Chương 1: Ngụy Sâm chết
Ngụy Sâm biết mình chết, cơ thể thành người thực vật, linh hồn bay bổng trên hư không. Chu dù trong lòng y có bao nhiêu không cam, không muốn chết như nào đi nữa, y cũng không thể trở lại trong cơ thể mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể như là người chết nằm trên giường bệnh, vẫn không nhúc nhích, mặc cho trên người cắm đầy ống.
Hôm nay tiết trời âm u, đã bảy tám giờ, trời vẫn chưa sáng.
Linh hồn Ngụy Sâm bay trên cơ thể, không biết đây là lần thứ mấy trăm muốn chui vào trong cơ thể trên giường, muốn chui vào trong cơ thể, y muốn sống, y không muốn chết!
Kết quả uổng công vô ích như trước, Ngụy Sâm chán nản bay lên không trung lần nữa, nhìn chằm chằm cơ thể trên giường bệnh, trong lòng bách vị tạp trần.
Lúc này cửa phòng bệnh được mở ra, một thanh niên vác bản kẹp vẽ màu xanh rêu* đi đến. Có thể nhìn thấy được sinh hoạt của thanh niên có chút túng quẫn, quần jean giặt trắng bệch, áo len rộng thùng thình có vài chỗ có thể thấy rõ đường bong tróc, ngay cả góc viền của giá vẽ thanh niên vô cùng yêu quí cũng bị nứt ra, lộ ra giấy cứng màu nâu bên trong.
*Cái kẹp giấy A4 học mĩ thuật ngày xưa đấy, mà nó bự hơn nhá, cái loại kẹp được A2 A1 á
Thanh niên rất ốm yếu, hai cái đùi dưới quần bò giống như cây gậy trúc, nét mặt cũng lộ ra bệnh trạng trắng xám. Mắt của thanh niên rất lớn, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy đề phòng, dường như từ chối dung nhập với thế giới này, khóa mình ở trong thế giới của mình.
Ngụy Sâm biết người thanh niên này, thanh niên tên là Trần Lê, về phương diện pháp luật có quan hệ thân mật với y, bọn họ là một đôi chồng chồng hợp pháp đã đăng kí kết hôn. Trên thực tế, quan hệ thân mật của họ một chút cũng không, cuộc hôn nhân này hữu danh vô thực, chỉ là thương nghiệp, không phải, phải nói là kết quả của âm mưu.
Ngụy Sâm cũng biết từ nhỏ thanh niên đã mắc bệnh tự kỷ, từ chối yêu thích và ý tốt của tất cả mọi người, bọn họ kết hôn đã năm năm, nhưng trong trí nhớ lại không hề có nói câu nào, thứ nhất thanh niên tự bế không quen biểu đạt, thứ hai, y cũng không muốn ứng phó với người thanh niên này.
Nhưng mà, một người tự bế như vậy, thanh niên ngay cả nói cũng không được, lúc y bị phản bội, chúng bạn xa lánh, hai bàn tay trắng, thậm chí sau khi bị thương trở thành người thực vật, cũng không oán không hối canh giữ bên người y.
Ngụy Sâm nhìn thanh niên đi tới bên người y, dùng ngón tay gầy yếu xoa bóp từ từ cơ thể cứng ngắc của y, từng cái từng cái xuống tới dưới, gần như cố chấp làm động tác trên tay, nét mặt không có bất kỳ cảm xúc gì.
Dường như thanh niên không biết mệt mỏi, cuối thu tiết trời mang theo hơi lạnh, nhưng trên mặt thanh niên cũng đã xuất mồ hôi, rơi xuống từ trên mặt, tụ ngay cằm, cuối cùng rơi xuống thành chuỗi.
Thanh niên ốm yếu như thế, nhưng vì y mà cố chấp như này.
Ngụy Sâm cảm thấy trong lòng cay cay một trận, bay tới muốn lau mồ hôi trên mặt thanh niên, nhưng lúc đụng tay tới thanh niên, lại xuyên thấu qua người thanh niên.
Bây giờ, y trừ nhìn thấy ra, gì cũng làm không được. Ngụy Sâm nhìn cơ thể trên giường bệnh, lòng tràn đầy cảm giác vô lực cùng một loại cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Ngụy Sâm cũng không biết qua bao lâu, thanh niên cũng xoa bóp xong, y nhìn thanh niên vác cái giá vẽ cũ nát lên, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Trước kia, linh hồn của Ngụy Sâm không cách nào cách xa cơ thể, nhưng hôm nay linh hồn của Ngụy Sâm có thể theo thanh niên cùng đi khỏi đó, mở bản kẹp vẽ ra, viết một câu trên giấy, treo tấm giấy này ở bên cạnh.
Thấy viết trên giấy là "Vẽ người, một tấm 30 nguyên.", Ngụy Sâm chỉ cảm thấy viền mắt nóng lên, nếu như linh hồn có thể rơi lệ, Ngụy Sâm cảm thấy lúc này chắc y sẽ khóc.
Đúng vậy, bây giờ y đã mất tất cả, tiền nằm bệnh viện kếch xù từ đâu tới? Không phải là thanh niên dốc từng công sức ra làm sao? Y biết thanh niên có chứng tự bế, tự giam mình ở trong thế giới của mình, không muốn tiếp xúc cùng thế giới bên ngoài.
Nhưng thanh niên vì y, hẳn là dưới tình huống không có bất kỳ trị liệu gì, tàn khốc xé vỡ cửa lòng, bại lộ bản thân luôn giấu ở trong lòng dưới ánh mặt trời.
"Trần Lê, em không cần phải làm như thế." Ngụy Sâm đi tới bên người Trần Lê, muốn tự tay khẽ chạm vào thanh niên, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Đáng tiếc Trần Lê không cách nào nghe được giọng của Ngụy Sâm.
Hôm nay tiết trời âm u, đã bảy tám giờ, trời vẫn chưa sáng.
Linh hồn Ngụy Sâm bay trên cơ thể, không biết đây là lần thứ mấy trăm muốn chui vào trong cơ thể trên giường, muốn chui vào trong cơ thể, y muốn sống, y không muốn chết!
Kết quả uổng công vô ích như trước, Ngụy Sâm chán nản bay lên không trung lần nữa, nhìn chằm chằm cơ thể trên giường bệnh, trong lòng bách vị tạp trần.
Lúc này cửa phòng bệnh được mở ra, một thanh niên vác bản kẹp vẽ màu xanh rêu* đi đến. Có thể nhìn thấy được sinh hoạt của thanh niên có chút túng quẫn, quần jean giặt trắng bệch, áo len rộng thùng thình có vài chỗ có thể thấy rõ đường bong tróc, ngay cả góc viền của giá vẽ thanh niên vô cùng yêu quí cũng bị nứt ra, lộ ra giấy cứng màu nâu bên trong.
*Cái kẹp giấy A4 học mĩ thuật ngày xưa đấy, mà nó bự hơn nhá, cái loại kẹp được A2 A1 á
Thanh niên rất ốm yếu, hai cái đùi dưới quần bò giống như cây gậy trúc, nét mặt cũng lộ ra bệnh trạng trắng xám. Mắt của thanh niên rất lớn, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy đề phòng, dường như từ chối dung nhập với thế giới này, khóa mình ở trong thế giới của mình.
Ngụy Sâm biết người thanh niên này, thanh niên tên là Trần Lê, về phương diện pháp luật có quan hệ thân mật với y, bọn họ là một đôi chồng chồng hợp pháp đã đăng kí kết hôn. Trên thực tế, quan hệ thân mật của họ một chút cũng không, cuộc hôn nhân này hữu danh vô thực, chỉ là thương nghiệp, không phải, phải nói là kết quả của âm mưu.
Ngụy Sâm cũng biết từ nhỏ thanh niên đã mắc bệnh tự kỷ, từ chối yêu thích và ý tốt của tất cả mọi người, bọn họ kết hôn đã năm năm, nhưng trong trí nhớ lại không hề có nói câu nào, thứ nhất thanh niên tự bế không quen biểu đạt, thứ hai, y cũng không muốn ứng phó với người thanh niên này.
Nhưng mà, một người tự bế như vậy, thanh niên ngay cả nói cũng không được, lúc y bị phản bội, chúng bạn xa lánh, hai bàn tay trắng, thậm chí sau khi bị thương trở thành người thực vật, cũng không oán không hối canh giữ bên người y.
Ngụy Sâm nhìn thanh niên đi tới bên người y, dùng ngón tay gầy yếu xoa bóp từ từ cơ thể cứng ngắc của y, từng cái từng cái xuống tới dưới, gần như cố chấp làm động tác trên tay, nét mặt không có bất kỳ cảm xúc gì.
Dường như thanh niên không biết mệt mỏi, cuối thu tiết trời mang theo hơi lạnh, nhưng trên mặt thanh niên cũng đã xuất mồ hôi, rơi xuống từ trên mặt, tụ ngay cằm, cuối cùng rơi xuống thành chuỗi.
Thanh niên ốm yếu như thế, nhưng vì y mà cố chấp như này.
Ngụy Sâm cảm thấy trong lòng cay cay một trận, bay tới muốn lau mồ hôi trên mặt thanh niên, nhưng lúc đụng tay tới thanh niên, lại xuyên thấu qua người thanh niên.
Bây giờ, y trừ nhìn thấy ra, gì cũng làm không được. Ngụy Sâm nhìn cơ thể trên giường bệnh, lòng tràn đầy cảm giác vô lực cùng một loại cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Ngụy Sâm cũng không biết qua bao lâu, thanh niên cũng xoa bóp xong, y nhìn thanh niên vác cái giá vẽ cũ nát lên, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Trước kia, linh hồn của Ngụy Sâm không cách nào cách xa cơ thể, nhưng hôm nay linh hồn của Ngụy Sâm có thể theo thanh niên cùng đi khỏi đó, mở bản kẹp vẽ ra, viết một câu trên giấy, treo tấm giấy này ở bên cạnh.
Thấy viết trên giấy là "Vẽ người, một tấm 30 nguyên.", Ngụy Sâm chỉ cảm thấy viền mắt nóng lên, nếu như linh hồn có thể rơi lệ, Ngụy Sâm cảm thấy lúc này chắc y sẽ khóc.
Đúng vậy, bây giờ y đã mất tất cả, tiền nằm bệnh viện kếch xù từ đâu tới? Không phải là thanh niên dốc từng công sức ra làm sao? Y biết thanh niên có chứng tự bế, tự giam mình ở trong thế giới của mình, không muốn tiếp xúc cùng thế giới bên ngoài.
Nhưng thanh niên vì y, hẳn là dưới tình huống không có bất kỳ trị liệu gì, tàn khốc xé vỡ cửa lòng, bại lộ bản thân luôn giấu ở trong lòng dưới ánh mặt trời.
"Trần Lê, em không cần phải làm như thế." Ngụy Sâm đi tới bên người Trần Lê, muốn tự tay khẽ chạm vào thanh niên, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Đáng tiếc Trần Lê không cách nào nghe được giọng của Ngụy Sâm.