Chương : 14
Edit: Arisassan
Ở bên này, Tống phụ hỏi thăm tình hình gần đây của Ninh Vũ, biết hắn đang vừa học chữ vừa luyện võ xong liền vô cùng vui mừng. Mặc cho Ninh Vũ có nghiêm túc hay không, cũng coi như có lòng cầu tiến.
Tống Ngôn Hạo vừa nghe thấy Ninh Vũ đang luyện võ, lập tức nổi lên hứng thú, hiện tại Tống Ngôn Hạo đang là phó tướng, thường xuyên đảm nhiệm chức trách huấn luyện tân binh trong quân đội, giờ cũng muốn thử xem trình độ Ninh Vũ ra sao.
Ninh Vũ gật đầu đồng ý, theo Tống Ngôn Hạo tới sân luyện võ. Hắn ngồi đó mà mãi không trông thấy Tống Ngôn Khê, trong lòng ngứa như bị mèo cào, không bằng tìm chút chuyện để làm, hắn cũng không muốn nghe nhạc phụ lải nhải tiếp nữa. Bình thường phụ thân giáo huấn hắn thôi cũng đủ phiền rồi.
Ninh Vũ vừa ra tay, Tống Ngôn Hạo liền nhận ra Ninh Vũ chỉ đang làm trò mèo, không biết mấy năm nay Ninh Vũ đánh nhau với người ta sao có thể thắng được nữa, phía dưới hư không, hai chi phía trên cũng không có sức mạnh, ra quyền thì chậm, toàn thân không có chỗ nào đúng tư thế cả.
Ban đầu Tống Ngôn Hạo còn cố kỵ thân phận của Ninh Vũ, kết quả không bao lâu sau, tật xấu lúc huấn luyện tân binh liền phát tác. Nghiêm mặt, âm thanh nghiêm khắc hẳn lên: “Chỗ này không đúng, tốc độ cùng góc độ ra quyền cũng không được. Hai chân đứng vững vào.”
Tống Ngôn Hạo chỉ cần một tay thôi cũng đã có thể dễ dàng quật ngã Ninh Vũ, lúc vươn tay ra kéo hắn lên thì vô tình nhìn thấy cần cổ của Ninh Vũ, tay sựng lại một chút, sau đó làm như không có chuyện gì mà kéo Ninh Vũ đứng dậy.
Tống Ngôn Khê đứng một bên nhìn, thấy Ninh Vũ bị đánh ngã thì cảm thấy vô cùng sảng khoái, y phải nắm tay lại thật chặt mới ngăn không cho khoé miệng mình giương lên. Y thích nhất là nhìn Ninh Vũ chịu đòn.
Tống Ngôn Hạo sau khi phản ứng lại cũng có chút ngại ngùng. Vốn chỉ định chỉ giáo một chút, thế nhưng trên người Ninh Vũ chắc chắn đã bị sứt mẻ vài phần, nếu hai vị kia ở Ninh gia tưởng hắn cố tình gây khó dễ cho Ninh Vũ mà oán giận Tống Ngôn Khê thì hắn thật sự đã phạm phải sai lầm lớn rồi.
Tống cha vừa đi ra cũng trông thấy cảnh này, liền trừng Tống Ngôn Hạo vài cái, khiển trách: “Sắp đến giờ ăn tới nơi rồi, còn luận bàn cái gì nữa, ngươi có sở thích như thế, chẳng lẽ lúc thường trong doanh trại không đủ binh lính cho ngươi luận bàn à. Ninh Vũ cùng Ngôn ca nhi hiếm lắm mới đến đây được một chuyến, vậy mà ngươi còn bắt Ninh Vũ luyện võ chung. Đi đi đi đi, mau đến nhà bếp xem cơm nước chuẩn bị đến đâu rồi.”
Tống Ngôn Hạo sờ mũi một cái, áy náy nhìn Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê rồi cất bước đi đến nhà bếp.
Tống cha chào hỏi Ninh Vũ: “Ngôn Hạo thằng nhóc này, một khi đã luyện võ rồi thì đầu óc cũng vứt đi luôn. Y phục đang sạch sẽ cũng bị đất cát vấy bẩn cả rồi. Vào nhà để Ngôn Khê giúp ngươi chỉnh lý lại đi.”
“Đại ca rất lợi hại, chỉ giáo rất tốt, nếu có cơ hội, đại ca dạy dỗ ta nhiều hơn một chút cũng được.”
Tống Ngôn Khê đứng bên cạnh phụ hoạ: “Đúng đó đúng đó, nghiêm sư xuất cao đồ, luyện võ mà không chịu khổ một chút thì sao có thể thành công được? Lúc mới bắt đầu không phải đại ca cũng như thế này sao, muốn học đánh người thì trước hết phải biết chịu đòn đã.”
Tống cha âm thầm trừng mắt nhìn Tống Ngôn Khê một cái, nói: “Ngoài những lúc cần đến quân doanh ra thì nó đều rảnh rỗi cả. Muốn luyện võ bất cứ lúc nào cũng được.”
Tống cha bảo hai người đến phòng khách, rồi ra lệnh cho tiểu tư đưa y phục mới cùng nước ấm tới phòng.
Ninh Vũ đứng ở một bên, dang tay ra nhìn Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, tới đây chỉnh lý cho ta đi.”
Tống Ngôn Khê vốn đang ngồi trên ghế, nghe vậy liền trợn mắt cả lên: “Tại sao ta lại phải chỉnh lý cho ngươi?”
“Bởi vì ngươi là phu lang của ta, ngươi không giúp ta chỉnh lý thì ai chỉnh lý cho ta đây?”
Đôi môi của Tống Ngôn Khê giật giật, một câu “bảo tiểu thị làm giúp” mãi không thể nói ra miệng được. Ninh Vũ đã từng nói, y phải ngăn không cho những tiểu ca nhi khác tới gần Ninh Vũ. “Sao ngươi không tự mình làm đi?”
“Vậy ta đi hỏi nhạc phụ.” Ninh Vũ quay người tỏ vẻ định đẩy cửa rời đi. Từ nhỏ hắn đã có bản lĩnh lấy lông gà làm cung tiễn, phụ thân hắn dù có cứng rắn như thế nào, hắn chỉ cần tuỳ tiện làm nũng với cha vài cái, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, là phụ thân sẽ thất bại liền.
Tống Ngôn Khê quýnh cả lên, trong tình thế cấp bách liền ôm chặt lấy eo Ninh Vũ, kéo hắn về: “Ta làm ta làm, ngươi đừng đi.”
Ninh Vũ giấu đi vẻ đắc ý nho nhỏ trên mặt mình, nghiêm mặt lại, dang tay ra, cúi đầu nhìn Tống Ngôn Khê đang bĩu môi, bất đắc dĩ đi về phía hắn, tháo thắt lưng cởi áo cho hắn.
Tống Ngôn Khê cởi thắt lưng của Ninh Vũ ra, do không cao bằng Ninh Vũ, cho nên lúc y cởi áo choàng của Ninh Vũ còn phải nhón nhón chân. Ninh Vũ cũng phối hợp một chút, không lợi dụng cơ hội này mà làm bậy.
Tống Ngôn Khê cầm y phục sạch sẽ tới thay cho Ninh Vũ, lúc cột thắt lưng lại còn phải vòng tay ra sau lưng hắn, tựa như đang ôm chầm lấy Ninh Vũ, cả khuôn mặt đều chôn vào trong ngực hắn, khoang mũi tràn đầy mùi vị của Ninh Vũ, cùng với nhịp tim mạnh mẽ liên hồi, khuôn mặt của Tống Ngôn Khê đột nhiên đỏ lên.
Tống Ngôn Khê luống cuống tay chân cột thắt lưng cho Ninh Vũ xong, liền mang túi thơm cùng ngọc bội đến, túi thơm này trông vô cùng quen mắt, phải chăng là do y thêu?
Lúc Tống Ngôn Khê đứng dậy định rời đi thì bị Ninh Vũ kéo sang hôn một hồi, sau đó Ninh Vũ còn vô cùng cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Ai bảo ngươi động tay động chân với ta chứ, rõ ràng là đang đòi ta hôn ngươi. Nể tình ngươi đã giúp ta nhiều như thế này, ta đành miễn cưỡng thoả mãn ước muốn của ngươi vậy.”
Tống Ngôn Khê tức giận, Ninh Vũ luôn luôn thích mở mắt nói dối như thế, Tống Ngôn Khê lại không phản biệt được, giận đến mức muốn giẫm chân Ninh Vũ, nhưng lần nào Ninh Vũ cũng tránh thoát được.
Búi tóc của Tống Ngôn Khê hơi rối một chút, giẫm không được nên trượt chân suýt té, cuối cùng lại ngã vào trong lồng ngực của Ninh Vũ.
“Tống Ngôn Khê, ta biết ngươi thích ta hôn ngươi mà, không cần cao hứng đến mức đầu hoài tống bão như vậy đâu. Ngươi muốn ta hôn lúc nào cũng được.”
Tống Ngôn Khê bởi vì hành động lúc nãy mà hai má hồng cả lên, căm tức nhìn Ninh Vũ.
Ninh Vũ còn đổ đầu vào lửa mà nhéo nhéo mặt y hai lần: “Tống Ngôn Khê ngươi như vậy có phải tốt hơn không, biểu tình tươi cười của ngươi lúc đứng ở cửa thật quái lạ, sau này không được cười như vậy nữa.” Trông vô cùng giả tạo, biểu tình ôn nhu đoan trang vô cùng giả tạo, nụ cười của y lúc đó cũng rất giả dối, khiến cho hắn cực kỳ khó chịu, vẫn không đẹp bằng bộ dáng lúc y tức giận tạc mao.
Tống Ngôn Khê sững sờ, thần sắc có chút hoảng hốt, lúc y và Ninh Vũ ở chung một mình với nhau, lúc nào y cũng bị Ninh Vũ chọc giận đến mức không thể dùng cảm xúc giả tạo che giấu bản thân được, toàn để lộ ra bộ dáng chân thật nhất của mình.
Y cùng Ninh Vũ ở chung cũng không hoà thuận, y không muốn để gia đình mình phải lo lắng, cho nên bề ngoài luôn cố gắng duy trì bộ dáng ân ái hài hoà giả tạo với Ninh Vũ. Thế nhưng, Ninh Vũ lại…
Ninh Vũ vuốt vuốt tóc Tống Ngôn Khê, đồng thời đưa tay vuốt vuốt nếp nhăn trên y phục, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tống Ngôn Khê: “Chúng ta ra ngoài đi. Ở trong phòng hoài không tốt đâu.”
“Còn không phải là do ngươi sao.” Tống Ngôn Khê trừng mắt nhìn Ninh Vũ một cái, không nói gì thêm.
Ninh Vũ nắm tay Tống Ngôn Khê, mấy ngày qua Tống Ngôn Khê đã quen với việc này, nên cũng không cảm thấy có gì không đúng cả.
Tống cha vừa nhìn bộ dáng của hai người, liền thấy họ thân mật nắm tay đi ra, ở riêng với nhau một hồi, cả khuôn mặt của Ngôn Khê đều đỏ ửng cả lên, đôi mắt cũng ngập nước sáng lấp lánh, rất có tinh thần, thấy đôi chồng chồng son này ở chung với nhau vô cùng ngọt ngào, y cũng yên tâm hơn.
Lúc bọn họ cùng nhau ăn cơm, Ninh Vũ không ngừng gắp thức ăn vào trong đĩa của Tống Ngôn Khê, bộ dáng gầy trơ xương của Tống Ngôn Khê đời trước thật sự đã gây cho hắn ấn tượng quá sâu, hơn nữa trông Tống Ngôn Khê phồng má lên nhai đồ ăn vô cùng đáng yêu, Ninh Vũ gắp thức ăn cho Tống Ngôn Khê không biết mệt.
Những người khác trên bàn đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ăn cơm, tuân thủ đúng theo lễ nghi “ngủ không ăn, ăn không nói.”
Ở bên này, Tống phụ hỏi thăm tình hình gần đây của Ninh Vũ, biết hắn đang vừa học chữ vừa luyện võ xong liền vô cùng vui mừng. Mặc cho Ninh Vũ có nghiêm túc hay không, cũng coi như có lòng cầu tiến.
Tống Ngôn Hạo vừa nghe thấy Ninh Vũ đang luyện võ, lập tức nổi lên hứng thú, hiện tại Tống Ngôn Hạo đang là phó tướng, thường xuyên đảm nhiệm chức trách huấn luyện tân binh trong quân đội, giờ cũng muốn thử xem trình độ Ninh Vũ ra sao.
Ninh Vũ gật đầu đồng ý, theo Tống Ngôn Hạo tới sân luyện võ. Hắn ngồi đó mà mãi không trông thấy Tống Ngôn Khê, trong lòng ngứa như bị mèo cào, không bằng tìm chút chuyện để làm, hắn cũng không muốn nghe nhạc phụ lải nhải tiếp nữa. Bình thường phụ thân giáo huấn hắn thôi cũng đủ phiền rồi.
Ninh Vũ vừa ra tay, Tống Ngôn Hạo liền nhận ra Ninh Vũ chỉ đang làm trò mèo, không biết mấy năm nay Ninh Vũ đánh nhau với người ta sao có thể thắng được nữa, phía dưới hư không, hai chi phía trên cũng không có sức mạnh, ra quyền thì chậm, toàn thân không có chỗ nào đúng tư thế cả.
Ban đầu Tống Ngôn Hạo còn cố kỵ thân phận của Ninh Vũ, kết quả không bao lâu sau, tật xấu lúc huấn luyện tân binh liền phát tác. Nghiêm mặt, âm thanh nghiêm khắc hẳn lên: “Chỗ này không đúng, tốc độ cùng góc độ ra quyền cũng không được. Hai chân đứng vững vào.”
Tống Ngôn Hạo chỉ cần một tay thôi cũng đã có thể dễ dàng quật ngã Ninh Vũ, lúc vươn tay ra kéo hắn lên thì vô tình nhìn thấy cần cổ của Ninh Vũ, tay sựng lại một chút, sau đó làm như không có chuyện gì mà kéo Ninh Vũ đứng dậy.
Tống Ngôn Khê đứng một bên nhìn, thấy Ninh Vũ bị đánh ngã thì cảm thấy vô cùng sảng khoái, y phải nắm tay lại thật chặt mới ngăn không cho khoé miệng mình giương lên. Y thích nhất là nhìn Ninh Vũ chịu đòn.
Tống Ngôn Hạo sau khi phản ứng lại cũng có chút ngại ngùng. Vốn chỉ định chỉ giáo một chút, thế nhưng trên người Ninh Vũ chắc chắn đã bị sứt mẻ vài phần, nếu hai vị kia ở Ninh gia tưởng hắn cố tình gây khó dễ cho Ninh Vũ mà oán giận Tống Ngôn Khê thì hắn thật sự đã phạm phải sai lầm lớn rồi.
Tống cha vừa đi ra cũng trông thấy cảnh này, liền trừng Tống Ngôn Hạo vài cái, khiển trách: “Sắp đến giờ ăn tới nơi rồi, còn luận bàn cái gì nữa, ngươi có sở thích như thế, chẳng lẽ lúc thường trong doanh trại không đủ binh lính cho ngươi luận bàn à. Ninh Vũ cùng Ngôn ca nhi hiếm lắm mới đến đây được một chuyến, vậy mà ngươi còn bắt Ninh Vũ luyện võ chung. Đi đi đi đi, mau đến nhà bếp xem cơm nước chuẩn bị đến đâu rồi.”
Tống Ngôn Hạo sờ mũi một cái, áy náy nhìn Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê rồi cất bước đi đến nhà bếp.
Tống cha chào hỏi Ninh Vũ: “Ngôn Hạo thằng nhóc này, một khi đã luyện võ rồi thì đầu óc cũng vứt đi luôn. Y phục đang sạch sẽ cũng bị đất cát vấy bẩn cả rồi. Vào nhà để Ngôn Khê giúp ngươi chỉnh lý lại đi.”
“Đại ca rất lợi hại, chỉ giáo rất tốt, nếu có cơ hội, đại ca dạy dỗ ta nhiều hơn một chút cũng được.”
Tống Ngôn Khê đứng bên cạnh phụ hoạ: “Đúng đó đúng đó, nghiêm sư xuất cao đồ, luyện võ mà không chịu khổ một chút thì sao có thể thành công được? Lúc mới bắt đầu không phải đại ca cũng như thế này sao, muốn học đánh người thì trước hết phải biết chịu đòn đã.”
Tống cha âm thầm trừng mắt nhìn Tống Ngôn Khê một cái, nói: “Ngoài những lúc cần đến quân doanh ra thì nó đều rảnh rỗi cả. Muốn luyện võ bất cứ lúc nào cũng được.”
Tống cha bảo hai người đến phòng khách, rồi ra lệnh cho tiểu tư đưa y phục mới cùng nước ấm tới phòng.
Ninh Vũ đứng ở một bên, dang tay ra nhìn Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, tới đây chỉnh lý cho ta đi.”
Tống Ngôn Khê vốn đang ngồi trên ghế, nghe vậy liền trợn mắt cả lên: “Tại sao ta lại phải chỉnh lý cho ngươi?”
“Bởi vì ngươi là phu lang của ta, ngươi không giúp ta chỉnh lý thì ai chỉnh lý cho ta đây?”
Đôi môi của Tống Ngôn Khê giật giật, một câu “bảo tiểu thị làm giúp” mãi không thể nói ra miệng được. Ninh Vũ đã từng nói, y phải ngăn không cho những tiểu ca nhi khác tới gần Ninh Vũ. “Sao ngươi không tự mình làm đi?”
“Vậy ta đi hỏi nhạc phụ.” Ninh Vũ quay người tỏ vẻ định đẩy cửa rời đi. Từ nhỏ hắn đã có bản lĩnh lấy lông gà làm cung tiễn, phụ thân hắn dù có cứng rắn như thế nào, hắn chỉ cần tuỳ tiện làm nũng với cha vài cái, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, là phụ thân sẽ thất bại liền.
Tống Ngôn Khê quýnh cả lên, trong tình thế cấp bách liền ôm chặt lấy eo Ninh Vũ, kéo hắn về: “Ta làm ta làm, ngươi đừng đi.”
Ninh Vũ giấu đi vẻ đắc ý nho nhỏ trên mặt mình, nghiêm mặt lại, dang tay ra, cúi đầu nhìn Tống Ngôn Khê đang bĩu môi, bất đắc dĩ đi về phía hắn, tháo thắt lưng cởi áo cho hắn.
Tống Ngôn Khê cởi thắt lưng của Ninh Vũ ra, do không cao bằng Ninh Vũ, cho nên lúc y cởi áo choàng của Ninh Vũ còn phải nhón nhón chân. Ninh Vũ cũng phối hợp một chút, không lợi dụng cơ hội này mà làm bậy.
Tống Ngôn Khê cầm y phục sạch sẽ tới thay cho Ninh Vũ, lúc cột thắt lưng lại còn phải vòng tay ra sau lưng hắn, tựa như đang ôm chầm lấy Ninh Vũ, cả khuôn mặt đều chôn vào trong ngực hắn, khoang mũi tràn đầy mùi vị của Ninh Vũ, cùng với nhịp tim mạnh mẽ liên hồi, khuôn mặt của Tống Ngôn Khê đột nhiên đỏ lên.
Tống Ngôn Khê luống cuống tay chân cột thắt lưng cho Ninh Vũ xong, liền mang túi thơm cùng ngọc bội đến, túi thơm này trông vô cùng quen mắt, phải chăng là do y thêu?
Lúc Tống Ngôn Khê đứng dậy định rời đi thì bị Ninh Vũ kéo sang hôn một hồi, sau đó Ninh Vũ còn vô cùng cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Ai bảo ngươi động tay động chân với ta chứ, rõ ràng là đang đòi ta hôn ngươi. Nể tình ngươi đã giúp ta nhiều như thế này, ta đành miễn cưỡng thoả mãn ước muốn của ngươi vậy.”
Tống Ngôn Khê tức giận, Ninh Vũ luôn luôn thích mở mắt nói dối như thế, Tống Ngôn Khê lại không phản biệt được, giận đến mức muốn giẫm chân Ninh Vũ, nhưng lần nào Ninh Vũ cũng tránh thoát được.
Búi tóc của Tống Ngôn Khê hơi rối một chút, giẫm không được nên trượt chân suýt té, cuối cùng lại ngã vào trong lồng ngực của Ninh Vũ.
“Tống Ngôn Khê, ta biết ngươi thích ta hôn ngươi mà, không cần cao hứng đến mức đầu hoài tống bão như vậy đâu. Ngươi muốn ta hôn lúc nào cũng được.”
Tống Ngôn Khê bởi vì hành động lúc nãy mà hai má hồng cả lên, căm tức nhìn Ninh Vũ.
Ninh Vũ còn đổ đầu vào lửa mà nhéo nhéo mặt y hai lần: “Tống Ngôn Khê ngươi như vậy có phải tốt hơn không, biểu tình tươi cười của ngươi lúc đứng ở cửa thật quái lạ, sau này không được cười như vậy nữa.” Trông vô cùng giả tạo, biểu tình ôn nhu đoan trang vô cùng giả tạo, nụ cười của y lúc đó cũng rất giả dối, khiến cho hắn cực kỳ khó chịu, vẫn không đẹp bằng bộ dáng lúc y tức giận tạc mao.
Tống Ngôn Khê sững sờ, thần sắc có chút hoảng hốt, lúc y và Ninh Vũ ở chung một mình với nhau, lúc nào y cũng bị Ninh Vũ chọc giận đến mức không thể dùng cảm xúc giả tạo che giấu bản thân được, toàn để lộ ra bộ dáng chân thật nhất của mình.
Y cùng Ninh Vũ ở chung cũng không hoà thuận, y không muốn để gia đình mình phải lo lắng, cho nên bề ngoài luôn cố gắng duy trì bộ dáng ân ái hài hoà giả tạo với Ninh Vũ. Thế nhưng, Ninh Vũ lại…
Ninh Vũ vuốt vuốt tóc Tống Ngôn Khê, đồng thời đưa tay vuốt vuốt nếp nhăn trên y phục, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tống Ngôn Khê: “Chúng ta ra ngoài đi. Ở trong phòng hoài không tốt đâu.”
“Còn không phải là do ngươi sao.” Tống Ngôn Khê trừng mắt nhìn Ninh Vũ một cái, không nói gì thêm.
Ninh Vũ nắm tay Tống Ngôn Khê, mấy ngày qua Tống Ngôn Khê đã quen với việc này, nên cũng không cảm thấy có gì không đúng cả.
Tống cha vừa nhìn bộ dáng của hai người, liền thấy họ thân mật nắm tay đi ra, ở riêng với nhau một hồi, cả khuôn mặt của Ngôn Khê đều đỏ ửng cả lên, đôi mắt cũng ngập nước sáng lấp lánh, rất có tinh thần, thấy đôi chồng chồng son này ở chung với nhau vô cùng ngọt ngào, y cũng yên tâm hơn.
Lúc bọn họ cùng nhau ăn cơm, Ninh Vũ không ngừng gắp thức ăn vào trong đĩa của Tống Ngôn Khê, bộ dáng gầy trơ xương của Tống Ngôn Khê đời trước thật sự đã gây cho hắn ấn tượng quá sâu, hơn nữa trông Tống Ngôn Khê phồng má lên nhai đồ ăn vô cùng đáng yêu, Ninh Vũ gắp thức ăn cho Tống Ngôn Khê không biết mệt.
Những người khác trên bàn đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ăn cơm, tuân thủ đúng theo lễ nghi “ngủ không ăn, ăn không nói.”