Chương : 4
Thần Việt thực sự là một tên nghèo kiết xác, đến cả một bộ quần áo cho ra hồn cũng không có. Vì vậy Hạ Phong cứ thế mà một mình một người đến tập đoàn China Era Entertainment, cái gì cũng không mang theo.
Trước khi đi, cậu chỉ ghi lại số điện thoại tìm được trong nhà Thần Việt. Đây rất có thể là manh mối giúp cậu biết được Thần Việt rốt cục có thân phận như thế nào.
Số điện thoại này cậu gọi rất nhiều lần, có chuông nhưng lại không có ai nghe máy.
Thân phận của Thần Việt thực sự rất bí ẩn, đến hàng xóm xung quanh không ai biết cậu ta, thậm chí cậu ta đến lúc nào cũng không ai biết. Mà cậu cũng không có chứng minh thư của Thần Việt.
Hạ Phong vỗ vỗ trán, không tìm hiểu được cũng không mất công nghĩ nữa.
Vừa đến công ty, Bàng Tùng đã đợi cậu sẵn.
Bàng Tùng đưa cậu đến một căn hộ, cũng không quên dặn lại: “Đây vốn là phòng của tân ảnh đế Hàn Lăng a. Biết đâu cho cậu ở trong này năm sau lại mang giải thưởng Diễn viên trẻ triển vọng về ha…”
“…….”
Hạ Phong còn nhớ, khi Hàn Lăng mới kí hợp đồng với China Era Entertaniment cả ngày đều vội vàng huấn luyện, không quay về nhà của hai người mà ở luôn tại căn hộ của công ty. Khoảng nửa năm sau Hàn Lăng mới trở về nhưng chưa đầy hai năm lại chuyển đi…
Hạ Phong nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Khu căn hộ lắp đặt thiết bị đều mang màu nóng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, sàn nhà lát gỗ, sofa sáng màu, đèn tinh xảo mà hiện đại…. quả thực rất hợp với phong cách của Hàn Lăng: Ấm áp.
Hàn Lăng không thích cảm giác lạnh lẽo. Vì Hàn Lăng, Hạ Phong đem nguyên bản căn phòng sàn đá hoa cương đổi thành sàn gỗ, dù bước đi bằng chân trần cũng không thấy lạnh.
Hạ Phong đi dạo xung quanh phòng, còn Bàng Tùng tựa như ruồi bọ vo ve xung quanh lỗ tai cậu không dứt.
“Thần Việt, nói cho tôi biết kế hoạch của cậu đi”.
“Kế hoạch không phải do các anh đặt ra sao?” Hạ Phong sờ lên hoa văn trên tường, “Tôi còn tưởng rằng tôi phải làm theo kế hoạch của các anh cơ đấy”.
Bàng Tùng trợn mắt nhìn cậu, “Chúng tôi đưa ra chỉ là phương hướng chung, đi như thế nào thì phải phụ thuộc vào cậu. Cậu nói đi…,” Nghĩ một lát lại nói tiếp, “thế cậu định chuẩn bị vượt qua Hàn Lăng không? Hàn Lăng tuy không phải là diễn viên bẩm sinh nhưng cậu ta rất chăm chỉ, lại luôn chú ý nghiên cứu nâng cao kĩ thuật diễn của bản thân. Cậu ta cũng có thể coi là một trong những huyền thoại của công ty, chưa đầy 5 năm mà đã đoạt được danh hiệu ảnh đế…”
Hạ Phong yên lặng nghe Bàng Tùng lải nhải.
Hàn Lăng chính là kẻ sống vì điện ảnh, có thể vì một bộ phim mà cãi nhau với cậu. Hạ Phong nhớ có một lần mình lỡ trêu đùa anh: Em cùng với điện ảnh so với nhau thì như thế nào?
Hàn Lăng tránh nặng tìm nhẹ mà nói: Sao lại có thể đem điện ảnh so với em? Em là một người đang sống sờ sờ, còn nó là nghệ thuật.
Nghe từ “nghệ thuật” kia, Hạ Phong biết trong lòng của anh mình chỉ đứng sau mà thôi.
Thấy Hạ Phong ngẩn người, Bàng Tùng hỏi: “Thần Việt, cậu rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện không hả?”
“Lời của giám đốc Bàng tôi đều nghe thấy cả. Nhân đây tôi cũng nói luôn, có thể trở thành ảnh đế hay không, tôi không thể cho anh một đáp án rõ ràng được”. Trong mắt cậu hiện lên một tia giảo hoạt. “Tăng doanh thu phòng vé hẳn là so với danh hiệu ảnh đế càng có ý nghĩa hơn phải không?”
Bàng Tùng ra sức vỗ vỗ tay: “Tốt, nói hay lắm!”
Danh hiệu ảnh đế kia thì như thế nào, nếu không duy trì được doanh thu phòng vé thì kĩ thuật diễn thế nào cũng chỉ là nói suông.
Nếu như đem chuyện này cùng nói với Hàn Lăng thì sẽ ra sao nhỉ?
Hạ Phong từng cười anh: Người ta là nhờ điện ảnh để kiếm tiền còn anh thì vì điện ảnh mà đóng phim, đem đến nghệ thuật điện ảnh.
Hàn Lăng chỉ cười nhạt.
Nhưng quả thực không thể phủ nhận, từ lúc đóng phim đến giờ anh chưa từng diễn bộ phim nào có kịch bản quá dở, đến cả những bộ phim vì mục đích thương mại vẫn chọn những phim chất lượng mà đóng.
***
Trong vòng hai tháng, Hạ Phong đều cùng với những người mới vào công ty tiến hành nghiêm khắc huấn luyện.
Người mới của China Era Entertanment không giống với người mới của các công ty khác, chỉ cần đủ người liền tiến hành huấn luyện, giống với trường luyện thi. Vì vậy mà trong một năm có thể mở nhiều lần huấn luyện.
Vì muốn bồi dưỡng một cách toàn diện, China Era Entertaniment cực lực yêu cầu huấn luyện viên bồi dưỡng từng người một. Ca hát, khiêu vũ, biểu diễn đều trở thành yêu cầu bắt buộc. Đồng thời vì tương lai của họ mà còn dạy một ít kĩ năng đạo diễn, viết kịch bản, biên kịch này nọ.
Đối mặt với những người cùng khóa vô cùng chăm chỉ, Hạ Phong chỉ có thể cảm thán mình đã già rồi. Cùng khóa với cậu đều là những người mười sáu, mười bảy tuổi, với thân phận Thần Việt, tuy không tính là già nhưng cũng không còn trẻ nữa. Hai mươi ba tuổi đã không có ít người xuất đạo thuận lợi rồi.
Nhìn lại việc “khai quật” tài năng của người mới, Hạ Phong lại nhớ tới mình năm xưa. Cậu vốn không phải là người có tài đua xe bẩm sinh, tất cả đều dựa vào chăm chỉ.
Vì muốn trở thành tay đua số một, cậu luôn tự đặt ra những yêu cầu vô cùng hà khắc. Có thể lặp đi lặp lại cùng một khúc cua đến mấy ngàn vòng chỉ vì muốn đạt được tốc độ hoàn mỹ nhất.
Nhìn những lốp xe quanh năm suốt tháng chịu mài mòn, cậu cảm thấy rất thỏa mãn.
“Thần Việt, chuẩn bị lên sân khấu!”
Thình lình một tiếng, Hạ Phong biết đã đến lượt mình.
Cùng với những học viện xuất thân từ trường điện ảnh “chính thống”, những người không có “huyết thống” chứng minh cũng phải chuẩn bị một tiết mục biểu diễn tốt nghiệp.
Huấn luyện viên yêu cầu từng học viên một chọn một tài nghệ xuất sắc nhất của mình để biểu diễn.
Đối với ca hát, Hạ Phong không có khả năng, khiêu vũ cũng không phải năng khiếu của cậu.
Nhưng thân thể của Thần Việt rất thích hợp với vũ đạo, nói dạng chân liền dạng chân, thậm chí xoay tròn 360o cũng không cần phải lấy đà trước.
Tổng kết lại, Hạ Phong thấy mình chỉ có thể diễn kịch.
Hạ Phong biểu diễn như thế nào?
Trong hai tháng này, theo lời huấn luyện viên hình dung chính là ‘tầm tầm’, không tính là xuất sắc nhất nhưng cũng có thể chấp nhận là đủ để vượt qua kiểm tra.
Ngay khi buổi biểu diễn tốt nghiệp bắt đầu, ba huấn luyện viên nhất trí quyết định phá vỡ quy củ:
“Tưởng tượng các em đang ở trên một hoang đảo, em vừa lạnh vừa đói. Lúc này một con chim ưng bay qua… cách biểu diễn này các em vĩnh viễn đừng nghĩ đến. Trước kia các thầy sẽ không làm khó dễ các em, còn có thể chuẩn bị làm bạn diễn với các em. Nhưng hiện giờ sẽ không như vậy nữa! Thầy muốn các em tự tưởng tượng ra không khí của vở diễn, nội dung vở diễn cũng tự mình nghĩ ra”. Huấn luyện viên vỗ vỗ tay, “Tốt lắm! Ai bắt đầu trước! Nhắc nhở với các em trước một câu, càng về sau áp lực sẽ càng lớn, nhanh một chút tranh thủ lên sàn coi như là giải thoát”.
Biểu diễn tốt nghiệp sao có thể thiếu giám đốc Bàng Tùng? Từ sáng sớm anh ta đã kéo một cái ghế đến ngồi chờ xem kịch vui. Qua nửa giờ, cả Tào Tuấn cũng tới tham gia náo nhiệt.
Chủ tịch và giám đốc cùng xuất hiện khiến cho mọi người càng thêm nhiệt tình. Ai nấy đều nghĩ trước mặt chủ tịch biểu diễn để ngài chú ý đến mình, đồng thời cũng chứng minh là mình có tiềm chất.
Ngay tại lúc mọi người chen lấn để biểu diễn, Hạ Phong đã đi ra.
Diễn một mình nói dễ vậy sao? Nguồn :
Có thể làm gì nữa, kiên cường lên đi!
***
Lúc cậu đi qua Bàng Tùng liền ngừng một chút, nhìn anh ta một cái. Bàng Tùng cho là cậu muốn nói gì liền mở miệng: “Ngây người ra làm gì vậy, muốn…”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Phong đã chen ngang: “Tôi lấy cái ghế”, dứt lời cậu liền vươn tay kéo cái ghế đi mất.
Bàng Tùng “……”
Hạ Phong đặt ghế lên sàn diễn, tùy tiện đặt ở một chỗ, quay lưng lại với khán giả.
Cậu hít một hơi ổn định tâm tình.
Ngồi phía dưới xếp hàng đầu là ba huấn luyện viên, Bàng Tùng, Tào Tuấn là người đánh giá, xếp phía sau là những người mới.
Đột nhiên Hạ Phong xoay người, làm động tác xắt thức ăn. Trong trí não bắt đầu tưởng tượng cảnh mình đang ở trong phòng bếp, tựa như một đêm trước kia – đêm Hàn Lăng nói lời chia tay với cậu.
Vì cái gì lại chọn đoạn kí ức này mà không phải tự nghĩ bừa ra một đoạn, cậu cũng không biết, có thể là do trực giác mà thôi.
Sau một khắc, khuôn mặt cậu hiện lên một tia mừng rỡ. Cậu buông ‘dao’ xuống đi ra ‘phòng khách’.
“Đã trở lại!” cậu mỉm cười nhìn về trước mặt. Phía trước trống rỗng, bóng dáng Hàn Lăng không có nhưng tất cả đều hiện lên trong trí não.
Hết thảy đều diễn ra trong đầu.
Đêm ấy, Hàn Lăng rất mệt mỏi, mệt chết đi.
Lôi kéo thân thể mệt mỏi đến cực điểm trở về căn hộ của Hạ Phong, anh thong thả ngồi trên salon. Đầu gối vào sofa, hai mắt mông lung
Hốc mắt nhỏ dài hiện lên quầng thâm thật lớn.
“Làm sao vậy, bị cái tên ‘giám đốc nhỏ’ kia mắng?” Hạ Phong đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai anh.
Hạ Phong cúi người, ở bên tai anh nhẹ giọng nói: “Anh thử coi em là tên ‘giám đốc nhỏ’ kia đem những lời anh ta mắng anh rồi mắng lại với em, làm như vậy tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều”.
Hàn Lăng từ từ nhắm lại hai mắt, không có phản ứng.
Hạ Phong nghĩ anh quá mệt mỏi không muốn nói liền vuốt lên khuôn mặt của anh, giọng nói cực kì ôn nhu.
“Không mắng thì thôi vậy, rửa tay ăn cơm đi! Ăn cơm xong chúng ta đi xem đua xe, tối nay Xe Quỷ Nhậm Mộ thi đấu cá nhân…”
Hàn Lăng mở mắt ra, giọng nói khàn khàn.
“Hạ Phong, chúng ta chia tay đi”.
Rất lâu sau, cả hai đều trầm mặc. Hạ Phong cười cười chua chát. Kết cục này cuối cùng cũng tới. Cậu thu hai tay lại đút vào túi quần.
Một cái hộp nhỏ vẫn ở trong túi quần của cậu, bên trong là nhẫn cầu hôn. Cậu nghĩ nếu Hàn Lăng đáp ứng thì điều này chứng minh trong lòng anh có vị trí của mình.
Bất quá, một người nối nghiệp công ty điện ảnh và truyền hình sẽ làm tiền đồ của anh càng thêm rộng mở, cửa hàng bảo dưỡng xe của cậu chẳng giúp được bao nhiêu.
“Là bởi vì hắn sao?”
“Không phải. Anh cùng hắn không có gì làm loạn. Chỉ là—“
“Chỉ là vị trí của em trong lòng anh vĩnh viễn kém điện ảnh phải không?” Hạ Phong hít một hơi, lại cười khổ, “Vì cái gì em vì anh phải buông tha thứ mà em yêu nhất còn anh lại không thể?”
“Hạ Phong, anh—”
“Em trong lòng anh cuối cùng chỉ là vị trí thứ hai, thứ hai thôi!”
“Hạ Phong, thực xin lỗi!”
Quyết tâm trong mắt Hàn Lăng, Hạ Phong thấy được rõ ràng. Mỗi một lần Hàn Lăng cùng náo với cậu đòi chia tay cậu luôn dỗ dành đưa anh trở lại. Nhưng giờ đây dù có thế nào cũng vô dụng.
“Không có gì phải xin lỗi cả, nếu phải đi thì đi đi. Đi rồi từ giờ liền vĩnh viễn không cần phải trở lại đây nữa.
Con mắt che kín tơ máu của Hàn Lăng càng thêm đỏ, anh cười một cách yếu ớt, “Những thứ kia anh cũng không muốn”, lại nhìn xem Hạ Phong. “Anh đi rồi em hãy bảo trọng. Anh yêu em.”
Hạ Phong tựa trên tường, nhìn anh chậm rãi xoay người….
***
Khung cảnh thoáng cái trở lại sàn diễn, Hạ Phong đứng tựa như khúc gỗ, tay phải hơi nâng lên như muốn bắt lại thứ gì đó…
Người đánh giá ai nấy đều rất vui vẻ, huấn luyện viên trừng to mắt như muốn nhìn xem kết cục như thế nào, Bàng Tùng sờ sờ cằm, duy có Tào Tuấn vẫn như cũ không có quá nhiều phản ứng.
Hạ Phong chán chường ngồi trên ghế hút thuốc sau đó móc ra nhẫn từ túi quần, nhìn đến xuất thần, lầm bầm: “Hai năm, anh rốt cục cũng đứng ở trên đỉnh cao kia, ảnh đế.”
Ảnh đế, nó cao đến mức nào? Cậu ngược lại muốn đứng thử trên bục trao giải kia thử xem, cầm trên tay giải diễn viên xuất sắc nhất rốt cuộc nặng đến mức nào.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng vẫn chưa hết, Hạ Phong dứt ra khỏi cảnh diễn của mình, tiêu sái kéo ghế xuống dưới….
Thính phòng chỉ còn lại một mảnh kinh ngạc đến ngây người…
Trước khi đi, cậu chỉ ghi lại số điện thoại tìm được trong nhà Thần Việt. Đây rất có thể là manh mối giúp cậu biết được Thần Việt rốt cục có thân phận như thế nào.
Số điện thoại này cậu gọi rất nhiều lần, có chuông nhưng lại không có ai nghe máy.
Thân phận của Thần Việt thực sự rất bí ẩn, đến hàng xóm xung quanh không ai biết cậu ta, thậm chí cậu ta đến lúc nào cũng không ai biết. Mà cậu cũng không có chứng minh thư của Thần Việt.
Hạ Phong vỗ vỗ trán, không tìm hiểu được cũng không mất công nghĩ nữa.
Vừa đến công ty, Bàng Tùng đã đợi cậu sẵn.
Bàng Tùng đưa cậu đến một căn hộ, cũng không quên dặn lại: “Đây vốn là phòng của tân ảnh đế Hàn Lăng a. Biết đâu cho cậu ở trong này năm sau lại mang giải thưởng Diễn viên trẻ triển vọng về ha…”
“…….”
Hạ Phong còn nhớ, khi Hàn Lăng mới kí hợp đồng với China Era Entertaniment cả ngày đều vội vàng huấn luyện, không quay về nhà của hai người mà ở luôn tại căn hộ của công ty. Khoảng nửa năm sau Hàn Lăng mới trở về nhưng chưa đầy hai năm lại chuyển đi…
Hạ Phong nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Khu căn hộ lắp đặt thiết bị đều mang màu nóng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp, sàn nhà lát gỗ, sofa sáng màu, đèn tinh xảo mà hiện đại…. quả thực rất hợp với phong cách của Hàn Lăng: Ấm áp.
Hàn Lăng không thích cảm giác lạnh lẽo. Vì Hàn Lăng, Hạ Phong đem nguyên bản căn phòng sàn đá hoa cương đổi thành sàn gỗ, dù bước đi bằng chân trần cũng không thấy lạnh.
Hạ Phong đi dạo xung quanh phòng, còn Bàng Tùng tựa như ruồi bọ vo ve xung quanh lỗ tai cậu không dứt.
“Thần Việt, nói cho tôi biết kế hoạch của cậu đi”.
“Kế hoạch không phải do các anh đặt ra sao?” Hạ Phong sờ lên hoa văn trên tường, “Tôi còn tưởng rằng tôi phải làm theo kế hoạch của các anh cơ đấy”.
Bàng Tùng trợn mắt nhìn cậu, “Chúng tôi đưa ra chỉ là phương hướng chung, đi như thế nào thì phải phụ thuộc vào cậu. Cậu nói đi…,” Nghĩ một lát lại nói tiếp, “thế cậu định chuẩn bị vượt qua Hàn Lăng không? Hàn Lăng tuy không phải là diễn viên bẩm sinh nhưng cậu ta rất chăm chỉ, lại luôn chú ý nghiên cứu nâng cao kĩ thuật diễn của bản thân. Cậu ta cũng có thể coi là một trong những huyền thoại của công ty, chưa đầy 5 năm mà đã đoạt được danh hiệu ảnh đế…”
Hạ Phong yên lặng nghe Bàng Tùng lải nhải.
Hàn Lăng chính là kẻ sống vì điện ảnh, có thể vì một bộ phim mà cãi nhau với cậu. Hạ Phong nhớ có một lần mình lỡ trêu đùa anh: Em cùng với điện ảnh so với nhau thì như thế nào?
Hàn Lăng tránh nặng tìm nhẹ mà nói: Sao lại có thể đem điện ảnh so với em? Em là một người đang sống sờ sờ, còn nó là nghệ thuật.
Nghe từ “nghệ thuật” kia, Hạ Phong biết trong lòng của anh mình chỉ đứng sau mà thôi.
Thấy Hạ Phong ngẩn người, Bàng Tùng hỏi: “Thần Việt, cậu rốt cuộc có nghe tôi nói chuyện không hả?”
“Lời của giám đốc Bàng tôi đều nghe thấy cả. Nhân đây tôi cũng nói luôn, có thể trở thành ảnh đế hay không, tôi không thể cho anh một đáp án rõ ràng được”. Trong mắt cậu hiện lên một tia giảo hoạt. “Tăng doanh thu phòng vé hẳn là so với danh hiệu ảnh đế càng có ý nghĩa hơn phải không?”
Bàng Tùng ra sức vỗ vỗ tay: “Tốt, nói hay lắm!”
Danh hiệu ảnh đế kia thì như thế nào, nếu không duy trì được doanh thu phòng vé thì kĩ thuật diễn thế nào cũng chỉ là nói suông.
Nếu như đem chuyện này cùng nói với Hàn Lăng thì sẽ ra sao nhỉ?
Hạ Phong từng cười anh: Người ta là nhờ điện ảnh để kiếm tiền còn anh thì vì điện ảnh mà đóng phim, đem đến nghệ thuật điện ảnh.
Hàn Lăng chỉ cười nhạt.
Nhưng quả thực không thể phủ nhận, từ lúc đóng phim đến giờ anh chưa từng diễn bộ phim nào có kịch bản quá dở, đến cả những bộ phim vì mục đích thương mại vẫn chọn những phim chất lượng mà đóng.
***
Trong vòng hai tháng, Hạ Phong đều cùng với những người mới vào công ty tiến hành nghiêm khắc huấn luyện.
Người mới của China Era Entertanment không giống với người mới của các công ty khác, chỉ cần đủ người liền tiến hành huấn luyện, giống với trường luyện thi. Vì vậy mà trong một năm có thể mở nhiều lần huấn luyện.
Vì muốn bồi dưỡng một cách toàn diện, China Era Entertaniment cực lực yêu cầu huấn luyện viên bồi dưỡng từng người một. Ca hát, khiêu vũ, biểu diễn đều trở thành yêu cầu bắt buộc. Đồng thời vì tương lai của họ mà còn dạy một ít kĩ năng đạo diễn, viết kịch bản, biên kịch này nọ.
Đối mặt với những người cùng khóa vô cùng chăm chỉ, Hạ Phong chỉ có thể cảm thán mình đã già rồi. Cùng khóa với cậu đều là những người mười sáu, mười bảy tuổi, với thân phận Thần Việt, tuy không tính là già nhưng cũng không còn trẻ nữa. Hai mươi ba tuổi đã không có ít người xuất đạo thuận lợi rồi.
Nhìn lại việc “khai quật” tài năng của người mới, Hạ Phong lại nhớ tới mình năm xưa. Cậu vốn không phải là người có tài đua xe bẩm sinh, tất cả đều dựa vào chăm chỉ.
Vì muốn trở thành tay đua số một, cậu luôn tự đặt ra những yêu cầu vô cùng hà khắc. Có thể lặp đi lặp lại cùng một khúc cua đến mấy ngàn vòng chỉ vì muốn đạt được tốc độ hoàn mỹ nhất.
Nhìn những lốp xe quanh năm suốt tháng chịu mài mòn, cậu cảm thấy rất thỏa mãn.
“Thần Việt, chuẩn bị lên sân khấu!”
Thình lình một tiếng, Hạ Phong biết đã đến lượt mình.
Cùng với những học viện xuất thân từ trường điện ảnh “chính thống”, những người không có “huyết thống” chứng minh cũng phải chuẩn bị một tiết mục biểu diễn tốt nghiệp.
Huấn luyện viên yêu cầu từng học viên một chọn một tài nghệ xuất sắc nhất của mình để biểu diễn.
Đối với ca hát, Hạ Phong không có khả năng, khiêu vũ cũng không phải năng khiếu của cậu.
Nhưng thân thể của Thần Việt rất thích hợp với vũ đạo, nói dạng chân liền dạng chân, thậm chí xoay tròn 360o cũng không cần phải lấy đà trước.
Tổng kết lại, Hạ Phong thấy mình chỉ có thể diễn kịch.
Hạ Phong biểu diễn như thế nào?
Trong hai tháng này, theo lời huấn luyện viên hình dung chính là ‘tầm tầm’, không tính là xuất sắc nhất nhưng cũng có thể chấp nhận là đủ để vượt qua kiểm tra.
Ngay khi buổi biểu diễn tốt nghiệp bắt đầu, ba huấn luyện viên nhất trí quyết định phá vỡ quy củ:
“Tưởng tượng các em đang ở trên một hoang đảo, em vừa lạnh vừa đói. Lúc này một con chim ưng bay qua… cách biểu diễn này các em vĩnh viễn đừng nghĩ đến. Trước kia các thầy sẽ không làm khó dễ các em, còn có thể chuẩn bị làm bạn diễn với các em. Nhưng hiện giờ sẽ không như vậy nữa! Thầy muốn các em tự tưởng tượng ra không khí của vở diễn, nội dung vở diễn cũng tự mình nghĩ ra”. Huấn luyện viên vỗ vỗ tay, “Tốt lắm! Ai bắt đầu trước! Nhắc nhở với các em trước một câu, càng về sau áp lực sẽ càng lớn, nhanh một chút tranh thủ lên sàn coi như là giải thoát”.
Biểu diễn tốt nghiệp sao có thể thiếu giám đốc Bàng Tùng? Từ sáng sớm anh ta đã kéo một cái ghế đến ngồi chờ xem kịch vui. Qua nửa giờ, cả Tào Tuấn cũng tới tham gia náo nhiệt.
Chủ tịch và giám đốc cùng xuất hiện khiến cho mọi người càng thêm nhiệt tình. Ai nấy đều nghĩ trước mặt chủ tịch biểu diễn để ngài chú ý đến mình, đồng thời cũng chứng minh là mình có tiềm chất.
Ngay tại lúc mọi người chen lấn để biểu diễn, Hạ Phong đã đi ra.
Diễn một mình nói dễ vậy sao? Nguồn :
Có thể làm gì nữa, kiên cường lên đi!
***
Lúc cậu đi qua Bàng Tùng liền ngừng một chút, nhìn anh ta một cái. Bàng Tùng cho là cậu muốn nói gì liền mở miệng: “Ngây người ra làm gì vậy, muốn…”
Lời còn chưa nói hết, Hạ Phong đã chen ngang: “Tôi lấy cái ghế”, dứt lời cậu liền vươn tay kéo cái ghế đi mất.
Bàng Tùng “……”
Hạ Phong đặt ghế lên sàn diễn, tùy tiện đặt ở một chỗ, quay lưng lại với khán giả.
Cậu hít một hơi ổn định tâm tình.
Ngồi phía dưới xếp hàng đầu là ba huấn luyện viên, Bàng Tùng, Tào Tuấn là người đánh giá, xếp phía sau là những người mới.
Đột nhiên Hạ Phong xoay người, làm động tác xắt thức ăn. Trong trí não bắt đầu tưởng tượng cảnh mình đang ở trong phòng bếp, tựa như một đêm trước kia – đêm Hàn Lăng nói lời chia tay với cậu.
Vì cái gì lại chọn đoạn kí ức này mà không phải tự nghĩ bừa ra một đoạn, cậu cũng không biết, có thể là do trực giác mà thôi.
Sau một khắc, khuôn mặt cậu hiện lên một tia mừng rỡ. Cậu buông ‘dao’ xuống đi ra ‘phòng khách’.
“Đã trở lại!” cậu mỉm cười nhìn về trước mặt. Phía trước trống rỗng, bóng dáng Hàn Lăng không có nhưng tất cả đều hiện lên trong trí não.
Hết thảy đều diễn ra trong đầu.
Đêm ấy, Hàn Lăng rất mệt mỏi, mệt chết đi.
Lôi kéo thân thể mệt mỏi đến cực điểm trở về căn hộ của Hạ Phong, anh thong thả ngồi trên salon. Đầu gối vào sofa, hai mắt mông lung
Hốc mắt nhỏ dài hiện lên quầng thâm thật lớn.
“Làm sao vậy, bị cái tên ‘giám đốc nhỏ’ kia mắng?” Hạ Phong đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai anh.
Hạ Phong cúi người, ở bên tai anh nhẹ giọng nói: “Anh thử coi em là tên ‘giám đốc nhỏ’ kia đem những lời anh ta mắng anh rồi mắng lại với em, làm như vậy tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều”.
Hàn Lăng từ từ nhắm lại hai mắt, không có phản ứng.
Hạ Phong nghĩ anh quá mệt mỏi không muốn nói liền vuốt lên khuôn mặt của anh, giọng nói cực kì ôn nhu.
“Không mắng thì thôi vậy, rửa tay ăn cơm đi! Ăn cơm xong chúng ta đi xem đua xe, tối nay Xe Quỷ Nhậm Mộ thi đấu cá nhân…”
Hàn Lăng mở mắt ra, giọng nói khàn khàn.
“Hạ Phong, chúng ta chia tay đi”.
Rất lâu sau, cả hai đều trầm mặc. Hạ Phong cười cười chua chát. Kết cục này cuối cùng cũng tới. Cậu thu hai tay lại đút vào túi quần.
Một cái hộp nhỏ vẫn ở trong túi quần của cậu, bên trong là nhẫn cầu hôn. Cậu nghĩ nếu Hàn Lăng đáp ứng thì điều này chứng minh trong lòng anh có vị trí của mình.
Bất quá, một người nối nghiệp công ty điện ảnh và truyền hình sẽ làm tiền đồ của anh càng thêm rộng mở, cửa hàng bảo dưỡng xe của cậu chẳng giúp được bao nhiêu.
“Là bởi vì hắn sao?”
“Không phải. Anh cùng hắn không có gì làm loạn. Chỉ là—“
“Chỉ là vị trí của em trong lòng anh vĩnh viễn kém điện ảnh phải không?” Hạ Phong hít một hơi, lại cười khổ, “Vì cái gì em vì anh phải buông tha thứ mà em yêu nhất còn anh lại không thể?”
“Hạ Phong, anh—”
“Em trong lòng anh cuối cùng chỉ là vị trí thứ hai, thứ hai thôi!”
“Hạ Phong, thực xin lỗi!”
Quyết tâm trong mắt Hàn Lăng, Hạ Phong thấy được rõ ràng. Mỗi một lần Hàn Lăng cùng náo với cậu đòi chia tay cậu luôn dỗ dành đưa anh trở lại. Nhưng giờ đây dù có thế nào cũng vô dụng.
“Không có gì phải xin lỗi cả, nếu phải đi thì đi đi. Đi rồi từ giờ liền vĩnh viễn không cần phải trở lại đây nữa.
Con mắt che kín tơ máu của Hàn Lăng càng thêm đỏ, anh cười một cách yếu ớt, “Những thứ kia anh cũng không muốn”, lại nhìn xem Hạ Phong. “Anh đi rồi em hãy bảo trọng. Anh yêu em.”
Hạ Phong tựa trên tường, nhìn anh chậm rãi xoay người….
***
Khung cảnh thoáng cái trở lại sàn diễn, Hạ Phong đứng tựa như khúc gỗ, tay phải hơi nâng lên như muốn bắt lại thứ gì đó…
Người đánh giá ai nấy đều rất vui vẻ, huấn luyện viên trừng to mắt như muốn nhìn xem kết cục như thế nào, Bàng Tùng sờ sờ cằm, duy có Tào Tuấn vẫn như cũ không có quá nhiều phản ứng.
Hạ Phong chán chường ngồi trên ghế hút thuốc sau đó móc ra nhẫn từ túi quần, nhìn đến xuất thần, lầm bầm: “Hai năm, anh rốt cục cũng đứng ở trên đỉnh cao kia, ảnh đế.”
Ảnh đế, nó cao đến mức nào? Cậu ngược lại muốn đứng thử trên bục trao giải kia thử xem, cầm trên tay giải diễn viên xuất sắc nhất rốt cuộc nặng đến mức nào.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng vẫn chưa hết, Hạ Phong dứt ra khỏi cảnh diễn của mình, tiêu sái kéo ghế xuống dưới….
Thính phòng chỉ còn lại một mảnh kinh ngạc đến ngây người…