bù lại năm tháng tuổi thơ ư? Nhưng, dùng để giết thời gian cũng không tệ.
‘Cám ơn’ Chân thành nói.
“Tiểu Luyến Y thật lễ phép.” Nữ y tá than thở, “Em không biết chứ, lũ trẻ dãy bên kia náo loạn cả ngày, lúc nào cũng có tiếng đánh nhau, bởi vậy chị nghi ngờ Tiểu Luyến Y có phải một đứa trẻ không nữa?”
…… Không phải.
Liêu Y Phàm cầm một quyển truyện lên, mở ra, phương diện võ thuật đánh nhau, có lẽ học hỏi được chút?
Thấy cậu xem sách, nữ y tá liền đứng dậy rời đi.
Liêu Y Phàm lại lần nữa nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối thu, thời tiết lạnh dần!
……
Mấy ngày kế tiếp, Thiệu Mục Vân cũng không xuất hiện, Liêu Y Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Có xe lăn trợ giúp, lại thêm ăn uống bổ sung, thân thể của cậu phục hồi rất nhanh, phạm vi hoạt động dần dần mở rộng, đã có thể tự mình ngồi xe lăn dạo chơi!
Sáng sớm, bác sĩ Nhiếp và chuyên gia đến tháo dụng cụ trợ giúp hô hấp cho cậu, cổ được buông lỏng, không khí đi qua miệng mũi đúng là thoải mái nhiều hơn.
Vết thương nơi cổ không còn đau nhức, hiện giờ chỉ có chân bị thương.
Tâm trạng lúc này của Liêu Y Phàm tĩnh lặng tựa biển rộng xanh thẳm, thỉnh thoảng có vài con hải âu nhẹ nhàng bay lượn.
Ngồi dưới gốc cây rẻ quạt trong vườn một lát, cậu chậm rãi ngồi xe lăn trở về. Lúc qua phòng làm việc, từ khe cửa chưa bao giờ đóng chặt truyền ra giọng nói quen thuộc của bác sĩ Nhiếp và bà Lâm. Vốn định rời đi, nhưng nghe đến câu đó, cậu không tự chủ được mà ngừng lại.
“…… Cổ họng của Tiểu Luyến Y bị thương nặng, thanh tuyến của nó cũng chịu ảnh hưởng, không thể hoàn toàn phục hồi như cũ.” Giọng nói của bác sĩ Nhiếp vang lên.
“Sao có thể thế?” Bà Lâm không dám tin, “Bác sĩ, không còn cách nào ư?”
Dừng trong chốc lát, bác sĩ Nhiếp lắc đầu, sau đó ông nói một câu: “Không có cách nào, nhưng Tiểu Luyến Y còn nhỏ, chưa tới lúc vỡ giọng, thanh tuyến chưa biến đổi hoàn toàn, cho nên, trước lúc nó trưởng thành, nó không thể tùy tiện sử dụng thanh tuyến, nghĩa là, không thể hét to hay nói quá nhiều.”
“Không thể nói?” Bà Lâm lẩm bẩm.
“Không phải không thể nói, mà là không thể nói nhiều làm thanh tuyến quá sức chịu đựng, dễ dàng khiến vết thương cũ chuyển biến xấu. Mặt khác, có thể thanh tuyến sẽ thô hơn những đứa trẻ cùng lứa, người thân phải kiên nhẫn chỉ dẫn nó, đừng cho nó tâm lý gánh nặng.” Bác sĩ Nhiếp chân thành dặn dò.
“…… Tôi đã biết!” Giọng nói của bà Lâm mang theo buồn bã, “Cám ơn bác sĩ.”
“Bà Lâm, hãy tin rằng Tiểu Luyến Y sẽ tốt!” Bác sĩ Nhiếp an ủi.
“Vâng, cám ơn!”
Cửa đột nhiên mở, Liêu Y Phàm trốn không kịp, đành phải nghênh tiếp ánh mắt kinh ngạc của bác sĩ Nhiếp và bà Lâm.
“Tiểu Y, sao cháu ở đây?” Bà Lâm nở nụ cười cứng ngắc.
Bác sĩ Nhiếp bước tới, muốn xoa đầu Liêu Y Phàm lại bị cậu tránh né.
Liêu Y Phàm bình tĩnh nhìn bọn họ, sau đó cầm giấy viết, ‘Cháu nghe hết rồi, không sao.’
“Tiểu Y……”
“Tiểu Luyến Y……”
Bà Lâm và bác sĩ Nhiếp nhìn cậu, nhất thời không biết nên nói gì. Sau khi đứa bé Luyến Y này tỉnh liền trở nên thành thục rất nhiều, luôn im lặng, chẳng hoạt bát hiếu động như những đứa trẻ bình thường, không đọc sách thì ngồi dưới cây rẻ quạt trong vườn.
‘Chỉ không thể nói nhiều mà thôi, không sao.’ Liêu Y Phàm lại viết.
Giọng nói đối với cậu thật sự chẳng quan trọng, có cũng được, không có cũng được; mà trái lại, không cần lên tiếng có khi là chuyện tốt, giảm bớt rất nhiều phiền toái.
“Tiểu Y……” Bà Lâm khom người ôm lấy Liêu Y Phàm, có chút nghẹn ngào. Tiểu Y như vậy càng khiến bà thêm đau lòng, nó chỉ là đứa trẻ 13 tuổi, lại bắt nó chịu nhiều sóng gió như vậy, bà rất muốn gánh chịu thay nó, nhưng bất lực.
Liêu Y Phàm khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên lưng bà Lâm, an ủi.
Cậu biết rõ bà đang lo lắng cho cậu, loại yêu thương không cần báo đáp này khiến cậu vô cùng cảm động, cũng càng áy náy. Mặc dù cậu mất đi rất nhiều, thậm chí mất đi mọi thứ, nhưng đồng thời, cậu có được càng nhiều, vậy cậu còn gì để phàn nàn chứ?
Liêu Y Phàm đỡ bà Lâm dậy, chỉ chỉ phòng bệnh, ý là trở về phòng.
Bà Lâm gạt đi nước mắt, gật đầu với bác sĩ Nhiếp, phụ giúp Liêu Y Phàm đẩy xe lăn.
“Thật là một đứa trẻ tốt hiếm thấy……” Bác sĩ Nhiếp thầm thở dài.
Tại một góc hành lang, có một bóng người cao ráo lặng lẽ đứng, nhìn theo hướng Liêu Y Phàm rời đi, nhưng không hề bước ra. Khuôn mặt anh tuấn không chút biểu tình, chỉ có hai tay buông xuống nắm chặt thành quyền.
……
Hai ngày sau, trong phòng bệnh.
“Tiểu Y, bác sĩ nói, ngày mai cháu sẽ được xuất viện. Tuy thạch cao trên chân chưa thể mở, nhưng có thể về nhà điều dưỡng!” Bà Lâm ngồi bên giường, yêu thương nhìn Liêu Y Phàm ăn cháo thịt bò do chính tay bà nấu.
Liêu Y Phàm nhẹ nhàng gật đầu, sáng nay cậu đã nghe nữ y tá nói, cô vì lưu luyến mà khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, đương nhiên có chút khoa trương, nhưng đúng là lải nhải liên tục, nói về sau không còn được gặp cậu, hệt như sinh ly tử biệt.
“Tiểu Y……” Bà Lâm muốn nói lại thôi, có chút do dự nhìn Liêu Y Phàm.
Cậu ngẩng đầu nhìn bà, đột nhiên có cảm giác lời bà sắp nói không phải điều cậu thích nghe.
“Tiểu Y, ngài Thiệu muốn đón cháu về ở cùng, cháu nghĩ sao?” Bà Lâm nói rõ, dù sao Tiểu Y vẫn phải biết.
Nghe vậy, tay Liêu Y Phàm cứng đờ, thiếu chút nữa cầm không nổi đũa, toàn thân không tự chủ mà run rẩy. Ở cùng? Cùng Thiệu Mục Vân? Cậu vừa rời khỏi chỗ đó, vì sao phải trở về?
‘Cháu không thích.’ Cậu gục đầu xuống, chẳng muốn ăn nữa.
“Tiểu Y, đó là cha của cháu, về sau hai người sẽ ở chung.” Bà Lâm nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, “Dù hiện tại cháu không nhớ rõ, nhưng ở chung một thời gian sẽ quen thuộc, hơn nữa……”
Giọng nói của bà Lâm thấp xuống, bao hàm áy náy, “Bà đã lớn tuổi, trong cô nhi viện lại có nhiều đứa trẻ, bà sợ sẽ không chăm sóc tốt cho Tiểu Y, nên……” Người đàn ông kia yêu thương Tiểu Y như vậy, hẳn là sẽ chăm sóc cho nó rất tốt? Mặc dù không muốn, cũng phải buông tay, bà không thể bên Tiểu Y cả đời, huống chi Tiểu Y đã là người Thiệu gia, cùng cha ở chung cũng là lẽ thường.
‘Cháu đã biết.’ Liêu Y Phàm thầm than, không sai, cậu không thể gây thêm phiền toái cho bà Lâm, bà đã lớn tuổi, lại phải chăm sóc những đứa trẻ trong cô nhi viện, nếu còn vì cậu mà hao tâm tổn trí, bà sẽ mệt mỏi suy sụp, cậu liền trở thành tội nhân.
“Thực xin lỗi, Tiểu Y, bà không thể chăm sóc cháu.” Bà Lâm nhẹ nhàng ôm cậu, vuốt ve gương mặt cậu. Sau khi đứa bé này tỉnh lại, giống như thay đổi thành người khác, hiểu chuyện thành thục tới mức khiến bà lo lắng.
Liêu Y Phàm cũng ôm lấy bà, lắc đầu. Bà đã cho cậu đủ nhiều, cậu không thể cưỡng cầu thêm nữa, dù cậu thật sự không muốn sống chung với Thiệu Mục Vân, dù trong lòng cực kỳ khó chịu.
Nhưng, chuyện nên tới cũng đã tới, ngày hôm sau, rốt cục Thiệu Mục Vân xuất hiện, hắn tới đón Thiệu Luyến Y, hiện giờ là Liêu Y Phàm, về nhà.