Chương : 23
Qua cả buổi, Hạ Phong vẫn đứng như khúc gỗ trước cánh cửa. Hít một hơi thật sâu, cậu tự tay đẩy cửa ra.
Cửa gỗ vừa mở, ngoài ý muốn, bên trong một mảnh tối đen. Nhìn qua khe cửa, bên cạnh cửa sổ hình như có một người đang đứng.
Đi vào, cậu lễ phép nói một câu: “Thật xin lỗi, tôi là—”
Lời còn chưa nói hết, người từ phía sau bắt lấy bờ vai của cậu! Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra liền bị người ta ném một cái nặng nề rơi xuống sàn nhà.
Vết thương cũ còn chưa lành đã thêm vết thương mới…
Nằm trên mặt đất nhìn sao bay đầy trời. Đèn thoáng cái bật sáng, cậu hơi nhíu mày nhìn người từ trên cao đang nhìn mình.
“Thần Việt, chịu thua chưa”.
Hạ Phong nhíu mày nhìn người đàn ông đang nói với mình. Tóc nhuộm màu nâu hơi dài rủ xuống khuôn mặt.
“Thần Việt, chú sẽ không phải muốn ngồi ở đây—” Nhìn người nằm dưới đang nhìn chằm chăm mình, người đàn ông vỗ vỗ đầu, lạnh lùng nói: “Đến cả chính bản thân còn không nhớ thì sao có thể nhớ rõ anh a?”
Người này biết Thần Việt? Hình như là vậy.
Hạ Phong chật vật đứng dậy, kiểm tra thân thể không có vấn đề gì xong mới nhìn người đàn ông trước mắt. Sau nhìn rõ ràng tướng mạo của người này xong cậu xác định một điều.
Người đàn ông này không phải quy tắc ngầm, hơn nữa có quan hệ đặc biệt với Thần Việt.
“…Anh, và Thần Việt có quan hệ gì?”
Hai người có khuôn mặt khá giống nhau, đặc biệt là mắt và mũi giống nhau như tạc, nếu không có quan hệ thực sự khó mà tin được.
“Tên của anh là Thần Truy, chú nói chúng ta có quan hệ gì?”
Người đàn ông tên Thần Truy xoay người ngồi trên ghế, tay khoát lên sofa sau lưng, thoải mái ngồi bắt chéo chân. Đôi mắt híp lên nhìn Hạ Phong đầy dò xét.
“Anh em?” Hạ Phong thử hỏi. Nhìn kĩ thì Thần Truy có vẻ lớn hơn Hạ Phong một hai tuổi gì đó, hai người hẳn là anh em. Mà, gượm đã, chẳng lẽ Thần Truy chính là một trong số các nhà đầu tư của [Tù đồ] sao?
“Xem ra chúng ta cần phải giới thiệu lại với tên ngốc này nha” Thần Truy nghiêng đầu hướng về phía cửa nói, “Thần Nhung”.
Thần Nhung? Hạ Phong theo ánh mắt Thần Truy nhìn về phía cửa. Người đàn ông tay trái đút vào túi quần, tay phải cầm một ly rượu vang. Nghe thấy lời Thần Truy nói anh nghiêng đầu.
Hạ Phong 囧…
Nếu không phải Thần Truy đang ngồi trước mặt, cậu nhất định nghi ngờ Thần Truy có khả năng di chuyển tức thời…
Song sinh, Thần Truy và Thần Nhung là một cặp song sinh…
Nhìn Thần Nhung đi về phía mình, Hạ Phong cảm giác như mình đang nằm mơ. Chờ anh ta ngồi xuống, Hạ Phong tựa như đang nhìn khỉ trong vườn bách thú, dò xét tới lui cặp song sinh.
“Thất thần làm gì? Ngồi đi!” Thần Truy hướng về phía Hạ Phong nói, “Nếu không phải vì chính chú cũng quên mất mình là ai thì anh nhất định sẽ dạy dỗ một trận tử tế”,
Hạ Phong có phần thống khổ ngồi xuống phía đối diện cặp song sinh.
Loại tình cảnh này khiến Hạ Phong nhớ đến cảnh thẩm vấn tội phạm trong [Tù đồ]. Thần Truy và Thần Nhung chính là sĩ quan thẩm vấn, mà cậu, là tội phạm…
Hạ Phong ngồi xuống đưa cánh tay đặt trên ghế salon màu trắng sữa làm bằng da thật. Cậu vẫn luôn cho rằng Thần Việt là một tên quái dị đến thân nhân cũng không có, hôm nay mới biết thì ra là không phải.
Xem ra cặp song sinh này rất có địa vị. Nói cách khác, cho dù Thần Việt có là con riêng cha cậu cũng không phải kẻ nghèo kiết xác. Hạ Phong chỉ có chút không rõ: Thần Việt ngồi tù hai năm mà anh trai cũng không đến gặp. Có thể thấy được, Thần Việt và cặp song sinh này cảm tình cũng không tốt cho lắm.
“Nói đi, gọi tôi đến đây là có chuyện gì? Là nói cho tôi về chuyện Thần Việt sao?”
Thần Truy không trả lời mà hỏi lại: “Xem ra chú giờ đã bị làm cho hồ đồ rồi a, Thần Việt? Nhìn cái đầu bánh chưng này của chú thật là đem mặt mũi nhà chúng ta mất hết!” Sau đó anh vỗ tay gọi, “A Nhĩ, đem một ly rượu mạnh đến, thêm đá vào”.
“Vâng.”
Lúc này, Hạ Phong mới chú ý phía sau cửa có một người đang đứng. Người đó khẽ gật đầu đẩy cửa ra khỏi phòng.
Thần Truy nhìn chằm chằm Hạ Phong, khóe miệng nhếch lên một tia khinh thường.
Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, phản ứng đầu tiên của Hạ Phong là: Thần Truy và Thần Việt có cừu oán? Thử hỏi nhà ai lại có kiểu nhìn em trai mình như dã thú nhìn con mồi như thế?
“Các người rốt cuộc bảo tôi đến làm gì? Nếu là chuyện của Thần Việt thì rõ ràng một chút”.
Quét mắt nhìn cậu một cái, Thần Truy đem chân đặt trên bàn, chậm rãi nói, “Gấp cái gì? Dù sao chú cũng đã ngồi tù hai năm, chờ lâu thêm một lát sẽ chết sao?” Sau đó chỉ chỉ Thần Nhung, “Tên này là này lão nhị, còn chú, lão tam.” Nói cách khác, Thần Truy chính là lão đại.
“Thật sự một chút trí nhớ em cũng không có?” Thần Nhung nhìn chằm chằm Hạ Phong hồi lâu rốt cuộc cũng hỏi. Từ lúc vào phòng anh vẫn đặt chú ý trên người cậu.
Hạ Phong như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu. Cậu không phải Thần Việt, đương nhiên không có trí nhớ của cậu ta.
“Chú còn có ấn tượng tới tên Quý Trọng sao? Thần Việt? Thần Truy cong cong khóe miệng nở một nụ cười khinh thường.
“Thần Truy!” Thần Nhung đột nhiên lên tiếng, sau đó quay mặt lại nói với Hạ Phong: “Tiểu Việt, đừng nghe anh ấy nói lung tung”.
Quý Trọng? Hạ Phong nhíu mày, ai?
Thần Truy cười nhạt, tròng mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm Hạ Phong: “Tình yêu khắc cốt ghi tâm như thế, làm sao quên được? Đúng không Thần Việt”.
Khắc cốt ghi tâm sao? Hạ Phong nghe mà rối tinh rối mù, nhìn thần sắc lành lạnh của Thần Truy, cậu không khỏi hoài nghi Thần Việt rốt cuộc đã làm gì khiến Thần Truy nhìn cậu không vừa mắt như thế.
Lúc này, Hạ Phong gặp được Diệp tiên sinh vừa mới thấy hồi nãy.
Nhìn thấy Diệp tiên sinh, Hạ Phong xác định: Trong cặp song sinh này có một người là người đầu tư cho [Tù đồ]. Trước tại studio, Tô Ôn từng nói qua, Diệp tiên sinh là đại diện ccho người đầu tư còn lại của bộ phim.
“Ông chủ, Nhậm Mộ vẫn còn chờ, liệu có nên gặp cậu ta?”
Thần Truy hất tay: “Không gặp”. Vừa thấy Diệp tiên sinh chuẩn bị rời đi liền vẫy tay, “Nói cho cậu ta biết, nam chính số một vẫn để Thần Việt đảm nhiệm, không đổi người”.
A Nhĩ mang theo hai người tiến vào, một người cầm chai rượu, một người cầm chén. Thần Nhung ra hiệu, ba người ngoan ngoãn rót rượu. Rót rượu xong ba người liền đi ra ngoài.
Không có ai nói chuyện, không khí thoáng chốc đông lại.
Hạ Phong không biết phải nói như thế nào với hai người. Một người nhìn cậu không vừa mắt, một người lại vô cùng trầm mặc, thật sự không phải là đối tượng có thể trò chuyện được.
Khoảng nửa tiếng sau, Thần Truy đột nhiên đứng lên, rời đi.
Thấy Thần Truy đi, Thần Nhung cũng không giữ lại mà nhìn theo bóng lưng anh ta thở dài một hơi.
“Nói đi”. Hạ Phong cả người nằm trên salon, chờ đợi.
Thần Nhung nở nụ cười, cầm lấy chén rượu trên bàn, nhậm một ngụm rồi chậm rãi kể chuyện về Thần Việt…
Nghe xong Hạ Phong vẫn bảo trì trầm mặc.
Thần Nhung đứng lên, ngồi bên cạnh cậu. Ôm lấy vai cậu: “Tiểu Việt, hết thảy đều là quá khứ cả rồi”.
Bị Thần Nhung ôm như vậy, Hạ Phong vẫn im lặng.
Cậu nhìn người trước mắt, không đẩy ra mà yên lặng tiếp nhận…
***
Hạ Phong ngồi trong xe, hai tay nắm tay lái, ngẩn người. Chiếc xe Ferrari này là của Thần Việt. Hiện tại trong đầu cậu tất cả là tên một người: Quý Trọng.
Cậu không nghĩ đến Thần Việt cũng là gay.
Quý Trọng và Thần Việt là một đôi, mà Quý Trọng cũng là bạn thân của Thần Truy.
Vào ngày Hạ Phong bị đâm chết cũng là ngày giỗ của Quý Trọng. Theo lời Thần Nhung nói, sau khi Quý Trọng chết, Thần Việt rời đi, không biết là đi nơi nào. Chỉ đến ngày tai nạn xảy ra, Thần Nhung mới biết cậu vẫn luôn ở thành phố này.
Theo lời Thần Nhung, Thần Việt là một kẻ phản nghịch, cha gọi cậu đi hướng đông, cậu liền hết lần này đến lần khác đi hướng tây, hoàn toàn không nghe lời.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Quan hệ cùng người nhà của Thần Việt cũng rất căng. Theo Thần Nhung hình dung mà nói, từ sau ngày mẹ họ chết, Thần Việt bắt đầu trở nên hư hỏng. Thật vất vả mới đưa cậu đi du học, mới được hơn nửa năm đã bị cho thôi học.
Đại khái là lúc 16 tuổi, cậu thích bạn thân của anh cả — Quý Trọng. Từ đó về sau quan hệ với Quý Trọng càng ngày càng tốt.
Về phần nguyên nhân Quý Trọng chết, Thần Nhung không nói rõ, chỉ nói là chết ngoài ý muốn.
Hạ Phong hỏi anh vì sao suốt hai năm qua họ không đi gặp Thần Việt. Thần Nhung vỗ vỗ bờ vai cậu: Không phải em rất chán ghét chúng ta sao?
Hạ Phong không còn lời nào để nói…
Biết Thần Việt mất toàn bộ trí nhớ, Thần Nhung cảm thấy cậu có thể quên hết tất thảy, một lần nữa sống. Cho nên cũng chỉ mời luật sư Hà đến biện hộ, chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Thần Việt.
Thần Truy chán ghét em trai Thần Việt như vậy, phỏng chừng có quan hệ với cái chết của Quý Trọng. Đầu tư cho [Tù đồ] hoàn toàn là chủ ý của Thần Nhung, không có một chút quan hệ nào với Thần Truy.
“Em cứ sống vui vẻ là tốt rồi, không quan trọng những thứ khác”. Đây là những lời Thần Nhung nói với Hạ Phong trước khi đi.
Cửa gỗ vừa mở, ngoài ý muốn, bên trong một mảnh tối đen. Nhìn qua khe cửa, bên cạnh cửa sổ hình như có một người đang đứng.
Đi vào, cậu lễ phép nói một câu: “Thật xin lỗi, tôi là—”
Lời còn chưa nói hết, người từ phía sau bắt lấy bờ vai của cậu! Còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra liền bị người ta ném một cái nặng nề rơi xuống sàn nhà.
Vết thương cũ còn chưa lành đã thêm vết thương mới…
Nằm trên mặt đất nhìn sao bay đầy trời. Đèn thoáng cái bật sáng, cậu hơi nhíu mày nhìn người từ trên cao đang nhìn mình.
“Thần Việt, chịu thua chưa”.
Hạ Phong nhíu mày nhìn người đàn ông đang nói với mình. Tóc nhuộm màu nâu hơi dài rủ xuống khuôn mặt.
“Thần Việt, chú sẽ không phải muốn ngồi ở đây—” Nhìn người nằm dưới đang nhìn chằm chăm mình, người đàn ông vỗ vỗ đầu, lạnh lùng nói: “Đến cả chính bản thân còn không nhớ thì sao có thể nhớ rõ anh a?”
Người này biết Thần Việt? Hình như là vậy.
Hạ Phong chật vật đứng dậy, kiểm tra thân thể không có vấn đề gì xong mới nhìn người đàn ông trước mắt. Sau nhìn rõ ràng tướng mạo của người này xong cậu xác định một điều.
Người đàn ông này không phải quy tắc ngầm, hơn nữa có quan hệ đặc biệt với Thần Việt.
“…Anh, và Thần Việt có quan hệ gì?”
Hai người có khuôn mặt khá giống nhau, đặc biệt là mắt và mũi giống nhau như tạc, nếu không có quan hệ thực sự khó mà tin được.
“Tên của anh là Thần Truy, chú nói chúng ta có quan hệ gì?”
Người đàn ông tên Thần Truy xoay người ngồi trên ghế, tay khoát lên sofa sau lưng, thoải mái ngồi bắt chéo chân. Đôi mắt híp lên nhìn Hạ Phong đầy dò xét.
“Anh em?” Hạ Phong thử hỏi. Nhìn kĩ thì Thần Truy có vẻ lớn hơn Hạ Phong một hai tuổi gì đó, hai người hẳn là anh em. Mà, gượm đã, chẳng lẽ Thần Truy chính là một trong số các nhà đầu tư của [Tù đồ] sao?
“Xem ra chúng ta cần phải giới thiệu lại với tên ngốc này nha” Thần Truy nghiêng đầu hướng về phía cửa nói, “Thần Nhung”.
Thần Nhung? Hạ Phong theo ánh mắt Thần Truy nhìn về phía cửa. Người đàn ông tay trái đút vào túi quần, tay phải cầm một ly rượu vang. Nghe thấy lời Thần Truy nói anh nghiêng đầu.
Hạ Phong 囧…
Nếu không phải Thần Truy đang ngồi trước mặt, cậu nhất định nghi ngờ Thần Truy có khả năng di chuyển tức thời…
Song sinh, Thần Truy và Thần Nhung là một cặp song sinh…
Nhìn Thần Nhung đi về phía mình, Hạ Phong cảm giác như mình đang nằm mơ. Chờ anh ta ngồi xuống, Hạ Phong tựa như đang nhìn khỉ trong vườn bách thú, dò xét tới lui cặp song sinh.
“Thất thần làm gì? Ngồi đi!” Thần Truy hướng về phía Hạ Phong nói, “Nếu không phải vì chính chú cũng quên mất mình là ai thì anh nhất định sẽ dạy dỗ một trận tử tế”,
Hạ Phong có phần thống khổ ngồi xuống phía đối diện cặp song sinh.
Loại tình cảnh này khiến Hạ Phong nhớ đến cảnh thẩm vấn tội phạm trong [Tù đồ]. Thần Truy và Thần Nhung chính là sĩ quan thẩm vấn, mà cậu, là tội phạm…
Hạ Phong ngồi xuống đưa cánh tay đặt trên ghế salon màu trắng sữa làm bằng da thật. Cậu vẫn luôn cho rằng Thần Việt là một tên quái dị đến thân nhân cũng không có, hôm nay mới biết thì ra là không phải.
Xem ra cặp song sinh này rất có địa vị. Nói cách khác, cho dù Thần Việt có là con riêng cha cậu cũng không phải kẻ nghèo kiết xác. Hạ Phong chỉ có chút không rõ: Thần Việt ngồi tù hai năm mà anh trai cũng không đến gặp. Có thể thấy được, Thần Việt và cặp song sinh này cảm tình cũng không tốt cho lắm.
“Nói đi, gọi tôi đến đây là có chuyện gì? Là nói cho tôi về chuyện Thần Việt sao?”
Thần Truy không trả lời mà hỏi lại: “Xem ra chú giờ đã bị làm cho hồ đồ rồi a, Thần Việt? Nhìn cái đầu bánh chưng này của chú thật là đem mặt mũi nhà chúng ta mất hết!” Sau đó anh vỗ tay gọi, “A Nhĩ, đem một ly rượu mạnh đến, thêm đá vào”.
“Vâng.”
Lúc này, Hạ Phong mới chú ý phía sau cửa có một người đang đứng. Người đó khẽ gật đầu đẩy cửa ra khỏi phòng.
Thần Truy nhìn chằm chằm Hạ Phong, khóe miệng nhếch lên một tia khinh thường.
Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, phản ứng đầu tiên của Hạ Phong là: Thần Truy và Thần Việt có cừu oán? Thử hỏi nhà ai lại có kiểu nhìn em trai mình như dã thú nhìn con mồi như thế?
“Các người rốt cuộc bảo tôi đến làm gì? Nếu là chuyện của Thần Việt thì rõ ràng một chút”.
Quét mắt nhìn cậu một cái, Thần Truy đem chân đặt trên bàn, chậm rãi nói, “Gấp cái gì? Dù sao chú cũng đã ngồi tù hai năm, chờ lâu thêm một lát sẽ chết sao?” Sau đó chỉ chỉ Thần Nhung, “Tên này là này lão nhị, còn chú, lão tam.” Nói cách khác, Thần Truy chính là lão đại.
“Thật sự một chút trí nhớ em cũng không có?” Thần Nhung nhìn chằm chằm Hạ Phong hồi lâu rốt cuộc cũng hỏi. Từ lúc vào phòng anh vẫn đặt chú ý trên người cậu.
Hạ Phong như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu. Cậu không phải Thần Việt, đương nhiên không có trí nhớ của cậu ta.
“Chú còn có ấn tượng tới tên Quý Trọng sao? Thần Việt? Thần Truy cong cong khóe miệng nở một nụ cười khinh thường.
“Thần Truy!” Thần Nhung đột nhiên lên tiếng, sau đó quay mặt lại nói với Hạ Phong: “Tiểu Việt, đừng nghe anh ấy nói lung tung”.
Quý Trọng? Hạ Phong nhíu mày, ai?
Thần Truy cười nhạt, tròng mắt tối đen như mực nhìn chằm chằm Hạ Phong: “Tình yêu khắc cốt ghi tâm như thế, làm sao quên được? Đúng không Thần Việt”.
Khắc cốt ghi tâm sao? Hạ Phong nghe mà rối tinh rối mù, nhìn thần sắc lành lạnh của Thần Truy, cậu không khỏi hoài nghi Thần Việt rốt cuộc đã làm gì khiến Thần Truy nhìn cậu không vừa mắt như thế.
Lúc này, Hạ Phong gặp được Diệp tiên sinh vừa mới thấy hồi nãy.
Nhìn thấy Diệp tiên sinh, Hạ Phong xác định: Trong cặp song sinh này có một người là người đầu tư cho [Tù đồ]. Trước tại studio, Tô Ôn từng nói qua, Diệp tiên sinh là đại diện ccho người đầu tư còn lại của bộ phim.
“Ông chủ, Nhậm Mộ vẫn còn chờ, liệu có nên gặp cậu ta?”
Thần Truy hất tay: “Không gặp”. Vừa thấy Diệp tiên sinh chuẩn bị rời đi liền vẫy tay, “Nói cho cậu ta biết, nam chính số một vẫn để Thần Việt đảm nhiệm, không đổi người”.
A Nhĩ mang theo hai người tiến vào, một người cầm chai rượu, một người cầm chén. Thần Nhung ra hiệu, ba người ngoan ngoãn rót rượu. Rót rượu xong ba người liền đi ra ngoài.
Không có ai nói chuyện, không khí thoáng chốc đông lại.
Hạ Phong không biết phải nói như thế nào với hai người. Một người nhìn cậu không vừa mắt, một người lại vô cùng trầm mặc, thật sự không phải là đối tượng có thể trò chuyện được.
Khoảng nửa tiếng sau, Thần Truy đột nhiên đứng lên, rời đi.
Thấy Thần Truy đi, Thần Nhung cũng không giữ lại mà nhìn theo bóng lưng anh ta thở dài một hơi.
“Nói đi”. Hạ Phong cả người nằm trên salon, chờ đợi.
Thần Nhung nở nụ cười, cầm lấy chén rượu trên bàn, nhậm một ngụm rồi chậm rãi kể chuyện về Thần Việt…
Nghe xong Hạ Phong vẫn bảo trì trầm mặc.
Thần Nhung đứng lên, ngồi bên cạnh cậu. Ôm lấy vai cậu: “Tiểu Việt, hết thảy đều là quá khứ cả rồi”.
Bị Thần Nhung ôm như vậy, Hạ Phong vẫn im lặng.
Cậu nhìn người trước mắt, không đẩy ra mà yên lặng tiếp nhận…
***
Hạ Phong ngồi trong xe, hai tay nắm tay lái, ngẩn người. Chiếc xe Ferrari này là của Thần Việt. Hiện tại trong đầu cậu tất cả là tên một người: Quý Trọng.
Cậu không nghĩ đến Thần Việt cũng là gay.
Quý Trọng và Thần Việt là một đôi, mà Quý Trọng cũng là bạn thân của Thần Truy.
Vào ngày Hạ Phong bị đâm chết cũng là ngày giỗ của Quý Trọng. Theo lời Thần Nhung nói, sau khi Quý Trọng chết, Thần Việt rời đi, không biết là đi nơi nào. Chỉ đến ngày tai nạn xảy ra, Thần Nhung mới biết cậu vẫn luôn ở thành phố này.
Theo lời Thần Nhung, Thần Việt là một kẻ phản nghịch, cha gọi cậu đi hướng đông, cậu liền hết lần này đến lần khác đi hướng tây, hoàn toàn không nghe lời.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Quan hệ cùng người nhà của Thần Việt cũng rất căng. Theo Thần Nhung hình dung mà nói, từ sau ngày mẹ họ chết, Thần Việt bắt đầu trở nên hư hỏng. Thật vất vả mới đưa cậu đi du học, mới được hơn nửa năm đã bị cho thôi học.
Đại khái là lúc 16 tuổi, cậu thích bạn thân của anh cả — Quý Trọng. Từ đó về sau quan hệ với Quý Trọng càng ngày càng tốt.
Về phần nguyên nhân Quý Trọng chết, Thần Nhung không nói rõ, chỉ nói là chết ngoài ý muốn.
Hạ Phong hỏi anh vì sao suốt hai năm qua họ không đi gặp Thần Việt. Thần Nhung vỗ vỗ bờ vai cậu: Không phải em rất chán ghét chúng ta sao?
Hạ Phong không còn lời nào để nói…
Biết Thần Việt mất toàn bộ trí nhớ, Thần Nhung cảm thấy cậu có thể quên hết tất thảy, một lần nữa sống. Cho nên cũng chỉ mời luật sư Hà đến biện hộ, chưa bao giờ xuất hiện trước mặt Thần Việt.
Thần Truy chán ghét em trai Thần Việt như vậy, phỏng chừng có quan hệ với cái chết của Quý Trọng. Đầu tư cho [Tù đồ] hoàn toàn là chủ ý của Thần Nhung, không có một chút quan hệ nào với Thần Truy.
“Em cứ sống vui vẻ là tốt rồi, không quan trọng những thứ khác”. Đây là những lời Thần Nhung nói với Hạ Phong trước khi đi.