Chương 48: Đây là cái gì?
Lúc này trên cầu thang truyền đến động tĩnh, thì ra là Mục Tĩnh Viễn đang đi xuống, mọi người vừa thấy....Tốt làm sao, lại thêm một cặp mắt gấu trúc. Làm một nhân viên thường trú Bạch gia, Mục Tĩnh Viễn ở đây có quần áo để tắm rửa, lúc này anh đã tự sửa soạn tốt, mặc một kiện áo sơ-mi đi xuống cầu thang.
Mẹ Bạch vội hỏi:
"Hàm Hàm thế nào?"
Mục Tĩnh Viễn nói:
"Không có chuyện gì, em ấy đang ngủ."
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, mẹ Bạch nhìn sắc mặt anh tiều tụy ( dục cầu bất mãn), trong lòng có chút áy náy. Nhìn đứa nhỏ này xem, cả quần áo xũng thay, vừa nhìn đã biết là bị con trai nhỏ nhà mình làm ầm ĩ đến không nhẹ, lúc này vừa thấy liền chú ý đến phần da lộ ra ngoài cổ áo Mục Tĩnh Viễn tự nhiên lại có vài đường máu dài nhìn thấy ghê người!
Mẹ Bạch vội nói:
"Tĩnh Viễn, cổ con là bị làm sao vậy? Có phải là bị Hàm Hàm cào không? Đứa nhỏ này! Đã bôi thuốc chưa?"
Một tiếng kêu này của mẹ Bạch đã làm lực chú ý của mọi người đều chuyển tới trên cổ Mục Tĩnh Viễn. Anh duỗi tay sờ sờ vết thương trên cổ, cười cười nói:
"Không có gì, vết thương nhỏ này không cần dùng tới thuốc."
Bạch Tuyết Tình cũng quay đầu nhìn cổ Mục Tĩnh Viễn, từ góc độ này, cô có thể nhìn đến phía dưới cổ áo hơi mở của Mục Tĩnh Viễn là xương quai xanh thập phần gợi cảm. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là trên đó cư nhiên có một dấu răng trông rất mới!
Đầu óc cô ong một tiếng, lập tức đứng lên!
Mọi người bị động tác đột ngột của cô làm cho giật mình, mẹ Bạch khó hiểu nói:
"Tuyết Tình con làm cái gì mà lúc kinh lúc rống, làm mẹ sợ nhảy dựng."
Bạch Tuyết Tình đầu óc lúc này ngắn ngủn vài giây bay qua bay bay lại không ngừng, cô nhìn người nhà, sắc mặt mọi người vẫn như thường, hẳn là đều chưa phát hiện. Vừa định nói chút gì đó, liền thấy ánh mắt xin lỗi của Mục Tĩnh Viễn nhìn cô một cái, dùng âm thanh trầm độc nhất nói:
"Chú,dì, Tuyết Tình, con có chuyện muốn nói với mọi người"
Xét thấy dấu răng kia, Bạch Tuyết Tình dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ đã đoán được anh muốn nói cái gì, không nghĩ nhiều, lập tức lao ra đi lấy cánh tay Mục Tĩnh Viễn:
"Tĩnh Viễn anh cùng tôi nói chuyện một chút, tôi có lời phải nói với anh"
Cô vừa nói, một bên không thèm giải thích đã kéo anh đi rồi.
Mẹ Bạch cười mắng:
"Nha đầu này, một chút rụt rè cũng không có."
Bạch Bác Nhân chậm rì rì nói:
"Thời đại nào rồi, hiện tại đã không còn mấy cô gái rụt rè."
Mẹ Bạch nghĩ nghĩ nói:
"Cũng đúng, nhìn trúng liền xuống tay, như vậy mới có thể có được thứ mình muốn."
Bạch Bác Nhân: "......" ý ông không phải như vậy a, bất quá, đối với mình, năm đó vợ mình hình như cũng là làm như vậy. Ai nha, từng tuổi này, đột nhiên có chút ngượng ngùng làm sao bây giờ?
Bạch Ngạn: Tôi không tồn tại.
[...]
Bạch Tuyết Tình một đường đem Mục Tĩnh Viễn kéo vào phòng mình, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, lúc này Mục Tĩnh Viễn đang thấy hổ thẹn với cô, cũng liền mặc kệ.
Bạch Tuyết Tình đứng ở trước cửa, tay che lại trán một hồi lâu, mới đến gần Mục Tĩnh Viễn, dùng hai ngón thon dài trắng nõn kéo cổ áo anh ra hỏi thẳng:
"Anh nói cho tôi biết, đây là cái gì?"
Mẹ Bạch vội hỏi:
"Hàm Hàm thế nào?"
Mục Tĩnh Viễn nói:
"Không có chuyện gì, em ấy đang ngủ."
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, mẹ Bạch nhìn sắc mặt anh tiều tụy ( dục cầu bất mãn), trong lòng có chút áy náy. Nhìn đứa nhỏ này xem, cả quần áo xũng thay, vừa nhìn đã biết là bị con trai nhỏ nhà mình làm ầm ĩ đến không nhẹ, lúc này vừa thấy liền chú ý đến phần da lộ ra ngoài cổ áo Mục Tĩnh Viễn tự nhiên lại có vài đường máu dài nhìn thấy ghê người!
Mẹ Bạch vội nói:
"Tĩnh Viễn, cổ con là bị làm sao vậy? Có phải là bị Hàm Hàm cào không? Đứa nhỏ này! Đã bôi thuốc chưa?"
Một tiếng kêu này của mẹ Bạch đã làm lực chú ý của mọi người đều chuyển tới trên cổ Mục Tĩnh Viễn. Anh duỗi tay sờ sờ vết thương trên cổ, cười cười nói:
"Không có gì, vết thương nhỏ này không cần dùng tới thuốc."
Bạch Tuyết Tình cũng quay đầu nhìn cổ Mục Tĩnh Viễn, từ góc độ này, cô có thể nhìn đến phía dưới cổ áo hơi mở của Mục Tĩnh Viễn là xương quai xanh thập phần gợi cảm. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là trên đó cư nhiên có một dấu răng trông rất mới!
Đầu óc cô ong một tiếng, lập tức đứng lên!
Mọi người bị động tác đột ngột của cô làm cho giật mình, mẹ Bạch khó hiểu nói:
"Tuyết Tình con làm cái gì mà lúc kinh lúc rống, làm mẹ sợ nhảy dựng."
Bạch Tuyết Tình đầu óc lúc này ngắn ngủn vài giây bay qua bay bay lại không ngừng, cô nhìn người nhà, sắc mặt mọi người vẫn như thường, hẳn là đều chưa phát hiện. Vừa định nói chút gì đó, liền thấy ánh mắt xin lỗi của Mục Tĩnh Viễn nhìn cô một cái, dùng âm thanh trầm độc nhất nói:
"Chú,dì, Tuyết Tình, con có chuyện muốn nói với mọi người"
Xét thấy dấu răng kia, Bạch Tuyết Tình dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ đã đoán được anh muốn nói cái gì, không nghĩ nhiều, lập tức lao ra đi lấy cánh tay Mục Tĩnh Viễn:
"Tĩnh Viễn anh cùng tôi nói chuyện một chút, tôi có lời phải nói với anh"
Cô vừa nói, một bên không thèm giải thích đã kéo anh đi rồi.
Mẹ Bạch cười mắng:
"Nha đầu này, một chút rụt rè cũng không có."
Bạch Bác Nhân chậm rì rì nói:
"Thời đại nào rồi, hiện tại đã không còn mấy cô gái rụt rè."
Mẹ Bạch nghĩ nghĩ nói:
"Cũng đúng, nhìn trúng liền xuống tay, như vậy mới có thể có được thứ mình muốn."
Bạch Bác Nhân: "......" ý ông không phải như vậy a, bất quá, đối với mình, năm đó vợ mình hình như cũng là làm như vậy. Ai nha, từng tuổi này, đột nhiên có chút ngượng ngùng làm sao bây giờ?
Bạch Ngạn: Tôi không tồn tại.
[...]
Bạch Tuyết Tình một đường đem Mục Tĩnh Viễn kéo vào phòng mình, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại, lúc này Mục Tĩnh Viễn đang thấy hổ thẹn với cô, cũng liền mặc kệ.
Bạch Tuyết Tình đứng ở trước cửa, tay che lại trán một hồi lâu, mới đến gần Mục Tĩnh Viễn, dùng hai ngón thon dài trắng nõn kéo cổ áo anh ra hỏi thẳng:
"Anh nói cho tôi biết, đây là cái gì?"