Chương : 21
Edit: Arisassan
Đời trước lúc hắn trông thấy Tống Ngôn Khê nằm bên cạnh tên yêu quái kia, ban đầu còn vô cùng phẫn nộ, sau đó thì an phận ngồi sang một bên, suy nghĩ vẩn vơ trong lòng. Thế cũng tốt, nếu tên yêu quái kia có thể sủng ái Tống Ngôn Khê một ít, cuộc sống của Tống Ngôn Khê cũng sẽ không còn gian nan như vậy.
Tên yêu quái kia ngủ y như lợn chết, còn muốn ôm cái gì đó để ngủ nữa, Tống Ngôn Khê không chịu được mùi vị trên người gã, liền nhăn mũi, để yêu quái kia ôm chăn, còn mình thì bọc một cái chăn khác lăn ra thật xa.
Ninh Vũ liền bay tới nằm giữa hai người, tuy không có tác dụng gì, cũng không thể ngăn cách hai người kia ra, thế nhưng hắn vẫn có thể tự an ủi mình, người nằm ngủ bên cạnh Tống Ngôn Khê chính là hắn, dù cho Tống Ngôn Khê không sờ được vào hắn cũng không sao.
Trông thấy yêu quái kia sau khi tỉnh giấc liền chửi mắng Tống Ngôn Khê, hắn giận đến mức muốn đội mồ dậy luôn.
Làm như Tống Ngôn Khê là thứ gì đó bẩn thỉu lắm ấy, còn ra vẻ như gã mới là người bị chiếm tiện nghi, sau khi về phòng mình còn kỳ cọ tắm rửa mấy lần.
Mấy thị lang của yêu quái kia càng bắt nạt Tống Ngôn Khê dữ dội hơn lúc trước, yêu quái kia còn tỏ vẻ như chưa hề trông thấy gì, không tiếng động mà dung túng cho bọn họ.
Hừ, Ninh Vũ biết rõ rõ ràng ràng tâm tư ác độc xấu xí của đám kia. Thẩm mỹ của tên yêu quái kia không biết có vấn đề gì nữa, mấy thị lang gã thích nếu không xấu thì lại thân thế tầm thường, đứng trước mặt Tống Ngôn Khê đều phải tự ti mặc cảm.
Tống Ngôn Khê dù có mệt mỏi bơ phờ, mặc thanh y đơn giản, thanh thanh đạm đạm đứng một bên, cũng có thể khiến cho bọn họ không thể ngóc đầu lên được. Bọn họ đố kỵ Tống Ngôn Khê, cả về dung mạo, gia thế, lẫn tài hoa.
Thấy tên yêu quái kia luôn coi Tống Ngôn Khê như người vô hình, nên bọn họ mới không khủng hoảng. Nhưng sau khi biết tên yêu quái kia ngủ chung với Tống Ngôn Khê một đêm, cảm giác nguy hiểm liền tăng lên, sợ gã sẽ thích Tống Ngôn Khê, như vậy bọn họ dù hợp sức cỡ nào cũng không thể níu kéo tình cảm của tên yêu quái kia được.
Cho nên, bọn họ không tự đấu lẫn nhau nữa, mà ngầm liên hợp lại để chèn ép Tống Ngôn Khê. Nghĩ trăm phương ngàn kế chiếm đoạt địa vị chính quân của Tống Ngôn Khê. Qủa thật rất ác độc. Cho nên Tống Ngôn Khê vẫn là tiểu ca nhi khả ái nhất, xinh đẹp nhất sạch sẽ nhất.
Kỳ thật Ninh Vũ rất muốn quay lại xem xem Tống Ngôn Khê còn quyển hoạ bản nào nữa không, hắn cái gì cũng không hiểu như vậy, Tống Ngôn Khê chắc chắn sẽ ghét bỏ hắn. Quyển sách trong tay đã bị hắn lật đi lật lại rất nhiều lần rồi, đầu hắn cũng đã có thể hình dung rõ những tư thế bên trong sách.
Tống Ngôn Khê vừa trông thấy Ninh Vũ biểu tình xấu xa lén lút nhìn mình, ánh mắt đảo quanh, cực kỳ chột dạ, mặt y lập tức đỏ lên, lúc trước y không biết Ninh Vũ đang mưu tính ý đồ xấu xa gì nên mới không hiểu, thế nhưng hiện tại y đã biết rõ rồi, Ninh Vũ chắc chắn đang xem mấy bức tranh đáng xấu hổ kia.
Tống Ngôn Khê vô cùng lo lắng mà cầm đồ vật của mình ra khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ rồi mới có thể từng ngụm từng ngụm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu là lúc trước, Ninh Vũ chắc chắn sẽ không để Tống Ngôn Khê rời khỏi tầm mắt của mình, bất quá hôm nay thì khác, xác định xong Tống Ngôn Khê trong một lúc lâu nữa sẽ không trở về, Ninh Vũ liền rón rén đi đến giá sách của Tống Ngôn Khê, tỉ mỉ lật xem mấy quyển sách trên đó.
Thế nhưng Ninh Vũ lập tức phải thất vọng, hắn không tìm được. Nhất định là bị Tống Ngôn Khê giấu đi đọc lén rồi.
Trong sự mong đợi của Ninh Vũ, buổi tối rốt cuộc cũng đến. Tống Ngôn Khê cũng cảm thấy được sự kỳ lạ của Ninh Vũ, cho nên thời gian tắm rửa hôm nay chợt lâu hơn bình thường rất nhiều. Dây dưa rề rà tắm sạch mặc y phục vào xong, liền nhảy thẳng lên giường bọc chăn kín lại.
Ninh Vũ sang phòng bên cạnh để tắm rửa, nếu là lúc trước thì Tống Ngôn Khê đã sớm mơ mơ màng màng ngủ say rồi, thế nhưng đêm nay trái tim của y lại càng đập càng nhanh. Trong lòng thấp thỏm vô cùng, không thể nói rõ là căng thẳng, sợ sệt hay chán ghét nữa. Biểu hiện ban ngày của Ninh Vũ có ảnh hưởng rất lớn đến y, đều tại Ninh Vũ cuống cuồng hấp tấp quá, hại y cũng phải sốt sắng theo.
Tiếng cửa mở vừa vang lên, Tống Ngôn Khê tựa như một chú thỏ bị kinh hoảng, rúc người vào chăn chỉ lộ ra hai con mắt nhìn chằm chằm vào chỗ cửa, nhìn Ninh Vũ bước càng ngày càng gần về phía mình.
Ninh Vũ ngồi xuống ghế, uống một hơi hết cả bình trà lạnh trên bàn, lấy trà thay rượu, tăng thêm can đảm cho mình.
Ninh Vũ căng thẳng ra mặt, không hề giả vờ chút nào, hắn hít sâu một cái, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tiêu sái bước đến bên giường, vươn tay kéo chăn, nhưng lại không kéo ra được.
Tống Ngôn Khê cũng sững sờ một chút, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt chăn đắp trước ngực ra, lúc này Ninh Vũ mới vén chăn lên, mang một thân hơi nước nằm vào bên trong được.
Tống Ngôn Khê thời thời khắc khắc quan sát theo từng động tác của Ninh Vũ, toàn thân căng thẳng cực kỳ. Đúng lúc y bắt đầu buông lỏng cảnh giác, Ninh Vũ lại đưa tay sờ sờ eo y, quay mặt y sang rồi hôn. Tống Ngôn Khê bị hôn đến toàn thân mềm nhũn.
Ninh Vũ khàn giọng nói: “Tống Ngôn Khê, hôm nay ta có xem qua sách của ngươi, ta sẽ cố gắng làm theo thật tốt.”
Hiện tại trong đầu Tống Ngôn Khê đều ngạt đầy nước, cái gì mà sách của y chứ, Ninh Vũ đúng là một tên xấu xa, rõ ràng là sách của hắn, thế mà lại vu khống lên đầu y.
Y chưa kịp kháng nghị, quần đã bị tuột xuống.
Toàn thân Tống Ngôn Khê run rẩy cả lên, đúng lúc vô tình nhìn thấy đôi môi mím chặt, bàn tay run lập cập của Ninh Vũ, trong lòng chợt thở phào một ngụm lớn.
Hoá ra Ninh Vũ cũng sợ, cũng phải thôi, lá gan của Ninh Vũ còn nhỏ hơn tiểu ca nhi, chảy chút máu mũi thôi là đã khóc bù lu bù loa lên rồi, y chắc chắn mình còn can đảm hơn Ninh Vũ.
Ninh Vũ hôn hôn mặt cùng cổ của Tống Ngôn Khê, chậm rãi sờ soạng eo cùng chân của Tống Ngôn Khê, cảm nhận được động tác kháng cự của Tống Ngôn Khê càng ngày càng yếu, người cũng mềm nhũn cả ra, liền mở nắp hộp cao bôi trơn. Đây là thứ hắn đã cố ý tìm mua lúc sáng.
Tống Ngôn Khê kêu to thành tiếng, phảng phất như tất cả mọi cảm xúc trên thân đều dồn hết vào nơi nhạy cảm nọ.
“Tống Ngôn Khê, đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng.” Ngón tay đặt bên trong của Ninh Vũ chuyển động một chút.
Cả khuôn mặt của Tống Ngôn Khê đều ửng hồng, trước mắt toàn là sương mù mông lung, Tống Ngôn Khê chớp mắt vài cái, gạt đi hơi nước trong mắt mình, sau đó nhìn thấy khuôn mặt Ninh Vũ phía trên cũng chảy đầy mồ hôi, có vài giọt còn nhỏ xuống người y nữa.
“Đau.” Tống Ngôn Khê bấu chặt tay lên lưng Ninh Vũ, nói.
Ninh Vũ cũng thấy đau, hơi hơi cau mày.
“Tống Ngôn Khê, ta không dừng được. Ngươi ráng nhịn thêm một lúc đi. Lát nữa là sẽ hết đau ngay.”
…
Ninh Vũ làm theo lời nhắc nhở trong sách, lau rửa sạch sẽ cho Tống Ngôn Khê, sau đó lấy ra bình thuốc nhỏ lần trước cha cố tình đưa cho Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê nằm dài trên giường, chăn chỉ đáp ngang mông, trên lưng rải đầy dấu đỏ.
Ninh Vũ đến gần hôn lên lỗ tai của Tống Ngôn Khê một cái: “Tống Ngôn Khê, ngươi ngoan ngoãn đừng nhúc nhích gì nhé, để ta bôi thuốc cho ngươi.
Tống Ngôn Khê tự xấu hổ mà chôn mặt vào gối, trong lòng tự an ủi bản thân, y không nghe không thấy không biết gì.
Tống Ngôn Khê cảm thấy chỗ eo của mình đã mỏi đến chết lặng, như một cái kén tằm nho nhỏ nằm yên một chỗ, chưa kịp bò sang chỗ khác đã bị Ninh Vũ vươn ma chưởng của mình ra ôm trở lại.
“Tống Ngôn Khê, đến lượt ngươi bôi thuốc cho ta đó.”
Tống Ngôn Khê ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Ninh Vũ, Ninh Vũ quả nhiên là người xấu mà, làm y đau muốn chết ấy. Động đậy một chút thôi liền đụng vào nơi khó nói kia, cực kỳ khó chịu.
Dù cho y có khóc cỡ nào, có giãy dụa bảo Ninh Vũ đi ra ngoài như thế nào đi chăng nữa, Ninh Vũ vẫn tiếp tục đâm vào bên trong y.
Ninh Vũ chỉ tay vào chỗ giữa hai chân mình: “Tống Ngôn Khê, ngươi cũng kẹp đau ta mà, ngươi xem, đỏ hết cả lên rồi.”
Tống Ngôn Khê thuận theo tay của Ninh Vũ nhìn vào chỗ hắn chỉ, mặt đỏ vô cùng, hiện tại nơi đó của Ninh Vũ đang cuộn tròn lại cực kỳ đáng thương, không hề diễu võ giương oai như lúc ở bên trong cơ thể y. Cảm xúc phẫn uất của y chợt vì thế mà giảm đi một nửa.
Hoá ra Ninh Vũ cũng cảm thấy đau, chứ không phải chỉ có mình y bị dằn vặt. Vừa nghĩ thế, y lại có loại cảm giác đồng bệnh tương liên với Ninh Vũ.
Tống Ngôn Khê nhận lấy bình thuốc mỡ nọ từ tay Ninh Vũ, Ninh Vũ tách chân ra ngồi xuống, vừa vặn vòng lấy y, Tống Ngôn Khê ngồi đối diện với chỗ đó, đổ thuốc mỡ ra tay nhẹ nhàng bôi bôi, mắt cũng không dám nhìn lâu vào thứ kia.
Ninh Vũ nhẹ nhàng đặt cằm mình lên đỉnh đầu của Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, trên người ngươi vẫn còn nhiều chỗ ta chưa đụng đến lắm.”
Đời trước lúc hắn trông thấy Tống Ngôn Khê nằm bên cạnh tên yêu quái kia, ban đầu còn vô cùng phẫn nộ, sau đó thì an phận ngồi sang một bên, suy nghĩ vẩn vơ trong lòng. Thế cũng tốt, nếu tên yêu quái kia có thể sủng ái Tống Ngôn Khê một ít, cuộc sống của Tống Ngôn Khê cũng sẽ không còn gian nan như vậy.
Tên yêu quái kia ngủ y như lợn chết, còn muốn ôm cái gì đó để ngủ nữa, Tống Ngôn Khê không chịu được mùi vị trên người gã, liền nhăn mũi, để yêu quái kia ôm chăn, còn mình thì bọc một cái chăn khác lăn ra thật xa.
Ninh Vũ liền bay tới nằm giữa hai người, tuy không có tác dụng gì, cũng không thể ngăn cách hai người kia ra, thế nhưng hắn vẫn có thể tự an ủi mình, người nằm ngủ bên cạnh Tống Ngôn Khê chính là hắn, dù cho Tống Ngôn Khê không sờ được vào hắn cũng không sao.
Trông thấy yêu quái kia sau khi tỉnh giấc liền chửi mắng Tống Ngôn Khê, hắn giận đến mức muốn đội mồ dậy luôn.
Làm như Tống Ngôn Khê là thứ gì đó bẩn thỉu lắm ấy, còn ra vẻ như gã mới là người bị chiếm tiện nghi, sau khi về phòng mình còn kỳ cọ tắm rửa mấy lần.
Mấy thị lang của yêu quái kia càng bắt nạt Tống Ngôn Khê dữ dội hơn lúc trước, yêu quái kia còn tỏ vẻ như chưa hề trông thấy gì, không tiếng động mà dung túng cho bọn họ.
Hừ, Ninh Vũ biết rõ rõ ràng ràng tâm tư ác độc xấu xí của đám kia. Thẩm mỹ của tên yêu quái kia không biết có vấn đề gì nữa, mấy thị lang gã thích nếu không xấu thì lại thân thế tầm thường, đứng trước mặt Tống Ngôn Khê đều phải tự ti mặc cảm.
Tống Ngôn Khê dù có mệt mỏi bơ phờ, mặc thanh y đơn giản, thanh thanh đạm đạm đứng một bên, cũng có thể khiến cho bọn họ không thể ngóc đầu lên được. Bọn họ đố kỵ Tống Ngôn Khê, cả về dung mạo, gia thế, lẫn tài hoa.
Thấy tên yêu quái kia luôn coi Tống Ngôn Khê như người vô hình, nên bọn họ mới không khủng hoảng. Nhưng sau khi biết tên yêu quái kia ngủ chung với Tống Ngôn Khê một đêm, cảm giác nguy hiểm liền tăng lên, sợ gã sẽ thích Tống Ngôn Khê, như vậy bọn họ dù hợp sức cỡ nào cũng không thể níu kéo tình cảm của tên yêu quái kia được.
Cho nên, bọn họ không tự đấu lẫn nhau nữa, mà ngầm liên hợp lại để chèn ép Tống Ngôn Khê. Nghĩ trăm phương ngàn kế chiếm đoạt địa vị chính quân của Tống Ngôn Khê. Qủa thật rất ác độc. Cho nên Tống Ngôn Khê vẫn là tiểu ca nhi khả ái nhất, xinh đẹp nhất sạch sẽ nhất.
Kỳ thật Ninh Vũ rất muốn quay lại xem xem Tống Ngôn Khê còn quyển hoạ bản nào nữa không, hắn cái gì cũng không hiểu như vậy, Tống Ngôn Khê chắc chắn sẽ ghét bỏ hắn. Quyển sách trong tay đã bị hắn lật đi lật lại rất nhiều lần rồi, đầu hắn cũng đã có thể hình dung rõ những tư thế bên trong sách.
Tống Ngôn Khê vừa trông thấy Ninh Vũ biểu tình xấu xa lén lút nhìn mình, ánh mắt đảo quanh, cực kỳ chột dạ, mặt y lập tức đỏ lên, lúc trước y không biết Ninh Vũ đang mưu tính ý đồ xấu xa gì nên mới không hiểu, thế nhưng hiện tại y đã biết rõ rồi, Ninh Vũ chắc chắn đang xem mấy bức tranh đáng xấu hổ kia.
Tống Ngôn Khê vô cùng lo lắng mà cầm đồ vật của mình ra khỏi thư phòng, trở về phòng ngủ rồi mới có thể từng ngụm từng ngụm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu là lúc trước, Ninh Vũ chắc chắn sẽ không để Tống Ngôn Khê rời khỏi tầm mắt của mình, bất quá hôm nay thì khác, xác định xong Tống Ngôn Khê trong một lúc lâu nữa sẽ không trở về, Ninh Vũ liền rón rén đi đến giá sách của Tống Ngôn Khê, tỉ mỉ lật xem mấy quyển sách trên đó.
Thế nhưng Ninh Vũ lập tức phải thất vọng, hắn không tìm được. Nhất định là bị Tống Ngôn Khê giấu đi đọc lén rồi.
Trong sự mong đợi của Ninh Vũ, buổi tối rốt cuộc cũng đến. Tống Ngôn Khê cũng cảm thấy được sự kỳ lạ của Ninh Vũ, cho nên thời gian tắm rửa hôm nay chợt lâu hơn bình thường rất nhiều. Dây dưa rề rà tắm sạch mặc y phục vào xong, liền nhảy thẳng lên giường bọc chăn kín lại.
Ninh Vũ sang phòng bên cạnh để tắm rửa, nếu là lúc trước thì Tống Ngôn Khê đã sớm mơ mơ màng màng ngủ say rồi, thế nhưng đêm nay trái tim của y lại càng đập càng nhanh. Trong lòng thấp thỏm vô cùng, không thể nói rõ là căng thẳng, sợ sệt hay chán ghét nữa. Biểu hiện ban ngày của Ninh Vũ có ảnh hưởng rất lớn đến y, đều tại Ninh Vũ cuống cuồng hấp tấp quá, hại y cũng phải sốt sắng theo.
Tiếng cửa mở vừa vang lên, Tống Ngôn Khê tựa như một chú thỏ bị kinh hoảng, rúc người vào chăn chỉ lộ ra hai con mắt nhìn chằm chằm vào chỗ cửa, nhìn Ninh Vũ bước càng ngày càng gần về phía mình.
Ninh Vũ ngồi xuống ghế, uống một hơi hết cả bình trà lạnh trên bàn, lấy trà thay rượu, tăng thêm can đảm cho mình.
Ninh Vũ căng thẳng ra mặt, không hề giả vờ chút nào, hắn hít sâu một cái, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tiêu sái bước đến bên giường, vươn tay kéo chăn, nhưng lại không kéo ra được.
Tống Ngôn Khê cũng sững sờ một chút, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt chăn đắp trước ngực ra, lúc này Ninh Vũ mới vén chăn lên, mang một thân hơi nước nằm vào bên trong được.
Tống Ngôn Khê thời thời khắc khắc quan sát theo từng động tác của Ninh Vũ, toàn thân căng thẳng cực kỳ. Đúng lúc y bắt đầu buông lỏng cảnh giác, Ninh Vũ lại đưa tay sờ sờ eo y, quay mặt y sang rồi hôn. Tống Ngôn Khê bị hôn đến toàn thân mềm nhũn.
Ninh Vũ khàn giọng nói: “Tống Ngôn Khê, hôm nay ta có xem qua sách của ngươi, ta sẽ cố gắng làm theo thật tốt.”
Hiện tại trong đầu Tống Ngôn Khê đều ngạt đầy nước, cái gì mà sách của y chứ, Ninh Vũ đúng là một tên xấu xa, rõ ràng là sách của hắn, thế mà lại vu khống lên đầu y.
Y chưa kịp kháng nghị, quần đã bị tuột xuống.
Toàn thân Tống Ngôn Khê run rẩy cả lên, đúng lúc vô tình nhìn thấy đôi môi mím chặt, bàn tay run lập cập của Ninh Vũ, trong lòng chợt thở phào một ngụm lớn.
Hoá ra Ninh Vũ cũng sợ, cũng phải thôi, lá gan của Ninh Vũ còn nhỏ hơn tiểu ca nhi, chảy chút máu mũi thôi là đã khóc bù lu bù loa lên rồi, y chắc chắn mình còn can đảm hơn Ninh Vũ.
Ninh Vũ hôn hôn mặt cùng cổ của Tống Ngôn Khê, chậm rãi sờ soạng eo cùng chân của Tống Ngôn Khê, cảm nhận được động tác kháng cự của Tống Ngôn Khê càng ngày càng yếu, người cũng mềm nhũn cả ra, liền mở nắp hộp cao bôi trơn. Đây là thứ hắn đã cố ý tìm mua lúc sáng.
Tống Ngôn Khê kêu to thành tiếng, phảng phất như tất cả mọi cảm xúc trên thân đều dồn hết vào nơi nhạy cảm nọ.
“Tống Ngôn Khê, đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng.” Ngón tay đặt bên trong của Ninh Vũ chuyển động một chút.
Cả khuôn mặt của Tống Ngôn Khê đều ửng hồng, trước mắt toàn là sương mù mông lung, Tống Ngôn Khê chớp mắt vài cái, gạt đi hơi nước trong mắt mình, sau đó nhìn thấy khuôn mặt Ninh Vũ phía trên cũng chảy đầy mồ hôi, có vài giọt còn nhỏ xuống người y nữa.
“Đau.” Tống Ngôn Khê bấu chặt tay lên lưng Ninh Vũ, nói.
Ninh Vũ cũng thấy đau, hơi hơi cau mày.
“Tống Ngôn Khê, ta không dừng được. Ngươi ráng nhịn thêm một lúc đi. Lát nữa là sẽ hết đau ngay.”
…
Ninh Vũ làm theo lời nhắc nhở trong sách, lau rửa sạch sẽ cho Tống Ngôn Khê, sau đó lấy ra bình thuốc nhỏ lần trước cha cố tình đưa cho Tống Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê nằm dài trên giường, chăn chỉ đáp ngang mông, trên lưng rải đầy dấu đỏ.
Ninh Vũ đến gần hôn lên lỗ tai của Tống Ngôn Khê một cái: “Tống Ngôn Khê, ngươi ngoan ngoãn đừng nhúc nhích gì nhé, để ta bôi thuốc cho ngươi.
Tống Ngôn Khê tự xấu hổ mà chôn mặt vào gối, trong lòng tự an ủi bản thân, y không nghe không thấy không biết gì.
Tống Ngôn Khê cảm thấy chỗ eo của mình đã mỏi đến chết lặng, như một cái kén tằm nho nhỏ nằm yên một chỗ, chưa kịp bò sang chỗ khác đã bị Ninh Vũ vươn ma chưởng của mình ra ôm trở lại.
“Tống Ngôn Khê, đến lượt ngươi bôi thuốc cho ta đó.”
Tống Ngôn Khê ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Ninh Vũ, Ninh Vũ quả nhiên là người xấu mà, làm y đau muốn chết ấy. Động đậy một chút thôi liền đụng vào nơi khó nói kia, cực kỳ khó chịu.
Dù cho y có khóc cỡ nào, có giãy dụa bảo Ninh Vũ đi ra ngoài như thế nào đi chăng nữa, Ninh Vũ vẫn tiếp tục đâm vào bên trong y.
Ninh Vũ chỉ tay vào chỗ giữa hai chân mình: “Tống Ngôn Khê, ngươi cũng kẹp đau ta mà, ngươi xem, đỏ hết cả lên rồi.”
Tống Ngôn Khê thuận theo tay của Ninh Vũ nhìn vào chỗ hắn chỉ, mặt đỏ vô cùng, hiện tại nơi đó của Ninh Vũ đang cuộn tròn lại cực kỳ đáng thương, không hề diễu võ giương oai như lúc ở bên trong cơ thể y. Cảm xúc phẫn uất của y chợt vì thế mà giảm đi một nửa.
Hoá ra Ninh Vũ cũng cảm thấy đau, chứ không phải chỉ có mình y bị dằn vặt. Vừa nghĩ thế, y lại có loại cảm giác đồng bệnh tương liên với Ninh Vũ.
Tống Ngôn Khê nhận lấy bình thuốc mỡ nọ từ tay Ninh Vũ, Ninh Vũ tách chân ra ngồi xuống, vừa vặn vòng lấy y, Tống Ngôn Khê ngồi đối diện với chỗ đó, đổ thuốc mỡ ra tay nhẹ nhàng bôi bôi, mắt cũng không dám nhìn lâu vào thứ kia.
Ninh Vũ nhẹ nhàng đặt cằm mình lên đỉnh đầu của Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, trên người ngươi vẫn còn nhiều chỗ ta chưa đụng đến lắm.”