Chương : 29
“Thái tử đã xin tha cho ngươi thì ta sẽ tạm tha cho ngươi một mạng. Tội sống có thể miễn nhưng tội chết khó tha, người đâu kéo hắn xuống đánh 100 đình trượng.”
“Đông Phương Nghĩa!!!!!!!!!!!!”
“Ninh nhi… ”
“Còn nhớ ở quân doanh, ca đã nói những gì với đệ không?”
“Không…! Ninh nhi làm không được.” – Xoay người nhìn Hiên ca ca, Đông Phương Ninh lắc đầu run rẫy trả lời.
“Ninh nhi!” – Đặt tay lên vai đứa trẻ, Dật Hiên dịu giọng nói: “Ninh nhi đã muốn mười lăm tuổi, nên trưởng thành!”
Vẫn liên tục lắc đầu, bất giác nước mắt đã rơi đầy mặt, Ninh nhi không thể thốt nên một lời nào.
Nhìn hai kẻ kia không hề để ý chính mình, còn ngang nhiên trò chuyện, Đông Phương Nghĩa tức giận hạ lệnh.
“Người đâu? Chết hết rồi sao! Còn không mang đình trượng tới!”
Để mặc cho thị vệ kéo Hiên ca ca đi, Đông Phương Ninh vô lực nhắm hai mắt lại. Nó không dám quay đầu, không muốn chứng kiến bộ dáng huyết nhục bay tứ tung của Hiên ca ca.
“Chờ một chút!” – Thấy rõ Đông Phương Ninh rất để ý đến tên Tiêu thái phó đó, Đông Phương Nghĩa cười lạnh lên tiếng.
“Tổ chế quy định, phàm là phạt đình trượng phải đi y chịu trách, răn đe về sau. Phụ hoàng nhân từ, bận tâm đến đại thần mặt mũi nhưng không có nghĩa là khinh thường tổ chế. Còn thất thần làm gì, đem quần của hắn cởi xuống!”
Thị vệ lập tức chấp hành, Đông Phương Nghĩa đạt ý đồ vui sướng trong một lúc nhưng không khỏi sửng sốt. Cái nơi khuất nhục của kẻ kia chẳng có lấy một chỗ lành lặng, không khó nhìn ra trước đó đã chịu hình không nhẹ.
Đông Phương Nghĩa lại đắc ý đích mở miệng: “Tam đệ, Thái phó kính yêu của ngươi sắp phải chịu hình, ngươi không hảo nhìn xem một chút. Đại thần chịu hình không mấy người có cơ hội thấy đâu?”
“Ba ba ba ba…”
Âm thanh dụng hình vang lên, mặc kệ lời châm chọc của Đông Phương Nghĩa, Ninh nhi quyết tâm nhắm chặt hai mắt. Chính là nó không ngờ tới, giữa tiếng đình trượng chói tai lại nghe được từng thanh âm đứt quãng của Hiên ca ca.
“Ninh…… nhi…….. quay mặt …….. lại!”
“Ba ba ba ba… Ninh nhi! Quay ….. mặt lại, không …..được nhắm ….. mắt…!!!!”
“Ba ba ba ba!”
Hít sâu một hơi, Đông Phương Ninh mới nghe theo lời Hiên ca ca chậm rãi xoay người lại. Nhìn đến phần hạ thân đã nhanh chóng huyết nhục mơ hồ, lại nhịn không được lấy tay bịt cả hai mắt.
“Ba ba ba ba”
“Ninh nhi! …….. bỏ tay ….. xuống, mở mắt ra.” – Lại nghe được thanh âm nghiêm khắc, Đông Phương Ninh rốt cục run rẫy mở to hai mắt, cắn răng mà nhìn, hô hấp hỗn loạn, mồ hôi lạnh chảy ròng, giống như người đang bị đánh chính là nó.
“Ba ba ba ba”
“Tàn nhẫn sao? Nếu là ngay cả điểm ấy đều chịu không nổi ngươi như thế nào đi đối mặt với huyết vũ tinh phong của ngày sau? Lúc này ngươi có hay không hối hận mười lăm năm qua sống quá mức an nhàn? Có hay không hối hận không ở trong cung nuôi dưỡng thế lực, để cho đến lúc này, ngay cả người thân cận nhất cũng không thể bảo hộ.”
Không để ý đến đứa hài tử đáng thương, Dật Hiên cúi đầu, dốc hết khí lực toàn thân chịu đựng đau đớn. Vốn hôm nay mang thương tiến cung, Dật Hiên đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi nhưng so với hiện tại đau đớn kia chẳng là gì.
“Ba ba ba ba”
Đau… đau đến không thể tả. Trước đó đã chịu hình rất nặng nay thương lại chồng thêm thương, Dật Hiên phát hiện, còn chưa tới 40 trượng, chính mình đã muốn chống đỡ không nổi nữa. 100 đình trượng là một con số đáng sợ.
Cảm giác đau đớn ngày một tăng, Dật Hiên tuyệt vọng nhận ra đã thương tổn đến gân cốt.
“Ba ba ba ba”
Chính mình dần mất đi ý thức. Hiện tại không còn nội lực, muốn bảo vệ tâm mạch cũng không thể, đừng nói đến hai cái đùi… Hôm nay chỉ sợ là ngay cả cái mạng này đều khó bảo toàn.
“Ba ba ba ba”
Không… tuyệt đối không thể chết. Mẫu thân còn đang ở trên trời nhìn xuống, tâm nguyện của người là ta phải sống cho thật tốt… sao có thể khiến cho người thất vọng. Huống chi, phụ thân còn chưa nhận thức ta, hiện giờ còn chưa đến sinh thần hai mươi tuổi. Chính miệng ta đã hứa với mẫu thân, chưa đến ngày đó tuyệt sẽ không từ bỏ.
“Ba ba ba ba”
Chống đỡ… nhất định có thể chống đỡ. Tiêu Dật Hiên ta lợi hại nhất không phải võ nghệ cao cường, không phải y thuật thâm sâu mà chính là ngao hình.
Đúng… chính là ngao hình. Ta ở kiếp trước có cái loại hình cụ nào chưa từng chịu qua. Hiện tại chỉ có 100 đình trượng, sẽ không quá một nén nhang… rất nhanh thôi.
“Ba ba ba ba”
Trong ý thức trừ bỏ đau đớn chỉ có đau đớn, không còn một suy nghĩ nào khác. Dật Hiên như mơ hồ nghe thấy có một nhân ảnh khác nói với chính mình: “Bỏ đi, ngươi không chịu nổi đâu”.
Ngay thời khắc Dật Hiên cảm nhận xương đùi bị đánh đến muốn vỡ vụn thì đình trượng rốt cục đã xong, mà hắn cũng hôn mê bất tỉnh.
“Đưa Thái tử quay về tẩm cung hảo hảo chiếu cố, Thái tử xuất chinh thân thể mệt nhọc, sẽ không chạy loạn. Về phần nghịch thần Tiêu Dật Hiên, tống giam vào đại lao chờ xét xử!”
Đông Phương Ninh trơ ra như một con rối để mặc bọn thái giám kéo về tẩm cung. Vô luận là mở to hay nhắm chặt mắt, hình ảnh huyết nhục tứ tung cùng xương đùi như vỡ vụn tràn đầy trong tâm trí của Ninh nhi.
“Đông Phương Nghĩa, chỉ cần Đông Phương Ninh này còn sống một ngày nào sẽ không để ngươi có một ngày yên ổn!” – Lời nói nhẹ như gió thoảng bay nhưng ẩn trong đó là thù hận khắc cốt ghi tâm, không một chút nhân tình.
“Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân…” – Thanh âm quen thuộc vang vọng bên tai nhưng lại gọi ra ba chữ mà hắn ghét nhất, Dật Hiên dần dần khôi phục ý thức, đau đớn thấu xương phía sau báo hiệu rằng hắn thật sự là còn sống.
“Phụ thân… người sao lại ở nơi này?” – Trên người đau đến mức không dám có chút cử động, Dật Hiên hơi ngẩng đầu, nhìn thoáng phụ thân ngay cách vách phòng giam.
“Những lời này nên ta hỏi ngươi mới phải. Ta là tự ý rời khỏi cương vị, một mình hồi kinh sư mới bị bắt, còn ngươi?… Không lẽ Tiêu gia xảy ra chuyện gì? Những người khác thế nào?”
“Đúng là xảy ra chuyện nhưng không phải Tiêu gia mà là hoàng cung. Đại hoàng tử đã khống chế Hoàng thượng cùng hoàng cung.” – Cố gắng nén đau, Dật Hiên bình tĩnh đích đáp lời.
“Ngươi bị làm sao, toàn thân đều là máu?” – Gặp người nọ một thân đầy máu bị kéo vào đây đã một ngày, mà hơi thở mỏng manh, gọi thế nào đều không có phản ứng. Hiện giờ, hắn đã tỉnh mới thở phào một hơi.
“Ta không sao, phía trước quân côn chưa khỏi, bồi Thái tử vào cung lại đụng phải Đại hoàng tử, bị hắn phạt mấy đình trượng. Có điểm nghiêm trọng, đau đến lợi hại.” – Cảm giác được phụ thân quan tâm chính mình, Dật Hiên trong lòng ấm áp, nhịn không được mà rên rĩ kêu đau.
“Trong lao không có dược, chỉ có thể nhẫn nhịn. Ngươi cứ ỷ vào chính mình võ nghệ cao cường mà không biết trời cao đất rộng. Việc này không phải một mình ngươi có thể quản, trên người có thương cũng không biết yêu quý chính mình, hiện tại có chịu khổ cũng do ngươi tự mình chuốc lấy.” – Nghe phụ thân răn dạy lại ẩn chứa quan tâm, Dật Hiên vui vẻ nở nụ cười. Mất nội lực thì có làm sao? Có Tiêu gia, có phụ thân, là đủ lắm rồi.
“Kéo bọn họ ra ngoài, Đại Hoàng tử muốn đích thân thẩm vấn.” – Đắm chìm trong khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi, Dật Hiên nghe mà thân thể khẽ run lên. Nghĩ đến chuyện sắp tới đột nhiên có chút sợ hãi.
Bị trói trên hình đẳng, Dật Hiên mới phát hiện ra Đại ca cũng ở nơi này. Trên người tràn đầy vết roi, xem ra mấy ngày qua ở đại lao này cũng không sống khá giả. Liếc nhìn qua phụ thân hình như không có bị dụng hình.
“Tiêu Hán Thần, ta sớm biết ngươi xương cốt cứng cõi nhưng không nghĩ tới lòng của người cũng sắc đá không kém. Ta tra tấn nhi tử ngươi suốt hai ngày, ngươi vẫn không chịu hé răng nói một chữ. Hôm nay bổn Hoàng tử đành phải đưa thêm một đứa nhi tử khác đến đây. Ta nghe nói ngươi vẫn không chịu thừa nhận vị này thậm chí hận còn hận thấu xương, không biết lời đồn đó có đúng hay không?”
“Đại hoàng tử, ngươi không hao phí sức lực, bất luận thế nào ta sẽ không để Tiêu gia quân rơi vào tay của ngươi. Ngươi lấy nhi tử của ta ra còn không bức ép được ta huống chi là một người ngoài? Tiêu đại nhân sống hay chết cùng ta không quan hệ.”
Dù biết phụ thân nói thế là để bảo toàn chính mình không phải chịu khổ trong tay Đại Hoàng tử, nhưng Dật Hiên vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng trước những lời nói ấy.
“Phụ thân ngươi nói không bận tâm đến sống chết của ngươi kìa, thực thương tâm đi! Phải nói ta rất bội phục ngươi, vẻ ngoài là một thư sinh yếu đuối không ngờ 100 đình trượng vẫn có thể sống được. Nhưng hôm nay… không biết là roi của ta cứng hay xương cốt của ngươi cứng hơn nhỉ? Chân của ngươi sao lại run đến vậy, sợ sao?”
“Vô nghĩa, thử đánh ngươi 100 đình trượng, rồi bị cột đứng ở chỗ này xem chân ngươi có run hay không?” – Không để ý tới lời nhục mạ của Đông Phương Nghĩa, Dật Hiên ảm đạm cười, kiêu ngạo mà nói.
“Đông Phương Nghĩa, không bằng chúng ta ngày hôm nay cược một ván. Nếu Tiêu Dật Hiên ta trong lúc ngươi hạ roi rên la một tiếng, ta từ nay về sau sẽ không mang họ Tiêu.”
Đối với Đông Phương Ninh mà nói, chỉ nghĩ kẻ kia sính anh hùng tỏ vẻ kiên cường, có bao nhiêu kẻ đã từng mạnh miệng tuyên bố “không làm được gì đó sẽ không mang họ gì gì đó chứ”, nhưng đối với Tiêu Hán Thần lại có ý nghĩa rất khác.
Hắn biết chắc chắn ngày hôm nay đứa tiểu tử này sẽ không rên la một tiếng nào, không ai so với hắn hiểu họ Tiêu trong lòng người đó có bao nhiêu phân lượng.
“Hảo”
“Sưu – ba”
Đông Phương Nghĩa không nói thêm lời vô nghĩa mà vung roi. Roi da hạ xuống lại khiến Dật Hiên thở phào, Đại hoàng tử bốc đồng này sẽ không đổi ý dùng hình cụ khác. Chân của hắn hiện tại không thể chịu thêm tổn thương nào nữa, roi đánh có đau chỉ thương đến da thịt không hại đến xương cốt.
“Sưu – ba… Sưu – ba”
“Sưu – ba… Sưu – ba”
“Sưu – ba… Sưu – ba”
Không ngờ người này có thể chịu đựng đến hơn năm mươi tiên mà không hề phát ra một âm thanh nào.
“Có muốn hay không ta dạy ngươi cách dùng roi, ngươi kém cỏi như thế mà muốn thắng ta.”
Hắn ta còn thản nhiên mở miệng châm chọc, Đông Phương Nghĩa sửng sốt ngừng lại.
“Ta nói nếu ngươi cứ như vậy mà đánh tiếp dù cho đánh đến tay ngươi mỏi nhừ thì đối phương cũng chưa chắc đau đến chết. Thừa lúc tâm tình hôm nay của ta rất tốt, không bằng dạy ngươi một chút.”
“Không cần”
“Sưu – ba” – Lời nói trêu tức, Đông Phương Nghĩa xấu hổ mà đánh xuống một roi.
“Sưu – ba… Aiii… ngươi đánh như vậy thật sự không được”
“Sưu – ba… Cánh tay phải vung lên cao một chút.”
“Sưu – ba… Đúng rồi, ngươi xem, roi này đau hơn roi trước một chút rồi.”
“Sưu – ba… Không nên… không nên, đừng dồn sức ở toàn bộ cánh tay, cổ tay… cổ tay ngươi đâu.”
“Sưu – ba… Không đúng, cổ tay lắc xuống một chút.”
“Sưu – ba… Ta nói này… ngươi có biết cái nào gọi là cổ tay hay không vậy?
“Sưu – ba… Ngươi đúng là cái đồ óc heo ngu ngốc mà, dạy đến thế còn không biết.”
“Sưu – ba… Đại Hoàng tử, ngươi thật không có chút tiền đồ nào.”
“Sưu – ba”
“Sưu – ba”
“…………..”
“Sưu – ba”
Phẫn nộ, Đông Phương Nghĩa quất một hơi mười roi rồi quăng roi bỏ đi ra ngoài, không để ý tới ý định ép bức Tiêu Hán Thần ngày hôm nay đã hoàn toàn thất bại.
Bị ngục tốt ném trở lại nhà tù, Dật Hiên hít thở một hơi dai. Mày gắt gao nhíu chặt, đừng nhìn hắn vừa rồi phong đạm vân khinh, roi đánh vẫn là thật, mình đồng da sắt mới không biết đau đó.
Phía sau trượng thương, phía trước tiên thương, Dật Hiên buồn khổ không thể tìm được tư thế nào thoải mái hơn một chút. Hắn thật không thể nào hiểu nổi, một Đại hoàng tử ngốc nghếch thế này làm sao có thể một tay khống chế cả hoàng cung.
“Ngươi… vẫn ổn chứ?” – Tiêu Hán Thần chăm chú nhìn người hiện tại một chút cũng không dám cử động, lo lắng hỏi.
“Tốt lắm… vẫn còn chưa chết được.” – Dật Hiên như trước “kiên cường” trả lời nhưng Tiêu Hán Thần vẫn cảm thấy đứa tiểu tử này hiện tại không hẳn là tốt lắm đâu. Chính là biểu hiện kiên cường này của Tiêu Dật Hiên là so sánh với đau đớn của 100 đình trượng một ngày trước. So ra vẫn còn tốt lắm!
“Đông Phương Nghĩa!!!!!!!!!!!!”
“Ninh nhi… ”
“Còn nhớ ở quân doanh, ca đã nói những gì với đệ không?”
“Không…! Ninh nhi làm không được.” – Xoay người nhìn Hiên ca ca, Đông Phương Ninh lắc đầu run rẫy trả lời.
“Ninh nhi!” – Đặt tay lên vai đứa trẻ, Dật Hiên dịu giọng nói: “Ninh nhi đã muốn mười lăm tuổi, nên trưởng thành!”
Vẫn liên tục lắc đầu, bất giác nước mắt đã rơi đầy mặt, Ninh nhi không thể thốt nên một lời nào.
Nhìn hai kẻ kia không hề để ý chính mình, còn ngang nhiên trò chuyện, Đông Phương Nghĩa tức giận hạ lệnh.
“Người đâu? Chết hết rồi sao! Còn không mang đình trượng tới!”
Để mặc cho thị vệ kéo Hiên ca ca đi, Đông Phương Ninh vô lực nhắm hai mắt lại. Nó không dám quay đầu, không muốn chứng kiến bộ dáng huyết nhục bay tứ tung của Hiên ca ca.
“Chờ một chút!” – Thấy rõ Đông Phương Ninh rất để ý đến tên Tiêu thái phó đó, Đông Phương Nghĩa cười lạnh lên tiếng.
“Tổ chế quy định, phàm là phạt đình trượng phải đi y chịu trách, răn đe về sau. Phụ hoàng nhân từ, bận tâm đến đại thần mặt mũi nhưng không có nghĩa là khinh thường tổ chế. Còn thất thần làm gì, đem quần của hắn cởi xuống!”
Thị vệ lập tức chấp hành, Đông Phương Nghĩa đạt ý đồ vui sướng trong một lúc nhưng không khỏi sửng sốt. Cái nơi khuất nhục của kẻ kia chẳng có lấy một chỗ lành lặng, không khó nhìn ra trước đó đã chịu hình không nhẹ.
Đông Phương Nghĩa lại đắc ý đích mở miệng: “Tam đệ, Thái phó kính yêu của ngươi sắp phải chịu hình, ngươi không hảo nhìn xem một chút. Đại thần chịu hình không mấy người có cơ hội thấy đâu?”
“Ba ba ba ba…”
Âm thanh dụng hình vang lên, mặc kệ lời châm chọc của Đông Phương Nghĩa, Ninh nhi quyết tâm nhắm chặt hai mắt. Chính là nó không ngờ tới, giữa tiếng đình trượng chói tai lại nghe được từng thanh âm đứt quãng của Hiên ca ca.
“Ninh…… nhi…….. quay mặt …….. lại!”
“Ba ba ba ba… Ninh nhi! Quay ….. mặt lại, không …..được nhắm ….. mắt…!!!!”
“Ba ba ba ba!”
Hít sâu một hơi, Đông Phương Ninh mới nghe theo lời Hiên ca ca chậm rãi xoay người lại. Nhìn đến phần hạ thân đã nhanh chóng huyết nhục mơ hồ, lại nhịn không được lấy tay bịt cả hai mắt.
“Ba ba ba ba”
“Ninh nhi! …….. bỏ tay ….. xuống, mở mắt ra.” – Lại nghe được thanh âm nghiêm khắc, Đông Phương Ninh rốt cục run rẫy mở to hai mắt, cắn răng mà nhìn, hô hấp hỗn loạn, mồ hôi lạnh chảy ròng, giống như người đang bị đánh chính là nó.
“Ba ba ba ba”
“Tàn nhẫn sao? Nếu là ngay cả điểm ấy đều chịu không nổi ngươi như thế nào đi đối mặt với huyết vũ tinh phong của ngày sau? Lúc này ngươi có hay không hối hận mười lăm năm qua sống quá mức an nhàn? Có hay không hối hận không ở trong cung nuôi dưỡng thế lực, để cho đến lúc này, ngay cả người thân cận nhất cũng không thể bảo hộ.”
Không để ý đến đứa hài tử đáng thương, Dật Hiên cúi đầu, dốc hết khí lực toàn thân chịu đựng đau đớn. Vốn hôm nay mang thương tiến cung, Dật Hiên đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi nhưng so với hiện tại đau đớn kia chẳng là gì.
“Ba ba ba ba”
Đau… đau đến không thể tả. Trước đó đã chịu hình rất nặng nay thương lại chồng thêm thương, Dật Hiên phát hiện, còn chưa tới 40 trượng, chính mình đã muốn chống đỡ không nổi nữa. 100 đình trượng là một con số đáng sợ.
Cảm giác đau đớn ngày một tăng, Dật Hiên tuyệt vọng nhận ra đã thương tổn đến gân cốt.
“Ba ba ba ba”
Chính mình dần mất đi ý thức. Hiện tại không còn nội lực, muốn bảo vệ tâm mạch cũng không thể, đừng nói đến hai cái đùi… Hôm nay chỉ sợ là ngay cả cái mạng này đều khó bảo toàn.
“Ba ba ba ba”
Không… tuyệt đối không thể chết. Mẫu thân còn đang ở trên trời nhìn xuống, tâm nguyện của người là ta phải sống cho thật tốt… sao có thể khiến cho người thất vọng. Huống chi, phụ thân còn chưa nhận thức ta, hiện giờ còn chưa đến sinh thần hai mươi tuổi. Chính miệng ta đã hứa với mẫu thân, chưa đến ngày đó tuyệt sẽ không từ bỏ.
“Ba ba ba ba”
Chống đỡ… nhất định có thể chống đỡ. Tiêu Dật Hiên ta lợi hại nhất không phải võ nghệ cao cường, không phải y thuật thâm sâu mà chính là ngao hình.
Đúng… chính là ngao hình. Ta ở kiếp trước có cái loại hình cụ nào chưa từng chịu qua. Hiện tại chỉ có 100 đình trượng, sẽ không quá một nén nhang… rất nhanh thôi.
“Ba ba ba ba”
Trong ý thức trừ bỏ đau đớn chỉ có đau đớn, không còn một suy nghĩ nào khác. Dật Hiên như mơ hồ nghe thấy có một nhân ảnh khác nói với chính mình: “Bỏ đi, ngươi không chịu nổi đâu”.
Ngay thời khắc Dật Hiên cảm nhận xương đùi bị đánh đến muốn vỡ vụn thì đình trượng rốt cục đã xong, mà hắn cũng hôn mê bất tỉnh.
“Đưa Thái tử quay về tẩm cung hảo hảo chiếu cố, Thái tử xuất chinh thân thể mệt nhọc, sẽ không chạy loạn. Về phần nghịch thần Tiêu Dật Hiên, tống giam vào đại lao chờ xét xử!”
Đông Phương Ninh trơ ra như một con rối để mặc bọn thái giám kéo về tẩm cung. Vô luận là mở to hay nhắm chặt mắt, hình ảnh huyết nhục tứ tung cùng xương đùi như vỡ vụn tràn đầy trong tâm trí của Ninh nhi.
“Đông Phương Nghĩa, chỉ cần Đông Phương Ninh này còn sống một ngày nào sẽ không để ngươi có một ngày yên ổn!” – Lời nói nhẹ như gió thoảng bay nhưng ẩn trong đó là thù hận khắc cốt ghi tâm, không một chút nhân tình.
“Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân…” – Thanh âm quen thuộc vang vọng bên tai nhưng lại gọi ra ba chữ mà hắn ghét nhất, Dật Hiên dần dần khôi phục ý thức, đau đớn thấu xương phía sau báo hiệu rằng hắn thật sự là còn sống.
“Phụ thân… người sao lại ở nơi này?” – Trên người đau đến mức không dám có chút cử động, Dật Hiên hơi ngẩng đầu, nhìn thoáng phụ thân ngay cách vách phòng giam.
“Những lời này nên ta hỏi ngươi mới phải. Ta là tự ý rời khỏi cương vị, một mình hồi kinh sư mới bị bắt, còn ngươi?… Không lẽ Tiêu gia xảy ra chuyện gì? Những người khác thế nào?”
“Đúng là xảy ra chuyện nhưng không phải Tiêu gia mà là hoàng cung. Đại hoàng tử đã khống chế Hoàng thượng cùng hoàng cung.” – Cố gắng nén đau, Dật Hiên bình tĩnh đích đáp lời.
“Ngươi bị làm sao, toàn thân đều là máu?” – Gặp người nọ một thân đầy máu bị kéo vào đây đã một ngày, mà hơi thở mỏng manh, gọi thế nào đều không có phản ứng. Hiện giờ, hắn đã tỉnh mới thở phào một hơi.
“Ta không sao, phía trước quân côn chưa khỏi, bồi Thái tử vào cung lại đụng phải Đại hoàng tử, bị hắn phạt mấy đình trượng. Có điểm nghiêm trọng, đau đến lợi hại.” – Cảm giác được phụ thân quan tâm chính mình, Dật Hiên trong lòng ấm áp, nhịn không được mà rên rĩ kêu đau.
“Trong lao không có dược, chỉ có thể nhẫn nhịn. Ngươi cứ ỷ vào chính mình võ nghệ cao cường mà không biết trời cao đất rộng. Việc này không phải một mình ngươi có thể quản, trên người có thương cũng không biết yêu quý chính mình, hiện tại có chịu khổ cũng do ngươi tự mình chuốc lấy.” – Nghe phụ thân răn dạy lại ẩn chứa quan tâm, Dật Hiên vui vẻ nở nụ cười. Mất nội lực thì có làm sao? Có Tiêu gia, có phụ thân, là đủ lắm rồi.
“Kéo bọn họ ra ngoài, Đại Hoàng tử muốn đích thân thẩm vấn.” – Đắm chìm trong khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi, Dật Hiên nghe mà thân thể khẽ run lên. Nghĩ đến chuyện sắp tới đột nhiên có chút sợ hãi.
Bị trói trên hình đẳng, Dật Hiên mới phát hiện ra Đại ca cũng ở nơi này. Trên người tràn đầy vết roi, xem ra mấy ngày qua ở đại lao này cũng không sống khá giả. Liếc nhìn qua phụ thân hình như không có bị dụng hình.
“Tiêu Hán Thần, ta sớm biết ngươi xương cốt cứng cõi nhưng không nghĩ tới lòng của người cũng sắc đá không kém. Ta tra tấn nhi tử ngươi suốt hai ngày, ngươi vẫn không chịu hé răng nói một chữ. Hôm nay bổn Hoàng tử đành phải đưa thêm một đứa nhi tử khác đến đây. Ta nghe nói ngươi vẫn không chịu thừa nhận vị này thậm chí hận còn hận thấu xương, không biết lời đồn đó có đúng hay không?”
“Đại hoàng tử, ngươi không hao phí sức lực, bất luận thế nào ta sẽ không để Tiêu gia quân rơi vào tay của ngươi. Ngươi lấy nhi tử của ta ra còn không bức ép được ta huống chi là một người ngoài? Tiêu đại nhân sống hay chết cùng ta không quan hệ.”
Dù biết phụ thân nói thế là để bảo toàn chính mình không phải chịu khổ trong tay Đại Hoàng tử, nhưng Dật Hiên vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng trước những lời nói ấy.
“Phụ thân ngươi nói không bận tâm đến sống chết của ngươi kìa, thực thương tâm đi! Phải nói ta rất bội phục ngươi, vẻ ngoài là một thư sinh yếu đuối không ngờ 100 đình trượng vẫn có thể sống được. Nhưng hôm nay… không biết là roi của ta cứng hay xương cốt của ngươi cứng hơn nhỉ? Chân của ngươi sao lại run đến vậy, sợ sao?”
“Vô nghĩa, thử đánh ngươi 100 đình trượng, rồi bị cột đứng ở chỗ này xem chân ngươi có run hay không?” – Không để ý tới lời nhục mạ của Đông Phương Nghĩa, Dật Hiên ảm đạm cười, kiêu ngạo mà nói.
“Đông Phương Nghĩa, không bằng chúng ta ngày hôm nay cược một ván. Nếu Tiêu Dật Hiên ta trong lúc ngươi hạ roi rên la một tiếng, ta từ nay về sau sẽ không mang họ Tiêu.”
Đối với Đông Phương Ninh mà nói, chỉ nghĩ kẻ kia sính anh hùng tỏ vẻ kiên cường, có bao nhiêu kẻ đã từng mạnh miệng tuyên bố “không làm được gì đó sẽ không mang họ gì gì đó chứ”, nhưng đối với Tiêu Hán Thần lại có ý nghĩa rất khác.
Hắn biết chắc chắn ngày hôm nay đứa tiểu tử này sẽ không rên la một tiếng nào, không ai so với hắn hiểu họ Tiêu trong lòng người đó có bao nhiêu phân lượng.
“Hảo”
“Sưu – ba”
Đông Phương Nghĩa không nói thêm lời vô nghĩa mà vung roi. Roi da hạ xuống lại khiến Dật Hiên thở phào, Đại hoàng tử bốc đồng này sẽ không đổi ý dùng hình cụ khác. Chân của hắn hiện tại không thể chịu thêm tổn thương nào nữa, roi đánh có đau chỉ thương đến da thịt không hại đến xương cốt.
“Sưu – ba… Sưu – ba”
“Sưu – ba… Sưu – ba”
“Sưu – ba… Sưu – ba”
Không ngờ người này có thể chịu đựng đến hơn năm mươi tiên mà không hề phát ra một âm thanh nào.
“Có muốn hay không ta dạy ngươi cách dùng roi, ngươi kém cỏi như thế mà muốn thắng ta.”
Hắn ta còn thản nhiên mở miệng châm chọc, Đông Phương Nghĩa sửng sốt ngừng lại.
“Ta nói nếu ngươi cứ như vậy mà đánh tiếp dù cho đánh đến tay ngươi mỏi nhừ thì đối phương cũng chưa chắc đau đến chết. Thừa lúc tâm tình hôm nay của ta rất tốt, không bằng dạy ngươi một chút.”
“Không cần”
“Sưu – ba” – Lời nói trêu tức, Đông Phương Nghĩa xấu hổ mà đánh xuống một roi.
“Sưu – ba… Aiii… ngươi đánh như vậy thật sự không được”
“Sưu – ba… Cánh tay phải vung lên cao một chút.”
“Sưu – ba… Đúng rồi, ngươi xem, roi này đau hơn roi trước một chút rồi.”
“Sưu – ba… Không nên… không nên, đừng dồn sức ở toàn bộ cánh tay, cổ tay… cổ tay ngươi đâu.”
“Sưu – ba… Không đúng, cổ tay lắc xuống một chút.”
“Sưu – ba… Ta nói này… ngươi có biết cái nào gọi là cổ tay hay không vậy?
“Sưu – ba… Ngươi đúng là cái đồ óc heo ngu ngốc mà, dạy đến thế còn không biết.”
“Sưu – ba… Đại Hoàng tử, ngươi thật không có chút tiền đồ nào.”
“Sưu – ba”
“Sưu – ba”
“…………..”
“Sưu – ba”
Phẫn nộ, Đông Phương Nghĩa quất một hơi mười roi rồi quăng roi bỏ đi ra ngoài, không để ý tới ý định ép bức Tiêu Hán Thần ngày hôm nay đã hoàn toàn thất bại.
Bị ngục tốt ném trở lại nhà tù, Dật Hiên hít thở một hơi dai. Mày gắt gao nhíu chặt, đừng nhìn hắn vừa rồi phong đạm vân khinh, roi đánh vẫn là thật, mình đồng da sắt mới không biết đau đó.
Phía sau trượng thương, phía trước tiên thương, Dật Hiên buồn khổ không thể tìm được tư thế nào thoải mái hơn một chút. Hắn thật không thể nào hiểu nổi, một Đại hoàng tử ngốc nghếch thế này làm sao có thể một tay khống chế cả hoàng cung.
“Ngươi… vẫn ổn chứ?” – Tiêu Hán Thần chăm chú nhìn người hiện tại một chút cũng không dám cử động, lo lắng hỏi.
“Tốt lắm… vẫn còn chưa chết được.” – Dật Hiên như trước “kiên cường” trả lời nhưng Tiêu Hán Thần vẫn cảm thấy đứa tiểu tử này hiện tại không hẳn là tốt lắm đâu. Chính là biểu hiện kiên cường này của Tiêu Dật Hiên là so sánh với đau đớn của 100 đình trượng một ngày trước. So ra vẫn còn tốt lắm!