Chương : 9
Rời khỏi phòng làm việc của Lăng Tây Thành, Lê Mặc mệt mỏi xoa xoa mi tâm, cậu không thực sự bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Trong nháy mắt thấy Lê Tử Du ôm lấy Lăng Tây Thành, cậu hận không thể xông lên tách hai người ra rồi lớn tiếng chất vấn, hỏi xem hai người đang làm cái gì. Nhưng vì nhìn thấy thư kí Văn đang đứng bên cạnh, cậu cố gắng kiềm chế tức giận, ra hiệu cho thư kí Văn rời khỏi, rồi đóng cửa lại. May là sau đó hành động của Lăng Tây Thành làm cậu hiểu rằng anh là thật tâm muốn vạch ra giới hạn với Lê Tử Du chứ không phải kiểu “tình cũ không rủ cũng tới”.
Nhấn nút mũi tên đi xuống của thang máy, đột nhiên Lê Mặc không muốn đi thang máy nữa, quay đầu hướng về phía cầu thang bộ. Hôm nay trợ thủ đắc lực của cậu vẫn chưa hoàn thành xong bản thiết kế nên cậu không thể phê duyệt được, không bằng cứ từ từ đi xuống lầu sẵn tiện điều chỉnh lại tâm tình một chút. Không yên lòng vừa đi vừa đếm bậc thang, bỗng ở chỗ rẽ cậu thấy một thân ảnh quen thuộc, là Lê Tử Du. Lê Mặc dừng bước nhìn y, không dự định lên tiếng.
“Anh vẫn thích đi cầu thang bộ nhỉ?” Lê Tử Du nói.
“Có việc thì nói, còn nếu cậu ở đây chỉ để tám nhảm thì xin miễn, tôi và cậu không quen biết.” Lê Mặc nhịn không được nhíu mày, thanh âm cũng trầm xuống. Tồn đọng quá nhiều tâm sự khiến lòng cậu rối bời, cậu lại chỉ đơn độc một mình.
“Mới vài ngày không gặp, tôi thấy tính tình anh càng ngày càng trở nên nóng nảy nhỉ.” Lê Tử Du cười đến thuần lương, giọng nói mang theo ngữ khí châm chọc, trong mắt tràn đầy ý lạnh.
“Tôi cho rằng đối với loại người như cậu không cần phải giữ lễ nghĩa.” Cậu nhìn vẻ mặt giả dối của Lê Tử Du liền thấy bực cả mình. Rõ ràng là hai người trong một năm cũng không nói chuyện được với nhau được hai câu, giọng điệu của y thật là làm cho người ta khó chịu.
“Làm sao anh biết được?” Lê Tử Du đơn giản hỏi.
Y nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Tây Thành đột nhiên biết chuyện y và Mạc Tử Uyên cặp kè với nhau, chỉ có thể là Lê Mặc nói cho anh ta biết. Dù sao phong cách làm việc của Mạc Tử Uyên luôn điệu thấp, việc anh ta quen bạn trai cũng chỉ nói cho vài người bạn tri kỉ biết. Chuyện yêu đương giữa mình và Lăng Tây Thành có thể nói là phô trương, truyền đi khá nhanh, nhưng ảnh chụp vân vân thì chưa bao giờ lọt ra ngoài.
Trừ phi là Lê Huyền, Lê Huyền cùng Lăng Tây Thành và Mạc Tử Uyên đều là bạn tốt, chỉ có anh ta mới có khả năng phát hiện. Chẳng lẽ cái bẫy của mình có chỗ sơ hở bị Lê Huyền nhìn ra, sau đó đến nói cho Lê Mặc? Anh em bọn họ quan hệ tốt đến vậy mà. Lê Tử Du nhớ mang máng, có một lần y cùng cha Lê đến bệnh viện,đang kiểm tra được một nửa thì Lê Huyền tới. Khi đó y đang cùng Mạc Tử Uyên nói chuyện phiếm, Mạc Tử Uyên còn vỗ vỗ đầu y, chẳng lẽ Lê Huyền phát giác ra từ lần đó?
Đầu óc cậu quay cuồng, không theo kịp tư duy của Lê Tử Du, cậu cho rằng y đang ám chỉ quan hệ giữa y và Lăng Tây Thành: “Biết cái gì? Chuyện của cậu và Tây Thành à? Toàn bộ B thị đều biết chuyện này, tôicòn phải biết thêm cái gì sao?”
“Đừng có giả đò, anh biết tôi đang hỏi gì mà!” Lê Mặc thản nhiên trả lời càng khiến cho Lê Tử Du kiên định với suy đoán của mình, Lê Mặc quả nhiên biết cái gì đó, bằng không với việc xảy ra trong phòng làm việc ngày hôm nay anh ta đã chẳng bất động thanh sắc (MV: nghĩa là không phản ứng gì) như thế.
“Tôi chẳng muốn chơi đố vui cùng cậu, Lê Tử Du, cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi.” Lê Mặc thực sự chẳng muốn động não thêm nữa, hai ngày nay sự tình không ngừng biến hóa đã khiến cậu mệt mỏi lắm rồi, cậu không muốn phải suy đoán ý nghĩ của Lê Tử Du, nhìn y ra vẻ cao thâm.
“Chuyện về tôi và Mạc Tử Uyên là anh nói cho Lăng Tây Thành biết đúng không? Đó là một chủ kiến tuyệt vời đấy Lê Mặc ạ.” Lê Tử Du hung hăng trừng mắt nhìn Lê Mặc, anh ta cho rằng làm thế sẽ thắng nổi y sao? Mơ đi!
“Mạc Tử Uyên làm sao?” Đúng là Lê Mặc biết chuyện Lê Tử Du và Mạc Tử Uyên cấu kết với nhau, hôm qua cậu cũng mới nghe Lăng Tây Thành nói, cụ thể thế nào thì cậu không rõ. Cậu vốn tưởng rằng do Lê Tử Du không cẩn thận mới bị Lăng Tây Thành phát hiện, bây giờ xem ra hình như có người mật báo, tại sao Lê Tử Du lại cho rằng là cậu làm? Ngay cả việc mình cùng Lăng Tây Thành làm sao hòa hảo cậu cũng còn đang mờ hồ đây.
“Còn muốn giả bộ nữa à? Nếu anh không mật báo thì Lăng Tây Thành đâu đột nhiên chia tay với tôi?” Nhìn thấy Lê Mặc không chút nào sợ hãi, Lê Tử Du thầm khẳng định, quả nhiên là anh ta! Trước kia Lê Mặc vẫn nhẫn nhịn chịu nhục, y còn tưởng rằng anh ta đã chấp nhận, kết quả, có lẽ anh ta chỉ đang giả vờ cho y xem? Y biết, Lê Mặc yêu Lăng Tây Thành nhiều năm như vậy làm sao có thể đơn giản vứt bỏ được, hóa ra là “lùi một bước tiến hai bước”.
“Lê Tử Du, vì sao Lăng Tây Thành đột nhiên chia tay cậu tôi không rõ lắm, nhưng sao cậu dám xác định nguyên nhân không phải do cậu?” Nhìn biểu cảm trên gương mặt của Lê Tử Du, cậu thừa biết trong lòng y đang nghĩ gì. Đã nhiều năm trôi qua, Lê Tử Du vẫn y như cũ, xảy ra chuyện gì cũng đem tội lỗi đổ lên đầu người khác. Không phải ai trong đầu cũng tràn đầy toan tính như cậu ta, cậu ta cho rằng lấy những sai lầm đó đổ lên người mình là có thể che giấu được bản chất xấu xa của cậu ta với Mạc Tử Uyên sao? Thật buồn cười!
“Lê Mặc, ván này tôi thua, nhưng anh đừng tưởng rằng anh sẽ thắng mãi! Ít ra bây giờ Lăng Tây Thành vẫn còn yêu tôi!” Lê Tử Du bị giọng thản nhiên của Lê Mặc chọc giận, y ghét nhất là bộ dáng ‘tứ bình bát ổn’ (MV: nghĩa là dù có việc gì xảy ra cũng không hề suy suyển) này của Lê Mặc.
“Vậy thì sao?” Lê Mặc mỉm cười nhìn Lê Tử Du. Trong lòng Lê Mặc căn bản không xem lời tuyên chiến của Lê Tử Du ra gì, bời vì trong cuộc chiến giữa 3 người này Lê Mặc đã định phải thất bại. Khi cuộc chiến còn chưa xảy ra thì Lê Mặc đã giao trọn trái tim mình cho Lăng Tây Thành, như vậy cậu có thể không thắng được sao? Ngay cả việc Lê Tử Du gây thương tổn cho Lăng Tây Thành, cậu đều cảm thấy khó chịu vì anh. Lê Mặc từ trước đến giờ chỉ cầu không thua quá nhục nhã.
“Hiện tại anh ấy không cùng anh ly hôn là vì tôi và ảnh đang cãi nhau, chờ chúng tôi làm lành thì anh cũng nên thu dọn đồ đạc rồi xéo đi.” Lê Tử Du hận không thể lột bỏ khuôn mặt tươi vui của Lê Mặc, không phải anh ta cũng yêu Lăng Tây Thành sao? Vì sao đến tận giờ phút này anh ta vẫn giữ được khuôn mặt bình tĩnh ấy để đối phó với y?
“Là vậy sao!” Nhìn biểu tình vặn vẹo của Lê Tử Du, Lê Mặc nghĩ thầm, Lê Tử Du hẳn là đang thẹn quá hóa giận, hiện tại bộ dạng của y chẳng thể xem là ngây thơ, thuần khiết, thánh thiện được nữa.
“Lê Mặc! Có bản lĩnh thì anh thu lại bản mặt cao quý của anh cùng tôi nói cho rõ ràng! Lăng Tây Thành không có ở đây, anh giả vờ tao nhã làm cái gì, chả ai thấy đâu!” Lê Tử Du hung hăng trừng mắt nhìn Lê Mặc, trong đôi mắt mèo thật to tràn đầy hận ý đối với Lê Mặc, anh ta sao lại dám coi khinh y, cũng chỉ là một người xém bị vứt bỏ thì có tư cách gì xem thường y.
“Cậu muốn gì?” Lê Mặc nhìn Lê Tử Du, đôi mắt ôn nhuận lộ ra hàn ý, khóe môi cong lên mang theo vài tia trào phúng. Cơn giận của cậu đã bị Lê Mặc khơi lên toàn bộ, cũng tốt, người ta vội vàng tìm tới rắc rối như thế, thì việc gì mình phải nhẫn nại? “Lê Tử Du, thủ đoạn của cậu cũng quá ngây thơ rồi. Cậu cố ý cho tôi thấy cảnh cậu và Tây Thành ôm nhau để chọc tôi tức giận chứ gì?”
“Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi không có!” Lòng Lê Tử Du âm thầm kinh ngạc, Lê Mặc sao lại biết y cố ý?
“Không phải à? Thế vì sao bên phòng thư kí lại gọi điện cho tôi? Hôm nay không phải là ngày nộp báo cáo, lại gọi tôi lên, vừa mở cửa thì thấy cảnh hai người đang ôm nhau. Không phải là quá mức trùng hợp sao?” Lê Mặc nhìn thẳng vào mắt Lê Tử Du, con ngươi màu đen bình thản, không chút gợn sóng, hơn nữa ánh mắt cậu dường như đang ám chỉ, Lê Tử Du, cách làm của cậu thật quá ngu xuẩn.
“Cho dù là vậy, anh có bằng chứng gì chứng minh là tôi cố ý?” Nghe Lê Mặc trả lời, Lê Tử Du giật mình, y muốn bắt bẻ ý tứ trong lời nói của Lê Mặc.
“Tôi chẳng có chứng cứ gì, nhưng chuyện đó không quan trọng. Cậu có làm hay không có gì khác nhau? Tôi còn có việc, thực sự không muốn tốn thời gian ở đây với cậu.” Lê Mặc thấy y cãi chày cãi cối cũng lười dây dưa, xoay người muốn rời đi, lại bị Lê Tử Du kéo tay lại.
“Anh nói ngoài miệng thì có vẻ tốt đẹp lắm, nếu anh không quan tâm vì sao còn đi lên đó?” Lê Mặc đây là đang trốn tránh? Lê Tử Du cố ý tới gần nhìn thẳng vào mắt của Lê Mặc, dùng giọng khẳng định nói: “Trong lòng anh thừa biết xưa nay Lăng Tây Thành chẳng bao giờ chủ động tìm anh!” Thấy Lê Mặc chỉ vì câu nói này mà đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, Lê Tử Du cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
“Bất quá tôi chỉ muốn lên xem diễn mà thôi. Thủ đoạn hai lần đều giống cũng chả có ý nghĩa gì.” Lê Mặc quay đầu bước đi, hất Lê Tử Du đang lôi kéo tay cậu ra, xoay người xuống lầu. Cậu cần phải vững vàng, Lê Mặc tự nhắc nhở mình, ở trước mặt Lê Tử Du ngàn vạn lần không được sơ suất.
“Không có ý nghĩa gì sao? Vậy lần trước lúc dư luận ồn ào, anh cũng đâu dám nói lời nào.” Lê Tử Du từ trên cao nhìn xuống, mỉa mai Lê Mặc. Lê Mặc cho là mình cao quý bao nhiêu? Đều không phải vì Lăng Tây Thành mà trốn đông trốn tây đó sao?
“Cậu đang uy hiếp tôi đấy à? Lê Tử Du, cậu cho cậu là ai?” Lê Mặc thực sự chán ngấy y rồi, cậu vốn không phải một người thích nói nhiều, Lê Tử Du cứ như vậy mà cứ một lần rồi một lần giẫm lên lằn ranh giới cuối cùng của cậu, cậu không thể nhẫn nhịn được nữa:”Trước kia tôi không nói gì là vì Lăng Tây Thành yêu cậu, tôi không muốn dư luận gây thêm áp lực cho anh ấy, tụ hay tán là chuyện giữa chúng tôi.” Nhìn chằm chằm vào mắt Lê Tử Du, Lê Mặc chậm rãi nói tiếp: “Cậu tốt nhất đừng quên, tôi mới là nhị thiếu gia của Lê gia, là con dâu chính thức được Lăng gia thừa nhận! Nếu đặt lên bàn cân cậu thật sự nghĩ rằng những người đó sẽ tình nguyện vì cậu mà đắc tội với tôi sao?”
“Anh!” Lê Tử Du nóng nảy nghĩ muốn tiến lên cho Lê Mặc hai cái tát, y xưa nay hận nhất là thân phận con riêng của mình, bị Lê Mặc dùng giọng điệu như vậy nói ra càng làm y không thể nào chấp nhận được. Lời nói của Lê Mặc khiến y cảm thấy mình thật thấp kém, y biết, thân phận của y và Lê Mặc khác nhau một trời một vực.
Ngay từ đầu Lê Tử Du cũng chẳng thích Lăng Tây Thành, bố trí tiếp cận anh chỉ vì Lăng Tây Thành là chồng của Lê Mặc đồng thời là con trưởng của Lăng gia. Qua thời gian y phát hiện tình cảm của Lăng Tây Thành đối với mình, trong lòng Lê Tử Du cực kỳ vui vẻ, rốt cuộc cũng có một lần, y đánh bại được Lê Mặc. Lúc y cố y tung tin đồn, Lăng Tây Thành và y luôn lơ đãng xuất hiện trước mặt mọi người để rồi bị cánh phòng viên chộp được, đăng lên báo, thậm chí y còn lợi dụng tình yêu của Lăng Tây Thành mà dụ dỗ anh ly hôn với Lê Mặc. Lê Tử Du luôn luôn chờ, chờ đợi Lê Mặc đến cầu xin y, khuất phục trước y thậm chí khẩn cầu y trả Lăng Tây Thành cho cậu. Kết quả chờ đợi một tháng, lại chờ được tin Lăng Tây Thành muốn chia tay với mình.
“Không phục sao?” Lê Mặc nhìn Lê Tử Du tức giận cảm thấy khoái chí, bỏ đi sự nhẫn nhục ngày xưa, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Lê Tử Du, nhiều năm như chẳng lẽ mẹ cậu không dạy cho cậu một vài âm mưu cao tay hơn! Có vay phải có trả. Trong mắt người khác cậu chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà Tây Thành nhất thời hứng thú mà thôi. Nếu không có anh ấy che chở cho cậu, cậu có thể làm được gì?”
“Không đúng, Lăng Tây Thành yêu tôi!” Lê Tử Du bị Lê Mặc đả kích bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Yêu cậu?” Lê Mặc cười nhạt: “Tôi vẫn nhớ rõ tại buổi họp báo sáng nay, Tây Thành còn ở trước mặt phóng viên công khai nói lời xin lỗi với tôi nữa đấy.”
“Lê Mặc, tôi sớm muộn gì cũng xé nát thân phận công tử của anh, tôi muốn anh phải quỳ xuống cầu xin tôi!” Lê Tử Du đã không còn khống chế được nữa.
“Chỉ bằng cậu sao?” Lê Mặc chớp mi liếc mắt quan sát Lê Tử Du: “Tôi nghĩ trước hết cậu nên tìm cách giải quyết cái danh hiệu tiểu tam đang dính trên người mình đi!” Cậu còn cho rằng Lê Tử Du rất có bản lĩnh, vậy mà chỉ mới bị khiêu khích vài câu đã chịu không nổi rồi sao.
“Lê Mặc, anh chờ đó, tôi không để anh đắc ý lâu đâu!” Lê Tử Du ném lại những lời này rồi xoay người rời đi, y tự nhủ chính mình phải tỉnh táo, mới bị Lê Mặc đả kích mấy câu đã loạn cả lên rồi. Điều quan trọng trước mắt là làm thế nào dụ được Lăng Tây Thành hồi tâm chuyển ý. Lăng Tây Thành là điểm yếu của Lê Mặc, chỉ cần Lăng Tây Thành đứng về phía mình, Lê Mặc chẳng là cái gì cả.
“Đợi đã tôi còn chưa nói xong, tôi còn muốn tiện thể nhắc nhở cậu, cái mặt nạ lương thiện, đơn thuần của cậu đã vỡ nát rồi, lúc về nhớ đem đi trùng tu lại ha.”
Lê Mặc chậm rãi đi về phòng làm việc. Ài, cái gì mà công tử nhà giàu tao nhã, Lê Tử Du đã quá đề cao cậu rồi! Trước mặt Lê Tử Du, phong độ sớm đã đem vứt cho chó ăn, tự nhiên tranh cãi cùng tên đàn bà chanh chua như vậy quả thật buồn chán đến cực điểm. Lê Tử Du nói sai cả rồi, không phải cậu làm bộ không quan tâm, mà là cậu không biết cần phải quan tâm như thế nào. Hình ảnh Lê Tử Du và Lăng Tây Thành ở chung với nhau khiến lòng cậu rối loạn. Mặc dù biết do Lê Tử cố ý sắp đặt, cậu vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Đóng cửa phòng lại, Lê Mặc kéo cà vạt xuống, dựa lưng vào ghế rồi cởi chiếc nút trên cùng của áo sơ mi ra, cậu cần hít thở không khí để điều chỉnh lại tâm tình. Cậu, Lê Tử Du, Lăng Tây Thành giống như đang diễn một vở kịch, mỗi lần giao phong đều làm Lê Mặc tinh bì lực tẫn (MV: không còn chút sức lực nào, kiệt sức). Lê Mặc lẳng lặng nhắm mắt lại, dừng mạch suy nghĩ, hiện tại cậu không muốn nghĩ đến bất cứ thứ gì, cứ như vậy ngủ một chút là tốt rồi!
Nhấn nút mũi tên đi xuống của thang máy, đột nhiên Lê Mặc không muốn đi thang máy nữa, quay đầu hướng về phía cầu thang bộ. Hôm nay trợ thủ đắc lực của cậu vẫn chưa hoàn thành xong bản thiết kế nên cậu không thể phê duyệt được, không bằng cứ từ từ đi xuống lầu sẵn tiện điều chỉnh lại tâm tình một chút. Không yên lòng vừa đi vừa đếm bậc thang, bỗng ở chỗ rẽ cậu thấy một thân ảnh quen thuộc, là Lê Tử Du. Lê Mặc dừng bước nhìn y, không dự định lên tiếng.
“Anh vẫn thích đi cầu thang bộ nhỉ?” Lê Tử Du nói.
“Có việc thì nói, còn nếu cậu ở đây chỉ để tám nhảm thì xin miễn, tôi và cậu không quen biết.” Lê Mặc nhịn không được nhíu mày, thanh âm cũng trầm xuống. Tồn đọng quá nhiều tâm sự khiến lòng cậu rối bời, cậu lại chỉ đơn độc một mình.
“Mới vài ngày không gặp, tôi thấy tính tình anh càng ngày càng trở nên nóng nảy nhỉ.” Lê Tử Du cười đến thuần lương, giọng nói mang theo ngữ khí châm chọc, trong mắt tràn đầy ý lạnh.
“Tôi cho rằng đối với loại người như cậu không cần phải giữ lễ nghĩa.” Cậu nhìn vẻ mặt giả dối của Lê Tử Du liền thấy bực cả mình. Rõ ràng là hai người trong một năm cũng không nói chuyện được với nhau được hai câu, giọng điệu của y thật là làm cho người ta khó chịu.
“Làm sao anh biết được?” Lê Tử Du đơn giản hỏi.
Y nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Tây Thành đột nhiên biết chuyện y và Mạc Tử Uyên cặp kè với nhau, chỉ có thể là Lê Mặc nói cho anh ta biết. Dù sao phong cách làm việc của Mạc Tử Uyên luôn điệu thấp, việc anh ta quen bạn trai cũng chỉ nói cho vài người bạn tri kỉ biết. Chuyện yêu đương giữa mình và Lăng Tây Thành có thể nói là phô trương, truyền đi khá nhanh, nhưng ảnh chụp vân vân thì chưa bao giờ lọt ra ngoài.
Trừ phi là Lê Huyền, Lê Huyền cùng Lăng Tây Thành và Mạc Tử Uyên đều là bạn tốt, chỉ có anh ta mới có khả năng phát hiện. Chẳng lẽ cái bẫy của mình có chỗ sơ hở bị Lê Huyền nhìn ra, sau đó đến nói cho Lê Mặc? Anh em bọn họ quan hệ tốt đến vậy mà. Lê Tử Du nhớ mang máng, có một lần y cùng cha Lê đến bệnh viện,đang kiểm tra được một nửa thì Lê Huyền tới. Khi đó y đang cùng Mạc Tử Uyên nói chuyện phiếm, Mạc Tử Uyên còn vỗ vỗ đầu y, chẳng lẽ Lê Huyền phát giác ra từ lần đó?
Đầu óc cậu quay cuồng, không theo kịp tư duy của Lê Tử Du, cậu cho rằng y đang ám chỉ quan hệ giữa y và Lăng Tây Thành: “Biết cái gì? Chuyện của cậu và Tây Thành à? Toàn bộ B thị đều biết chuyện này, tôicòn phải biết thêm cái gì sao?”
“Đừng có giả đò, anh biết tôi đang hỏi gì mà!” Lê Mặc thản nhiên trả lời càng khiến cho Lê Tử Du kiên định với suy đoán của mình, Lê Mặc quả nhiên biết cái gì đó, bằng không với việc xảy ra trong phòng làm việc ngày hôm nay anh ta đã chẳng bất động thanh sắc (MV: nghĩa là không phản ứng gì) như thế.
“Tôi chẳng muốn chơi đố vui cùng cậu, Lê Tử Du, cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi.” Lê Mặc thực sự chẳng muốn động não thêm nữa, hai ngày nay sự tình không ngừng biến hóa đã khiến cậu mệt mỏi lắm rồi, cậu không muốn phải suy đoán ý nghĩ của Lê Tử Du, nhìn y ra vẻ cao thâm.
“Chuyện về tôi và Mạc Tử Uyên là anh nói cho Lăng Tây Thành biết đúng không? Đó là một chủ kiến tuyệt vời đấy Lê Mặc ạ.” Lê Tử Du hung hăng trừng mắt nhìn Lê Mặc, anh ta cho rằng làm thế sẽ thắng nổi y sao? Mơ đi!
“Mạc Tử Uyên làm sao?” Đúng là Lê Mặc biết chuyện Lê Tử Du và Mạc Tử Uyên cấu kết với nhau, hôm qua cậu cũng mới nghe Lăng Tây Thành nói, cụ thể thế nào thì cậu không rõ. Cậu vốn tưởng rằng do Lê Tử Du không cẩn thận mới bị Lăng Tây Thành phát hiện, bây giờ xem ra hình như có người mật báo, tại sao Lê Tử Du lại cho rằng là cậu làm? Ngay cả việc mình cùng Lăng Tây Thành làm sao hòa hảo cậu cũng còn đang mờ hồ đây.
“Còn muốn giả bộ nữa à? Nếu anh không mật báo thì Lăng Tây Thành đâu đột nhiên chia tay với tôi?” Nhìn thấy Lê Mặc không chút nào sợ hãi, Lê Tử Du thầm khẳng định, quả nhiên là anh ta! Trước kia Lê Mặc vẫn nhẫn nhịn chịu nhục, y còn tưởng rằng anh ta đã chấp nhận, kết quả, có lẽ anh ta chỉ đang giả vờ cho y xem? Y biết, Lê Mặc yêu Lăng Tây Thành nhiều năm như vậy làm sao có thể đơn giản vứt bỏ được, hóa ra là “lùi một bước tiến hai bước”.
“Lê Tử Du, vì sao Lăng Tây Thành đột nhiên chia tay cậu tôi không rõ lắm, nhưng sao cậu dám xác định nguyên nhân không phải do cậu?” Nhìn biểu cảm trên gương mặt của Lê Tử Du, cậu thừa biết trong lòng y đang nghĩ gì. Đã nhiều năm trôi qua, Lê Tử Du vẫn y như cũ, xảy ra chuyện gì cũng đem tội lỗi đổ lên đầu người khác. Không phải ai trong đầu cũng tràn đầy toan tính như cậu ta, cậu ta cho rằng lấy những sai lầm đó đổ lên người mình là có thể che giấu được bản chất xấu xa của cậu ta với Mạc Tử Uyên sao? Thật buồn cười!
“Lê Mặc, ván này tôi thua, nhưng anh đừng tưởng rằng anh sẽ thắng mãi! Ít ra bây giờ Lăng Tây Thành vẫn còn yêu tôi!” Lê Tử Du bị giọng thản nhiên của Lê Mặc chọc giận, y ghét nhất là bộ dáng ‘tứ bình bát ổn’ (MV: nghĩa là dù có việc gì xảy ra cũng không hề suy suyển) này của Lê Mặc.
“Vậy thì sao?” Lê Mặc mỉm cười nhìn Lê Tử Du. Trong lòng Lê Mặc căn bản không xem lời tuyên chiến của Lê Tử Du ra gì, bời vì trong cuộc chiến giữa 3 người này Lê Mặc đã định phải thất bại. Khi cuộc chiến còn chưa xảy ra thì Lê Mặc đã giao trọn trái tim mình cho Lăng Tây Thành, như vậy cậu có thể không thắng được sao? Ngay cả việc Lê Tử Du gây thương tổn cho Lăng Tây Thành, cậu đều cảm thấy khó chịu vì anh. Lê Mặc từ trước đến giờ chỉ cầu không thua quá nhục nhã.
“Hiện tại anh ấy không cùng anh ly hôn là vì tôi và ảnh đang cãi nhau, chờ chúng tôi làm lành thì anh cũng nên thu dọn đồ đạc rồi xéo đi.” Lê Tử Du hận không thể lột bỏ khuôn mặt tươi vui của Lê Mặc, không phải anh ta cũng yêu Lăng Tây Thành sao? Vì sao đến tận giờ phút này anh ta vẫn giữ được khuôn mặt bình tĩnh ấy để đối phó với y?
“Là vậy sao!” Nhìn biểu tình vặn vẹo của Lê Tử Du, Lê Mặc nghĩ thầm, Lê Tử Du hẳn là đang thẹn quá hóa giận, hiện tại bộ dạng của y chẳng thể xem là ngây thơ, thuần khiết, thánh thiện được nữa.
“Lê Mặc! Có bản lĩnh thì anh thu lại bản mặt cao quý của anh cùng tôi nói cho rõ ràng! Lăng Tây Thành không có ở đây, anh giả vờ tao nhã làm cái gì, chả ai thấy đâu!” Lê Tử Du hung hăng trừng mắt nhìn Lê Mặc, trong đôi mắt mèo thật to tràn đầy hận ý đối với Lê Mặc, anh ta sao lại dám coi khinh y, cũng chỉ là một người xém bị vứt bỏ thì có tư cách gì xem thường y.
“Cậu muốn gì?” Lê Mặc nhìn Lê Tử Du, đôi mắt ôn nhuận lộ ra hàn ý, khóe môi cong lên mang theo vài tia trào phúng. Cơn giận của cậu đã bị Lê Mặc khơi lên toàn bộ, cũng tốt, người ta vội vàng tìm tới rắc rối như thế, thì việc gì mình phải nhẫn nại? “Lê Tử Du, thủ đoạn của cậu cũng quá ngây thơ rồi. Cậu cố ý cho tôi thấy cảnh cậu và Tây Thành ôm nhau để chọc tôi tức giận chứ gì?”
“Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi không có!” Lòng Lê Tử Du âm thầm kinh ngạc, Lê Mặc sao lại biết y cố ý?
“Không phải à? Thế vì sao bên phòng thư kí lại gọi điện cho tôi? Hôm nay không phải là ngày nộp báo cáo, lại gọi tôi lên, vừa mở cửa thì thấy cảnh hai người đang ôm nhau. Không phải là quá mức trùng hợp sao?” Lê Mặc nhìn thẳng vào mắt Lê Tử Du, con ngươi màu đen bình thản, không chút gợn sóng, hơn nữa ánh mắt cậu dường như đang ám chỉ, Lê Tử Du, cách làm của cậu thật quá ngu xuẩn.
“Cho dù là vậy, anh có bằng chứng gì chứng minh là tôi cố ý?” Nghe Lê Mặc trả lời, Lê Tử Du giật mình, y muốn bắt bẻ ý tứ trong lời nói của Lê Mặc.
“Tôi chẳng có chứng cứ gì, nhưng chuyện đó không quan trọng. Cậu có làm hay không có gì khác nhau? Tôi còn có việc, thực sự không muốn tốn thời gian ở đây với cậu.” Lê Mặc thấy y cãi chày cãi cối cũng lười dây dưa, xoay người muốn rời đi, lại bị Lê Tử Du kéo tay lại.
“Anh nói ngoài miệng thì có vẻ tốt đẹp lắm, nếu anh không quan tâm vì sao còn đi lên đó?” Lê Mặc đây là đang trốn tránh? Lê Tử Du cố ý tới gần nhìn thẳng vào mắt của Lê Mặc, dùng giọng khẳng định nói: “Trong lòng anh thừa biết xưa nay Lăng Tây Thành chẳng bao giờ chủ động tìm anh!” Thấy Lê Mặc chỉ vì câu nói này mà đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, Lê Tử Du cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
“Bất quá tôi chỉ muốn lên xem diễn mà thôi. Thủ đoạn hai lần đều giống cũng chả có ý nghĩa gì.” Lê Mặc quay đầu bước đi, hất Lê Tử Du đang lôi kéo tay cậu ra, xoay người xuống lầu. Cậu cần phải vững vàng, Lê Mặc tự nhắc nhở mình, ở trước mặt Lê Tử Du ngàn vạn lần không được sơ suất.
“Không có ý nghĩa gì sao? Vậy lần trước lúc dư luận ồn ào, anh cũng đâu dám nói lời nào.” Lê Tử Du từ trên cao nhìn xuống, mỉa mai Lê Mặc. Lê Mặc cho là mình cao quý bao nhiêu? Đều không phải vì Lăng Tây Thành mà trốn đông trốn tây đó sao?
“Cậu đang uy hiếp tôi đấy à? Lê Tử Du, cậu cho cậu là ai?” Lê Mặc thực sự chán ngấy y rồi, cậu vốn không phải một người thích nói nhiều, Lê Tử Du cứ như vậy mà cứ một lần rồi một lần giẫm lên lằn ranh giới cuối cùng của cậu, cậu không thể nhẫn nhịn được nữa:”Trước kia tôi không nói gì là vì Lăng Tây Thành yêu cậu, tôi không muốn dư luận gây thêm áp lực cho anh ấy, tụ hay tán là chuyện giữa chúng tôi.” Nhìn chằm chằm vào mắt Lê Tử Du, Lê Mặc chậm rãi nói tiếp: “Cậu tốt nhất đừng quên, tôi mới là nhị thiếu gia của Lê gia, là con dâu chính thức được Lăng gia thừa nhận! Nếu đặt lên bàn cân cậu thật sự nghĩ rằng những người đó sẽ tình nguyện vì cậu mà đắc tội với tôi sao?”
“Anh!” Lê Tử Du nóng nảy nghĩ muốn tiến lên cho Lê Mặc hai cái tát, y xưa nay hận nhất là thân phận con riêng của mình, bị Lê Mặc dùng giọng điệu như vậy nói ra càng làm y không thể nào chấp nhận được. Lời nói của Lê Mặc khiến y cảm thấy mình thật thấp kém, y biết, thân phận của y và Lê Mặc khác nhau một trời một vực.
Ngay từ đầu Lê Tử Du cũng chẳng thích Lăng Tây Thành, bố trí tiếp cận anh chỉ vì Lăng Tây Thành là chồng của Lê Mặc đồng thời là con trưởng của Lăng gia. Qua thời gian y phát hiện tình cảm của Lăng Tây Thành đối với mình, trong lòng Lê Tử Du cực kỳ vui vẻ, rốt cuộc cũng có một lần, y đánh bại được Lê Mặc. Lúc y cố y tung tin đồn, Lăng Tây Thành và y luôn lơ đãng xuất hiện trước mặt mọi người để rồi bị cánh phòng viên chộp được, đăng lên báo, thậm chí y còn lợi dụng tình yêu của Lăng Tây Thành mà dụ dỗ anh ly hôn với Lê Mặc. Lê Tử Du luôn luôn chờ, chờ đợi Lê Mặc đến cầu xin y, khuất phục trước y thậm chí khẩn cầu y trả Lăng Tây Thành cho cậu. Kết quả chờ đợi một tháng, lại chờ được tin Lăng Tây Thành muốn chia tay với mình.
“Không phục sao?” Lê Mặc nhìn Lê Tử Du tức giận cảm thấy khoái chí, bỏ đi sự nhẫn nhục ngày xưa, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Lê Tử Du, nhiều năm như chẳng lẽ mẹ cậu không dạy cho cậu một vài âm mưu cao tay hơn! Có vay phải có trả. Trong mắt người khác cậu chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà Tây Thành nhất thời hứng thú mà thôi. Nếu không có anh ấy che chở cho cậu, cậu có thể làm được gì?”
“Không đúng, Lăng Tây Thành yêu tôi!” Lê Tử Du bị Lê Mặc đả kích bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Yêu cậu?” Lê Mặc cười nhạt: “Tôi vẫn nhớ rõ tại buổi họp báo sáng nay, Tây Thành còn ở trước mặt phóng viên công khai nói lời xin lỗi với tôi nữa đấy.”
“Lê Mặc, tôi sớm muộn gì cũng xé nát thân phận công tử của anh, tôi muốn anh phải quỳ xuống cầu xin tôi!” Lê Tử Du đã không còn khống chế được nữa.
“Chỉ bằng cậu sao?” Lê Mặc chớp mi liếc mắt quan sát Lê Tử Du: “Tôi nghĩ trước hết cậu nên tìm cách giải quyết cái danh hiệu tiểu tam đang dính trên người mình đi!” Cậu còn cho rằng Lê Tử Du rất có bản lĩnh, vậy mà chỉ mới bị khiêu khích vài câu đã chịu không nổi rồi sao.
“Lê Mặc, anh chờ đó, tôi không để anh đắc ý lâu đâu!” Lê Tử Du ném lại những lời này rồi xoay người rời đi, y tự nhủ chính mình phải tỉnh táo, mới bị Lê Mặc đả kích mấy câu đã loạn cả lên rồi. Điều quan trọng trước mắt là làm thế nào dụ được Lăng Tây Thành hồi tâm chuyển ý. Lăng Tây Thành là điểm yếu của Lê Mặc, chỉ cần Lăng Tây Thành đứng về phía mình, Lê Mặc chẳng là cái gì cả.
“Đợi đã tôi còn chưa nói xong, tôi còn muốn tiện thể nhắc nhở cậu, cái mặt nạ lương thiện, đơn thuần của cậu đã vỡ nát rồi, lúc về nhớ đem đi trùng tu lại ha.”
Lê Mặc chậm rãi đi về phòng làm việc. Ài, cái gì mà công tử nhà giàu tao nhã, Lê Tử Du đã quá đề cao cậu rồi! Trước mặt Lê Tử Du, phong độ sớm đã đem vứt cho chó ăn, tự nhiên tranh cãi cùng tên đàn bà chanh chua như vậy quả thật buồn chán đến cực điểm. Lê Tử Du nói sai cả rồi, không phải cậu làm bộ không quan tâm, mà là cậu không biết cần phải quan tâm như thế nào. Hình ảnh Lê Tử Du và Lăng Tây Thành ở chung với nhau khiến lòng cậu rối loạn. Mặc dù biết do Lê Tử cố ý sắp đặt, cậu vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Đóng cửa phòng lại, Lê Mặc kéo cà vạt xuống, dựa lưng vào ghế rồi cởi chiếc nút trên cùng của áo sơ mi ra, cậu cần hít thở không khí để điều chỉnh lại tâm tình. Cậu, Lê Tử Du, Lăng Tây Thành giống như đang diễn một vở kịch, mỗi lần giao phong đều làm Lê Mặc tinh bì lực tẫn (MV: không còn chút sức lực nào, kiệt sức). Lê Mặc lẳng lặng nhắm mắt lại, dừng mạch suy nghĩ, hiện tại cậu không muốn nghĩ đến bất cứ thứ gì, cứ như vậy ngủ một chút là tốt rồi!