Chương : 19
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [19] Bí Ẩn
*****
Thọ yến Hạ nãi nãi trong giới thượng lưu Hải thành là một việc lớn. Phàm là người nhận được thiệp mời đều rất coi trong, buổi tối chưa tới bảy giờ, khách khứa từ khắp nơi ở Hải thành chạy tới nhà tổ Hạ gia. Nơi Hạ gia dùng để đãi khách chính là tiền viện Thận Tư đường, thiết kế vốn dành để tiếp khách. Sau giải phóng Hạ gia một lần nữa trang hoàng lại một phen, bố trí hiện đại hơn, vẫn như cũ dùng làm nơi tiếp đãi khách.
Một nhà ba người Chu Chấn là người đến sớm nhất trong số khách khứa. Vì biểu thị coi trọng chuyện này, vợ Chu Chấn còn cố ý từ nước ngoài bay về. Từ rất xa nhìn thấy anh trai nhà mình, Chu Hàm Thanh cười khanh khánh đi tới tiếp đón, tự mình dẫn cả nhà Chu Chấn tới gặp Hạ nãi nãi.
Đối với đứa con dâu Chu Hàm Thanh này, Hạ nãi nãi cho đến giờ chưa từng vừa lòng. Một đứa con gái xuất thân nghèo khó, không biết Hạ Chí Thành rốt cuộc coi trọng chỗ nào.
Nói đến, hai cuộc hôn nhân của Hạ Chí Thành, Hạ nãi nãi kỳ thật đều không hài lòng. Lần đầu tiên cùng Trì Hân Vân, nếu luận nhân phẩm, Hạ nãi nãi không bới móc được tật xấu nào, nhưng ai bảo Trì Hân Vân là con gái Trì gia cơ chứ? Hạ nãi nãi nghĩ tới Trì gia liền không vui, nếu không phải Hạ gia gia cùng Hạ Chí Thành kiên trì, bà sao có thể đồng ý để Trì Hân Vân gả vào. Hơn nữa Trì Hân Vân thoạt nhìn dịu dàng thùy mị dễ bắt nạt nhưng bản chất lại rất cường liệt, một chút cũng không chịu thua thiệt. Hạ nãi nãi cùng Trì Hân Vân làm mẹ chồng nàng dâu gần mười năm, chưa có lần nào chiếm thượng phong.
Tới khi Trì Hân Vân qua đời, Hạ nãi nãi nghĩ mình cuối cùng cũng có thể chọn một đứa con dâu yêu thích, nào ngờ Hạ Chí Thành cư nhiên tiền trảm hậu tấu, cưới một Chu Hàm Thanh không hề có chút gia thế nào. Hạ nãi nãi tức chết đi được, liên tiếp mấy tháng không để tâm tới Hạ Chí Thành. Cho tới giờ, Hạ nãi nãi đối với Chu Hàm Thanh vẫn không vừa mắt, luôn bắt bẻ.
Buổi sinh thần hôm nay, tâm tình Hạ nãi nãi không tệ lắm, đối với cả nhà Chu Chấn thản nhiên nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười nhạt. Chu Chấn thức thời nói vài câu cát tường xong lập tức theo Chu Hàm Thanh rời đi, còn thuận tay bảo Chu Tử Xương đi tìm Hạ Trạch.
Chu Tử Xương không dám nói mình đã hơn một tuần không liên lạc với Hạ Trạch, vẻ mặt đau khổ đáp ứng, sau đó quay đầu tìm kiếm bóng dáng Hạ Trạch ở đại sảnh. Đuổi Chu Tử Xương đi rồi, Chu Chấn nói tới chính sự: “Thế nào? Em rể vẫn nói không được à?”
Chu Hàm Thanh phiền lòng gật gật đầu, đè thấp giọng nói: “Anh cả, anh cũng biết tính tình Chí Thành. Việc nhỏ thì nâng tay cho qua, nhưng việc lớn thì không thể mập mờ. Mảnh đất này cho dù là Trì gia hay chúng ta thầu được, đối với Chí Thành cũng không có gì khác biệt, em gái anh không đủ bản lĩnh làm anh ta thay đổi quyết định. Nếu nói có người phụ nữ có thể ảnh hưởng tới Chí Thành thì chỉ có lão thái bà kia mà thôi.”
Chu Chấn mỉm cười, ông còn tưởng Chu Hàm Thanh nói Trì Hân Vân, không ngờ là Hạ thái thái. Nếu người khác thì dễ, có thể tìm cách thuyết phục, nhưng Hạ thái thái luôn chướng mắt Chu gia, ông ngay cả nói vài lời cũng không dám.
Chu Chấn nghĩ nghĩ định nói thêm gì đó thì người Trì gia tới. Chu Hàm Thanh vội vàng dặn dò một tiếng, sau đó đi tới cửa tiếp đón. Chu Chấn nửa hâm mộ nửa ghen tị nhìn bóng dáng Hạ Chí Thành mà nãy giờ mình tìm kiếm, ngay lúc Trì gia xuất hiện liền lập tức ra đón, trong lòng quyết tâm, Chu gia sớm muộn gì cũng có ngày vượt qua Trì gia.
Bên này sắc mặt Chu Chấn khẽ biến, bên kia Hạ Chí Kiệt từ xa xa nhìn thấy, cười cười bưng rượu đi tới.
“Chú Chu, lâu rồi không thấy, càng lúc càng trẻ a!”
Chu Chấn cười ha hả: “Quá khen quá khen.”
Hai người đều là cáo già trên thương trường nhiền năm, rất nhanh liền trò chuyện sôi nổi.
Cửa đại sảnh. Trì Thủ Chính tươi cười đi đến, vừa đi vừa cúi đầu nói chuyện với Hạ Trạch ở bên người. Trì Dĩ Hoành ở bên kia, vẻ mặt cũng đầy ý cười, ngẫu nhiên cũng chen một câu vào câu chuyện của hai người. Ba người thoạt nhìn tình cảm rất tốt, không hề giống lời đồn đãi Hạ Trạch bất hòa với Trì gia.
Mọi người trong phòng đều nhìn thấy, đều thầm suy đoán, ra mòi, Hạ Trạch tự mình ra ngoài đón Trì Thủ Chính. Những người có quan hệ tốt với Trì gia thì đều không khỏi nghĩ, Hạ Trạch thật sự trưởng thành rồi. Đám người có tâm tư bát quái rất nhanh chuyển tầm mắt đến chỗ Chu Hàm Thanh đang đứng phía sau Hạ Chí Thành, muốn thử xem lúc này bà ta có phản ứng gì. Đáng tiếc Chu Hàm Thanh từ đầu tiến cuối vẫn mỉm cười, nhìn không ra chút mất hứng nào.
Hạ Trạch dưới tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, tươi cười bất biến. Đời trước lúc này anh họ còn chưa về, thọ yến bà nội chỉ có mình cữu cữu tới. Cậu khi đó không hiểu chuyện, không chỉ không ra đón, thậm chí chỉ nói với cữu cữu vài câu. Sau đó từ miệng người khác mới biết mình hành động như vậy là không cho cữu cữu chút mặt mũi nào. Cữu cữu tuy không tức giận nhưng trong lòng cũng thực khó chịu. Lần này Hạ Trạch từ sớm đã chờ ở cửa, lúc nhìn thấy cửu cửu vì thấy mình mà lộ ra vẻ mặt vui sướng, Hạ Trạch cảm thấy thực chua xót nhưng cố tươi cười bước tới đón.
Tâm tình Trì Thủ Chính tốt lắm, chưa từng vui vẻ đến vậy. Khoảng thời gian sau đó cứ giữ Hạ Trạch ở bên người. Mặc kệ là cùng ai chào hỏi đều cười ha hả giới thiệu Hạ Trạch một lần. Hạ Trạch lễ nghi hoàn mỹ, biểu hiện ngoan ngoãn. Gương mặt dị thường tinh xảo lại sắm vai nhu thuận, quả thực hệt như một thiên sứ. Nhất thời mọi người đều khen ngợi Hạ Trạch hiểu chuyện, ngay cả những chuyện đánh nhau quậy phá lúc trước cũng bị một câu trẻ con nghịch ngợm cho qua.
Đi một vòng, Trì Thủ Chính cảm thấy mỹ mãn phất tay với Hạ Trạch: “Giờ cữu cữu phải đi tìm mấy ông bạn già ôn chuyện, Tiểu Trạch tự đi chơi đi. Tìm đám bạn con hay cô bé xinh đẹp nào đó nói chuyện đi.”
Hạ Trạch: “…”
Trì Thủ Chính cười ha hả, nháy mắt với Hạ Trạch rồi bỏ cậu cùng Trì Dĩ Hoành đứng tại chỗ, đi tìm ông bạn Mặc gia.
Hạ Trạch lúng quẫn nhìn Trì Dĩ Hoành, Trì Dĩ Hoành nhịn không được cũng mỉm cười. Có phục vụ bưng rượu đi ngang qua, Hạ Trạch tùy tay định lấy một ly, không ngờ Trì Dĩ Hoành giành trước lấy một ly nước trái cây nhét vào tay cậu: “Con nít không được uống rượu.”
Hạ Trạch lập tới nghĩ tới lần trước ở quán bar Trì Dĩ Hoành giận không nhẹ, nghẹn một lúc lâu mới nói: “…em đã mười tám rồi.”
Trì Dĩ Hoành nhướng mi cười cười, đang định nói chuyện thì đột nhiên dừng lại, Hạ Trạch luôn rất mẫn cảm với phản ứng của Trì Dĩ Hoành, lập tức theo tầm mắt anh nhìn qua, liền thấy ở một góc đại sảnh, phụ thân đang dìu một phụ nữ trung niên nói gì đó. Người nọ thoạt nhìn rất bất an, không ngừng dùng khăn tay lau vạt áo phụ thân, giống như không cẩn thận đổ thứ gì đó lên.
Hạ Trạch lúc đầu cũng lơ đễnh, đơn giản là bà ta không cẩn thận đổ nước lên người phụ thân mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì. Lúc định thu hồi tầm mắt thì đột nhiên thấy được gương mặt khẩn trương của Hạ Nguyên. Mà tầm mắt Hạ Nguyên lại chăm chú nhìn người phụ nữ kia, nếu không phải trường hợp không đúng, Hạ Trạch có ảo giác Hạ Nguyên sẽ xông tới kéo người phụ nữ kia đi.
Trong lòng Hạ Trạch vừa động, tầm mắt một lần nữ trở về chỗ phụ thân cùng người phụ nữ xa lạ kia. Phụ thân tựa hồ nói với người xung quanh gì đó, chỉ chỉ vạt áo, vẻ mặt xin lỗi thong dong rời khỏi đại sảnh. Mà đồng thời, người phụ nữ kia cũng làm như không có việc gì ở gần đó lượn một vòng, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Hành vi một trước một sau rời đi của hai người làm Hạ Trạch bật người bám theo, bản năng mách bảo sự tình không đơn giản như cậu thấy. Nháy mắt nhấc chân, Hạ Trạch liền ý thức được Trì Dĩ Hoành còn ở bên cạnh. Cậu làm ra vẻ tự nhiên nhìn anh: “Đại sảnh nóng quá. Anh họ, em ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Trì Dĩ Hoành hiểu rõ nhìn Hạ Trạch, gật gật đầu.
Hạ Trạch không kịp suy nghĩ ánh mắt của Trì Dĩ Hoành có ý gì, chỉ vội vàng bước đi. Nhìn trái nhìn phải không thấy bóng dáng phụ thân, Hạ Trạch do dự thử dọc theo hành lang đi tới kho chứa đồ bên cạnh Thận Tư đường.
Kho chứa đồ của Hạ gia nằm sát bên Thận Tư đường, là một căn phòng dài, ngày thường dùng để cất chứa vật dụng cùng đồ trang trí không dùng tới, rất hiếm người lui tới. Hạ Trạch nghĩ thầm, nếu phụ thân có chuyện muốn giấu thì đó quả thực là một nơi bí mật. Cậu một đường nhẹ tay nhẹ chân, cố hết sức không phát ra âm thanh. Ven đường không có ai tới lui, cũng không có bất cứ âm thanh nói chuyện. Đang nghĩ ngợi có phải mình đoán sai hay không thì chợt nghe thấy tiếng phụ thân cất cao từ kho đồ ở cuối hành lang, không che dấu được tức giận.
“Điền Hiểu Tĩnh, cô muốn hủy hoại nó mới cam tâm hả?”
Hạ Trạch dừng bước, nhịn không được thầm nghĩ, Điền Hiểu Tĩnh là ai?
Tiếp đó giọng nữ the thé vang lên: “Nó là con tôi, tôi làm sao muốn hủy hoại nó chứ.”
Nó là ai? Đây là ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu Hạ Trạch. Nhưng tiếp sau đó cậu phản ứng ngay, con? Thái độ khẩn trương của phụ thân có ý tứ gì? Hạ Trạch lập tức liên tưởng đến gì đó, trái tim trong lồng ngực bang bang nhảy dựng, kìm lòng không đậu nhích tới trước vài bước, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.
Có lẽ bọn họ ý thức được cảm xúc dao động, Hạ Trạch nghe thấy tiếng bước chân đi sâu vào trong kho chứa đồ, vì thế âm thanh nói chuyện cũng ngày càng nhỏ dần. Hạ Trạch đã không còn nghe rõ bọn họ nói gì. Cơ hồ theo bản năng muốn đưa tay đẩy cửa kho, ngay lúc này một bàn tay từ sau lưng đột ngột vươn tới chụp lấy cậu.
Hạ Trạch hoảng sợ, ngẩng mạnh đầu, đối diện là ánh mắt không đồng ý của Trì Dĩ Hoành.
“Anh… họ…” Hạ Trạch im lặng gọi một tiếng.
Trì Dĩ Hoành giữ chặt Hạ Trạch, lắc đầu. Từ lúc ở đại sảnh, anh đã nhận ra tâm tình Hạ Trạch không ổn, nhưng anh cũng không mấy để tâm. Dượng bất quá chỉ đụng phải một người phụ nữ xa lạ mà thôi, Hạ Trạch tâm tư mẫn cảm không biết liên tưởng đến cái gì. Nhìn thấy Hạ Trạch theo dượng ra khỏi đại sảnh, Trì Dĩ Hoành vốn nghĩ chờ Hạ Trạch phát hiện không phải chuyện như cậu nghĩ thì sẽ quay lại. Bất quá nghĩ thì nghĩ nhưng vẫn lo lắng, lỡ Hạ Trạch xúc động xung đột với dượng thì không tốt. Vì thế một đường tìm kiếm bóng dáng Hạ Trạch đi tới đây, không ngờ từ xa xa lại nghe thấy dượng nói chuyện với người nọ. Hiện giờ Trì Dĩ Hoành cũng bắt đầu cảm thấy tình huống không đúng, nhưng đoán thì đoán, không có nghĩa anh cảm thấy Hạ Trạch nên mạo hiểm nghe lén. Lỡ bị dượng phát hiện thì thực khó xử, không bằng lén điều tra.
Trì Dĩ Hoành đang định kéo Hạ Trạch rời đi, không ngờ phía sau lại truyền tới tiếng bước chân, ẩn ẩn còn có tiếng Hạ Tân nói chuyện. Lúc này thì không còn cách nào rời đi. Kho đồ nằm ở cuối hành lang, trước mặt là tường không thể đi. Nếu quay lại đường cũ thì đụng Hạ Tân, chỉ cần Hạ Tân mở miệng gọi một tiếng, Hạ Chí Thành ở bên trong sẽ biết Hạ Trạch ở ngoài cửa. Nghe tiếng bước chân của Hạ Tân ngày càng gần, Trì Dĩ Hoành nhanh chóng quyết định đẩy cửa nhà kho, kéo Hạ Trạch vào trong.
Âm thanh bên trong cánh cửa nhất thời biến mất, cả căn phòng tối đen im lặng một mảnh. Trì Dĩ Hoành đứng ở cửa, nương theo ánh sáng miễn cưỡng nhìn ra bên trong chất đầy đồ đạc, một đường xếp dài tới tận trong cùng, chỉ chừa một con đường nhỏ đủ hai người đi ở chính giữa.
Lúc này Trì Dĩ Hoành hoàn toàn an tâm. Anh sở dĩ dám kéo Hạ Trạch trốn vào đây cũng vì đoán được bên trong hẳn chất đầy đồ, Hạ Chí Thành hẳn không thể nhìn rõ người vào là ai. Anh vốn chỉ nghĩ mang Hạ Trạch trốn ở cửa một lúc là được, không ngờ tiếng bước chân bên ngoài cũng đang hướng thẳng tới đây. Trì Dĩ Hoành bất đắc dĩ kéo Hạ Trạch lần mò vài bước, chui vào giữa mấy chiếc tủ lớn, khó khăn lắm mới che chắn được thân ảnh hai người.
Ai cũng không lên tiếng, mà lúc này cũng không biết nên nói gì. Khe hở nhỏ đến đáng thương, Hạ Trạch chỉ có thể dán sát vào ngực Trì Dĩ Hoành. Cậu mờ mịt nghĩ, sự tình sao lại biến thành như vậy? Cậu vốn ôm tâm tình thà giết nhầm chứ không bỏ sót mà chạy theo phụ thân, xem thử rốt cuộc là chuyện gì? Không ngờ lại nghe thấy đoạn trò chuyện kia, cậu còn chưa hoàn hồn thì Trì Dĩ Hoành đột nhiên xuất hiện, cuối cùng biến thành cậu cùng Trì Dĩ Hoành lén lén lút lút trốn ở đây.
Sao lại trốn vào đây a? Hạ Trạch còn đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy cửa nhà kho bị đẩy ra, lại có người tiến vào. Ánh sáng sáng ngời chợt lóe, Hạ Trạch lúc này mới chú ý cái tủ che trước mặt bọn họ từa hồ là loại tủ kiểu cũ, xuyên thấu qua đồ án điêu khắc, vừa lúc có thể nhìn thấy bên ngoài.
Không hề xa lạ, người tới là Hạ Tân cùng Thẩm Gia Thạch.
Hạ Tân vừa tiến vào liền cười nói: “Nơi này không tồi, ai cũng không tìm thấy. Cưng à, nói thật em cũng nhịn không được đi?”
Thẩm Gia Thạch lạnh nhạt nói: “Làm liền làm, nói nhiều như vậy làm gì.”
Hai người vừa nói vậy, Hạ Trạch liền ý thức được chuyện gì, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Ngay sau đó, tiếng quần áo ma sát sàn sạt vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng nước giữa những nụ hôn hỗn loạn. Hạ Trạch túng quẩn, thầm nghĩ chính mình nên phản ứng thế nào. Một bàn tay to ấm áp đột nhiên áp lên mặt, che khuất tầm mắt cậu.
Hạ Trạch: “…”
Trì Dĩ Hoành phản ứng gần như là theo bản năng, lúc Hạ Tân cùng Thẩm Gia Thạch xuất hiện ở nhà kho, Trì Dĩ Hoành vẫn chưa ý thức được gì. Mà lúc Hạ Tân mở miệng, anh nhất thời cũng cảm thấy xấu hổ. Một mình anh thì không sao, chính là Hạ Trạch còn ở nơi này, sao có thể để Hạ Trạch nhìn thấy mấy chuyện này?
Phản ứng đầu tiên của anh là che mắt Hạ Trạch, nhưng làm rồi mới nhận ra trong phòng tối như vậy, cho dù không che thì phòng chừng Hạ Trạch cùng không nhìn thấy gì, cái nên che là lỗ tai mới đúng.
Trì Dĩ Hoành đang suy nghĩ thì cảm thấy ánh mắt Hạ Trạch dưới tay mình khẽ chớp chớp, hàng mi thật dài hệt như một cây quạt nhỏ gãi gãi làm lòng bàn tay anh ngứa ngứa, mà tựa hồ ngay cả trái tim cũng ngứa theo.
Động tĩnh của hai người ở cửa vẫn còn tiếp diễn, Trì Dĩ Hoành nghe thấy tiếng rên rỉ đè nén của Thẩm Gia Thạch. Có lẽ vì tầm mắt bị che, thính lực ngược lại lại càng thêm mẫn cảm. Âm thanh Thẩm Gia Thạch giống như vang vọng sát bên tai, tràn ngập hương vị tình dục phóng đãng. Trì Dĩ Hoành buông bàn tay đang che trước mắt Hạ Trạch xuống, bất đắc dĩ chuyển thành che tai.
Hạ Trạch: “…”
_________
Hoàn
*****
Thọ yến Hạ nãi nãi trong giới thượng lưu Hải thành là một việc lớn. Phàm là người nhận được thiệp mời đều rất coi trong, buổi tối chưa tới bảy giờ, khách khứa từ khắp nơi ở Hải thành chạy tới nhà tổ Hạ gia. Nơi Hạ gia dùng để đãi khách chính là tiền viện Thận Tư đường, thiết kế vốn dành để tiếp khách. Sau giải phóng Hạ gia một lần nữa trang hoàng lại một phen, bố trí hiện đại hơn, vẫn như cũ dùng làm nơi tiếp đãi khách.
Một nhà ba người Chu Chấn là người đến sớm nhất trong số khách khứa. Vì biểu thị coi trọng chuyện này, vợ Chu Chấn còn cố ý từ nước ngoài bay về. Từ rất xa nhìn thấy anh trai nhà mình, Chu Hàm Thanh cười khanh khánh đi tới tiếp đón, tự mình dẫn cả nhà Chu Chấn tới gặp Hạ nãi nãi.
Đối với đứa con dâu Chu Hàm Thanh này, Hạ nãi nãi cho đến giờ chưa từng vừa lòng. Một đứa con gái xuất thân nghèo khó, không biết Hạ Chí Thành rốt cuộc coi trọng chỗ nào.
Nói đến, hai cuộc hôn nhân của Hạ Chí Thành, Hạ nãi nãi kỳ thật đều không hài lòng. Lần đầu tiên cùng Trì Hân Vân, nếu luận nhân phẩm, Hạ nãi nãi không bới móc được tật xấu nào, nhưng ai bảo Trì Hân Vân là con gái Trì gia cơ chứ? Hạ nãi nãi nghĩ tới Trì gia liền không vui, nếu không phải Hạ gia gia cùng Hạ Chí Thành kiên trì, bà sao có thể đồng ý để Trì Hân Vân gả vào. Hơn nữa Trì Hân Vân thoạt nhìn dịu dàng thùy mị dễ bắt nạt nhưng bản chất lại rất cường liệt, một chút cũng không chịu thua thiệt. Hạ nãi nãi cùng Trì Hân Vân làm mẹ chồng nàng dâu gần mười năm, chưa có lần nào chiếm thượng phong.
Tới khi Trì Hân Vân qua đời, Hạ nãi nãi nghĩ mình cuối cùng cũng có thể chọn một đứa con dâu yêu thích, nào ngờ Hạ Chí Thành cư nhiên tiền trảm hậu tấu, cưới một Chu Hàm Thanh không hề có chút gia thế nào. Hạ nãi nãi tức chết đi được, liên tiếp mấy tháng không để tâm tới Hạ Chí Thành. Cho tới giờ, Hạ nãi nãi đối với Chu Hàm Thanh vẫn không vừa mắt, luôn bắt bẻ.
Buổi sinh thần hôm nay, tâm tình Hạ nãi nãi không tệ lắm, đối với cả nhà Chu Chấn thản nhiên nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười nhạt. Chu Chấn thức thời nói vài câu cát tường xong lập tức theo Chu Hàm Thanh rời đi, còn thuận tay bảo Chu Tử Xương đi tìm Hạ Trạch.
Chu Tử Xương không dám nói mình đã hơn một tuần không liên lạc với Hạ Trạch, vẻ mặt đau khổ đáp ứng, sau đó quay đầu tìm kiếm bóng dáng Hạ Trạch ở đại sảnh. Đuổi Chu Tử Xương đi rồi, Chu Chấn nói tới chính sự: “Thế nào? Em rể vẫn nói không được à?”
Chu Hàm Thanh phiền lòng gật gật đầu, đè thấp giọng nói: “Anh cả, anh cũng biết tính tình Chí Thành. Việc nhỏ thì nâng tay cho qua, nhưng việc lớn thì không thể mập mờ. Mảnh đất này cho dù là Trì gia hay chúng ta thầu được, đối với Chí Thành cũng không có gì khác biệt, em gái anh không đủ bản lĩnh làm anh ta thay đổi quyết định. Nếu nói có người phụ nữ có thể ảnh hưởng tới Chí Thành thì chỉ có lão thái bà kia mà thôi.”
Chu Chấn mỉm cười, ông còn tưởng Chu Hàm Thanh nói Trì Hân Vân, không ngờ là Hạ thái thái. Nếu người khác thì dễ, có thể tìm cách thuyết phục, nhưng Hạ thái thái luôn chướng mắt Chu gia, ông ngay cả nói vài lời cũng không dám.
Chu Chấn nghĩ nghĩ định nói thêm gì đó thì người Trì gia tới. Chu Hàm Thanh vội vàng dặn dò một tiếng, sau đó đi tới cửa tiếp đón. Chu Chấn nửa hâm mộ nửa ghen tị nhìn bóng dáng Hạ Chí Thành mà nãy giờ mình tìm kiếm, ngay lúc Trì gia xuất hiện liền lập tức ra đón, trong lòng quyết tâm, Chu gia sớm muộn gì cũng có ngày vượt qua Trì gia.
Bên này sắc mặt Chu Chấn khẽ biến, bên kia Hạ Chí Kiệt từ xa xa nhìn thấy, cười cười bưng rượu đi tới.
“Chú Chu, lâu rồi không thấy, càng lúc càng trẻ a!”
Chu Chấn cười ha hả: “Quá khen quá khen.”
Hai người đều là cáo già trên thương trường nhiền năm, rất nhanh liền trò chuyện sôi nổi.
Cửa đại sảnh. Trì Thủ Chính tươi cười đi đến, vừa đi vừa cúi đầu nói chuyện với Hạ Trạch ở bên người. Trì Dĩ Hoành ở bên kia, vẻ mặt cũng đầy ý cười, ngẫu nhiên cũng chen một câu vào câu chuyện của hai người. Ba người thoạt nhìn tình cảm rất tốt, không hề giống lời đồn đãi Hạ Trạch bất hòa với Trì gia.
Mọi người trong phòng đều nhìn thấy, đều thầm suy đoán, ra mòi, Hạ Trạch tự mình ra ngoài đón Trì Thủ Chính. Những người có quan hệ tốt với Trì gia thì đều không khỏi nghĩ, Hạ Trạch thật sự trưởng thành rồi. Đám người có tâm tư bát quái rất nhanh chuyển tầm mắt đến chỗ Chu Hàm Thanh đang đứng phía sau Hạ Chí Thành, muốn thử xem lúc này bà ta có phản ứng gì. Đáng tiếc Chu Hàm Thanh từ đầu tiến cuối vẫn mỉm cười, nhìn không ra chút mất hứng nào.
Hạ Trạch dưới tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, tươi cười bất biến. Đời trước lúc này anh họ còn chưa về, thọ yến bà nội chỉ có mình cữu cữu tới. Cậu khi đó không hiểu chuyện, không chỉ không ra đón, thậm chí chỉ nói với cữu cữu vài câu. Sau đó từ miệng người khác mới biết mình hành động như vậy là không cho cữu cữu chút mặt mũi nào. Cữu cữu tuy không tức giận nhưng trong lòng cũng thực khó chịu. Lần này Hạ Trạch từ sớm đã chờ ở cửa, lúc nhìn thấy cửu cửu vì thấy mình mà lộ ra vẻ mặt vui sướng, Hạ Trạch cảm thấy thực chua xót nhưng cố tươi cười bước tới đón.
Tâm tình Trì Thủ Chính tốt lắm, chưa từng vui vẻ đến vậy. Khoảng thời gian sau đó cứ giữ Hạ Trạch ở bên người. Mặc kệ là cùng ai chào hỏi đều cười ha hả giới thiệu Hạ Trạch một lần. Hạ Trạch lễ nghi hoàn mỹ, biểu hiện ngoan ngoãn. Gương mặt dị thường tinh xảo lại sắm vai nhu thuận, quả thực hệt như một thiên sứ. Nhất thời mọi người đều khen ngợi Hạ Trạch hiểu chuyện, ngay cả những chuyện đánh nhau quậy phá lúc trước cũng bị một câu trẻ con nghịch ngợm cho qua.
Đi một vòng, Trì Thủ Chính cảm thấy mỹ mãn phất tay với Hạ Trạch: “Giờ cữu cữu phải đi tìm mấy ông bạn già ôn chuyện, Tiểu Trạch tự đi chơi đi. Tìm đám bạn con hay cô bé xinh đẹp nào đó nói chuyện đi.”
Hạ Trạch: “…”
Trì Thủ Chính cười ha hả, nháy mắt với Hạ Trạch rồi bỏ cậu cùng Trì Dĩ Hoành đứng tại chỗ, đi tìm ông bạn Mặc gia.
Hạ Trạch lúng quẫn nhìn Trì Dĩ Hoành, Trì Dĩ Hoành nhịn không được cũng mỉm cười. Có phục vụ bưng rượu đi ngang qua, Hạ Trạch tùy tay định lấy một ly, không ngờ Trì Dĩ Hoành giành trước lấy một ly nước trái cây nhét vào tay cậu: “Con nít không được uống rượu.”
Hạ Trạch lập tới nghĩ tới lần trước ở quán bar Trì Dĩ Hoành giận không nhẹ, nghẹn một lúc lâu mới nói: “…em đã mười tám rồi.”
Trì Dĩ Hoành nhướng mi cười cười, đang định nói chuyện thì đột nhiên dừng lại, Hạ Trạch luôn rất mẫn cảm với phản ứng của Trì Dĩ Hoành, lập tức theo tầm mắt anh nhìn qua, liền thấy ở một góc đại sảnh, phụ thân đang dìu một phụ nữ trung niên nói gì đó. Người nọ thoạt nhìn rất bất an, không ngừng dùng khăn tay lau vạt áo phụ thân, giống như không cẩn thận đổ thứ gì đó lên.
Hạ Trạch lúc đầu cũng lơ đễnh, đơn giản là bà ta không cẩn thận đổ nước lên người phụ thân mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì. Lúc định thu hồi tầm mắt thì đột nhiên thấy được gương mặt khẩn trương của Hạ Nguyên. Mà tầm mắt Hạ Nguyên lại chăm chú nhìn người phụ nữ kia, nếu không phải trường hợp không đúng, Hạ Trạch có ảo giác Hạ Nguyên sẽ xông tới kéo người phụ nữ kia đi.
Trong lòng Hạ Trạch vừa động, tầm mắt một lần nữ trở về chỗ phụ thân cùng người phụ nữ xa lạ kia. Phụ thân tựa hồ nói với người xung quanh gì đó, chỉ chỉ vạt áo, vẻ mặt xin lỗi thong dong rời khỏi đại sảnh. Mà đồng thời, người phụ nữ kia cũng làm như không có việc gì ở gần đó lượn một vòng, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.
Hành vi một trước một sau rời đi của hai người làm Hạ Trạch bật người bám theo, bản năng mách bảo sự tình không đơn giản như cậu thấy. Nháy mắt nhấc chân, Hạ Trạch liền ý thức được Trì Dĩ Hoành còn ở bên cạnh. Cậu làm ra vẻ tự nhiên nhìn anh: “Đại sảnh nóng quá. Anh họ, em ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Trì Dĩ Hoành hiểu rõ nhìn Hạ Trạch, gật gật đầu.
Hạ Trạch không kịp suy nghĩ ánh mắt của Trì Dĩ Hoành có ý gì, chỉ vội vàng bước đi. Nhìn trái nhìn phải không thấy bóng dáng phụ thân, Hạ Trạch do dự thử dọc theo hành lang đi tới kho chứa đồ bên cạnh Thận Tư đường.
Kho chứa đồ của Hạ gia nằm sát bên Thận Tư đường, là một căn phòng dài, ngày thường dùng để cất chứa vật dụng cùng đồ trang trí không dùng tới, rất hiếm người lui tới. Hạ Trạch nghĩ thầm, nếu phụ thân có chuyện muốn giấu thì đó quả thực là một nơi bí mật. Cậu một đường nhẹ tay nhẹ chân, cố hết sức không phát ra âm thanh. Ven đường không có ai tới lui, cũng không có bất cứ âm thanh nói chuyện. Đang nghĩ ngợi có phải mình đoán sai hay không thì chợt nghe thấy tiếng phụ thân cất cao từ kho đồ ở cuối hành lang, không che dấu được tức giận.
“Điền Hiểu Tĩnh, cô muốn hủy hoại nó mới cam tâm hả?”
Hạ Trạch dừng bước, nhịn không được thầm nghĩ, Điền Hiểu Tĩnh là ai?
Tiếp đó giọng nữ the thé vang lên: “Nó là con tôi, tôi làm sao muốn hủy hoại nó chứ.”
Nó là ai? Đây là ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu Hạ Trạch. Nhưng tiếp sau đó cậu phản ứng ngay, con? Thái độ khẩn trương của phụ thân có ý tứ gì? Hạ Trạch lập tức liên tưởng đến gì đó, trái tim trong lồng ngực bang bang nhảy dựng, kìm lòng không đậu nhích tới trước vài bước, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.
Có lẽ bọn họ ý thức được cảm xúc dao động, Hạ Trạch nghe thấy tiếng bước chân đi sâu vào trong kho chứa đồ, vì thế âm thanh nói chuyện cũng ngày càng nhỏ dần. Hạ Trạch đã không còn nghe rõ bọn họ nói gì. Cơ hồ theo bản năng muốn đưa tay đẩy cửa kho, ngay lúc này một bàn tay từ sau lưng đột ngột vươn tới chụp lấy cậu.
Hạ Trạch hoảng sợ, ngẩng mạnh đầu, đối diện là ánh mắt không đồng ý của Trì Dĩ Hoành.
“Anh… họ…” Hạ Trạch im lặng gọi một tiếng.
Trì Dĩ Hoành giữ chặt Hạ Trạch, lắc đầu. Từ lúc ở đại sảnh, anh đã nhận ra tâm tình Hạ Trạch không ổn, nhưng anh cũng không mấy để tâm. Dượng bất quá chỉ đụng phải một người phụ nữ xa lạ mà thôi, Hạ Trạch tâm tư mẫn cảm không biết liên tưởng đến cái gì. Nhìn thấy Hạ Trạch theo dượng ra khỏi đại sảnh, Trì Dĩ Hoành vốn nghĩ chờ Hạ Trạch phát hiện không phải chuyện như cậu nghĩ thì sẽ quay lại. Bất quá nghĩ thì nghĩ nhưng vẫn lo lắng, lỡ Hạ Trạch xúc động xung đột với dượng thì không tốt. Vì thế một đường tìm kiếm bóng dáng Hạ Trạch đi tới đây, không ngờ từ xa xa lại nghe thấy dượng nói chuyện với người nọ. Hiện giờ Trì Dĩ Hoành cũng bắt đầu cảm thấy tình huống không đúng, nhưng đoán thì đoán, không có nghĩa anh cảm thấy Hạ Trạch nên mạo hiểm nghe lén. Lỡ bị dượng phát hiện thì thực khó xử, không bằng lén điều tra.
Trì Dĩ Hoành đang định kéo Hạ Trạch rời đi, không ngờ phía sau lại truyền tới tiếng bước chân, ẩn ẩn còn có tiếng Hạ Tân nói chuyện. Lúc này thì không còn cách nào rời đi. Kho đồ nằm ở cuối hành lang, trước mặt là tường không thể đi. Nếu quay lại đường cũ thì đụng Hạ Tân, chỉ cần Hạ Tân mở miệng gọi một tiếng, Hạ Chí Thành ở bên trong sẽ biết Hạ Trạch ở ngoài cửa. Nghe tiếng bước chân của Hạ Tân ngày càng gần, Trì Dĩ Hoành nhanh chóng quyết định đẩy cửa nhà kho, kéo Hạ Trạch vào trong.
Âm thanh bên trong cánh cửa nhất thời biến mất, cả căn phòng tối đen im lặng một mảnh. Trì Dĩ Hoành đứng ở cửa, nương theo ánh sáng miễn cưỡng nhìn ra bên trong chất đầy đồ đạc, một đường xếp dài tới tận trong cùng, chỉ chừa một con đường nhỏ đủ hai người đi ở chính giữa.
Lúc này Trì Dĩ Hoành hoàn toàn an tâm. Anh sở dĩ dám kéo Hạ Trạch trốn vào đây cũng vì đoán được bên trong hẳn chất đầy đồ, Hạ Chí Thành hẳn không thể nhìn rõ người vào là ai. Anh vốn chỉ nghĩ mang Hạ Trạch trốn ở cửa một lúc là được, không ngờ tiếng bước chân bên ngoài cũng đang hướng thẳng tới đây. Trì Dĩ Hoành bất đắc dĩ kéo Hạ Trạch lần mò vài bước, chui vào giữa mấy chiếc tủ lớn, khó khăn lắm mới che chắn được thân ảnh hai người.
Ai cũng không lên tiếng, mà lúc này cũng không biết nên nói gì. Khe hở nhỏ đến đáng thương, Hạ Trạch chỉ có thể dán sát vào ngực Trì Dĩ Hoành. Cậu mờ mịt nghĩ, sự tình sao lại biến thành như vậy? Cậu vốn ôm tâm tình thà giết nhầm chứ không bỏ sót mà chạy theo phụ thân, xem thử rốt cuộc là chuyện gì? Không ngờ lại nghe thấy đoạn trò chuyện kia, cậu còn chưa hoàn hồn thì Trì Dĩ Hoành đột nhiên xuất hiện, cuối cùng biến thành cậu cùng Trì Dĩ Hoành lén lén lút lút trốn ở đây.
Sao lại trốn vào đây a? Hạ Trạch còn đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy cửa nhà kho bị đẩy ra, lại có người tiến vào. Ánh sáng sáng ngời chợt lóe, Hạ Trạch lúc này mới chú ý cái tủ che trước mặt bọn họ từa hồ là loại tủ kiểu cũ, xuyên thấu qua đồ án điêu khắc, vừa lúc có thể nhìn thấy bên ngoài.
Không hề xa lạ, người tới là Hạ Tân cùng Thẩm Gia Thạch.
Hạ Tân vừa tiến vào liền cười nói: “Nơi này không tồi, ai cũng không tìm thấy. Cưng à, nói thật em cũng nhịn không được đi?”
Thẩm Gia Thạch lạnh nhạt nói: “Làm liền làm, nói nhiều như vậy làm gì.”
Hai người vừa nói vậy, Hạ Trạch liền ý thức được chuyện gì, nhất thời cảm thấy xấu hổ. Ngay sau đó, tiếng quần áo ma sát sàn sạt vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng nước giữa những nụ hôn hỗn loạn. Hạ Trạch túng quẩn, thầm nghĩ chính mình nên phản ứng thế nào. Một bàn tay to ấm áp đột nhiên áp lên mặt, che khuất tầm mắt cậu.
Hạ Trạch: “…”
Trì Dĩ Hoành phản ứng gần như là theo bản năng, lúc Hạ Tân cùng Thẩm Gia Thạch xuất hiện ở nhà kho, Trì Dĩ Hoành vẫn chưa ý thức được gì. Mà lúc Hạ Tân mở miệng, anh nhất thời cũng cảm thấy xấu hổ. Một mình anh thì không sao, chính là Hạ Trạch còn ở nơi này, sao có thể để Hạ Trạch nhìn thấy mấy chuyện này?
Phản ứng đầu tiên của anh là che mắt Hạ Trạch, nhưng làm rồi mới nhận ra trong phòng tối như vậy, cho dù không che thì phòng chừng Hạ Trạch cùng không nhìn thấy gì, cái nên che là lỗ tai mới đúng.
Trì Dĩ Hoành đang suy nghĩ thì cảm thấy ánh mắt Hạ Trạch dưới tay mình khẽ chớp chớp, hàng mi thật dài hệt như một cây quạt nhỏ gãi gãi làm lòng bàn tay anh ngứa ngứa, mà tựa hồ ngay cả trái tim cũng ngứa theo.
Động tĩnh của hai người ở cửa vẫn còn tiếp diễn, Trì Dĩ Hoành nghe thấy tiếng rên rỉ đè nén của Thẩm Gia Thạch. Có lẽ vì tầm mắt bị che, thính lực ngược lại lại càng thêm mẫn cảm. Âm thanh Thẩm Gia Thạch giống như vang vọng sát bên tai, tràn ngập hương vị tình dục phóng đãng. Trì Dĩ Hoành buông bàn tay đang che trước mắt Hạ Trạch xuống, bất đắc dĩ chuyển thành che tai.
Hạ Trạch: “…”
_________
Hoàn