Chương : 17
Edit & Beta: Hoa Cúc
Bị Cố Viêm gây sức ép đến tình trạng kiệt sức khi Lâm Trạch Xuyên mở to mắt, phát hiện Cố Viêm đã không còn ở trên giường. Anh nhìn đồng hồ trên tay một chút, bảy giờ rưỡi. Chín giờ anh phải tới Thịnh Thiên. Cho nên anh chỉ có thể đứng lên. Tuy rằng toàn thân đau nhức, mỗi một tế bào trên người cũng kêu gào không muốn đứng lên.
Lâm Trạch Xuyên đổi xong quần áo đi xuống lầu, Cố Viêm đang dùng cơm.
Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Viêm, cầm lấy ly sữa uống một hơi “Dậy khi nào sao không gọi tôi một tiếng? Anh là chủ tịch đến trễ không sao, tôi đây số khổ chỉ là một diễn viên nhỏ đến trễ sẽ bị mắng đấy.”
Cố Viêm buông dao nĩa, khẽ cười “Nhìn em ngủ say như vậy, để em ngủ thêm một lát. Dù sao cũng còn sớm, đến lúc đó sẽ gọi em dậy.”
Lâm Trạch Xuyên “…” Không biết là ai giày vò anh thành như vậy, hiện tại lại bày ra một bộ dạng rất săn sóc, dối trá! Nếu thật sự săn sóc, thì tối qua đừng làm kịch liệt như vậy…
Ăn xong điểm tâm, Lâm Trạch Xuyên ngồi xe Cố Viêm rời khỏi biệt thự, nhưng không để Cố Viêm đưa đến công ty, mà đi được nửa đường thì xuống xe.
“Em quá cẩn thận rồi, bãi đỗ xe chuyên dụng của Thịnh Thiên phóng viên không vào được.” Cố Viêm đối với sự kiên trì khi Lâm Trạch Xuyên bước xuống xe rất bất đắc dĩ.
“Tôi cũng không muốn bị nhân viên của Thịnh Thiên xem là con khỉ mà tham quan.” Lâm Trạch Xuyên nói xong xuống xe.
Thấy Cố Viêm lái xe đi xa, Lâm Trạch Xuyên mới gọi một chiếc xe, mở cửa nói với lái xe “Giải trí Thịnh Thiên.”
Lái xe cười “Giải trí Thịnh Thiên à, nơi đó rất nhiều minh tinh, cậu đi xem minh tinh cậu thích hả?”
Lâm Trạch Xuyên cười cười “Tôi vì Tần Nhã Bồi mà say mê âm nhạc, nghe nói hôm nay Tần Thiên Hậu tới công ty, cho nên tôi muốn đi nhìn một chút.”
Không hổ là lão Đại của giới giải trí, cao ốc giải trí Thịnh Thiên so với truyền thông Hải Lan càng thêm khí phái. Cửa vào công ty đã sớm tụ tập đầy phóng viên, họ là vì Tần Thiên Hậu mà đến.
Lâm Trạch Xuyên không đi từ cửa lớn vào. Bởi vì Tần Thiên Hậu chỉ đính danh muốn anh là nam nhân vật chính trong MV cho ca khúc chủ đề, nên thường người không biết, nhưng phóng viên linh thông tin tức như vậy không có khả năng không biết anh. Cho dù anh bất quá cũng chỉ là con tôm con tép, nhưng có quan hệ với Tần Thiên Hậu, phóng viên tuy không chủ động tìm anh. Nhưng nếu anh ở trước mặt phóng viên, thì phóng viên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Khi anh cùng Cố Viêm rời khỏi biệt thự, Cố Viêm đã nói với anh vị trí lối đi riêng dành cho nhân viên. Nên anh đi đến bên cạnh cao ốc, quả nhiên phát hiện một cửa vào không quá rõ ràng. Vào cửa, sau khi kiểm tra giấy chứng nhận, Lâm Trạch Xuyên mới được cho vào.
Tại đại sảnh lầu một, anh thấy được Giang Ấn Thiên chờ anh, liền đi tới.
Giang Ấn Thiên nhìn Lâm Trạch Xuyên từ bên trong đi ra, lại hỏi “Cậu vào bằng cách nào?”
“Lần trước ở Hải Lan chủ tịch Thịnh Thiên thấy tôi, thuận tiện nói cho tôi biết.” Nói xong không hảo ý nở nụ cười “Tôi hôm nay nhìn thấy cửa vào phóng viên nhiều như vậy mới nghĩ đến. Quên không nói cho anh biết. Thật có lỗi.” Lâm Trạch Xuyên bây giờ nói dối mặt không đỏ tâm không nhảy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt chân thành. Diễn xuất chính là như vậy từng chút từng chút từ cuộc sống tôi luyện mà thành. Nhưng ít nhất hôm nay lời anh nói một nửa là sự thật, vị trí cửa vào đúng là Cố Viêm nói cho anh biết, chỉ có thời gian là giả thôi.
Giang Ấn Thiên không hoài nghi “Không sao, dù sao phóng viên chờ Tần Thiên Hậu. Tôi trực tiếp tiến vào không phí chút sức lực nào.” Đang nói, đột nhiên cửa chính một trận xôn xao, chú ý lực hấp dẫn của bọn họ.
Xuyên qua cửa thủy tinh, nhìn thấy ngoài cửa một chiếc lincol dừng lại. Phóng viên thấy chiếc xe đó lập tức đưa máy quay tới. Cửa xe mở ra, đầu tiên xuống xe chính là bốn bảo tiêu mặc âu phục màu đen. Họ ở bên ngoài che phóng viên lại, từ phía trước cửa xe tạo một lối đi. Khi cửa xe lần thứ hai mở ra, xuất hiện đầu tiên trong mắt mọi người chính là bộ trang phục màu xanh ngọc, giày cao gót trên đôi chân tạo ra một đường cong quyến rũ, màu xanh ngọc làm nổi bật da thịt oánh nõn như ngà. Trợ lý nhanh chóng bước xuống từ chỗ phó giá, vươn tay nâng Tần Thiên Hậu, sau đó Tần Thiên Hậu mới từ trên xe bước ra. Nhất thời “Tách tách tách tách” âm thanh máy ảnh vang lên, cho dù là ban ngày, ánh đèn cũng flash sáng ngời khiến người ta hoa mắt.
“Tần Thiên Hậu, có thể nói một chút…”
“Tần Thiên hậu…”
Không đợi phóng viên đưa micro tới trước mặt Tần Thiên Hậu, bảo tiêu đã ngăn cản, che chở Tần Thiên Hậu tiến vào cửa lớn của Thịnh Thiên. Phóng viên không có biện pháp vào cửa, chưa từ bỏ ý định họ vẫn còn ngồi chờ trước cửa.
Tần Nhã Bồi vào trong liền tháo kính *** xuống, đi một chút thì thấy Lâm Trạch Xuyên đứng ở cửa, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Quá giống…” Cô lẩm bẩm.
Tần Nhã Bồi tuy chỉ đích danh Lâm Trạch Xuyên diễn nam nhân vật chính trong MV của mình, nhưng do Cố Viêm nhờ vả, nên trên thực tế Tần Nhã Bồi căn bản không biết Lâm Trạch Xuyên đến tột cùng là tròn hay dẹt. Hôm nay, lần đầu tiên Tần Nhã Bồi nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên.
Người đại diện Tưởng Thanh Thành đứng bên nghe Tần Nhã Bồi nói, theo ánh mắt Tần Nhã Bồi nhìn lại, thấy Lâm Trạch Xuyên đứng trong đại sảnh, cũng ngây ra một lúc, nhưng đã nhìn quen sóng to gió lớn của giới giải trí đã sớm thành tinh anh ta cũng không nói gì.
Tần Nhã Bồi cũng chỉ sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng đi tới, môi gợi lên một độ cung hoàn mỹ tươi cười. Tựa như người vừa mới ngây ra đấy chỉ là ảo giác. Sau đó theo Tưởng Thanh Thành vào thang máy.
Lâm Trạch Xuyên đem phản ứng của Tần Nhã Bồi và Tưởng Thanh Thành thu hết vào trong mắt, ngay cả câu nói kia đều cũng nghe rành mạch. Đáy lòng bắt đầu nghi hoặc. Anh quay đầu hỏi Giang Ấn Thiên “Giới giải trí có minh tinh nào rất giống tôi sao?”
Giang Ấn Thiên lắc đầu “Không có.” Nếu Lâm Trạch Xuyên thật sự lớn lên giống một minh tinh nào đó trong giới giải trí, thì truyền thông Hải Lan tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội như thế, chắc chắn khi Lâm Trạch Xuyên xuất đạo sẽ mang danh giống “Tiểu XXX”, gia tăng độ nổi tiếng và hấp dẫn người khác chú ý.
Trừ phi người nọ không nổi danh bằng Lâm Trạch Xuyên. Nhưng lấy địa vị của Tần Nhã Bồi, những minh tinh cô quen biết tuyệt đối đều rất nổi tiếng. Vậy chỉ có một loại khả năng, là người nọ không ở trong giới giải trí.
Lâm Trạch Xuyên lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ về vấn này nữa, chuyện đó và anh không có quan hệ. Anh bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, quan tâm nhiều như vậy thì có ích gì? Dù sao thì biểu tình của Tần Thiên Hậu, ngoại trừ kinh ngạc cũng không có cảm xúc chán ghét linh tinh. Cho nên sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác.
Lâm Trạch Xuyên nói với Giang Ấn Thiên “Chúng ta cũng đi thôi.” Giang Ấn Thiên gật đầu, hai người cũng vào thang máy.
“Phòng làm việc của Tưởng Thanh Thành ở nơi nào?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.
“701” nói xong, Giang Ấn Thiên đè xuống con số “7”.
Ra khỏi thang máy, Lâm Trạch Xuyên cùng Giang Ấn Thiên dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác đi tới phòng làm việc của Tưởng Thanh Thành. Vào phòng làm việc, Lâm Trạch Xuyên không khỏi cảm thán, không hổ là người đại diện của Tần Thiên Hậu, phòng làm việc này so với phòng của Phương Ngải Tín còn xa hoa hơn.
Tưởng Thanh Thành nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên và Giang Ấn Thiên bước vào, trong lòng hiểu rõ, đứng lên, vươn tay nói với Lâm Trạch Xuyên “Lâm tiên sinh phải không, tôi là Tưởng Thanh Thành, người đại diện của Tần Nhã Bồi.”
Lâm Trạch Xuyên bắt tay anh ta, mỉm cười “Gọi tên tôi được rồi. Có thể cùng Tần Thiên Hậu hợp tác, là vinh hạnh của tôi.”
Tưởng Thanh Thành nhìn Lâm Trạch Xuyên tự nhiên mà hào phóng, ấn tượng tăng thêm không ít, cười “Hợp tác tốt đẹp.”
Nói xong lại bắt tay với Giang Ấn Thiên “Anh chính người đại diện của Lâm Trạch Xuyên – Giang Ấn Thiên phải không, rất hân hạnh được gặp anh.” Giang Ấn Thiên cũng cười bắt tay lại.
Tưởng Thanh Thành cùng bọn họ nói về các hạng mục công việc cần chú ý khi quay MV sau đó dẫn họ tới Studio.
“Tần Thiên Hậu đâu?” Lâm Trạch Xuyên thuận miệng hỏi.
“Nhã Bồi còn có chút việc, lát nữa sẽ đến. Cậu đi hóa trang trước đi.” Tưởng Thanh Thành đáp.
Lúc này, Tần Thiên sau đang ngồi trong phòng làm việc của chủ tịch.
“Một ly cà phê.” Tần Nhã Bồi nói với Trương Tề trợ lý chủ tịch. Đợi Trương Tề rời đi, Cố Viêm đang xem văn kiện ngẩng đầu liếc Tần Nhã Bồi mắt một cái, khẽ cười “Tần Thiên Hậu không đi quay MV chạy tới nơi này tìm tôi làm gì?”
Trương Tề đưa cà phê cho Tần Nhã Bồi, Tần Nhã Bồi mỉm cười nói “Cám ơn”, Trương Tề liền ra khỏi văn phòng.
Tần Nhã Bồi uống một ngụm cà phê, nói với Cố Viêm “Hôm nay ở đại sảnh tôi thấy được một thiếu niên rất giống Ninh Xung.”
Cố Viêm mỉm cười “Cô lại đây là vì muốn nói cái này à?”
“Nếu tôi đoán không sai, người này chính là Lâm Trạch Xuyên?” Tần Nhã Bồi cười.
Cố Viêm không phủ nhận, thản nhiên lên tiếng.
Tần Nhã Bồi tao nhã đứng dậy “Trách không được anh lại vì cậu ấy mà đặc biệt mở lời với tôi. Cố tổng cũng sẽ có một ngày đi cửa sau cơ đấy.”
Đối với sự trêu chọc của Tần Nhã Bồi, Cố Viêm không nói thêm gì, chỉ cười khẽ “Vậy thay tôi chiếu cố cậu ấy nhiều hơn một chút.”
“Đã biết, sẽ không để cho bảo bối của anh phải chịu ủy khuất.” Tần Nhã Bồi nở nụ cười “Được rồi, tôi cũng chỉ tò mò chạy tới hỏi một chút. Không quấy rầy anh nữa. Tôi còn phải làm việc đấy.” Nói xong thì rời khỏi văn phòng của Cố Viêm.
Tưởng Thanh Thành để trợ lý đưa Lâm Trạch Xuyên tới cửa phòng hóa trang. Trợ lý nói với Lâm Trạch Xuyên “Đây là phòng hóa trang của cậu.” Lâm Trạch Xuyên nhìn ra đây là một phòng hóa trang chuyên dụng, cũng chỉ để cho các minh tinh nối tiếng hóa trang và nghỉ ngơi.
Lâm Trạch Xuyên quay nói với trợ lý kia “Đây không phải phòng hóa trang công cộng à.”
Trợ lý cười “Là anh Tưởng đặc biệt dặn dò, nói cậu là khách mời, đương nhiên phải dùng phòng hóa trang chuyên dụng.”
Lâm Trạch Xuyên gật đầu, không nói gì thêm. Làm sao có thể là Tưởng Thanh Thành nói, Tưởng Thanh Thành sẽ để ý đến con tôm con tép như anh? Không cần nghĩ cũng biết Cố Viêm cho người làm như vậy. Anh có thể nói gì? Nói ra có lẽ lại khiến càng Giang Ấn Thiên hoài nghi.
“Anh Tưởng thật khách khí, thay tôi nói tiếng cám ơn với anh ấy.”
Hóa trang xong, Lâm Trạch Xuyên đến Studio.
MV nó về chuyện tình của một đôi nam nữ kiếp trước và kiếp này, các cảnh quay chia làm hai phần. Kiếp này một phần quay ở Studio số 3, một phần sẽ quay ngoại cảnh, toàn bộ phân cảnh kiếp trước sẽ hoàn thành ở Studio số 1.
Bởi vì là album của Tần Thiên Hậu, cho nên đội ngũ nhân viên quay MV đều là những người có trình độ cao nhất trong nước. Đạo diễn MV là đạo diễn Chu Thừa Thái tiếng tăm lừng lẫy.
Đạo diễn Chu Thừa Thái thấy Lâm Trạch Xuyên đến, bắt đầu giải thích cho Lâm Trạch Xuyên vài vấn đề chủ yếu cần chú ý trong các cảnh quay. Trước đó Lâm Trạch Xuyên đã xem qua kịch bản. So với đóng phim, thì quay MV đơn giản và thoải mái hơn nhiều lắm. Nhưng Lâm Trạch Xuyên lần đầu tiên quay MV lại còn là ca khúc chủ đề album của Tần Nhã Bồi với cấp bậc Thiên Hậu như vậy, nội tâm vẫn có chút áp lực.
Bị Cố Viêm gây sức ép đến tình trạng kiệt sức khi Lâm Trạch Xuyên mở to mắt, phát hiện Cố Viêm đã không còn ở trên giường. Anh nhìn đồng hồ trên tay một chút, bảy giờ rưỡi. Chín giờ anh phải tới Thịnh Thiên. Cho nên anh chỉ có thể đứng lên. Tuy rằng toàn thân đau nhức, mỗi một tế bào trên người cũng kêu gào không muốn đứng lên.
Lâm Trạch Xuyên đổi xong quần áo đi xuống lầu, Cố Viêm đang dùng cơm.
Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Viêm, cầm lấy ly sữa uống một hơi “Dậy khi nào sao không gọi tôi một tiếng? Anh là chủ tịch đến trễ không sao, tôi đây số khổ chỉ là một diễn viên nhỏ đến trễ sẽ bị mắng đấy.”
Cố Viêm buông dao nĩa, khẽ cười “Nhìn em ngủ say như vậy, để em ngủ thêm một lát. Dù sao cũng còn sớm, đến lúc đó sẽ gọi em dậy.”
Lâm Trạch Xuyên “…” Không biết là ai giày vò anh thành như vậy, hiện tại lại bày ra một bộ dạng rất săn sóc, dối trá! Nếu thật sự săn sóc, thì tối qua đừng làm kịch liệt như vậy…
Ăn xong điểm tâm, Lâm Trạch Xuyên ngồi xe Cố Viêm rời khỏi biệt thự, nhưng không để Cố Viêm đưa đến công ty, mà đi được nửa đường thì xuống xe.
“Em quá cẩn thận rồi, bãi đỗ xe chuyên dụng của Thịnh Thiên phóng viên không vào được.” Cố Viêm đối với sự kiên trì khi Lâm Trạch Xuyên bước xuống xe rất bất đắc dĩ.
“Tôi cũng không muốn bị nhân viên của Thịnh Thiên xem là con khỉ mà tham quan.” Lâm Trạch Xuyên nói xong xuống xe.
Thấy Cố Viêm lái xe đi xa, Lâm Trạch Xuyên mới gọi một chiếc xe, mở cửa nói với lái xe “Giải trí Thịnh Thiên.”
Lái xe cười “Giải trí Thịnh Thiên à, nơi đó rất nhiều minh tinh, cậu đi xem minh tinh cậu thích hả?”
Lâm Trạch Xuyên cười cười “Tôi vì Tần Nhã Bồi mà say mê âm nhạc, nghe nói hôm nay Tần Thiên Hậu tới công ty, cho nên tôi muốn đi nhìn một chút.”
Không hổ là lão Đại của giới giải trí, cao ốc giải trí Thịnh Thiên so với truyền thông Hải Lan càng thêm khí phái. Cửa vào công ty đã sớm tụ tập đầy phóng viên, họ là vì Tần Thiên Hậu mà đến.
Lâm Trạch Xuyên không đi từ cửa lớn vào. Bởi vì Tần Thiên Hậu chỉ đính danh muốn anh là nam nhân vật chính trong MV cho ca khúc chủ đề, nên thường người không biết, nhưng phóng viên linh thông tin tức như vậy không có khả năng không biết anh. Cho dù anh bất quá cũng chỉ là con tôm con tép, nhưng có quan hệ với Tần Thiên Hậu, phóng viên tuy không chủ động tìm anh. Nhưng nếu anh ở trước mặt phóng viên, thì phóng viên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Khi anh cùng Cố Viêm rời khỏi biệt thự, Cố Viêm đã nói với anh vị trí lối đi riêng dành cho nhân viên. Nên anh đi đến bên cạnh cao ốc, quả nhiên phát hiện một cửa vào không quá rõ ràng. Vào cửa, sau khi kiểm tra giấy chứng nhận, Lâm Trạch Xuyên mới được cho vào.
Tại đại sảnh lầu một, anh thấy được Giang Ấn Thiên chờ anh, liền đi tới.
Giang Ấn Thiên nhìn Lâm Trạch Xuyên từ bên trong đi ra, lại hỏi “Cậu vào bằng cách nào?”
“Lần trước ở Hải Lan chủ tịch Thịnh Thiên thấy tôi, thuận tiện nói cho tôi biết.” Nói xong không hảo ý nở nụ cười “Tôi hôm nay nhìn thấy cửa vào phóng viên nhiều như vậy mới nghĩ đến. Quên không nói cho anh biết. Thật có lỗi.” Lâm Trạch Xuyên bây giờ nói dối mặt không đỏ tâm không nhảy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt chân thành. Diễn xuất chính là như vậy từng chút từng chút từ cuộc sống tôi luyện mà thành. Nhưng ít nhất hôm nay lời anh nói một nửa là sự thật, vị trí cửa vào đúng là Cố Viêm nói cho anh biết, chỉ có thời gian là giả thôi.
Giang Ấn Thiên không hoài nghi “Không sao, dù sao phóng viên chờ Tần Thiên Hậu. Tôi trực tiếp tiến vào không phí chút sức lực nào.” Đang nói, đột nhiên cửa chính một trận xôn xao, chú ý lực hấp dẫn của bọn họ.
Xuyên qua cửa thủy tinh, nhìn thấy ngoài cửa một chiếc lincol dừng lại. Phóng viên thấy chiếc xe đó lập tức đưa máy quay tới. Cửa xe mở ra, đầu tiên xuống xe chính là bốn bảo tiêu mặc âu phục màu đen. Họ ở bên ngoài che phóng viên lại, từ phía trước cửa xe tạo một lối đi. Khi cửa xe lần thứ hai mở ra, xuất hiện đầu tiên trong mắt mọi người chính là bộ trang phục màu xanh ngọc, giày cao gót trên đôi chân tạo ra một đường cong quyến rũ, màu xanh ngọc làm nổi bật da thịt oánh nõn như ngà. Trợ lý nhanh chóng bước xuống từ chỗ phó giá, vươn tay nâng Tần Thiên Hậu, sau đó Tần Thiên Hậu mới từ trên xe bước ra. Nhất thời “Tách tách tách tách” âm thanh máy ảnh vang lên, cho dù là ban ngày, ánh đèn cũng flash sáng ngời khiến người ta hoa mắt.
“Tần Thiên Hậu, có thể nói một chút…”
“Tần Thiên hậu…”
Không đợi phóng viên đưa micro tới trước mặt Tần Thiên Hậu, bảo tiêu đã ngăn cản, che chở Tần Thiên Hậu tiến vào cửa lớn của Thịnh Thiên. Phóng viên không có biện pháp vào cửa, chưa từ bỏ ý định họ vẫn còn ngồi chờ trước cửa.
Tần Nhã Bồi vào trong liền tháo kính *** xuống, đi một chút thì thấy Lâm Trạch Xuyên đứng ở cửa, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Quá giống…” Cô lẩm bẩm.
Tần Nhã Bồi tuy chỉ đích danh Lâm Trạch Xuyên diễn nam nhân vật chính trong MV của mình, nhưng do Cố Viêm nhờ vả, nên trên thực tế Tần Nhã Bồi căn bản không biết Lâm Trạch Xuyên đến tột cùng là tròn hay dẹt. Hôm nay, lần đầu tiên Tần Nhã Bồi nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên.
Người đại diện Tưởng Thanh Thành đứng bên nghe Tần Nhã Bồi nói, theo ánh mắt Tần Nhã Bồi nhìn lại, thấy Lâm Trạch Xuyên đứng trong đại sảnh, cũng ngây ra một lúc, nhưng đã nhìn quen sóng to gió lớn của giới giải trí đã sớm thành tinh anh ta cũng không nói gì.
Tần Nhã Bồi cũng chỉ sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng đi tới, môi gợi lên một độ cung hoàn mỹ tươi cười. Tựa như người vừa mới ngây ra đấy chỉ là ảo giác. Sau đó theo Tưởng Thanh Thành vào thang máy.
Lâm Trạch Xuyên đem phản ứng của Tần Nhã Bồi và Tưởng Thanh Thành thu hết vào trong mắt, ngay cả câu nói kia đều cũng nghe rành mạch. Đáy lòng bắt đầu nghi hoặc. Anh quay đầu hỏi Giang Ấn Thiên “Giới giải trí có minh tinh nào rất giống tôi sao?”
Giang Ấn Thiên lắc đầu “Không có.” Nếu Lâm Trạch Xuyên thật sự lớn lên giống một minh tinh nào đó trong giới giải trí, thì truyền thông Hải Lan tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội như thế, chắc chắn khi Lâm Trạch Xuyên xuất đạo sẽ mang danh giống “Tiểu XXX”, gia tăng độ nổi tiếng và hấp dẫn người khác chú ý.
Trừ phi người nọ không nổi danh bằng Lâm Trạch Xuyên. Nhưng lấy địa vị của Tần Nhã Bồi, những minh tinh cô quen biết tuyệt đối đều rất nổi tiếng. Vậy chỉ có một loại khả năng, là người nọ không ở trong giới giải trí.
Lâm Trạch Xuyên lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ về vấn này nữa, chuyện đó và anh không có quan hệ. Anh bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, quan tâm nhiều như vậy thì có ích gì? Dù sao thì biểu tình của Tần Thiên Hậu, ngoại trừ kinh ngạc cũng không có cảm xúc chán ghét linh tinh. Cho nên sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác.
Lâm Trạch Xuyên nói với Giang Ấn Thiên “Chúng ta cũng đi thôi.” Giang Ấn Thiên gật đầu, hai người cũng vào thang máy.
“Phòng làm việc của Tưởng Thanh Thành ở nơi nào?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.
“701” nói xong, Giang Ấn Thiên đè xuống con số “7”.
Ra khỏi thang máy, Lâm Trạch Xuyên cùng Giang Ấn Thiên dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác đi tới phòng làm việc của Tưởng Thanh Thành. Vào phòng làm việc, Lâm Trạch Xuyên không khỏi cảm thán, không hổ là người đại diện của Tần Thiên Hậu, phòng làm việc này so với phòng của Phương Ngải Tín còn xa hoa hơn.
Tưởng Thanh Thành nhìn thấy Lâm Trạch Xuyên và Giang Ấn Thiên bước vào, trong lòng hiểu rõ, đứng lên, vươn tay nói với Lâm Trạch Xuyên “Lâm tiên sinh phải không, tôi là Tưởng Thanh Thành, người đại diện của Tần Nhã Bồi.”
Lâm Trạch Xuyên bắt tay anh ta, mỉm cười “Gọi tên tôi được rồi. Có thể cùng Tần Thiên Hậu hợp tác, là vinh hạnh của tôi.”
Tưởng Thanh Thành nhìn Lâm Trạch Xuyên tự nhiên mà hào phóng, ấn tượng tăng thêm không ít, cười “Hợp tác tốt đẹp.”
Nói xong lại bắt tay với Giang Ấn Thiên “Anh chính người đại diện của Lâm Trạch Xuyên – Giang Ấn Thiên phải không, rất hân hạnh được gặp anh.” Giang Ấn Thiên cũng cười bắt tay lại.
Tưởng Thanh Thành cùng bọn họ nói về các hạng mục công việc cần chú ý khi quay MV sau đó dẫn họ tới Studio.
“Tần Thiên Hậu đâu?” Lâm Trạch Xuyên thuận miệng hỏi.
“Nhã Bồi còn có chút việc, lát nữa sẽ đến. Cậu đi hóa trang trước đi.” Tưởng Thanh Thành đáp.
Lúc này, Tần Thiên sau đang ngồi trong phòng làm việc của chủ tịch.
“Một ly cà phê.” Tần Nhã Bồi nói với Trương Tề trợ lý chủ tịch. Đợi Trương Tề rời đi, Cố Viêm đang xem văn kiện ngẩng đầu liếc Tần Nhã Bồi mắt một cái, khẽ cười “Tần Thiên Hậu không đi quay MV chạy tới nơi này tìm tôi làm gì?”
Trương Tề đưa cà phê cho Tần Nhã Bồi, Tần Nhã Bồi mỉm cười nói “Cám ơn”, Trương Tề liền ra khỏi văn phòng.
Tần Nhã Bồi uống một ngụm cà phê, nói với Cố Viêm “Hôm nay ở đại sảnh tôi thấy được một thiếu niên rất giống Ninh Xung.”
Cố Viêm mỉm cười “Cô lại đây là vì muốn nói cái này à?”
“Nếu tôi đoán không sai, người này chính là Lâm Trạch Xuyên?” Tần Nhã Bồi cười.
Cố Viêm không phủ nhận, thản nhiên lên tiếng.
Tần Nhã Bồi tao nhã đứng dậy “Trách không được anh lại vì cậu ấy mà đặc biệt mở lời với tôi. Cố tổng cũng sẽ có một ngày đi cửa sau cơ đấy.”
Đối với sự trêu chọc của Tần Nhã Bồi, Cố Viêm không nói thêm gì, chỉ cười khẽ “Vậy thay tôi chiếu cố cậu ấy nhiều hơn một chút.”
“Đã biết, sẽ không để cho bảo bối của anh phải chịu ủy khuất.” Tần Nhã Bồi nở nụ cười “Được rồi, tôi cũng chỉ tò mò chạy tới hỏi một chút. Không quấy rầy anh nữa. Tôi còn phải làm việc đấy.” Nói xong thì rời khỏi văn phòng của Cố Viêm.
Tưởng Thanh Thành để trợ lý đưa Lâm Trạch Xuyên tới cửa phòng hóa trang. Trợ lý nói với Lâm Trạch Xuyên “Đây là phòng hóa trang của cậu.” Lâm Trạch Xuyên nhìn ra đây là một phòng hóa trang chuyên dụng, cũng chỉ để cho các minh tinh nối tiếng hóa trang và nghỉ ngơi.
Lâm Trạch Xuyên quay nói với trợ lý kia “Đây không phải phòng hóa trang công cộng à.”
Trợ lý cười “Là anh Tưởng đặc biệt dặn dò, nói cậu là khách mời, đương nhiên phải dùng phòng hóa trang chuyên dụng.”
Lâm Trạch Xuyên gật đầu, không nói gì thêm. Làm sao có thể là Tưởng Thanh Thành nói, Tưởng Thanh Thành sẽ để ý đến con tôm con tép như anh? Không cần nghĩ cũng biết Cố Viêm cho người làm như vậy. Anh có thể nói gì? Nói ra có lẽ lại khiến càng Giang Ấn Thiên hoài nghi.
“Anh Tưởng thật khách khí, thay tôi nói tiếng cám ơn với anh ấy.”
Hóa trang xong, Lâm Trạch Xuyên đến Studio.
MV nó về chuyện tình của một đôi nam nữ kiếp trước và kiếp này, các cảnh quay chia làm hai phần. Kiếp này một phần quay ở Studio số 3, một phần sẽ quay ngoại cảnh, toàn bộ phân cảnh kiếp trước sẽ hoàn thành ở Studio số 1.
Bởi vì là album của Tần Thiên Hậu, cho nên đội ngũ nhân viên quay MV đều là những người có trình độ cao nhất trong nước. Đạo diễn MV là đạo diễn Chu Thừa Thái tiếng tăm lừng lẫy.
Đạo diễn Chu Thừa Thái thấy Lâm Trạch Xuyên đến, bắt đầu giải thích cho Lâm Trạch Xuyên vài vấn đề chủ yếu cần chú ý trong các cảnh quay. Trước đó Lâm Trạch Xuyên đã xem qua kịch bản. So với đóng phim, thì quay MV đơn giản và thoải mái hơn nhiều lắm. Nhưng Lâm Trạch Xuyên lần đầu tiên quay MV lại còn là ca khúc chủ đề album của Tần Nhã Bồi với cấp bậc Thiên Hậu như vậy, nội tâm vẫn có chút áp lực.