Chương : 16
“Được rồi, A Huyền, vứt cái bản mặt đó của cậu đi, hôm nay tìm cậu đến là để bàn chuyện nghiêm túc đây.” Mạc Tử Uyên vỗ vỗ vai Lê Huyền rồi nói: “Cậu phải cảm ơn Tây Thành đấy, nếu cậu ấy không cảnh giác, tôi cũng chẳng phát hiện ra.” Mạc Tử Uyên đã nói sơ về những chuyện phát sinh gần đây cho Lê Huyền, nghe xong Lê Huyền nghẹn họng nhìn trân trối.
“Các cậu mau đến gõ đầu tôi một cái, nói cho tôi biết đây không phải là sự thật đi, hai người bọn cậu đồng thời cùng Lê Tử Du lên giường, đây là truyện cổ tích thời hiện đại sao?” Lê Huyền kinh ngạc nhìn hai người, anh có cảm giác dung lượng não của mình hình như không đủ dùng.
“… Huyền, Lê thúc chọn cậu làm người thừa kế của gia tộc, thật sự không lo lắng sao?” Lăng Tây Thành có chút đau đầu, trọng điểm quan tâm của Lê Huyền đều luôn luôn sai lệch như thế. Uống một ngụm trà, Lăng Tây Thành quyết định đem nhiệm vụ giải thích mọi việc giao cho Mạc Tử Uyên.
“Tôi lười nói với cậu, bây giờ trong lòng tôi, cậu là một têm đàn ông cặn bã. Tử Uyên, cậu mau giải thích tỉ mỉ mọi việc cho tôi đi.” Lê Huyền liếc mắt trừng Lăng Tây Thành, lôi kéo Mạc Tử Uyên bắt cậu giải thích.
“Chi tiết thì khi nào có thời gian sẽ kể với cậu sau. Tây Thành là một tên cặn bã thì bỏ qua đi, nhưng cậu có thể tôn trọng một người đang thất tình được không? Trước mặt tôi mà bát quái (bà tám) như vậy thật sự không tốt đi?” Mạc Tử Uyên bị cái người không chịu động não lại ngu ngốc này lăn qua lăn lại, cảm thấy thật bất đắc dĩ.
“Được rồi, chuyện giữa các cậu tôi đều đã hiểu, nhưng rốt cuộc hôm nay tìm tôi là có chuyện gì?” Lê Huyền miễn cưỡng dời lực chú ý ra khỏi mấy chuyện bát quái kia.
“Trọng điểm là về Lê Tử Du. A Huyền, tôi muốn hỏi rốt cuộc quan hệ giữa y và nhà cậu là như thế nào?” Mạc Tử Uyên vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Chuyện này…” Lê Huyền do dự một chút: “Tôi thật sự không tiện nói ra, nhưng y quả thật không phải con của cha tôi, thân thế của Lê Tử Du rất phức tạp, liên quan đến bậc cha chú ở trên.”
“Y biết điều đó không?”
“Chắc là biết!” Lê Huyền có chút không dám khẳng định, dù sao những lời đồn cũng rất nhiều, thái độ của Lê gia đối với Lê Tử Du cũng vì cha nên ít nhiều cũng dung túng.
“Cậu khẳng định không? Tôi và Tử Uyên phát hiện Lê Tử Du có âm mưu nhằm vào Lê gia.” Lăng Tây Thành cảm thấy Lê Huyền thật không đánh tin, chuyện quan trọng như vậy lại không chịu tìm hiểu kĩ.
“Không thể nào! Cho dù y không phải người của dòng tộc nhưng vẫn được Lê gia nuôi lớn. Hơn nữa, mẹ của y cũng ở trong nhà tôi. Lê gia sụp đổ thì bọn họ được cái gì?” Lê Huyền chẳng thể tin được, anh đối với Lê Tử Du mặc dù không có tình cảm gì, nhưng dù sao cũng cùng nhau lớn lên nhiều năm, đột nhiên bắt anh đi nghi ngờ một người luôn ở cạnh mình như vậy, anh thật sự không muốn.
“Tụi tôi không biết lý do y vì sao làm thế mới đến hỏi cậu đây. Cậu biết không? Từ nửa năm trước, y đã bắt đầu chậm rãi xâm nhập, mua chuộc quản lí của ban thiết kế Thần Thời, tuy y không hề ra mặt nhưng lại lợi dụng những mối quan hệ trong công ty gây xích mích giữa Lê Mặc với các nhân viên khác. Cậu suy nghĩ một chút, vì sao một tháng trước chuyện của tôi và Lê Tử Du lại vỡ lở, toàn bộ Thần Thời vì sao không một ai giúp đỡ Lê Mặc? Còn có dư luận của truyền thông, tuy rằng việc Lê Mặc lảng tránh, không nói gì sẽ khiến cho người bình thường nghi ngờ, nhưng nếu không có ai dẫn dắt, sự thật làm sao có thể bị xuyên tạc đến nông nỗi đó? Mặt khác, trong những sự việc như thế này thường thì người vợ mới là người chiếm nhiều ưu thế nhất!”
“Ngoài việc Tây Thành vừa mới nói, còn có những chuyện khác.” Mạc Tử Uyên lấy một xấp những đơn thuốc được photocopy ra đưa cho Lê Huyền: “Cậu xem, đây là đơn thuốc mấy lần trước của Lê thúc, có thấy chữ ký của tôi không? Loại thuốc hạ huyết áp này đối với Lê thúc mà nói sẽ không gây tử vong, tuy nhiên nó sẽ từ từ làm thân thể bị hư tổn, uống trong thời gian dài thì sẽ…”
Mặt Lê Huyền trong nháy mắt trắng bệch: “Hai người nói thật không?”
“Chúng tôi chỉ là nghi ngờ, cho cậu xem thêm cái này. Đây là danh sách chi tiền trong tài khoản của Lê Tử Du dùng để hối lộ cho quản lí bộ phận thiết kế, cậu tự mình tính sơ số tiền trong danh mục này đi, tổng cộng nửa năm nay ước chừng tầm 3000 vạn. Tuy rằng không phải là khoảng tiền lớn, nhưng nhà của cậu có cho y nhiều tiền như vậy sao? Nếu không phải mẹ y cho, vậy có khả năng…”
“Có khả năng có người mượn tay Lê Tử Du đối phó với Lê gia!” Lê Huyền cả kinh: “Tây Thành, có biện pháp nào có thể tra ra nguồn cung cấp tiền cho Lê Tử Du không?”
Lăng Tây Thành nhún vai: “Không có biện pháp, cái này chỉ có thể thuê thám tử thôi, dù sao tôi cũng chỉ là một thương nhân.”
“Vậy cậu có điều kiện gì?” Nhìn Lăng Tây Thành mang theo ý cười gian trá, Lê Huyền nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh.
“Được rồi A Huyền, đừng xa cách như vậy, chuyện hôm nay cậu phải xem xét thật cẩn thận. Mặt khác, sau này cậu cố gắng đừng để Lê Tử Du đến quá gần Lê thúc, trong đồ ăn thức uống, thuốc men hằng ngày cũng phải kiểm tra kĩ càng, thấy có gì kì lạ thì phải gọi điện thoại báo cho tôi ngay.” Nhìn hai người bạn tốt lại muốn chống đối nhau, Mạc Tử Uyên nhanh miệng dặn Lê Huyền vài câu, đem đề tài chuyển về trọng tâm câu chuyện.
“À, nhà tôi có bao giờ bảo y phải đi theo cha đâu? Đó là vì y muốn giả vờ làm một đứa con có hiếu. Chúng tôi cũng mặc kệ y! Trước không nói cái này, tôi nghe nói cậu chuẩn bị cho Lê Tử Du vào làm việc ở Thần Thời à?” Đây mới là mục đích chủ yếu khiến Lê Huyền tới chỗ này hôm nay.
“Lỗ tai cậu thính nhỉ, nghe ai nói vậy?” Lăng Tây Thành không ngạc nhiên khi Lê Huyền biết dự định của mình.
“Chuyện này không liên quan tới cậu, tôi đang hỏi có phải thật hay không?”
“Quả thật có chuyện này, lúc trước Lê Tử Du nhất định muốn vào Thần Thời, tôi đã giúp y sắp xếp rồi. Thế nhưng hiện tại đang ồn ào, tôi cũng không xác định y có muốn vào nữa hay không.”
“Cậu dự định sắp xếp y vào vị trí nào?”
“Cho làm thư kí của quản lí Triệu Lương. Y tâm tâm niệm niệm muốn tới Thần Thời làm việc, tôi muốn xem thử mục đích của y là gì.”
“Cậu muốn làm gì tôi mặc kệ, nhưng nếu làm Mặc Mặc bị thương thì coi chừng tôi đánh cậu!”
“Yên tâm, lần này tôi sẽ không nuốt lời!” Lăng Tây Thành mang theo ánh mắt áy náy nhìn Lê Huyền.
“Được rồi, mấy anh nói chuyện đủ chưa? Ăn cơm thôi.” Lê Mặc đến bên bàn thấy sắc mặt cả ba người vẫn rất tốt, không giống như đang cãi nhau, cười hỏi.
Nghe được thanh âm, ba người quay đầu lại, vừa lúc thấy Lê Mặc bưng một mâm lớn đi ra: “Để anh giúp, em cẩn thận một chút!” Lăng Tây Thành đi nhanh về phía Lê Mặc, tiếp nhận cái mâm lớn trên tay của cậu.
“Không sao đâu, chỉ là mấy món khai vị thôi mà, anh ngồi đi!” Lê Mặc tách bàn tay của Lăng Tây Thành ra.
“Ngoan, nghe lời, em ngồi xuống nghỉ uống nước đi!” Lăng Tây Thành hôn một cái lên gò má Lê Mặc, đoạt lấy cái mâm đặt lên bàn. Lê Mặc hết cách, không thể làm gì khác hơn là nghe lời anh ngồi xuống ghế.
Ăn cơm xong, thái độ của Lê Huyền đối Lăng Tây Thành đã cải thiện không ít, trong bữa ăn, anh nhìn thấy thái độ tỉ mỉ chăm sóc của Lăng Tây Thành đối với Lê Mặc, những lo lắng trong lòng đã vơi bớt phần nào. Nhưng đợi đến lúc Lê Mặc ăn xong anh vẫn cẩn thận hỏi thăm tình hình: “Lăng Tây Thành gần đây luôn đối xử với em như vậy sao?”
“Anh ấy tốt với em lắm ạ, anh hai đừng lo lắng.” Lê Mặc mỉm cười nhìn người anh hai từ nhỏ đến lớn luôn mù quáng thương yêu quan tâm mình trấn an nói.
“Anh làm sao mà không lo lắng cho được! Anh chỉ có một mình em là em trai thôi, chuyện về Lê Tử Du anh cũng vừa nghe nói, em nghĩ như thế nào?” Tuy rằng Lê Huyền cũng hiểu Lăng Tây Thành bị Lê Tử Du đối đãi như vậy chắc chắn sẽ không quay trở lại, nhưng lòng lại cảm thấy có chút không thực tế.
“Không muốn trách, em nghĩ y thật đáng thương.” Cậu mặt nhăn mày nhíu, nói ra suy nghĩ của mình.
“Em thật là…” Lê Huyền nghe đứa em trai nói xong cũng rất bất đắc dĩ.
“Anh, thật ra, chuyện trước đây giữa Lăng Tây Thành và Lê Tử Du nói không oán giận chút nào là em đang dối lòng. Nhưng bây giờ Tây Thành nguyện ý đáp lại tình cảm của em, một xíu oán giận nhỏ nhoi đó không đáng là gì cả. Đừng nói đến việc của em nữa, các anh bàn bạc sao rồi ạ?”
“Lê gia ‘nuôi ong tay áo’ Lê Tử Du rồi.” Nhắc tới Lê Tử Du, Lê Huyền không khỏi cau có mặt mày. Lê Tử Du thật to gan, bây giờ y còn đang dựa vào Lê gia để sống vậy mà dám ngang nhiên ngầm mưu tính kế hoạch xấu xa.
“Tây Thành nói với em sau lưng y còn có người chống lưng, anh biết là ai không?” Tuy đã gả cho Lăng gia, Lê Mặc vẫn rất lo lắng chuyện nhà mình.
“Anh không rõ lắm, nhưng anh sẽ chú ý tìm hiểu. Em nghìn vạn lần phải cẩn thận. Anh nghe Tây Thành nói tuy Lê Tử Du còn chưa vào làm ở Thần Thời nhưng đã sắp xếp người vào để theo dõi em đó.”
“Không sao hết anh hai, chỉ bằng Lê Tử Du, không làm gì được em đâu.” Lê Mặc không phải là một người bị động để người ta đánh, lúc trước bởi vì ở giữa hai người là Lăng Tây Thành nên cậu không muốn tranh đấu với Lê Tử Du để rồi bị chế giễu. Nhưng mà bây giờ, việc Lê Tử Du làm đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cậu, cậu sẽ không buông tha cho y nữa.
“Có thời gian nhớ về nhà một chuyến, cha rất nhớ em.”
“Dạ vâng, không còn gì nữa thì em và Tây Thành về trước đây ạ.”
Lúc Lăng Tây Thành và Lê Mặc về nhà trời cũng đã rất khuya rồi. Cùng Lê Mặc lên tiếng, Lăng Tây Thành vào phòng tắm trước. Khi anh tắm xong dự định gọi Lê Mặc thì phát hiện cậu không còn ở trong phòng nữa.
Lăng Tây Thành nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc ra, thấy Lê Mặc ôm một xấp gì đó ngồi ngây người bên cửa sổ sát đất. Thời gian Lê Mặc ở nhà không thích dùng bàn làm việc, cậu luôn luôn vùi mình ở sô pha hoặc không thì ngồi trên sàn nhà chỗ cửa sổ sát đất ở thư phòng hay phòng khách. Lăng Tây Thành lặng lẽ đi tới phía sau lưng Lê Mặc, cúi người xuống ôm cậu hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì đó?”
Cảm nhận được hơi nóng ôn hòa trên lưng thuộc về Lăng Tây Thành, Lê Mặc lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: “Anh đang làm cái gì thế, còn chưa mặc áo đã chạy ra ngoài rồi.”
“Vợ chồng với nhau, em ngại làm cái gì?” Lăng Tây Thành cười càng ôm chặt lấy Lê Mặc: “Tại sao lại ra đây ngồi?”
“Thói quen, anh nhanh mặc áo vào đi, coi chừng bị cảm lạnh.” Lê Mặc khó chịu đẩy đẩy người Lăng Tây Thành.
“Anh không mặc!” Lăng Tây Thành cố ý ở bên tai Lê Mặc hùng hồn nói, mỗi lần nhìn cậu nghiêm túc đỏ mặt, anh liền nhịn không được muốn trêu cậu một chút.
“Vậy tùy ý anh, dù sao em cũng không quản được anh!” Thanh âm Lê Mặc hơi chút trầm xuống, đây coi như là cậu tự ý xen vào việc của người khác đi, cũng tại cậu nhiều chuyện mà ra.
“Anh chỉ nói đùa chút thôi, Mặc Mặc ngoan, đừng giận anh ha.” Lăng Tây Thành nghe ra giọng điệu của Lê Mặc có chút bất bình thường, mau chóng hạ giọng dỗ dành cậu.
“Em không có giận!” Lê Mặc bởi vì sự nhạy cảm của mình mà buồn bực, rõ ràng cậu không muốn như vậy, hết lần này tới lần khác cứ mỗi khi đối diện với Lăng Tây Thành là cậu lại nhịn không được quan tâm những việc không hề liên quan đến mình.
“Ừ, anh biết em không giận mà, là anh hiểu lầm.” Lăng Tây Thành dựa theo ý của Lê Mặc nói.
“Anh đừng như vậy, làm như em là trẻ con không bằng á.” Trong lòng Lê Mặc có chút tủi thân. Trước đây Lăng Tây Thành không quan tâm tới cậu, cậu không cảm thấy gì, mỗi ngày cứ như vậy trôi qua cũng được. Gần đây Lăng Tây Thành thể hiện những hành động cưng chiều, thân cận đối với cậu, ngược lại làm lòng cậu hơi chua xót, thường xuyên nói những lời trái với suy nghĩ của bản thân.
“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Sao em còn chưa đi ngủ?” Lăng Tây Thành biết Lê Mặc không được tự nhiên, cũng không dây dưa, đổi sang đề tài mới.
“À… Em đang suy nghĩ bản thiết kế cho quý tới của Thần Thời nên dùng vật liệu gì làm chủ đạo.”
“Có gì khác nhau sao?” Lăng Tây Thành cầm lấy bản thiết kế trên tay Lê Mặc nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra cái gì.
“Đương nhiên là có, thiết kế trang sức của Thần Thời quý mới theo đuổi xu hướng thời thượng. Quý này, các nhà thiết kế chủ yếu thiên về phong cách lộng lẫy, mạnh mẽ, như vậy thì những trang sức kèm theo thường có khuynh hướng đơn giản mà trang nhã để có thể làm nổi bật vẻ đẹp của trang phục. Đó là lý do em do dự, không biết có nên dùng ngọc thạch hoặc ngọc trai thay thế đá quý để làm vật liệu chủ đạo hay không. Nhưng nếu làm vậy sẽ thay đổi hoàn toàn phong cách lộng lẫy, hoa lệ từ trước đến nay của Thần Thời. Cho nên em rất phân vân...”
Lăng Tây Thành cẩn thận suy nghĩ, đời trước phong cách thiết kế của Thần Thời luôn trước sau như một, nhưng trong giới lại không tạo được tiếng vang lớn. Sau khi Lê Mặc từ chức, Lê Tử Du lên thay thế, dứt khoát dùng ngọc thạch làm nguyên liệu chính, không ghĩ tới lại mang đến rất nhiều hiệu quả tốt và danh tiếng cho công ty. Chẳng lẽ ý tưởng này cũng không phải là của Lê Tử Du, mà là do Lê Mặc nghĩ ra? “Mặc Mặc, ý tưởng này của em có ai biết chưa?”
“Bây giờ thì không, em thấy nhà thiết kế chính của Thần Thời ở phương diện này quá mức bảo thủ, tuy đá quý ở thị trường trang sức sẽ không bao giờ giảm sức hút, nhưng với những nhà thiết kế mới mà nói, những vật liệu khác nhau sẽ mang đến những cảm nhận khác nhau.”
“Vậy còn em? Em định dùng ngọc thạch hay là ngọc trai?”
“Cá nhân em có thì thích dùng ngọc trai. Bởi vì ngọc thạch có vẻ rất rườm rà, Thần Thời lại chưa có quá nhiều kinh nghiệm về việc thiết kế cho mảng vật liệu này, quá liều lĩnh sẽ dễ mang đến những tổn thất không cần thiết. Hơn nữa ngọc thạch được chia ra rất nhiều loại, chất lượng cũng khác nhau, nên phạm vi sử dụng sẽ không đồng nhất. Thậm chí có một số loại ngọc thạch chỉ có thể dựa vào hoa văn tự nhiên trên nó để tạo ra một bộ trang sức độc nhất. Như vậy, chẳng thà dùng ngọc trai. Dù sao ngọc thạch hiện nay vẫn chưa được phổ biến, định kiến vè loại vật liệu này cũng nhiều, nếu đơn giản là lo về phương diện lợi nhuận, dùng ngọc trai có lẽ sẽ tốt hơn”
“Xin lỗi, đã khuya rồi mà còn cùng anh nói… mấy chuyện này.” Lê Mặc nói một lúc lâu không thấy Lăng Tây Thành trả lời, cho là anh đang nhàm chán.
“Anh đã bảo rồi, anh không muốn nghe em nói xin lỗi. Anh không hề buồn chán, anh là đang suy nghĩ những điều em vừa nói.” Lăng Tây Thành tuy rằng nghe không hiểu những chi tiết về thiết kế trang sức này, nhưng mà căn cứ vào ký ức của đời trước, so với bảo thạch thì trang sức làm từ ngọc trai khiến cho đại bộ phận người tiêu dùng lựa chọn nhiều hơn.”Ý kiến của em rất hay, ngày mai chúng ta sẽ mở một cuộc họp, đem ý kiến của em truyền đạt với mọi người, thiết kế cho quý mới này, chúng ta sẽ dùng ngọc trai làm nguyên liệu chủ đạo!”
“Các cậu mau đến gõ đầu tôi một cái, nói cho tôi biết đây không phải là sự thật đi, hai người bọn cậu đồng thời cùng Lê Tử Du lên giường, đây là truyện cổ tích thời hiện đại sao?” Lê Huyền kinh ngạc nhìn hai người, anh có cảm giác dung lượng não của mình hình như không đủ dùng.
“… Huyền, Lê thúc chọn cậu làm người thừa kế của gia tộc, thật sự không lo lắng sao?” Lăng Tây Thành có chút đau đầu, trọng điểm quan tâm của Lê Huyền đều luôn luôn sai lệch như thế. Uống một ngụm trà, Lăng Tây Thành quyết định đem nhiệm vụ giải thích mọi việc giao cho Mạc Tử Uyên.
“Tôi lười nói với cậu, bây giờ trong lòng tôi, cậu là một têm đàn ông cặn bã. Tử Uyên, cậu mau giải thích tỉ mỉ mọi việc cho tôi đi.” Lê Huyền liếc mắt trừng Lăng Tây Thành, lôi kéo Mạc Tử Uyên bắt cậu giải thích.
“Chi tiết thì khi nào có thời gian sẽ kể với cậu sau. Tây Thành là một tên cặn bã thì bỏ qua đi, nhưng cậu có thể tôn trọng một người đang thất tình được không? Trước mặt tôi mà bát quái (bà tám) như vậy thật sự không tốt đi?” Mạc Tử Uyên bị cái người không chịu động não lại ngu ngốc này lăn qua lăn lại, cảm thấy thật bất đắc dĩ.
“Được rồi, chuyện giữa các cậu tôi đều đã hiểu, nhưng rốt cuộc hôm nay tìm tôi là có chuyện gì?” Lê Huyền miễn cưỡng dời lực chú ý ra khỏi mấy chuyện bát quái kia.
“Trọng điểm là về Lê Tử Du. A Huyền, tôi muốn hỏi rốt cuộc quan hệ giữa y và nhà cậu là như thế nào?” Mạc Tử Uyên vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Chuyện này…” Lê Huyền do dự một chút: “Tôi thật sự không tiện nói ra, nhưng y quả thật không phải con của cha tôi, thân thế của Lê Tử Du rất phức tạp, liên quan đến bậc cha chú ở trên.”
“Y biết điều đó không?”
“Chắc là biết!” Lê Huyền có chút không dám khẳng định, dù sao những lời đồn cũng rất nhiều, thái độ của Lê gia đối với Lê Tử Du cũng vì cha nên ít nhiều cũng dung túng.
“Cậu khẳng định không? Tôi và Tử Uyên phát hiện Lê Tử Du có âm mưu nhằm vào Lê gia.” Lăng Tây Thành cảm thấy Lê Huyền thật không đánh tin, chuyện quan trọng như vậy lại không chịu tìm hiểu kĩ.
“Không thể nào! Cho dù y không phải người của dòng tộc nhưng vẫn được Lê gia nuôi lớn. Hơn nữa, mẹ của y cũng ở trong nhà tôi. Lê gia sụp đổ thì bọn họ được cái gì?” Lê Huyền chẳng thể tin được, anh đối với Lê Tử Du mặc dù không có tình cảm gì, nhưng dù sao cũng cùng nhau lớn lên nhiều năm, đột nhiên bắt anh đi nghi ngờ một người luôn ở cạnh mình như vậy, anh thật sự không muốn.
“Tụi tôi không biết lý do y vì sao làm thế mới đến hỏi cậu đây. Cậu biết không? Từ nửa năm trước, y đã bắt đầu chậm rãi xâm nhập, mua chuộc quản lí của ban thiết kế Thần Thời, tuy y không hề ra mặt nhưng lại lợi dụng những mối quan hệ trong công ty gây xích mích giữa Lê Mặc với các nhân viên khác. Cậu suy nghĩ một chút, vì sao một tháng trước chuyện của tôi và Lê Tử Du lại vỡ lở, toàn bộ Thần Thời vì sao không một ai giúp đỡ Lê Mặc? Còn có dư luận của truyền thông, tuy rằng việc Lê Mặc lảng tránh, không nói gì sẽ khiến cho người bình thường nghi ngờ, nhưng nếu không có ai dẫn dắt, sự thật làm sao có thể bị xuyên tạc đến nông nỗi đó? Mặt khác, trong những sự việc như thế này thường thì người vợ mới là người chiếm nhiều ưu thế nhất!”
“Ngoài việc Tây Thành vừa mới nói, còn có những chuyện khác.” Mạc Tử Uyên lấy một xấp những đơn thuốc được photocopy ra đưa cho Lê Huyền: “Cậu xem, đây là đơn thuốc mấy lần trước của Lê thúc, có thấy chữ ký của tôi không? Loại thuốc hạ huyết áp này đối với Lê thúc mà nói sẽ không gây tử vong, tuy nhiên nó sẽ từ từ làm thân thể bị hư tổn, uống trong thời gian dài thì sẽ…”
Mặt Lê Huyền trong nháy mắt trắng bệch: “Hai người nói thật không?”
“Chúng tôi chỉ là nghi ngờ, cho cậu xem thêm cái này. Đây là danh sách chi tiền trong tài khoản của Lê Tử Du dùng để hối lộ cho quản lí bộ phận thiết kế, cậu tự mình tính sơ số tiền trong danh mục này đi, tổng cộng nửa năm nay ước chừng tầm 3000 vạn. Tuy rằng không phải là khoảng tiền lớn, nhưng nhà của cậu có cho y nhiều tiền như vậy sao? Nếu không phải mẹ y cho, vậy có khả năng…”
“Có khả năng có người mượn tay Lê Tử Du đối phó với Lê gia!” Lê Huyền cả kinh: “Tây Thành, có biện pháp nào có thể tra ra nguồn cung cấp tiền cho Lê Tử Du không?”
Lăng Tây Thành nhún vai: “Không có biện pháp, cái này chỉ có thể thuê thám tử thôi, dù sao tôi cũng chỉ là một thương nhân.”
“Vậy cậu có điều kiện gì?” Nhìn Lăng Tây Thành mang theo ý cười gian trá, Lê Huyền nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh.
“Được rồi A Huyền, đừng xa cách như vậy, chuyện hôm nay cậu phải xem xét thật cẩn thận. Mặt khác, sau này cậu cố gắng đừng để Lê Tử Du đến quá gần Lê thúc, trong đồ ăn thức uống, thuốc men hằng ngày cũng phải kiểm tra kĩ càng, thấy có gì kì lạ thì phải gọi điện thoại báo cho tôi ngay.” Nhìn hai người bạn tốt lại muốn chống đối nhau, Mạc Tử Uyên nhanh miệng dặn Lê Huyền vài câu, đem đề tài chuyển về trọng tâm câu chuyện.
“À, nhà tôi có bao giờ bảo y phải đi theo cha đâu? Đó là vì y muốn giả vờ làm một đứa con có hiếu. Chúng tôi cũng mặc kệ y! Trước không nói cái này, tôi nghe nói cậu chuẩn bị cho Lê Tử Du vào làm việc ở Thần Thời à?” Đây mới là mục đích chủ yếu khiến Lê Huyền tới chỗ này hôm nay.
“Lỗ tai cậu thính nhỉ, nghe ai nói vậy?” Lăng Tây Thành không ngạc nhiên khi Lê Huyền biết dự định của mình.
“Chuyện này không liên quan tới cậu, tôi đang hỏi có phải thật hay không?”
“Quả thật có chuyện này, lúc trước Lê Tử Du nhất định muốn vào Thần Thời, tôi đã giúp y sắp xếp rồi. Thế nhưng hiện tại đang ồn ào, tôi cũng không xác định y có muốn vào nữa hay không.”
“Cậu dự định sắp xếp y vào vị trí nào?”
“Cho làm thư kí của quản lí Triệu Lương. Y tâm tâm niệm niệm muốn tới Thần Thời làm việc, tôi muốn xem thử mục đích của y là gì.”
“Cậu muốn làm gì tôi mặc kệ, nhưng nếu làm Mặc Mặc bị thương thì coi chừng tôi đánh cậu!”
“Yên tâm, lần này tôi sẽ không nuốt lời!” Lăng Tây Thành mang theo ánh mắt áy náy nhìn Lê Huyền.
“Được rồi, mấy anh nói chuyện đủ chưa? Ăn cơm thôi.” Lê Mặc đến bên bàn thấy sắc mặt cả ba người vẫn rất tốt, không giống như đang cãi nhau, cười hỏi.
Nghe được thanh âm, ba người quay đầu lại, vừa lúc thấy Lê Mặc bưng một mâm lớn đi ra: “Để anh giúp, em cẩn thận một chút!” Lăng Tây Thành đi nhanh về phía Lê Mặc, tiếp nhận cái mâm lớn trên tay của cậu.
“Không sao đâu, chỉ là mấy món khai vị thôi mà, anh ngồi đi!” Lê Mặc tách bàn tay của Lăng Tây Thành ra.
“Ngoan, nghe lời, em ngồi xuống nghỉ uống nước đi!” Lăng Tây Thành hôn một cái lên gò má Lê Mặc, đoạt lấy cái mâm đặt lên bàn. Lê Mặc hết cách, không thể làm gì khác hơn là nghe lời anh ngồi xuống ghế.
Ăn cơm xong, thái độ của Lê Huyền đối Lăng Tây Thành đã cải thiện không ít, trong bữa ăn, anh nhìn thấy thái độ tỉ mỉ chăm sóc của Lăng Tây Thành đối với Lê Mặc, những lo lắng trong lòng đã vơi bớt phần nào. Nhưng đợi đến lúc Lê Mặc ăn xong anh vẫn cẩn thận hỏi thăm tình hình: “Lăng Tây Thành gần đây luôn đối xử với em như vậy sao?”
“Anh ấy tốt với em lắm ạ, anh hai đừng lo lắng.” Lê Mặc mỉm cười nhìn người anh hai từ nhỏ đến lớn luôn mù quáng thương yêu quan tâm mình trấn an nói.
“Anh làm sao mà không lo lắng cho được! Anh chỉ có một mình em là em trai thôi, chuyện về Lê Tử Du anh cũng vừa nghe nói, em nghĩ như thế nào?” Tuy rằng Lê Huyền cũng hiểu Lăng Tây Thành bị Lê Tử Du đối đãi như vậy chắc chắn sẽ không quay trở lại, nhưng lòng lại cảm thấy có chút không thực tế.
“Không muốn trách, em nghĩ y thật đáng thương.” Cậu mặt nhăn mày nhíu, nói ra suy nghĩ của mình.
“Em thật là…” Lê Huyền nghe đứa em trai nói xong cũng rất bất đắc dĩ.
“Anh, thật ra, chuyện trước đây giữa Lăng Tây Thành và Lê Tử Du nói không oán giận chút nào là em đang dối lòng. Nhưng bây giờ Tây Thành nguyện ý đáp lại tình cảm của em, một xíu oán giận nhỏ nhoi đó không đáng là gì cả. Đừng nói đến việc của em nữa, các anh bàn bạc sao rồi ạ?”
“Lê gia ‘nuôi ong tay áo’ Lê Tử Du rồi.” Nhắc tới Lê Tử Du, Lê Huyền không khỏi cau có mặt mày. Lê Tử Du thật to gan, bây giờ y còn đang dựa vào Lê gia để sống vậy mà dám ngang nhiên ngầm mưu tính kế hoạch xấu xa.
“Tây Thành nói với em sau lưng y còn có người chống lưng, anh biết là ai không?” Tuy đã gả cho Lăng gia, Lê Mặc vẫn rất lo lắng chuyện nhà mình.
“Anh không rõ lắm, nhưng anh sẽ chú ý tìm hiểu. Em nghìn vạn lần phải cẩn thận. Anh nghe Tây Thành nói tuy Lê Tử Du còn chưa vào làm ở Thần Thời nhưng đã sắp xếp người vào để theo dõi em đó.”
“Không sao hết anh hai, chỉ bằng Lê Tử Du, không làm gì được em đâu.” Lê Mặc không phải là một người bị động để người ta đánh, lúc trước bởi vì ở giữa hai người là Lăng Tây Thành nên cậu không muốn tranh đấu với Lê Tử Du để rồi bị chế giễu. Nhưng mà bây giờ, việc Lê Tử Du làm đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cậu, cậu sẽ không buông tha cho y nữa.
“Có thời gian nhớ về nhà một chuyến, cha rất nhớ em.”
“Dạ vâng, không còn gì nữa thì em và Tây Thành về trước đây ạ.”
Lúc Lăng Tây Thành và Lê Mặc về nhà trời cũng đã rất khuya rồi. Cùng Lê Mặc lên tiếng, Lăng Tây Thành vào phòng tắm trước. Khi anh tắm xong dự định gọi Lê Mặc thì phát hiện cậu không còn ở trong phòng nữa.
Lăng Tây Thành nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc ra, thấy Lê Mặc ôm một xấp gì đó ngồi ngây người bên cửa sổ sát đất. Thời gian Lê Mặc ở nhà không thích dùng bàn làm việc, cậu luôn luôn vùi mình ở sô pha hoặc không thì ngồi trên sàn nhà chỗ cửa sổ sát đất ở thư phòng hay phòng khách. Lăng Tây Thành lặng lẽ đi tới phía sau lưng Lê Mặc, cúi người xuống ôm cậu hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì đó?”
Cảm nhận được hơi nóng ôn hòa trên lưng thuộc về Lăng Tây Thành, Lê Mặc lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: “Anh đang làm cái gì thế, còn chưa mặc áo đã chạy ra ngoài rồi.”
“Vợ chồng với nhau, em ngại làm cái gì?” Lăng Tây Thành cười càng ôm chặt lấy Lê Mặc: “Tại sao lại ra đây ngồi?”
“Thói quen, anh nhanh mặc áo vào đi, coi chừng bị cảm lạnh.” Lê Mặc khó chịu đẩy đẩy người Lăng Tây Thành.
“Anh không mặc!” Lăng Tây Thành cố ý ở bên tai Lê Mặc hùng hồn nói, mỗi lần nhìn cậu nghiêm túc đỏ mặt, anh liền nhịn không được muốn trêu cậu một chút.
“Vậy tùy ý anh, dù sao em cũng không quản được anh!” Thanh âm Lê Mặc hơi chút trầm xuống, đây coi như là cậu tự ý xen vào việc của người khác đi, cũng tại cậu nhiều chuyện mà ra.
“Anh chỉ nói đùa chút thôi, Mặc Mặc ngoan, đừng giận anh ha.” Lăng Tây Thành nghe ra giọng điệu của Lê Mặc có chút bất bình thường, mau chóng hạ giọng dỗ dành cậu.
“Em không có giận!” Lê Mặc bởi vì sự nhạy cảm của mình mà buồn bực, rõ ràng cậu không muốn như vậy, hết lần này tới lần khác cứ mỗi khi đối diện với Lăng Tây Thành là cậu lại nhịn không được quan tâm những việc không hề liên quan đến mình.
“Ừ, anh biết em không giận mà, là anh hiểu lầm.” Lăng Tây Thành dựa theo ý của Lê Mặc nói.
“Anh đừng như vậy, làm như em là trẻ con không bằng á.” Trong lòng Lê Mặc có chút tủi thân. Trước đây Lăng Tây Thành không quan tâm tới cậu, cậu không cảm thấy gì, mỗi ngày cứ như vậy trôi qua cũng được. Gần đây Lăng Tây Thành thể hiện những hành động cưng chiều, thân cận đối với cậu, ngược lại làm lòng cậu hơi chua xót, thường xuyên nói những lời trái với suy nghĩ của bản thân.
“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Sao em còn chưa đi ngủ?” Lăng Tây Thành biết Lê Mặc không được tự nhiên, cũng không dây dưa, đổi sang đề tài mới.
“À… Em đang suy nghĩ bản thiết kế cho quý tới của Thần Thời nên dùng vật liệu gì làm chủ đạo.”
“Có gì khác nhau sao?” Lăng Tây Thành cầm lấy bản thiết kế trên tay Lê Mặc nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra cái gì.
“Đương nhiên là có, thiết kế trang sức của Thần Thời quý mới theo đuổi xu hướng thời thượng. Quý này, các nhà thiết kế chủ yếu thiên về phong cách lộng lẫy, mạnh mẽ, như vậy thì những trang sức kèm theo thường có khuynh hướng đơn giản mà trang nhã để có thể làm nổi bật vẻ đẹp của trang phục. Đó là lý do em do dự, không biết có nên dùng ngọc thạch hoặc ngọc trai thay thế đá quý để làm vật liệu chủ đạo hay không. Nhưng nếu làm vậy sẽ thay đổi hoàn toàn phong cách lộng lẫy, hoa lệ từ trước đến nay của Thần Thời. Cho nên em rất phân vân...”
Lăng Tây Thành cẩn thận suy nghĩ, đời trước phong cách thiết kế của Thần Thời luôn trước sau như một, nhưng trong giới lại không tạo được tiếng vang lớn. Sau khi Lê Mặc từ chức, Lê Tử Du lên thay thế, dứt khoát dùng ngọc thạch làm nguyên liệu chính, không ghĩ tới lại mang đến rất nhiều hiệu quả tốt và danh tiếng cho công ty. Chẳng lẽ ý tưởng này cũng không phải là của Lê Tử Du, mà là do Lê Mặc nghĩ ra? “Mặc Mặc, ý tưởng này của em có ai biết chưa?”
“Bây giờ thì không, em thấy nhà thiết kế chính của Thần Thời ở phương diện này quá mức bảo thủ, tuy đá quý ở thị trường trang sức sẽ không bao giờ giảm sức hút, nhưng với những nhà thiết kế mới mà nói, những vật liệu khác nhau sẽ mang đến những cảm nhận khác nhau.”
“Vậy còn em? Em định dùng ngọc thạch hay là ngọc trai?”
“Cá nhân em có thì thích dùng ngọc trai. Bởi vì ngọc thạch có vẻ rất rườm rà, Thần Thời lại chưa có quá nhiều kinh nghiệm về việc thiết kế cho mảng vật liệu này, quá liều lĩnh sẽ dễ mang đến những tổn thất không cần thiết. Hơn nữa ngọc thạch được chia ra rất nhiều loại, chất lượng cũng khác nhau, nên phạm vi sử dụng sẽ không đồng nhất. Thậm chí có một số loại ngọc thạch chỉ có thể dựa vào hoa văn tự nhiên trên nó để tạo ra một bộ trang sức độc nhất. Như vậy, chẳng thà dùng ngọc trai. Dù sao ngọc thạch hiện nay vẫn chưa được phổ biến, định kiến vè loại vật liệu này cũng nhiều, nếu đơn giản là lo về phương diện lợi nhuận, dùng ngọc trai có lẽ sẽ tốt hơn”
“Xin lỗi, đã khuya rồi mà còn cùng anh nói… mấy chuyện này.” Lê Mặc nói một lúc lâu không thấy Lăng Tây Thành trả lời, cho là anh đang nhàm chán.
“Anh đã bảo rồi, anh không muốn nghe em nói xin lỗi. Anh không hề buồn chán, anh là đang suy nghĩ những điều em vừa nói.” Lăng Tây Thành tuy rằng nghe không hiểu những chi tiết về thiết kế trang sức này, nhưng mà căn cứ vào ký ức của đời trước, so với bảo thạch thì trang sức làm từ ngọc trai khiến cho đại bộ phận người tiêu dùng lựa chọn nhiều hơn.”Ý kiến của em rất hay, ngày mai chúng ta sẽ mở một cuộc họp, đem ý kiến của em truyền đạt với mọi người, thiết kế cho quý mới này, chúng ta sẽ dùng ngọc trai làm nguyên liệu chủ đạo!”