Chương : 34
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [34] Xé Rách
*****
Lúc nhận được điện thoại từ nhà tổ Hạ gia, Thẩm Gia Thạch vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Thứ sáu cậu mới về bồi Hạ nãi nãi một ngày, sau đó liền quay về Thẩm gia. Trước lúc về có nhận được điện thoại của Hạ Chí Kiệt, biểu thị chuyện Lư Sơn Đồ đã giải quyết, bảo cậu không cần lo lắng. Nghe nói Hạ Trạch đáp ứng dùng bản gốc đổi bản dỏm, Thẩm Gia Thạch cũng thở phào một hơi. Theo tính tình Hạ Trạch, quả thực rất có khả năng bị Hạ Chí Kiệt dụ, cái gì cũng không hỏi liền làm giúp.
Thẩm Gia Thạch nghĩ tới Hạ Trạch, trong lòng luôn có chút ghen tị pha lẫn xem thường, cảm tình thực phức tạp.
Nói ra thì cậu cùng Hạ Trạch có thể xem là cùng nhau lớn lên. Tuy cậu họ Thẩm nhưng phần lớn thời gian đều ở nhà tổ Hạ gia, ngày lễ tết không ít lần cùng Hạ Trạch gặp mặt. So với Hạ Trạch thỉnh thoảng mới về nhà tổ một lần lại đúng tình hợp lý tỏ ra mình là chủ nhân, Thẩm Gia Thạch tuy được Hạ nãi nãi thiên vị nhưng không có lúc nào không nhắc nhở bản thân mình chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, không dám tùy hứng như Hạ Trạch, luôn cẩn thận tuân thủ mớ quy củ nghiêm ngặt.
Cùng độ tuổi nhưng Hạ Trạch lại vô tâm vô phế không chút cầu tiến, mà cậu thì từ nhỏ đã gánh trách nhiệm chấn hưng Thẩm gia trên vai, không dám có một tia lơi lỏng. Hạ Trạch cái gì cũng không cần làm đã có một tương lai phú quý, mà cậu muốn cái gì thì chỉ có thể tự nỗ lực. Cậu phải làm tốt hơn Hạ Trạch, phải tốt hơn đại đa số mọi người, như vậy Hạ nãi nãi mới hài lòng, mới có thể an ổn ở lại Hạ gia mà không lo sợ bị đuổi về Thẩm gia.
Khi còn bé, cậu cũng không hiểu sự khác biệt giữa Hạ gia cùng Thẩm gia, chỉ cảm thấy phòng ốc Hạ gia lớn hơn một chút, cuộc sống ở Hạ gia tốt hơn một chút, nhưng ngày càng trưởng thành, cậu càng hiểu điểm khác biệt. Cậu đã quen với cuộc sống xa hoa ở Hạ gia, nếu bảo cậu quay về Thẩm gia, cậu trăm triệu lần không muốn. Lại càng miễn bàn tới gia thế đứng đầu của Hạ gia ở Hải thành này, mà Thẩm gia thì đã suy sụp từ sớm, không còn ai nhắc tới. Địa vị hai nhà cách biệt như trời với đất, cậu đã quen đứng trên đỉnh, sao có thể chấp nhận ngã xuống.
Ngày thường lúc ở một mình, ý niệm này không hề xuất hiện, nhưng mỗi khi nhìn thấy Hạ Trạch thì nó bắt đầu lên men, làm cậu ghen tị đến phát cuồng. Trong mắt cậu, Hạ Trạch chỉ là một kẻ ngu xuẩn, trừ bỏ thân thế cùng gương mặt kia, Hạ Trạch còn cái gì có thể so với cậu. Nhưng mặc kệ cậu làm tốt cỡ nào, mặc kệ Hạ nãi nãi thừa nhận ra sao, chỉ cần Hạ Trạch xuất hiện, tầm mắt mọi người liền bị Hạ Trạch hấp dẫn, tất cả chỉ vì Hạ Trạch họ Hạ, là con trai của Hạ Chí Thành.
Một lần nọ, vô ý nghe thấy Hạ nãi nãi tranh cãi với Hạ Tư Tuệ, cậu mới biết Hạ Trạch so mới mình tưởng còn có được nhiều hơn. Hóa ra tất cả số tranh quý giá mà Hạ nãi nãi cẩn thận bảo quản đều thuộc về Hạ Trạch, mà số tranh kia nguyên bản là thuộc về Thẩm gia, thuộc về cậu. Lòng ghen tị khi nghe thấy chuyện này liền dâng lên tới đỉnh điểm, trong lúc không thể phát tiết tình tự, cậu lần đầu tiên nảy sinh chủ ý tráo đổi số tranh này, sau đó càng lúc càng không thể vãn hồi…
Cúp điện thoại, Thẩm Gia Thạch đón xe chạy về nhà tổ Hạ gia. Trong điện thoại quản gia nói thân thể Hạ nãi nãi không tốt, Thẩm Gia Thạch ẩn ẩn cảm thấy chuyện Hạ nãi nãi sinh bệnh quá đột ngột, không khỏi lo lắng có phải chuyện đồ dỏm bại lộ. Hạ Chí Kiệt không có khả năng không nói gì với mình. Nếu bên Hạ Chí Kiệt thực sự gió êm sóng lặng thì rất có thể Hạ nãi nãi thực sự xảy ra chuyện. Thẩm Gia Thạch khẽ nhíu mi, cậu ở Hạ gia như cá gặp nước cũng nhờ Hạ nãi nãi, nếu bà có chuyện thì về sau cậu phỏng chừng không thuận tiện được vậy nữa.
Nghĩ vậy, mày Thẩm Gia Thạch lại càng nhíu chặt. Lần trước đưa ‘Báo Xuân Đồ’ tới Di Nhiên cư, Trần Huy cố ý đòi phải đủ bộ mới chịu bán. Kể từ ngày đó kéo dài tới giờ không nói, muốn lấy trọn cả bộ thì quá dễ làm người ta chú ý, cậu lo lắng bị Hạ gia nghe thấy tin đồn gì đó nên vẫn không chịu đáp ứng. Nếu thân thể Hạ nãi nãi thật sự xảy ra vấn đề, ý định tế thủy trường lưu* ban đầu chỉ sợ không được, không bằng một lần hốt cú lớn rồi thu tay, số tiền này đủ cho nửa đời sau của cậu cơm áo không lo. (*tiết kiệm thì mới dùng được lâu dài)
Thẩm Gia Thạch một đường suy tính chạy về nhà tổ Hạ gia.
Trong Ngũ Phúc đường, Trì Dĩ Hoành lấy cớ này là chuyện Hạ gia, khéo léo tỏ ý muốn cáo từ. Anh cùng Thẩm Gia Thạch đụng mặt ngoài cửa, Thẩm Gia Thạch khách khí chào hỏi: “Ngài Trì.”
Sắc mặt Trì Dĩ Hoành lạnh nhạt, đối với chào hỏi của Thẩm Gia Thạch làm như không thấy, nụ cười trên mặt Thẩm Gia Thạch đông cứng, ẩn ẩn biến thành lúng túng.
Cố không để ý tới phản ứng của Trì Dĩ Hoành, Thẩm Gia Thạch nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, gõ cửa rồi tiến vào phòng Hạ nãi nãi. Làm cậu ngoài ý muốn là bên trong có không ít người, không khí cũng dị thường ngưng trọng, chẳng lẽ thân thể Hạ nãi nãi có gì không tốt?
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, Thẩm Gia Thạch thân thiết nhìn về phía Hạ nãi nãi, đang định mở miệng, Hạ Chí Thành đã trầm giọng nói: “Gia Thạch, lần này gọi cậu về là có chuyện muốn hỏi.”
Trái tim Thẩm Gia Thạch nhảy dựng, cảm giác bất an dâng trào. Cậu khắc chế chính mình không nhìn về phía Hạ Chí Kiệt, giả vờ không có gì nói: “Chú tư, có chuyện gì?”
Hạ Chí Thành nhìn chằm chằm phản ứng Thẩm Gia Thạch, ý bảo cậu nhìn hai bức họa trên bàn: “Hai bức họa này cậu biết không?”
Trải dài trước mặt Thẩm Gia Thạch là hai bức ‘Báo Xuân Đồ’ của Đường Dực Niên, đảo mắt qua thoạt nhìn cơ hồ giống như đúc. Nhưng Thẩm Gia Thạch không cần xem nhiều cũng biết có một bức là thật, mà bức kia chính là đồ dỏm mà cậu đã dụng tâm dùng hết một tuần để phỏng lại. Cậu cố ý không nghĩ tới chuyện bản gốc vì sao lại ở nơi này, chỉ giả vờ kích động liếc mắt về phía Hạ Chí Kiệt.
Cái liếc mắt này lập tức làm Hạ Chí Kiệt cảnh giác: “Gia Thạch, cậu nhìn tôi làm gì?”
Thẩm Gia Thạch tựa hồ không ngờ Hạ Chí Kiệt lại nói vậy, vẻ mặt không dám tin chợt lóe rồi ảm đạm cúi đầu.
Phản ứng này của Thẩm Gia Thạch nhất thời làm tầm mắt mọi người trong phòng toàn bộ tập trung về phía Hạ Chí Kiệt, Hạ Chí Kiệt cố chấp nói: “Mẫu thân, con nói rồi, con thật sự có đánh chủ ý lên mấy thứ trong phòng sách nhỏ, nhưng chỉ là mượn nợ vài ngày. Tuyệt đối không dám để đồ Hạ gia lưu lạc bên ngoài.”
Đối với lời ông, trong mắt mọi người đều lộ ra nghi ngờ, Hạ Chí Kiệt tức giận, sâu sa nói: “Gia Thạch, có chút chuyện không thể nói lung tung…”
“Anh hai!” Hạ Chí Thành trầm giọng đánh gãy, ý bảo Thẩm Gia Thạch: “Gia Thạch, cậu tới nói, hai bức họa này rốt cuộc là sao?”
Hạ Chí Thành làm chính trị nhiều năm, tuy luôn đi theo đường lối thân thiện với nhân dân nhưng ngày tháng tích lũy, trên người vẫn đầy uy nghiêm. Ông chỉ liếc mắt một cái, Thẩm Gia Thạch liền run bắn, nhìn Hạ Chí Kiệt tỏ ra khó xử.
“Chú tư, tôi…” Hạ Chí Kiệt dự cảm không ổn, chuyện tới nước này ông cũng nhìn ra, Thẩm Gia Thạch đê tiện này dám lén sau lưng ôm trộm tráo đồ trong phòng sách. Hiện giờ sự tình bại lộ, Thẩm Gia Thạch tính toán bổ hết tội lên đầu ông, ông làm sao chấp nhận chịu thiệt như vậy? Chỉ trách ông đánh giá sai lá gan Thẩm Gia Thạch, lúc chú tư gọi Thẩm Gia Thạch trở về, ông nghĩ chứng cớ vô cùng rõ ràng, Thẩm Gia Thạch hẳn không dám nói dối, không ngờ…
Hạ Chí Kiệt vội vàng muốn biện bạch.
“Chú hai, chú câm miệng lại để Gia Thạch nói.” Hạ Chí Phi trước sau vẫn trầm mặc lần đầu tiên mở miệng. Hạ Chí Phi tính tình thành thật, thường ngày mọi người đều xem ông cứ như người vô hình. Hiện giờ ra dáng anh trai, Hạ Chí Kiệt do dự một chút, âm ngoan trừng Thẩm Gia Thạch, nghe lời ngậm miệng.
Thẩm Gia Thạch cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai. Cậu dám động vào mấy thứ này đương nhiên đã chuẩn bị tốt đường lui, chỉ là không ngờ sự tình bại lộ quá sớm, vượt khỏi dự đoán. Chống lại ánh mắt uy hiếp của Hạ Chí Kiệt, Thẩm Gia Thạch áy náy nhìn về phía Hạ nãi nãi giật giật môi nhưng cái gì cũng chưa nói.
“Gia Thạch!” Hạ nãi nãi chống đỡ thân mình hô một tiếng, trong giọng nói tràn đầy thất vọng: “Con nói!”
Thẩm Gia Thạch chật vật né tránh tầm mắt Hạ nãi nãi, xấu hổ nhỏ giọng nói: “Là… là bác hai bảo con vẽ bản phỏng rồi tráo đổi bản gốc ra ngoài.”
“Thẩm Gia Thạch!” Hạ Chí Kiệt âm trầm nói: “Những bức họa tôi lấy ra đều chuộc về, Gia Thạch không nên nói lung tung.”
Hạ Chí Kiệt nhắc tới từ chuộc, liên hệ tới chuyện mấy lần trước ông nói tới chuyện thế chấp, Hạ Chí Thành nhạy bén nói: “Anh lấy mấy bức tranh chữ này làm cái gì?”
Hạ Chí Kiệt do dự không biết nên mở miệng thế nào, Hạ Chí Thành mất kiên nhẫn nói: “Gia Thạch, cậu nói!”
Thẩm Gia Thạch lo lắng liếc nhìn Hạ nãi nãi, nhẹ giọng nói: “Bác hai nói mình ở bên ngoài đánh bạc thua một khoảng, nói muốn dùng số tranh chữ này để gán nợ.”
“Chú hai, chú cư nhiên đánh bạc.”
“Anh hai, anh cư nhiên đánh bạc.”
Trong tiếng ầm ĩ, Hạ Chí Kiệt hung hăng trừng Thẩm Gia Thạch, tên bỉ ổi này nắm thóp của ông trong tay, quả thực không biết sợ là gì. Tầm mắt hai người tương giao, Thẩm Gia Thạch tỏ ra vô tội nhưng ánh mắt lại thực lạnh lùng. Cậu nhớ rõ lần đầu tiên mình động tâm với mấy thứ trong phòng sách nhỏ, đầu óc nóng lên liền trộm một bức ra ngoài, kết quả bị Hạ Chí Kiệt bắt tại trận. Cậu nghĩ Hạ Chí Kiệt sẽ báo việc này cho mọi người, trong lòng sợ hãi không thôi, không ngờ Hạ Chí Kiệt ngoài mặt cười cười cho qua, bảo cậu trả bức tranh về chỗ cũ, nhưng đêm đó lại mò vào phòng cậu, không chỉ bò lên giường, còn lấy việc này uy hiếp dụ dỗ cậu giúp ông ta tráo đổi tranh ra ngoài. Thẩm Gia Thạch lạnh lùng nghĩ, lúc Hạ Chí Kiệt uy hiếp cậu thì nên nghĩ tới khả năng khi cậu có cơ hội nhất định sẽ cắn ngược trở lại. Nếu không phải Hạ Chí Kiệt không ngừng dụ dỗ, cậu cũng không bị bồi dưỡng thành tánh, từng bước từng bước đi tới bước đường hôm nay.
Hạ Chí Kiệt trầm mặc hiển nhiên cam chịu lời Thẩm Gia Thạch nói. Chỉ nghe ‘ba’ một tiếng giòn tan, Hạ Chí Phi cho Hạ Chí Kiệt một cái tát.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, Hạ nãi nãi chỉ cảm thấy khí nghẹn trong ngực, tinh thần cũng bị rút hết sạch sẽ. Bà một tay nuôi con khôn lớn, không chỉ bài bạc lại còn mưu toan mang tranh cổ trong nhà đi bán. Trước đó không lâu bà còn cùng thằng tư nói sợ Hạ Trạch phá hư, giờ thì bị thằng hai hung hăng tát cho một cái.
Hạ nãi nãi ôm ngực, âm thanh suy yếu nói: “Hai, anh nói, anh nói xem rốt cuộc đã chuyển ra ngoài bao nhiêu rồi?”
“Con…” Hạ Chí Kiệt căn bản không biết kẻ tiện nhân Thẩm Gia Thạch kia lén mình lấy bao nhiêu món. Đang suy tư thì chợt nghe Thẩm Gia Thạch thấp giọng nói: “Tổng cộng bảy bức, trừ bỏ đã chuộc về thì ở bên ngoài còn bảy bức.”
“Bảy bức!” Lần này tất cả mọi người đều giật nảy, ngay cả Hạ Chí Kiệt cũng lắp bắp kinh hãi. Những bức tranh cổ cụ Hạ lưu lại không có bức nào không vô giá, cứ tính theo bức ‘Báo Xuân Đồ’, bảy bức thì giá trị lên tới cả mấy ngàn vạn.
Hạ Chí Kiệt không ngờ Thẩm Gia Thạch lớn gan như vậy, hiển nhiên Thẩm Gia Thạch nghĩ mình nắm thóp trong tay, Hạ Chí Kiệt sẽ không dám xé rách mặt nên sẽ giúp mình ôm tội lỗi này.
Hạ Chí Kiệt cười lạnh, quả quyết phủ nhận: “Gia Thạch, tôi từ phòng sách chuyển mấy bức ra tôi rõ nhất, cậu không cần ăn nói hàm hồ.”
“Con không có.” Thẩm Gia Thạch ưỡn thẳng người, gằn từng tiếng.
Biểu tình Thẩm Gia Thạch không giống nói dối, mọi người ẩn ẩn đều tin lời Thẩm Gia Thạch. Vả lại Thẩm Gia Thạch là mọi người nhìn lớn lên, ai cũng không ngờ một thiếu niên mới mười tám tuổi lại có tâm tư sâu đến vậy.
Hạ Chí Kiệt nổi khùng, dứt khoát nói rõ ràng: “Tôi ở Di Nhiên cư thua vài lần, nhất thời mới mượn mấy bức họa tới gán nợ, nhưng sau đó thực sự đều chuộc về hết, những chuyện này đều có thể tra bản ghi chép ở Di Nhiên cư.”
Cái tên Di Nhiên cư làm sắc mặt Hạ Chí Thành trầm xuống, trừ bỏ Hạ nãi nãi, những người khác ở trong phòng ít nhiều đều từng nghe tới cái tên này. Không chỉ vì Di Nhiên cư là sòng bạc ngầm lớn nhất Hải thành, mà vì ông chủ đứng sau Di Nhiên cư là một vị phó thị trưởng khác của Hải thành, Tôn Đức Nguyên. Đối phương cùng Hạ Chí Thành trên đường chính trị có rất nhiều chỗ không hợp.
Hạ Chí Kiệt vẫn ậm ờ không nói ra cũng vì Tôn Đức Nguyên, bị lợi nhuận phủ mờ mắt, ông không ít lần lén lút sau lưng Hạ Chí Thành thông đồng với Tôn Đức Nguyên. Nói tới đây cứ nghĩ Thẩm Gia Thạch sẽ bị hù dọa, không ngờ vẻ mặt Thẩm Gia Thạch vẫn không biến đổi, kiên quyết khẳng định những lời mình nói trước đó, nói mình không nói láo.
Sắc mặt Hạ Chí Kiệt khó coi, trong lòng cũng không khỏi bồn chồn, ông từng mang Thẩm Gia Thạch tới Di Nhiên cư, Thẩm Gia Thạch hẳn biết chuyện bản ghi chép không phải nói dối, chỉ cần Hạ Chí Thành tra liền rõ ràng, nhưng vì cái gì Thẩm Gia Thạch vẫn một mực khăng khăng?
Bộ dáng Hạ Chí Kiệt bị Thẩm Gia Thạch xem trong mắt, thầm cười lạnh. Cái vũng nước bẩn này mặc kệ Hạ Chí Kiệt có muốn gánh hay không cũng phải gánh.
Hai bên giằng co, Hạ Chí Thành mở miệng nói: “Nếu anh hai đã nói Di Nhiên cư có bản ghi chép, vậy chúng ta đi tra một chút.”
Có những lời này của Hạ Chí Thành, Thẩm Gia Thạch hoàn toàn yên tâm, rất nhanh lộ ra biểu tình áy náy, muốn nói lại thôi nhìn về phía Hạ nãi nãi.
Hạ nãi nãi thở dài một tiếng, hướng Thẩm Gia Thạch vẫy vẫy tay, tuy trong chuyện này Thẩm Gia Thạch không đúng nhưng nói tới nói lui vẫn là lỗi của thằng hai. Chỉ là sau chuyện này, Gia Thạch không thích hợp ở lại Hạ gia, phải đưa về Thẩm gia.
Hạ nãi nãi lôi kéo Thẩm Gia Thạch, muốn thay cậu nói mấy câu. Thằng hai cho dù làm ầm ĩ thế nào, thằng cả cùng thằng tư cũng đều là anh em ruột thịt, sẽ không thực sự thù hận. Chỉ đáng thương cho Thẩm Gia Thạch tuổi còn nhỏ, Hạ gia trừ bà ra thì không còn ai thân cận với Thẩm gia, Gia Thạch đơn độc không có Hạ gia nâng đỡ, làm thế nào chấn hưng Thẩm gia.
Vẻ mặt Hạ nãi nãi dừng trong mắt mọi người, Hạ Chí Kiệt khỏi cần phải nói trực tiếp đen mặt, Hạ Chí Thành cũng buồn bực. Mẫu thân bình thường thiên vị Thẩm gia chưa tính, giờ còn muốn thay Thẩm Gia Thạch nói chuyện. Bảy bức họa, mỗi bức một ngàn vạn, nếu chuộc về được thì tốt, nếu không thì mẫu thân sẽ để anh hai gánh hết trách nhiệm, này không phải Hạ gia chịu thiệt rồi sao? Nói không dễ nghe thì nếu không có Thẩm Gia Thạch, anh hai có thể tráo đồ mang ra ngoài sao?
Hạ Chí Thành mặt lạnh nghiêm nghị ngăn cản Hạ nãi nãi mở miệng, lập tức nói: “Hạ gia không dưỡng kẻ cắp, Gia Thạch, đồ đạc của cậu tôi đã bảo người thu dọn tốt lắm, cậu về Thẩm gia đi. Sau này cũng đừng bước tới cửa Hạ gia, ở bên ngoài cũng đừng nhấc lên bất cứ quan hệ nào với Hạ gia.”
“Chí Thành?” Hạ nãi nãi không thể tin nhìn ông.
Hạ Chí Thành thờ ơ nhìn Hạ nãi nãi, lại lạnh lùng bỏ thêm một câu: “Dĩ Hoành dùng một ngàn vạn mua lại bức ‘Báo Xuân Đồ’, số tiền này là bằng hữu Dĩ Hoành ra, tôi mặc kệ anh hai cùng Thẩm gia xoay sở thế nào, trước giữa trưa phải trả số tiền này lại cho Dĩ Hoành.”
“Chú tư?” Hạ Chí Kiệt không thể tin nhìn qua.
Hạ Chí Thành trong lòng phẫn nộ vô cùng, nghiêm mặt không nhìn tới bất kỳ người nào.
___________
Hoàn
*****
Lúc nhận được điện thoại từ nhà tổ Hạ gia, Thẩm Gia Thạch vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Thứ sáu cậu mới về bồi Hạ nãi nãi một ngày, sau đó liền quay về Thẩm gia. Trước lúc về có nhận được điện thoại của Hạ Chí Kiệt, biểu thị chuyện Lư Sơn Đồ đã giải quyết, bảo cậu không cần lo lắng. Nghe nói Hạ Trạch đáp ứng dùng bản gốc đổi bản dỏm, Thẩm Gia Thạch cũng thở phào một hơi. Theo tính tình Hạ Trạch, quả thực rất có khả năng bị Hạ Chí Kiệt dụ, cái gì cũng không hỏi liền làm giúp.
Thẩm Gia Thạch nghĩ tới Hạ Trạch, trong lòng luôn có chút ghen tị pha lẫn xem thường, cảm tình thực phức tạp.
Nói ra thì cậu cùng Hạ Trạch có thể xem là cùng nhau lớn lên. Tuy cậu họ Thẩm nhưng phần lớn thời gian đều ở nhà tổ Hạ gia, ngày lễ tết không ít lần cùng Hạ Trạch gặp mặt. So với Hạ Trạch thỉnh thoảng mới về nhà tổ một lần lại đúng tình hợp lý tỏ ra mình là chủ nhân, Thẩm Gia Thạch tuy được Hạ nãi nãi thiên vị nhưng không có lúc nào không nhắc nhở bản thân mình chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, không dám tùy hứng như Hạ Trạch, luôn cẩn thận tuân thủ mớ quy củ nghiêm ngặt.
Cùng độ tuổi nhưng Hạ Trạch lại vô tâm vô phế không chút cầu tiến, mà cậu thì từ nhỏ đã gánh trách nhiệm chấn hưng Thẩm gia trên vai, không dám có một tia lơi lỏng. Hạ Trạch cái gì cũng không cần làm đã có một tương lai phú quý, mà cậu muốn cái gì thì chỉ có thể tự nỗ lực. Cậu phải làm tốt hơn Hạ Trạch, phải tốt hơn đại đa số mọi người, như vậy Hạ nãi nãi mới hài lòng, mới có thể an ổn ở lại Hạ gia mà không lo sợ bị đuổi về Thẩm gia.
Khi còn bé, cậu cũng không hiểu sự khác biệt giữa Hạ gia cùng Thẩm gia, chỉ cảm thấy phòng ốc Hạ gia lớn hơn một chút, cuộc sống ở Hạ gia tốt hơn một chút, nhưng ngày càng trưởng thành, cậu càng hiểu điểm khác biệt. Cậu đã quen với cuộc sống xa hoa ở Hạ gia, nếu bảo cậu quay về Thẩm gia, cậu trăm triệu lần không muốn. Lại càng miễn bàn tới gia thế đứng đầu của Hạ gia ở Hải thành này, mà Thẩm gia thì đã suy sụp từ sớm, không còn ai nhắc tới. Địa vị hai nhà cách biệt như trời với đất, cậu đã quen đứng trên đỉnh, sao có thể chấp nhận ngã xuống.
Ngày thường lúc ở một mình, ý niệm này không hề xuất hiện, nhưng mỗi khi nhìn thấy Hạ Trạch thì nó bắt đầu lên men, làm cậu ghen tị đến phát cuồng. Trong mắt cậu, Hạ Trạch chỉ là một kẻ ngu xuẩn, trừ bỏ thân thế cùng gương mặt kia, Hạ Trạch còn cái gì có thể so với cậu. Nhưng mặc kệ cậu làm tốt cỡ nào, mặc kệ Hạ nãi nãi thừa nhận ra sao, chỉ cần Hạ Trạch xuất hiện, tầm mắt mọi người liền bị Hạ Trạch hấp dẫn, tất cả chỉ vì Hạ Trạch họ Hạ, là con trai của Hạ Chí Thành.
Một lần nọ, vô ý nghe thấy Hạ nãi nãi tranh cãi với Hạ Tư Tuệ, cậu mới biết Hạ Trạch so mới mình tưởng còn có được nhiều hơn. Hóa ra tất cả số tranh quý giá mà Hạ nãi nãi cẩn thận bảo quản đều thuộc về Hạ Trạch, mà số tranh kia nguyên bản là thuộc về Thẩm gia, thuộc về cậu. Lòng ghen tị khi nghe thấy chuyện này liền dâng lên tới đỉnh điểm, trong lúc không thể phát tiết tình tự, cậu lần đầu tiên nảy sinh chủ ý tráo đổi số tranh này, sau đó càng lúc càng không thể vãn hồi…
Cúp điện thoại, Thẩm Gia Thạch đón xe chạy về nhà tổ Hạ gia. Trong điện thoại quản gia nói thân thể Hạ nãi nãi không tốt, Thẩm Gia Thạch ẩn ẩn cảm thấy chuyện Hạ nãi nãi sinh bệnh quá đột ngột, không khỏi lo lắng có phải chuyện đồ dỏm bại lộ. Hạ Chí Kiệt không có khả năng không nói gì với mình. Nếu bên Hạ Chí Kiệt thực sự gió êm sóng lặng thì rất có thể Hạ nãi nãi thực sự xảy ra chuyện. Thẩm Gia Thạch khẽ nhíu mi, cậu ở Hạ gia như cá gặp nước cũng nhờ Hạ nãi nãi, nếu bà có chuyện thì về sau cậu phỏng chừng không thuận tiện được vậy nữa.
Nghĩ vậy, mày Thẩm Gia Thạch lại càng nhíu chặt. Lần trước đưa ‘Báo Xuân Đồ’ tới Di Nhiên cư, Trần Huy cố ý đòi phải đủ bộ mới chịu bán. Kể từ ngày đó kéo dài tới giờ không nói, muốn lấy trọn cả bộ thì quá dễ làm người ta chú ý, cậu lo lắng bị Hạ gia nghe thấy tin đồn gì đó nên vẫn không chịu đáp ứng. Nếu thân thể Hạ nãi nãi thật sự xảy ra vấn đề, ý định tế thủy trường lưu* ban đầu chỉ sợ không được, không bằng một lần hốt cú lớn rồi thu tay, số tiền này đủ cho nửa đời sau của cậu cơm áo không lo. (*tiết kiệm thì mới dùng được lâu dài)
Thẩm Gia Thạch một đường suy tính chạy về nhà tổ Hạ gia.
Trong Ngũ Phúc đường, Trì Dĩ Hoành lấy cớ này là chuyện Hạ gia, khéo léo tỏ ý muốn cáo từ. Anh cùng Thẩm Gia Thạch đụng mặt ngoài cửa, Thẩm Gia Thạch khách khí chào hỏi: “Ngài Trì.”
Sắc mặt Trì Dĩ Hoành lạnh nhạt, đối với chào hỏi của Thẩm Gia Thạch làm như không thấy, nụ cười trên mặt Thẩm Gia Thạch đông cứng, ẩn ẩn biến thành lúng túng.
Cố không để ý tới phản ứng của Trì Dĩ Hoành, Thẩm Gia Thạch nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, gõ cửa rồi tiến vào phòng Hạ nãi nãi. Làm cậu ngoài ý muốn là bên trong có không ít người, không khí cũng dị thường ngưng trọng, chẳng lẽ thân thể Hạ nãi nãi có gì không tốt?
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, Thẩm Gia Thạch thân thiết nhìn về phía Hạ nãi nãi, đang định mở miệng, Hạ Chí Thành đã trầm giọng nói: “Gia Thạch, lần này gọi cậu về là có chuyện muốn hỏi.”
Trái tim Thẩm Gia Thạch nhảy dựng, cảm giác bất an dâng trào. Cậu khắc chế chính mình không nhìn về phía Hạ Chí Kiệt, giả vờ không có gì nói: “Chú tư, có chuyện gì?”
Hạ Chí Thành nhìn chằm chằm phản ứng Thẩm Gia Thạch, ý bảo cậu nhìn hai bức họa trên bàn: “Hai bức họa này cậu biết không?”
Trải dài trước mặt Thẩm Gia Thạch là hai bức ‘Báo Xuân Đồ’ của Đường Dực Niên, đảo mắt qua thoạt nhìn cơ hồ giống như đúc. Nhưng Thẩm Gia Thạch không cần xem nhiều cũng biết có một bức là thật, mà bức kia chính là đồ dỏm mà cậu đã dụng tâm dùng hết một tuần để phỏng lại. Cậu cố ý không nghĩ tới chuyện bản gốc vì sao lại ở nơi này, chỉ giả vờ kích động liếc mắt về phía Hạ Chí Kiệt.
Cái liếc mắt này lập tức làm Hạ Chí Kiệt cảnh giác: “Gia Thạch, cậu nhìn tôi làm gì?”
Thẩm Gia Thạch tựa hồ không ngờ Hạ Chí Kiệt lại nói vậy, vẻ mặt không dám tin chợt lóe rồi ảm đạm cúi đầu.
Phản ứng này của Thẩm Gia Thạch nhất thời làm tầm mắt mọi người trong phòng toàn bộ tập trung về phía Hạ Chí Kiệt, Hạ Chí Kiệt cố chấp nói: “Mẫu thân, con nói rồi, con thật sự có đánh chủ ý lên mấy thứ trong phòng sách nhỏ, nhưng chỉ là mượn nợ vài ngày. Tuyệt đối không dám để đồ Hạ gia lưu lạc bên ngoài.”
Đối với lời ông, trong mắt mọi người đều lộ ra nghi ngờ, Hạ Chí Kiệt tức giận, sâu sa nói: “Gia Thạch, có chút chuyện không thể nói lung tung…”
“Anh hai!” Hạ Chí Thành trầm giọng đánh gãy, ý bảo Thẩm Gia Thạch: “Gia Thạch, cậu tới nói, hai bức họa này rốt cuộc là sao?”
Hạ Chí Thành làm chính trị nhiều năm, tuy luôn đi theo đường lối thân thiện với nhân dân nhưng ngày tháng tích lũy, trên người vẫn đầy uy nghiêm. Ông chỉ liếc mắt một cái, Thẩm Gia Thạch liền run bắn, nhìn Hạ Chí Kiệt tỏ ra khó xử.
“Chú tư, tôi…” Hạ Chí Kiệt dự cảm không ổn, chuyện tới nước này ông cũng nhìn ra, Thẩm Gia Thạch đê tiện này dám lén sau lưng ôm trộm tráo đồ trong phòng sách. Hiện giờ sự tình bại lộ, Thẩm Gia Thạch tính toán bổ hết tội lên đầu ông, ông làm sao chấp nhận chịu thiệt như vậy? Chỉ trách ông đánh giá sai lá gan Thẩm Gia Thạch, lúc chú tư gọi Thẩm Gia Thạch trở về, ông nghĩ chứng cớ vô cùng rõ ràng, Thẩm Gia Thạch hẳn không dám nói dối, không ngờ…
Hạ Chí Kiệt vội vàng muốn biện bạch.
“Chú hai, chú câm miệng lại để Gia Thạch nói.” Hạ Chí Phi trước sau vẫn trầm mặc lần đầu tiên mở miệng. Hạ Chí Phi tính tình thành thật, thường ngày mọi người đều xem ông cứ như người vô hình. Hiện giờ ra dáng anh trai, Hạ Chí Kiệt do dự một chút, âm ngoan trừng Thẩm Gia Thạch, nghe lời ngậm miệng.
Thẩm Gia Thạch cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai. Cậu dám động vào mấy thứ này đương nhiên đã chuẩn bị tốt đường lui, chỉ là không ngờ sự tình bại lộ quá sớm, vượt khỏi dự đoán. Chống lại ánh mắt uy hiếp của Hạ Chí Kiệt, Thẩm Gia Thạch áy náy nhìn về phía Hạ nãi nãi giật giật môi nhưng cái gì cũng chưa nói.
“Gia Thạch!” Hạ nãi nãi chống đỡ thân mình hô một tiếng, trong giọng nói tràn đầy thất vọng: “Con nói!”
Thẩm Gia Thạch chật vật né tránh tầm mắt Hạ nãi nãi, xấu hổ nhỏ giọng nói: “Là… là bác hai bảo con vẽ bản phỏng rồi tráo đổi bản gốc ra ngoài.”
“Thẩm Gia Thạch!” Hạ Chí Kiệt âm trầm nói: “Những bức họa tôi lấy ra đều chuộc về, Gia Thạch không nên nói lung tung.”
Hạ Chí Kiệt nhắc tới từ chuộc, liên hệ tới chuyện mấy lần trước ông nói tới chuyện thế chấp, Hạ Chí Thành nhạy bén nói: “Anh lấy mấy bức tranh chữ này làm cái gì?”
Hạ Chí Kiệt do dự không biết nên mở miệng thế nào, Hạ Chí Thành mất kiên nhẫn nói: “Gia Thạch, cậu nói!”
Thẩm Gia Thạch lo lắng liếc nhìn Hạ nãi nãi, nhẹ giọng nói: “Bác hai nói mình ở bên ngoài đánh bạc thua một khoảng, nói muốn dùng số tranh chữ này để gán nợ.”
“Chú hai, chú cư nhiên đánh bạc.”
“Anh hai, anh cư nhiên đánh bạc.”
Trong tiếng ầm ĩ, Hạ Chí Kiệt hung hăng trừng Thẩm Gia Thạch, tên bỉ ổi này nắm thóp của ông trong tay, quả thực không biết sợ là gì. Tầm mắt hai người tương giao, Thẩm Gia Thạch tỏ ra vô tội nhưng ánh mắt lại thực lạnh lùng. Cậu nhớ rõ lần đầu tiên mình động tâm với mấy thứ trong phòng sách nhỏ, đầu óc nóng lên liền trộm một bức ra ngoài, kết quả bị Hạ Chí Kiệt bắt tại trận. Cậu nghĩ Hạ Chí Kiệt sẽ báo việc này cho mọi người, trong lòng sợ hãi không thôi, không ngờ Hạ Chí Kiệt ngoài mặt cười cười cho qua, bảo cậu trả bức tranh về chỗ cũ, nhưng đêm đó lại mò vào phòng cậu, không chỉ bò lên giường, còn lấy việc này uy hiếp dụ dỗ cậu giúp ông ta tráo đổi tranh ra ngoài. Thẩm Gia Thạch lạnh lùng nghĩ, lúc Hạ Chí Kiệt uy hiếp cậu thì nên nghĩ tới khả năng khi cậu có cơ hội nhất định sẽ cắn ngược trở lại. Nếu không phải Hạ Chí Kiệt không ngừng dụ dỗ, cậu cũng không bị bồi dưỡng thành tánh, từng bước từng bước đi tới bước đường hôm nay.
Hạ Chí Kiệt trầm mặc hiển nhiên cam chịu lời Thẩm Gia Thạch nói. Chỉ nghe ‘ba’ một tiếng giòn tan, Hạ Chí Phi cho Hạ Chí Kiệt một cái tát.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, Hạ nãi nãi chỉ cảm thấy khí nghẹn trong ngực, tinh thần cũng bị rút hết sạch sẽ. Bà một tay nuôi con khôn lớn, không chỉ bài bạc lại còn mưu toan mang tranh cổ trong nhà đi bán. Trước đó không lâu bà còn cùng thằng tư nói sợ Hạ Trạch phá hư, giờ thì bị thằng hai hung hăng tát cho một cái.
Hạ nãi nãi ôm ngực, âm thanh suy yếu nói: “Hai, anh nói, anh nói xem rốt cuộc đã chuyển ra ngoài bao nhiêu rồi?”
“Con…” Hạ Chí Kiệt căn bản không biết kẻ tiện nhân Thẩm Gia Thạch kia lén mình lấy bao nhiêu món. Đang suy tư thì chợt nghe Thẩm Gia Thạch thấp giọng nói: “Tổng cộng bảy bức, trừ bỏ đã chuộc về thì ở bên ngoài còn bảy bức.”
“Bảy bức!” Lần này tất cả mọi người đều giật nảy, ngay cả Hạ Chí Kiệt cũng lắp bắp kinh hãi. Những bức tranh cổ cụ Hạ lưu lại không có bức nào không vô giá, cứ tính theo bức ‘Báo Xuân Đồ’, bảy bức thì giá trị lên tới cả mấy ngàn vạn.
Hạ Chí Kiệt không ngờ Thẩm Gia Thạch lớn gan như vậy, hiển nhiên Thẩm Gia Thạch nghĩ mình nắm thóp trong tay, Hạ Chí Kiệt sẽ không dám xé rách mặt nên sẽ giúp mình ôm tội lỗi này.
Hạ Chí Kiệt cười lạnh, quả quyết phủ nhận: “Gia Thạch, tôi từ phòng sách chuyển mấy bức ra tôi rõ nhất, cậu không cần ăn nói hàm hồ.”
“Con không có.” Thẩm Gia Thạch ưỡn thẳng người, gằn từng tiếng.
Biểu tình Thẩm Gia Thạch không giống nói dối, mọi người ẩn ẩn đều tin lời Thẩm Gia Thạch. Vả lại Thẩm Gia Thạch là mọi người nhìn lớn lên, ai cũng không ngờ một thiếu niên mới mười tám tuổi lại có tâm tư sâu đến vậy.
Hạ Chí Kiệt nổi khùng, dứt khoát nói rõ ràng: “Tôi ở Di Nhiên cư thua vài lần, nhất thời mới mượn mấy bức họa tới gán nợ, nhưng sau đó thực sự đều chuộc về hết, những chuyện này đều có thể tra bản ghi chép ở Di Nhiên cư.”
Cái tên Di Nhiên cư làm sắc mặt Hạ Chí Thành trầm xuống, trừ bỏ Hạ nãi nãi, những người khác ở trong phòng ít nhiều đều từng nghe tới cái tên này. Không chỉ vì Di Nhiên cư là sòng bạc ngầm lớn nhất Hải thành, mà vì ông chủ đứng sau Di Nhiên cư là một vị phó thị trưởng khác của Hải thành, Tôn Đức Nguyên. Đối phương cùng Hạ Chí Thành trên đường chính trị có rất nhiều chỗ không hợp.
Hạ Chí Kiệt vẫn ậm ờ không nói ra cũng vì Tôn Đức Nguyên, bị lợi nhuận phủ mờ mắt, ông không ít lần lén lút sau lưng Hạ Chí Thành thông đồng với Tôn Đức Nguyên. Nói tới đây cứ nghĩ Thẩm Gia Thạch sẽ bị hù dọa, không ngờ vẻ mặt Thẩm Gia Thạch vẫn không biến đổi, kiên quyết khẳng định những lời mình nói trước đó, nói mình không nói láo.
Sắc mặt Hạ Chí Kiệt khó coi, trong lòng cũng không khỏi bồn chồn, ông từng mang Thẩm Gia Thạch tới Di Nhiên cư, Thẩm Gia Thạch hẳn biết chuyện bản ghi chép không phải nói dối, chỉ cần Hạ Chí Thành tra liền rõ ràng, nhưng vì cái gì Thẩm Gia Thạch vẫn một mực khăng khăng?
Bộ dáng Hạ Chí Kiệt bị Thẩm Gia Thạch xem trong mắt, thầm cười lạnh. Cái vũng nước bẩn này mặc kệ Hạ Chí Kiệt có muốn gánh hay không cũng phải gánh.
Hai bên giằng co, Hạ Chí Thành mở miệng nói: “Nếu anh hai đã nói Di Nhiên cư có bản ghi chép, vậy chúng ta đi tra một chút.”
Có những lời này của Hạ Chí Thành, Thẩm Gia Thạch hoàn toàn yên tâm, rất nhanh lộ ra biểu tình áy náy, muốn nói lại thôi nhìn về phía Hạ nãi nãi.
Hạ nãi nãi thở dài một tiếng, hướng Thẩm Gia Thạch vẫy vẫy tay, tuy trong chuyện này Thẩm Gia Thạch không đúng nhưng nói tới nói lui vẫn là lỗi của thằng hai. Chỉ là sau chuyện này, Gia Thạch không thích hợp ở lại Hạ gia, phải đưa về Thẩm gia.
Hạ nãi nãi lôi kéo Thẩm Gia Thạch, muốn thay cậu nói mấy câu. Thằng hai cho dù làm ầm ĩ thế nào, thằng cả cùng thằng tư cũng đều là anh em ruột thịt, sẽ không thực sự thù hận. Chỉ đáng thương cho Thẩm Gia Thạch tuổi còn nhỏ, Hạ gia trừ bà ra thì không còn ai thân cận với Thẩm gia, Gia Thạch đơn độc không có Hạ gia nâng đỡ, làm thế nào chấn hưng Thẩm gia.
Vẻ mặt Hạ nãi nãi dừng trong mắt mọi người, Hạ Chí Kiệt khỏi cần phải nói trực tiếp đen mặt, Hạ Chí Thành cũng buồn bực. Mẫu thân bình thường thiên vị Thẩm gia chưa tính, giờ còn muốn thay Thẩm Gia Thạch nói chuyện. Bảy bức họa, mỗi bức một ngàn vạn, nếu chuộc về được thì tốt, nếu không thì mẫu thân sẽ để anh hai gánh hết trách nhiệm, này không phải Hạ gia chịu thiệt rồi sao? Nói không dễ nghe thì nếu không có Thẩm Gia Thạch, anh hai có thể tráo đồ mang ra ngoài sao?
Hạ Chí Thành mặt lạnh nghiêm nghị ngăn cản Hạ nãi nãi mở miệng, lập tức nói: “Hạ gia không dưỡng kẻ cắp, Gia Thạch, đồ đạc của cậu tôi đã bảo người thu dọn tốt lắm, cậu về Thẩm gia đi. Sau này cũng đừng bước tới cửa Hạ gia, ở bên ngoài cũng đừng nhấc lên bất cứ quan hệ nào với Hạ gia.”
“Chí Thành?” Hạ nãi nãi không thể tin nhìn ông.
Hạ Chí Thành thờ ơ nhìn Hạ nãi nãi, lại lạnh lùng bỏ thêm một câu: “Dĩ Hoành dùng một ngàn vạn mua lại bức ‘Báo Xuân Đồ’, số tiền này là bằng hữu Dĩ Hoành ra, tôi mặc kệ anh hai cùng Thẩm gia xoay sở thế nào, trước giữa trưa phải trả số tiền này lại cho Dĩ Hoành.”
“Chú tư?” Hạ Chí Kiệt không thể tin nhìn qua.
Hạ Chí Thành trong lòng phẫn nộ vô cùng, nghiêm mặt không nhìn tới bất kỳ người nào.
___________
Hoàn