Chương : 2
Edit: Hoa Cúc
Beta: Minh Miu
Ngay tại thời điểm anh đang đau đầu không thôi, thì di động vang lên. Trình Hướng Nam nhìn thoáng cái tên nhảy nhót trên màn hình… Giang Ấn Thiên. Trong nhật kí vừa xem anh cũng thấy cái tên này, anh ta là người đại diện của Lâm Trạch Xuyên.
Anh chần chờ một chút, vẫn tiếp điện thoại.
“Trạch Xuyên, thân thể khá hơn chút nào chưa?” Đầu kia truyền đến một âm thanh ôn hòa. Làm Trình Hướng Nam có chút kinh ngạc.
Vì Lâm Trạch Xuyên là một người không nổi tiếng, một ngôi sao hạng ba. Trong giới giải trí có một nguyên tắc nếu như bạn là người đại diện của một ngôi sao lớn thì bạn phải phụ thuộc vào ngôi sao đó, còn nếu chỉ là một tiểu minh tinh thì người đại diện đó là ông nội của bạn.
Trình Hướng Nam cho rằng anh ta gọi điện thoại đầu tiên sẽ nói Lâm Trạch Xuyên trì hoãn công việc… Vì Tiếu Hàm Giang vứt bỏ Lâm Trạch Xuyên, mà Lâm Trạch Xuyên không yên lòng mơ mơ màng màng, đã nửa tháng không làm việc gì.
“Đã tốt hơn rồi.”
“Vậy được. Đừng vì Tiếu Hàm Giang mà thương tâm.” Giang Ấn Thiên nói, sau đó dừng một chút, tựa hồ do dự gì đó, cuối cùng vẫn bỏ thêm một câu “Không đáng…”
Dù cách điện thoại, Trình Hướng Nam cũng có thể nghe thấy Giang Ấn Thiên thấp giọng thở dài.
“Tôi biết.” Trình Hướng Nam nói. Anh không phải Lâm Trạch Xuyên, đương nhiên sẽ không vì thế mà đau khổ, huống hồ anh biết Tiếu Hàm Giang. Đáy lòng cũng vì Lâm Trạch Xuyên mà thở dài, vì một kẻ như vậy mà tự sát, rất không đáng. Bất quá, anh cũng vừa chết, sự thật là vì Chu Vũ Đồng mà chết. Hai người cũng xem như kẻ tám lạng người nửa cân. Bản thân anh lại càng không có giá trị.
“Cậu có thể khai thông tư tưởng là tốt rồi. Đúng rồi, 《 Tiềm hành 》còn một tuần nữa sẽ bắt đầu bấm máy. Cậu dưỡng thân thể tốt nhé. Lần này phần diễn trong phim của cậu tương đối nhiều, nhớ nắm chắc lấy cơ hội lần.”
“Ừ, tôi sẽ cố gắng.”
“Vậy tốt rồi, tôi cúp đây.” Sau đó điện thoại truyền đến thanh âm đô đô.
Trình Hướng Nam cũng tắt điện thoại. Cuộc điện thoại tuy dài, nhưng quan hệ của Lâm Trạch Xuyên và Giang Ấn Thiên anh cũng có thể đoán được tám chín phần. Lâm Trạch Xuyên là người có thể kiếm ra tiền. Nhưng anh lại có chút không rõ, cuộc sống của Lâm Trạch Xuyên rất tốt hơn nữa rõ ràng có một người đại diện không tồi, sao lại trở nên như vậy? Anh đã gặp qua Tiếu Hàm Giang, tuy diện mạo không tệ, nhưng đem so sánh với Lâm Trạch Xuyên còn kém một bậc. Nếu như nói thời gian xuất đạo tương đối ngắn, thì Tiếu Hàm Giang và Lâm Trạch Xuyên lại cùng xuất đạo mà, sao bây giờ địa vị của họ lại cách biệt như vậy?
Tạm thời buông tha nghi vấn này, Trình Hướng Nam bắt đầu tự hỏi xem con đường tương lai của mình rốt cuộc nên đi như thế nào.
Anh vốn định thi lại đại học một lần nữa. Dù sao thân thể này cũng còn trẻ, mới 19 tuổi. Sau đó tranh thủ tiền do nhà nước hỗ trợ để xuất ngoại. Như vậy anh mới có vốn lập nghiệp, đồng thời cũng có thể làm cho đôi cẩu nam nam kia sống không quá thoải mái.
Nhưng Lâm Trạch Xuyên lại ký hợp đồng 5 năm với Truyền Thông Hải Lan, bây giờ mới được một năm. Nói cách khác vẫn còn 4 năm nữa, thời gian này anh phải làm theo an bài của công ty.
Nhưng từ thái độ của Giang Ấn Thiên đối với Lâm Trạch Xuyên thì nếu anh đề nghị đi học đại học, Giang Ấn Thiên chắc cũng sẽ đồng ý.
Một tuần qua đi rất nhanh, Trình Hướng Nam, à không, hiện tại phải gọi là Lâm Trạch Xuyên, đã bắt đầu dần thích ứng với thân thể này, kể cả vận may của thân thể này cũng chuyển biến không ít. Buổi sáng, anh lại nhận được điện thoại của Giang Ấn Thiên, gọi anh tới công ty.
Khi anh vào công ty, một nam nhân hơn ba mươi tuổi nhìn thấy anh liền đi tới. Người nam nhân này đeo một cái kính không gọng, mặc âu phục, thoạt nhìn nho nhã. Nếu anh đoán không sai, nam nhân này là người đại diện của anh, Giang Ấn Thiên. Anh cười với Giang Ấn Thiên, xem như chào hỏi.
“Khí sắc không tồi, xem ra khôi phục rất tốt.” Giang Ấn Thiên vỗ vai anh, cười nói.
Lâm Trạch Xuyên nhàn nhạt lên tiếng đáp lại.
“Đi thôi, an bài cụ thể thì tới phòng làm việc của tôi nói.”
Lâm Trạch Xuyên đi theo Giang Ấn Thiên vào cao ốc của Truyền Thông Hải Lan. Thủy tinh gắn trên tường dưới ánh mặt trời có vẻ đẹp đẽ quý giá và đầy khí phái, đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh Lâm Trạch Xuyên đi vào Truyền Thông Hải Lan.
“Tránh ra tránh ra.” Cửa thang máy được mở ra, bên trong truyền đến âm thanh rất không kiên nhẫn, ngay sau đó vài bảo tiêu đi ra, chắn trước cửa thang máy. Cuối cùng một nam nhân mang kính râm khi các bảo tiêu đang dẹp đường thì bước ra. Người bị đẩy mặc dù có chút bất mãn mà cau mày, nhưng cũng không nói gì thêm. Nghĩ tới những người ỷ vào danh tiếng như vậy họ sớm đã tập thành thói quen.
Nam nhân mang kính râm vừa ra khỏi cửa đã bị “vô số ống kính” phóng viên bao quanh vây quanh, đèn flash càng không ngừng lóe lên, “Tách tách tách tách” tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên bên tai. Vô số micro nối tiếp nhau hướng đến bên miệng nam nhân.
“Chu thiên vương, đối với việc Trình tổng tập đoàn Tín Quốc chết, với tư cách là tình nhân của anh ta anh có ý kiến gì không?”
“Chu thiên vương, xin hỏi anh và Tần thiếu có quan hệ như thế nào? Có người chính mắt trông thấy anh và Tần thiếu gia một trước một sau ra khỏi một căn hộ, xin hỏi chuyện này có thật không?”
“Tránh ra tránh ra.” bảo tiêu vừa bảo vệ Chu Vũ Đồng vừa ra sức đẩy đám phóng viên, che chở Chu Vũ Đồng vào một chiếc Lincoln kéo dài. Ngay khi đám phóng viên còn chưa từ bỏ ý định đuổi theo thì xe đã đi mất.
Chu Vũ Đồng… Nguyên bản Lâm Trạch Xuyên đang chờ thang máy nhưng khi thấy Chu Vũ Đồng, con ngươi lập tức lạnh xuống. Nếu anh không chết, anh sẽ vì Chu Vũ Đồng phản bội mà đau lòng, phẫn nộ và cực kỳ để ý, chứ không giống như bây giờ lời muốn nói đều bị nghẹn ở cổ họng. Vì là Trình Hướng Nam, anh có được rất nhiều, rất nhanh có thể khôi phục lại, có thể xem Chu Vũ Đồng như một vở hài kịch, động một ngón tay cũng có thể khiến cậu ta trở thành cát bụi. Nhưng là Lâm Trạch Xuyên, thì anh hai bàn tay trắng. Thậm chí cũng là một diễn viên, Chu Vũ Đồng ở trên đỉnh, còn anh thì dưới tầng chót. Trong công ty, anh còn phải phụ thuộc vào cậu ta. Chênh lệch như vậy, anh không muốn tiếp nhận cũng phải tiếp nhận. Mà đôi cẩu nam nam Chu Vũ Đồng và Tần Minh cũng trở thành động lực cho anh từ dưới tầng chót này hướng về phía trước.
“Này, nên vào thang máy.” Giang Ấn Thiên đem phản ứng kỳ quái của Lâm Trạch Xuyên thu hết vào mắt. Trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng bây giờ lại không phải thời cơ thích hợp để hỏi.
Lâm Trạch Xuyên nụ cười một chút, cố gắng điều chỉnh tâm tình lại, theo Giang Ấn Thiên vào thang máy.
“Chậc chậc, không hổ thiên vương, nhìn tư thế mà xem.” Trong thang máy có người hâm mộ nói.
“Hứ, chơi đùa cái danh hiệu ấy làm gì, còn không phải đều đi bán mông.” Cũng có người khinh thường nói.
“Có bản lĩnh cậu cũng bán thử xem, mấy ông chủ lớn mới nhìn đã thấy cậu chướng mắt rồi” Người ủng hộ lên tiếng.
“Nghe nói vừa bò lên giường của Trình thiếu lại vừa lên giường của Tần thiếu đấy, thật đúng là có bản lĩnh.” Kẻ ghen tị cũng nói.
“Không chỉ vậy. Nghe nói cũng từng lên giường với bộ trưởng XX đấy.” Kẻ bát quái bổ sung thêm.
Trong cái giới giải trí này, chuyện quy tắc ngầm tất cả mọi người nhìn mãi thành thói quen, cho nên cũng chẳng cảm thấy có gì mất thể diện. Thậm chí ngay cả bò lên giường ai còn trở thành việc để các minh tinh đem ra so sánh với nhau.
Lâm Trạch Xuyên trong lòng cười lạnh, anh thì cho rằng là tình yêu nhưng với Chu Vũ Đồng thì có lẽ là thứ để khoe khoang chứng tỏ bản thân leo cao như thế nào, thì ra tất cả mọi người đều rõ ràng, chỉ có anh trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường(1).
(1) Trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường: Bị lộ chuyện, khi người trong nhà còn chưa hay biết hết sự việc xảy ra (thường là những chuyện cần được giữ kín hoặc chuyện không hay) thì người ngoài đã biết tường tận.
“Đinh ——” người trong thang máy đều đi rồi, nhưng Lâm Trạch Xuyên vẫn chưa động.
“Đến rồi.” Giang Ấn Thiên nhắc nhở Lâm Trạch Xuyên còn đang ngẩn người.
Lâm Trạch Xuyên trầm mặc đi theo Giang Ấn Thiên vào phòng làm việc. Phòng làm việc Giang Ấn Thiên khá đơn sơ, chỉ rộng khoảng 30m2. So với văn phòng xa hoa của người đại diện Chu Vũ Đồng thì kém xa.
“Tùy tiện ngồi đi.” Giang Ấn Thiên rót một chén nước đưa cho anh, “Tâm tình cậu hình như không tốt lắm?” Từ sau khi thấy Chu Vũ Đồng. Câu sau Giang Ấn Thiên cũng không nói thẳng.
Lâm Trạch Xuyên nhắm mắt uống một ngụm nước, đúng là tâm tình không tốt, nhưng nguyên nhân thì anh lại không thể nói với Giang Ấn Thiên, cho nên tùy tiện kéo Tiếu Hàm Giang làm đệm lưng “Nhìn thấy anh ta lại nghe thêm chuyện trong thang máy, nên tôi lại nghĩ về Tiếu Hàm Giang.”
Tiếu Hàm Giang được một người bạn thân của anh bao nuôi hai năm, nghĩ lại cũng là cái loại quy tắc ngầm để đi lên, lý do này chắc cũng qua được.
Giang Ấn Thiên có chút kinh ngạc “Thì ra cậu biết.”
Lâm Trạch Xuyên trầm mặc gật đầu, Trình Hướng Nam đương nhiên biết “Lâm Trạch Xuyên” thì không biết. Trong nhật kí, hình tượng Tiếu Hàm Giang tương đối hoàn mỹ. Đáy lòng anh cười nhạo một tiếng.
Mà Giang Ấn Thiên nhìn Lâm Trạch Xuyên trầm mặc, cho là tâm tình không tốt, mà đang ở trước gặp Chu Vũ Đồng không thể biểu hiện kỳ quái, cũng có chút hiểu biết đáp lại.
Đem chén đặt lại trên bàn trà, nhìn ra Giang Ấn Thiên lo lắng, Lâm Trạch Xuyên nói “Yên tâm, tôi sẽ không để mình sa sút tinh thần.”
Giang Ấn Thiên nhìn Lâm Trạch Xuyên, phát hiện cậu ngoại trừ vừa rồi sắc mặt có chút không tốt, cũng không mang cái loại khi sắc chết dở sống dở như nửa tháng trước, tâm cũng buông xuống một nửa “Cậu có thể khai thông tư tưởng, thì không còn gì tốt hơn” Nói xong, anh ngồi xuống sau bàn làm việc, chống khuỷu tay lên mặt bàn, những ngón tay giao nhau, bổ sung “Kỳ thật luận về tư chất, cậu so với Tiếu Hàm Giang tốt hơn nhiều. Nhưng mỗi lần gặp được nhân vật nào tốt, chỉ cần Tiếu Hàm Giang muốn, cậu lại không chút do dự tặng cho hắn. Nếu không, cậu đã sớm nổi tiếng rồi. Huống hồ, giới giải trí này…, nếu không tiếp nhận quy tắc ngầm…, thì tương đối khó đi.”
Những lời này lập tức liền giải thích cho nghi vấn trong lòng Lâm Trạch Xuyên, vì sao trước kia “Lâm Trạch Xuyên” tư chất không tồi, lại vẫn chỉ là một minh tinh hạng ba.
“Về sau sẽ không như vậy nữa.” Lâm Trạch Xuyên khẽ cười nói.
“Vậy là tốt rồi.” Nhìn Lâm Trạch Xuyên tự tin như vậy, tâm tình Giang Ấn Thiên cũng tốt lên không ít, “Chúng ta nói chuyện về《 Tiềm hành 》. Kịch bản cậu xem qua rồi chứ?”
Lâm Trạch Xuyên nhẹ gật đầu.《 Tiềm hành 》kịch bản sau khi Lâm Trạch Xuyên sống lại một tuần nhận được, anh đối với kịch bản này không có nhiều hứng thú. Nhưng hợp đồng cũng đã ký, nếu làm trái hợp đồng, thì với số tiền gửi ngân hàng hiện nay, bồi thường không nổi, cho nên chỉ có thể diễn thôi.
“Chu Vũ Đồng là nhân vật chính, vậy nên cho dù cậu thấy cậu ta tâm tình không tốt, cũng chỉ có thể để ở trong lòng, đừng ảnh hưởng tới việc diễn xuất.”
Tâm Lâm Trạch Xuyên treo lên, anh hiện tại một chút cũng không muốn gặp lại Chu Vũ Đồng. Nhưng Chu Vũ Đồng lại là nhân vật chính của《 Tiềm hành 》, vậy chẳng phải mỗi ngày cậu ta đều lượn lờ trước mắt anh sao? Hơn nữa trong 《 Tiềm hành》, anh lại diễn nhân vật trung thực… Cấp dưới của cậu ta. Cuối cùng lại vì đỡ đạn cho nhân vật chính mà chết, hơn nữa chết cũng không hối tiếc, chết mà… vui sướng. Bảo vệ sự hoàn mỹ của nhân vật chính, chết vì mục đích chung. Này, vai phụ này diễn thật đúng là pháo hôi giữa trận địa của máy bay chiến đấu. Thật là… cuộc sống này không nơi nào không có chuyện cẩu huyết nhỉ. Cái nhân vật này so với cả kịch bản muốn cẩu huyết hơn.
Lâm Trạch Xuyên mỉm cười nói “Tôi sẽ cố hết sức.” Giang Ấn Thiên thấy sắc mặt cậu như thường, cũng yên lòng. Nhưng anh lại không nhìn thấy khi Lâm Trạch Xuyên nói chuyện, hàm răng vẫn cắn không buông, chính là cái kiểu ngoài cười nhưng trong không cười.
Beta: Minh Miu
Ngay tại thời điểm anh đang đau đầu không thôi, thì di động vang lên. Trình Hướng Nam nhìn thoáng cái tên nhảy nhót trên màn hình… Giang Ấn Thiên. Trong nhật kí vừa xem anh cũng thấy cái tên này, anh ta là người đại diện của Lâm Trạch Xuyên.
Anh chần chờ một chút, vẫn tiếp điện thoại.
“Trạch Xuyên, thân thể khá hơn chút nào chưa?” Đầu kia truyền đến một âm thanh ôn hòa. Làm Trình Hướng Nam có chút kinh ngạc.
Vì Lâm Trạch Xuyên là một người không nổi tiếng, một ngôi sao hạng ba. Trong giới giải trí có một nguyên tắc nếu như bạn là người đại diện của một ngôi sao lớn thì bạn phải phụ thuộc vào ngôi sao đó, còn nếu chỉ là một tiểu minh tinh thì người đại diện đó là ông nội của bạn.
Trình Hướng Nam cho rằng anh ta gọi điện thoại đầu tiên sẽ nói Lâm Trạch Xuyên trì hoãn công việc… Vì Tiếu Hàm Giang vứt bỏ Lâm Trạch Xuyên, mà Lâm Trạch Xuyên không yên lòng mơ mơ màng màng, đã nửa tháng không làm việc gì.
“Đã tốt hơn rồi.”
“Vậy được. Đừng vì Tiếu Hàm Giang mà thương tâm.” Giang Ấn Thiên nói, sau đó dừng một chút, tựa hồ do dự gì đó, cuối cùng vẫn bỏ thêm một câu “Không đáng…”
Dù cách điện thoại, Trình Hướng Nam cũng có thể nghe thấy Giang Ấn Thiên thấp giọng thở dài.
“Tôi biết.” Trình Hướng Nam nói. Anh không phải Lâm Trạch Xuyên, đương nhiên sẽ không vì thế mà đau khổ, huống hồ anh biết Tiếu Hàm Giang. Đáy lòng cũng vì Lâm Trạch Xuyên mà thở dài, vì một kẻ như vậy mà tự sát, rất không đáng. Bất quá, anh cũng vừa chết, sự thật là vì Chu Vũ Đồng mà chết. Hai người cũng xem như kẻ tám lạng người nửa cân. Bản thân anh lại càng không có giá trị.
“Cậu có thể khai thông tư tưởng là tốt rồi. Đúng rồi, 《 Tiềm hành 》còn một tuần nữa sẽ bắt đầu bấm máy. Cậu dưỡng thân thể tốt nhé. Lần này phần diễn trong phim của cậu tương đối nhiều, nhớ nắm chắc lấy cơ hội lần.”
“Ừ, tôi sẽ cố gắng.”
“Vậy tốt rồi, tôi cúp đây.” Sau đó điện thoại truyền đến thanh âm đô đô.
Trình Hướng Nam cũng tắt điện thoại. Cuộc điện thoại tuy dài, nhưng quan hệ của Lâm Trạch Xuyên và Giang Ấn Thiên anh cũng có thể đoán được tám chín phần. Lâm Trạch Xuyên là người có thể kiếm ra tiền. Nhưng anh lại có chút không rõ, cuộc sống của Lâm Trạch Xuyên rất tốt hơn nữa rõ ràng có một người đại diện không tồi, sao lại trở nên như vậy? Anh đã gặp qua Tiếu Hàm Giang, tuy diện mạo không tệ, nhưng đem so sánh với Lâm Trạch Xuyên còn kém một bậc. Nếu như nói thời gian xuất đạo tương đối ngắn, thì Tiếu Hàm Giang và Lâm Trạch Xuyên lại cùng xuất đạo mà, sao bây giờ địa vị của họ lại cách biệt như vậy?
Tạm thời buông tha nghi vấn này, Trình Hướng Nam bắt đầu tự hỏi xem con đường tương lai của mình rốt cuộc nên đi như thế nào.
Anh vốn định thi lại đại học một lần nữa. Dù sao thân thể này cũng còn trẻ, mới 19 tuổi. Sau đó tranh thủ tiền do nhà nước hỗ trợ để xuất ngoại. Như vậy anh mới có vốn lập nghiệp, đồng thời cũng có thể làm cho đôi cẩu nam nam kia sống không quá thoải mái.
Nhưng Lâm Trạch Xuyên lại ký hợp đồng 5 năm với Truyền Thông Hải Lan, bây giờ mới được một năm. Nói cách khác vẫn còn 4 năm nữa, thời gian này anh phải làm theo an bài của công ty.
Nhưng từ thái độ của Giang Ấn Thiên đối với Lâm Trạch Xuyên thì nếu anh đề nghị đi học đại học, Giang Ấn Thiên chắc cũng sẽ đồng ý.
Một tuần qua đi rất nhanh, Trình Hướng Nam, à không, hiện tại phải gọi là Lâm Trạch Xuyên, đã bắt đầu dần thích ứng với thân thể này, kể cả vận may của thân thể này cũng chuyển biến không ít. Buổi sáng, anh lại nhận được điện thoại của Giang Ấn Thiên, gọi anh tới công ty.
Khi anh vào công ty, một nam nhân hơn ba mươi tuổi nhìn thấy anh liền đi tới. Người nam nhân này đeo một cái kính không gọng, mặc âu phục, thoạt nhìn nho nhã. Nếu anh đoán không sai, nam nhân này là người đại diện của anh, Giang Ấn Thiên. Anh cười với Giang Ấn Thiên, xem như chào hỏi.
“Khí sắc không tồi, xem ra khôi phục rất tốt.” Giang Ấn Thiên vỗ vai anh, cười nói.
Lâm Trạch Xuyên nhàn nhạt lên tiếng đáp lại.
“Đi thôi, an bài cụ thể thì tới phòng làm việc của tôi nói.”
Lâm Trạch Xuyên đi theo Giang Ấn Thiên vào cao ốc của Truyền Thông Hải Lan. Thủy tinh gắn trên tường dưới ánh mặt trời có vẻ đẹp đẽ quý giá và đầy khí phái, đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh Lâm Trạch Xuyên đi vào Truyền Thông Hải Lan.
“Tránh ra tránh ra.” Cửa thang máy được mở ra, bên trong truyền đến âm thanh rất không kiên nhẫn, ngay sau đó vài bảo tiêu đi ra, chắn trước cửa thang máy. Cuối cùng một nam nhân mang kính râm khi các bảo tiêu đang dẹp đường thì bước ra. Người bị đẩy mặc dù có chút bất mãn mà cau mày, nhưng cũng không nói gì thêm. Nghĩ tới những người ỷ vào danh tiếng như vậy họ sớm đã tập thành thói quen.
Nam nhân mang kính râm vừa ra khỏi cửa đã bị “vô số ống kính” phóng viên bao quanh vây quanh, đèn flash càng không ngừng lóe lên, “Tách tách tách tách” tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên bên tai. Vô số micro nối tiếp nhau hướng đến bên miệng nam nhân.
“Chu thiên vương, đối với việc Trình tổng tập đoàn Tín Quốc chết, với tư cách là tình nhân của anh ta anh có ý kiến gì không?”
“Chu thiên vương, xin hỏi anh và Tần thiếu có quan hệ như thế nào? Có người chính mắt trông thấy anh và Tần thiếu gia một trước một sau ra khỏi một căn hộ, xin hỏi chuyện này có thật không?”
“Tránh ra tránh ra.” bảo tiêu vừa bảo vệ Chu Vũ Đồng vừa ra sức đẩy đám phóng viên, che chở Chu Vũ Đồng vào một chiếc Lincoln kéo dài. Ngay khi đám phóng viên còn chưa từ bỏ ý định đuổi theo thì xe đã đi mất.
Chu Vũ Đồng… Nguyên bản Lâm Trạch Xuyên đang chờ thang máy nhưng khi thấy Chu Vũ Đồng, con ngươi lập tức lạnh xuống. Nếu anh không chết, anh sẽ vì Chu Vũ Đồng phản bội mà đau lòng, phẫn nộ và cực kỳ để ý, chứ không giống như bây giờ lời muốn nói đều bị nghẹn ở cổ họng. Vì là Trình Hướng Nam, anh có được rất nhiều, rất nhanh có thể khôi phục lại, có thể xem Chu Vũ Đồng như một vở hài kịch, động một ngón tay cũng có thể khiến cậu ta trở thành cát bụi. Nhưng là Lâm Trạch Xuyên, thì anh hai bàn tay trắng. Thậm chí cũng là một diễn viên, Chu Vũ Đồng ở trên đỉnh, còn anh thì dưới tầng chót. Trong công ty, anh còn phải phụ thuộc vào cậu ta. Chênh lệch như vậy, anh không muốn tiếp nhận cũng phải tiếp nhận. Mà đôi cẩu nam nam Chu Vũ Đồng và Tần Minh cũng trở thành động lực cho anh từ dưới tầng chót này hướng về phía trước.
“Này, nên vào thang máy.” Giang Ấn Thiên đem phản ứng kỳ quái của Lâm Trạch Xuyên thu hết vào mắt. Trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng bây giờ lại không phải thời cơ thích hợp để hỏi.
Lâm Trạch Xuyên nụ cười một chút, cố gắng điều chỉnh tâm tình lại, theo Giang Ấn Thiên vào thang máy.
“Chậc chậc, không hổ thiên vương, nhìn tư thế mà xem.” Trong thang máy có người hâm mộ nói.
“Hứ, chơi đùa cái danh hiệu ấy làm gì, còn không phải đều đi bán mông.” Cũng có người khinh thường nói.
“Có bản lĩnh cậu cũng bán thử xem, mấy ông chủ lớn mới nhìn đã thấy cậu chướng mắt rồi” Người ủng hộ lên tiếng.
“Nghe nói vừa bò lên giường của Trình thiếu lại vừa lên giường của Tần thiếu đấy, thật đúng là có bản lĩnh.” Kẻ ghen tị cũng nói.
“Không chỉ vậy. Nghe nói cũng từng lên giường với bộ trưởng XX đấy.” Kẻ bát quái bổ sung thêm.
Trong cái giới giải trí này, chuyện quy tắc ngầm tất cả mọi người nhìn mãi thành thói quen, cho nên cũng chẳng cảm thấy có gì mất thể diện. Thậm chí ngay cả bò lên giường ai còn trở thành việc để các minh tinh đem ra so sánh với nhau.
Lâm Trạch Xuyên trong lòng cười lạnh, anh thì cho rằng là tình yêu nhưng với Chu Vũ Đồng thì có lẽ là thứ để khoe khoang chứng tỏ bản thân leo cao như thế nào, thì ra tất cả mọi người đều rõ ràng, chỉ có anh trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường(1).
(1) Trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường: Bị lộ chuyện, khi người trong nhà còn chưa hay biết hết sự việc xảy ra (thường là những chuyện cần được giữ kín hoặc chuyện không hay) thì người ngoài đã biết tường tận.
“Đinh ——” người trong thang máy đều đi rồi, nhưng Lâm Trạch Xuyên vẫn chưa động.
“Đến rồi.” Giang Ấn Thiên nhắc nhở Lâm Trạch Xuyên còn đang ngẩn người.
Lâm Trạch Xuyên trầm mặc đi theo Giang Ấn Thiên vào phòng làm việc. Phòng làm việc Giang Ấn Thiên khá đơn sơ, chỉ rộng khoảng 30m2. So với văn phòng xa hoa của người đại diện Chu Vũ Đồng thì kém xa.
“Tùy tiện ngồi đi.” Giang Ấn Thiên rót một chén nước đưa cho anh, “Tâm tình cậu hình như không tốt lắm?” Từ sau khi thấy Chu Vũ Đồng. Câu sau Giang Ấn Thiên cũng không nói thẳng.
Lâm Trạch Xuyên nhắm mắt uống một ngụm nước, đúng là tâm tình không tốt, nhưng nguyên nhân thì anh lại không thể nói với Giang Ấn Thiên, cho nên tùy tiện kéo Tiếu Hàm Giang làm đệm lưng “Nhìn thấy anh ta lại nghe thêm chuyện trong thang máy, nên tôi lại nghĩ về Tiếu Hàm Giang.”
Tiếu Hàm Giang được một người bạn thân của anh bao nuôi hai năm, nghĩ lại cũng là cái loại quy tắc ngầm để đi lên, lý do này chắc cũng qua được.
Giang Ấn Thiên có chút kinh ngạc “Thì ra cậu biết.”
Lâm Trạch Xuyên trầm mặc gật đầu, Trình Hướng Nam đương nhiên biết “Lâm Trạch Xuyên” thì không biết. Trong nhật kí, hình tượng Tiếu Hàm Giang tương đối hoàn mỹ. Đáy lòng anh cười nhạo một tiếng.
Mà Giang Ấn Thiên nhìn Lâm Trạch Xuyên trầm mặc, cho là tâm tình không tốt, mà đang ở trước gặp Chu Vũ Đồng không thể biểu hiện kỳ quái, cũng có chút hiểu biết đáp lại.
Đem chén đặt lại trên bàn trà, nhìn ra Giang Ấn Thiên lo lắng, Lâm Trạch Xuyên nói “Yên tâm, tôi sẽ không để mình sa sút tinh thần.”
Giang Ấn Thiên nhìn Lâm Trạch Xuyên, phát hiện cậu ngoại trừ vừa rồi sắc mặt có chút không tốt, cũng không mang cái loại khi sắc chết dở sống dở như nửa tháng trước, tâm cũng buông xuống một nửa “Cậu có thể khai thông tư tưởng, thì không còn gì tốt hơn” Nói xong, anh ngồi xuống sau bàn làm việc, chống khuỷu tay lên mặt bàn, những ngón tay giao nhau, bổ sung “Kỳ thật luận về tư chất, cậu so với Tiếu Hàm Giang tốt hơn nhiều. Nhưng mỗi lần gặp được nhân vật nào tốt, chỉ cần Tiếu Hàm Giang muốn, cậu lại không chút do dự tặng cho hắn. Nếu không, cậu đã sớm nổi tiếng rồi. Huống hồ, giới giải trí này…, nếu không tiếp nhận quy tắc ngầm…, thì tương đối khó đi.”
Những lời này lập tức liền giải thích cho nghi vấn trong lòng Lâm Trạch Xuyên, vì sao trước kia “Lâm Trạch Xuyên” tư chất không tồi, lại vẫn chỉ là một minh tinh hạng ba.
“Về sau sẽ không như vậy nữa.” Lâm Trạch Xuyên khẽ cười nói.
“Vậy là tốt rồi.” Nhìn Lâm Trạch Xuyên tự tin như vậy, tâm tình Giang Ấn Thiên cũng tốt lên không ít, “Chúng ta nói chuyện về《 Tiềm hành 》. Kịch bản cậu xem qua rồi chứ?”
Lâm Trạch Xuyên nhẹ gật đầu.《 Tiềm hành 》kịch bản sau khi Lâm Trạch Xuyên sống lại một tuần nhận được, anh đối với kịch bản này không có nhiều hứng thú. Nhưng hợp đồng cũng đã ký, nếu làm trái hợp đồng, thì với số tiền gửi ngân hàng hiện nay, bồi thường không nổi, cho nên chỉ có thể diễn thôi.
“Chu Vũ Đồng là nhân vật chính, vậy nên cho dù cậu thấy cậu ta tâm tình không tốt, cũng chỉ có thể để ở trong lòng, đừng ảnh hưởng tới việc diễn xuất.”
Tâm Lâm Trạch Xuyên treo lên, anh hiện tại một chút cũng không muốn gặp lại Chu Vũ Đồng. Nhưng Chu Vũ Đồng lại là nhân vật chính của《 Tiềm hành 》, vậy chẳng phải mỗi ngày cậu ta đều lượn lờ trước mắt anh sao? Hơn nữa trong 《 Tiềm hành》, anh lại diễn nhân vật trung thực… Cấp dưới của cậu ta. Cuối cùng lại vì đỡ đạn cho nhân vật chính mà chết, hơn nữa chết cũng không hối tiếc, chết mà… vui sướng. Bảo vệ sự hoàn mỹ của nhân vật chính, chết vì mục đích chung. Này, vai phụ này diễn thật đúng là pháo hôi giữa trận địa của máy bay chiến đấu. Thật là… cuộc sống này không nơi nào không có chuyện cẩu huyết nhỉ. Cái nhân vật này so với cả kịch bản muốn cẩu huyết hơn.
Lâm Trạch Xuyên mỉm cười nói “Tôi sẽ cố hết sức.” Giang Ấn Thiên thấy sắc mặt cậu như thường, cũng yên lòng. Nhưng anh lại không nhìn thấy khi Lâm Trạch Xuyên nói chuyện, hàm răng vẫn cắn không buông, chính là cái kiểu ngoài cười nhưng trong không cười.