Chương : 6
Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [6] Điện Thoại
*****
Trì Dĩ Hoành lái xe quanh hội quán ba vòng cũng không tìm thấy bóng dáng Hạ Trạch, với sự quen thuộc của cậu với nơi này, anh chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ tìm kiếm. Dù sao hòa thượng chạy mất thì vẫn còn cái miếu, anh trở về hai ngày rồi, cũng nên tới Hạ gia một chuyến.
Mãi đến lúc Trì Dĩ Hoành lái xe rời đi, Hạ Trạch mới từ ngỏ tắt phía sau hội quán chui ra. Đêm tháng tư khá lạnh, Hạ Trạch nhịn không được rùng mình. Hiện giờ cả người ướt sũng, cho dù khoác áo Trì Dĩ Hoành cũng không có tác dụng là bao. Hạ Trạch vốn định nhờ phục vụ trả áo khoác lại cho Trì Dĩ Hoành, nhưng hơi thở còn vươn trên áo làm cậu luyến tiếc. Khoác áo như vậy làm Hạ Trạch có cảm giác được Trì Dĩ Hoành ôm vào lòng, tự lừa mình dối người như vậy cũng tốt lắm, Hạ Trạch quyết định chỉ cần Trì Dĩ Hoành không đề cập tới, cậu liền lén lút giữ cái áo khoác này.
Trước lúc trốn Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch đã liên lạc với Mã Thiên Lỗi. Trì Dĩ Hoành phỏng chừng sẽ tới Hạ gia tìm cậu, nếu hiện giờ về nhà rất có thể sẽ bị tóm. Hạ Trạch nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không nên trở về, vừa lúc nhà trọ của Mã Thiên Lỗi ở rất gần trường, cậu định tới đó trốn vài ngày rồi nói sau.
Mã Thiên Lỗi rất nhanh chạy tới, xa xa nhìn thấy bộ dáng Hạ Trạch thì không khỏi sửng sốt: “Hai anh em nhà cậu chơi trò tạt nước à?”
Hạ Trạch tự giễu: “Mùi rượu quá nặng, anh họ muốn làm tôi tỉnh táo lại.”
Phản ứng đầu tiên của Mã Thiên Lỗi sau khi nhận được điện thoại của Hạ Trạch là đuổi hết đám người bên cạnh đi, sở dĩ cậu một mình tới vì sợ Hạ Trạch cảm thấy xấu hổ vì chuyện Trì Dĩ Hoành. Hiện giờ nghe Hạ Trạch dùng chuyện này tự giễu thì liền hiểu đối phương không để tâm tới, cũng mỉm cười nói: “Anh họ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”
Hạ Trạch gật gật đầu, thấp giọng nói: “Tôi biết.”
Nhà trọ cách hội quán cũng không quá xa, là anh trai Mã Thiên Lôi mua để tiện cho Mã Thiên Lỗi ngẫu nhiên tới ở rồi tới trường. Nơi này không phải lần đầu tiên Hạ Trạch tới, khi trước nếu không muốn về nhà thì liền tới đây.
“Cho cậu này, tôi nhớ ở đây có quần áo của cậu.” Mã Thiên Lỗi lôi quần áo Hạ Trạch không biết để đây từ khi nào ra, thúc giục cậu mau đi tắm nước nóng: “Nếu bị cảm thật thì anh đây lại phải chăm sóc nữa.”
Lời nói của đối phương làm Hạ Trạch bật cười. Cậu nhớ tới năm mười một mình cùng Mã Thiên Lỗi cúp học thức trắng đêm chơi game, kết quả hai đứa đều bị cảm, đều đổ lỗi cho đối phương lây bệnh. Cứ vậy, Hạ Trạch đã không còn xa lạ với Mã Thiên Lỗi như lúc gặp gỡ giữa trưa nữa. Theo kí ức trở lại, Hạ Trạch giống như thật sự trở về thời cấp ba cùng Mã Thiên Lỗi túm tụm.
Không chút khách sáo, Hạ Trạch nhận quần áo vui sướng chạy đi tắm nước nóng. Chờ tắm xong bước ra liền nhìn thấy Mã Thiên Lỗi cầm một lon bia ngồi trên sô pha chăm chú xem bóng đá.
“Không đi à?” Hạ Trạch nghĩ Mã Thiên Lỗi sẽ về nhà.
Mã Thiên Lỗi lắc đầu, ném một lon qua cho Hạ Trạch: “Anh đây thấy cậu có tâm sự, cố ý lưu lại, thế nào, cảm động đi?”
Hạ Trạch cười cười: “Cảm động, cuối năm nay Hải thành bình chọn top mười nhân vật làm bạn rung động nhất, có muốn tôi ghi danh cho cậu không?”
Mã Thiên Lỗi cười phá lên. Cười xong thì đặt lon bia xuống, nhìn Hạ Trạch: “Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này? Từ trưa tôi đã cảm thấy cậu không thích hợp, trong nhà có chuyện à?”
Hạ Trạch lắc đầu: “Không có việc gì.”
“Không có việc gì?” Mã Thiên Lỗi liếc mắt: “Giờ không có người ngoài, cậu đừng giả vờ với anh đây, nếu thực không có việc gì sao bộ dáng nặng nề tâm sự như vậy, còn nói phải thi đại học, mấy hôm trước không phải còn thực kiên quyết đòi xuất ngoại sao?”
Hạ Trạch ngồi xuống bên cạnh Mã Thiên Lỗi, dựa vào ghế sô pha, uống ngụm bia, thuận miệng nói: “Sao, không thể tiến thủ một chút à?”
Mã Thiên Lỗi xùy một tiếng, không nói gì. Một lát sau, thật sự nhịn không được do dự nhìn về phía Hạ Trạch: “Hạ Trạch, nói thật với tôi đi, có phải liên quan tới mẹ kế cậu không?”
Tình huống trong nhà Hạ Trạch thế nào, Mã Thiên Lỗi biết khá rõ, quan hệ giữa Hạ Trạch cùng phụ thân vẫn luôn căng thẳng, người phản đối việc xuất ngoại kịch liệt nhất chính là phụ thân cậu. Hôm qua Hạ Trạch vẫn còn sống chết đòi xuất ngoại, mới qua một đêm lại gạt ý niệm đó ra khỏi đầu, Mã Thiên Lỗi nghĩ tới nghĩ lui, có thể làm Hạ Trạch phản ứng lớn như vậy phỏng chừng chỉ có bà mẹ kế kia.
Hạ Trạch nhất thời không kịp phản ứng đối phương muốn nói vấn đề gì, theo bản năng hỏi lại một câu: “Cái gì?”
Mã Thiên Lỗi hết biết nói
gì trừng mắt: “Tôi nói Hạ Trạch cậu cũng nên có tâm mắt một chút.” Nhìn bộ dáng ngây thơ khó hiểu của Hạ Trạch, Mã Thiên Lỗi thật sự bất đắc dĩ. Ngồi thẳng dậy nghiêm túc nói: “Nói trước, này là tôi xem cậu là anh em nên mới nói mấy lời này.”
Mã Thiên Lỗi nói vậy, Hạ Trạch cũng thu hồi thái độ tùy ý, ẩn ẩn đoán được Mã Thiên Lỗi muốn nói gì đó, vì thế cũng muốn nghe thử xem người ngoài nói sao.
“Nói đi!”
Mã Thiên Lỗi gãi gãi đầu, húng hắng cổ họng, bày ra thái độ nghiêm túc: “Hạ Trạch, tôi biết quan hệ giữa cậu với mẹ kế rất tốt, nhưng cậu đừng quên lưu chút tâm mắt. Mẹ kế không giống mẹ ruột, đừng nghĩ bà ta thực tâm với mình, bà ta đối với cậu cùng Hạ Khải nhất định có khác biệt.” Mã Thiên Lỗi còn một câu không nói, có lần cậu vô tình nghe mẫu thân tám chuyện với người khác, nói mẹ kế Hạ Trạch thực bản lĩnh, có thể dụ Hạ Chí Thành cùng Hạ Trạch bất hòa với Trì gia. Mối giao hảo kia bắt đầu từ thế hệ trước, nhưng từ lúc Hạ lão qua đời thì quan hệ giữa hai nhà ngày càng xa.
Từ lúc nghe mẫu thân nói vậy, Mã Thiên Lỗi luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Hạ Trạch, dù thế nào thì mẹ kế cũng khác mẹ ruột, Hạ Trạch phải chú ý một chút. Vừa lúc hôm nay gặp Trì Dĩ Hoành, Mã Thiên Lỗi muốn nhắc nhở Hạ Trạch, Trì gia mới chân chính là thân thích, so với Chu gia đáng tin hơn.
Những lời này của Mã Thiên Lỗi làm Hạ Trạch bật cười tự giễu. Cậu đúng là một kẻ ngốc, ngay cả người ngoài cũng có thể nhìn ra Chu Hàm Thanh không đơn giản, chỉ có cậu ngây ngốc xem là mẫu tử tình thâm, đúng là ngu muốn chết.
“Hạ Trạch, cậu không sao chứ?” Mã Thiên Lỗi sợ Hạ Trạch bị kích động.
Hạ Trạch lắc đầu, trong lòng biết Mã Thiên Lỗi thực sự xem mình là anh em mới nói chuyện này: “Tôi không sao, yên tâm, trước kia ngu nhưng hiện giờ sẽ không.”
Cậu vừa nói vậy, Mã Thiên Lỗi lập tức đoán được: “Sao vậy?”
Hạ Trạch không thể nào nói chuyện mình từng chết một lần, bao nhiêu thủ đoạn của Chu Hàm Thanh đều được nếm qua, chỉ cười cười thay đổi đề tài: “Đúng rồi, cậu nhớ rõ đoạn thời gian trước Bạch Hiểu Tề tìm ai điều tra chuyện cha cậu ta không?”
Chuyện nhà Bạch Hiểu Tề cũng là một mớ cẩu huyết, cậu học trò nghèo vì tiền đồ mà cưới con gái nhà giàu, kết quả trong lòng không thể quên đi tình yêu thời đại học. Cha Bạch Hiểu Tề mượn sức nhà vợ mà phát triển cơ nghiệp, cùng lúc đó lén dưỡng tình nhân bên ngoài, mà này dưỡng suốt hai mươi năm. Hạ Trạch nhớ rõ, đoạn thời gian trước, không biết Bạch Hiểu Tề phát hiện chuyện gì mà bắt đầu hoài nghi cha mình ở ngoài có con riêng, cố ý tìm một thám tử tư có tiếng theo dõi cha mình suốt một tháng, cuối cùng moi ra tình nhân cùng đứa con riêng bị cha mình giấu diếm nhiều năm nay, đoạn thời gian đó Bạch gia đúng là nháo loạn đến gà chó không yên.
Lời Hạ Trạch vừa nói làm Mã Thiên Lỗi lắp bắp kinh hãi: “Thế nào? Cậu muốn tra ai à?”
Hạ Trạch lắc đầu không nói, Mã Thiên Lỗi cũng thức thời không khỏi, dứt khoát gọi điện cho Bạch Hiểu Tề.
‘Sở trinh thám lão A’ là đáp án của Bạch Hiểu Tề, Hạ Trạch nhớ kỹ cái tên này. Hàn Linh là ai? Hạ Trạch cảm thấy có lẽ phụ thân biết, Hạ Nguyên cũng biết, nhưng bọn họ không có khả năng nói cho cậu. Nếu muốn biết Hàn Linh là ai, cậu chỉ có thể tự mình tìm hiểu. Trong tình huống không muốn kinh động tới phụ thân, cậu không thể nhờ người có quan hệ với Hạ gia điều tra, chỉ có thể thuê thám tử tư. Liên quan tới Hàn Linh, Hạ Trạch cũng không biết nhiều, chỉ biết tên cùng độ tuổi đại khái của đối phương. Cậu không biết thám tử tư có thể tìm ra người này trong số một vạn dân cư Hải thành hay không, nhưng vô luận thế nào cũng phải thử một lần.
Hỏi xong chuyện thám tử, trước buổi tối, Hạ Trạch cầm di động do dự xem có nên gọi điện cho cữu cữu hay không. Trước đó cậu muốn trốn Trì Dĩ Hoành, nhưng chờ đến khi tỉnh táo lại thì nhớ ra cữu cữu đang chờ cùng mình dùng cơm. Hạ Trạch có thể tưởng tượng nghe tin mình trốn đi cữu cữu sẽ thất vọng cỡ nào, cậu muốn thân cận cữu cữu, chính là không dám gần Trì Dĩ Hoành. Loại tâm tư rối rắm này làm Hạ Trạch sau một phút chần chừ thì cố lấy dũng khí gọi điện tới biệt thự Trì gia.
Lúc điện thoại vang lên, Trì Dĩ Hoành đang ở phòng khách, thuận tay nghe máy.
“Alo?”
Âm thanh Trì Dĩ Hoành thông qua điện thoại rành mạch rơi vào tai Hạ Trạch, nhất thời làm những lời Hạ Trạch muốn nói nghẹn trong cổ họng. Hạ Trạch ngây ngốc cầm điện thoại, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
“Alo? Xin chào, ai vậy?”
Trong ống nghe vẫn không có người nói chuyện, Trì Dĩ Hoành đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhướng mi nói: “Hạ Trạch?”
“Đô đô đô đô!” Điện thoại nháy mắt bị cắt đứt, Trì Dĩ Hoành sửng sốt một chút, lập tức bật cười buông điện thoại xuống, xoay người đi vào phòng phụ thân. Tuy đối phương không nói chuyện nhưng anh khẳng định người gọi tới là Hạ Trạch. Xem phản ứng thì ẩn ẩn đoán được ý đồ của nhóc con này, chẳng lẽ muốn xin lỗi chuyện đêm nay? Ngẫm lại tính tình không được tự nhiên của Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành nhếch khóe môi, đối với chuyện phụ thân đề nghị mình dạy kèm Hạ Trạch không còn là ý tưởng muốn dỗ phụ thân vui vẻ nữa mà thực sự sinh ra hứng thú.
Trì Dĩ Hoành bên này nghe điện thoại Hạ Trạch xong thì chạy đi chọc phụ thân vui, bên kia Hạ Trạch vội vàng cúp máy xong thì không còn dũng khí gọi qua nữa.
Trì Dĩ Hoành, Trì Dĩ Hoành…
Hạ Trạch lẩm bẩm tên Trì Dĩ Hoành, ôm chặt áo khoác anh nằm trên giường. Cậu theo thói quen cuộn người lại, hệt như đang nằm trong lòng một người khác.
Tiếng chuông di động ngay lúc này đột ngột vang lên, Hạ Trạch bật dậy, khẩn trương nhìn về phía di động mình đặt trên bàn. Chẳng lẽ là Trì Dĩ Hoành?
Ý niệm này không thể khống chế chui vào trong đầu, trái tim Hạ Trạch bắt đầu nảy lên thình thịch. Sau khi thở ra một hơi thật dài, Hạ Trạch cố gắng làm mình trấn định lại, chậm rãi cầm lấy di động.
Màn hình lóe sáng, hai chữ Hạ Nguyên đập vào mắt Hạ Trạch.
_____________
Hoàn
*****
Trì Dĩ Hoành lái xe quanh hội quán ba vòng cũng không tìm thấy bóng dáng Hạ Trạch, với sự quen thuộc của cậu với nơi này, anh chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ tìm kiếm. Dù sao hòa thượng chạy mất thì vẫn còn cái miếu, anh trở về hai ngày rồi, cũng nên tới Hạ gia một chuyến.
Mãi đến lúc Trì Dĩ Hoành lái xe rời đi, Hạ Trạch mới từ ngỏ tắt phía sau hội quán chui ra. Đêm tháng tư khá lạnh, Hạ Trạch nhịn không được rùng mình. Hiện giờ cả người ướt sũng, cho dù khoác áo Trì Dĩ Hoành cũng không có tác dụng là bao. Hạ Trạch vốn định nhờ phục vụ trả áo khoác lại cho Trì Dĩ Hoành, nhưng hơi thở còn vươn trên áo làm cậu luyến tiếc. Khoác áo như vậy làm Hạ Trạch có cảm giác được Trì Dĩ Hoành ôm vào lòng, tự lừa mình dối người như vậy cũng tốt lắm, Hạ Trạch quyết định chỉ cần Trì Dĩ Hoành không đề cập tới, cậu liền lén lút giữ cái áo khoác này.
Trước lúc trốn Trì Dĩ Hoành, Hạ Trạch đã liên lạc với Mã Thiên Lỗi. Trì Dĩ Hoành phỏng chừng sẽ tới Hạ gia tìm cậu, nếu hiện giờ về nhà rất có thể sẽ bị tóm. Hạ Trạch nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không nên trở về, vừa lúc nhà trọ của Mã Thiên Lỗi ở rất gần trường, cậu định tới đó trốn vài ngày rồi nói sau.
Mã Thiên Lỗi rất nhanh chạy tới, xa xa nhìn thấy bộ dáng Hạ Trạch thì không khỏi sửng sốt: “Hai anh em nhà cậu chơi trò tạt nước à?”
Hạ Trạch tự giễu: “Mùi rượu quá nặng, anh họ muốn làm tôi tỉnh táo lại.”
Phản ứng đầu tiên của Mã Thiên Lỗi sau khi nhận được điện thoại của Hạ Trạch là đuổi hết đám người bên cạnh đi, sở dĩ cậu một mình tới vì sợ Hạ Trạch cảm thấy xấu hổ vì chuyện Trì Dĩ Hoành. Hiện giờ nghe Hạ Trạch dùng chuyện này tự giễu thì liền hiểu đối phương không để tâm tới, cũng mỉm cười nói: “Anh họ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”
Hạ Trạch gật gật đầu, thấp giọng nói: “Tôi biết.”
Nhà trọ cách hội quán cũng không quá xa, là anh trai Mã Thiên Lôi mua để tiện cho Mã Thiên Lỗi ngẫu nhiên tới ở rồi tới trường. Nơi này không phải lần đầu tiên Hạ Trạch tới, khi trước nếu không muốn về nhà thì liền tới đây.
“Cho cậu này, tôi nhớ ở đây có quần áo của cậu.” Mã Thiên Lỗi lôi quần áo Hạ Trạch không biết để đây từ khi nào ra, thúc giục cậu mau đi tắm nước nóng: “Nếu bị cảm thật thì anh đây lại phải chăm sóc nữa.”
Lời nói của đối phương làm Hạ Trạch bật cười. Cậu nhớ tới năm mười một mình cùng Mã Thiên Lỗi cúp học thức trắng đêm chơi game, kết quả hai đứa đều bị cảm, đều đổ lỗi cho đối phương lây bệnh. Cứ vậy, Hạ Trạch đã không còn xa lạ với Mã Thiên Lỗi như lúc gặp gỡ giữa trưa nữa. Theo kí ức trở lại, Hạ Trạch giống như thật sự trở về thời cấp ba cùng Mã Thiên Lỗi túm tụm.
Không chút khách sáo, Hạ Trạch nhận quần áo vui sướng chạy đi tắm nước nóng. Chờ tắm xong bước ra liền nhìn thấy Mã Thiên Lỗi cầm một lon bia ngồi trên sô pha chăm chú xem bóng đá.
“Không đi à?” Hạ Trạch nghĩ Mã Thiên Lỗi sẽ về nhà.
Mã Thiên Lỗi lắc đầu, ném một lon qua cho Hạ Trạch: “Anh đây thấy cậu có tâm sự, cố ý lưu lại, thế nào, cảm động đi?”
Hạ Trạch cười cười: “Cảm động, cuối năm nay Hải thành bình chọn top mười nhân vật làm bạn rung động nhất, có muốn tôi ghi danh cho cậu không?”
Mã Thiên Lỗi cười phá lên. Cười xong thì đặt lon bia xuống, nhìn Hạ Trạch: “Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này? Từ trưa tôi đã cảm thấy cậu không thích hợp, trong nhà có chuyện à?”
Hạ Trạch lắc đầu: “Không có việc gì.”
“Không có việc gì?” Mã Thiên Lỗi liếc mắt: “Giờ không có người ngoài, cậu đừng giả vờ với anh đây, nếu thực không có việc gì sao bộ dáng nặng nề tâm sự như vậy, còn nói phải thi đại học, mấy hôm trước không phải còn thực kiên quyết đòi xuất ngoại sao?”
Hạ Trạch ngồi xuống bên cạnh Mã Thiên Lỗi, dựa vào ghế sô pha, uống ngụm bia, thuận miệng nói: “Sao, không thể tiến thủ một chút à?”
Mã Thiên Lỗi xùy một tiếng, không nói gì. Một lát sau, thật sự nhịn không được do dự nhìn về phía Hạ Trạch: “Hạ Trạch, nói thật với tôi đi, có phải liên quan tới mẹ kế cậu không?”
Tình huống trong nhà Hạ Trạch thế nào, Mã Thiên Lỗi biết khá rõ, quan hệ giữa Hạ Trạch cùng phụ thân vẫn luôn căng thẳng, người phản đối việc xuất ngoại kịch liệt nhất chính là phụ thân cậu. Hôm qua Hạ Trạch vẫn còn sống chết đòi xuất ngoại, mới qua một đêm lại gạt ý niệm đó ra khỏi đầu, Mã Thiên Lỗi nghĩ tới nghĩ lui, có thể làm Hạ Trạch phản ứng lớn như vậy phỏng chừng chỉ có bà mẹ kế kia.
Hạ Trạch nhất thời không kịp phản ứng đối phương muốn nói vấn đề gì, theo bản năng hỏi lại một câu: “Cái gì?”
Mã Thiên Lỗi hết biết nói
gì trừng mắt: “Tôi nói Hạ Trạch cậu cũng nên có tâm mắt một chút.” Nhìn bộ dáng ngây thơ khó hiểu của Hạ Trạch, Mã Thiên Lỗi thật sự bất đắc dĩ. Ngồi thẳng dậy nghiêm túc nói: “Nói trước, này là tôi xem cậu là anh em nên mới nói mấy lời này.”
Mã Thiên Lỗi nói vậy, Hạ Trạch cũng thu hồi thái độ tùy ý, ẩn ẩn đoán được Mã Thiên Lỗi muốn nói gì đó, vì thế cũng muốn nghe thử xem người ngoài nói sao.
“Nói đi!”
Mã Thiên Lỗi gãi gãi đầu, húng hắng cổ họng, bày ra thái độ nghiêm túc: “Hạ Trạch, tôi biết quan hệ giữa cậu với mẹ kế rất tốt, nhưng cậu đừng quên lưu chút tâm mắt. Mẹ kế không giống mẹ ruột, đừng nghĩ bà ta thực tâm với mình, bà ta đối với cậu cùng Hạ Khải nhất định có khác biệt.” Mã Thiên Lỗi còn một câu không nói, có lần cậu vô tình nghe mẫu thân tám chuyện với người khác, nói mẹ kế Hạ Trạch thực bản lĩnh, có thể dụ Hạ Chí Thành cùng Hạ Trạch bất hòa với Trì gia. Mối giao hảo kia bắt đầu từ thế hệ trước, nhưng từ lúc Hạ lão qua đời thì quan hệ giữa hai nhà ngày càng xa.
Từ lúc nghe mẫu thân nói vậy, Mã Thiên Lỗi luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Hạ Trạch, dù thế nào thì mẹ kế cũng khác mẹ ruột, Hạ Trạch phải chú ý một chút. Vừa lúc hôm nay gặp Trì Dĩ Hoành, Mã Thiên Lỗi muốn nhắc nhở Hạ Trạch, Trì gia mới chân chính là thân thích, so với Chu gia đáng tin hơn.
Những lời này của Mã Thiên Lỗi làm Hạ Trạch bật cười tự giễu. Cậu đúng là một kẻ ngốc, ngay cả người ngoài cũng có thể nhìn ra Chu Hàm Thanh không đơn giản, chỉ có cậu ngây ngốc xem là mẫu tử tình thâm, đúng là ngu muốn chết.
“Hạ Trạch, cậu không sao chứ?” Mã Thiên Lỗi sợ Hạ Trạch bị kích động.
Hạ Trạch lắc đầu, trong lòng biết Mã Thiên Lỗi thực sự xem mình là anh em mới nói chuyện này: “Tôi không sao, yên tâm, trước kia ngu nhưng hiện giờ sẽ không.”
Cậu vừa nói vậy, Mã Thiên Lỗi lập tức đoán được: “Sao vậy?”
Hạ Trạch không thể nào nói chuyện mình từng chết một lần, bao nhiêu thủ đoạn của Chu Hàm Thanh đều được nếm qua, chỉ cười cười thay đổi đề tài: “Đúng rồi, cậu nhớ rõ đoạn thời gian trước Bạch Hiểu Tề tìm ai điều tra chuyện cha cậu ta không?”
Chuyện nhà Bạch Hiểu Tề cũng là một mớ cẩu huyết, cậu học trò nghèo vì tiền đồ mà cưới con gái nhà giàu, kết quả trong lòng không thể quên đi tình yêu thời đại học. Cha Bạch Hiểu Tề mượn sức nhà vợ mà phát triển cơ nghiệp, cùng lúc đó lén dưỡng tình nhân bên ngoài, mà này dưỡng suốt hai mươi năm. Hạ Trạch nhớ rõ, đoạn thời gian trước, không biết Bạch Hiểu Tề phát hiện chuyện gì mà bắt đầu hoài nghi cha mình ở ngoài có con riêng, cố ý tìm một thám tử tư có tiếng theo dõi cha mình suốt một tháng, cuối cùng moi ra tình nhân cùng đứa con riêng bị cha mình giấu diếm nhiều năm nay, đoạn thời gian đó Bạch gia đúng là nháo loạn đến gà chó không yên.
Lời Hạ Trạch vừa nói làm Mã Thiên Lỗi lắp bắp kinh hãi: “Thế nào? Cậu muốn tra ai à?”
Hạ Trạch lắc đầu không nói, Mã Thiên Lỗi cũng thức thời không khỏi, dứt khoát gọi điện cho Bạch Hiểu Tề.
‘Sở trinh thám lão A’ là đáp án của Bạch Hiểu Tề, Hạ Trạch nhớ kỹ cái tên này. Hàn Linh là ai? Hạ Trạch cảm thấy có lẽ phụ thân biết, Hạ Nguyên cũng biết, nhưng bọn họ không có khả năng nói cho cậu. Nếu muốn biết Hàn Linh là ai, cậu chỉ có thể tự mình tìm hiểu. Trong tình huống không muốn kinh động tới phụ thân, cậu không thể nhờ người có quan hệ với Hạ gia điều tra, chỉ có thể thuê thám tử tư. Liên quan tới Hàn Linh, Hạ Trạch cũng không biết nhiều, chỉ biết tên cùng độ tuổi đại khái của đối phương. Cậu không biết thám tử tư có thể tìm ra người này trong số một vạn dân cư Hải thành hay không, nhưng vô luận thế nào cũng phải thử một lần.
Hỏi xong chuyện thám tử, trước buổi tối, Hạ Trạch cầm di động do dự xem có nên gọi điện cho cữu cữu hay không. Trước đó cậu muốn trốn Trì Dĩ Hoành, nhưng chờ đến khi tỉnh táo lại thì nhớ ra cữu cữu đang chờ cùng mình dùng cơm. Hạ Trạch có thể tưởng tượng nghe tin mình trốn đi cữu cữu sẽ thất vọng cỡ nào, cậu muốn thân cận cữu cữu, chính là không dám gần Trì Dĩ Hoành. Loại tâm tư rối rắm này làm Hạ Trạch sau một phút chần chừ thì cố lấy dũng khí gọi điện tới biệt thự Trì gia.
Lúc điện thoại vang lên, Trì Dĩ Hoành đang ở phòng khách, thuận tay nghe máy.
“Alo?”
Âm thanh Trì Dĩ Hoành thông qua điện thoại rành mạch rơi vào tai Hạ Trạch, nhất thời làm những lời Hạ Trạch muốn nói nghẹn trong cổ họng. Hạ Trạch ngây ngốc cầm điện thoại, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
“Alo? Xin chào, ai vậy?”
Trong ống nghe vẫn không có người nói chuyện, Trì Dĩ Hoành đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhướng mi nói: “Hạ Trạch?”
“Đô đô đô đô!” Điện thoại nháy mắt bị cắt đứt, Trì Dĩ Hoành sửng sốt một chút, lập tức bật cười buông điện thoại xuống, xoay người đi vào phòng phụ thân. Tuy đối phương không nói chuyện nhưng anh khẳng định người gọi tới là Hạ Trạch. Xem phản ứng thì ẩn ẩn đoán được ý đồ của nhóc con này, chẳng lẽ muốn xin lỗi chuyện đêm nay? Ngẫm lại tính tình không được tự nhiên của Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành nhếch khóe môi, đối với chuyện phụ thân đề nghị mình dạy kèm Hạ Trạch không còn là ý tưởng muốn dỗ phụ thân vui vẻ nữa mà thực sự sinh ra hứng thú.
Trì Dĩ Hoành bên này nghe điện thoại Hạ Trạch xong thì chạy đi chọc phụ thân vui, bên kia Hạ Trạch vội vàng cúp máy xong thì không còn dũng khí gọi qua nữa.
Trì Dĩ Hoành, Trì Dĩ Hoành…
Hạ Trạch lẩm bẩm tên Trì Dĩ Hoành, ôm chặt áo khoác anh nằm trên giường. Cậu theo thói quen cuộn người lại, hệt như đang nằm trong lòng một người khác.
Tiếng chuông di động ngay lúc này đột ngột vang lên, Hạ Trạch bật dậy, khẩn trương nhìn về phía di động mình đặt trên bàn. Chẳng lẽ là Trì Dĩ Hoành?
Ý niệm này không thể khống chế chui vào trong đầu, trái tim Hạ Trạch bắt đầu nảy lên thình thịch. Sau khi thở ra một hơi thật dài, Hạ Trạch cố gắng làm mình trấn định lại, chậm rãi cầm lấy di động.
Màn hình lóe sáng, hai chữ Hạ Nguyên đập vào mắt Hạ Trạch.
_____________
Hoàn