Chương : 28
Hạ Phong nằm trên giường, vừa nghĩ đến từ nay về sau phải đối đầu với Thần Hách, đầu cậu lại đau không chịu được. Lúc này Thần Hách bảo cậu rời khỏi giới giải trí, nếu ngoan ngoãn nghe lời, chỉ sợ tiếp theo ông sẽ bắt cậu cưới vợ về cũng nên.
Cậu lấy trên đầu giường mấy tấm ảnh của Thần Việt.
“Tiểu Việt, anh vào được không?” Ngoài cửa Thần Nhung gõ cửa, cũng không đợi đồng ý đã mở cửa bước vào. Thấy Hạ Phong đang cầm ảnh, anh nói “Lại xem mấy tấm ảnh này?”
Lại? Hạ Phong nhìn anh, trong lòng thầm xác định: Chẳng lẽ trước kia Thần Việt thích xem lắm sao?
“Như thế nào? Khó chịu trong lòng?” Thần Nhung đi tới, ôm lấy vai cậu, “Làm chuyện mình thích là được rồi, không cần quan tâm cha nghĩ gì cả”.
Hạ Phong có điểm kì quái nhìn anh hai. Anh cũng làm trái lời Thần Hách sao? Tại sao người cha độc tài lại có đứa con trai sáng suốt như vậy?
“Làm sao vậy? Sao lại nhìn anh như thế?” Thần Nhung lấy tay xoa đầu Hạ Phong, trùng hợp sờ đến một vết thương còn chưa liền sẹo trên đấy khiến Hạ hít vào một hơi.
“Còn đau sao?”
“Nói nhảm! Anh cứ thử đi rồi sẽ biết!” Bị cục gạch to đùng đập vào, không thành cái lỗ đã là không tệ rồi, nhưng đau thì không thoát được.
“Anh còn tưởng rằng em quen rồi”.
Loại chuyện này sao có thể quen? Mệt cậu nói ra. Chờ một chút, Thần Nhung nói quen rồi? Đây là chuyện gì xảy ra? Đây là chuyện gì? Mi Hạ Phong nhăn lại thành hình chữ xuyên (川), mê mang hỏi:
“Trước kia em hay bị đánh vỡ đầu sao?”
Thần Nhung mỉm cười gật đầu: “Ừ”
Hạ Phong ngẫm nghĩ, cảm thấy Thần Việt không bị biến thành ngu ngốc quả thực rất không dễ dàng.
Đột nhiên cậu cảm thấy vô cùng hứng thú với Thần Việt, muốn biết vì sao Thần Việt lại phản nghịch như vậy, còn có chuyện của cậu và Quý Trọng hết thảy là như thế nào.
“Thần Nhung, anh nói cho em chuyện trước kia của em đi, còn có chuyện gia đình mình nữa”.
Rất rõ ràng, Thần Nhung do dự.
Rốt cục, dưới cái nhìn chằm chằm của Hạ Phong, anh chậm rãi mở miệng.
……
……
Hạ Phong chống hai tay trên giường, nhìn Thần Nhung chậm rãi đi ra. Sinh tại loại gia đình này, chẳng những cậu không có lựa chọn, Thần Việt cũng không có lựa chọn.
Chuyện xưa bắt đầu từ thời kì Dân quốc.
Thần gia ban đầu là gia đình hắc đạo, sau khi di cư ra nước ngoài sau cuộc sống có thể coi như là an phận thủ thường. 24 năm trước, Vincent Chen, đứa chắt thứ 12 của cụ cố Thần Dục ra đời, tên Việt.
Bốn năm sau, Thần Hách từ quân doanh trở về, yêu cầu ly hôn, nguyên nhân là vì bên ngoài có người khác. Không còn con đường nào khác, Doãn Sơ trở nên điên điên khùng khùng, không ngừng cùng ông khắc khẩu, còn lấy con ra uy hiếp. Rốt cục đến một ngày, Doãn Sơ từ ban công nhảy xuống…
Đại khái là từ thời điểm ấy, Thần Việt liền chậm rãi thống hận cha mình. Năm 16 tuổi, cậu gặp được người bạn mà Thần Truy dẫn về — Quý Trọng.
Thần Nhung chưa nói cho cậu biết tình cảm giữa Thần Việt và Quý Trọng nảy sinh từ lúc nào, nhưng lúc chuyện tình cảm hai người công khai sau, tất cả đều sợ ngây người. Nhất là Thần Truy, quả thực là gần như phát điên. Mà Thần Hách thì giận tím mặt, ép buộc Quý Trọng phải chia tay con trai mình. Quý Trọng không còn cách nào khác phải chia tay Thần Việt. Hai tháng sau, Quý Trọng bị trúng đạn chết ở Nam Mĩ. Lúc ấy, Thần Việt đang ở bên cạnh Qúy Trọng.
Về nước không đến hai tháng, Thần Việt liền mất tăm mất tích, thẳng đến lúc xảy ra tai nạn xe cộ….
“Vì sao Thần Truy lại hận em như vậy? Vì em cùng bạn thân của anh ta có quan hệ nên không thể tiếp nhận được?” Lúc ấy, Hạ Phong nói ra nghi vấn của mình.
Thần Việt là em trai của Thần Truy, dù thế nào anh ta cũng không thể đối đãi với em trai mình như vậy.
“Hận?” Thần Nhung cười, “Chính xác thì, Thần Truy đối với em vừa yêu lại vừa hận. Tuy là anh ấy có lúc nói mấy lời độc ác lại xấu tính, nhưng tóm lại, từ đáy lòng anh ấy vẫn quan tâm đến em. Lúc em gây ra tai nạn xe cộ, anh vẫn luôn ở bên cạnh em. Hận em là vì Quý Trọng chết”.
“Quan hệ của anh ấy cùng Quý Trọng rốt cuộc là như thế nào?” Trực giác của Hạ Phong cho biết, quan hệ của hai người không chỉ giới hạn trong bạn bè, dường như sâu bên trong còn có gì đó.
“Thần Truy đã thích Quý Trọng rất nhiều năm”. Thần Nhung rũ mắt, lông mi dài khẽ run lên, “Nhưng anh ấy đem phần cảm tình kia che dấu rất tốt, nói cẩn thận vẫn không đủ. Nếu không phải anh là em song sinh của anh ấy, có thể cảm giác được phần cảm tình này, chỉ sợ đời này không có ai biết được”.
Chuyện về gia đình này làm cho người ta triệt để không nói gì.
Nhìn đèm chùm treo trên đỉnh đầu, Hạ Phong kéo chăn lên đi ngủ.
Thần Nhung đặt tay tại tay nắm cửa, nhìn em trai qua khe cửa rồi chậm rãi đóng cửa lại…
Dọc theo hành lang, Thần Nhung bước từng bước về phía phòng ngủ của mình. Lúc qua phòng của Thần Truy, anh không khỏi nhìn vào. Từ sau khi Quý Trọng chết, Thần Truy không về nhà ngủ nữa, cho dù phải đến cũng chỉ vội vàng đến rồi vội vàng rời đi…
Ở trong nhà ngốc bốn năm ngày, Hạ Phong lại chạy đến trường quay. Thần Nhung nghe cậu nói liền gật đầu đáp ứng cậu quay phim. Về phần tên độc tài kia (tức Thần Hách =3=), anh bảo Hạ Phong không cần lo lắng, chuyện này tự anh sẽ lo.
Vừa vào trường quay, Hạ Phong đã cảm thấy không khí ở nơi này không khác gì trong nhà tang lễ. Kéo một nhân viên công tác hỏi thăm mới biết Hứa đạo diễn mấy hôm nay như ăn phải thuốc súng, lúc nào cũng cướp cò. Lời nào cũng khiến vô số diễn viên bị ‘trúng đạn’.
Nam số 1 bị thương không diễn được, nam số 2 lại đang nghỉ ngơi, bộ phim đã mấy ngày không có tiến triển gì, đạo diễn Hứa không phát điên mới là lạ. Hạ Phong còn chưa đến hiện trường quay phim đã nghe thấy tiếng đạo diễn rít gào từ xa.
“…Tôi mời các anh các chị đến là để bán quan tài sao?… bày ra biểu cảm khác xem nào, đừng có bày ra cái mặt cha vừa mới chết muốn chạy về nhà báo hiếu kia nữa!”
….Cần phải ác như vậy sao? Mồ hôi lạnh chảy ầm ầm trên trán Hạ Phong, nghĩ thầm sợ rằng hôm nay mình không thể chạy thoát kiếp nạn này.
Lúc Hạ Phong xuất hiện, mọi người tựa như nhìn thấy Chúa cứu thế, hai mắt sáng ngời.
“Đạo diễn Hứa, tôi đã trở lại”. Hạ Phong nói đầy nịnh nọt, hi vọng có thể hoãn hoãn cơn giận của Hứa Hoa.
Vừa nhìn thấy cậu, đại đạo diễn Hứa Hoa liền phun ra một câu: “Còn chưa cút đi hóa trang! Muốn tôi tự hầu hạ cậu sao?!”
Ngày hôm nay, nhờ có Hạ Phong, cơn tức giận của Hứa đạo diễn mới dần dịu xuống…
Kết thúc công việc, Hạ Phong không vội vã trở lại nhà họ Thần mà lựa chọn một đoạn đường vắng để đi bão. Tả Tuyền Sơn không thể đi, chỉ có thể đi trên đường lớn.
Đi trên đường lớn, Hạ Phong sờ sờ túi phát hiện bao thuốc mình bỏ vào hôm trước không thấy. Nhìn bốn phía, cũng không thấy cửa hàng siêu thị gì.
Vòng đi vòng lại một hồi rốt cuộc mới tìm được một siêu thị chưa đóng cửa. Đỗ xe xong, Hạ Phong đẩy cửa xuống xe.
Nhìn bốn phía, cậu lại nhìn thấy một chiếc SLS xuất hiện trong tầm mắt. Mà ngồi ngay đầu xe không phải ai khác chính là Nhậm Mộ. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào tên tội phạm nửa đêm không trở về nhà, tựa hồ muốn ra đánh người.
Lúc này có thể nhìn thấy Nhậm Mộ, thật sự là gặp quỷ. Hạ Phong trợn mắt nhìn hắn sau đó nghênh ngang đi vào siêu thị.
Ra khỏi cửa siêu thị, Hạ Phong miệng ngậm một điếu thuốc, tay bật lửa. Còn chưa kịp rít một ngụm cả người đã bị túm đi.
“Buông ra!” Hạ Phong dùng sức giẫy khỏi Nhậm Mộ nhưng chỉ phí sức. Hai người hình thể không khác biệt lắm, thân cao cũng không thua kém nhưng sức lực lại kém xa. Hạ Phong giống như học sinh tiểu học đang liều mạng chạy trốn khỏi thầy giáo.
Nhậm Mộ làm như không nghe thấy, đem Hạ Phong nhét vào trong xe như nhét khối bông.
Hạ Phong định chui ra đã bị Nhậm Mộ đè đầu kéo về. Sau mấy lần giãy dụa, Hạ Phong đành phải buông tha,
Nhậm Mộ lên xe liền khóa hết cửa trước cửa sau, khiến Hạ Phong dù muốn cũng không chạy thoát được.
“Anh muốn làm cái gì!” Hạ Phong rít gào. Cái tên biến thái này, nửa đêm nửa hôm đem mình vào trong xe của hắn, không biết muốn làm gì.
“Nếu không muốn chết thì câm miệng!” Nhậm Mộ hung hăng quét mắt nhìn cậu một cái, sau đó khởi động xe. Nhưng đã quá muộn, tiếng kêu của Hạ Phong đã đem vài người đến.
Những người này vây quanh xe Nhậm Mộ, bộ dáng côn đồ.
Hạ Phong nhìn ra ngoài, hơn mười thước phía trước có vài chiếc xe.
Tam gia…
Không cần để cho ta lại nhìn thấy cậu, lời này Tam gia từng nói, Hạ Phong nhìn sang Nhậm Mộ, người ngồi bên cạnh mặt không biểu tình. Khả năng chạy thoát không lớn, anh liền tắt máy.
“Tiểu minh tinh, chúng ta lại gặp nhau”. Người nói chuyện là Cát Thiên Minh, vẻ mặt cười hiền lành, Hạ Phong vừa nhìn liền đoán được người này hẳn đang rất muốn đánh mình một trận.
“Đúng a, thật là trùng hợp. Mọi người là từ Tả Tuyền Sơn về sao ? Đã muộn như thế này anh nên trở về nhà. Bằng không hai đứa con ở nhà lại lo lắng”.
Cát Thiên Minh lập tức nheo mắt lại: “Cậu điều tra tôi?!”
“Không có. Tôi sao dám điều tra anh? Chỉ là muốn làm quen một chút lẫn nhau thôi”. Hạ Phong cười cười. Anh ta đánh giá để đi điều tra sao? Cát Thiên Minh từng có mấy người cha cậu cũng biết, điều tra quả thực là một chuyện phí tiền.
Nhậm Mộ thấy Hạ Phong còn muốn nói tiến liền đổ mồ hôi lạnh. Cho dù cha tên này là Thần Hách, cho dù nhà tên này rất có thế lực, cho dù nhà tên này từng ở trong hắc đạo, nhưng có biết rồng dù có mạnh mẽ nhưng vẫn thua bọn rắn nhà không hả? Kiêu ngạo như thế đúng là muốn chết.
Cắn răng, Nhậm Mộ thấp giọng nói: “Thần Việt, có phải nói ít một câu thì sẽ chết không hả?”
Hạ Phong chỉ cười mà không nói gì.
Nhậm Mộ mở trần xe, nói với Cát Thiên Minh: “Cát Thiên Minh, nói với Tam gia, hôm nay coi như nể mặt tôi, đừng so đo với tên hỗn đản này”.
“Hỗn đản?” Hạ Phong chỉ vào mình, “Tôi?” Nguồn :
Nhậm Mộ quay đầu, phun ra một câu với Hạ Phong: “Shut up!”
Cát Thiên Minh rơi vào thế khó xử.
“Trở về nói cho Tam gia, hôm nay tôi tuyệt đối muốn dẫn người đi”.
Hạ Phong ngây người, trừng to mắt nhìn Nhậm Mộ. Người này hôm nay đầu óc bị chập hay sao vậy? Bình thường đều nhìn mình không vừa mắt mà hôm nay cứ như uống nhầm thuốc?
Cát Thiên Minh đem lời nói cho Tam gia. Một lát sau, trở về nói Tam gia muốn bọn họ đến. Nhậm Mộ liền lái xe sang.
“Cho ta một lý do”. Tam gia ngồi trong xe nói, nhìn thoáng qua Nhậm Mộ, lại quét mắt nhìn Hạ Phong.
“Không có lý do gì cả”.
“Nhậm Mộ, đây là đáp án của cậu?” Giọng nói Tam gia nghe rất không vui.
Hạ Phong vỗ vỗ đầu, biết rõ đên nay chỉ dựa vào Nhậm Mộ thực sự rất khó thoát thân. Tam gia người đông thế mạnh, cho dù Nhậm Mộ đêm nay uống nhầm thuốc đứng về phía mình cũng rất khó tìm được đường sống.
Thời khắc mấu chốt chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhắm mắt lại, Hạ Phong hít một hơi thật sâu.
It’s show time!
Nhậm Mộ do dự một chút, vừa định nói Hạ Phong liền vượt lên.
“Bởi vì một người đã chết hai năm, Tam gia trọng tình trọng nghĩa tôi rất bội phục”. Hạ Phong mở to mắt, chuyển hướng về phía Tam gia, “nhưng đem tức giận của ngài phát tiết trên người tôi, Hạ Phong có thể từ trong quan tài nhảy ra báo mộng cho ngài biết là anh ta cảm kích ngài sao? Tam gia, ai cũng có lúc hồ đồ, việc gì cũng có giới hạn của nó. Ngài đến đánh tôi một lần, tôi có thể lý giải vì cho anh em của ngài hả giận. Nhưng nếu còn có lần tiếp theo, tôi có thể không chút do dự phản kháng.
Tam gia nở nụ cười, cầm xì gà trong tay.
“Tiểu tử, khẩu khí rất lớn. Biết mình đang ở trên địa bàn của ai không?” rồi chỉ chỉ vào lồng ngực của mình, chậm rãi nói: “Của tôi”.
Hạ Phong biết rõ đây là địa bàn của Tam gia dùng máu đổi về. Trên người Tam gia không có chỗ nào lành lặn, không phải vết sẹo thì la vết đạn. Khoa trương mà nói Tam gia chính là bố già của vùng này.
Hạ Phong cũng không vội trả lời mà đốt một điếu thuốc, động tác chậm rãi, đến Nhậm Mộ cũng hoài nghi cậu ta không biết nên không trả lời.
Đối phó với loại người từng trải này, sốt ruột cũng vô dụng. Ngay lúc Nhậm Mộ muốn phân tán lực chú ý của Tam gia, Hạ Phong mở miệng.
“Thật không?” cậu đem tàn thuốc gẩy ra ngoài, sau đó lại ngậm trong miệng. Nhìn Tam gia thở một ngụm khói: “Bảy năm trước, nơi này là địa bàn của cụ nội tôi. Tôi nghĩ ông ấy nhất định hi vọng con cháu của ông thay ông thu lại những khu vực đã mất. Tôi đặc biệt thích thủ đoạn của cụ nội, dùng bạo lực áp chế bạo lực”.
Dùng bạo lực áp chế bạo lực, văn vẻ mà nói chính là cảnh giới cao nhất của bạo lực. Trong hắc đạo nào có người rảnh rỗi giảng đạo lý?
Tam gia nheo mắt, không khói đánh giá lại người trẻ tuổi xuất khẩu ngông cuồng này: “Thần Dục là cụ nội của cậu? Tôi nhớ cậu từng nói mình tên là Hạ Việt”. Người trẻ tuổi này từng xuất hiện trước mặt mình nói muốn đua xe.
Tam gia có trí nhớ tốt, điểm này, Hạ Phong không quên điều quên.
“Tên gọi khác của tội đúng là Hạ Việt” cậu mở miệng, “bất quá tôi còn có một tên gọi khác, Thần Việt. Thần Dục chính là cụ nội của tôi. Có cụ nội như vậy, tôi vẫn luôn lấy làm tự hào. Tam gia, hôm nào đó tôi nhất định sẽ mời chú bác của tôi đến tiếp chuyện. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tôi còn sống trở về. Bất quá, nếu mạng của tôi có thể đổi được mạng của Tam gia cũng không tính là quá tệ, nhỉ?”
Tam gia đưa mắt nhìn Nhậm Mộ, hi vọng cậu xác minh thân phận tên tiểu tử này.
Nhậm Mộ mở mắt nhìn Hạ Phong: “Đúng là cháu của Thần Dục, là con trai của thương gia Edward Chen”.
Nghe nói như vậy, Hạ Phong xem như có hiểu biết thêm về Thần Hách, Có người cha này mà không phải dựa vào cụ nội đã chết mấy chục năm, cậu cảm giác lo lắng của mình thật dư thừa. Cậu đem điếu thuốc bắn ra ngoài, hướng về phía Tam gia thở một ngụm khói. Khói trắng bay về phía Tam gia, thủ hạ dường như nhịn không được, đi tới, tựa hồ muốn đem Hạ Phong từ cửa sổ xe túm ra.
Hạ Phong vặn tay người đấy.
Răng rắc một tiếng, xương gãy.
Người nọ thống khổ chạy sang một bên, không dám thốt ra tiếng nào.
Hạ Phong tựa đầu ra ngoài, Tam gia cách chưa đầy một mét, xấu xa thấp giọng cười, “Tam gia, lùi một bước trời cao biển rộng. Tất cả mọi người đều là dân anh chị, làm gì phải cương như vậy?”
Tam gia hơi cúi đầu, lúc sau ngẩng lên, cười sáng lạn. Dùng âm điệu cực thấp trả lời: “Cho dù hôm nay cậu chết, cậu cảm thấy cha cậu có thể tìm được thi thể sao?” Thật lâu không bị người uy hiếp, bị tên tiểu tử Thần Việt này làm như vậy, ông cảm thấy mình như trở lại rất nhiều năm trước.
“Theo tôi được biết, Tam gia đã có rất nhiều năm không động tay động chân, tôi sợ tay chân ngài không chịu được”. Cậu gãi gãi tóc. “Còn có một chuyện, cha tôi đã sớm nghĩ đến. Ông sợ tên phản nghịch như tôi chết không tìm thấy thi thể nên trong xe đã lắp một máy định vị vệ tinh. A~ xe của tôi ở ngay đằng sau. Phòng chừng trên người tôi cũng có thiết bị gì đó, Tam gia nếu muốn động thủ thì xin mời”.
Hạ Phong ngồi ngay ngắn trên ghế, chờ Tam gia trả lời, đến như vậy mà còn không dọa được Tam gia, chỉ có thể nói kĩ thuật diễn của cậu quá tệ. Cái gì máy định vị vệ tinh, chính là chuyện bịa.
Tam gia nở nụ cười, phủi tay.
“Thần Việt, tôi sẽ nhớ kĩ cậu”.
Cậu lấy trên đầu giường mấy tấm ảnh của Thần Việt.
“Tiểu Việt, anh vào được không?” Ngoài cửa Thần Nhung gõ cửa, cũng không đợi đồng ý đã mở cửa bước vào. Thấy Hạ Phong đang cầm ảnh, anh nói “Lại xem mấy tấm ảnh này?”
Lại? Hạ Phong nhìn anh, trong lòng thầm xác định: Chẳng lẽ trước kia Thần Việt thích xem lắm sao?
“Như thế nào? Khó chịu trong lòng?” Thần Nhung đi tới, ôm lấy vai cậu, “Làm chuyện mình thích là được rồi, không cần quan tâm cha nghĩ gì cả”.
Hạ Phong có điểm kì quái nhìn anh hai. Anh cũng làm trái lời Thần Hách sao? Tại sao người cha độc tài lại có đứa con trai sáng suốt như vậy?
“Làm sao vậy? Sao lại nhìn anh như thế?” Thần Nhung lấy tay xoa đầu Hạ Phong, trùng hợp sờ đến một vết thương còn chưa liền sẹo trên đấy khiến Hạ hít vào một hơi.
“Còn đau sao?”
“Nói nhảm! Anh cứ thử đi rồi sẽ biết!” Bị cục gạch to đùng đập vào, không thành cái lỗ đã là không tệ rồi, nhưng đau thì không thoát được.
“Anh còn tưởng rằng em quen rồi”.
Loại chuyện này sao có thể quen? Mệt cậu nói ra. Chờ một chút, Thần Nhung nói quen rồi? Đây là chuyện gì xảy ra? Đây là chuyện gì? Mi Hạ Phong nhăn lại thành hình chữ xuyên (川), mê mang hỏi:
“Trước kia em hay bị đánh vỡ đầu sao?”
Thần Nhung mỉm cười gật đầu: “Ừ”
Hạ Phong ngẫm nghĩ, cảm thấy Thần Việt không bị biến thành ngu ngốc quả thực rất không dễ dàng.
Đột nhiên cậu cảm thấy vô cùng hứng thú với Thần Việt, muốn biết vì sao Thần Việt lại phản nghịch như vậy, còn có chuyện của cậu và Quý Trọng hết thảy là như thế nào.
“Thần Nhung, anh nói cho em chuyện trước kia của em đi, còn có chuyện gia đình mình nữa”.
Rất rõ ràng, Thần Nhung do dự.
Rốt cục, dưới cái nhìn chằm chằm của Hạ Phong, anh chậm rãi mở miệng.
……
……
Hạ Phong chống hai tay trên giường, nhìn Thần Nhung chậm rãi đi ra. Sinh tại loại gia đình này, chẳng những cậu không có lựa chọn, Thần Việt cũng không có lựa chọn.
Chuyện xưa bắt đầu từ thời kì Dân quốc.
Thần gia ban đầu là gia đình hắc đạo, sau khi di cư ra nước ngoài sau cuộc sống có thể coi như là an phận thủ thường. 24 năm trước, Vincent Chen, đứa chắt thứ 12 của cụ cố Thần Dục ra đời, tên Việt.
Bốn năm sau, Thần Hách từ quân doanh trở về, yêu cầu ly hôn, nguyên nhân là vì bên ngoài có người khác. Không còn con đường nào khác, Doãn Sơ trở nên điên điên khùng khùng, không ngừng cùng ông khắc khẩu, còn lấy con ra uy hiếp. Rốt cục đến một ngày, Doãn Sơ từ ban công nhảy xuống…
Đại khái là từ thời điểm ấy, Thần Việt liền chậm rãi thống hận cha mình. Năm 16 tuổi, cậu gặp được người bạn mà Thần Truy dẫn về — Quý Trọng.
Thần Nhung chưa nói cho cậu biết tình cảm giữa Thần Việt và Quý Trọng nảy sinh từ lúc nào, nhưng lúc chuyện tình cảm hai người công khai sau, tất cả đều sợ ngây người. Nhất là Thần Truy, quả thực là gần như phát điên. Mà Thần Hách thì giận tím mặt, ép buộc Quý Trọng phải chia tay con trai mình. Quý Trọng không còn cách nào khác phải chia tay Thần Việt. Hai tháng sau, Quý Trọng bị trúng đạn chết ở Nam Mĩ. Lúc ấy, Thần Việt đang ở bên cạnh Qúy Trọng.
Về nước không đến hai tháng, Thần Việt liền mất tăm mất tích, thẳng đến lúc xảy ra tai nạn xe cộ….
“Vì sao Thần Truy lại hận em như vậy? Vì em cùng bạn thân của anh ta có quan hệ nên không thể tiếp nhận được?” Lúc ấy, Hạ Phong nói ra nghi vấn của mình.
Thần Việt là em trai của Thần Truy, dù thế nào anh ta cũng không thể đối đãi với em trai mình như vậy.
“Hận?” Thần Nhung cười, “Chính xác thì, Thần Truy đối với em vừa yêu lại vừa hận. Tuy là anh ấy có lúc nói mấy lời độc ác lại xấu tính, nhưng tóm lại, từ đáy lòng anh ấy vẫn quan tâm đến em. Lúc em gây ra tai nạn xe cộ, anh vẫn luôn ở bên cạnh em. Hận em là vì Quý Trọng chết”.
“Quan hệ của anh ấy cùng Quý Trọng rốt cuộc là như thế nào?” Trực giác của Hạ Phong cho biết, quan hệ của hai người không chỉ giới hạn trong bạn bè, dường như sâu bên trong còn có gì đó.
“Thần Truy đã thích Quý Trọng rất nhiều năm”. Thần Nhung rũ mắt, lông mi dài khẽ run lên, “Nhưng anh ấy đem phần cảm tình kia che dấu rất tốt, nói cẩn thận vẫn không đủ. Nếu không phải anh là em song sinh của anh ấy, có thể cảm giác được phần cảm tình này, chỉ sợ đời này không có ai biết được”.
Chuyện về gia đình này làm cho người ta triệt để không nói gì.
Nhìn đèm chùm treo trên đỉnh đầu, Hạ Phong kéo chăn lên đi ngủ.
Thần Nhung đặt tay tại tay nắm cửa, nhìn em trai qua khe cửa rồi chậm rãi đóng cửa lại…
Dọc theo hành lang, Thần Nhung bước từng bước về phía phòng ngủ của mình. Lúc qua phòng của Thần Truy, anh không khỏi nhìn vào. Từ sau khi Quý Trọng chết, Thần Truy không về nhà ngủ nữa, cho dù phải đến cũng chỉ vội vàng đến rồi vội vàng rời đi…
Ở trong nhà ngốc bốn năm ngày, Hạ Phong lại chạy đến trường quay. Thần Nhung nghe cậu nói liền gật đầu đáp ứng cậu quay phim. Về phần tên độc tài kia (tức Thần Hách =3=), anh bảo Hạ Phong không cần lo lắng, chuyện này tự anh sẽ lo.
Vừa vào trường quay, Hạ Phong đã cảm thấy không khí ở nơi này không khác gì trong nhà tang lễ. Kéo một nhân viên công tác hỏi thăm mới biết Hứa đạo diễn mấy hôm nay như ăn phải thuốc súng, lúc nào cũng cướp cò. Lời nào cũng khiến vô số diễn viên bị ‘trúng đạn’.
Nam số 1 bị thương không diễn được, nam số 2 lại đang nghỉ ngơi, bộ phim đã mấy ngày không có tiến triển gì, đạo diễn Hứa không phát điên mới là lạ. Hạ Phong còn chưa đến hiện trường quay phim đã nghe thấy tiếng đạo diễn rít gào từ xa.
“…Tôi mời các anh các chị đến là để bán quan tài sao?… bày ra biểu cảm khác xem nào, đừng có bày ra cái mặt cha vừa mới chết muốn chạy về nhà báo hiếu kia nữa!”
….Cần phải ác như vậy sao? Mồ hôi lạnh chảy ầm ầm trên trán Hạ Phong, nghĩ thầm sợ rằng hôm nay mình không thể chạy thoát kiếp nạn này.
Lúc Hạ Phong xuất hiện, mọi người tựa như nhìn thấy Chúa cứu thế, hai mắt sáng ngời.
“Đạo diễn Hứa, tôi đã trở lại”. Hạ Phong nói đầy nịnh nọt, hi vọng có thể hoãn hoãn cơn giận của Hứa Hoa.
Vừa nhìn thấy cậu, đại đạo diễn Hứa Hoa liền phun ra một câu: “Còn chưa cút đi hóa trang! Muốn tôi tự hầu hạ cậu sao?!”
Ngày hôm nay, nhờ có Hạ Phong, cơn tức giận của Hứa đạo diễn mới dần dịu xuống…
Kết thúc công việc, Hạ Phong không vội vã trở lại nhà họ Thần mà lựa chọn một đoạn đường vắng để đi bão. Tả Tuyền Sơn không thể đi, chỉ có thể đi trên đường lớn.
Đi trên đường lớn, Hạ Phong sờ sờ túi phát hiện bao thuốc mình bỏ vào hôm trước không thấy. Nhìn bốn phía, cũng không thấy cửa hàng siêu thị gì.
Vòng đi vòng lại một hồi rốt cuộc mới tìm được một siêu thị chưa đóng cửa. Đỗ xe xong, Hạ Phong đẩy cửa xuống xe.
Nhìn bốn phía, cậu lại nhìn thấy một chiếc SLS xuất hiện trong tầm mắt. Mà ngồi ngay đầu xe không phải ai khác chính là Nhậm Mộ. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào tên tội phạm nửa đêm không trở về nhà, tựa hồ muốn ra đánh người.
Lúc này có thể nhìn thấy Nhậm Mộ, thật sự là gặp quỷ. Hạ Phong trợn mắt nhìn hắn sau đó nghênh ngang đi vào siêu thị.
Ra khỏi cửa siêu thị, Hạ Phong miệng ngậm một điếu thuốc, tay bật lửa. Còn chưa kịp rít một ngụm cả người đã bị túm đi.
“Buông ra!” Hạ Phong dùng sức giẫy khỏi Nhậm Mộ nhưng chỉ phí sức. Hai người hình thể không khác biệt lắm, thân cao cũng không thua kém nhưng sức lực lại kém xa. Hạ Phong giống như học sinh tiểu học đang liều mạng chạy trốn khỏi thầy giáo.
Nhậm Mộ làm như không nghe thấy, đem Hạ Phong nhét vào trong xe như nhét khối bông.
Hạ Phong định chui ra đã bị Nhậm Mộ đè đầu kéo về. Sau mấy lần giãy dụa, Hạ Phong đành phải buông tha,
Nhậm Mộ lên xe liền khóa hết cửa trước cửa sau, khiến Hạ Phong dù muốn cũng không chạy thoát được.
“Anh muốn làm cái gì!” Hạ Phong rít gào. Cái tên biến thái này, nửa đêm nửa hôm đem mình vào trong xe của hắn, không biết muốn làm gì.
“Nếu không muốn chết thì câm miệng!” Nhậm Mộ hung hăng quét mắt nhìn cậu một cái, sau đó khởi động xe. Nhưng đã quá muộn, tiếng kêu của Hạ Phong đã đem vài người đến.
Những người này vây quanh xe Nhậm Mộ, bộ dáng côn đồ.
Hạ Phong nhìn ra ngoài, hơn mười thước phía trước có vài chiếc xe.
Tam gia…
Không cần để cho ta lại nhìn thấy cậu, lời này Tam gia từng nói, Hạ Phong nhìn sang Nhậm Mộ, người ngồi bên cạnh mặt không biểu tình. Khả năng chạy thoát không lớn, anh liền tắt máy.
“Tiểu minh tinh, chúng ta lại gặp nhau”. Người nói chuyện là Cát Thiên Minh, vẻ mặt cười hiền lành, Hạ Phong vừa nhìn liền đoán được người này hẳn đang rất muốn đánh mình một trận.
“Đúng a, thật là trùng hợp. Mọi người là từ Tả Tuyền Sơn về sao ? Đã muộn như thế này anh nên trở về nhà. Bằng không hai đứa con ở nhà lại lo lắng”.
Cát Thiên Minh lập tức nheo mắt lại: “Cậu điều tra tôi?!”
“Không có. Tôi sao dám điều tra anh? Chỉ là muốn làm quen một chút lẫn nhau thôi”. Hạ Phong cười cười. Anh ta đánh giá để đi điều tra sao? Cát Thiên Minh từng có mấy người cha cậu cũng biết, điều tra quả thực là một chuyện phí tiền.
Nhậm Mộ thấy Hạ Phong còn muốn nói tiến liền đổ mồ hôi lạnh. Cho dù cha tên này là Thần Hách, cho dù nhà tên này rất có thế lực, cho dù nhà tên này từng ở trong hắc đạo, nhưng có biết rồng dù có mạnh mẽ nhưng vẫn thua bọn rắn nhà không hả? Kiêu ngạo như thế đúng là muốn chết.
Cắn răng, Nhậm Mộ thấp giọng nói: “Thần Việt, có phải nói ít một câu thì sẽ chết không hả?”
Hạ Phong chỉ cười mà không nói gì.
Nhậm Mộ mở trần xe, nói với Cát Thiên Minh: “Cát Thiên Minh, nói với Tam gia, hôm nay coi như nể mặt tôi, đừng so đo với tên hỗn đản này”.
“Hỗn đản?” Hạ Phong chỉ vào mình, “Tôi?” Nguồn :
Nhậm Mộ quay đầu, phun ra một câu với Hạ Phong: “Shut up!”
Cát Thiên Minh rơi vào thế khó xử.
“Trở về nói cho Tam gia, hôm nay tôi tuyệt đối muốn dẫn người đi”.
Hạ Phong ngây người, trừng to mắt nhìn Nhậm Mộ. Người này hôm nay đầu óc bị chập hay sao vậy? Bình thường đều nhìn mình không vừa mắt mà hôm nay cứ như uống nhầm thuốc?
Cát Thiên Minh đem lời nói cho Tam gia. Một lát sau, trở về nói Tam gia muốn bọn họ đến. Nhậm Mộ liền lái xe sang.
“Cho ta một lý do”. Tam gia ngồi trong xe nói, nhìn thoáng qua Nhậm Mộ, lại quét mắt nhìn Hạ Phong.
“Không có lý do gì cả”.
“Nhậm Mộ, đây là đáp án của cậu?” Giọng nói Tam gia nghe rất không vui.
Hạ Phong vỗ vỗ đầu, biết rõ đên nay chỉ dựa vào Nhậm Mộ thực sự rất khó thoát thân. Tam gia người đông thế mạnh, cho dù Nhậm Mộ đêm nay uống nhầm thuốc đứng về phía mình cũng rất khó tìm được đường sống.
Thời khắc mấu chốt chỉ có thể dựa vào chính mình. Nhắm mắt lại, Hạ Phong hít một hơi thật sâu.
It’s show time!
Nhậm Mộ do dự một chút, vừa định nói Hạ Phong liền vượt lên.
“Bởi vì một người đã chết hai năm, Tam gia trọng tình trọng nghĩa tôi rất bội phục”. Hạ Phong mở to mắt, chuyển hướng về phía Tam gia, “nhưng đem tức giận của ngài phát tiết trên người tôi, Hạ Phong có thể từ trong quan tài nhảy ra báo mộng cho ngài biết là anh ta cảm kích ngài sao? Tam gia, ai cũng có lúc hồ đồ, việc gì cũng có giới hạn của nó. Ngài đến đánh tôi một lần, tôi có thể lý giải vì cho anh em của ngài hả giận. Nhưng nếu còn có lần tiếp theo, tôi có thể không chút do dự phản kháng.
Tam gia nở nụ cười, cầm xì gà trong tay.
“Tiểu tử, khẩu khí rất lớn. Biết mình đang ở trên địa bàn của ai không?” rồi chỉ chỉ vào lồng ngực của mình, chậm rãi nói: “Của tôi”.
Hạ Phong biết rõ đây là địa bàn của Tam gia dùng máu đổi về. Trên người Tam gia không có chỗ nào lành lặn, không phải vết sẹo thì la vết đạn. Khoa trương mà nói Tam gia chính là bố già của vùng này.
Hạ Phong cũng không vội trả lời mà đốt một điếu thuốc, động tác chậm rãi, đến Nhậm Mộ cũng hoài nghi cậu ta không biết nên không trả lời.
Đối phó với loại người từng trải này, sốt ruột cũng vô dụng. Ngay lúc Nhậm Mộ muốn phân tán lực chú ý của Tam gia, Hạ Phong mở miệng.
“Thật không?” cậu đem tàn thuốc gẩy ra ngoài, sau đó lại ngậm trong miệng. Nhìn Tam gia thở một ngụm khói: “Bảy năm trước, nơi này là địa bàn của cụ nội tôi. Tôi nghĩ ông ấy nhất định hi vọng con cháu của ông thay ông thu lại những khu vực đã mất. Tôi đặc biệt thích thủ đoạn của cụ nội, dùng bạo lực áp chế bạo lực”.
Dùng bạo lực áp chế bạo lực, văn vẻ mà nói chính là cảnh giới cao nhất của bạo lực. Trong hắc đạo nào có người rảnh rỗi giảng đạo lý?
Tam gia nheo mắt, không khói đánh giá lại người trẻ tuổi xuất khẩu ngông cuồng này: “Thần Dục là cụ nội của cậu? Tôi nhớ cậu từng nói mình tên là Hạ Việt”. Người trẻ tuổi này từng xuất hiện trước mặt mình nói muốn đua xe.
Tam gia có trí nhớ tốt, điểm này, Hạ Phong không quên điều quên.
“Tên gọi khác của tội đúng là Hạ Việt” cậu mở miệng, “bất quá tôi còn có một tên gọi khác, Thần Việt. Thần Dục chính là cụ nội của tôi. Có cụ nội như vậy, tôi vẫn luôn lấy làm tự hào. Tam gia, hôm nào đó tôi nhất định sẽ mời chú bác của tôi đến tiếp chuyện. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tôi còn sống trở về. Bất quá, nếu mạng của tôi có thể đổi được mạng của Tam gia cũng không tính là quá tệ, nhỉ?”
Tam gia đưa mắt nhìn Nhậm Mộ, hi vọng cậu xác minh thân phận tên tiểu tử này.
Nhậm Mộ mở mắt nhìn Hạ Phong: “Đúng là cháu của Thần Dục, là con trai của thương gia Edward Chen”.
Nghe nói như vậy, Hạ Phong xem như có hiểu biết thêm về Thần Hách, Có người cha này mà không phải dựa vào cụ nội đã chết mấy chục năm, cậu cảm giác lo lắng của mình thật dư thừa. Cậu đem điếu thuốc bắn ra ngoài, hướng về phía Tam gia thở một ngụm khói. Khói trắng bay về phía Tam gia, thủ hạ dường như nhịn không được, đi tới, tựa hồ muốn đem Hạ Phong từ cửa sổ xe túm ra.
Hạ Phong vặn tay người đấy.
Răng rắc một tiếng, xương gãy.
Người nọ thống khổ chạy sang một bên, không dám thốt ra tiếng nào.
Hạ Phong tựa đầu ra ngoài, Tam gia cách chưa đầy một mét, xấu xa thấp giọng cười, “Tam gia, lùi một bước trời cao biển rộng. Tất cả mọi người đều là dân anh chị, làm gì phải cương như vậy?”
Tam gia hơi cúi đầu, lúc sau ngẩng lên, cười sáng lạn. Dùng âm điệu cực thấp trả lời: “Cho dù hôm nay cậu chết, cậu cảm thấy cha cậu có thể tìm được thi thể sao?” Thật lâu không bị người uy hiếp, bị tên tiểu tử Thần Việt này làm như vậy, ông cảm thấy mình như trở lại rất nhiều năm trước.
“Theo tôi được biết, Tam gia đã có rất nhiều năm không động tay động chân, tôi sợ tay chân ngài không chịu được”. Cậu gãi gãi tóc. “Còn có một chuyện, cha tôi đã sớm nghĩ đến. Ông sợ tên phản nghịch như tôi chết không tìm thấy thi thể nên trong xe đã lắp một máy định vị vệ tinh. A~ xe của tôi ở ngay đằng sau. Phòng chừng trên người tôi cũng có thiết bị gì đó, Tam gia nếu muốn động thủ thì xin mời”.
Hạ Phong ngồi ngay ngắn trên ghế, chờ Tam gia trả lời, đến như vậy mà còn không dọa được Tam gia, chỉ có thể nói kĩ thuật diễn của cậu quá tệ. Cái gì máy định vị vệ tinh, chính là chuyện bịa.
Tam gia nở nụ cười, phủi tay.
“Thần Việt, tôi sẽ nhớ kĩ cậu”.