Chương : 26
Đây là…?
Hạ Phong tựa người lên thành giường, nhìn khắp lượt mọi người. Trong gian phòng của Thần Việt là một đống người tự xưng là họ hàng thân thích.
Chín ông chú, bốn anh họ, năm em họ, bác hai, cha nuôi… Nhìn một đống họ hàng thân thích, Hạ Phong chỉ có thể cảm thán: Người nhà của Thần Việt thật nhiều…
Giờ phút này, những người họ hàng của Thần Việt đang vui vẻ nói chuyện, không thèm đếm xỉa đến hai cái xương sườn bị gãy của người bệnh…
Từ sau lúc Hàn Lăng cố ý để cậu ngã thì đã qua hai ngày. Thần Nhung vừa nghe nói em trai thân yêu của mình phải vào bệnh viện liện chạy vội đến, không thèm để ý người bệnh có đồng ý hay không, ép buộc mang người bệnh về nhà tĩnh dưỡng.
Hai ngày này, Hạ Phong vô cùng áp lực.
Đối mặt với một đống họ hàng mình không biết chưa tính, lại còn cả ngày bị bọn họ quấy rầy, đau đầu vô cùng. Đợi đến lúc họ hàng rời đi cậu mới có thể tìm về được chút thanh tĩnh.
Nằm xuống, ánh mắt của cậu chăm chăm nhìn đèn trùm trên trần nhà không chớp mắt.
Thần gia rất có địa vị, đây là ấn tượng đầu tiên của Hạ Phong. Không nói đến biệt thự có bao nhiêu rộng lớn, chỉ cần nhìn những siêu xe xếp san sát ở gara cũng đủ để chứng minh rồi.
Tới đây hai ngày, Hạ Phong vẫn chưa thấy chủ nhân của tòa biệt thự — cha của Thần Việt. Cậu cũng chưa gặp qua Thần Truy. Nghe lời người giúp việc Hạ Phong loáng thoáng biết được, quan hệ với người nhà của Thần Việt không phải là không tốt bình thường mà là cực kì không tốt, càng không nhắc đến quan hệ với lão cha lại càng thê thảm…
Phản nghịch, khiến cho người ta đau đầu, đây là những lời nhận xét của mọi người về Thần Việt. Dường như từ nhỏ đến lớn không ai quản được tên phản nghịch trời sinh này, ngoại trừ Thần phu nhân đã khuất.
Mẹ của Thần Việt, Doãn Sơ, là một người phụ nữ ôn nhu. Điểm này Hạ Phông có thể nhìn ra theo ảnh chụp. Trên đầu giường để tấm ảnh chụp hai mẹ con, Doãn Sơ ôm Thần Việt khoảng ba tuổi, dáng vẻ hạnh phúc khiến Hạ Phong không khỏi ngắm nhìn. Ngược lại Thần Việt có vẻ trề môi, rất không tình nguyện.
Cửa phòng mở.
“Mời vào”.
Bước vào là bác quản gia khoảng chừng 40 tuổi.
“Tam thiếu gia, công ty cậu vừa gọi điện thoại đến nói mời cậu về công ty một chuyến”.
“Cháu biết rồi”.
Hạ Phong chậm rãi bò lên, thay đổi quần áo xong xuôi mới khởi hành. Đến gara, nhìn hàng siêu xe xếp chỉnh tề không khỏi khiến hai mắt Hạ Phong sáng lên.
Nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc Hạ Phong chọn một chiếc Ferrari màu bạc không quá nổi bật.
Cầm tay lái, tâm tình Hạ Phong tựa như tốc độ xe, chạy càng nhanh càng hưng phấn. Nhìn cảnh vật hai bên cấp tốc lùi về phía sau, cậu nghĩ trọng sinh thành Thần Việt cũng không phải quá bi ai… Tối thiểu nhất, những chiếc xe dưới gara kia dù cậu có tích cóp cả đời cũng không đủ để mua chúng.
Đến công ty, người đầu tiên cậu nhìn thấy không phải Tô Ôn mà là Bàng Tùng.
“Vài ngày không thấy bộ dáng tiểu tử nhà cậu không khác gì đại gia a!” Bàng Tùng vừa thấy Hạ Phong không nhịn được liền trêu trọc cậu. Không nghĩ tới cái tên tiểu tử mà anh dùng trăm phương ngàn kế lôi vào công ty hóa ra lại là kẻ siêu giàu có, thật sự là nước biển không thể đo bằng đấu.
Ngày hôm qua, Tào Tuấn nói với anh, Thần Việt không những là em trai của nhà đầu tư thứ ba cho [Tù đồ], hơn nữa còn là con trai của Thần Hánh, dù bị đánh chết anh cũng không dám tin cái thằng nhóc ngồi tù hai năm kia lại có lai lịch như vậy.
Thần Hách có địa vị gì? Theo lời Bàng Tùng mà nói chính là: Có lai lịch lớn. Cụ nội của thần Hách có thể được coi là một trong số những người đỡ đầu cho Hắc đạo thời Dân quốc, ông nội lại từng là Đại úy Hải quân, mà cha là lão đại trong thương trường. Đại khái khoảng 70 năm trước, cả gia tộc tẩy trắng sau liền di cư sang nước ngoài. Đến khoảng 30 năm trở lại đây, Thần Hách mới chuyển dần về nước.
Có thể nhiều người không biết đến cái tên Thần Hách nhưng tên Edward Chen lại tiếng tăm lừng lẫy, mà Bàng Tùng biết rõ Thần Hách có ba đứa con trai nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Thần Việt chính là Vincent Chen.
“Giám đốc Bàng, đại gia này không phải vẫn dưới tay anh sao”. Hạ Phong tháo kính râm, nở nụ cười.
“Tôi làm sao dám đem Phật sống nhà cậu làm thủ hạ mình a? Muốn ôm đùi cậu còn không kịp!” Bàng Tùng vỗ vỗ bả vai cậu, cảm khái nói: “Tôi thật hối hận”.
Hạ Phong không rõ, liền hỏi: “Anh hối hận cái gì?”
“Tôi hối hận sao không kí thêm với cậu nhiều hơn vài năm. Nếu có một ngày lão đại cậu rời khỏi giới giải trí không biết chừng lại giao ra một đống tiền đền bù thanh lý hợp đồng. Đến lúc đó, China Era Entertainment có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận a!”
“…… China Era Entertainment có được nhân tài như ông lợi nhuận không nhiều quả thực rất khó”.
“Cảm ơn đã khen ngợi”.
“……”
Cùng Bàng Tùng nói chuyện xong, Hạ Phong dựa theo lời anh mà đến tầng 36, văn phòng chủ tịch. Vừa mở cửa đã nhìn thấy ông chủ Nhậm ngồi bắt chéo chân, bộ dáng đầy nhàn nhã. Còn Tào Tuấn an vị trên ghế chủ tịch.
“Chủ tịch, ông chủ Nhậm.” Hạ Phong chào hai người.
Tào Tuấn ngẩng đầu lên nhìn cậu một chút, gật gật đầu.
Nhậm Mộ vẫn giả không nghe thấy, bộ dạng “Ta không để ý đến ngươi”
“Ngồi.” Tào Tuấn chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh Nhậm Mộ.
Hạ Phong nhìn thoáng qua Nhậm Mộ, đặt mông ngồi xuống.
Nhậm Mộ ngồi bên cạnh liếc nhìn cậu nhưng không nói gì. Hạ Phong nghĩ, nếu được Nhậm Mộ nhất định sẽ lấy chân đá văng mình khiến mình lăn mấy vòng.
“Bảo cậu đến là vì chuyện của [Tù đồ]. Cậu bị gãy hai cái xương sườn, không thích hợp diễn tiếp. Tôi đã cùng Thần Nhung thương lượng, nếu cậu đồng ý chúng tôi sẽ tìm người thay thế vị trí của cậu.”
“Không được!” Hạ Phong nói đầy dứt khoát, không có một chút nhượng bộ. Khó có cơ hội được thân cận Hàn Lăng, cậu sao có thể buông cho được? Hơn nữa lỡ mất cơ hội này ai biết phải chờ tới lúc nào mới có được cơ hội tiếp theo.
Tào Tuấn không nói gì.
Nếu không phải Thần Việt là con Thần Hách, cộng thêm Thần Nhung đã nhờ vả, ông cũng không muốn lãng phí diễn viên bẩm sinh này, không chừng sang năm có thể giành được giải Diễn viên trẻ triển vọng, may mắn còn có thể giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc.
Tào Tuấn muốn có một Ảnh đế nữa, một Ảnh đế bất đồng với Hàn Lăng. Xuất thân hiển hách, bề ngoài anh tuấn, kĩ thuật diễn tinh xảo, ba điểm này đủ để tất cả mọi người chú mục, mà Thần Việt lại đủ cả ba.
Nếu như nói Hàn Lăng đại biểu cho người đàn ông tốt thì Thần Việt chính là loại hình bad boy. Quá khứ phản nghịch, quan hệ gia đình rối loạn, còn có thứ gì có thể hấp dẫn hơn chứ?
“Về phía Thần Nhung tôi sẽ tự mình nói với anh ấy, hi vọng chủ tịch sẽ cho tôi một cơ hội nữa”. Có một anh trai quan tâm chăm sóc mình là chuyện tốt, nhưng nếu chăm sóc quá độ thực sự rất phiền toái. “Những cảnh đánh nhau không nhất thiết phải quay luôn, không phải sao? Chúng ta có thể quay những cảnh khác trước, đến cuối cùng mới quay những cảnh đánh đấm đó”.
Tào Tuấn chống khuỷu tay lên mặt bàn, lâm vào trầm tư.
“Dù sao cũng là ý kiến của nhà đầu tư, tôi cảm thấy chúng ta cần phải tôn trọng ý kiến đó. Đúng không, chủ tịch”. Nhậm Mộ lại một lần nữa ‘ngáng chân’, nói xong với Tào Tuấn liền chuyển hướng về Hạ Phong cười cười nói:
“Thần Việt, cậu hẳn là nghe qua một câu: Thân thể là vốn gốc của con người, cậu cần phải chăm sóc bản thân a. Tiến quân vào điện ảnh không thể nóng lòng nhất thời, từ từ rồi cũng sẽ đạt được.”
Hạ Phong rất muốn đánh cho hắn ta một cái. Nói dễ nghe như thế, nói trắng ra chính là chỉ muốn cậu cả đời này không thể tiếp cận đến giới điện ảnh, tốt nhất là cuốn xéo khỏi China Era Entertainment.
“Cái này.” Tào Tuấn bắt đầu do dự. Đầu tư vào [Tù đồ] lúc trước đã đốt không ít tiền. Hiện giờ nếu đổi diễn viên chẳng khác nào phải quay lại từ đầu, dù không nói đến tiền bỏ ra riêng tiến độ cũng không thể xem nhẹ.
Ông đã dự tính khoảng tháng 6, tháng 7 sang năm sẽ quay xong, thêm hậu kì khoảng đến tháng 11 mới có thể công chiếu. Kế đó là mong chờ bộ phim có thể chiếm được hào quang trong giải Hoa Ưng.
Hiện giờ đổi Hạ Phong, đối với Tào Tuấn mà nói chính là mạo hiểm. Ông không thể chắc được diễn viên mới có thể giống Hạ Phong hay không, có thể có giá trị cao một chút để chắc chắn vị trí trong giải Hoa ưng.
Trừ phi, Vi Củng Nhiên tham gia vai diễn này.
Tào Tuấn trầm mặc khiến Hạ Phong càng thêm sốt ruột, “Chủ tịch, ông là đang hoài nghi năng lực của tôi sao?”
“Đương nhiên là không rồi”. Tào Tuấn cười cười nói.
“Kĩ thuật diễn của cậu rất tốt, nhưng chúng ta cần dựa vào tình huống thực tế để tính toán. Tỷ như doanh thu phòng vé” Nhậm Mộ nhìn Hạ Phong như muốn nghiền nát hi vọng của tên tội phạm kia, tuy nhiên tên tội phạm này hiện giờ lại biến thành tên tội phạm có địa vị.
Lại là vấn đề này khiến Tào Tuấn không nghĩ ra phải nói tiếp cái gì.
“Doanh thu phòng vé?” Hạ Phong và Nhậm Mộ đều mở miệng, “Ông chủ Nhậm chỉ giới hạn doanh thu phòng vé với cấp bậc Ảnh đế thôi sao? Một bộ phim điện ảnh hay không quan trọng ai là diễn viên mà phụ thuộc vào tự thân diễn viên đó có bản lĩnh như thế nào. Nếu ông chủ Nhậm nghĩ lợi nhuận từ fans của Ảnh đế nào đó không giống với lợi nhuận từ những diễn viên như tôi thì tôi thật sự không còn lời nào để nói”.
“Theo ý tứ của Thần Nhung a. Nếu anh ta không có ý kiến gì thì tôi cũng không có ý kiến”. Tào Tuấn đem Thần Nhung làm tấm khiên khiến cả hai người đều ngậm miệng.
Nhưng mà Nhậm Mộ không chịu bỏ qua.
“Tôi là người đầu tư, đương nhiên là muốn lợi cả đôi đường” Nhậm Mộ lạnh lùng nhìn Hạ Phong, “nhưng mục đích đầu tư hàng đầu của tôi là kiếm tiền, không có doanh thu, cho dù phim có lấy được tất cả các giải Hoa ưng đi chăng nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với tôi cả.”
Hạ Phong không biết nói gì. Bạn đang �
Nhậm Mộ là người đầu tư, không phải kẻ yêu thích điện ảnh gì đó, nói về điện ảnh hay ho gì đó với anh chỉ là phí lời.
Ra khỏi văn phòng chủ tịch, Hạ Phong buồn bực, mà Nhậm Mộ lại đầy sung sướng. Cầm lịch trình với Tô Ôn xong, Hạ Phong liền chuẩn bị đi về.
“Giám đốc Bàng, trạng thái của Hàn Lăng mấy ngày nay không tốt cho lắm, anh có thể nói cho đạo diễn Hứa một chút cho cậu ấy nghỉ ngơi vài ngày được không?”
Hạ Phong đi chậm lại, đem người dán lên tường nghe lén. Văn phòng của Bàng Tùng không khóa cửa, âm thanh từ bên trong truyền qua khe cửa hẹp.
“Cậu ta làm sao vậy?”
“Còn có thể như thế nào? Không phải là bệnh cũ sao.” Lý Khả Nhạc thở dài một hơi, “đã ba năm rồi mà vẫn cứ như cũ. Tôi lo lắng sớm muộn có ngày cậu ấy hỏng mất”.
“Cậu nên dẫn cậu ta đến gặp bác sĩ tâm lý”.
“Vô dụng. Hai năm qua cậu ta đã gặp không ít bác sĩ tâm lý rồi, nhưng một chút hiệu quả cũng không có”, Lý Khả Nhạc thoáng ngừng lại, thanh âm cũng trầm mặc xuống, “nếu như lúc trước cậu ta không chia tay với Hạ Phong, có lẽ Hạ Phong cũng sẽ không lựa chọn cái chết, Hàn Lăng cũng sẽ không thống khổ như vậy…” giọng nói Lý Khả Nhạc càng về sau càng nhỏ, đến cuối cùng là im lặng.
“Đều là quá khứ cả rồi, hiện tại nói gì cũng không kịp nữa. Về phía đạo diễn Hứa tôi sẽ nói, cứ bảo Hàn Lăng nghỉ ngơi thật tốt”.
“Vâng”.
“Còn nữa, ngày giỗ Hạ Phong đừng để cậu ta đi, đối với cậu ta…”
Hạ Phong không dám lại nghe tiếp, cứ thế xoay người rời đi, giống như là sau lưng bị sài lang mãnh thú đuổi theo, càng chạy càng nhanh……
Hạ Phong tựa người lên thành giường, nhìn khắp lượt mọi người. Trong gian phòng của Thần Việt là một đống người tự xưng là họ hàng thân thích.
Chín ông chú, bốn anh họ, năm em họ, bác hai, cha nuôi… Nhìn một đống họ hàng thân thích, Hạ Phong chỉ có thể cảm thán: Người nhà của Thần Việt thật nhiều…
Giờ phút này, những người họ hàng của Thần Việt đang vui vẻ nói chuyện, không thèm đếm xỉa đến hai cái xương sườn bị gãy của người bệnh…
Từ sau lúc Hàn Lăng cố ý để cậu ngã thì đã qua hai ngày. Thần Nhung vừa nghe nói em trai thân yêu của mình phải vào bệnh viện liện chạy vội đến, không thèm để ý người bệnh có đồng ý hay không, ép buộc mang người bệnh về nhà tĩnh dưỡng.
Hai ngày này, Hạ Phong vô cùng áp lực.
Đối mặt với một đống họ hàng mình không biết chưa tính, lại còn cả ngày bị bọn họ quấy rầy, đau đầu vô cùng. Đợi đến lúc họ hàng rời đi cậu mới có thể tìm về được chút thanh tĩnh.
Nằm xuống, ánh mắt của cậu chăm chăm nhìn đèn trùm trên trần nhà không chớp mắt.
Thần gia rất có địa vị, đây là ấn tượng đầu tiên của Hạ Phong. Không nói đến biệt thự có bao nhiêu rộng lớn, chỉ cần nhìn những siêu xe xếp san sát ở gara cũng đủ để chứng minh rồi.
Tới đây hai ngày, Hạ Phong vẫn chưa thấy chủ nhân của tòa biệt thự — cha của Thần Việt. Cậu cũng chưa gặp qua Thần Truy. Nghe lời người giúp việc Hạ Phong loáng thoáng biết được, quan hệ với người nhà của Thần Việt không phải là không tốt bình thường mà là cực kì không tốt, càng không nhắc đến quan hệ với lão cha lại càng thê thảm…
Phản nghịch, khiến cho người ta đau đầu, đây là những lời nhận xét của mọi người về Thần Việt. Dường như từ nhỏ đến lớn không ai quản được tên phản nghịch trời sinh này, ngoại trừ Thần phu nhân đã khuất.
Mẹ của Thần Việt, Doãn Sơ, là một người phụ nữ ôn nhu. Điểm này Hạ Phông có thể nhìn ra theo ảnh chụp. Trên đầu giường để tấm ảnh chụp hai mẹ con, Doãn Sơ ôm Thần Việt khoảng ba tuổi, dáng vẻ hạnh phúc khiến Hạ Phong không khỏi ngắm nhìn. Ngược lại Thần Việt có vẻ trề môi, rất không tình nguyện.
Cửa phòng mở.
“Mời vào”.
Bước vào là bác quản gia khoảng chừng 40 tuổi.
“Tam thiếu gia, công ty cậu vừa gọi điện thoại đến nói mời cậu về công ty một chuyến”.
“Cháu biết rồi”.
Hạ Phong chậm rãi bò lên, thay đổi quần áo xong xuôi mới khởi hành. Đến gara, nhìn hàng siêu xe xếp chỉnh tề không khỏi khiến hai mắt Hạ Phong sáng lên.
Nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc Hạ Phong chọn một chiếc Ferrari màu bạc không quá nổi bật.
Cầm tay lái, tâm tình Hạ Phong tựa như tốc độ xe, chạy càng nhanh càng hưng phấn. Nhìn cảnh vật hai bên cấp tốc lùi về phía sau, cậu nghĩ trọng sinh thành Thần Việt cũng không phải quá bi ai… Tối thiểu nhất, những chiếc xe dưới gara kia dù cậu có tích cóp cả đời cũng không đủ để mua chúng.
Đến công ty, người đầu tiên cậu nhìn thấy không phải Tô Ôn mà là Bàng Tùng.
“Vài ngày không thấy bộ dáng tiểu tử nhà cậu không khác gì đại gia a!” Bàng Tùng vừa thấy Hạ Phong không nhịn được liền trêu trọc cậu. Không nghĩ tới cái tên tiểu tử mà anh dùng trăm phương ngàn kế lôi vào công ty hóa ra lại là kẻ siêu giàu có, thật sự là nước biển không thể đo bằng đấu.
Ngày hôm qua, Tào Tuấn nói với anh, Thần Việt không những là em trai của nhà đầu tư thứ ba cho [Tù đồ], hơn nữa còn là con trai của Thần Hánh, dù bị đánh chết anh cũng không dám tin cái thằng nhóc ngồi tù hai năm kia lại có lai lịch như vậy.
Thần Hách có địa vị gì? Theo lời Bàng Tùng mà nói chính là: Có lai lịch lớn. Cụ nội của thần Hách có thể được coi là một trong số những người đỡ đầu cho Hắc đạo thời Dân quốc, ông nội lại từng là Đại úy Hải quân, mà cha là lão đại trong thương trường. Đại khái khoảng 70 năm trước, cả gia tộc tẩy trắng sau liền di cư sang nước ngoài. Đến khoảng 30 năm trở lại đây, Thần Hách mới chuyển dần về nước.
Có thể nhiều người không biết đến cái tên Thần Hách nhưng tên Edward Chen lại tiếng tăm lừng lẫy, mà Bàng Tùng biết rõ Thần Hách có ba đứa con trai nhưng hoàn toàn không nghĩ tới Thần Việt chính là Vincent Chen.
“Giám đốc Bàng, đại gia này không phải vẫn dưới tay anh sao”. Hạ Phong tháo kính râm, nở nụ cười.
“Tôi làm sao dám đem Phật sống nhà cậu làm thủ hạ mình a? Muốn ôm đùi cậu còn không kịp!” Bàng Tùng vỗ vỗ bả vai cậu, cảm khái nói: “Tôi thật hối hận”.
Hạ Phong không rõ, liền hỏi: “Anh hối hận cái gì?”
“Tôi hối hận sao không kí thêm với cậu nhiều hơn vài năm. Nếu có một ngày lão đại cậu rời khỏi giới giải trí không biết chừng lại giao ra một đống tiền đền bù thanh lý hợp đồng. Đến lúc đó, China Era Entertainment có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận a!”
“…… China Era Entertainment có được nhân tài như ông lợi nhuận không nhiều quả thực rất khó”.
“Cảm ơn đã khen ngợi”.
“……”
Cùng Bàng Tùng nói chuyện xong, Hạ Phong dựa theo lời anh mà đến tầng 36, văn phòng chủ tịch. Vừa mở cửa đã nhìn thấy ông chủ Nhậm ngồi bắt chéo chân, bộ dáng đầy nhàn nhã. Còn Tào Tuấn an vị trên ghế chủ tịch.
“Chủ tịch, ông chủ Nhậm.” Hạ Phong chào hai người.
Tào Tuấn ngẩng đầu lên nhìn cậu một chút, gật gật đầu.
Nhậm Mộ vẫn giả không nghe thấy, bộ dạng “Ta không để ý đến ngươi”
“Ngồi.” Tào Tuấn chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh Nhậm Mộ.
Hạ Phong nhìn thoáng qua Nhậm Mộ, đặt mông ngồi xuống.
Nhậm Mộ ngồi bên cạnh liếc nhìn cậu nhưng không nói gì. Hạ Phong nghĩ, nếu được Nhậm Mộ nhất định sẽ lấy chân đá văng mình khiến mình lăn mấy vòng.
“Bảo cậu đến là vì chuyện của [Tù đồ]. Cậu bị gãy hai cái xương sườn, không thích hợp diễn tiếp. Tôi đã cùng Thần Nhung thương lượng, nếu cậu đồng ý chúng tôi sẽ tìm người thay thế vị trí của cậu.”
“Không được!” Hạ Phong nói đầy dứt khoát, không có một chút nhượng bộ. Khó có cơ hội được thân cận Hàn Lăng, cậu sao có thể buông cho được? Hơn nữa lỡ mất cơ hội này ai biết phải chờ tới lúc nào mới có được cơ hội tiếp theo.
Tào Tuấn không nói gì.
Nếu không phải Thần Việt là con Thần Hách, cộng thêm Thần Nhung đã nhờ vả, ông cũng không muốn lãng phí diễn viên bẩm sinh này, không chừng sang năm có thể giành được giải Diễn viên trẻ triển vọng, may mắn còn có thể giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc.
Tào Tuấn muốn có một Ảnh đế nữa, một Ảnh đế bất đồng với Hàn Lăng. Xuất thân hiển hách, bề ngoài anh tuấn, kĩ thuật diễn tinh xảo, ba điểm này đủ để tất cả mọi người chú mục, mà Thần Việt lại đủ cả ba.
Nếu như nói Hàn Lăng đại biểu cho người đàn ông tốt thì Thần Việt chính là loại hình bad boy. Quá khứ phản nghịch, quan hệ gia đình rối loạn, còn có thứ gì có thể hấp dẫn hơn chứ?
“Về phía Thần Nhung tôi sẽ tự mình nói với anh ấy, hi vọng chủ tịch sẽ cho tôi một cơ hội nữa”. Có một anh trai quan tâm chăm sóc mình là chuyện tốt, nhưng nếu chăm sóc quá độ thực sự rất phiền toái. “Những cảnh đánh nhau không nhất thiết phải quay luôn, không phải sao? Chúng ta có thể quay những cảnh khác trước, đến cuối cùng mới quay những cảnh đánh đấm đó”.
Tào Tuấn chống khuỷu tay lên mặt bàn, lâm vào trầm tư.
“Dù sao cũng là ý kiến của nhà đầu tư, tôi cảm thấy chúng ta cần phải tôn trọng ý kiến đó. Đúng không, chủ tịch”. Nhậm Mộ lại một lần nữa ‘ngáng chân’, nói xong với Tào Tuấn liền chuyển hướng về Hạ Phong cười cười nói:
“Thần Việt, cậu hẳn là nghe qua một câu: Thân thể là vốn gốc của con người, cậu cần phải chăm sóc bản thân a. Tiến quân vào điện ảnh không thể nóng lòng nhất thời, từ từ rồi cũng sẽ đạt được.”
Hạ Phong rất muốn đánh cho hắn ta một cái. Nói dễ nghe như thế, nói trắng ra chính là chỉ muốn cậu cả đời này không thể tiếp cận đến giới điện ảnh, tốt nhất là cuốn xéo khỏi China Era Entertainment.
“Cái này.” Tào Tuấn bắt đầu do dự. Đầu tư vào [Tù đồ] lúc trước đã đốt không ít tiền. Hiện giờ nếu đổi diễn viên chẳng khác nào phải quay lại từ đầu, dù không nói đến tiền bỏ ra riêng tiến độ cũng không thể xem nhẹ.
Ông đã dự tính khoảng tháng 6, tháng 7 sang năm sẽ quay xong, thêm hậu kì khoảng đến tháng 11 mới có thể công chiếu. Kế đó là mong chờ bộ phim có thể chiếm được hào quang trong giải Hoa Ưng.
Hiện giờ đổi Hạ Phong, đối với Tào Tuấn mà nói chính là mạo hiểm. Ông không thể chắc được diễn viên mới có thể giống Hạ Phong hay không, có thể có giá trị cao một chút để chắc chắn vị trí trong giải Hoa ưng.
Trừ phi, Vi Củng Nhiên tham gia vai diễn này.
Tào Tuấn trầm mặc khiến Hạ Phong càng thêm sốt ruột, “Chủ tịch, ông là đang hoài nghi năng lực của tôi sao?”
“Đương nhiên là không rồi”. Tào Tuấn cười cười nói.
“Kĩ thuật diễn của cậu rất tốt, nhưng chúng ta cần dựa vào tình huống thực tế để tính toán. Tỷ như doanh thu phòng vé” Nhậm Mộ nhìn Hạ Phong như muốn nghiền nát hi vọng của tên tội phạm kia, tuy nhiên tên tội phạm này hiện giờ lại biến thành tên tội phạm có địa vị.
Lại là vấn đề này khiến Tào Tuấn không nghĩ ra phải nói tiếp cái gì.
“Doanh thu phòng vé?” Hạ Phong và Nhậm Mộ đều mở miệng, “Ông chủ Nhậm chỉ giới hạn doanh thu phòng vé với cấp bậc Ảnh đế thôi sao? Một bộ phim điện ảnh hay không quan trọng ai là diễn viên mà phụ thuộc vào tự thân diễn viên đó có bản lĩnh như thế nào. Nếu ông chủ Nhậm nghĩ lợi nhuận từ fans của Ảnh đế nào đó không giống với lợi nhuận từ những diễn viên như tôi thì tôi thật sự không còn lời nào để nói”.
“Theo ý tứ của Thần Nhung a. Nếu anh ta không có ý kiến gì thì tôi cũng không có ý kiến”. Tào Tuấn đem Thần Nhung làm tấm khiên khiến cả hai người đều ngậm miệng.
Nhưng mà Nhậm Mộ không chịu bỏ qua.
“Tôi là người đầu tư, đương nhiên là muốn lợi cả đôi đường” Nhậm Mộ lạnh lùng nhìn Hạ Phong, “nhưng mục đích đầu tư hàng đầu của tôi là kiếm tiền, không có doanh thu, cho dù phim có lấy được tất cả các giải Hoa ưng đi chăng nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với tôi cả.”
Hạ Phong không biết nói gì. Bạn đang �
Nhậm Mộ là người đầu tư, không phải kẻ yêu thích điện ảnh gì đó, nói về điện ảnh hay ho gì đó với anh chỉ là phí lời.
Ra khỏi văn phòng chủ tịch, Hạ Phong buồn bực, mà Nhậm Mộ lại đầy sung sướng. Cầm lịch trình với Tô Ôn xong, Hạ Phong liền chuẩn bị đi về.
“Giám đốc Bàng, trạng thái của Hàn Lăng mấy ngày nay không tốt cho lắm, anh có thể nói cho đạo diễn Hứa một chút cho cậu ấy nghỉ ngơi vài ngày được không?”
Hạ Phong đi chậm lại, đem người dán lên tường nghe lén. Văn phòng của Bàng Tùng không khóa cửa, âm thanh từ bên trong truyền qua khe cửa hẹp.
“Cậu ta làm sao vậy?”
“Còn có thể như thế nào? Không phải là bệnh cũ sao.” Lý Khả Nhạc thở dài một hơi, “đã ba năm rồi mà vẫn cứ như cũ. Tôi lo lắng sớm muộn có ngày cậu ấy hỏng mất”.
“Cậu nên dẫn cậu ta đến gặp bác sĩ tâm lý”.
“Vô dụng. Hai năm qua cậu ta đã gặp không ít bác sĩ tâm lý rồi, nhưng một chút hiệu quả cũng không có”, Lý Khả Nhạc thoáng ngừng lại, thanh âm cũng trầm mặc xuống, “nếu như lúc trước cậu ta không chia tay với Hạ Phong, có lẽ Hạ Phong cũng sẽ không lựa chọn cái chết, Hàn Lăng cũng sẽ không thống khổ như vậy…” giọng nói Lý Khả Nhạc càng về sau càng nhỏ, đến cuối cùng là im lặng.
“Đều là quá khứ cả rồi, hiện tại nói gì cũng không kịp nữa. Về phía đạo diễn Hứa tôi sẽ nói, cứ bảo Hàn Lăng nghỉ ngơi thật tốt”.
“Vâng”.
“Còn nữa, ngày giỗ Hạ Phong đừng để cậu ta đi, đối với cậu ta…”
Hạ Phong không dám lại nghe tiếp, cứ thế xoay người rời đi, giống như là sau lưng bị sài lang mãnh thú đuổi theo, càng chạy càng nhanh……