Chương : 9
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành Ôn đứng dậy, Tưởng Mục Thăng nhìn thoáng qua Nguyên Bắc, "Nhị gia không biết đường, Tiểu Bắc đưa Nhị gia đến bếp."
Nguyên Bắc nhẹ nhàng nhíu mi, vẫn gật đầu, cung kính khách khí mời Thành Ôn đi trước, chỉ chốc lát sau Nguyên Bắc đã trở lại.
Tưởng Mục Thăng đang uống trà, thảnh thơi đọc sách, giương mắt nhìn Nguyên Bắc một cái.
Nguyên Bắc tiến lên, chần chờ một chút, nói: "Gia, có lẽ ngài quên, Kiều gia hẹn ngài tối hôm nay ăn cơm."
Tưởng Mục Thăng cười, nói: "Tôi không quên, chú nói với Kiều gia một tiếng, lùi một ngày, ngày mai tôi đi nhận lỗi."
Nguyên Bắc lại chần chờ một chút, nhưng Nguyên Bắc luôn luôn không nói nhiều như cũ gật đầu, không chút nào nghi ngờ ý tứ của Tưởng Mục Thăng, lập tức nói: "Biết rồi, em đi ngay."
"Từ từ."
Tưởng Mục Thăng đột nhiên lên tiếng, Nguyên Bắc đứng lại, xoay người lại, Tưởng Mục Thăng cười nói: "Tiểu Bắc, tôi biết chú có thành kiến với Kiều gia..."
Nguyên Bắc đổi sắc mặt, đáp lời: "Gia yên tâm, em có đúng mực."
Tưởng Mục Thăng gật gật đầu, nói: "Kiều gia không có ý xấu, chỉ là không biết giữ miệng."
Nguyên Bắc lên tiếng, lập tức đi ra ngoài.
Du Tịnh Dao về nhà, Du lão gia vừa lúc đón khách. Du Tịnh Dao không biết, chỉ hỏi lão gia ở đâu, vọt vào đại đường, Du Tịnh San đuổi theo cô.
Khách nhân kia mặc bất phàm, nói vậy cũng là nhân vật có uy tín danh dự, tuổi ba bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, cười tủm tỉm, đang nói chuyện với Du lão gia tử.
Du Tịnh Dao lỗ mãng đi vào, kêu một tiếng "Cha".
Du lão gia tử cau mày, quát lớn: "Hồ nháo, không quy củ như vậy, mau tới chào ông chủ Miêu, huynh trưởng ông chủ Miêu, chính là đại soái tiếng tăm lừng lẫy."
Du Tịnh Dao nhìn thoáng qua ông chủ Miêu này, hiển nhiên không quá hứng thú. Dù sao Miêu lão bản bảo dưỡng dù tốt, cũng lớn tuổi, cô ta hiện tại một lòng đều là Tưởng Mục Thăng khí độ bất phàm, nào còn dung hạ người khác.
Ông chủ Miêu nhìn thấy Du Tịnh Dao, nhất thời mặt mày hớn hở, một mặt đánh giá Du Tịnh Dao, một mặt nhếch khóe miệng đầy ý cười, nói: "Vị này là đại tiểu thư? Không hổ là đệ nhất mỹ nhân Tuyền Giang, cho dù là ra khỏi Tuyền Giang, cũng là số một số hai."
Du lão gia nghe lời ông chủ Miêu khích lệ, lập tức nở nụ cười, "Aiz, là ông chủ Miêu quá khen, quá khen. Dao nhi, còn không cám ơn ông chủ Miêu?"
Du Tịnh Dao không tình nguyện, Du Tịnh San kéo tay, Du Tịnh Dao mới miễn cưỡng cảm ơn.
Ông chủ Miêu lại đánh giá Du Tịnh San, nói: "Đằng sau là?"
Du lão gia tử lúc này mới cười nói: "Đó là con gái nuôi của tôi, San nhi, con cũng vấn an ông chủ Miêu đi."
Du Tịnh San nở nụ cười, cô không được nuông chiều như Du Tịnh Dao, có mắt nhìn hơn Du Tịnh Dao, nhìn thấy ánh mắt của ông chủ Miêu, cười khẽ, qua loa nói: "Ông chủ Miêu, ngài uống trà... Cha, con đưa chị về phòng trước."
Du Tịnh San kéo Du Tịnh Dao trở về phòng, Du Tịnh Dao hất tay cô ra, nói: "Em kéo chị đi làm gì? Chị còn muốn nói chuyện ông chủ Tưởng với cha... Aiz, em cảm thấy... Cảm thấy ông chủ Tưởng, thế nào?"
Du Tịnh Dao vừa nói, vừa ngượng ngùng nở nụ cười.
Du Tịnh San nhìn bộ dáng Du Tịnh Dao xuân tâm lay động, trong lòng nghĩ, mấy hôm trước còn sống chết muốn kết hôn với Tam gia Thành gia, hôm nay lại đổi người.
Du Tịnh San cười, "Ông chủ Tưởng đương nhiên là tốt."
"Chị... chị cũng cảm thấy như vậy."
Du Tịnh Dao còn vui vẻ, chỉ trong chốc lát, Du lão gia tử đẩy cửa vào. Du lão gia tử đầy mặt hồng quang, thoạt nhìn rất vui vẻ, ngồi xuống, Du Tịnh San rót một chén trà.
Du lão gia tử cười nói với Du Tịnh Dao: "Dao nhi, con thấy ông chủ Miêu thế nào?"
Du Tịnh Dao nhăn mày liễu, tựa hồ cực kì ghét bỏ, nói: "Con cảm thấy? Không bằng một ngón tay của ông chủ Tưởng đâu."
"Aiz." Du lão gia tử xua tay nói: "Con cũng không biết đâu, Miêu Chính này, anh của cậu ra là đại soái, tay cầm binh quyền. Con biết không, mấu chốt là anh cậu ta không có con, cuối cùng gia sản không phải của cậu ta à? Dao nhi con không nên thiển cận."
Du Tịnh Dao không để ý tới, nói: "Cha ngày ấy còn nói, ông chủ Tưởng còn lợi hại hơn Nguyên soái quân phiệt, sao hôm nay còn nói ông chủ Miêu lợi hại."
Du lão gia tử cười nói: "Con không hiểu, Miêu gia là thế gia, mà Tưởng Mục Thăng là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, phu nhân đương gia thế gia, nhất định dễ nghe hơn phu nhân nhà giàu."
"Cái gì? Phu nhân đương gia?"
Du Tịnh Dao nghe lời Du lão gia tử nói, mở to hai mắt, sợ tới mức lui một bước, "Cha cha muốn gả con cho ông chủ Miêu à?"
Du lão gia nói: "Cha đúng là có ý này, tuy rằng bộ dạng ông chủ Miêu không bằng Tưởng Mục Thăng, nhưng phải có mắt nhìn chứ. Địa vị Miêu gia rất vững chắc, không giống chỗ nhỏ hẹp như Tuyền Giang này. Nếu con gả đi, mỗi ngày đeo vàng đội bạc, muốn gì cũng có. Cha vừa hỏi ý của ông chủ Miêu, cậu ta cũng có ấn tượng tốt với con."
Du Tịnh San nghe, nhíu nhíu mày, không khỏi xen miệng nói: "Cha, con nghe nói ông chủ Miêu kia rồi, danh tiếng luôn luôn không tốt, làm hại bao nhiêu con gái rồi. Chị gả đến làm sao sống tốt được, cha ngài..."
"Ở đây có chuyện gì của mày!"
Du Tịnh San nói còn chưa nói xong, Du lão gia tử đã quát, Du Tịnh San sợ tới mức ấm trà trên tay "choảng" một tiếng rơi trên mặt đất, cũng không dám nhiều lời một câu.
Du Tịnh San thưa dạ gật gật đầu, cũng không kịp nhặt mảnh vỡ, nhanh chóng lui ra ngoài.
Du Tịnh Dao nghe được lời này, càng không thuận theo, khóc nháo: "Con không gả cho Miêu Chính đâu, nếu cha muốn làm thông gia với Miêu gia, cho Nhị muội đi gả!"
Du Tịnh San mới vừa ra phòng, vẫn chưa ra khỏi gian ngoài, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng la của Du Tịnh Dao, nhất thời lòng lạnh một nửa. Cô tuy rằng có tâm, nhưng cũng cho tới bây giờ chưa từng hại chị mình, các cô dù không thân thiết, Du Tịnh San cũng cảm kích Du gia. Nhưng không nghĩ tới, mình thay Du Tịnh Dao suy nghĩ, mà đối phương lại muốn đẩy mình vào hố lửa.
Du Tịnh San quay đầu lại nhìn thoáng qua buồng trong, nhưng cửa ngăn cách tầm mắt. Du Tịnh San yên lặng đứng một lát, rốt cục đi ra gian ngoài.
Tưởng Mục Thăng từ chối bữa tiệc của Kiều Quan Niên, Nguyên Bắc về không tính là muộn, Thành Ôn vừa lúc làm cơm xong.
Nguyên Bắc giúp đỡ Thành Ôn bưng thức ăn lên, không khỏi há hốc mồm, bởi vì Nhị gia làm cơm cũng rất đơn giản chút, hơn nữa cực kỳ nhẹ.
Đĩa hoa văn màu xanh thông thường, một chén bạo đỗ(*) lớn, dạ dày tuyết trắng, một đám mượt mà chỉnh tề, kích thước như nhau, còn phả hơi nước nóng hầm hập, nhìn thập phần ngon miệng.
(Món này tui search Baidu thấy không có tiếng Anh nên tui để nguyên Hán Việt, là món dùng lòng bò, lá lách rửa sạch, cắt nhỏ ra nấu, ăn kèm với tương, xì dầu, chao,... là món ăn truyền thống ở Bắc Kinh có từ thời Càn Long.)
Một chén cải thảo lớn, rau xanh mướt, thoạt nhìn vừa chín tới.
Còn có một đĩa bánh vừng lớn, bánh tròn tròn, trên rắc vừng, nhìn da nướng cực kỳ xốp giòn.
Khi Nguyên Bắc đi theo Tưởng Mục Thăng, là khi sự nghiệp Tưởng Mục Thăng đang quật khởi, cho nên Nguyên Bắc từng gặp nhiều loại tiệc lớn, xa hoa truỵ lạc, chỉ cần là xã hội thượng lưu, anh cũng không kinh ngạc, nhưng anh duy độc chưa thấy gì đơn giản như vậy.
Mà Tưởng Mục Thăng, tựa hồ thích thế này nhất.
Tưởng Mục Thăng nhìn thức ăn trên bàn, cười nói: "Xem ra Nhị gia nắm rõ tính tình của tôi?"
Thành Ôn ngồi xuống, "Ông chủ Tưởng thật sự quá khen rồi. Tính của ông chủ Tưởng, ai có thể nắm được? Tôi chỉ đơn giản làm, vừa đúng khẩu vị người kinh thành."
Tưởng Mục Thăng gật gật đầu, cầm lấy một cái bánh vừng. Bánh thoạt nhìn này khô, nhưng cầm lên cũng biết không phổ thông, vừng cũng không rớt ra, cũng không dính quá chặt, thoạt nhìn giống như là người lão luyện làm, cũng không biết thiếu gia nhà giàu mười ngón không dính nước xuân như Thành Ôn học ở đâu.
Bánh vừng ăn rất ngon, bên ngoài giòn, bên trong mềm, lại không khỏi khiến cho người cảm thấy lạ miệng, mùi vừng bốc lên theo làn khói, nhìn qua rất ngon miệng.
Tưởng Mục Thăng nhìn, không khỏi cười nói: "Nhị gia là người có tâm. Việc buôn bán, một người có tâm, một người tin, như vậy là đủ rồi."
Tưởng Mục Thăng nói xong, nói với Nguyên Bắc: "Đến đây Tiểu Bắc, chú cũng ngồi xuống, nếm thử tay nghề của Nhị gia, có phải là hơn hẳn người ngoài không."
Nguyên Bắc cảm ơn Tưởng Mục Thăng, sau lại cảm ơn Thành Ôn, mới quy củ ngồi xuống.
Bánh vừng đã ngon, bạo đỗ càng không thể chê, lòng bò trắng nhìn rất đẹp, không tí xíu đổi màu, trám tương vừng, cho vào miệng có một cỗ hương khí nồng đậm. Lòng bò dai, ăn vừa miệng, hơn nữa là cũng không dầu mỡ.
Đáng chú ý nhất là canh cải thảo, canh suông kèm tí xíu giọt nước, váng dầu ánh sáng trong suốt rưới lên lá xanh, nước canh trong suốt, như vậy ăn lên mới dịu miệng. Nhưng đừng xem thường bát canh này, cần phải dùng các loại nguyên liệu nấu ăn kết hợp mới nấu ra được vị.
Một canh một thịt một bánh, thoạt nhìn cũng không có cấp bậc gì, nhưng Nguyên Bắc mới ăn một hơi, kinh ngạc, không nghĩ ra thành gia Nhị gia làm sao có thể có công phu như vậy.
Trước kia Nguyên Bắc cũng nghe Tưởng Mục Thăng nói qua, lần này Tưởng Mục Thăng đến Tuyền Giang, không chỉ là muốn bàn chuyện làm ăn, còn muốn trả nhân tình. Nguyên Bắc còn tưởng rằng Tưởng Mục Thăng khách khí đối đãi Thành Ôn như vậy, kỳ thật chẳng qua là còn nhân tình thôi.
Anh không nghĩ tới, hóa ra Nhị gia Thành gia, có tài thật...
Mọi người ăn cơm, bởi vì trong sơn trang không có hạ nhân, Nguyên Bắc thu dọn đồ. Tưởng Mục Thăng vừa muốn đưa Thành Ôn đến thư phòng bàn chuyện làm ăn, Nguyên Bắc lại trở lại, nói: "Gia, ông chủ Miêu đến."
"Miêu Chính?"
Tưởng Mục Thăng nở nụ cười một tiếng, lại không có bao nhiêu thành ý, tựa hồ là cười lạnh, "Nghe nói Miêu Chính từ kinh thành đến, không nghĩ tới đến Tuyền Giang. Mặt mũi tôi đúng là lớn, Miêu Chính còn tới bái phóng."
Tưởng Mục Thăng nói xong gật đầu một cái với Nguyên Bắc, Nguyên Bắc lập tức đi ra ngoài mời ông chủ Miêu vào.
Thành Ôn mấy ngày này chỉ hiểu biết một ít chuyện Tuyền Giang, còn chưa kịp hỏi thăm các loại nhân vật ở xa kinh thành, cũng không biết Miêu Chính là hạng người gì, từ lời của Tưởng Mục Thăng, chỉ có thể nghe ra Miêu Chính là một thương nhân có danh tiếng, có lẽ danh tiếng còn không được tốt lắm.
Miêu Chính rất nhanh bước vào, vẻ mặt giả cười, đi tới liếc mắt một cái là thấy Thành Ôn ngồi bên bàn uống trà, ánh mắt nhất thời đổi, cười cong mắt đánh giá, ngữ khí trêu đùa, nói: "Ông chủ Tưởng, đây là của ngài...? Haha ông chủ Tưởng khẩu vị thế này à? Trách không được lần trước tịch thu quà của tôi."
Bạo đỗ
Bánh vừng
Canh cải thảo
Thành Ôn đứng dậy, Tưởng Mục Thăng nhìn thoáng qua Nguyên Bắc, "Nhị gia không biết đường, Tiểu Bắc đưa Nhị gia đến bếp."
Nguyên Bắc nhẹ nhàng nhíu mi, vẫn gật đầu, cung kính khách khí mời Thành Ôn đi trước, chỉ chốc lát sau Nguyên Bắc đã trở lại.
Tưởng Mục Thăng đang uống trà, thảnh thơi đọc sách, giương mắt nhìn Nguyên Bắc một cái.
Nguyên Bắc tiến lên, chần chờ một chút, nói: "Gia, có lẽ ngài quên, Kiều gia hẹn ngài tối hôm nay ăn cơm."
Tưởng Mục Thăng cười, nói: "Tôi không quên, chú nói với Kiều gia một tiếng, lùi một ngày, ngày mai tôi đi nhận lỗi."
Nguyên Bắc lại chần chờ một chút, nhưng Nguyên Bắc luôn luôn không nói nhiều như cũ gật đầu, không chút nào nghi ngờ ý tứ của Tưởng Mục Thăng, lập tức nói: "Biết rồi, em đi ngay."
"Từ từ."
Tưởng Mục Thăng đột nhiên lên tiếng, Nguyên Bắc đứng lại, xoay người lại, Tưởng Mục Thăng cười nói: "Tiểu Bắc, tôi biết chú có thành kiến với Kiều gia..."
Nguyên Bắc đổi sắc mặt, đáp lời: "Gia yên tâm, em có đúng mực."
Tưởng Mục Thăng gật gật đầu, nói: "Kiều gia không có ý xấu, chỉ là không biết giữ miệng."
Nguyên Bắc lên tiếng, lập tức đi ra ngoài.
Du Tịnh Dao về nhà, Du lão gia vừa lúc đón khách. Du Tịnh Dao không biết, chỉ hỏi lão gia ở đâu, vọt vào đại đường, Du Tịnh San đuổi theo cô.
Khách nhân kia mặc bất phàm, nói vậy cũng là nhân vật có uy tín danh dự, tuổi ba bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, cười tủm tỉm, đang nói chuyện với Du lão gia tử.
Du Tịnh Dao lỗ mãng đi vào, kêu một tiếng "Cha".
Du lão gia tử cau mày, quát lớn: "Hồ nháo, không quy củ như vậy, mau tới chào ông chủ Miêu, huynh trưởng ông chủ Miêu, chính là đại soái tiếng tăm lừng lẫy."
Du Tịnh Dao nhìn thoáng qua ông chủ Miêu này, hiển nhiên không quá hứng thú. Dù sao Miêu lão bản bảo dưỡng dù tốt, cũng lớn tuổi, cô ta hiện tại một lòng đều là Tưởng Mục Thăng khí độ bất phàm, nào còn dung hạ người khác.
Ông chủ Miêu nhìn thấy Du Tịnh Dao, nhất thời mặt mày hớn hở, một mặt đánh giá Du Tịnh Dao, một mặt nhếch khóe miệng đầy ý cười, nói: "Vị này là đại tiểu thư? Không hổ là đệ nhất mỹ nhân Tuyền Giang, cho dù là ra khỏi Tuyền Giang, cũng là số một số hai."
Du lão gia nghe lời ông chủ Miêu khích lệ, lập tức nở nụ cười, "Aiz, là ông chủ Miêu quá khen, quá khen. Dao nhi, còn không cám ơn ông chủ Miêu?"
Du Tịnh Dao không tình nguyện, Du Tịnh San kéo tay, Du Tịnh Dao mới miễn cưỡng cảm ơn.
Ông chủ Miêu lại đánh giá Du Tịnh San, nói: "Đằng sau là?"
Du lão gia tử lúc này mới cười nói: "Đó là con gái nuôi của tôi, San nhi, con cũng vấn an ông chủ Miêu đi."
Du Tịnh San nở nụ cười, cô không được nuông chiều như Du Tịnh Dao, có mắt nhìn hơn Du Tịnh Dao, nhìn thấy ánh mắt của ông chủ Miêu, cười khẽ, qua loa nói: "Ông chủ Miêu, ngài uống trà... Cha, con đưa chị về phòng trước."
Du Tịnh San kéo Du Tịnh Dao trở về phòng, Du Tịnh Dao hất tay cô ra, nói: "Em kéo chị đi làm gì? Chị còn muốn nói chuyện ông chủ Tưởng với cha... Aiz, em cảm thấy... Cảm thấy ông chủ Tưởng, thế nào?"
Du Tịnh Dao vừa nói, vừa ngượng ngùng nở nụ cười.
Du Tịnh San nhìn bộ dáng Du Tịnh Dao xuân tâm lay động, trong lòng nghĩ, mấy hôm trước còn sống chết muốn kết hôn với Tam gia Thành gia, hôm nay lại đổi người.
Du Tịnh San cười, "Ông chủ Tưởng đương nhiên là tốt."
"Chị... chị cũng cảm thấy như vậy."
Du Tịnh Dao còn vui vẻ, chỉ trong chốc lát, Du lão gia tử đẩy cửa vào. Du lão gia tử đầy mặt hồng quang, thoạt nhìn rất vui vẻ, ngồi xuống, Du Tịnh San rót một chén trà.
Du lão gia tử cười nói với Du Tịnh Dao: "Dao nhi, con thấy ông chủ Miêu thế nào?"
Du Tịnh Dao nhăn mày liễu, tựa hồ cực kì ghét bỏ, nói: "Con cảm thấy? Không bằng một ngón tay của ông chủ Tưởng đâu."
"Aiz." Du lão gia tử xua tay nói: "Con cũng không biết đâu, Miêu Chính này, anh của cậu ra là đại soái, tay cầm binh quyền. Con biết không, mấu chốt là anh cậu ta không có con, cuối cùng gia sản không phải của cậu ta à? Dao nhi con không nên thiển cận."
Du Tịnh Dao không để ý tới, nói: "Cha ngày ấy còn nói, ông chủ Tưởng còn lợi hại hơn Nguyên soái quân phiệt, sao hôm nay còn nói ông chủ Miêu lợi hại."
Du lão gia tử cười nói: "Con không hiểu, Miêu gia là thế gia, mà Tưởng Mục Thăng là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, phu nhân đương gia thế gia, nhất định dễ nghe hơn phu nhân nhà giàu."
"Cái gì? Phu nhân đương gia?"
Du Tịnh Dao nghe lời Du lão gia tử nói, mở to hai mắt, sợ tới mức lui một bước, "Cha cha muốn gả con cho ông chủ Miêu à?"
Du lão gia nói: "Cha đúng là có ý này, tuy rằng bộ dạng ông chủ Miêu không bằng Tưởng Mục Thăng, nhưng phải có mắt nhìn chứ. Địa vị Miêu gia rất vững chắc, không giống chỗ nhỏ hẹp như Tuyền Giang này. Nếu con gả đi, mỗi ngày đeo vàng đội bạc, muốn gì cũng có. Cha vừa hỏi ý của ông chủ Miêu, cậu ta cũng có ấn tượng tốt với con."
Du Tịnh San nghe, nhíu nhíu mày, không khỏi xen miệng nói: "Cha, con nghe nói ông chủ Miêu kia rồi, danh tiếng luôn luôn không tốt, làm hại bao nhiêu con gái rồi. Chị gả đến làm sao sống tốt được, cha ngài..."
"Ở đây có chuyện gì của mày!"
Du Tịnh San nói còn chưa nói xong, Du lão gia tử đã quát, Du Tịnh San sợ tới mức ấm trà trên tay "choảng" một tiếng rơi trên mặt đất, cũng không dám nhiều lời một câu.
Du Tịnh San thưa dạ gật gật đầu, cũng không kịp nhặt mảnh vỡ, nhanh chóng lui ra ngoài.
Du Tịnh Dao nghe được lời này, càng không thuận theo, khóc nháo: "Con không gả cho Miêu Chính đâu, nếu cha muốn làm thông gia với Miêu gia, cho Nhị muội đi gả!"
Du Tịnh San mới vừa ra phòng, vẫn chưa ra khỏi gian ngoài, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng la của Du Tịnh Dao, nhất thời lòng lạnh một nửa. Cô tuy rằng có tâm, nhưng cũng cho tới bây giờ chưa từng hại chị mình, các cô dù không thân thiết, Du Tịnh San cũng cảm kích Du gia. Nhưng không nghĩ tới, mình thay Du Tịnh Dao suy nghĩ, mà đối phương lại muốn đẩy mình vào hố lửa.
Du Tịnh San quay đầu lại nhìn thoáng qua buồng trong, nhưng cửa ngăn cách tầm mắt. Du Tịnh San yên lặng đứng một lát, rốt cục đi ra gian ngoài.
Tưởng Mục Thăng từ chối bữa tiệc của Kiều Quan Niên, Nguyên Bắc về không tính là muộn, Thành Ôn vừa lúc làm cơm xong.
Nguyên Bắc giúp đỡ Thành Ôn bưng thức ăn lên, không khỏi há hốc mồm, bởi vì Nhị gia làm cơm cũng rất đơn giản chút, hơn nữa cực kỳ nhẹ.
Đĩa hoa văn màu xanh thông thường, một chén bạo đỗ(*) lớn, dạ dày tuyết trắng, một đám mượt mà chỉnh tề, kích thước như nhau, còn phả hơi nước nóng hầm hập, nhìn thập phần ngon miệng.
(Món này tui search Baidu thấy không có tiếng Anh nên tui để nguyên Hán Việt, là món dùng lòng bò, lá lách rửa sạch, cắt nhỏ ra nấu, ăn kèm với tương, xì dầu, chao,... là món ăn truyền thống ở Bắc Kinh có từ thời Càn Long.)
Một chén cải thảo lớn, rau xanh mướt, thoạt nhìn vừa chín tới.
Còn có một đĩa bánh vừng lớn, bánh tròn tròn, trên rắc vừng, nhìn da nướng cực kỳ xốp giòn.
Khi Nguyên Bắc đi theo Tưởng Mục Thăng, là khi sự nghiệp Tưởng Mục Thăng đang quật khởi, cho nên Nguyên Bắc từng gặp nhiều loại tiệc lớn, xa hoa truỵ lạc, chỉ cần là xã hội thượng lưu, anh cũng không kinh ngạc, nhưng anh duy độc chưa thấy gì đơn giản như vậy.
Mà Tưởng Mục Thăng, tựa hồ thích thế này nhất.
Tưởng Mục Thăng nhìn thức ăn trên bàn, cười nói: "Xem ra Nhị gia nắm rõ tính tình của tôi?"
Thành Ôn ngồi xuống, "Ông chủ Tưởng thật sự quá khen rồi. Tính của ông chủ Tưởng, ai có thể nắm được? Tôi chỉ đơn giản làm, vừa đúng khẩu vị người kinh thành."
Tưởng Mục Thăng gật gật đầu, cầm lấy một cái bánh vừng. Bánh thoạt nhìn này khô, nhưng cầm lên cũng biết không phổ thông, vừng cũng không rớt ra, cũng không dính quá chặt, thoạt nhìn giống như là người lão luyện làm, cũng không biết thiếu gia nhà giàu mười ngón không dính nước xuân như Thành Ôn học ở đâu.
Bánh vừng ăn rất ngon, bên ngoài giòn, bên trong mềm, lại không khỏi khiến cho người cảm thấy lạ miệng, mùi vừng bốc lên theo làn khói, nhìn qua rất ngon miệng.
Tưởng Mục Thăng nhìn, không khỏi cười nói: "Nhị gia là người có tâm. Việc buôn bán, một người có tâm, một người tin, như vậy là đủ rồi."
Tưởng Mục Thăng nói xong, nói với Nguyên Bắc: "Đến đây Tiểu Bắc, chú cũng ngồi xuống, nếm thử tay nghề của Nhị gia, có phải là hơn hẳn người ngoài không."
Nguyên Bắc cảm ơn Tưởng Mục Thăng, sau lại cảm ơn Thành Ôn, mới quy củ ngồi xuống.
Bánh vừng đã ngon, bạo đỗ càng không thể chê, lòng bò trắng nhìn rất đẹp, không tí xíu đổi màu, trám tương vừng, cho vào miệng có một cỗ hương khí nồng đậm. Lòng bò dai, ăn vừa miệng, hơn nữa là cũng không dầu mỡ.
Đáng chú ý nhất là canh cải thảo, canh suông kèm tí xíu giọt nước, váng dầu ánh sáng trong suốt rưới lên lá xanh, nước canh trong suốt, như vậy ăn lên mới dịu miệng. Nhưng đừng xem thường bát canh này, cần phải dùng các loại nguyên liệu nấu ăn kết hợp mới nấu ra được vị.
Một canh một thịt một bánh, thoạt nhìn cũng không có cấp bậc gì, nhưng Nguyên Bắc mới ăn một hơi, kinh ngạc, không nghĩ ra thành gia Nhị gia làm sao có thể có công phu như vậy.
Trước kia Nguyên Bắc cũng nghe Tưởng Mục Thăng nói qua, lần này Tưởng Mục Thăng đến Tuyền Giang, không chỉ là muốn bàn chuyện làm ăn, còn muốn trả nhân tình. Nguyên Bắc còn tưởng rằng Tưởng Mục Thăng khách khí đối đãi Thành Ôn như vậy, kỳ thật chẳng qua là còn nhân tình thôi.
Anh không nghĩ tới, hóa ra Nhị gia Thành gia, có tài thật...
Mọi người ăn cơm, bởi vì trong sơn trang không có hạ nhân, Nguyên Bắc thu dọn đồ. Tưởng Mục Thăng vừa muốn đưa Thành Ôn đến thư phòng bàn chuyện làm ăn, Nguyên Bắc lại trở lại, nói: "Gia, ông chủ Miêu đến."
"Miêu Chính?"
Tưởng Mục Thăng nở nụ cười một tiếng, lại không có bao nhiêu thành ý, tựa hồ là cười lạnh, "Nghe nói Miêu Chính từ kinh thành đến, không nghĩ tới đến Tuyền Giang. Mặt mũi tôi đúng là lớn, Miêu Chính còn tới bái phóng."
Tưởng Mục Thăng nói xong gật đầu một cái với Nguyên Bắc, Nguyên Bắc lập tức đi ra ngoài mời ông chủ Miêu vào.
Thành Ôn mấy ngày này chỉ hiểu biết một ít chuyện Tuyền Giang, còn chưa kịp hỏi thăm các loại nhân vật ở xa kinh thành, cũng không biết Miêu Chính là hạng người gì, từ lời của Tưởng Mục Thăng, chỉ có thể nghe ra Miêu Chính là một thương nhân có danh tiếng, có lẽ danh tiếng còn không được tốt lắm.
Miêu Chính rất nhanh bước vào, vẻ mặt giả cười, đi tới liếc mắt một cái là thấy Thành Ôn ngồi bên bàn uống trà, ánh mắt nhất thời đổi, cười cong mắt đánh giá, ngữ khí trêu đùa, nói: "Ông chủ Tưởng, đây là của ngài...? Haha ông chủ Tưởng khẩu vị thế này à? Trách không được lần trước tịch thu quà của tôi."
Bạo đỗ
Bánh vừng
Canh cải thảo