Chương 52: Nếu đó không phải mơ
Dưới lầu, mẹ Bạch buồn bực nói:
“Tuyết Tình nha đầu này, đem Tĩnh Viễn kéo chạy đi đâu? Cũng không xuống dưới ăn cơm!”
Bạch Bác Nhân vỗ vỗ tay vợ, thanh âm ôn nhu nói:
“Chuyện bọn nhỏ, chúng ta không cần lo đến, chúng cũng lớn như vậy rồi. Giờ cũng đói rồi đi, em thân mình đơn bạc, tối hôm qua lại thức thâu đêm. Lúc này đã biết Hàm Hàm không có việc gì, em cũng có thể yên tâm rồi, mau tới ăn một chút gì, bồi bổ trở lại.”
Mẹ Bạch bị chồng đẩy tới hướng bàn ăn mà đi, trong miệng nói:
“Anh cũng nhiệt tình ăn nhiều một chút, tuổi lớn rồi, không thể so với người trẻ tuổi.”
Bạch Bác Nhân cảm động trước sự quan tâm của vợ mình, ý cười bên môi càng sâu. Dựa gần vợ ngồi xuống, hai người gắp chút thức ăn cho nhau, không khí thực ấm áp.
Bạch Ngạn:……, đối với việc bọn họ tú ân ái hằng ngày, tôi đã thành thói quen, trò chơi “Tôi là người trong suốt” này tôi từ nhỏ đã chơi đến thuần thục, một chút áp lực đều không có.
Bạch Tuyết Tình cũng xuống dưới ăn chút gì, cũng tỏ vẻ không cần kêu Mục Tĩnh Viễn ăn cơm, anh lại về phòng chăm em trai vân vân. Sau khi ăn xong, cha Bạch mẹ Bạch cùng thím Dương tỏ vẻ tuổi lớn muốn đi ngủ bù, Bạch Tuyết Tình vì muốn bình phục nỗi đau “Thất tình”, cùng Bạch Ngạn mắt gấu trúc đến công ty.
Bạch Nhất Hàm ngủ một giấc đã tỉnh, rất nhanh đến giữa trưa. Cậu chậm rãi mở mí mắt nặng trịch, cảm giác một giấc ngủ này so với không ngủ còn mệt hơn, trên người còn rất đau nhức, tựa như chạy Marathon mấy vạn mét vậy, xương cốt cả người đều như là muốn tan rã.
Cậu nho nhỏ rên ngâm một tiếng, nâng cánh tay che lại thái dương đang co rút đau đớn. Đầu có chút cảm giác nặng nề sau khi say rượu, đây là có chuyện gì?
A phải rồi, đêm qua cậu thấy Phùng Quần, nhất thời thần kinh có chút hoảng loạn, Mục Tĩnh Viễn đem cậu mang về nhà. Bọn họ nói nói mấy câu, cậu trong lúc hoảng loạn nhầm rượu thành nước mà uống hơn phân nửa bình.
Lại sau đó…… Cậu say, rồi ngủ, còn làm một giấc mộng xuân hương diễm vô cùng! Mà đối tượng trong mộng xuân lại là Mục Tĩnh Viễn!
Trời ơi! Như vậy về sau làm thế nào cậu còn có thể nhìn thẳng Mục Tĩnh Viễn người sẽ lập tức thành anh rễ cậu được. Làm sao có thể đối mặt với người chị yêu thương cậu! May mắn đó chỉ là mơ!
Cậu thở dài, muốn đứng dậy, lại không có thể thành công. Thứ nhất là cơ bắp toàn thân hầu như đều không nghe theo sự sai khiến của cậu, thứ hai…… Có người từ sau lưng ôm cậu, đem cả người đều cố định ở trong lòng ngực người nọ.
Bạch Nhất Hàm kinh ngạc một chút, vội quay đầu lại xem. A, thì ra là Mục Tĩnh Viễn, làm cậu giật mình.
Xem ra Mục Tĩnh Viễn là trông coi cậu một buổi tối, quá mệt mỏi nên ngủ rồi. Chỉ là, anh ngủ thì ngủ, cái giường này lớn như vậy, làm gì phải ôm cậu sát bên người a? Còn ôm chặt như vậy, muốn cử động cũng không được!
Cậu đem cánh tay Mục Tĩnh Viễn đặt ở bên eo mình dời đi, cẩn thận muốn xoay người lên. Chính là thân vừa động, lại cảm giác sét đánh ngay đỉnh đầu!
Vừa rồi mới tỉnh lại, không có nhúc nhích, nhất thời không chú ý tới. Nhưng lúc này khi vừa động, chỗ địa phương bí ẩn bên dưới kia liền truyền đến một trận nóng rát đau đớn, còn có cái loại cảm giác vứt đi không được dị vật này. Cơ bắp trên đùi đau nhức đến lợi hại, như trải qua thời gian dài bị kéo ra dẫn tới cơ bắp có chút cảm giác căng đau.
Trải qua bi kịch kiếp trước, cậu đương nhiên biết loại cảm giác này là có chuyện gì!
Thân dưới giấu trong chăn hẳn là đang không mặc gì, cử động vừa rồi, cảm xúc da thịt trần trụi tiếp xúc với chăn phi thường rõ ràng.
Cậu thở phì phò, xốc lên một góc chăn, lọt vào trong tầm mắt kia một mảnh nhỏ làn da đã bị che kín dấu hôn không đỏ thắm thì xanh tím.
Mấy thứ này, đủ để chứng minh tối hôm qua cậu đã trải qua chuyện gì. Đây là nhà chính Bạch gia, khả năng người ngoài vào đây căn bản là không có, mà trong phòng chỉ có duy nhất cậu cùng Mục Tĩnh Viễn. Hơn nữa hiện tại nghĩ lại tối hôm qua còn làm một trận mộng xuân có chút quá mức chân thật, không khó tưởng tượng ra rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Nếu những cái đó không phải mơ……
“Tuyết Tình nha đầu này, đem Tĩnh Viễn kéo chạy đi đâu? Cũng không xuống dưới ăn cơm!”
Bạch Bác Nhân vỗ vỗ tay vợ, thanh âm ôn nhu nói:
“Chuyện bọn nhỏ, chúng ta không cần lo đến, chúng cũng lớn như vậy rồi. Giờ cũng đói rồi đi, em thân mình đơn bạc, tối hôm qua lại thức thâu đêm. Lúc này đã biết Hàm Hàm không có việc gì, em cũng có thể yên tâm rồi, mau tới ăn một chút gì, bồi bổ trở lại.”
Mẹ Bạch bị chồng đẩy tới hướng bàn ăn mà đi, trong miệng nói:
“Anh cũng nhiệt tình ăn nhiều một chút, tuổi lớn rồi, không thể so với người trẻ tuổi.”
Bạch Bác Nhân cảm động trước sự quan tâm của vợ mình, ý cười bên môi càng sâu. Dựa gần vợ ngồi xuống, hai người gắp chút thức ăn cho nhau, không khí thực ấm áp.
Bạch Ngạn:……, đối với việc bọn họ tú ân ái hằng ngày, tôi đã thành thói quen, trò chơi “Tôi là người trong suốt” này tôi từ nhỏ đã chơi đến thuần thục, một chút áp lực đều không có.
Bạch Tuyết Tình cũng xuống dưới ăn chút gì, cũng tỏ vẻ không cần kêu Mục Tĩnh Viễn ăn cơm, anh lại về phòng chăm em trai vân vân. Sau khi ăn xong, cha Bạch mẹ Bạch cùng thím Dương tỏ vẻ tuổi lớn muốn đi ngủ bù, Bạch Tuyết Tình vì muốn bình phục nỗi đau “Thất tình”, cùng Bạch Ngạn mắt gấu trúc đến công ty.
Bạch Nhất Hàm ngủ một giấc đã tỉnh, rất nhanh đến giữa trưa. Cậu chậm rãi mở mí mắt nặng trịch, cảm giác một giấc ngủ này so với không ngủ còn mệt hơn, trên người còn rất đau nhức, tựa như chạy Marathon mấy vạn mét vậy, xương cốt cả người đều như là muốn tan rã.
Cậu nho nhỏ rên ngâm một tiếng, nâng cánh tay che lại thái dương đang co rút đau đớn. Đầu có chút cảm giác nặng nề sau khi say rượu, đây là có chuyện gì?
A phải rồi, đêm qua cậu thấy Phùng Quần, nhất thời thần kinh có chút hoảng loạn, Mục Tĩnh Viễn đem cậu mang về nhà. Bọn họ nói nói mấy câu, cậu trong lúc hoảng loạn nhầm rượu thành nước mà uống hơn phân nửa bình.
Lại sau đó…… Cậu say, rồi ngủ, còn làm một giấc mộng xuân hương diễm vô cùng! Mà đối tượng trong mộng xuân lại là Mục Tĩnh Viễn!
Trời ơi! Như vậy về sau làm thế nào cậu còn có thể nhìn thẳng Mục Tĩnh Viễn người sẽ lập tức thành anh rễ cậu được. Làm sao có thể đối mặt với người chị yêu thương cậu! May mắn đó chỉ là mơ!
Cậu thở dài, muốn đứng dậy, lại không có thể thành công. Thứ nhất là cơ bắp toàn thân hầu như đều không nghe theo sự sai khiến của cậu, thứ hai…… Có người từ sau lưng ôm cậu, đem cả người đều cố định ở trong lòng ngực người nọ.
Bạch Nhất Hàm kinh ngạc một chút, vội quay đầu lại xem. A, thì ra là Mục Tĩnh Viễn, làm cậu giật mình.
Xem ra Mục Tĩnh Viễn là trông coi cậu một buổi tối, quá mệt mỏi nên ngủ rồi. Chỉ là, anh ngủ thì ngủ, cái giường này lớn như vậy, làm gì phải ôm cậu sát bên người a? Còn ôm chặt như vậy, muốn cử động cũng không được!
Cậu đem cánh tay Mục Tĩnh Viễn đặt ở bên eo mình dời đi, cẩn thận muốn xoay người lên. Chính là thân vừa động, lại cảm giác sét đánh ngay đỉnh đầu!
Vừa rồi mới tỉnh lại, không có nhúc nhích, nhất thời không chú ý tới. Nhưng lúc này khi vừa động, chỗ địa phương bí ẩn bên dưới kia liền truyền đến một trận nóng rát đau đớn, còn có cái loại cảm giác vứt đi không được dị vật này. Cơ bắp trên đùi đau nhức đến lợi hại, như trải qua thời gian dài bị kéo ra dẫn tới cơ bắp có chút cảm giác căng đau.
Trải qua bi kịch kiếp trước, cậu đương nhiên biết loại cảm giác này là có chuyện gì!
Thân dưới giấu trong chăn hẳn là đang không mặc gì, cử động vừa rồi, cảm xúc da thịt trần trụi tiếp xúc với chăn phi thường rõ ràng.
Cậu thở phì phò, xốc lên một góc chăn, lọt vào trong tầm mắt kia một mảnh nhỏ làn da đã bị che kín dấu hôn không đỏ thắm thì xanh tím.
Mấy thứ này, đủ để chứng minh tối hôm qua cậu đã trải qua chuyện gì. Đây là nhà chính Bạch gia, khả năng người ngoài vào đây căn bản là không có, mà trong phòng chỉ có duy nhất cậu cùng Mục Tĩnh Viễn. Hơn nữa hiện tại nghĩ lại tối hôm qua còn làm một trận mộng xuân có chút quá mức chân thật, không khó tưởng tượng ra rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Nếu những cái đó không phải mơ……