Chương : 49
CHƯƠNG 49 – TÂM TƯ CỦA CHA
Trên mặt đau ran rát, Hứa Kiệt thở nhẹ một tiếng, nhưng cậu cũng không dám nói gì cả, bởi vì người cho tôi một cái bạt tai là cha tôi chứ không phải ai khác… Cậu không thể nhúng tay, cũng không nên nhúng tay.
Tôi nhìn cha tôi đang trong cơn thịnh nộ, trên mặt ông mất đi lãnh tình cùng nho nhã ngày thường, tôi nhìn ông rồi nhịn xuông đau rát trên mặt, cắn răng thấp giọng dịu ngoan hỏi: “Ba, sao ba lại tới đây?”
“Ba thế nào lại không tới chứ hả? Nếu ba không tới có phải con dự định sẽ đem trời chọc thủng một lỗ luôn không…” Cha tức giận hung dữ quát lớn. Trên mặt ông mang theo lo lắng, yêu thương, còn có một tia đau lòng khó có thể cảm thấy. Nhìn bộ dạng không khống chế được của ông như vậy, lòng của tôi đau đớn nhiều lắm, rất nhiều lời muốn nói nghẹn nơi cổ họng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể đờ đẫn ngơ ngác nhìn ông.
Cha lúc này như là nhớ tới cái gì đó mà cũng mím lại đôi môi mỏng kiên nghị, vành mắt ông lại hơi đỏ.
Trong đầu tôi đột nhiên trống rỗng, ở trong sinh mệnh khó được lại lần nữa này, người mà ngoài Hứa Kiệt ra tôi không muốn làm tổn thương nhất đó chính là cha, tôi cố gắng đem mọi chuyện làm thật tốt, cố gắng né tránh những chuyện mà tôi có thể làm tổn thương họ.
Tôi không muốn cũng không thể để cha vì tôi mà khốn cùng chán nản, biến thành một người điên chỉ có thể sống qua ngày nơi bệnh viện, tôi cũng không muốn khiến ông khổ sở… Lúc này nhìn ông vì chuyện của tôi mà đau lòng, trong lòng tôi như có ai đó cầm dao đâm chọc, đau đến khó chịu.
“Bác trai…” Lúc này Hứa Kiệt tiến lên kéo tay cha tôi khẽ gọi, lại nhìn về phía tôi, trong mắt mang theo nồng đậm lo lắng còn có một tia sợ hãi.
Tôi gục đầu xuống, những người khác đều đã đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng, đều nhìn lại phía này, nhưng họ không thể can ngăn, mà cũng không có lập trường để nói gì cả.
Tại không khí trầm mặc quỷ dị này, cửa đột nhiên được mở ra, phía sau truyền đến tiếng Âu Phong Minh, hắn nói: “Tín à, tôi mua vài thứ…”
Dứt lời hắn cầm mấy hộp cơm đặt trên bàn, sau đó quay đầu lại nhìn chúng tôi, mang trên mặt một tia buồn cười rồi nói: “Làm sao vậy? Sắc mặt đều kém như vậy? Tín à, anh còn chưa ăn gì đâu, như thế không tốt cho dạ dày tý nào, anh qua đây anh chút gì đi.” Thanh âm nhẹ nhàng của hắn cùng sự trầm mặc quỷ dị trong căn phòng này tạo thành hai thế đối lập cường liệt.
Cha nghe xong vẫn không nhúc nhích, nhìn tôi rồi lại nhìn về phía hắn, tôi cắn môi, cuối cùng đi lên trước kéo tay cha thấp giọng nói: “Ba, chúng ta nói chuyện đi.” Ông nhìn về phía tôi, trong con ngươi mang theo tia thất vọng, nhưng vẫn gật đầu.
Hứa Kiệt nhấp miệng nhìn tôi, tôi cười cười trấn an cậu, cùng cha đi lên sân thượng.
Nhìn cha khôi phục bộ dáng trầm tĩnh ngày xưa, tôi như đứa bé làm sai chuyện mà thấp giọng nói: “Ba, xin lỗi, để ba lo lắng rồi.”
Cha nhìn tôi, hồi lâu thở dài thản nhiên nói: “Còn đau không?” Dứt lời dùng đôi tay thô ráp xoa lên gò má tôi, khi buông tay trên mặt ông còn mang theo tia hổ thẹn: “Cũng là ba già rồi hồ đồ, từ nhỏ đến lớn ba chưa từng đánh con cái nào, thế mà…”
“Lần này là con sai.” Tôi cười nhàn nhạt rồi nói: “Cũng không phải quá đau đâu ba ạ.”
Cha nghe xong phì cười một tiếng rồi nói: “Mắt cũng sưng lên rồi nè, còn nói không đau.”
Tôi khẽ cười rồi không nói nữa.
Cha nhìn tôi, nhàn nhạt hỏi: “Biết vì sao cha đánh con không?”
Tôi do dự rồi hạ thấp giọng nói: “Con không biết mấy lời đồn đại kia lại truyền xa như thế, khiến ba nghe được, mấy ngày qua hẳn ba sống rất khổ cực rồi.” Cha là doanh nhân trong thành phố, mà những chuyện của tôi khẳng định mang đến cho ông rất nhiều phiền phức.
Nghĩ vậy trong lòng tôi một trận hổ thẹn.
Cha bình tĩnh nhìn tôi, nói: “Chuyện báo chí nói gì ba không quan tâm, cái ba quan tâm là con có chuyện lại không nói cho ba. Ba là ba con, không phải người ngoài, những chuyện này nếu không phải lên báo chí rồi còn lên cả TV, khiến ba thấy được thì có phải con định giấu ba cả đời hay không?” Nói xong, tay của cha hung hăng nắm chặt, biểu tình tựa hồ muốn nói chỉ cần tôi nói sai một chữ thôi thì ông cũng sẽ cho tôi thêm một cái bạt tai nữa.
Tôi nhìn ông trầm mặc rồi mới mở miệng nói: “Đấy chỉ là lời đồn đại của đám người vô công rỗi nghề, con cũng chưa bao giờ quan tâm đến. Cũng không nghĩ sẽ làm gì với nó nên con mới không nói cho ba biết.”
“Hàn Hiểu, ba biết con nhiều tâm sự, cũng có trách nhiệm, cũng biết rõ chính con muốn làm chuyện gì, chỉ là cứ mãi tiếp tục như thế, người mệt mỏi suy sụp sẽ là con.”
Cha tiến lên vỗ vai của tôi lo lắng nói: “Ba là ba con, chẳng lẽ không thể cùng con gách vác mọi chuyện sao? Chuyện gì con cũng không kể cho ba biết, ba sẽ thấy mình là một ông bố thất bại. Cho nên ba đánh con không phải là về chuyện báo chí, mà vì con không nói gì với ba, hiểu chưa?”
Tôi nhìn ông sau một hồi rồi cười gật đầu, từ túi lấy ra hai điếu thuốc, đưa cho ông một điếu, ông lắc đầu rồi tiếp nhận. Tôi giúp ông châm thuốc, dưới làn khói thuốc mỏng manh lượn lờ, khuôn mặt ông cũng trở nên mờ ảo.
Tôi hé miệng, do dự thật lâu rồi nhỏ giọng nói: “Ba, con biết sai rồi, chỉ là… Chỉ là nếu như chuyện này giống như báo chí đã nói, ba sẽ nghĩ như thế nào?”
Tay cha khựng lại, đem mắt nhìn về phía tôi, lại nhìn về đám người đang ngồi ở phòng khách, cuối cùng nhìn về phía tôi thở dài: “Thẩm Lạc đã nói cho ba biết sự thật rồi, là hiểu lầm thôi. Con định nói chuyện con cùng Hứa Kiệt đi.”
Nghe được câu cuối cùng, trong lòng tôi lộp bộp, nhưng cũng lập tức khôi phục lại bình tĩnh, lẳng lặng nhìn về phía cha.
Cha thờ ơ bóp tắt điếu thuốc rồi nhìn tôi, nói: “Thật lâu trước đây ba cũng có chút nghi hoặc rồi, con đang cùng Hứa Khả tốt thế, sao đột nhiên lại nghiêng về Hứa Kiệt, Hứa Kiệt thích người cùng giới, đó cũng là nguyên nhân mà ba đã từng mâu thuẫn rất lâu khi Hứa Kiệt tới ở nhà chúng ta. Nhưng con mình sinh ra thì mình hiểu nhất, con đại khái sẽ không cảm thấy chính bản thân con đang dần biến hóa. Từ nhỏ đến lớn, ba chưa từng thấy qua con đối xử với người nào tốt như cậu ấy. Sau đó con lại đem Hứa Kiệt đón về nhà ở, mờ ám giữa hai con chỉ có kẻ mù mới không nhìn ra thôi. Ba còn đang suy đoán xem lúc nào thì các con mới chịu thẳng thắn nói rõ đấy.” Nói xong cha nhẹ nhàng nở nụ cười.
Tuy rằng ông nở nụ cười, thế nhưng tôi biết trong lòng ông kỳ thực cũng không dễ chịu, ông mặc dù là người cha tiến bộ nhưng cũng là một người cực kỳ cố chấp, phải tiếp thu con của mình thích đồng tính chính cần dũng khí rất lớn.
Ông luôn ở nhà một mình, chuyện này đã quấn bện bao lâu trong lòng ông thì tôi không biết, tôi chỉ biết là trong lòng ông khẳng định không dễ chịu… Cũng khẳng định ông đã từng oán hận qua bản thân, chỉ là những chuyện này ông cũng sẽ không nói, ông luôn luôn đem tới cho tôi thứ tốt nhất, luôn luôn tốt nhất.
“Ba, con xin lỗi.” Muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu như vậy, tôi thậm chí không dám nghĩ tới chuyện nếu ông không đồng ý tôi cùng Hứa Kiệt sẽ ra sao. Tôi không muốn thương tổn cha, Hứa Kiệt tất nhiên cũng không nguyện, nhưng với Hứa Kiệt tôi cũng sẽ không buông tay… Những chuyện rối bời như tơ vò này may mà tôi không phải đối mặt, bởi vì tôi có một người cha sáng suốt nhất trên đời này.
“Đừng nói ngốc nghếch thế, phải nói xin lỗi cũng nên là ba nói.” Cha nhìn tôi cười cười nói: “Nhưng mà cũng phải nói, con cùng Hứa Kiệt nghiêm túc là tốt rồi, Hứa Kiệt là một đứa bé ngoan, ba thấy trong mắt nó cũng chỉ có mình con thôi. Con nếu đã chọn nó, thì phải đối xử tốt với người ta, biết chưa.”
Tôi nghe xong gật đầu, sau đó tiến lên ôm lấy cha, tôi đột nhiên phát hiện mình cao hơn cha rồi. Trong trí nhớ, cái người luôn cầm ô che cho tôi, hôm nay đã không cao bằng tôi nữa, mà tôi vẫn khiến ông phải lo lắng.
Cha vỗ vỗ lưng của tôi, không nói gì.
“Ba, kỳ thực con nghĩ Âu Phong Minh cũng không tệ lắm.” Buông ông ra, tôi thấp giọng cười nói: “Nếu như ba không ngại anh ta là một lão già, con nghĩ ba cũng nên suy xét.”
Cha nghe xong, trên mặt mang theo một tia quẫn bách nhưng vẫn tươi cười nói: “Con đang nói bậy bạ gì đó, nếu cậu ta là lão già, vậy ba con đã thành lão cổ hủ rồi.”
“Ba, con nói thật mà.” Tôi đút tay vào túi rồi thấp giọng cười nói: “Kỳ thực con cùng Hứa Kiệt bên nhau cũng không phải bởi vì con thích đồng tính, nói thật thì hiện tại con vẫn thích mấy cô gái hơn là mấy thằng con trai nhiều lắm. Chỉ có điều Hứa Kiệt là nam, cho nên con ở bên cậu ấy, nếu như cậu là nữ con cũng sẽ ở bên cậu ấy. Đơn giản vì cậu ấy là Hứa Kiệt, như thế là đủ rồi.”
Cha nhìn tôi nhướng nhướng mày, tôi cười cười nói: “Ba, mấy năm nay phụ nữ theo đuổi ba rất nhiều, thế mà vẫn bị cái lạnh lùng của ba làm cho chạy mất. Anh ta là tên ngốc, nếu ba có thể nhận thì sớm nhận đi thôi. Con cũng nói con không quan trọng người bên cạnh ba là nam hay nữ. Âu Phong Minh tuy rằng có chút không bình thường, nhưng toàn thể mà nói thì người cũng không tệ lắm.”
Cha nghe xong nhẹ giọng ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Chuyện này ngày sau hãy nói đi.”
Tôi nhìn ông rồi chỉ nhẹ nhàng cười không lên tiếng.
Sau đó hai cha con cũng nói thêm vài chuyện khác. Lúc trở lại phòng khách, học trưởng cùng bác sĩ nhìn thấy chúng tôi vô sự thì đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó liền đứng dậy cáo từ, tôi tiễn bọn họ rời đi, trước khi đi học trưởng nhìn tôi thấp giọng nói thầm một câu người anh em à, xin lỗi nha, bác sĩ ở một bên hừ lạnh, tôi lắc đầu tỏ ý không ngại.
Sau đó tôi mới biết được, cha tới đây vốn là muốn gọi điện thoại cho tôi, nhưng không biết tại sao không gọi mà để cho Âu Phong Minh gọi, Âu Phong Minh lại đem ông đưa tới trước mặt học trưởng, học trưởng lúc đó đang cùng bác sĩ ở chung… Sau đó toàn bộ hỗn loạn, cuối cùng không biết thế nào mà mấy người đó đều tới cả đây…
Tiễn bước học trưởng xong, tôi quay đầu lại, cha đang ăn cơm hộp Âu Phong Minh mang về, Âu Phong Minh ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nhìn ông, đôi mắt hắn tràn đầy ôn hòa. Ba năm rồi, ánh mắt Âu Phong Minh nhìn cha vẫn là như thế này, giống như Hứa Kiệt nhìn tôi vậy, tôi nghĩ người nọ có thể cho cha hạnh phúc.
Nghĩ tới đây tôi hơi quay đầu, thấy Hứa Kiệt cũng nhìn không chuyển mắt vào tôi, tôi nhìn cậu mỉm cười lắc đầu, ý là tôi không sao nữa, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhu hòa cười với tôi.
Lúc cha ăn xong rồi, Hứa Kiệt thu dọn lại phòng khách, ngại ngùng nói với cha: “Bác Hàn, bác hẳn đã mệt lắm rồi. Bác nghỉ ngơi một hồi đi, cơm tối để con nấu cho.”
Cha nhìn cậu một hồi rồi nhàn nhạt cười cười: “Không cần phiền phức như vậy đâu, con hiện tại cũng bề bộn nhiều việc mà.”
Hứa Kiệt lắc đầu, cha nở nụ cười không nói gì nữa…
“Ba của tôi giao cho anh đó, nếu như anh khiến ba tôi có một tia mất hứng, đừng trách tôi đối với anh không khách khí.” Chờ khi cha đóng cửa lại đi ngủ, tôi nói khẽ với Âu Phong Minh.
Hắn thờ ơ gật đầu, sau đó bỗng nhiên kinh dị ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng đột nhiên ôm lấy cổ tôi nghẹn ngào nói: “Hàn Hiểu, tôi biết mà, cậu chắc chắn sẽ coi tôi là gia trưởng trong nhà mà…”
Tôi bĩu môi đem hắn từ trên người túm xuống, phẫn nộ nói: “Tôi đồng ý có ích lợi gì, then chốt là ba tôi có ý với anh không, tự mình bảo trọng đi.”
Tôi vừa nói hết thì lại thấy cái mặt đang hả hê của Âu Phong Minh có chút đen đi, nhưng mà hắn lập tức khôi phục biểu tình hì hì như xưa, nhìn tôi cười nói: “Yên tâm, tôi tuyệt đối có biện pháp khiến anh ấy phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Nói xong, một người nào đó lại giả Mona Lisa, tôi xem mà ớn lạnh không ngớt…
Trên mặt đau ran rát, Hứa Kiệt thở nhẹ một tiếng, nhưng cậu cũng không dám nói gì cả, bởi vì người cho tôi một cái bạt tai là cha tôi chứ không phải ai khác… Cậu không thể nhúng tay, cũng không nên nhúng tay.
Tôi nhìn cha tôi đang trong cơn thịnh nộ, trên mặt ông mất đi lãnh tình cùng nho nhã ngày thường, tôi nhìn ông rồi nhịn xuông đau rát trên mặt, cắn răng thấp giọng dịu ngoan hỏi: “Ba, sao ba lại tới đây?”
“Ba thế nào lại không tới chứ hả? Nếu ba không tới có phải con dự định sẽ đem trời chọc thủng một lỗ luôn không…” Cha tức giận hung dữ quát lớn. Trên mặt ông mang theo lo lắng, yêu thương, còn có một tia đau lòng khó có thể cảm thấy. Nhìn bộ dạng không khống chế được của ông như vậy, lòng của tôi đau đớn nhiều lắm, rất nhiều lời muốn nói nghẹn nơi cổ họng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể đờ đẫn ngơ ngác nhìn ông.
Cha lúc này như là nhớ tới cái gì đó mà cũng mím lại đôi môi mỏng kiên nghị, vành mắt ông lại hơi đỏ.
Trong đầu tôi đột nhiên trống rỗng, ở trong sinh mệnh khó được lại lần nữa này, người mà ngoài Hứa Kiệt ra tôi không muốn làm tổn thương nhất đó chính là cha, tôi cố gắng đem mọi chuyện làm thật tốt, cố gắng né tránh những chuyện mà tôi có thể làm tổn thương họ.
Tôi không muốn cũng không thể để cha vì tôi mà khốn cùng chán nản, biến thành một người điên chỉ có thể sống qua ngày nơi bệnh viện, tôi cũng không muốn khiến ông khổ sở… Lúc này nhìn ông vì chuyện của tôi mà đau lòng, trong lòng tôi như có ai đó cầm dao đâm chọc, đau đến khó chịu.
“Bác trai…” Lúc này Hứa Kiệt tiến lên kéo tay cha tôi khẽ gọi, lại nhìn về phía tôi, trong mắt mang theo nồng đậm lo lắng còn có một tia sợ hãi.
Tôi gục đầu xuống, những người khác đều đã đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng, đều nhìn lại phía này, nhưng họ không thể can ngăn, mà cũng không có lập trường để nói gì cả.
Tại không khí trầm mặc quỷ dị này, cửa đột nhiên được mở ra, phía sau truyền đến tiếng Âu Phong Minh, hắn nói: “Tín à, tôi mua vài thứ…”
Dứt lời hắn cầm mấy hộp cơm đặt trên bàn, sau đó quay đầu lại nhìn chúng tôi, mang trên mặt một tia buồn cười rồi nói: “Làm sao vậy? Sắc mặt đều kém như vậy? Tín à, anh còn chưa ăn gì đâu, như thế không tốt cho dạ dày tý nào, anh qua đây anh chút gì đi.” Thanh âm nhẹ nhàng của hắn cùng sự trầm mặc quỷ dị trong căn phòng này tạo thành hai thế đối lập cường liệt.
Cha nghe xong vẫn không nhúc nhích, nhìn tôi rồi lại nhìn về phía hắn, tôi cắn môi, cuối cùng đi lên trước kéo tay cha thấp giọng nói: “Ba, chúng ta nói chuyện đi.” Ông nhìn về phía tôi, trong con ngươi mang theo tia thất vọng, nhưng vẫn gật đầu.
Hứa Kiệt nhấp miệng nhìn tôi, tôi cười cười trấn an cậu, cùng cha đi lên sân thượng.
Nhìn cha khôi phục bộ dáng trầm tĩnh ngày xưa, tôi như đứa bé làm sai chuyện mà thấp giọng nói: “Ba, xin lỗi, để ba lo lắng rồi.”
Cha nhìn tôi, hồi lâu thở dài thản nhiên nói: “Còn đau không?” Dứt lời dùng đôi tay thô ráp xoa lên gò má tôi, khi buông tay trên mặt ông còn mang theo tia hổ thẹn: “Cũng là ba già rồi hồ đồ, từ nhỏ đến lớn ba chưa từng đánh con cái nào, thế mà…”
“Lần này là con sai.” Tôi cười nhàn nhạt rồi nói: “Cũng không phải quá đau đâu ba ạ.”
Cha nghe xong phì cười một tiếng rồi nói: “Mắt cũng sưng lên rồi nè, còn nói không đau.”
Tôi khẽ cười rồi không nói nữa.
Cha nhìn tôi, nhàn nhạt hỏi: “Biết vì sao cha đánh con không?”
Tôi do dự rồi hạ thấp giọng nói: “Con không biết mấy lời đồn đại kia lại truyền xa như thế, khiến ba nghe được, mấy ngày qua hẳn ba sống rất khổ cực rồi.” Cha là doanh nhân trong thành phố, mà những chuyện của tôi khẳng định mang đến cho ông rất nhiều phiền phức.
Nghĩ vậy trong lòng tôi một trận hổ thẹn.
Cha bình tĩnh nhìn tôi, nói: “Chuyện báo chí nói gì ba không quan tâm, cái ba quan tâm là con có chuyện lại không nói cho ba. Ba là ba con, không phải người ngoài, những chuyện này nếu không phải lên báo chí rồi còn lên cả TV, khiến ba thấy được thì có phải con định giấu ba cả đời hay không?” Nói xong, tay của cha hung hăng nắm chặt, biểu tình tựa hồ muốn nói chỉ cần tôi nói sai một chữ thôi thì ông cũng sẽ cho tôi thêm một cái bạt tai nữa.
Tôi nhìn ông trầm mặc rồi mới mở miệng nói: “Đấy chỉ là lời đồn đại của đám người vô công rỗi nghề, con cũng chưa bao giờ quan tâm đến. Cũng không nghĩ sẽ làm gì với nó nên con mới không nói cho ba biết.”
“Hàn Hiểu, ba biết con nhiều tâm sự, cũng có trách nhiệm, cũng biết rõ chính con muốn làm chuyện gì, chỉ là cứ mãi tiếp tục như thế, người mệt mỏi suy sụp sẽ là con.”
Cha tiến lên vỗ vai của tôi lo lắng nói: “Ba là ba con, chẳng lẽ không thể cùng con gách vác mọi chuyện sao? Chuyện gì con cũng không kể cho ba biết, ba sẽ thấy mình là một ông bố thất bại. Cho nên ba đánh con không phải là về chuyện báo chí, mà vì con không nói gì với ba, hiểu chưa?”
Tôi nhìn ông sau một hồi rồi cười gật đầu, từ túi lấy ra hai điếu thuốc, đưa cho ông một điếu, ông lắc đầu rồi tiếp nhận. Tôi giúp ông châm thuốc, dưới làn khói thuốc mỏng manh lượn lờ, khuôn mặt ông cũng trở nên mờ ảo.
Tôi hé miệng, do dự thật lâu rồi nhỏ giọng nói: “Ba, con biết sai rồi, chỉ là… Chỉ là nếu như chuyện này giống như báo chí đã nói, ba sẽ nghĩ như thế nào?”
Tay cha khựng lại, đem mắt nhìn về phía tôi, lại nhìn về đám người đang ngồi ở phòng khách, cuối cùng nhìn về phía tôi thở dài: “Thẩm Lạc đã nói cho ba biết sự thật rồi, là hiểu lầm thôi. Con định nói chuyện con cùng Hứa Kiệt đi.”
Nghe được câu cuối cùng, trong lòng tôi lộp bộp, nhưng cũng lập tức khôi phục lại bình tĩnh, lẳng lặng nhìn về phía cha.
Cha thờ ơ bóp tắt điếu thuốc rồi nhìn tôi, nói: “Thật lâu trước đây ba cũng có chút nghi hoặc rồi, con đang cùng Hứa Khả tốt thế, sao đột nhiên lại nghiêng về Hứa Kiệt, Hứa Kiệt thích người cùng giới, đó cũng là nguyên nhân mà ba đã từng mâu thuẫn rất lâu khi Hứa Kiệt tới ở nhà chúng ta. Nhưng con mình sinh ra thì mình hiểu nhất, con đại khái sẽ không cảm thấy chính bản thân con đang dần biến hóa. Từ nhỏ đến lớn, ba chưa từng thấy qua con đối xử với người nào tốt như cậu ấy. Sau đó con lại đem Hứa Kiệt đón về nhà ở, mờ ám giữa hai con chỉ có kẻ mù mới không nhìn ra thôi. Ba còn đang suy đoán xem lúc nào thì các con mới chịu thẳng thắn nói rõ đấy.” Nói xong cha nhẹ nhàng nở nụ cười.
Tuy rằng ông nở nụ cười, thế nhưng tôi biết trong lòng ông kỳ thực cũng không dễ chịu, ông mặc dù là người cha tiến bộ nhưng cũng là một người cực kỳ cố chấp, phải tiếp thu con của mình thích đồng tính chính cần dũng khí rất lớn.
Ông luôn ở nhà một mình, chuyện này đã quấn bện bao lâu trong lòng ông thì tôi không biết, tôi chỉ biết là trong lòng ông khẳng định không dễ chịu… Cũng khẳng định ông đã từng oán hận qua bản thân, chỉ là những chuyện này ông cũng sẽ không nói, ông luôn luôn đem tới cho tôi thứ tốt nhất, luôn luôn tốt nhất.
“Ba, con xin lỗi.” Muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu như vậy, tôi thậm chí không dám nghĩ tới chuyện nếu ông không đồng ý tôi cùng Hứa Kiệt sẽ ra sao. Tôi không muốn thương tổn cha, Hứa Kiệt tất nhiên cũng không nguyện, nhưng với Hứa Kiệt tôi cũng sẽ không buông tay… Những chuyện rối bời như tơ vò này may mà tôi không phải đối mặt, bởi vì tôi có một người cha sáng suốt nhất trên đời này.
“Đừng nói ngốc nghếch thế, phải nói xin lỗi cũng nên là ba nói.” Cha nhìn tôi cười cười nói: “Nhưng mà cũng phải nói, con cùng Hứa Kiệt nghiêm túc là tốt rồi, Hứa Kiệt là một đứa bé ngoan, ba thấy trong mắt nó cũng chỉ có mình con thôi. Con nếu đã chọn nó, thì phải đối xử tốt với người ta, biết chưa.”
Tôi nghe xong gật đầu, sau đó tiến lên ôm lấy cha, tôi đột nhiên phát hiện mình cao hơn cha rồi. Trong trí nhớ, cái người luôn cầm ô che cho tôi, hôm nay đã không cao bằng tôi nữa, mà tôi vẫn khiến ông phải lo lắng.
Cha vỗ vỗ lưng của tôi, không nói gì.
“Ba, kỳ thực con nghĩ Âu Phong Minh cũng không tệ lắm.” Buông ông ra, tôi thấp giọng cười nói: “Nếu như ba không ngại anh ta là một lão già, con nghĩ ba cũng nên suy xét.”
Cha nghe xong, trên mặt mang theo một tia quẫn bách nhưng vẫn tươi cười nói: “Con đang nói bậy bạ gì đó, nếu cậu ta là lão già, vậy ba con đã thành lão cổ hủ rồi.”
“Ba, con nói thật mà.” Tôi đút tay vào túi rồi thấp giọng cười nói: “Kỳ thực con cùng Hứa Kiệt bên nhau cũng không phải bởi vì con thích đồng tính, nói thật thì hiện tại con vẫn thích mấy cô gái hơn là mấy thằng con trai nhiều lắm. Chỉ có điều Hứa Kiệt là nam, cho nên con ở bên cậu ấy, nếu như cậu là nữ con cũng sẽ ở bên cậu ấy. Đơn giản vì cậu ấy là Hứa Kiệt, như thế là đủ rồi.”
Cha nhìn tôi nhướng nhướng mày, tôi cười cười nói: “Ba, mấy năm nay phụ nữ theo đuổi ba rất nhiều, thế mà vẫn bị cái lạnh lùng của ba làm cho chạy mất. Anh ta là tên ngốc, nếu ba có thể nhận thì sớm nhận đi thôi. Con cũng nói con không quan trọng người bên cạnh ba là nam hay nữ. Âu Phong Minh tuy rằng có chút không bình thường, nhưng toàn thể mà nói thì người cũng không tệ lắm.”
Cha nghe xong nhẹ giọng ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Chuyện này ngày sau hãy nói đi.”
Tôi nhìn ông rồi chỉ nhẹ nhàng cười không lên tiếng.
Sau đó hai cha con cũng nói thêm vài chuyện khác. Lúc trở lại phòng khách, học trưởng cùng bác sĩ nhìn thấy chúng tôi vô sự thì đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó liền đứng dậy cáo từ, tôi tiễn bọn họ rời đi, trước khi đi học trưởng nhìn tôi thấp giọng nói thầm một câu người anh em à, xin lỗi nha, bác sĩ ở một bên hừ lạnh, tôi lắc đầu tỏ ý không ngại.
Sau đó tôi mới biết được, cha tới đây vốn là muốn gọi điện thoại cho tôi, nhưng không biết tại sao không gọi mà để cho Âu Phong Minh gọi, Âu Phong Minh lại đem ông đưa tới trước mặt học trưởng, học trưởng lúc đó đang cùng bác sĩ ở chung… Sau đó toàn bộ hỗn loạn, cuối cùng không biết thế nào mà mấy người đó đều tới cả đây…
Tiễn bước học trưởng xong, tôi quay đầu lại, cha đang ăn cơm hộp Âu Phong Minh mang về, Âu Phong Minh ngồi ở bên cạnh, mỉm cười nhìn ông, đôi mắt hắn tràn đầy ôn hòa. Ba năm rồi, ánh mắt Âu Phong Minh nhìn cha vẫn là như thế này, giống như Hứa Kiệt nhìn tôi vậy, tôi nghĩ người nọ có thể cho cha hạnh phúc.
Nghĩ tới đây tôi hơi quay đầu, thấy Hứa Kiệt cũng nhìn không chuyển mắt vào tôi, tôi nhìn cậu mỉm cười lắc đầu, ý là tôi không sao nữa, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhu hòa cười với tôi.
Lúc cha ăn xong rồi, Hứa Kiệt thu dọn lại phòng khách, ngại ngùng nói với cha: “Bác Hàn, bác hẳn đã mệt lắm rồi. Bác nghỉ ngơi một hồi đi, cơm tối để con nấu cho.”
Cha nhìn cậu một hồi rồi nhàn nhạt cười cười: “Không cần phiền phức như vậy đâu, con hiện tại cũng bề bộn nhiều việc mà.”
Hứa Kiệt lắc đầu, cha nở nụ cười không nói gì nữa…
“Ba của tôi giao cho anh đó, nếu như anh khiến ba tôi có một tia mất hứng, đừng trách tôi đối với anh không khách khí.” Chờ khi cha đóng cửa lại đi ngủ, tôi nói khẽ với Âu Phong Minh.
Hắn thờ ơ gật đầu, sau đó bỗng nhiên kinh dị ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng đột nhiên ôm lấy cổ tôi nghẹn ngào nói: “Hàn Hiểu, tôi biết mà, cậu chắc chắn sẽ coi tôi là gia trưởng trong nhà mà…”
Tôi bĩu môi đem hắn từ trên người túm xuống, phẫn nộ nói: “Tôi đồng ý có ích lợi gì, then chốt là ba tôi có ý với anh không, tự mình bảo trọng đi.”
Tôi vừa nói hết thì lại thấy cái mặt đang hả hê của Âu Phong Minh có chút đen đi, nhưng mà hắn lập tức khôi phục biểu tình hì hì như xưa, nhìn tôi cười nói: “Yên tâm, tôi tuyệt đối có biện pháp khiến anh ấy phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Nói xong, một người nào đó lại giả Mona Lisa, tôi xem mà ớn lạnh không ngớt…