Chương : 25
Edit: Arisassan
Ninh Vũ chạy theo sau Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi lại làm nũng cái gì nữa vậy?”
“Ngươi mới đang làm nũng ấy. Tại sao ngươi không nhìn cây ớt nhỏ Hạ gia kia nữa đi?”
“Ta chỉ thích nhìn ngươi thôi.”
Tống Ngôn Khê hừ một tiếng, không gạt tay Ninh Vũ ra nữa.
Hai người đang đứng trong một nơi vô cùng rực rỡ, từng đoá từng đoá hoa đầy sắc màu tranh nhau đua nở, Tống Ngôn Khê trùng hợp đứng ngay trước những đoá hoa khí thế hừng hực kia, càng làm nổi bật vẻ ngoài diễm lệ của mình, người còn yêu kiều hơn hoa.
“Tống Ngôn Khê, ngươi còn xinh đẹp hơn mấy đoá hoa kia nữa.”
“Khụ khụ, ừm, xin lỗi đã làm phiền.” Hoá ra có vài tiểu công tử đang đi về phía này, không cẩn thận nghe thấy lời nói riêng tư của hai người, lại bị người trong cuộc bắt được, khuôn mặt liền đỏ cả lên.
Tống Ngôn Khê vốn không cảm thấy có gì không đúng, bất quá khi trông thấy nhóm người trước mặt ai nấy đều có chút ngượng ngùng, đột nhiên vô cùng xấu hổ, vì vậy liền nấp sau lưng Ninh Vũ, không cho người khác thấy được nét đỏ ửng trên mặt mình.
Ninh Vũ cũng hết sức phối hợp mà che chở cho y, nhóm tiểu công tử kia liền đùn đùn đẩy đẩy nói vài câu rồi rời khỏi.
“Này, ngươi thấy không? Hồi nãy ấy, tự nhiên ta thấy ấm ghê luôn.”
“Đúng đó đúng đó, vốn ta cũng không cảm thấy thành thân có gì đặc biệt, hiện tại chợt nhận ra có phu quân cũng thật tốt.”
“Xấu hổ quá, tiểu công tử nhớ phu quân rồi kìa.”
“Không phải là do các ngươi nhắc tới trước sao.”
…
Tống Ngôn Khê cảm thấy vô cùng mất mặt, đứng sau lưng Ninh Vũ lén lút nhéo hắn một cái: “Không được nói mấy câu kia ở bên ngoài nữa.”
“Ngươi khó hầu hạ thật.” Rõ ràng rất thích nghe, nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ như không hề để ý, tiểu ca nhi đúng là thích nói một đằng làm một nẻo mà.
Ninh Vũ vẫy vẫy tay: “Được được được, nghe lời ngươi.” Hắn đã đồng ý yêu cầu của Tống Ngôn Khê, cho nên buổi tối Tống Ngôn Khê cũng phải đồng ý yêu cầu của hắn thì mới công bằng. Ban ngày luôn giương nanh múa vuốt với hắn, đến tối còn không phải ngoan ngoãn khóc lóc bảo hắn chậm hơn một chút sao.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Ninh Vũ đầy mặt chính trực: “Không có gì.”
Tống Ngôn Khê ngờ vực nhìn Ninh Vũ, hiển nhiên là không tin, vừa nãy Ninh Vũ đầy mặt dập dờn, ánh mắt tà ác, sao có thể không nghĩ gì được.
“Chúng ta đừng mãi trốn ở đây nữa, mau ra ngoài chào hỏi người khác đi.”
Tống Ngôn Khê trông thấy Viên Trí Chi đang đứng cách đó không xa, hiển nhiên Viên Trí Chi cũng trông thấy bọn họ. Thế nhưng ánh mắt của Ninh Vũ lại không hề dừng lại trên người hắn dù chỉ một cái, tựa như hắn không hề tồn tại.
Viên Trí Chi nhớ tới lời Ninh Vũ nói trước đó, cũng không xáp lại gần, miễn cho Ninh Vũ lại bảo hắn đang câu dẫn Ninh Vũ.
Tuy Tống Ngôn Khê không bày ra biểu tình gì, nhưng vẫn không tự chủ mà thở phào nhẹ nhõm. Cơ mà y đã yên tâm quá sớm.
Ninh Vũ bị một đám tiểu thiếu gia vây quanh, có người liền hỏi chuyện Ninh Vũ: “Ninh thiếu gia, không biết hôm nay ngươi có lý do gì đặc biệt mà lại mang đôi giày này nhỉ? Trông vô cùng đặc biệt.”
Ninh Vũ cố ý giơ chân lên, xoay xoay cổ chân hai lần: “Cái này do Tống Ngôn Khê tự tay làm.”
“Lệnh phu lang thật sự là thông minh khéo léo, đồ làm ra quả nhiên không tầm thường.”
“Đúng đó đúng đó, đặc biệt quá trời luôn, ta đi khắp Uyển thành rồi cũng chưa từng thấy đôi giày nào như vậy. Cái của ngươi là độc nhất đó.”
…
Tống Ngôn Khê cảm nhận được đủ loại ánh mắt đánh giá ngoài sáng trong tối của các tiểu ca nhi xung quanh, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Thế mà Ninh Vũ còn không biết xấu hổ tiếp tục khoe khoang, tiếp tục đáp lời người khác nữa chứ.
Tống Ngôn Khê chỉ muốn dắt người đi chỗ khác, sáng nay y không nên bỏ mặc cho Ninh Vũ mang đôi giày này. Ninh Vũ căn bản không hề mất mặt, trái lại mặt của y lại mất hết. Y làm ra thứ đồ như thế này, người khác sẽ nghĩ gì về y đây.
Ninh Vũ đuổi hết đám người vây quanh mình đi, lông mày giương cao, tâm tình hiển nhiên vô cùng tốt.
“Tống Ngôn Khê, ngươi đúng là rời xa ta một lúc cũng không được mà, cứ dùng ánh mắt nóng bỏng đấy nhìn ta mãi.”
Tống Ngôn Khê còn chưa kịp phản bác, Ninh Vũ đã nắm lấy tay Tống Ngôn Khê: “Chúng ta đi ăn đi, yên tâm, chỉ có hai chúng ta thôi, ta không nói chuyện với mấy người kia nữa.”
Tống Ngôn Khê không hiểu ra sao ngồi cạnh bên Ninh Vũ, trên bàn bày đầy điểm tâm cùng trái cây, tâm tình của Ninh Vũ rất tốt, còn đòi đút cho y ăn.
Hai người một ăn một đút, vô cùng hài hoà.
Thanh âm huyên náo đột nhiên truyền đến từ xa, Ninh Vũ ngẩng đầu lên nhìn, liền trông thấy một người thân mặc bạch y không dính một hạt bụi đang bước đi chậm rãi, quanh thân toát ra khí chất quạnh quẽ, tựa như tiên nhân từ trên trời hạ xuống, vô dục vô cầu, không tranh với đời. Ninh Vũ nghĩ một chút mới nhớ ra được, hình như đây là một trong Tứ đại công tử, Như Nguyệt công tử Bạch Vô Trần.
“Tống Ngôn Khê, hạng nhất của Như Ngọc công tử của chúng ta sắp bị đoạt đi rồi.”
“Thế nào, có phải ta không sánh bằng Như Nguyệt công tử hay không?” Bàn về khí chất, y không thanh lãnh như Như Nguyệt công tử, không không quan tâm đến vật chất như Bạch Vô Trần; y tính toán chi li như con buôn, chỉ nghĩ cho bản thân mình. Bàn về tài năng, y thua Như Mặc công tử. Bàn về kiên cường, y thua Như Trúc công tử Viên Trí Chi, không kiên cường dẻo dai, một thân hiên ngang như hắn.
Ninh Vũ giơ tay lau đi vết bẩn trên khoé miệng của Tống Ngôn Khê: “Đâu phải con chó con mèo vớ vẩn nào cũng có thể nổi danh bằng ngươi, bọn họ sao sánh bằng ngươi được. Cả đầu ngón út của ngươi thôi cũng không sánh nổi.”
Bạch Vô Trần là hoa khôi của thanh lâu lớn nhất Uyển thành bọn họ, tiếng tốt đồn xa, bao nhiêu người mộ danh mà đến cũng chưa chắc được gặp hắn một lần. Hắn là luồng sáng sạch sẽ trong chốn phồn hoa hỗn loạn, là đoá sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, được rất nhiều người tôn sùng ngưỡng mộ.
Tống Ngôn Khê liếc mắt nhìn Ninh Vũ một cái, cơn giận vừa hạ xuống lập tức nổi lên. Lại là một chân ái khác của Ninh Vũ.
“Rặt một lũ ngu.” Ninh Vũ khinh bỉ nhìn đám người vây xung quanh lấy lòng Bạch Vô Trần, tuy hắn không phủ nhận hắn ngốc, nhưng hắn vẫn thông minh hơn đám được gọi là thanh niên tuấn kiệt kia nhiều lắm, thẩm mỹ của bọn họ chẳng tốt tí nào.
Nhìn hắn chọn Tống Ngôn Khê là biết.
Cho tới bây giờ Ninh Vũ vẫn chưa hề ngưng tán thưởng mắt chọn người của mình. Trong lúc Tống Ngôn Khê vẫn đang sững sờ không biết trong lòng là cái tư vị gì, liền nghe thấy một thanh âm thanh lãnh tựa như băng tuyết vang lên: “Ninh thiếu gia.”
Bạch Vô Trần đến trước bàn của bọn họ, ra vẻ tự phụ gật gật đầu với Ninh Vũ.
Ninh Vũ một chút cũng không thèm để ý đến Bạch Vô Trần. Một kỹ tử thanh lâu đê tiện mà thôi, còn dám sĩ diện trước mặt hắn, bày trò dục cầm cố túng với hắn, hắn cũng không phải là đám ngu xuẩn tình nguyện để Bạch Vô Trần lợi dụng kia.
Ninh Vũ cúi đầu lột hạch đào [*quả óc chó] cho Tống Ngôn Khê, ngón cái cùng ngón trỏ vừa bóp một phát là nát, sau đó mò nhân bên trong ra, đặt lên đĩa sứ màu trắng trên bàn.
Tống Ngôn Khê một bên chú ý động tĩnh chung quanh, một bên liên tục ăn không ngừng.
Sắc mặt của Bạch Vô Trần không hề tỏ ra một chút mất tự nhiên nào, chỉ im lặng ngồi xuống ghế cạnh bàn. Trái lại những người ái mộ Bạch Vô Trần lại tức giận thay cho Như Nguyệt công tử. Bạch Vô Trần đã hạ mình chào hỏi Ninh Vũ rồi, Ninh Vũ lại làm như không thấy, thật không đáng cho Bạch Vô Trần. Bất quá địa vị của mình không sánh bằng Ninh Vũ, nên cũng không có năng lực để đòi lẽ phải cho Bạch Vô Trần. Chỉ có thể âm thầm cắn răng sau lưng, chửi bới đủ thứ một phen trong lòng.
Đời trước Ninh Vũ coi như cũng đã phiêu đãng mười mấy năm, học được cách quan sát biểu tình con người. Thế nhưng, hắn chưa bao giờ quan tâm đến tâm tình cùng suy nghĩ của người khác, cũng không muốn nghe lời đoán ý họ. Kỹ năng này, đời trước chỉ dùng để đối phó phụ thân hắn, mà hiện tại, toàn bộ đều dùng trên người Tống Ngôn Khê.
Ninh Vũ chạy theo sau Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ngươi lại làm nũng cái gì nữa vậy?”
“Ngươi mới đang làm nũng ấy. Tại sao ngươi không nhìn cây ớt nhỏ Hạ gia kia nữa đi?”
“Ta chỉ thích nhìn ngươi thôi.”
Tống Ngôn Khê hừ một tiếng, không gạt tay Ninh Vũ ra nữa.
Hai người đang đứng trong một nơi vô cùng rực rỡ, từng đoá từng đoá hoa đầy sắc màu tranh nhau đua nở, Tống Ngôn Khê trùng hợp đứng ngay trước những đoá hoa khí thế hừng hực kia, càng làm nổi bật vẻ ngoài diễm lệ của mình, người còn yêu kiều hơn hoa.
“Tống Ngôn Khê, ngươi còn xinh đẹp hơn mấy đoá hoa kia nữa.”
“Khụ khụ, ừm, xin lỗi đã làm phiền.” Hoá ra có vài tiểu công tử đang đi về phía này, không cẩn thận nghe thấy lời nói riêng tư của hai người, lại bị người trong cuộc bắt được, khuôn mặt liền đỏ cả lên.
Tống Ngôn Khê vốn không cảm thấy có gì không đúng, bất quá khi trông thấy nhóm người trước mặt ai nấy đều có chút ngượng ngùng, đột nhiên vô cùng xấu hổ, vì vậy liền nấp sau lưng Ninh Vũ, không cho người khác thấy được nét đỏ ửng trên mặt mình.
Ninh Vũ cũng hết sức phối hợp mà che chở cho y, nhóm tiểu công tử kia liền đùn đùn đẩy đẩy nói vài câu rồi rời khỏi.
“Này, ngươi thấy không? Hồi nãy ấy, tự nhiên ta thấy ấm ghê luôn.”
“Đúng đó đúng đó, vốn ta cũng không cảm thấy thành thân có gì đặc biệt, hiện tại chợt nhận ra có phu quân cũng thật tốt.”
“Xấu hổ quá, tiểu công tử nhớ phu quân rồi kìa.”
“Không phải là do các ngươi nhắc tới trước sao.”
…
Tống Ngôn Khê cảm thấy vô cùng mất mặt, đứng sau lưng Ninh Vũ lén lút nhéo hắn một cái: “Không được nói mấy câu kia ở bên ngoài nữa.”
“Ngươi khó hầu hạ thật.” Rõ ràng rất thích nghe, nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ như không hề để ý, tiểu ca nhi đúng là thích nói một đằng làm một nẻo mà.
Ninh Vũ vẫy vẫy tay: “Được được được, nghe lời ngươi.” Hắn đã đồng ý yêu cầu của Tống Ngôn Khê, cho nên buổi tối Tống Ngôn Khê cũng phải đồng ý yêu cầu của hắn thì mới công bằng. Ban ngày luôn giương nanh múa vuốt với hắn, đến tối còn không phải ngoan ngoãn khóc lóc bảo hắn chậm hơn một chút sao.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Ninh Vũ đầy mặt chính trực: “Không có gì.”
Tống Ngôn Khê ngờ vực nhìn Ninh Vũ, hiển nhiên là không tin, vừa nãy Ninh Vũ đầy mặt dập dờn, ánh mắt tà ác, sao có thể không nghĩ gì được.
“Chúng ta đừng mãi trốn ở đây nữa, mau ra ngoài chào hỏi người khác đi.”
Tống Ngôn Khê trông thấy Viên Trí Chi đang đứng cách đó không xa, hiển nhiên Viên Trí Chi cũng trông thấy bọn họ. Thế nhưng ánh mắt của Ninh Vũ lại không hề dừng lại trên người hắn dù chỉ một cái, tựa như hắn không hề tồn tại.
Viên Trí Chi nhớ tới lời Ninh Vũ nói trước đó, cũng không xáp lại gần, miễn cho Ninh Vũ lại bảo hắn đang câu dẫn Ninh Vũ.
Tuy Tống Ngôn Khê không bày ra biểu tình gì, nhưng vẫn không tự chủ mà thở phào nhẹ nhõm. Cơ mà y đã yên tâm quá sớm.
Ninh Vũ bị một đám tiểu thiếu gia vây quanh, có người liền hỏi chuyện Ninh Vũ: “Ninh thiếu gia, không biết hôm nay ngươi có lý do gì đặc biệt mà lại mang đôi giày này nhỉ? Trông vô cùng đặc biệt.”
Ninh Vũ cố ý giơ chân lên, xoay xoay cổ chân hai lần: “Cái này do Tống Ngôn Khê tự tay làm.”
“Lệnh phu lang thật sự là thông minh khéo léo, đồ làm ra quả nhiên không tầm thường.”
“Đúng đó đúng đó, đặc biệt quá trời luôn, ta đi khắp Uyển thành rồi cũng chưa từng thấy đôi giày nào như vậy. Cái của ngươi là độc nhất đó.”
…
Tống Ngôn Khê cảm nhận được đủ loại ánh mắt đánh giá ngoài sáng trong tối của các tiểu ca nhi xung quanh, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Thế mà Ninh Vũ còn không biết xấu hổ tiếp tục khoe khoang, tiếp tục đáp lời người khác nữa chứ.
Tống Ngôn Khê chỉ muốn dắt người đi chỗ khác, sáng nay y không nên bỏ mặc cho Ninh Vũ mang đôi giày này. Ninh Vũ căn bản không hề mất mặt, trái lại mặt của y lại mất hết. Y làm ra thứ đồ như thế này, người khác sẽ nghĩ gì về y đây.
Ninh Vũ đuổi hết đám người vây quanh mình đi, lông mày giương cao, tâm tình hiển nhiên vô cùng tốt.
“Tống Ngôn Khê, ngươi đúng là rời xa ta một lúc cũng không được mà, cứ dùng ánh mắt nóng bỏng đấy nhìn ta mãi.”
Tống Ngôn Khê còn chưa kịp phản bác, Ninh Vũ đã nắm lấy tay Tống Ngôn Khê: “Chúng ta đi ăn đi, yên tâm, chỉ có hai chúng ta thôi, ta không nói chuyện với mấy người kia nữa.”
Tống Ngôn Khê không hiểu ra sao ngồi cạnh bên Ninh Vũ, trên bàn bày đầy điểm tâm cùng trái cây, tâm tình của Ninh Vũ rất tốt, còn đòi đút cho y ăn.
Hai người một ăn một đút, vô cùng hài hoà.
Thanh âm huyên náo đột nhiên truyền đến từ xa, Ninh Vũ ngẩng đầu lên nhìn, liền trông thấy một người thân mặc bạch y không dính một hạt bụi đang bước đi chậm rãi, quanh thân toát ra khí chất quạnh quẽ, tựa như tiên nhân từ trên trời hạ xuống, vô dục vô cầu, không tranh với đời. Ninh Vũ nghĩ một chút mới nhớ ra được, hình như đây là một trong Tứ đại công tử, Như Nguyệt công tử Bạch Vô Trần.
“Tống Ngôn Khê, hạng nhất của Như Ngọc công tử của chúng ta sắp bị đoạt đi rồi.”
“Thế nào, có phải ta không sánh bằng Như Nguyệt công tử hay không?” Bàn về khí chất, y không thanh lãnh như Như Nguyệt công tử, không không quan tâm đến vật chất như Bạch Vô Trần; y tính toán chi li như con buôn, chỉ nghĩ cho bản thân mình. Bàn về tài năng, y thua Như Mặc công tử. Bàn về kiên cường, y thua Như Trúc công tử Viên Trí Chi, không kiên cường dẻo dai, một thân hiên ngang như hắn.
Ninh Vũ giơ tay lau đi vết bẩn trên khoé miệng của Tống Ngôn Khê: “Đâu phải con chó con mèo vớ vẩn nào cũng có thể nổi danh bằng ngươi, bọn họ sao sánh bằng ngươi được. Cả đầu ngón út của ngươi thôi cũng không sánh nổi.”
Bạch Vô Trần là hoa khôi của thanh lâu lớn nhất Uyển thành bọn họ, tiếng tốt đồn xa, bao nhiêu người mộ danh mà đến cũng chưa chắc được gặp hắn một lần. Hắn là luồng sáng sạch sẽ trong chốn phồn hoa hỗn loạn, là đoá sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, được rất nhiều người tôn sùng ngưỡng mộ.
Tống Ngôn Khê liếc mắt nhìn Ninh Vũ một cái, cơn giận vừa hạ xuống lập tức nổi lên. Lại là một chân ái khác của Ninh Vũ.
“Rặt một lũ ngu.” Ninh Vũ khinh bỉ nhìn đám người vây xung quanh lấy lòng Bạch Vô Trần, tuy hắn không phủ nhận hắn ngốc, nhưng hắn vẫn thông minh hơn đám được gọi là thanh niên tuấn kiệt kia nhiều lắm, thẩm mỹ của bọn họ chẳng tốt tí nào.
Nhìn hắn chọn Tống Ngôn Khê là biết.
Cho tới bây giờ Ninh Vũ vẫn chưa hề ngưng tán thưởng mắt chọn người của mình. Trong lúc Tống Ngôn Khê vẫn đang sững sờ không biết trong lòng là cái tư vị gì, liền nghe thấy một thanh âm thanh lãnh tựa như băng tuyết vang lên: “Ninh thiếu gia.”
Bạch Vô Trần đến trước bàn của bọn họ, ra vẻ tự phụ gật gật đầu với Ninh Vũ.
Ninh Vũ một chút cũng không thèm để ý đến Bạch Vô Trần. Một kỹ tử thanh lâu đê tiện mà thôi, còn dám sĩ diện trước mặt hắn, bày trò dục cầm cố túng với hắn, hắn cũng không phải là đám ngu xuẩn tình nguyện để Bạch Vô Trần lợi dụng kia.
Ninh Vũ cúi đầu lột hạch đào [*quả óc chó] cho Tống Ngôn Khê, ngón cái cùng ngón trỏ vừa bóp một phát là nát, sau đó mò nhân bên trong ra, đặt lên đĩa sứ màu trắng trên bàn.
Tống Ngôn Khê một bên chú ý động tĩnh chung quanh, một bên liên tục ăn không ngừng.
Sắc mặt của Bạch Vô Trần không hề tỏ ra một chút mất tự nhiên nào, chỉ im lặng ngồi xuống ghế cạnh bàn. Trái lại những người ái mộ Bạch Vô Trần lại tức giận thay cho Như Nguyệt công tử. Bạch Vô Trần đã hạ mình chào hỏi Ninh Vũ rồi, Ninh Vũ lại làm như không thấy, thật không đáng cho Bạch Vô Trần. Bất quá địa vị của mình không sánh bằng Ninh Vũ, nên cũng không có năng lực để đòi lẽ phải cho Bạch Vô Trần. Chỉ có thể âm thầm cắn răng sau lưng, chửi bới đủ thứ một phen trong lòng.
Đời trước Ninh Vũ coi như cũng đã phiêu đãng mười mấy năm, học được cách quan sát biểu tình con người. Thế nhưng, hắn chưa bao giờ quan tâm đến tâm tình cùng suy nghĩ của người khác, cũng không muốn nghe lời đoán ý họ. Kỹ năng này, đời trước chỉ dùng để đối phó phụ thân hắn, mà hiện tại, toàn bộ đều dùng trên người Tống Ngôn Khê.