Chương : 23
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [23] Tham Niệm
*****
Lúc Trì Dĩ Hoành đi gặp lão K thì cũng chiếu theo Hạ Trạch chuẩn bị một phần tư liệu. Tuy anh chưa tưng nghe qua cái tên Hàn Linh, nhưng nếu Hạ Trạch đã coi trọng thì anh cũng không dám phớt lờ, đồng dạng thêm cái tên Hàn Linh vào danh sách cần điều tra.
Sau khi cùng lão K thảo luận nhất trí nội dung điều tra, Trì Dĩ Hoành nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, Hạ Trạch trước lúc anh tìm lão K đã ủy thác cho thám tử tư tốt nhất Hải thành, lão A điều tra chuyện này. Cùng ngành trước giờ luôn là oan gia, hai cái tên lão K cùng lão A tương tự như vậy, Trì Dĩ Hoành không tin bọn họ không có quan hệ.
Quả nhiên, cái tên lão A lập tức làm lão K vốn vẫn lơ đễnh hăng tiết như vừa uống máu gà.
“Cái tên khốn khiếp! Không chỉ chạy tới tận Trung kinh cười nhạo tôi bị tai nạn xe cộ, còn dám đặt tên là lão A đè ta một phen. Lần này để ông cho tên đó biết ruốt cuộc ai mới là A, để gã thua tới tâm phục khẩu phục.”
Thành công kích thích tính hiếu chiến của lão K, Trì Dĩ Hoành vừa lòng cáo từ rời đi. Mảnh đất bên thành tây đã tới thời khắc mấu chốt, gần nhất tinh lực anh đều tập trung vào chuyện này. Lão K phải dụng tâm điều tra thì anh mới bớt việc một chút. Về phần lão A, cứ xem như để Hạ Trạch tôi luyện một phen.
Rời khỏi chỗ lão K không bao lâu, Trì Dĩ Hoành nhận được điện thoại trợ lý gọi tới. Theo nguồn tin đáng tin cậy, Chu gia trước giờ luôn cạnh tranh với bọn họ có ý liên thủ với lão Nhị Hạ gia đấu thầu mảnh đất kia. Đối với tin này Trì Dĩ Hoành cũng không quá bất ngờ, hôm thọ yến Hạ nãi nãi nhìn thấy Chu Chấn cùng Hạ Chí Kiệt trò chuyện vui vẻ như vậy, Trì phụ đã sớm chuẩn bị tâm lý. Đối với Trì gia mà nói, thực lực tuyệt đối là quan trọng nhất, cho dù Chu gia cùng Hạ gia liên thủ thì căn bản cũng không đủ gây áp lực. Trì Dĩ Hoành trong lòng nghĩ vậy nhưng vẫn căn dặn trợ lý tiếp tục chú ý động tĩnh của đối phương. Quang minh chính đại cạnh tranh bọn họ không sợ, chỉ sợ đối phương sẽ xử dụng một ít thủ đoạn mờ ám, này phải cẩn thận.
Trì Dĩ Hoành suy đoán không sai, sau khi Chu Chấn liên thủ với Hạ Chí Kiệt, hai người đồng thời quyết định động tay động chân ở chỗ Hạ Chí Thành. Tuy chính phủ quyết định đấu thầu mảnh đất bên thành tây một cách chính quy, nhưng kỳ thực khoảng trống vẫn rất nhiều. Bởi vì mảnh đất này sử dụng mô hình phát triển cụm liên kết, cho nên cũng không phải công ty nào thầu cao nhất là được, mà phải theo tiêu chí đánh giá toàn diện. Mà tiêu chí này phụ thuộc rất lớn vào con người, vì thế nó sẽ làm Chu gia có cơ hội quan hệ công chúng rất lớn.
Lần này, Chu Chấn không trực tiếp tới tìm Hạ Chí Thành, mà đi đường vòng thông qua Hạ Chí Kiệt lay động Hạ nãi nãi. Hạ nãi nãi vốn chướng mắt Chu gia, nhưng Hạ Chí Kiệt không ngừng ở bên cạnh thuyết phục. Ông cùng Chu Chấn đã bàn bạc sẽ chia ba bảy, Chu Chấn ra tiền, ông chỉ cần chi một phần nhỏ là được, cuộc mua bán thế này Hạ Chí Kiệt căn bản luyến tiếc từ bỏ. Hạ nãi nãi bị Hạ Chí Kiệt quấn nửa ngày, cũng muốn hạ thấp mặt mũi Trì gia, vì thế liền ỡm ờ đáp ứng.
Hạ Chí Thành vừa nhận được điện thoại của Hạ nãi nãi, nghe mẫu thân có việc tìm mình, cố ý dành ra khoảng thời gian giữa trưa chạy tới nhà tổ. Hai mẹ con trò chuyện vài câu thì Hạ nãi nãi chuyển đề tài tới hạng mục bên thành tây, nói tới nói lui ý là muốn nói đỡ cho Chu gia. Hạ Chí Thành lập tức kinh ngạc mỉm cười.
“Mẫu thân không phải vẫn thực chướng mắt Chu gia sao? Sao lại quan tâm tới chuyện này?”
Hạ nãi nãi nói: “Chu gia cũng coi như có mắt, tìm tới hợp tác với anh hai anh. Anh nghĩ tôi vì Chu gia chắc, tôi đây là vì anh hai cậu.”
Hạ Chí Thành lơ đễnh: “Chuyện này con không làm chủ được. Anh hai cùng Chu gia hợp tác, hoàn toàn có thể quang minh chính đại cạnh tranh với Trì gia, việc gì phải đi cửa sau?”
Hạ nãi nãi cả đời mạnh mẽ. Năm xưa chính trị bạo loạn, Hạ gia gia bị đưa xuống nông thôn cải tạo lao động không rảnh lo cho gia đình, là một tay Hạ nãi nãi nuôi lớn năm đứa con. Từ bé đám nhỏ kính sợ cùng Hạ gia gia áy náy nhường nhịn vì những nỗ lực của bà đã làm Hạ nãi nãi dưỡng thành thói quen nói một là một. Bà bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Chí Thành: “Thế nào? Tìm tới tôi thì chính là đi cửa sau? Anh cũng nói thằng hai đủ tư cách tranh với Trì gia, bất quá chỉ bảo anh thuận tiện thì quan tâm một chút, này cũng không được sao?”
Hạ Chí Thành gần năm mươi tuổi nhưng vẫn không có cách nào với tính tình của Hạ nãi nãi. Mấy năm nay cũng chỉ làm trái ý bà hai lần, mà còn đều là vì chuyện hôn nhân. Những phương diện khác ông đã quen nghe theo ý bà, chỉ đành cười khổ nói: “Con cũng nói với bọn họ rồi, lúc ra tiêu chuẩn phải rộng rãi một chút.”
Hạ Chí Thành cân nhắc, mảnh đất này cho ai kì thực cũng đều như nhau. Trước kia ông mặc kệ vì cho dù là Chu gia hay Hạ gia thì thực lực quá yếu so với Trì gia, sự chênh lệch của hai bên không phải một câu quan tâm là có thể bỏ qua, nếu làm thì rất dễ lưu lại nhược điểm. Hiện giờ Chu gia Hạ gia hai nhà liên hợp, tuy thực lực vẫn còn thua kém Trì gia, nhưng miễn cưỡng cũng có thể qua được. Chỉ cần Chu Chấn thông minh một chút thì muốn thắng ván này cũng không phải không được.
Hạ Chí Thành thỏa hiệp làm Hạ nãi nãi hài lòng gật gật đầu, nói tới một chuyện khác mà bà quan tâm.
“Lần trước Tiểu Tưởng có nói với tôi chuyện Vương Tu Võ định chuyển đi, hiện giờ đã xác định chưa?”
Hạ gia ba anh em, đứa lớn Hạ Chí Phi cùng đứa thứ tư Hạ Chí Thành đều theo con đường quan chức, chỉ có đứa thứ hai Hạ Chí Kiệt lựa chọn việc buôn bán. Mà giữa thằng cả với thằng tư thì thằng tư càng thuận lợi hơn. Nghĩ đến đứa con lớn thì Hạ nãi nãi lại nhớ trận náo động năm đó. Hạ Chí Phi trước đây cũng thực thông minh đáng yêu, chính là bị trận loạn lạc năm đó dọa hoảng, thông minh tháo vát lúc đầu một chút cũng không còn, trở nên nhút nhát yếu đuối, cả đời làm người thành thật. Hiện giờ Hạ Chí Phi đã sắp về hưu, Hạ nãi nãi đối với đứa con lớn này không còn gì trông mong, toàn bộ hi vọng đặt hết vào Hạ Chí Thành.
Vấn đề Hạ nãi nãi quan tâm cũng là điều Hạ Chí Thành lo lắng. Ông lắc đầu: “Phía trên vẫn chưa ra quyết định cuối cùng.”
Hạ nãi nãi nói: “Không có lửa thì sao có khói, Vương Tu Võ dám tung ra lời đồn này thì đã nắm chắc tám phần, Chí Thành, anh phải biết nắm bắt cơ hội này.”
Hạ Chí Thành dừng một chút, nhớ tới ý niệm vẫn quanh quẩn trong đầu, do dự nói: “…số tranh chữ phụ thân lưu lại cho Tiểu Trạch?”
Hạ nãi nãi lập tức hiểu ý, dứt khoát nói: “Tôi nghe nói Vương Tu Võ đam mê tranh sơn thủy đời Tống. Phụ thân anh thật ra có một bức như vậy.”
Hạ Chí Thành chần chờ: “Hạ Trạch…”
Hạ nãi nãi lơ đễnh: “Hạ Trạch là con anh, anh tốt thì nó mới tốt. Khó lắm mới cơ hội thân cận với Vương Tu Võ, chuyện này cứ quyết định như vậy.”
Hạ Chí Thành suy nghĩ mấy ngày vẫn không thể quyết tâm dùng tới những thứ phụ thân lưu lại cho Hạ Trạch. Năm đó vì sao phụ thân lại quyết định như vậy, trong lòng Hạ Chí Thành hiểu rất rõ. Phụ thân cảm thấy Hạ gia thực có lỗi với Hạ Trạch, muốn thay ông chuộc tội. Mấy năm nay, Hạ Chí Thành đối mặt với Hạ Trạch luôn có cảm giác chột dạ, nhất là lúc Hạ Trạch nhìn ông bằng ánh mắt tin cậy. ông không có cách nào đối mặt với đôi mắt giống Trì Hân Vân như đúc kia, chỉ có thể cố ý gây chuyện bất hòa hoặc nhắm mắt làm ngơ với Hạ Trạch. Nhưng về phương diện khác, Hạ Trạch dù sao cũng là con ông, là đứa con trông mong của ông cùng Trì Hân Vân sau khi kết hôn nhiều năm. Ông từng dành rất nhiều tình cảm lên người Hạ Trạch, không có cách nào thực sự làm như không thấy.
Ôm tâm lý đầy mâu thuẫn, tình cảm Hạ Chí Thành dành cho Hạ Trạch cũng cực kỳ phức tạp. Ông dung túng Chu Hàm Thanh cưng chìu Hạ Trạch, nhưng có lúc lại tiếc rèn sắt không thành thép. Nghĩ tới nghĩ lui, đời này Hạ Trạch phỏng chừng không làm nên cơm cháo gì, cứ vậy bình an đến già là đủ rồi. Mấy thứ phụ thân lưu lại, coi như là của cải phòng thân của Hạ Trạch, không đụng tới thì tốt hơn. Nhưng mẫu thân nói, ông có tốt thì Hạ Trạch mới tốt. Ông càng tốt thì mới càng có khả năng che chở Hạ Trạch cả đời.
Hạ nãi nãi nhìn thấu sự do dự của Hạ Chí Thành, chỉ thầm thở dài trong lòng, con bà bà biết, thời khắc mấu chốt cứ luôn không quả quyết như vậy. Từ lúc Hạ Chí Thành chủ động nhắc tới số thi họa kia, Hạ nãi nãi liền toán được tâm tư. Hạ Chí Thành muốn số tranh này nhưng lại không muốn mang tiếng tranh đoạt gia sản với con trai. Nếu có người đứng sau thúc đẩy một phen mới quyết tâm được.
Ý niệm hiện lên trong đầu, Hạ nãi nãi lúc này mạnh mẽ mang Hạ Chí Thành tới phòng sách nhỏ.
Phòng sách ở nhà tổ Hạ gia xây kiểu hai gian, chia làm phòng lớn và phòng nhỏ. Phòng lớn xây ở tiền viện, chỉ cần người Hạ gia đều có thể tùy ý ra vào. Số sách lưu trữ bên trong tương đương một thư viện cỡ nhỏ. Chính là sách trong đó tuy nhiều nhưng không quý bao nhiêu. Phòng sách nhỏ xây dựng ở sân sau Ngũ Phúc đường mà Hạ nãi nãi trụ, chìa khóa ở trong tay bà, ngày thường cũng chỉ có Hạ nãi nãi tùy ý ra vào, sau này thì có thêm Thẩm Gia Thạch. Nói tới thì, Hạ nãi nãi quả thực đã dồn hết tâm trí bồi dưỡng Thẩm Gia Thạch. Bà thấy Thẩm Gia Thạch có khiếu về phương diện thi họa, vì thế đặc biệt cho phép tiến vào phòng sách nhỏ mô phỏng theo một ít tranh chữ bên trong, chính là nghiêm cấm không được đưa ra ngoài.
Hôm nay là thứ sáu, Thẩm Gia Thạch còn ở trường. Hạ nãi nãi mở cửa phòng sách nhỏ, hài lòng nhìn bên trong. Phòng sách này mặc dù gọi là nhỏ nhưng kỳ thực không nhỏ chút nào. Bởi vì bên trong cất giữ những món đồ được tổ tiên Hạ gia truyền thừa lại, đòi hỏi điều kiện rất nghiêm ngặt. Không khỉ phòng côn trùng, nấm mốc, cháy, nhiệt độ phải ổn định từ 14 đến 18 độ, độ ẩm bảo trì ở 50 đến 60%, vì thế việc quét tước căn phòng này là một vấn đề rất quan trọng.
Lúc Hạ nãi nãi vào trong, hài lòng liếc nhìn xung quanh một vòng, nhịn không được khen Thẩm Gia Thạch một câu với Hạ Chí Thành: “Các anh đều cảm thấy tôi thiên vị đứa nhỏ Gia Thạch này, nhìn mà xem, nó quét tước nơi này cẩn thận cỡ nào.”
Hạ Chí Thành cười cười. Hạ nãi nãi tự mình tìm một đôi bao tay trắng, thật cẩn thận từ trên kệ rút ra một quyển họa. Mở ra nhìn một cái rồi cẩn thận cuộn trở lại, sau khi bọc kỹ thì đưa cho Hạ Chí Thành.
“Cẩn thận.”
Hạ Chí Thành học theo Hạ nãi nãi đeo bao tay tiếp nhận quyển họa. Nếu trước đó trong lòng còn chút do dự thì khoảnh khắc quyển họa trị giá mấy trăm vạn nằm trong tay, trái tim ông lại hoàn toàn bình tĩnh. Hết thảy những thứ này không phải vì bản thân ông mà vì Hạ gia. Về phần Hạ Trạch, về sau ông sẽ nghĩ cách bù đắp lại trong chuyện khác.
Hạ Chí Thành mỹ mãn mang theo quyển họa rời khỏi nhà tổ. Ông vừa đi không lâu, Thầm Gia Thạch theo thói quen cứ chiều thứ sáu chạy về nhà tổ dành mấy ngày cuối tuần bầu bạn với Hạ nãi nãi. Đối với thói quen này của Thẩm Gia Thạch, Hạ nãi nãi rất vui mừng. Một lòng nhận định đứa nhỏ này có tâm, không uổng phí bà nhiều năm nay chiếu cố.
Thẩm Gia Thạch bồi Hạ nãi nãi một hồi thì liền nói muốn tới quét dọn phòng sách nhỏ, Hạ nãi nãi lại càng hài lòng hơn.
Trong phòng sách, Thẩm Gia Thạch thực cẩn thận lau từng kệ đồ. Lúc làm được một nửa, nhìn thấy ở cái kệ bên trái có một ô trống thì sửng sờ. Ô đó hẳn phải đặt bức sơn thủy đời Tống ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’, thế nhưng hiện giờ lại trống rỗng, cái gì cũng không có, mặt Thẩm Gia Thạch thoáng chốc trắng bệch. (bức tranh kia chỉ là tình tiết hư cấu của tác giả)
Có thể mang đồ trong phòng sách nhỏ này ra ngoài chỉ có mình Hạ nãi nãi. Thẩm Gia Thạch nghĩ tới đây thì vội vàng lấy điện thoại ra ấn một loạt dãy số. Di động vang thật lâu vẫn không có ai bắt máy, Thẩm Gia Thạch kiên nhẫn gọi một lần lại một lần. Cuối cùng cũng có người nghe: “Alo, sao thế?”
Người bên kia đầu dây cố ý thấp giọng, Thẩm Gia Thạch đoán chừng không tiện nói chuyện, vì thế liền đi thẳng vấn đề: “Bức Lư Sơn Đồ kia đâu?”
Người kia thờ ơ nói: “Không phải đã nói rồi sao? Ngày mốt sẽ đưa về. Bức cưng phỏng hôm trước giống như đúc, không bị ai phát hiện đâu.”
Thẩm Gia Thạch lạnh lùng nói: “Bà nội phát hiện, đã cầm bức họa kia đi rồi.”
“Cái gì?” Người kia kinh ngạc nói.
Thẩm Gia Thạch lập lại: “Bà nội đã mang bức tranh giả kia đi, ông nói xem làm sao vây giờ?”
“Tôi biết rồi, hôm nay không kịp, sáng sớm mai sẽ đưa về cho cưng. Bảo bối yên tâm, không có việc gì đâu, có tôi ở đây!”
Người kia dứt khoát cúp máy, hiển nhiên không để tâm tới chuyện này. Thẩm Gia Thạch cầm điện thoại trầm mặc, Hạ nãi nãi hẳn không phát hiện bức lấy đi là bức giả. Mấu chốt hiện giờ chính là phải biết Hạ nãi nãi mang nó đi nơi nào, nghĩ cách để người kia tráo đổi.
_______
Hoàn
*****
Lúc Trì Dĩ Hoành đi gặp lão K thì cũng chiếu theo Hạ Trạch chuẩn bị một phần tư liệu. Tuy anh chưa tưng nghe qua cái tên Hàn Linh, nhưng nếu Hạ Trạch đã coi trọng thì anh cũng không dám phớt lờ, đồng dạng thêm cái tên Hàn Linh vào danh sách cần điều tra.
Sau khi cùng lão K thảo luận nhất trí nội dung điều tra, Trì Dĩ Hoành nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, Hạ Trạch trước lúc anh tìm lão K đã ủy thác cho thám tử tư tốt nhất Hải thành, lão A điều tra chuyện này. Cùng ngành trước giờ luôn là oan gia, hai cái tên lão K cùng lão A tương tự như vậy, Trì Dĩ Hoành không tin bọn họ không có quan hệ.
Quả nhiên, cái tên lão A lập tức làm lão K vốn vẫn lơ đễnh hăng tiết như vừa uống máu gà.
“Cái tên khốn khiếp! Không chỉ chạy tới tận Trung kinh cười nhạo tôi bị tai nạn xe cộ, còn dám đặt tên là lão A đè ta một phen. Lần này để ông cho tên đó biết ruốt cuộc ai mới là A, để gã thua tới tâm phục khẩu phục.”
Thành công kích thích tính hiếu chiến của lão K, Trì Dĩ Hoành vừa lòng cáo từ rời đi. Mảnh đất bên thành tây đã tới thời khắc mấu chốt, gần nhất tinh lực anh đều tập trung vào chuyện này. Lão K phải dụng tâm điều tra thì anh mới bớt việc một chút. Về phần lão A, cứ xem như để Hạ Trạch tôi luyện một phen.
Rời khỏi chỗ lão K không bao lâu, Trì Dĩ Hoành nhận được điện thoại trợ lý gọi tới. Theo nguồn tin đáng tin cậy, Chu gia trước giờ luôn cạnh tranh với bọn họ có ý liên thủ với lão Nhị Hạ gia đấu thầu mảnh đất kia. Đối với tin này Trì Dĩ Hoành cũng không quá bất ngờ, hôm thọ yến Hạ nãi nãi nhìn thấy Chu Chấn cùng Hạ Chí Kiệt trò chuyện vui vẻ như vậy, Trì phụ đã sớm chuẩn bị tâm lý. Đối với Trì gia mà nói, thực lực tuyệt đối là quan trọng nhất, cho dù Chu gia cùng Hạ gia liên thủ thì căn bản cũng không đủ gây áp lực. Trì Dĩ Hoành trong lòng nghĩ vậy nhưng vẫn căn dặn trợ lý tiếp tục chú ý động tĩnh của đối phương. Quang minh chính đại cạnh tranh bọn họ không sợ, chỉ sợ đối phương sẽ xử dụng một ít thủ đoạn mờ ám, này phải cẩn thận.
Trì Dĩ Hoành suy đoán không sai, sau khi Chu Chấn liên thủ với Hạ Chí Kiệt, hai người đồng thời quyết định động tay động chân ở chỗ Hạ Chí Thành. Tuy chính phủ quyết định đấu thầu mảnh đất bên thành tây một cách chính quy, nhưng kỳ thực khoảng trống vẫn rất nhiều. Bởi vì mảnh đất này sử dụng mô hình phát triển cụm liên kết, cho nên cũng không phải công ty nào thầu cao nhất là được, mà phải theo tiêu chí đánh giá toàn diện. Mà tiêu chí này phụ thuộc rất lớn vào con người, vì thế nó sẽ làm Chu gia có cơ hội quan hệ công chúng rất lớn.
Lần này, Chu Chấn không trực tiếp tới tìm Hạ Chí Thành, mà đi đường vòng thông qua Hạ Chí Kiệt lay động Hạ nãi nãi. Hạ nãi nãi vốn chướng mắt Chu gia, nhưng Hạ Chí Kiệt không ngừng ở bên cạnh thuyết phục. Ông cùng Chu Chấn đã bàn bạc sẽ chia ba bảy, Chu Chấn ra tiền, ông chỉ cần chi một phần nhỏ là được, cuộc mua bán thế này Hạ Chí Kiệt căn bản luyến tiếc từ bỏ. Hạ nãi nãi bị Hạ Chí Kiệt quấn nửa ngày, cũng muốn hạ thấp mặt mũi Trì gia, vì thế liền ỡm ờ đáp ứng.
Hạ Chí Thành vừa nhận được điện thoại của Hạ nãi nãi, nghe mẫu thân có việc tìm mình, cố ý dành ra khoảng thời gian giữa trưa chạy tới nhà tổ. Hai mẹ con trò chuyện vài câu thì Hạ nãi nãi chuyển đề tài tới hạng mục bên thành tây, nói tới nói lui ý là muốn nói đỡ cho Chu gia. Hạ Chí Thành lập tức kinh ngạc mỉm cười.
“Mẫu thân không phải vẫn thực chướng mắt Chu gia sao? Sao lại quan tâm tới chuyện này?”
Hạ nãi nãi nói: “Chu gia cũng coi như có mắt, tìm tới hợp tác với anh hai anh. Anh nghĩ tôi vì Chu gia chắc, tôi đây là vì anh hai cậu.”
Hạ Chí Thành lơ đễnh: “Chuyện này con không làm chủ được. Anh hai cùng Chu gia hợp tác, hoàn toàn có thể quang minh chính đại cạnh tranh với Trì gia, việc gì phải đi cửa sau?”
Hạ nãi nãi cả đời mạnh mẽ. Năm xưa chính trị bạo loạn, Hạ gia gia bị đưa xuống nông thôn cải tạo lao động không rảnh lo cho gia đình, là một tay Hạ nãi nãi nuôi lớn năm đứa con. Từ bé đám nhỏ kính sợ cùng Hạ gia gia áy náy nhường nhịn vì những nỗ lực của bà đã làm Hạ nãi nãi dưỡng thành thói quen nói một là một. Bà bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Chí Thành: “Thế nào? Tìm tới tôi thì chính là đi cửa sau? Anh cũng nói thằng hai đủ tư cách tranh với Trì gia, bất quá chỉ bảo anh thuận tiện thì quan tâm một chút, này cũng không được sao?”
Hạ Chí Thành gần năm mươi tuổi nhưng vẫn không có cách nào với tính tình của Hạ nãi nãi. Mấy năm nay cũng chỉ làm trái ý bà hai lần, mà còn đều là vì chuyện hôn nhân. Những phương diện khác ông đã quen nghe theo ý bà, chỉ đành cười khổ nói: “Con cũng nói với bọn họ rồi, lúc ra tiêu chuẩn phải rộng rãi một chút.”
Hạ Chí Thành cân nhắc, mảnh đất này cho ai kì thực cũng đều như nhau. Trước kia ông mặc kệ vì cho dù là Chu gia hay Hạ gia thì thực lực quá yếu so với Trì gia, sự chênh lệch của hai bên không phải một câu quan tâm là có thể bỏ qua, nếu làm thì rất dễ lưu lại nhược điểm. Hiện giờ Chu gia Hạ gia hai nhà liên hợp, tuy thực lực vẫn còn thua kém Trì gia, nhưng miễn cưỡng cũng có thể qua được. Chỉ cần Chu Chấn thông minh một chút thì muốn thắng ván này cũng không phải không được.
Hạ Chí Thành thỏa hiệp làm Hạ nãi nãi hài lòng gật gật đầu, nói tới một chuyện khác mà bà quan tâm.
“Lần trước Tiểu Tưởng có nói với tôi chuyện Vương Tu Võ định chuyển đi, hiện giờ đã xác định chưa?”
Hạ gia ba anh em, đứa lớn Hạ Chí Phi cùng đứa thứ tư Hạ Chí Thành đều theo con đường quan chức, chỉ có đứa thứ hai Hạ Chí Kiệt lựa chọn việc buôn bán. Mà giữa thằng cả với thằng tư thì thằng tư càng thuận lợi hơn. Nghĩ đến đứa con lớn thì Hạ nãi nãi lại nhớ trận náo động năm đó. Hạ Chí Phi trước đây cũng thực thông minh đáng yêu, chính là bị trận loạn lạc năm đó dọa hoảng, thông minh tháo vát lúc đầu một chút cũng không còn, trở nên nhút nhát yếu đuối, cả đời làm người thành thật. Hiện giờ Hạ Chí Phi đã sắp về hưu, Hạ nãi nãi đối với đứa con lớn này không còn gì trông mong, toàn bộ hi vọng đặt hết vào Hạ Chí Thành.
Vấn đề Hạ nãi nãi quan tâm cũng là điều Hạ Chí Thành lo lắng. Ông lắc đầu: “Phía trên vẫn chưa ra quyết định cuối cùng.”
Hạ nãi nãi nói: “Không có lửa thì sao có khói, Vương Tu Võ dám tung ra lời đồn này thì đã nắm chắc tám phần, Chí Thành, anh phải biết nắm bắt cơ hội này.”
Hạ Chí Thành dừng một chút, nhớ tới ý niệm vẫn quanh quẩn trong đầu, do dự nói: “…số tranh chữ phụ thân lưu lại cho Tiểu Trạch?”
Hạ nãi nãi lập tức hiểu ý, dứt khoát nói: “Tôi nghe nói Vương Tu Võ đam mê tranh sơn thủy đời Tống. Phụ thân anh thật ra có một bức như vậy.”
Hạ Chí Thành chần chờ: “Hạ Trạch…”
Hạ nãi nãi lơ đễnh: “Hạ Trạch là con anh, anh tốt thì nó mới tốt. Khó lắm mới cơ hội thân cận với Vương Tu Võ, chuyện này cứ quyết định như vậy.”
Hạ Chí Thành suy nghĩ mấy ngày vẫn không thể quyết tâm dùng tới những thứ phụ thân lưu lại cho Hạ Trạch. Năm đó vì sao phụ thân lại quyết định như vậy, trong lòng Hạ Chí Thành hiểu rất rõ. Phụ thân cảm thấy Hạ gia thực có lỗi với Hạ Trạch, muốn thay ông chuộc tội. Mấy năm nay, Hạ Chí Thành đối mặt với Hạ Trạch luôn có cảm giác chột dạ, nhất là lúc Hạ Trạch nhìn ông bằng ánh mắt tin cậy. ông không có cách nào đối mặt với đôi mắt giống Trì Hân Vân như đúc kia, chỉ có thể cố ý gây chuyện bất hòa hoặc nhắm mắt làm ngơ với Hạ Trạch. Nhưng về phương diện khác, Hạ Trạch dù sao cũng là con ông, là đứa con trông mong của ông cùng Trì Hân Vân sau khi kết hôn nhiều năm. Ông từng dành rất nhiều tình cảm lên người Hạ Trạch, không có cách nào thực sự làm như không thấy.
Ôm tâm lý đầy mâu thuẫn, tình cảm Hạ Chí Thành dành cho Hạ Trạch cũng cực kỳ phức tạp. Ông dung túng Chu Hàm Thanh cưng chìu Hạ Trạch, nhưng có lúc lại tiếc rèn sắt không thành thép. Nghĩ tới nghĩ lui, đời này Hạ Trạch phỏng chừng không làm nên cơm cháo gì, cứ vậy bình an đến già là đủ rồi. Mấy thứ phụ thân lưu lại, coi như là của cải phòng thân của Hạ Trạch, không đụng tới thì tốt hơn. Nhưng mẫu thân nói, ông có tốt thì Hạ Trạch mới tốt. Ông càng tốt thì mới càng có khả năng che chở Hạ Trạch cả đời.
Hạ nãi nãi nhìn thấu sự do dự của Hạ Chí Thành, chỉ thầm thở dài trong lòng, con bà bà biết, thời khắc mấu chốt cứ luôn không quả quyết như vậy. Từ lúc Hạ Chí Thành chủ động nhắc tới số thi họa kia, Hạ nãi nãi liền toán được tâm tư. Hạ Chí Thành muốn số tranh này nhưng lại không muốn mang tiếng tranh đoạt gia sản với con trai. Nếu có người đứng sau thúc đẩy một phen mới quyết tâm được.
Ý niệm hiện lên trong đầu, Hạ nãi nãi lúc này mạnh mẽ mang Hạ Chí Thành tới phòng sách nhỏ.
Phòng sách ở nhà tổ Hạ gia xây kiểu hai gian, chia làm phòng lớn và phòng nhỏ. Phòng lớn xây ở tiền viện, chỉ cần người Hạ gia đều có thể tùy ý ra vào. Số sách lưu trữ bên trong tương đương một thư viện cỡ nhỏ. Chính là sách trong đó tuy nhiều nhưng không quý bao nhiêu. Phòng sách nhỏ xây dựng ở sân sau Ngũ Phúc đường mà Hạ nãi nãi trụ, chìa khóa ở trong tay bà, ngày thường cũng chỉ có Hạ nãi nãi tùy ý ra vào, sau này thì có thêm Thẩm Gia Thạch. Nói tới thì, Hạ nãi nãi quả thực đã dồn hết tâm trí bồi dưỡng Thẩm Gia Thạch. Bà thấy Thẩm Gia Thạch có khiếu về phương diện thi họa, vì thế đặc biệt cho phép tiến vào phòng sách nhỏ mô phỏng theo một ít tranh chữ bên trong, chính là nghiêm cấm không được đưa ra ngoài.
Hôm nay là thứ sáu, Thẩm Gia Thạch còn ở trường. Hạ nãi nãi mở cửa phòng sách nhỏ, hài lòng nhìn bên trong. Phòng sách này mặc dù gọi là nhỏ nhưng kỳ thực không nhỏ chút nào. Bởi vì bên trong cất giữ những món đồ được tổ tiên Hạ gia truyền thừa lại, đòi hỏi điều kiện rất nghiêm ngặt. Không khỉ phòng côn trùng, nấm mốc, cháy, nhiệt độ phải ổn định từ 14 đến 18 độ, độ ẩm bảo trì ở 50 đến 60%, vì thế việc quét tước căn phòng này là một vấn đề rất quan trọng.
Lúc Hạ nãi nãi vào trong, hài lòng liếc nhìn xung quanh một vòng, nhịn không được khen Thẩm Gia Thạch một câu với Hạ Chí Thành: “Các anh đều cảm thấy tôi thiên vị đứa nhỏ Gia Thạch này, nhìn mà xem, nó quét tước nơi này cẩn thận cỡ nào.”
Hạ Chí Thành cười cười. Hạ nãi nãi tự mình tìm một đôi bao tay trắng, thật cẩn thận từ trên kệ rút ra một quyển họa. Mở ra nhìn một cái rồi cẩn thận cuộn trở lại, sau khi bọc kỹ thì đưa cho Hạ Chí Thành.
“Cẩn thận.”
Hạ Chí Thành học theo Hạ nãi nãi đeo bao tay tiếp nhận quyển họa. Nếu trước đó trong lòng còn chút do dự thì khoảnh khắc quyển họa trị giá mấy trăm vạn nằm trong tay, trái tim ông lại hoàn toàn bình tĩnh. Hết thảy những thứ này không phải vì bản thân ông mà vì Hạ gia. Về phần Hạ Trạch, về sau ông sẽ nghĩ cách bù đắp lại trong chuyện khác.
Hạ Chí Thành mỹ mãn mang theo quyển họa rời khỏi nhà tổ. Ông vừa đi không lâu, Thầm Gia Thạch theo thói quen cứ chiều thứ sáu chạy về nhà tổ dành mấy ngày cuối tuần bầu bạn với Hạ nãi nãi. Đối với thói quen này của Thẩm Gia Thạch, Hạ nãi nãi rất vui mừng. Một lòng nhận định đứa nhỏ này có tâm, không uổng phí bà nhiều năm nay chiếu cố.
Thẩm Gia Thạch bồi Hạ nãi nãi một hồi thì liền nói muốn tới quét dọn phòng sách nhỏ, Hạ nãi nãi lại càng hài lòng hơn.
Trong phòng sách, Thẩm Gia Thạch thực cẩn thận lau từng kệ đồ. Lúc làm được một nửa, nhìn thấy ở cái kệ bên trái có một ô trống thì sửng sờ. Ô đó hẳn phải đặt bức sơn thủy đời Tống ‘Nguyệt Hạ Lư Sơn Đồ’, thế nhưng hiện giờ lại trống rỗng, cái gì cũng không có, mặt Thẩm Gia Thạch thoáng chốc trắng bệch. (bức tranh kia chỉ là tình tiết hư cấu của tác giả)
Có thể mang đồ trong phòng sách nhỏ này ra ngoài chỉ có mình Hạ nãi nãi. Thẩm Gia Thạch nghĩ tới đây thì vội vàng lấy điện thoại ra ấn một loạt dãy số. Di động vang thật lâu vẫn không có ai bắt máy, Thẩm Gia Thạch kiên nhẫn gọi một lần lại một lần. Cuối cùng cũng có người nghe: “Alo, sao thế?”
Người bên kia đầu dây cố ý thấp giọng, Thẩm Gia Thạch đoán chừng không tiện nói chuyện, vì thế liền đi thẳng vấn đề: “Bức Lư Sơn Đồ kia đâu?”
Người kia thờ ơ nói: “Không phải đã nói rồi sao? Ngày mốt sẽ đưa về. Bức cưng phỏng hôm trước giống như đúc, không bị ai phát hiện đâu.”
Thẩm Gia Thạch lạnh lùng nói: “Bà nội phát hiện, đã cầm bức họa kia đi rồi.”
“Cái gì?” Người kia kinh ngạc nói.
Thẩm Gia Thạch lập lại: “Bà nội đã mang bức tranh giả kia đi, ông nói xem làm sao vây giờ?”
“Tôi biết rồi, hôm nay không kịp, sáng sớm mai sẽ đưa về cho cưng. Bảo bối yên tâm, không có việc gì đâu, có tôi ở đây!”
Người kia dứt khoát cúp máy, hiển nhiên không để tâm tới chuyện này. Thẩm Gia Thạch cầm điện thoại trầm mặc, Hạ nãi nãi hẳn không phát hiện bức lấy đi là bức giả. Mấu chốt hiện giờ chính là phải biết Hạ nãi nãi mang nó đi nơi nào, nghĩ cách để người kia tráo đổi.
_______
Hoàn