Chương : 66
Sau khi tiễn bước cảnh sát, Lăng Tây Thành từ chối lời đề nghị đến bệnh viện kiểm tra của Văn Lý, một mình đi lên lầu, anh tính sẽ nghỉ ngơi một lát, anh cảm thấy Lê Tử Du liều lắm cũng chỉ bỏ một ít thuốc ngủ vào ly rượu mà thôi, những thứ khác chắc hẳn cậu ta còn chưa dám rớ tới. Vả lại gây sức ép hơn nửa ngày, dược tính đã giảm đi khá nhiều, hiện tại, anh cũng không thấy khó chịu lắm.
Dựa trên đầu giường, Lăng Tây Thành muốn nhắn tin cho Lê Mặc nói sơ qua một chút tình huống trước mắt, nhưng nhìn đồng hồ thấy đêm đã khuya, anh cũng không biết làm vậy có quấy rầy giấc ngủ của cậu hay không, đang do dự, đột nhiên chuông di động vang lên, Lăng Tây Thành nhìn thoáng qua chỉ thấy một dãy số lạ: “Xin chào, tôi là Lăng Tây Thành.”
“Ha ha, tôi biết.”
Nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới một giọng nam trầm ổn mang theo chút ý vị già đời, Lăng Tây Thành nhíu mày: “Ông là…”
“Dương Nghị.”
“…” Lăng Tây Thành âm thầm phán đoán, chính anh là người đứng ra xử lí Lê Tử Du, Trịnh Viễn chắc chắn sẽ đến tìm anh, nhưng anh không ngờ rằng người tìm tới lại là Dương Nghị, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy: “Xin hỏi ngài đây có điều gì muốn chỉ dạy? Tôi chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật không đáng để lọt vào mắt xanh của đại thần ngài đây!”
“Lăng Tây Thành, cậu thật sự rất có bản lĩnh, Trịnh Dương giúp tôi làm việc nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị người bức đến bước đường này.” Giọng nói Dương Nghị không mừng không giận, rất bình thản.
“Ngài quá khen.”
“Bạn thân ái, bây giờ, chúng ta coi như đã quen nhau, có một mối làm ăn tôi muốn bàn bạc với cậu, không biết chủ tịch Lăng nghĩ thế nào?”
Lăng Tây Thành không trả lời ngay, anh đang cân nhắc lí do Dương Nghị gọi đến cho mình. Lê Tử Du chẳng phải một đại nhân vật gì, trong kế hoạch của Trịnh Dương cậu ta cùng lắm chỉ là một quân cờ. Vậy thì nguyên nhân ông ta gọi cho anh là gì đây?
“Tôi nghe nói, trên tay cậu có chút đồ này nọ, là của Thái Phương Phi lưu lại đúng không?” Bởi vì sự im lặng của Lăng Tây Thành, Dương Nghị quyết định nói thẳng mục đích của mình.
Thái Phương Phi? Lăng Tây Thành suy nghĩ một lát mới nhớ ra đó là tên của mẹ Lê Huyền: “Ngài đối với vật đó cảm thấy hứng thú sao?” Lăng Tây Thành âm thầm thăm dò.
“Đúng vậy, tôi không biết cậu đây có đồng ý bỏ thứ mình thích.”
“Chỉ sợ tôi phải nói lời xin lỗi với ngài thôi, dù sao đó cũng là di vật mà người mẹ đã mất của bạn thân tôi để lại, tôi không có quyền thay cậu ấy quyết định, tôi nghĩ ngài nên cùng Lê Huyền thương lượng về việc này thì hơn.”
“Tôi nghĩ cậu là một người thông minh.” Trong lời nói Dương Nghị mang theo uy hiếp.
“Tôi cũng cảm thấy thế đấy.” Lăng Tây Thành bất vi sở động.
“Ha ha, người trẻ tuổi, nói chuyện, làm việc đừng nên quá tự đắc. Cậu cho rằng Diêu gia có thể tin được sao? Nếu tôi rớt đài, cậu chưa chắc đã có được thứ mình muốn, tôi nghe nói, bây giờ Lê Mặc đang ở thành phố S.”
“Vậy thì sao? Chẳng lẽ ông có bản lĩnh né tránh ánh mắt Diêu gia để ám hại cậu ấy?” Nghe ông ta nhắc đến Lê Mặc, trong lòng Lăng Tây Thành có chút rối loạn, nhưng rất nhanh anh liền bình tĩnh lại. Không, hiện tại, Dương Nghị chẳng qua là nỏ mạnh hết đà, Diêu gia đã bắt đầu chèn ép toàn diện đối với ông ta. Dương Nghị ốc còn không mang nổi mình ốc, thì kiếm đâu ra thời gian tìm Mặc Mặc gây phiền toái, huống hồ, Diêu gia đã từng để Mặc Mặc thất lạc một lần, lần này chắc chắn sẽ càng thêm cẩn thận. Cho nên ông ta chẳng qua là đang thử anh thôi. Lăng Tây Thành nghĩ vậy, tâm tình càng thêm kiên định.
Nghe thấy Lăng Tây Thành khiêu khích, Dương Nghị cười cười, nói: “Qủa thật là tôi không thểm nhưng Diêu gia chưa chắc đối với cậu đã là thật lòng. Tôi nghe nói bọn họ đang cố ý giúp Lê Mặc tìm người bầu bạn mới, dù sao vụ việc ồn ào lúc trước của cậu cũng chẳng phải chuyện dễ nghe gì!”
Trong lòng Lăng Tây Thành trầm xuống, thật ra lúc trước khi Diêu Kỳ tìm anh, anh cũng đã có dự cảm, nếu để Lê Mặc nhận tổ quy tông, như vậy một cửa ở Diêu gia chắc chắn rất khó vượt qua, nhưng anh không nghĩ lại nhanh đến vậy. Tuy nhiên anh không hoàn toàn tin những lời Dương Nghị vừa nói, Lê Mặc lúc nãy còn bảo nhớ anh, nếu cậu thật sự thay đổi tâm ý, hẳn là sẽ nói trước với anh, huống chi Lê Huyền còn đang ở đó! Mặc kệ Diêu gia có tính toán gì, anh đều sẽ tin tưởng Lê Mặc. Nghĩ như vậy, Lăng Tây Thành bình tĩnh trả lời: “Đây là chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi, không nhọc ngài phải phiền lòng.”
“Lăng Tây Thành, bây giờ tôi không muốn cùng cậu bàn bạc nữa. Xem ra cậu đã bị bọn người Diêu gia tẩy não mất rồi, tuy nhiên cậu nên rõ ràng một việc, cho dù tôi có thất thế, nhưng muốn lật đổ một cái Lăng gia vẫn rất dễ dàng, ngược lại, chỉ cần cậu hợp tác với tôi, không cho Diêu gia nắm được bằng chứng, tôi có thể cho cậu bất cứ thứ gì mà bọn họ có thể cho cậu.”
“Thật vậy sao? Nhưng thật tiếc quá tôi chả có chút hứng thú nào. Tôi nhớ rõ ngài cũng chẳng phải là một người nhân từ gì cho cam.”
“Cậu không suy nghĩ vì cha mẹ mình một chút sao?”
“Cha tôi đã từng dặn tôi, từ cái ngày nhận lời mẹ của Lê Huyền che chở cho Lê Mặc, Lăng gia và Trịnh gia nhất định phải một mất một còn!” Lăng Tây Thành lạnh giọng trả lời.
“Tôi hy vọng chủ tịch Lăng có thể giữ được lòng tin này, tôi nhớ bạn bè của chủ tịch Lăng khá nhiều.” Giọng nói của Dương Nghị hàm chứa sự âm ngoan, tàn độc.
“Dương Nghị.” Lăng Tây Thành chậm rãi, từng từ từng từ một nói: “Tôi bây giờ nói cho rõ ông biết, ông cần gì vậy cứ đến mà lấy, tôi luôn ở đây chờ ông, thế nhưng nếu bất cứ một người nào bên cạnh tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi không dám chắc đồ vật kia sẽ xuất hiện ở đâu, tôi nhớ rất rõ kẻ thù của ngài đây không chỉ có một mình Diêu gia.” Thấy đầu dây bên kia trầm mặc không nói, Lăng Tây Thành bồi thêm một câu: “Đừng vọng tưởng châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa chúng tôi, bất kể có việc của Trịnh gia hay không, thì Lê Mặc vẫn là vợ của tôi.”
“Vậy cậu tự mình bảo trọng!” Rất không hài lòng bỏ lại một câu, Dương Nghị cúp điện thoại, trong lòng cân nhắc đến việc loại bỏ Lăng Tây Thành.
Lăng Tây Thành để điện thoại xuống, miễn cưỡng đứng dậy đi đến thư phòng. Đầu của anh còn chút choáng váng, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều. Quan Nhĩ Viễn từng nói, cậu ta biết chi tiết việc Dương Nghị ăn hối lộ, nhưng không có bằng chứng trong tay, hiện tại Diêu gia vẫn đang dựa vào manh mối Quan Nhĩ Viễn cung cấp để điều tra. Tuy nhiên Dương Nghị làm việc rất cẩn thận, đến nay vẫn chưa có thu hoạch. Vậy trong cuốn nhật kí mà mẹ Lê Huyền để lại rốt cuộc có những gì mà có thể khiến cho một con người tỉ mỉ như vậy tìm đến anh, thậm chí còn không tiếc bày ra quân bài chưa lật?
Lăng Tây Thành đi đến giá sách, lấy ra cuốn nhật kí của mẹ Lê Huyền, chăm chú xem đi xem lại, nhưng không hề phát hiện ra chút manh mối nào. Anh thất thần vuốt ve bìa ngoài cuốn nhật kí, lâm vào trầm tư, đột nhiên, một cảm xúc kì lạ trên tay khiến anh chú ý.
Sờ sờ vị trí kia, Lăng Tây Thành cầm lấy con dao rọc giấy ở bên cạnh, cẩn thận rạch ra bìa ngoài, rồi từ khe hở rút ra một tờ giấy đã được xếp lại. Vừa mở ra anh liền thấy đó là bản sao giấy chứng nhận của hải quan. Bởi vì thời gian quá lâu, mặt ngoài tờ giấy có hơi ố vàng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tên người đứng ra đảm bảo cho chuyến hàng này chính là Dương Nghị. Thì ra đây mới là vật mà mẹ của Lê Huyền thật sự lưu lại sao? Anh vẫn luôn nghĩ Trịnh gia lợi dụng tuyến vận tải đường thủy của Lê Thị để buôn lậu, Dương Nghị cùng lắm chỉ là ô dù cho Trịnh gia. Nhưng bây giờ anh đã hiểu, Dương Nghị mới là ông chủ đứng sau màn, Trình gia chỉ là người chấp hành, thuận tiền chia chút canh. Người chân chính được lợi chính là Dương Nghị.
Chả trách sao ông ta lại khẩn trương như vậy. Lăng Tây Thành vừa nghĩ, vừa cẩn thận cất kĩ bản sao. Anh phải nhanh chóng tìm cách đưa vật này đến tay Diêu Kỳ. Nếu thật sự để Dương Nghị tìm đến cửa, thì dù có cất giữ trong nhà cũng không đủ an toàn. Nhất là người thân của anh, Lăng Tây Thành lấy điện thoại ra nhắn một tin ngắn đầy hàm ý, sau đó lên giường đi ngủ. Anh cần phải nghỉ ngơi thật tốt, tiếp đến sẽ là một trận chiến ác liệt!
Mà sau khi Quan Nhĩ Viễn nhận được tin nhắn lại khó kiềm nén sự kích động trong lòng. Anh sống lại đã 14 năm, vì để chờ đợi đến ngày hôm nay mà ăn không ít khổ. Trịnh gia, Dương Nghị, Quan Nhĩ Viễn cười lạnh châm một điếu thuốc. Thì ra đời trước, mấu chốt nắm giữ cả vở kịch mà Diêu gia muốn từ trên tay Lê Huyền lấy được chính là vật này, tuy rằng không biết tại sao đời này lại đến tay Lăng Tây Thành, nhưng anh có thể khẳng định, Dương Nghị lần này chắc chắn không có cơ hội chuyển mình…
Ngày hôm sau, Quan Nhĩ Viễn mang theo tài liệu Lăng Tây Thành giao cho tự mình đến thành phố S. Lăng Tây Thành ngồi thẩn thờ nhìn bàn làm việc của Lê Mặc một lúc lâu. Bông nhiên, Văn Lý gõ cửa đi vào: “Học trưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy.”
“Làm sao thế?” Hồi phục tinh thần, Lăng Tây Thành hỏi Văn Lý.
“Người phụ trách chuyến hàng mới chuyển đi vừa báo cáo với tôi, nói chứng từ xảy ra vấn đề, hiện tại hàng bị giữ lại không cho vận chuyển!” Văn Lý nhíu mày, cảm thấy có gì đó kì lạ, mối quan hệ giữa Thần Thời và hải quan luôn là nước sông không phạm nước giếng, tuy rằng không đến mức liên kết chặt chẽ, nhưng mặt ngoài vẫn rất hòa hảo, việc hàng hóa bị giữa lại là lần đầu tiên xảy ra.
Lăng Tây Thành nghe xong, trong lòng đã biết là do Dương Nghị làm, xem ra ông ta gần đây vẫn rất nhàn nhã, còn có thời gian phân tâm cho người đối phó với anh. Chỉ tiếc, điều mà anh không thiếu nhất là thời gian, chuyến hàng mới này của Thần Thời có thể bỏ, nhưng Dương Nghị nhiều nhất chỉ có thể trụ vững thêm một tháng, huống hồ đợi đến khi Quan Nhĩ Viễn giao tập tài liệu cho Diêu gia, Dương Nghị chỉ sợ sống không tới một tháng. Nghĩ đến những lời uy hiếp ngày hôm qua của ông ta, Lăng Tây Thành cảm thấy mình phải cảnh giác hơn, anh nhìn Văn Lý, nói: “Ừ, tôi biết rồi, trước mắt chuyện này cứ bỏ qua đi, tôi sẽ giải quyết. Đúng rồi, gần đây không phải Trương Huy Nhiên muốn ra nước ngoài quay phim sao?”
“Vâng, đúng vậy!” Văn Lý kinh ngạc nhìn Lăng Tây Thành, trong lòng âm thầm cảm thấy kì lạ, Lăng Tây Thành sao tự dưng lại quan tâm đến Trương Huy Nhiên thế.
“Cậu cũng đi cùng anh ta đi!”
“Anh nói vậy là có gì, học trưởng? Gần đây công việc nhiều như vậy, nếu tôi đi rồi một mình anh có lo liệu nổi không?”
“Việc chúng ta có thể làm thì cũng làm cả rồi, việc còn lại là chờ, gấp gáp hai tháng rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”
Văn Lý cảm thấy Lăng Tây Thành có chỗ nào đó kì kì, nhưng lại không thể nói rõ là chỗ nào. Hơn nữa gần đây bận rộn chèn ép Trịnh gia, cậu đã tăng ca liên tục hai tuần, đột nhiên Lăng Tây Thành muốn cậu nghỉ ngơi, tâm tình Văn Lý có chút dao động.
Lăng Tây Thành nhìn ra sự do dự của cậu, cười khuyên: “Đi đi, mau đi đi! Bằng không, Trương Huy Nhiên đi xa như vậy, cậu ở lại trong lòng cũng chả yên. Một lát nhớ đi bàn giao lại công việc, coi như thả thêm mồi, nếu ở đây tôi ứng phó không được sẽ tùy thời mà gọi cậu về.”
“Vâng, vậy được.” Văn Lý gật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Dựa trên đầu giường, Lăng Tây Thành muốn nhắn tin cho Lê Mặc nói sơ qua một chút tình huống trước mắt, nhưng nhìn đồng hồ thấy đêm đã khuya, anh cũng không biết làm vậy có quấy rầy giấc ngủ của cậu hay không, đang do dự, đột nhiên chuông di động vang lên, Lăng Tây Thành nhìn thoáng qua chỉ thấy một dãy số lạ: “Xin chào, tôi là Lăng Tây Thành.”
“Ha ha, tôi biết.”
Nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới một giọng nam trầm ổn mang theo chút ý vị già đời, Lăng Tây Thành nhíu mày: “Ông là…”
“Dương Nghị.”
“…” Lăng Tây Thành âm thầm phán đoán, chính anh là người đứng ra xử lí Lê Tử Du, Trịnh Viễn chắc chắn sẽ đến tìm anh, nhưng anh không ngờ rằng người tìm tới lại là Dương Nghị, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy: “Xin hỏi ngài đây có điều gì muốn chỉ dạy? Tôi chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật không đáng để lọt vào mắt xanh của đại thần ngài đây!”
“Lăng Tây Thành, cậu thật sự rất có bản lĩnh, Trịnh Dương giúp tôi làm việc nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị người bức đến bước đường này.” Giọng nói Dương Nghị không mừng không giận, rất bình thản.
“Ngài quá khen.”
“Bạn thân ái, bây giờ, chúng ta coi như đã quen nhau, có một mối làm ăn tôi muốn bàn bạc với cậu, không biết chủ tịch Lăng nghĩ thế nào?”
Lăng Tây Thành không trả lời ngay, anh đang cân nhắc lí do Dương Nghị gọi đến cho mình. Lê Tử Du chẳng phải một đại nhân vật gì, trong kế hoạch của Trịnh Dương cậu ta cùng lắm chỉ là một quân cờ. Vậy thì nguyên nhân ông ta gọi cho anh là gì đây?
“Tôi nghe nói, trên tay cậu có chút đồ này nọ, là của Thái Phương Phi lưu lại đúng không?” Bởi vì sự im lặng của Lăng Tây Thành, Dương Nghị quyết định nói thẳng mục đích của mình.
Thái Phương Phi? Lăng Tây Thành suy nghĩ một lát mới nhớ ra đó là tên của mẹ Lê Huyền: “Ngài đối với vật đó cảm thấy hứng thú sao?” Lăng Tây Thành âm thầm thăm dò.
“Đúng vậy, tôi không biết cậu đây có đồng ý bỏ thứ mình thích.”
“Chỉ sợ tôi phải nói lời xin lỗi với ngài thôi, dù sao đó cũng là di vật mà người mẹ đã mất của bạn thân tôi để lại, tôi không có quyền thay cậu ấy quyết định, tôi nghĩ ngài nên cùng Lê Huyền thương lượng về việc này thì hơn.”
“Tôi nghĩ cậu là một người thông minh.” Trong lời nói Dương Nghị mang theo uy hiếp.
“Tôi cũng cảm thấy thế đấy.” Lăng Tây Thành bất vi sở động.
“Ha ha, người trẻ tuổi, nói chuyện, làm việc đừng nên quá tự đắc. Cậu cho rằng Diêu gia có thể tin được sao? Nếu tôi rớt đài, cậu chưa chắc đã có được thứ mình muốn, tôi nghe nói, bây giờ Lê Mặc đang ở thành phố S.”
“Vậy thì sao? Chẳng lẽ ông có bản lĩnh né tránh ánh mắt Diêu gia để ám hại cậu ấy?” Nghe ông ta nhắc đến Lê Mặc, trong lòng Lăng Tây Thành có chút rối loạn, nhưng rất nhanh anh liền bình tĩnh lại. Không, hiện tại, Dương Nghị chẳng qua là nỏ mạnh hết đà, Diêu gia đã bắt đầu chèn ép toàn diện đối với ông ta. Dương Nghị ốc còn không mang nổi mình ốc, thì kiếm đâu ra thời gian tìm Mặc Mặc gây phiền toái, huống hồ, Diêu gia đã từng để Mặc Mặc thất lạc một lần, lần này chắc chắn sẽ càng thêm cẩn thận. Cho nên ông ta chẳng qua là đang thử anh thôi. Lăng Tây Thành nghĩ vậy, tâm tình càng thêm kiên định.
Nghe thấy Lăng Tây Thành khiêu khích, Dương Nghị cười cười, nói: “Qủa thật là tôi không thểm nhưng Diêu gia chưa chắc đối với cậu đã là thật lòng. Tôi nghe nói bọn họ đang cố ý giúp Lê Mặc tìm người bầu bạn mới, dù sao vụ việc ồn ào lúc trước của cậu cũng chẳng phải chuyện dễ nghe gì!”
Trong lòng Lăng Tây Thành trầm xuống, thật ra lúc trước khi Diêu Kỳ tìm anh, anh cũng đã có dự cảm, nếu để Lê Mặc nhận tổ quy tông, như vậy một cửa ở Diêu gia chắc chắn rất khó vượt qua, nhưng anh không nghĩ lại nhanh đến vậy. Tuy nhiên anh không hoàn toàn tin những lời Dương Nghị vừa nói, Lê Mặc lúc nãy còn bảo nhớ anh, nếu cậu thật sự thay đổi tâm ý, hẳn là sẽ nói trước với anh, huống chi Lê Huyền còn đang ở đó! Mặc kệ Diêu gia có tính toán gì, anh đều sẽ tin tưởng Lê Mặc. Nghĩ như vậy, Lăng Tây Thành bình tĩnh trả lời: “Đây là chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi, không nhọc ngài phải phiền lòng.”
“Lăng Tây Thành, bây giờ tôi không muốn cùng cậu bàn bạc nữa. Xem ra cậu đã bị bọn người Diêu gia tẩy não mất rồi, tuy nhiên cậu nên rõ ràng một việc, cho dù tôi có thất thế, nhưng muốn lật đổ một cái Lăng gia vẫn rất dễ dàng, ngược lại, chỉ cần cậu hợp tác với tôi, không cho Diêu gia nắm được bằng chứng, tôi có thể cho cậu bất cứ thứ gì mà bọn họ có thể cho cậu.”
“Thật vậy sao? Nhưng thật tiếc quá tôi chả có chút hứng thú nào. Tôi nhớ rõ ngài cũng chẳng phải là một người nhân từ gì cho cam.”
“Cậu không suy nghĩ vì cha mẹ mình một chút sao?”
“Cha tôi đã từng dặn tôi, từ cái ngày nhận lời mẹ của Lê Huyền che chở cho Lê Mặc, Lăng gia và Trịnh gia nhất định phải một mất một còn!” Lăng Tây Thành lạnh giọng trả lời.
“Tôi hy vọng chủ tịch Lăng có thể giữ được lòng tin này, tôi nhớ bạn bè của chủ tịch Lăng khá nhiều.” Giọng nói của Dương Nghị hàm chứa sự âm ngoan, tàn độc.
“Dương Nghị.” Lăng Tây Thành chậm rãi, từng từ từng từ một nói: “Tôi bây giờ nói cho rõ ông biết, ông cần gì vậy cứ đến mà lấy, tôi luôn ở đây chờ ông, thế nhưng nếu bất cứ một người nào bên cạnh tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi không dám chắc đồ vật kia sẽ xuất hiện ở đâu, tôi nhớ rất rõ kẻ thù của ngài đây không chỉ có một mình Diêu gia.” Thấy đầu dây bên kia trầm mặc không nói, Lăng Tây Thành bồi thêm một câu: “Đừng vọng tưởng châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa chúng tôi, bất kể có việc của Trịnh gia hay không, thì Lê Mặc vẫn là vợ của tôi.”
“Vậy cậu tự mình bảo trọng!” Rất không hài lòng bỏ lại một câu, Dương Nghị cúp điện thoại, trong lòng cân nhắc đến việc loại bỏ Lăng Tây Thành.
Lăng Tây Thành để điện thoại xuống, miễn cưỡng đứng dậy đi đến thư phòng. Đầu của anh còn chút choáng váng, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều. Quan Nhĩ Viễn từng nói, cậu ta biết chi tiết việc Dương Nghị ăn hối lộ, nhưng không có bằng chứng trong tay, hiện tại Diêu gia vẫn đang dựa vào manh mối Quan Nhĩ Viễn cung cấp để điều tra. Tuy nhiên Dương Nghị làm việc rất cẩn thận, đến nay vẫn chưa có thu hoạch. Vậy trong cuốn nhật kí mà mẹ Lê Huyền để lại rốt cuộc có những gì mà có thể khiến cho một con người tỉ mỉ như vậy tìm đến anh, thậm chí còn không tiếc bày ra quân bài chưa lật?
Lăng Tây Thành đi đến giá sách, lấy ra cuốn nhật kí của mẹ Lê Huyền, chăm chú xem đi xem lại, nhưng không hề phát hiện ra chút manh mối nào. Anh thất thần vuốt ve bìa ngoài cuốn nhật kí, lâm vào trầm tư, đột nhiên, một cảm xúc kì lạ trên tay khiến anh chú ý.
Sờ sờ vị trí kia, Lăng Tây Thành cầm lấy con dao rọc giấy ở bên cạnh, cẩn thận rạch ra bìa ngoài, rồi từ khe hở rút ra một tờ giấy đã được xếp lại. Vừa mở ra anh liền thấy đó là bản sao giấy chứng nhận của hải quan. Bởi vì thời gian quá lâu, mặt ngoài tờ giấy có hơi ố vàng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tên người đứng ra đảm bảo cho chuyến hàng này chính là Dương Nghị. Thì ra đây mới là vật mà mẹ của Lê Huyền thật sự lưu lại sao? Anh vẫn luôn nghĩ Trịnh gia lợi dụng tuyến vận tải đường thủy của Lê Thị để buôn lậu, Dương Nghị cùng lắm chỉ là ô dù cho Trịnh gia. Nhưng bây giờ anh đã hiểu, Dương Nghị mới là ông chủ đứng sau màn, Trình gia chỉ là người chấp hành, thuận tiền chia chút canh. Người chân chính được lợi chính là Dương Nghị.
Chả trách sao ông ta lại khẩn trương như vậy. Lăng Tây Thành vừa nghĩ, vừa cẩn thận cất kĩ bản sao. Anh phải nhanh chóng tìm cách đưa vật này đến tay Diêu Kỳ. Nếu thật sự để Dương Nghị tìm đến cửa, thì dù có cất giữ trong nhà cũng không đủ an toàn. Nhất là người thân của anh, Lăng Tây Thành lấy điện thoại ra nhắn một tin ngắn đầy hàm ý, sau đó lên giường đi ngủ. Anh cần phải nghỉ ngơi thật tốt, tiếp đến sẽ là một trận chiến ác liệt!
Mà sau khi Quan Nhĩ Viễn nhận được tin nhắn lại khó kiềm nén sự kích động trong lòng. Anh sống lại đã 14 năm, vì để chờ đợi đến ngày hôm nay mà ăn không ít khổ. Trịnh gia, Dương Nghị, Quan Nhĩ Viễn cười lạnh châm một điếu thuốc. Thì ra đời trước, mấu chốt nắm giữ cả vở kịch mà Diêu gia muốn từ trên tay Lê Huyền lấy được chính là vật này, tuy rằng không biết tại sao đời này lại đến tay Lăng Tây Thành, nhưng anh có thể khẳng định, Dương Nghị lần này chắc chắn không có cơ hội chuyển mình…
Ngày hôm sau, Quan Nhĩ Viễn mang theo tài liệu Lăng Tây Thành giao cho tự mình đến thành phố S. Lăng Tây Thành ngồi thẩn thờ nhìn bàn làm việc của Lê Mặc một lúc lâu. Bông nhiên, Văn Lý gõ cửa đi vào: “Học trưởng, đã xảy ra chuyện gì vậy.”
“Làm sao thế?” Hồi phục tinh thần, Lăng Tây Thành hỏi Văn Lý.
“Người phụ trách chuyến hàng mới chuyển đi vừa báo cáo với tôi, nói chứng từ xảy ra vấn đề, hiện tại hàng bị giữ lại không cho vận chuyển!” Văn Lý nhíu mày, cảm thấy có gì đó kì lạ, mối quan hệ giữa Thần Thời và hải quan luôn là nước sông không phạm nước giếng, tuy rằng không đến mức liên kết chặt chẽ, nhưng mặt ngoài vẫn rất hòa hảo, việc hàng hóa bị giữa lại là lần đầu tiên xảy ra.
Lăng Tây Thành nghe xong, trong lòng đã biết là do Dương Nghị làm, xem ra ông ta gần đây vẫn rất nhàn nhã, còn có thời gian phân tâm cho người đối phó với anh. Chỉ tiếc, điều mà anh không thiếu nhất là thời gian, chuyến hàng mới này của Thần Thời có thể bỏ, nhưng Dương Nghị nhiều nhất chỉ có thể trụ vững thêm một tháng, huống hồ đợi đến khi Quan Nhĩ Viễn giao tập tài liệu cho Diêu gia, Dương Nghị chỉ sợ sống không tới một tháng. Nghĩ đến những lời uy hiếp ngày hôm qua của ông ta, Lăng Tây Thành cảm thấy mình phải cảnh giác hơn, anh nhìn Văn Lý, nói: “Ừ, tôi biết rồi, trước mắt chuyện này cứ bỏ qua đi, tôi sẽ giải quyết. Đúng rồi, gần đây không phải Trương Huy Nhiên muốn ra nước ngoài quay phim sao?”
“Vâng, đúng vậy!” Văn Lý kinh ngạc nhìn Lăng Tây Thành, trong lòng âm thầm cảm thấy kì lạ, Lăng Tây Thành sao tự dưng lại quan tâm đến Trương Huy Nhiên thế.
“Cậu cũng đi cùng anh ta đi!”
“Anh nói vậy là có gì, học trưởng? Gần đây công việc nhiều như vậy, nếu tôi đi rồi một mình anh có lo liệu nổi không?”
“Việc chúng ta có thể làm thì cũng làm cả rồi, việc còn lại là chờ, gấp gáp hai tháng rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi một chút đi.”
Văn Lý cảm thấy Lăng Tây Thành có chỗ nào đó kì kì, nhưng lại không thể nói rõ là chỗ nào. Hơn nữa gần đây bận rộn chèn ép Trịnh gia, cậu đã tăng ca liên tục hai tuần, đột nhiên Lăng Tây Thành muốn cậu nghỉ ngơi, tâm tình Văn Lý có chút dao động.
Lăng Tây Thành nhìn ra sự do dự của cậu, cười khuyên: “Đi đi, mau đi đi! Bằng không, Trương Huy Nhiên đi xa như vậy, cậu ở lại trong lòng cũng chả yên. Một lát nhớ đi bàn giao lại công việc, coi như thả thêm mồi, nếu ở đây tôi ứng phó không được sẽ tùy thời mà gọi cậu về.”
“Vâng, vậy được.” Văn Lý gật gật đầu rồi đi ra ngoài.