Chương : 46
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [46] Thổ Lộ
*****
Chuyện Thẩm Gia Thạch tử vong đã chính thức được bên cảnh sát lập án điều tra, là người từng qua lại với Thẩm Gia Thạch, Hạ Chí Kiệt cùng Hạ Tân đều bị cảnh sát mời tới thẩm tra. Ảnh chụp hai người đăng rầm rộ trên đầu đề các mặt báo. Cứ việc không có căn cứ chính xác, nhưng tin tức bà Thẩm nửa đêm xông vào bệnh viện chỉ trích hai cha con nhà họ Hạ đã tạo thành ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người, cái chết của Thẩm Gia Thạch, hai cha con bọn họ tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ. Nhất thời trên mạng nổi bão ầm ĩ, yêu cầu cục cảnh sát không sợ cường quyền, điều tra rõ cái chết của Thẩm Gia Thạch. Về phần cường quyền kia ám chỉ ai thì mọi người tự hiểu.
Mặc Ngự nhìn chằm chằm ảnh chụp cha con Hạ Chí Kiệt trên mặt báo nửa giờ. Chuyện Thẩm Gia Thạch không liên quan tới anh, nhưng xuyên qua đó liên hệ tới những chuyện phia sau thì có thể nhìn ra dính líu.
Mặc Ngự thầm thở dài một hơi, xem ra đã tới lúc tách rời với Trần Huy. Mấy năm nay anh cùng Trần Huy hợp tác không tệ, người này tuy bản tính thổ phỉ quá nặng nhưng rất có trách nhiệm, hai người có thể ngồi xuống trò chuyện một phen. Nhưng lần này Trần Huy ra tay quá độc ác, lấy mạng người là điều anh không thể tiếp nhận. Cho dù sau lưng Trần Huy là Tôn Đức Nguyên sắp leo lên vị trí thị trưởng Hải thành, bất quá với thái độ kiêu ngạo của ông ta thì cũng không nhất định, vẫn không nên tham gia vào quá sâu thì tốt hơn. Nói ra thì Hạ gia cũng không phải quả hồng mềm mặc cho Trần Huy bóp, phỏng chừng đoạn thời gian tiếp theo Hải thành sẽ rối loạn một trận.
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, Mặc Ngự rất nhanh có quyết định. Nếu đã muốn tách ra với Trần Huy, bên Trầm Hi nên tìm thời gian cùng ăn bữa cơm.
Nhận được điện thoại của Mặc Ngự, Trầm Hi lập tức đáp ứng, ‘Liệt Quốc Truyền Kỳ’ đã kéo quá dài, bất quá khoảng thời gian này giải trí Tinh Không cũng không hề lãng phí, đã xây dựng một địa điểm quay phim khổng lồ ở vùng ngoại thành Hải thành, bất quá ở Hải thành này thật sự nhàm chán, cậu thực tưởng niệm bầu không khí Trung kinh. Một khi xác định Phương Lạc Duy đã định vai chính, Trầm Hi liền chuẩn bị cùng Lý Minh Hiên quay về Trung kinh.
Mặc Ngự cùng Trầm Hi bàn xong thì gọi điện thoại cho Mặc Chính. Mặc Chính lơi lỏng cũng quá lâu, nên thu tâm quay về làm việc. Lúc nhận được điện thoại, Mặc Chính đang cùng Phương Lạc Duy tham dự nghi thức cắt băng khánh thành của một tiệm trang sức.
Mặc Ngự từ ống nghe nghe thấy tiếng ồn ào, không khỏi hỏi: “Em đang ở đâu đó?”
Mặc Chính tỏ ra thật nghiêm túc: “Em đang khảo sát thị trường trang sức ở Hải thành.”
Theo lý giải của mình thì Mặc Ngự hiểu những lời này là: “…Mua quà cho Phương Lạc Duy?”
Giọng điệu tùy ý của Mặc Ngự khi nói về Phương Lạc Duy, Mặc Chính không vui: “Lạc Duy mới không phải người như thế. Từ lúc quen tới giờ em chỉ mới mua cho cậu ấy mấy bình nước, mà còn là sống chết mới đưa được đó.”
Nói tới đây Mặc Chính cảm thấy thực ủy khuất. Vì theo đuổi Phương Lạc Duy, anh còn cố ý chạy về nhà hỏi chị dâu lấy kinh nghiệm, khi xưa anh cả làm thế nào theo đuổi được. Chị dâu tặng anh năm chữ, tặng hoa cùng trang sức. Mặc Chính cân nhắc nửa ngày, hoa thì không được rồi, Phương Lạc Duy là nam, phỏng chừng không thích. Trang sức thì có thể suy nghĩ một chút, đáng tiếc Phương Lạc Duy cũng không cần. Mặc Chính tìm tới anh em tốt Trì Dĩ Hoành kể lể, Trì Dĩ Hoành khi đó mới phát hiện bản thân động tâm với Hạ Trạch, kết quả đề nghị thì không có, còn bị bắt ở quán bar ngồi nửa ngày. Tới cuối cùng anh cũng không rõ Trì Dĩ Hoành rốt cuộc vì cái gì mà mất hứng.
Chuyện Mặc Chính nói Mặc Ngự cũng có nghe nói, trong giới giải trí, những người từng hợp tác với Phương Lạc Duy đều nói nhân phẩm Phương Lạc Duy không tệ, là một người trong sạch hiếm có. Bất quá Mặc Ngự cảm thấy Phương Lạc Duy có thể trong sạch như vậy là nhờ có Trầm Hi chống lưng. Nếu không có Trầm Hi, trong một giới xem trọng vật chất như vậy, anh không tin Phương Lạc Duy có thể thanh cao như hiện giờ. Bất quá mặc kệ nói thế nào, thanh cao vẫn tốt hơn là có tâm bất chính. Mặc Ngự không lo Mặc Chính vung tiền cho Phương Lạc Duy, người có thể dùng tiền thu phục căn bản không đáng ngại. Cái anh sợ là Phương Lạc Duy không cần tiền, chỉ cần tình cảm của Mặc Chính.
Mặc Ngự nhăn mặt nhíu mày định nói gì đó thì chợt nghe thấy bên kia đầu dây vang lên một trận hoan hô, có người lớn tiếng hô tên Phương Lạc Duy.
Mặc Chính vội vàng nói: “Anh cả, không nói nữa, Lạc Duy lên sân khấu rồi, em phải đi chụp hình.”
Mặc Ngự: “…”
Nghe Mặc Chính nói xong liền cúp máy, Mặc Ngự sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, anh còn chưa kịp nói chuyện công việc với Mặc Chính a.
Ở hiện trường cắt băng, Phương Lạc Duy đang ở trên sân khấu trình diễn cặp nhẫn cưới chủ đạo của tiệm. Người dẫn chương trình cười tươi rói hỏi Phương Lạc Duy có đối tượng yêu thích hay chưa? Phương Lạc Duy lắc nhẹ đầu. Người nọ không tin, tiện đà truy hỏi Phương Lạc Duy yêu thích mẫu bạn gái thế nào?
Trong đầu Phương Lạc Duy vô thức hiện lên hình tượng nữ giới của Mặc Chính, ánh mắt thoáng hiện lên một tia quái dị, nhưng rất nhanh liền mỉm cười che dấu, biểu thị mình thích cô gái hoạt bát, thực tình cảm.
Nhóm fan nữ dưới đài lập tức kích động gào lên.
Mặc Chính tùy tiện xem nhẹ hai chữ cô gái kia, tự giác đem mấy chữ hoạt bát cùng thực tình cảm dán lên người mình, quả thực là hình dung vô dùng chính xác. Mặc Chính nhịn xuống hưng phấn muốn gào lên, hướng về phía Phương Lạc Duy ở trên đài cười sáng lạn.
Tầm mắt Phương Lạc Duy vừa lúc dừng lại trên người Mặc Chính, người nọ cười quá chói mắt, cậu chỉ cảm thấy ngay cả trái tim mình cũng giật nảy theo.
Nghi thức cắt băng chấm dứt, Mặc Chính anh dũng gạt đám người đang vây quanh hậu trường đi tới bên người Phương Lạc Duy, hưng phấn biểu thị mình đã chụp rất nhiều hình từ đủ góc độ, chờ trở về làm một album gửi cho Phương Lạc Duy làm kỉ niệm.
Phương Lạc Duy: “…”
Triệu Văn Bình nhịn cười nhắc nhở Phương Lạc Duy cần phải đi, người đại diện bên công ty trang sức đã nói từ trước, sau khi cắt băng muốn hẹn Phương Lạc Duy cùng ăn bữa cơm, thuận tiện nói chuyện quay quảng cáo kỳ tiếp theo. Loại xã giao này Phương Lạc Duy bình thường cũng không từ chối, hơn nữa đối phương ký là hợp đồng ba năm, nể mặt mũi cậu cũng không thể cự tuyệt.
Phương Lạc Duy phải đi dùng cơm, Mặc Chính không tiện đi cùng. Anh vốn nghe nói Phương Lạc Duy có hoạt động liền chờ sẵn ngoài cửa cùng cậu tới đây. Loại hoạt động công khai này anh xuất hiện cũng không có gì lạ, dù sao giải trí Tinh Không cũng có hợp tác với Phương Lạc Duy, nhưng ngay cả ăn cơm cũng đi theo thì hơi quá. Tuy thật sự thì anh chẳng muốn Phương Lạc Duy đi tham gia tiệc tùng gì hết.
Mặc Chính liếc mắt nhìn người đại diện đứng cách đó không xa, đối phương là một người đàn ông trung niên mập mạp bị hói đầu. Anh thầm đánh giá nửa ngày, cảm thấy tướng mạo người này thoạt nhìn khá đứng đắn, không giống mấy lão già mượn cơ hội động tay động chân. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, anh vẫn nghiêm túc dặn Phương Lạc Duy phải bảo trì khoảng cách với đối phương, tốt nhất là cứ để Triệu Văn Bình ngồi giữa.
Triệu Văn Bình: “…”
Sự an toàn của anh không hề quan trọng sao?
Phương Lạc Duy bị Mặc Chính chọc cười, cố nén cười gật gật đầu.
Tài xế rất nhanh đã lái xe tới, Phương Lạc Duy cùng Triệu Văn Bình lên xe. Cách cửa sổ xe, Triệu Văn Bình liếc mắt nhìn Mặc Chính ở bên ngoài, sâu xa nói: “Mặc Chính là người không tồi.”
Phương Lạc Duy sửng sốt, rất nhanh cười nói: “Đúng vậy, làm bằng hữu thực không tệ.” Nhưng nếu tiến thêm một bước thì người có thân phận như cậu thực không dám trèo cao.
Mặc Ngự có thể nói là hành động nhanh lẹ, chỉ mới hai ngày đã cùng Trần Huy đạt thành hiệp nghị, chính là anh dứt khoát sang lại toàn bộ cổ phần Di Nhiên cư. Trần Huy cảm thấy Mặc Ngự quá nhát gan, mà Mặc Ngự thì chỉ cười cười không nói gì.
Hai người tách ra có nghĩa là vai chính của ‘Liệt Quốc Truyền Kỳ’ chính thức thuộc về Phương Lạc Duy. Quách Hoa Đình nghe thấy tin này thì cười lạnh một hồi, sau đó gọi điện cho một phóng viên quen biết. Giới giải trí gần nhất không có tin nào nóng sốt, không biết tin Phương Lạc Duy leo lên giường cậu út Mặc gia có đủ chấn động chưa?
Chiều thứ năm, Mã Thiên Lỗi cùng Bạch Hiểu Tề đã sớm chạy tới biệt thự Trì gia.
Tối nay là ngày tổ chức vũ hội tốt nghiệp, cử hành ở ngay giảng đường. Vì để chuẩn bị đầy đủ, trường cố ý cho nhóm học sinh năm cuối nghỉ nửa ngày.
Cùng kiểu lễ phục với Hạ Trạch, Mã Thiên Lỗi chọn một bộ màu đen, còn Bạch Hiểu Tề thì là màu trắng bạc, ba người đứng chung một chỗ rất có cảm giác tổ hợp thần tượng.
Bạch Hiểu Tề đắc ý quay một vòng trước mặt Hạ Trạch: “Thế nào?”
Hạ Trạch gật gật đầu, thành khẩn nói: “Giống hệt một con công đang xòe đuôi.”
Mã Thiên Lỗi cười ha hả: “Tôi đã nói mà!”
Mắt thấy đã năm giờ chiều, Mã Chiên Lỗi nhắc nhở đã tới giờ phải đi. Hạ Trạch thất vọng nhìn về phía cửa, Trì Dĩ Hoành tới công ty vẫn chưa quay lại. Lễ vũ hội tốt nghiệp hàng năm của trường có thể mời cha mẹ hoặc bằng hữu cùng tham gia. Ngày đó Hạ Trạch đã nói chuyện này với Trì Dĩ Hoành, nhưng không ngờ hôm nay lại có chuyện đột xuất.
Bạch Hiểu Tề hăng hái hưởng hứng lời kêu gọi của Mã Thiên Lỗi, đây là lần đầu tiên cậu trở lại tiểu khu này sau vố bị chó rượt lần trước. Trời sáng thì không sao, nhưng hễ sụp tối thì cậu lại lo sợ gặp lại đám chó kia.
Hạ Trạch cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng biết rõ không thể tiếp tục kéo dài. Nghĩ nghĩ một chút liền gửi tin nhắn cho Trì Dĩ Hoành, nói cho anh biết mình đi tới trường.
Trì Dĩ Hoành rất nhanh trả lời lại: “Chơi vui nhé, anh sẽ cố gắng tới sớm.”
Bảy giờ tối, vụ hội tốt nghiệp chính thức bắt đầu.
Để long trọng, trường học cố ý trải thảm đỏ ở bên ngoài lễ đường, tất cả học sinh tự do kết thành nhóm đi trên thảm đỏ tiến vào lễ đường. Hạ Trạch nhớ rõ đời trước hình như không có vụ thảm đỏ này, cả đám người hỗn loạn ùa vào trong, chẳng lẽ này là hiệu ứng cánh bướm?
Thảm đỏ xuất hiện rõ ràng làm đám nữ sinh hưng phấn không thôi, tốp năm tốp ba tụ lại cười đùa. Hạ Trạch đang định đi thì phía sau có người huých một cái, may mắn Mã Thiên Lỗi ở ngay bên cạnh, đúng lúc đỡ Hạ Trạch.
Sau khi đứng vững, Hạ Trạch xoay người lại thì thấy một cô gái mặc váy ngắn diện mạo đáng yêu đang kích động mở to mắt, khẩn trương nhìn mình nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Hạ Trạch nhìn thấy gương mặt đối phương thì thoáng có chút ngoài ý muốn nhưng tỏ ra không có việc gì cười cười: “Không sao!”
Cô gái thở phào một hơi, thực đáng yêu vỗ vỗ ngực: “Vậy thì tốt rồi. Thực xin lỗi, mình đang vội tìm người bạn.”
“Không có việc gì!” Hạ Trạch lại mở miệng nói.
Cô gái nghịch ngợm mỉm cười: “Nếu thực không có việc gì thì mình đi trước.”
Dứt lời, không đợi Hạ Trạch đáp lại thì cô gái đã hòa vào dòng người, thoáng chốc biến mất. Hạ Trạch nhìn theo bóng đối phương, có chút đăm chiêu nhíu mày.
“Thế nào? Động tâm à?” Bạch Hiểu Tề trêu chọc.
Hạ Trạch lườm trắng cả mắt: “Nào có!”
Chỉ là cậu nhận ra cô gái này! Nếu cậu không nhớ nhầm, đối phương gọi là Nhạc Linh, trùng hợp là đời trước cũng từng xuất hiện bên người cậu. Thời điểm đó cậu đã cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ, đối với chuyện gặp gỡ Nhạc Linh cậu còn từng vui đùa kể cho Trì Dĩ Hoành nghe. Sau đó đột nhiên có một ngày Nhạc Linh biến mất, từ đó về sau cậu không còn nhìn thấy cô gái này nữa. Nhưng cậu nhớ rõ, Nhạc Linh từng nói mình không phải người ở đây, là học sinh từ vùng khác tới Hải thành học đại học, sao lại xuất hiện trong vũ hội tốt nghiệp?
Hạ Trạch trong lòng có nghi vấn, nhưng hiện giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, rất nhanh đã bị Bạch Hiểu Tề cùng Mã Thiên Lỗi kéo vào lễ đường. Bên trong lễ đường trải qua trang trí đã sớm thay đổi hoàn toàn. Ở trong cùng có dựng một sân khấu nhỏ, mọi người có thể tùy ý lên đó biểu diễn tài năng. Trung tâm lễ đường để trống, dành để làm sân nhảy, những chiếc bàn đặt thành một dãy theo hình thức tiệc đứng, bên trên bày đầy hoa quả bánh ngọt cùng những món ăn vừa ngon lại thuận tiện.
Tiếng nhạc vui vẻ vang lên, mọi người cũng bắt đầu ầm ĩ.
“A, là cậu.” Có người từ dòng người chen tới bên cạnh Hạ Trạch, đúng là cô gái mặc váy trắng ban nãy.
Hạ Trạch có chút ngoài ý muốn: “Thực trùng hợp.”
Cô gái mỉm cười, chủ động giới thiệu: “Mình gọi là Thạch Linh, cậu là Hạ Trạch đi?”
Ý cười trên mặt Hạ Trạch nhạt dần, gật gật đầu. Cô gái tựa hồ có chút xấu hổ: “Không phải mình cố ý dò hỏi tên cậu, chỉ là bạn mình đều biết cậu nên…”
“Không có việc gì!” Giọng điệu Hạ Trạch có chút khách khí cùng xa cách. Cô gái nhạy bén cảm nhận được gì đó, mỉm cười chào Hạ Trạch rồi xoay người rời đi.
“Ây yo, lại là người đẹp khi nãy à?” Bạch Hiểu Tề sáp qua.
Hạ Trạch nhăn mặt nhíu mày, không phải cậu tự kỷ, nhưng rõ ràng cô gái này cố gắng tiếp cậu. Nhạc Linh, Thạch Linh? Thực thú vị. Cậu chỉ từng thấy hiệu ứng cánh bướm thay đổi vận mệnh, nhưng này là lần đầu tiên gặp chuyện thay đổi luôn cả họ.
“Che cho tôi.” Hạ Trạch kéo Bạch Hiểu Tề, để đối phương chắn trước mặt mình. Tiện đà lấy điện thoại ra liên tục chụp Thạch Linh vừa rời đi vài bức.
Bạch Hiểu Tề: “…Hạ Trạch, cậu thực đáng khinh!”
Hạ Trạch không chút khách khí nhéo lưng Bạch Hiểu Tề một cái, này là thói quen dưỡng thành lúc Bạch Hiểu Tề bị thương khi trước, nhỏ giọng mắng một câu: “Cút!”
Trì Dĩ Hoành xử lý xong công việc chạy tới trường Hạ Trạch thì đã gần chín giờ tối. So với Hạ Trạch, anh lại càng tiếc nuối nhiều hơn. Nhưng ngày mai là lần đấu thầu thứ hai của miếng đất bên thành tây, anh phải ở lại công ty kiểm tra các hạng mục lại lần cuối.
Trì Dĩ Hoành để xe đậu trước cổng trường, một đường đi bộ tới lễ đường. Từ xa xa có thể nghe thấy tiếng reo hò, huýt sáo đinh tai nhức óc bên trong. Trì Dĩ Hoành cũng bị cảm nhiễm, không khỏi mỉm cười, tựa hồ đắm mình trong bầu không khí này ngay cả anh cũng cảm thấy trẻ ra vài tuổi.
Chờ đến lúc đẩy cửa bước vào trong, sàn nhảy ồn ào náo động đều ngừng lại. Đèn chiếu treo trên trần nhà đều chiếu về phía sân khấu, Hạ Trạch đứng trước cây đàn piano, hướng về phía sàn nhảy hơi cúi chào, khóe miệng cong lên gợi thành một mạt cười thản nhiên, mặt mày tinh xảo như họa.
Tiếng đàn piano du dương vang lên, Hạ Trạch đàn khúc Scarborough Fair, khúc nhạc chính trong bộ phim ‘Tốt Nghiệp’. Trì Dĩ Hoành đứng ở xa xa, tựa vào cửa nhìn Hạ Trạch trên sân khấu, bất đồng với dáng vẻ cà phất cà phơ thường ngày, ngồi trước đàn, biểu tình Hạ Trạch rất nghiêm túc, ánh mắt chăm chú, đầu ngón tay trắng nõn tựa như những tinh linh đang nhảy múa trên bàn phím, cả người tản ra ánh sáng chói mắt.
Trì Dĩ Hoành không phải lần đầu tiên thấy Hạ Trạch đánh đàn, Trì gia có một căn phòng riêng để đàn, trước kia là Trì Hân Vân, giờ đã biến thành Hạ Trạch. Những lúc Hạ Trạch đánh đàn, Trì Dĩ Hoành ngẫu nhiên cũng tựa vào cửa đứng nghe, nhưng chưa bao giờ nghĩ từ phòng đàn đổi thành sân khấu, Hạ Trạch hệt như một viên trân châu được đánh bóng, sáng chói hoàn toàn không thể che dấu mà phóng xuất toàn bộ. Trì Dĩ Hoành quả thực hận không thể xông tới, kéo Hạ Trạch về giấu trong nhà, không để bất kì kẻ nào nhìn thấy.
Một khúc nhạc kết thúc, Hạ Trạch lại cúi người chào rồi mỉm cười bước xuống. Bạch Hiểu Tề cầm cây đàn vi ô lông bước ngang qua Hạ Trạch tiến lên sân khấu.
Không ngừng có nữ sinh tiến tới trước mặt Hạ Trạch, cười nói gì đó, Hạ Trạch đều khách khí cười cười, một đường chen ra khỏi đám người lùi vào một góc tối. Đám người này thật sự quá nhiệt tình, Hạ Trạch có chút sợ hãi nghĩ. Cậu nhớ đời trước mình đâu có được hoan nghênh như vậy, chẳng lẽ vì tâm huyết dâng trào đàn một khúc mà ra?
Hạ Trạch một mình trốn trong góc, khẽ thở phào. Cậu không muốn bị ánh mắt lòe lòe sáng của đám nữ sinh soi tới, hệt như cậu là một khối thịt béo thơm ngon ấy. Hạ Trạch đang nghĩ tới chuyện gửi tin nhắn cho Trì Dĩ Hoành, hỏi xem chừng nào anh mới tới. Đột nhiên có người từ phía sau bịt kín mắt cậu, thân mình Hạ Trạch cứng đờ, ngay sau đó là hơi thở quen thuộc truyền tới, âm thanh trầm thấp vang lên: “Đoán xem là ai?”
“Anh họ!” Hạ Trạch không khỏi bật cười.
Trì Dĩ Hoành ở phía sau buông tay, Hạ Trạch cười xoay người, ngẩng đầu chống lại ánh mắt đối phương. Không biết có phải Hạ Trạch ảo giác hay không, rõ ràng đang đứng trong góc tối nhất nhưng cậu lại cảm thấy ánh mắt Trì Dĩ Hoành sáng kinh người, tựa hồ có cảm xúc nồng cháy cấp bách muốn phát tiết, ẩn ẩn có chút cường thế.
Trì Dĩ Hoành nhìn lướt qua mấy nữ sinh cách đó không xa, hỏi: “Bọn họ vừa nãy muốn mời em khiêu vũ?”
Hạ Trạch gật gật đầu.
Trì Dĩ Hoành thấy Hạ Trạch từ chối hết, tuy hài lòng nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu, tựa như trước đó, anh thầm nghĩ muốn giấu Hạ Trạch trong nhà. Hơi nhìn xuống hỏi: “Anh có thể mời em nhảy một bản không?”
“Đương nhiên!” Bất quá Hạ Trạch do dự nói: “Ngay bây giờ sao?” Nơi này là lễ đường trường học, không phải biệt thự Trì gia.
Trì Dĩ Hoành ừ một tiếng: “Ngay bây giờ, đi theo anh.”
Nói xong liền kéo Hạ Trạch vòng qua đám người đi tới cánh cửa nhỏ bên hông cách đó không xa. Ánh mắt Hạ Trạch sáng lên, cửa này thông tới một bãi đỗ xe nhỏ để trống, bình thường rất ít người, lúc này thì hoàn toàn không có ai. Cậu không biết Trì Dĩ Hoành làm sao biết được nơi này.
Hai người lén lút rời khỏi lễ đường, ánh trăng sáng tỏ, gió nhẹ thoang thoảng, mang đến mùi thơm mát đặc trưng của đêm mùa xuân.
Theo tiếng nhạc văng vẳng từ lễ đường, Trì Dĩ Hoành hướng Hạ Trạch làm tư thế mời. Hạ Trạch cười tủm tỉm vươn tay, bàn tay bị Trì Dĩ Hoành nắm lấy khẽ kéo vào lòng anh.
Lần này Hạ Trạch nhảy bước nữ, hai người vẫn ăn ý như vậy. Hạ Trạch bị Trì Dĩ Hoành dẫn dắt xoay tròn, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bổng. Theo tiếng nhạc dừng lại, hai người xoay một vòng rồi đối mặt đứng ở đó.
Hạ Trạch chớp chớp mắt, nhìn Trì Dĩ Hoành, hàng mi dài lấp lánh giống như có tinh quang đang nhảy múa.
Trái tim Trì Dĩ Hoành trướng lên tràn đầy, tình cảm hệt như những cơn sóng dâng trào không ngừng trùng kích. Lý trí mách bảo anh phải cố gắng áp chế, hiện giờ không phải thời điểm tốt để thổ lộ, nhưng màn khiêu vũ mới rồi giống như một trận cổ vũ im lặng. Anh lẳng lặng nhìn Hạ Trạch, kìm lòng không được cúi đầu hôn khẽ lên mi mắt Hạ Trạch.
“Hạ Trạch, anh thích em.”
Hạ Trạch, anh thích em!
Trong đầu nháy mắt giống như có vô số pháo hoa bùng nổ, bang bang không ngừng. Hạ Trạch cố gắng đè nén hưng phấn làm bản thân tỉnh táo cảm nhận những lời này không phải ảo giác mà là đối phương thực sự thông báo.
Hạ Trạch chớp mắt mấy cái, khẽ động làm tinh quang lả tả rơi xuống đất, khẽ mỉm cười: “Trì Dĩ Hoành, em cũng thích anh.”
Trong lễ đường, Bạch Hiểu Tề đàn xong một bản, lúc xuống sân khấu tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng Hạ Trạch.
“Hạ Trạch đâu?”
Mấy nữ sinh bị hỏi nghi hoặc nhìn quanh: “Vừa nãy còn đây mà, chắc vào sân nhảy rồi đi?”
Bạch Hiểu Tề mới không tin Hạ Trạch nguyện ý khiêu vũ, nhìn quanh một vòng, vô thức đảo mắt tới cánh cửa hông. Hạ Trạch không ở lễ đường, có khi nào ra ngoài hít thở không khí không? Nghĩ vậy, Bạch Hiểu Tề đẩy cửa ló nửa người ra ngoài xem thử, vừa nhấc đầu liền thấy Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành đang ôm nhau cách đó không xa.
Bạch Hiểu Tề: “…”
Khốn khiếp, mình bị hoa mắt à? Bạch Hiểu Tề dụi dụi mắt, nhìn lại, hai người vẫn còn ôm lấy nhau. Lần này tin tưởng mình không bị ảo giác, Bạch Hiểu Tề cẩn thận rụt đầu vào lễ đường, cố gắng tiêu hóa hình ảnh mình vừa nhìn thấy.
Có nam sinh hối hả chen ra khỏi lễ đường chạy tới: “Anh bạn né qua chút, uống nước nhiều quá, thực sự nhịn hết nổi.”
Bạch Hiểu Tề phản ứng, lập tức túm lấy nắm cửa, híp mắt trừng nam sinh trước mặt: “Cậu ban nào? Không biết thế nào là vệ sinh à? Chủ nhiệm lớp dạy cậu tiểu tiện tùy tiện vậy đó hả?”
Người nọ: “…bệnh thần kinh!” Mắng xong, cậu chàng oán hận bỏ đi.
Bạch Hiểu Tề hừ một tiếng, không nhúc nhích đứng thủ ở cửa, còn nghĩ thầm: Hạ Trạch, cái đồ khốn khiếp, cậu nợ ông đây một lần đấy!
___________
Hoàn
*****
Chuyện Thẩm Gia Thạch tử vong đã chính thức được bên cảnh sát lập án điều tra, là người từng qua lại với Thẩm Gia Thạch, Hạ Chí Kiệt cùng Hạ Tân đều bị cảnh sát mời tới thẩm tra. Ảnh chụp hai người đăng rầm rộ trên đầu đề các mặt báo. Cứ việc không có căn cứ chính xác, nhưng tin tức bà Thẩm nửa đêm xông vào bệnh viện chỉ trích hai cha con nhà họ Hạ đã tạo thành ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người, cái chết của Thẩm Gia Thạch, hai cha con bọn họ tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ. Nhất thời trên mạng nổi bão ầm ĩ, yêu cầu cục cảnh sát không sợ cường quyền, điều tra rõ cái chết của Thẩm Gia Thạch. Về phần cường quyền kia ám chỉ ai thì mọi người tự hiểu.
Mặc Ngự nhìn chằm chằm ảnh chụp cha con Hạ Chí Kiệt trên mặt báo nửa giờ. Chuyện Thẩm Gia Thạch không liên quan tới anh, nhưng xuyên qua đó liên hệ tới những chuyện phia sau thì có thể nhìn ra dính líu.
Mặc Ngự thầm thở dài một hơi, xem ra đã tới lúc tách rời với Trần Huy. Mấy năm nay anh cùng Trần Huy hợp tác không tệ, người này tuy bản tính thổ phỉ quá nặng nhưng rất có trách nhiệm, hai người có thể ngồi xuống trò chuyện một phen. Nhưng lần này Trần Huy ra tay quá độc ác, lấy mạng người là điều anh không thể tiếp nhận. Cho dù sau lưng Trần Huy là Tôn Đức Nguyên sắp leo lên vị trí thị trưởng Hải thành, bất quá với thái độ kiêu ngạo của ông ta thì cũng không nhất định, vẫn không nên tham gia vào quá sâu thì tốt hơn. Nói ra thì Hạ gia cũng không phải quả hồng mềm mặc cho Trần Huy bóp, phỏng chừng đoạn thời gian tiếp theo Hải thành sẽ rối loạn một trận.
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, Mặc Ngự rất nhanh có quyết định. Nếu đã muốn tách ra với Trần Huy, bên Trầm Hi nên tìm thời gian cùng ăn bữa cơm.
Nhận được điện thoại của Mặc Ngự, Trầm Hi lập tức đáp ứng, ‘Liệt Quốc Truyền Kỳ’ đã kéo quá dài, bất quá khoảng thời gian này giải trí Tinh Không cũng không hề lãng phí, đã xây dựng một địa điểm quay phim khổng lồ ở vùng ngoại thành Hải thành, bất quá ở Hải thành này thật sự nhàm chán, cậu thực tưởng niệm bầu không khí Trung kinh. Một khi xác định Phương Lạc Duy đã định vai chính, Trầm Hi liền chuẩn bị cùng Lý Minh Hiên quay về Trung kinh.
Mặc Ngự cùng Trầm Hi bàn xong thì gọi điện thoại cho Mặc Chính. Mặc Chính lơi lỏng cũng quá lâu, nên thu tâm quay về làm việc. Lúc nhận được điện thoại, Mặc Chính đang cùng Phương Lạc Duy tham dự nghi thức cắt băng khánh thành của một tiệm trang sức.
Mặc Ngự từ ống nghe nghe thấy tiếng ồn ào, không khỏi hỏi: “Em đang ở đâu đó?”
Mặc Chính tỏ ra thật nghiêm túc: “Em đang khảo sát thị trường trang sức ở Hải thành.”
Theo lý giải của mình thì Mặc Ngự hiểu những lời này là: “…Mua quà cho Phương Lạc Duy?”
Giọng điệu tùy ý của Mặc Ngự khi nói về Phương Lạc Duy, Mặc Chính không vui: “Lạc Duy mới không phải người như thế. Từ lúc quen tới giờ em chỉ mới mua cho cậu ấy mấy bình nước, mà còn là sống chết mới đưa được đó.”
Nói tới đây Mặc Chính cảm thấy thực ủy khuất. Vì theo đuổi Phương Lạc Duy, anh còn cố ý chạy về nhà hỏi chị dâu lấy kinh nghiệm, khi xưa anh cả làm thế nào theo đuổi được. Chị dâu tặng anh năm chữ, tặng hoa cùng trang sức. Mặc Chính cân nhắc nửa ngày, hoa thì không được rồi, Phương Lạc Duy là nam, phỏng chừng không thích. Trang sức thì có thể suy nghĩ một chút, đáng tiếc Phương Lạc Duy cũng không cần. Mặc Chính tìm tới anh em tốt Trì Dĩ Hoành kể lể, Trì Dĩ Hoành khi đó mới phát hiện bản thân động tâm với Hạ Trạch, kết quả đề nghị thì không có, còn bị bắt ở quán bar ngồi nửa ngày. Tới cuối cùng anh cũng không rõ Trì Dĩ Hoành rốt cuộc vì cái gì mà mất hứng.
Chuyện Mặc Chính nói Mặc Ngự cũng có nghe nói, trong giới giải trí, những người từng hợp tác với Phương Lạc Duy đều nói nhân phẩm Phương Lạc Duy không tệ, là một người trong sạch hiếm có. Bất quá Mặc Ngự cảm thấy Phương Lạc Duy có thể trong sạch như vậy là nhờ có Trầm Hi chống lưng. Nếu không có Trầm Hi, trong một giới xem trọng vật chất như vậy, anh không tin Phương Lạc Duy có thể thanh cao như hiện giờ. Bất quá mặc kệ nói thế nào, thanh cao vẫn tốt hơn là có tâm bất chính. Mặc Ngự không lo Mặc Chính vung tiền cho Phương Lạc Duy, người có thể dùng tiền thu phục căn bản không đáng ngại. Cái anh sợ là Phương Lạc Duy không cần tiền, chỉ cần tình cảm của Mặc Chính.
Mặc Ngự nhăn mặt nhíu mày định nói gì đó thì chợt nghe thấy bên kia đầu dây vang lên một trận hoan hô, có người lớn tiếng hô tên Phương Lạc Duy.
Mặc Chính vội vàng nói: “Anh cả, không nói nữa, Lạc Duy lên sân khấu rồi, em phải đi chụp hình.”
Mặc Ngự: “…”
Nghe Mặc Chính nói xong liền cúp máy, Mặc Ngự sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, anh còn chưa kịp nói chuyện công việc với Mặc Chính a.
Ở hiện trường cắt băng, Phương Lạc Duy đang ở trên sân khấu trình diễn cặp nhẫn cưới chủ đạo của tiệm. Người dẫn chương trình cười tươi rói hỏi Phương Lạc Duy có đối tượng yêu thích hay chưa? Phương Lạc Duy lắc nhẹ đầu. Người nọ không tin, tiện đà truy hỏi Phương Lạc Duy yêu thích mẫu bạn gái thế nào?
Trong đầu Phương Lạc Duy vô thức hiện lên hình tượng nữ giới của Mặc Chính, ánh mắt thoáng hiện lên một tia quái dị, nhưng rất nhanh liền mỉm cười che dấu, biểu thị mình thích cô gái hoạt bát, thực tình cảm.
Nhóm fan nữ dưới đài lập tức kích động gào lên.
Mặc Chính tùy tiện xem nhẹ hai chữ cô gái kia, tự giác đem mấy chữ hoạt bát cùng thực tình cảm dán lên người mình, quả thực là hình dung vô dùng chính xác. Mặc Chính nhịn xuống hưng phấn muốn gào lên, hướng về phía Phương Lạc Duy ở trên đài cười sáng lạn.
Tầm mắt Phương Lạc Duy vừa lúc dừng lại trên người Mặc Chính, người nọ cười quá chói mắt, cậu chỉ cảm thấy ngay cả trái tim mình cũng giật nảy theo.
Nghi thức cắt băng chấm dứt, Mặc Chính anh dũng gạt đám người đang vây quanh hậu trường đi tới bên người Phương Lạc Duy, hưng phấn biểu thị mình đã chụp rất nhiều hình từ đủ góc độ, chờ trở về làm một album gửi cho Phương Lạc Duy làm kỉ niệm.
Phương Lạc Duy: “…”
Triệu Văn Bình nhịn cười nhắc nhở Phương Lạc Duy cần phải đi, người đại diện bên công ty trang sức đã nói từ trước, sau khi cắt băng muốn hẹn Phương Lạc Duy cùng ăn bữa cơm, thuận tiện nói chuyện quay quảng cáo kỳ tiếp theo. Loại xã giao này Phương Lạc Duy bình thường cũng không từ chối, hơn nữa đối phương ký là hợp đồng ba năm, nể mặt mũi cậu cũng không thể cự tuyệt.
Phương Lạc Duy phải đi dùng cơm, Mặc Chính không tiện đi cùng. Anh vốn nghe nói Phương Lạc Duy có hoạt động liền chờ sẵn ngoài cửa cùng cậu tới đây. Loại hoạt động công khai này anh xuất hiện cũng không có gì lạ, dù sao giải trí Tinh Không cũng có hợp tác với Phương Lạc Duy, nhưng ngay cả ăn cơm cũng đi theo thì hơi quá. Tuy thật sự thì anh chẳng muốn Phương Lạc Duy đi tham gia tiệc tùng gì hết.
Mặc Chính liếc mắt nhìn người đại diện đứng cách đó không xa, đối phương là một người đàn ông trung niên mập mạp bị hói đầu. Anh thầm đánh giá nửa ngày, cảm thấy tướng mạo người này thoạt nhìn khá đứng đắn, không giống mấy lão già mượn cơ hội động tay động chân. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, anh vẫn nghiêm túc dặn Phương Lạc Duy phải bảo trì khoảng cách với đối phương, tốt nhất là cứ để Triệu Văn Bình ngồi giữa.
Triệu Văn Bình: “…”
Sự an toàn của anh không hề quan trọng sao?
Phương Lạc Duy bị Mặc Chính chọc cười, cố nén cười gật gật đầu.
Tài xế rất nhanh đã lái xe tới, Phương Lạc Duy cùng Triệu Văn Bình lên xe. Cách cửa sổ xe, Triệu Văn Bình liếc mắt nhìn Mặc Chính ở bên ngoài, sâu xa nói: “Mặc Chính là người không tồi.”
Phương Lạc Duy sửng sốt, rất nhanh cười nói: “Đúng vậy, làm bằng hữu thực không tệ.” Nhưng nếu tiến thêm một bước thì người có thân phận như cậu thực không dám trèo cao.
Mặc Ngự có thể nói là hành động nhanh lẹ, chỉ mới hai ngày đã cùng Trần Huy đạt thành hiệp nghị, chính là anh dứt khoát sang lại toàn bộ cổ phần Di Nhiên cư. Trần Huy cảm thấy Mặc Ngự quá nhát gan, mà Mặc Ngự thì chỉ cười cười không nói gì.
Hai người tách ra có nghĩa là vai chính của ‘Liệt Quốc Truyền Kỳ’ chính thức thuộc về Phương Lạc Duy. Quách Hoa Đình nghe thấy tin này thì cười lạnh một hồi, sau đó gọi điện cho một phóng viên quen biết. Giới giải trí gần nhất không có tin nào nóng sốt, không biết tin Phương Lạc Duy leo lên giường cậu út Mặc gia có đủ chấn động chưa?
Chiều thứ năm, Mã Thiên Lỗi cùng Bạch Hiểu Tề đã sớm chạy tới biệt thự Trì gia.
Tối nay là ngày tổ chức vũ hội tốt nghiệp, cử hành ở ngay giảng đường. Vì để chuẩn bị đầy đủ, trường cố ý cho nhóm học sinh năm cuối nghỉ nửa ngày.
Cùng kiểu lễ phục với Hạ Trạch, Mã Thiên Lỗi chọn một bộ màu đen, còn Bạch Hiểu Tề thì là màu trắng bạc, ba người đứng chung một chỗ rất có cảm giác tổ hợp thần tượng.
Bạch Hiểu Tề đắc ý quay một vòng trước mặt Hạ Trạch: “Thế nào?”
Hạ Trạch gật gật đầu, thành khẩn nói: “Giống hệt một con công đang xòe đuôi.”
Mã Thiên Lỗi cười ha hả: “Tôi đã nói mà!”
Mắt thấy đã năm giờ chiều, Mã Chiên Lỗi nhắc nhở đã tới giờ phải đi. Hạ Trạch thất vọng nhìn về phía cửa, Trì Dĩ Hoành tới công ty vẫn chưa quay lại. Lễ vũ hội tốt nghiệp hàng năm của trường có thể mời cha mẹ hoặc bằng hữu cùng tham gia. Ngày đó Hạ Trạch đã nói chuyện này với Trì Dĩ Hoành, nhưng không ngờ hôm nay lại có chuyện đột xuất.
Bạch Hiểu Tề hăng hái hưởng hứng lời kêu gọi của Mã Thiên Lỗi, đây là lần đầu tiên cậu trở lại tiểu khu này sau vố bị chó rượt lần trước. Trời sáng thì không sao, nhưng hễ sụp tối thì cậu lại lo sợ gặp lại đám chó kia.
Hạ Trạch cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng biết rõ không thể tiếp tục kéo dài. Nghĩ nghĩ một chút liền gửi tin nhắn cho Trì Dĩ Hoành, nói cho anh biết mình đi tới trường.
Trì Dĩ Hoành rất nhanh trả lời lại: “Chơi vui nhé, anh sẽ cố gắng tới sớm.”
Bảy giờ tối, vụ hội tốt nghiệp chính thức bắt đầu.
Để long trọng, trường học cố ý trải thảm đỏ ở bên ngoài lễ đường, tất cả học sinh tự do kết thành nhóm đi trên thảm đỏ tiến vào lễ đường. Hạ Trạch nhớ rõ đời trước hình như không có vụ thảm đỏ này, cả đám người hỗn loạn ùa vào trong, chẳng lẽ này là hiệu ứng cánh bướm?
Thảm đỏ xuất hiện rõ ràng làm đám nữ sinh hưng phấn không thôi, tốp năm tốp ba tụ lại cười đùa. Hạ Trạch đang định đi thì phía sau có người huých một cái, may mắn Mã Thiên Lỗi ở ngay bên cạnh, đúng lúc đỡ Hạ Trạch.
Sau khi đứng vững, Hạ Trạch xoay người lại thì thấy một cô gái mặc váy ngắn diện mạo đáng yêu đang kích động mở to mắt, khẩn trương nhìn mình nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Hạ Trạch nhìn thấy gương mặt đối phương thì thoáng có chút ngoài ý muốn nhưng tỏ ra không có việc gì cười cười: “Không sao!”
Cô gái thở phào một hơi, thực đáng yêu vỗ vỗ ngực: “Vậy thì tốt rồi. Thực xin lỗi, mình đang vội tìm người bạn.”
“Không có việc gì!” Hạ Trạch lại mở miệng nói.
Cô gái nghịch ngợm mỉm cười: “Nếu thực không có việc gì thì mình đi trước.”
Dứt lời, không đợi Hạ Trạch đáp lại thì cô gái đã hòa vào dòng người, thoáng chốc biến mất. Hạ Trạch nhìn theo bóng đối phương, có chút đăm chiêu nhíu mày.
“Thế nào? Động tâm à?” Bạch Hiểu Tề trêu chọc.
Hạ Trạch lườm trắng cả mắt: “Nào có!”
Chỉ là cậu nhận ra cô gái này! Nếu cậu không nhớ nhầm, đối phương gọi là Nhạc Linh, trùng hợp là đời trước cũng từng xuất hiện bên người cậu. Thời điểm đó cậu đã cùng Trì Dĩ Hoành ở cùng một chỗ, đối với chuyện gặp gỡ Nhạc Linh cậu còn từng vui đùa kể cho Trì Dĩ Hoành nghe. Sau đó đột nhiên có một ngày Nhạc Linh biến mất, từ đó về sau cậu không còn nhìn thấy cô gái này nữa. Nhưng cậu nhớ rõ, Nhạc Linh từng nói mình không phải người ở đây, là học sinh từ vùng khác tới Hải thành học đại học, sao lại xuất hiện trong vũ hội tốt nghiệp?
Hạ Trạch trong lòng có nghi vấn, nhưng hiện giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, rất nhanh đã bị Bạch Hiểu Tề cùng Mã Thiên Lỗi kéo vào lễ đường. Bên trong lễ đường trải qua trang trí đã sớm thay đổi hoàn toàn. Ở trong cùng có dựng một sân khấu nhỏ, mọi người có thể tùy ý lên đó biểu diễn tài năng. Trung tâm lễ đường để trống, dành để làm sân nhảy, những chiếc bàn đặt thành một dãy theo hình thức tiệc đứng, bên trên bày đầy hoa quả bánh ngọt cùng những món ăn vừa ngon lại thuận tiện.
Tiếng nhạc vui vẻ vang lên, mọi người cũng bắt đầu ầm ĩ.
“A, là cậu.” Có người từ dòng người chen tới bên cạnh Hạ Trạch, đúng là cô gái mặc váy trắng ban nãy.
Hạ Trạch có chút ngoài ý muốn: “Thực trùng hợp.”
Cô gái mỉm cười, chủ động giới thiệu: “Mình gọi là Thạch Linh, cậu là Hạ Trạch đi?”
Ý cười trên mặt Hạ Trạch nhạt dần, gật gật đầu. Cô gái tựa hồ có chút xấu hổ: “Không phải mình cố ý dò hỏi tên cậu, chỉ là bạn mình đều biết cậu nên…”
“Không có việc gì!” Giọng điệu Hạ Trạch có chút khách khí cùng xa cách. Cô gái nhạy bén cảm nhận được gì đó, mỉm cười chào Hạ Trạch rồi xoay người rời đi.
“Ây yo, lại là người đẹp khi nãy à?” Bạch Hiểu Tề sáp qua.
Hạ Trạch nhăn mặt nhíu mày, không phải cậu tự kỷ, nhưng rõ ràng cô gái này cố gắng tiếp cậu. Nhạc Linh, Thạch Linh? Thực thú vị. Cậu chỉ từng thấy hiệu ứng cánh bướm thay đổi vận mệnh, nhưng này là lần đầu tiên gặp chuyện thay đổi luôn cả họ.
“Che cho tôi.” Hạ Trạch kéo Bạch Hiểu Tề, để đối phương chắn trước mặt mình. Tiện đà lấy điện thoại ra liên tục chụp Thạch Linh vừa rời đi vài bức.
Bạch Hiểu Tề: “…Hạ Trạch, cậu thực đáng khinh!”
Hạ Trạch không chút khách khí nhéo lưng Bạch Hiểu Tề một cái, này là thói quen dưỡng thành lúc Bạch Hiểu Tề bị thương khi trước, nhỏ giọng mắng một câu: “Cút!”
Trì Dĩ Hoành xử lý xong công việc chạy tới trường Hạ Trạch thì đã gần chín giờ tối. So với Hạ Trạch, anh lại càng tiếc nuối nhiều hơn. Nhưng ngày mai là lần đấu thầu thứ hai của miếng đất bên thành tây, anh phải ở lại công ty kiểm tra các hạng mục lại lần cuối.
Trì Dĩ Hoành để xe đậu trước cổng trường, một đường đi bộ tới lễ đường. Từ xa xa có thể nghe thấy tiếng reo hò, huýt sáo đinh tai nhức óc bên trong. Trì Dĩ Hoành cũng bị cảm nhiễm, không khỏi mỉm cười, tựa hồ đắm mình trong bầu không khí này ngay cả anh cũng cảm thấy trẻ ra vài tuổi.
Chờ đến lúc đẩy cửa bước vào trong, sàn nhảy ồn ào náo động đều ngừng lại. Đèn chiếu treo trên trần nhà đều chiếu về phía sân khấu, Hạ Trạch đứng trước cây đàn piano, hướng về phía sàn nhảy hơi cúi chào, khóe miệng cong lên gợi thành một mạt cười thản nhiên, mặt mày tinh xảo như họa.
Tiếng đàn piano du dương vang lên, Hạ Trạch đàn khúc Scarborough Fair, khúc nhạc chính trong bộ phim ‘Tốt Nghiệp’. Trì Dĩ Hoành đứng ở xa xa, tựa vào cửa nhìn Hạ Trạch trên sân khấu, bất đồng với dáng vẻ cà phất cà phơ thường ngày, ngồi trước đàn, biểu tình Hạ Trạch rất nghiêm túc, ánh mắt chăm chú, đầu ngón tay trắng nõn tựa như những tinh linh đang nhảy múa trên bàn phím, cả người tản ra ánh sáng chói mắt.
Trì Dĩ Hoành không phải lần đầu tiên thấy Hạ Trạch đánh đàn, Trì gia có một căn phòng riêng để đàn, trước kia là Trì Hân Vân, giờ đã biến thành Hạ Trạch. Những lúc Hạ Trạch đánh đàn, Trì Dĩ Hoành ngẫu nhiên cũng tựa vào cửa đứng nghe, nhưng chưa bao giờ nghĩ từ phòng đàn đổi thành sân khấu, Hạ Trạch hệt như một viên trân châu được đánh bóng, sáng chói hoàn toàn không thể che dấu mà phóng xuất toàn bộ. Trì Dĩ Hoành quả thực hận không thể xông tới, kéo Hạ Trạch về giấu trong nhà, không để bất kì kẻ nào nhìn thấy.
Một khúc nhạc kết thúc, Hạ Trạch lại cúi người chào rồi mỉm cười bước xuống. Bạch Hiểu Tề cầm cây đàn vi ô lông bước ngang qua Hạ Trạch tiến lên sân khấu.
Không ngừng có nữ sinh tiến tới trước mặt Hạ Trạch, cười nói gì đó, Hạ Trạch đều khách khí cười cười, một đường chen ra khỏi đám người lùi vào một góc tối. Đám người này thật sự quá nhiệt tình, Hạ Trạch có chút sợ hãi nghĩ. Cậu nhớ đời trước mình đâu có được hoan nghênh như vậy, chẳng lẽ vì tâm huyết dâng trào đàn một khúc mà ra?
Hạ Trạch một mình trốn trong góc, khẽ thở phào. Cậu không muốn bị ánh mắt lòe lòe sáng của đám nữ sinh soi tới, hệt như cậu là một khối thịt béo thơm ngon ấy. Hạ Trạch đang nghĩ tới chuyện gửi tin nhắn cho Trì Dĩ Hoành, hỏi xem chừng nào anh mới tới. Đột nhiên có người từ phía sau bịt kín mắt cậu, thân mình Hạ Trạch cứng đờ, ngay sau đó là hơi thở quen thuộc truyền tới, âm thanh trầm thấp vang lên: “Đoán xem là ai?”
“Anh họ!” Hạ Trạch không khỏi bật cười.
Trì Dĩ Hoành ở phía sau buông tay, Hạ Trạch cười xoay người, ngẩng đầu chống lại ánh mắt đối phương. Không biết có phải Hạ Trạch ảo giác hay không, rõ ràng đang đứng trong góc tối nhất nhưng cậu lại cảm thấy ánh mắt Trì Dĩ Hoành sáng kinh người, tựa hồ có cảm xúc nồng cháy cấp bách muốn phát tiết, ẩn ẩn có chút cường thế.
Trì Dĩ Hoành nhìn lướt qua mấy nữ sinh cách đó không xa, hỏi: “Bọn họ vừa nãy muốn mời em khiêu vũ?”
Hạ Trạch gật gật đầu.
Trì Dĩ Hoành thấy Hạ Trạch từ chối hết, tuy hài lòng nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu, tựa như trước đó, anh thầm nghĩ muốn giấu Hạ Trạch trong nhà. Hơi nhìn xuống hỏi: “Anh có thể mời em nhảy một bản không?”
“Đương nhiên!” Bất quá Hạ Trạch do dự nói: “Ngay bây giờ sao?” Nơi này là lễ đường trường học, không phải biệt thự Trì gia.
Trì Dĩ Hoành ừ một tiếng: “Ngay bây giờ, đi theo anh.”
Nói xong liền kéo Hạ Trạch vòng qua đám người đi tới cánh cửa nhỏ bên hông cách đó không xa. Ánh mắt Hạ Trạch sáng lên, cửa này thông tới một bãi đỗ xe nhỏ để trống, bình thường rất ít người, lúc này thì hoàn toàn không có ai. Cậu không biết Trì Dĩ Hoành làm sao biết được nơi này.
Hai người lén lút rời khỏi lễ đường, ánh trăng sáng tỏ, gió nhẹ thoang thoảng, mang đến mùi thơm mát đặc trưng của đêm mùa xuân.
Theo tiếng nhạc văng vẳng từ lễ đường, Trì Dĩ Hoành hướng Hạ Trạch làm tư thế mời. Hạ Trạch cười tủm tỉm vươn tay, bàn tay bị Trì Dĩ Hoành nắm lấy khẽ kéo vào lòng anh.
Lần này Hạ Trạch nhảy bước nữ, hai người vẫn ăn ý như vậy. Hạ Trạch bị Trì Dĩ Hoành dẫn dắt xoay tròn, chỉ cảm thấy cả người nhẹ bổng. Theo tiếng nhạc dừng lại, hai người xoay một vòng rồi đối mặt đứng ở đó.
Hạ Trạch chớp chớp mắt, nhìn Trì Dĩ Hoành, hàng mi dài lấp lánh giống như có tinh quang đang nhảy múa.
Trái tim Trì Dĩ Hoành trướng lên tràn đầy, tình cảm hệt như những cơn sóng dâng trào không ngừng trùng kích. Lý trí mách bảo anh phải cố gắng áp chế, hiện giờ không phải thời điểm tốt để thổ lộ, nhưng màn khiêu vũ mới rồi giống như một trận cổ vũ im lặng. Anh lẳng lặng nhìn Hạ Trạch, kìm lòng không được cúi đầu hôn khẽ lên mi mắt Hạ Trạch.
“Hạ Trạch, anh thích em.”
Hạ Trạch, anh thích em!
Trong đầu nháy mắt giống như có vô số pháo hoa bùng nổ, bang bang không ngừng. Hạ Trạch cố gắng đè nén hưng phấn làm bản thân tỉnh táo cảm nhận những lời này không phải ảo giác mà là đối phương thực sự thông báo.
Hạ Trạch chớp mắt mấy cái, khẽ động làm tinh quang lả tả rơi xuống đất, khẽ mỉm cười: “Trì Dĩ Hoành, em cũng thích anh.”
Trong lễ đường, Bạch Hiểu Tề đàn xong một bản, lúc xuống sân khấu tìm thế nào cũng không thấy bóng dáng Hạ Trạch.
“Hạ Trạch đâu?”
Mấy nữ sinh bị hỏi nghi hoặc nhìn quanh: “Vừa nãy còn đây mà, chắc vào sân nhảy rồi đi?”
Bạch Hiểu Tề mới không tin Hạ Trạch nguyện ý khiêu vũ, nhìn quanh một vòng, vô thức đảo mắt tới cánh cửa hông. Hạ Trạch không ở lễ đường, có khi nào ra ngoài hít thở không khí không? Nghĩ vậy, Bạch Hiểu Tề đẩy cửa ló nửa người ra ngoài xem thử, vừa nhấc đầu liền thấy Hạ Trạch cùng Trì Dĩ Hoành đang ôm nhau cách đó không xa.
Bạch Hiểu Tề: “…”
Khốn khiếp, mình bị hoa mắt à? Bạch Hiểu Tề dụi dụi mắt, nhìn lại, hai người vẫn còn ôm lấy nhau. Lần này tin tưởng mình không bị ảo giác, Bạch Hiểu Tề cẩn thận rụt đầu vào lễ đường, cố gắng tiêu hóa hình ảnh mình vừa nhìn thấy.
Có nam sinh hối hả chen ra khỏi lễ đường chạy tới: “Anh bạn né qua chút, uống nước nhiều quá, thực sự nhịn hết nổi.”
Bạch Hiểu Tề phản ứng, lập tức túm lấy nắm cửa, híp mắt trừng nam sinh trước mặt: “Cậu ban nào? Không biết thế nào là vệ sinh à? Chủ nhiệm lớp dạy cậu tiểu tiện tùy tiện vậy đó hả?”
Người nọ: “…bệnh thần kinh!” Mắng xong, cậu chàng oán hận bỏ đi.
Bạch Hiểu Tề hừ một tiếng, không nhúc nhích đứng thủ ở cửa, còn nghĩ thầm: Hạ Trạch, cái đồ khốn khiếp, cậu nợ ông đây một lần đấy!
___________
Hoàn