Chương : 3
̀I ĐỀU LÀ KẺ LỪA GẠT.
“Uy, hôm nay anh có rảnh không?” Hà Dịch cầm điện thoại hỏi.
“Chuyện gì?” Đầu kia điện thoại truyền tới một thanh âm thấp trầm, còn mang theo một tia không kiên nhẫn.
“Anh đã đáp ứng giúp tôi nuôi một con!” Hà Dịch cả giận nói: “Anh hẳn sẽ không quên đi?”
Một trận trầm mặc… Sự thật chứng minh, Úc Lâm Phi tên chết tiệt kia đã thật sự đem việc giúp y nuôi mèo quên mất…
“Úc Lâm Phi…” Hà Dịch khóc ra nước mắt: “Nếu anh không muốn nuôi thì cứ việc nói thẳng, tôi sẽ tìm chủ nhân khác cho mèo nhà tôi.”
Cũng không biết qua bao lâu, Hà Dịch mới nghe được đầu kia điện thoại trả lời.
Úc Lâm Phi nói: “Được.”
Vì thế việc này không thể chậm trễ, Hà Dịch quyết định ngày hôm sau sẽ mời Úc Lâm Phi tới nhà xem mèo. Tuy rằng ban đầu hắn định đưa Nhị mao cho Úc Lâm Phi, nhưng một loạt phản ứng của Nhị mao hôm qua làm y sinh ra do dự… Nhị mao có vẻ thực sự không nghĩ mình sẽ bị đem đi… Nhưng mà y cũng không thể dưỡng đại oa miêu… Tuy rằng y rất muốn đi… Nhưng mà… Hà Dịch bất đắc dĩ bĩu môi, nếu y thật sự dưỡng đại oa miêu, nói không chừng sẽ bị ca ca y ném cả đám ra ngoài……
Không còn biện pháp nào khác, y đành phải đưa cho bằng hữu chung quanh nuôi. Mà trong bất hạnh vẫn có cái may, bằng hữu của y không thiếu, hơn nữa ai đối với thú cưng cũng đều có hứng thú.
“Ai nha, Úc Lâm Phi, anh trăm ngàn lần đừng nhìn trúng Nhị mao a.” Gãi gãi đầu, Hà Dịch lẩm bẩm: “Nếu anh mà chọn…” Nếu Úc Lâm Phi coi trọng Nhị mao thì… Đành để Nhị mao tự cầu phúc vậy, tha thứ cho y không có khí chất của chủ nhân đi… Ô ô.
Văn Trình còn đang uống sữa mẹ hiển nhiên không biết mình sắp bị chủ nhân mang bán đi, cậu một ngum lại một ngụm uống sữa, cái đuôi trên mặt đất quơ đi quơ lại, tâm tình thật sự hạ thấp đến cực điểm.
Sau khi biến thành mèo thì cậu sẽ như thế nào? Chẳng lẽ cứ như vậy từ nay về sau sống như một con mèo?… Không, điều này rất tàn nhẫn! Văn Trình buồn bã suy nghĩ, với lốt mèo thế này, quả là thực khó khăn.
Hơn nữa chủ nhân hiện tại hình như có mối quan hệ rất tốt cùng Úc Lâm Phi, nếu không sao co thể đem mình cho Úc Lâm Phi? Thậm chí biến thành mèo mà cũng không thoát được cái vòng luẩn quẩn này… Văn Trình buông núm vú mụ mụ ra, liếm liếm móng vuốt của mình…, bất quá lại nói, cậu đã không chết, có thể sẽ có cơ hội để niết Úc Lâm Phi vì cái gì đã giết chết mình.
Văn Trình liếc mắt về bên phải phía tiểu hoàng miêu đang ngủ say, cậu thật sự rất muốn biết, Úc Lâm Phi rốt cục có phải đều lửa cậu cả ba năm không, ba năm cảm tình, rốt cục bên trong có bao nhiêu tình cảm chân thực.
Nói trắng ra là, cho dù bị Úc Lâm Phi tự tay giết, Văn Trình vẫn không thể chết tâm. Hình tượng nam nhân ôn nhu kia rất khó có thể thay đổi, khiến cho Văn Trình trong lòng vẫn không ngừng lấy cớ cho cái chết của mình. Có lẽ Úc Lâm Phi cũng có khó khăn? Có lẽ người nào đó đã đe dọa anh?
Cho dù Văn Trình không ngừng nghĩ như vậy, nhưng trong tiềm thức lại hiểu được, cậu và Úc Lâm Phi không thể quay lại như trước. Trước hết, hiện giờ cậu đã biến thành một con mèo. Tiếp theo, kể cả nếu có biến thành người, cũng không có khả năng cậu có thể như trước không hề cố kỵ mà sinh hoạt cùng Úc Lâm Phi.
Thật giống một tấm thủy tinh đã có một vết nứt, kể cả có cố gắng khắc phục lại, cái vết kia cũng không có khả năng trở lại hoàn hảo như ban đầu, mà chỉ có càng ngày càng mở rộng và cuối cùng tan vỡ.
Không kiềm chế được mà sa chân vào bi thương, Văn Trình không tự chủ được meo meo vài tiếng, lại không biết rằng, chính vì mình bất ngờ meo meo… Mà đã đẩy bản thân vào một tình huống rất khó xử.
“Có hai con?” Nhìn hai con mèo một vàng một đen nằm bên mèo mẹ, nam nhân mặc âu phục đen biểu tình lãnh đạm.
“Đúng vậy, Đại mao đã bị đưa đi.” Hà Dịch nhìn Úc Lâm Phi nói: “Tôi đưa cho cậu Bánh bao.”
“Bánh bao?” Úc Lâm Phi nhíu mày. “Là con nào?”
“Con màu vàng.” Chỉ vào lão Tam đang ngủ say, Hà Dịch nói: “Nó rất đáng yêu.”
“…… Con này tên gọi là gì?” Không đáp lại lời Hà Dịch, Úc Lâm Phi đem ánh mắt hướng về phía con mèo toàn thân màu đen.
“Nhị mao.” Khô cằn nói ra hai chữ, Hà Dịch cảm thấy chính mình có điểm xấu hổ: “Bất quá nếu anh mang về có thể sửa lại tên.”
“…Nhị mao.” Bị bộ dáng xấu hổ kia chọc cười, Úc Lâm Phi nói: “Tính cách nó như thế nào?”
“Rất bám người.” Hà Dịch suy nghĩ vẫn là nên nói chi tiết hơn: “So với Bánh bao lười hơn nhiều, rất thích làm nũng. Bất quá, anh bận rộn như vậy, có thể để nó dính vào người sao?”
Cũng đúng… Úc Lâm Phi nghe xong lời Hà Dịch, nghiêm túc suy nghĩ, nuôi thú cưng vốn là trò tiêu khiển của giới nghiệp dư, mà hắn thì không có nhiều thời gian cùng sức lực như vậy mà bồi một con mèo.
Ngay lúc Úc Lâm Phi quyết định chọn Bánh bao, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu mỏng manh.
Mèo chưa cai sữa có tiếng kêu rất nhỏ, nhưng âm thanh ấy… Lại giống như chạm tới tận trong tim Úc Lâm Phi.
“Vì sao nó lại kêu?” Úc Lâm Phi đem ánh mắt đang đặt trên Bánh bao chuyển sang người Nhị mao.
“Nga, đại khái là do nhàm chán?” Hà Dịch nhìn ánh mắt hứng thú của Úc Lâm Phi, ho khan một tiếng: “Nó cái gì cũng tốt, nhưng mà rất bám người… Một ngày không có người chơi cùng sẽ nơi nơi quấy rối.”… Úc Lâm Phi, cậu không phải chán ghét sinh vật bám người hay sao? Nhanh lên nói chọn Bánh bao, chọn Bánh bao, chọn Bánh bao đi…
“Bám người?” Không biết nghĩ tới cái gì, Úc Lâm Phi đột nhiên ngồi xổm xuống: “Có thể ôm sao?”
“Đương nhiên có thể…” Hà Dịch vô năng từ chối… Ban đầu chính y muốn đem Nhị mao tống đi… Hiện tại y là không thể nuốt lời đi…
“Meow…” Bị ôm lấy đột ngột, Văn Trình nháy mắt không phục trạng thái, cậu cứng ngắc nhìn khuân mặt quá đỗi thân quen trước mặt, không tự chủ được kêu meo một tiếng.
“Nó đang sợ tôi?” Úc Lâm Phi nhíu mày: “Mèo đều nhút nhát như vậy sao?”
“Ha ha… Đối với người xa lạ hẳn là sẽ nhát gan một chút.” Nhìn ánh mắt màu vàng ngập nước của Nhị mao kia, Hà Dịch thật sự là tâm can đều nhuyễn.
“Ân.” Vuốt thân thể cứng ngắc của mèo con, Úc Lâm Phi nghĩ nghĩ nói: “Tôi chọn con này đi.”
Hà Dịch: “Cái gì?”
Văn Trình: “Meo ô??”
“Cậu giống như không tình nguyện lắm?” Nhìn nụ cười yêu ớt của Hà Dịch, Úc Lam Phi đem mèo nâng lên trước mắt mình, nhìn vào đôi mắt vàng kim của nó… Kỳ quái, vì sao hắn có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt mèo con?
“Meo ô!!” Không đợi Hà Dịch trả lời, Văn Trình liền trực tiếp xù lông. Cậu nhấc móng vuốt cào lên tay Úc Lâm Phi, tại thời điểm hắn ngây người liền không chút do dự theo tay hắn thượng tránh thoát xuống dưới, chạy về phía phòng khách!
“…A.” Bị Nhị mao gây khó dễ làm cho kinh ngạc, Hà Dịch vội càng nói: “Tay anh có việc gì không?”
“Không có việc gì.” Móng vuốt của mèo con thì có thể có cái gì uy lực, Úc Lâm Phi nhìn vết cào màu hồng trên tay mình, nói với Hà Dịch: “Tôi muốn nó.”
“…” Người này không phải là đang đi tìm tự ngược sao? Hà Dịch trong lòng yên lặng thổ tào, quyết định khuyên thêm lần nữa: “Thật sự được sao? Bánh bao so với nhị mao ngoan hơn nhiều, hơn nữa con có thể nghe lời một ít…”
“Không cần.” Có chút đăm chiêu nhìn Hà Dịch, Úc Lâm Phi nói: “Chẳng lẽ cậu đặc biệt thích Nhị mao?”
“Ha ha… okay.” Hà Dịch xấu hổ nở nụ cười…
“Tôi đem nó về như thế nào?” Úc Lâm Phi nói thẳng.
“… Để tôi chuẩn bị giỏ cho anh.” Hà Dịch không nghĩ tới Úc Lâm Phi cấp tính như vậy: “Đồ dùng cho mèo đều đã chuẩn bị tốt sao?”
“Cần những cái gì?” Úc Lâm Phi hỏi.
“… Ổ mèo, cát mèo, thức ăn cho mèo a… Còn có các loại đồ ăn vặt.” Hà Dịch đành buông tha Nhị mao…
“Được.” Lấy điện thoại ra, Úc Lâm Phi trực tiếp phân phó người đi mua.
… Ta hận chủ nghĩa tư bản xấu xa. Không còn lý do giữ Nhị mao lại, Hà Dịch ủ rũ nói: “Đi thôi, chúng ta đem Nhị mao dụ ra.”
Biết chính mình sắp gặp tai vạ, Văn Trình tránh dưới so pha lạnh run. Cậu nghĩ nếu mình bị Úc Lâm Phi nuôi… Cũng không biết có thể hay không điên mất.
“Nhị mao, Nhị mao, mau ra đây.” Thanh âm của Hà Dịch truyền đến lỗ tai Văn Trình, cậu trốn vào trong càng sâu.
“Nghe lời, phía trong sô pha rất bẩn.” Đối với phản ứng kịch liệt cùa Nhị mao có chút bất đắc dĩ, Hà Dịch nói: “Nếu không ra sẽ bị đánh đấy…”
“…” Không muốn cùng Úc Lâm Phi ở một chỗ… Không muốn!! Hà Dịch ôn nhu khuyên giải cũng không làm Văn Trình lay chuyển, ngược lại, cậu tưởng tượng đến viễn cảnh phải sống cùng Úc Lâm Phi sau này nên càng khẩn trương… Cậu rất sợ, sợ phải biết bộ mặt thật cảu Úc Lâm Phi… Nếu Úc Lâm Phi đã có tình nhân khác.. Nếu Úc Lâm Phi đối với cậu trước giờ đều là ngụy trang…
“Mèo không ngoan.” Bỗng dưng bóng tối bị ánh sáng thay thế, Văn Trình không kịp phản ứng lại đã bị Úc Lâm Phi một phen tóm lấy, hắn mỉm cười, hướng Văn Trình toàn thân rét run nói: “Ngươi rốt cuộc là có bao nhiều chán ghét ta? Hử? Mèo con?”
“Meo…” Cúi đầu kêu một tiếng, Văn Trình phát hiện… Là một con mèo, cậu căn bản vô lực chống cự lại hắn, điều duy nhất mà cậu có thể làm… đại khái là cũng chỉ có thể meo meo hai tiếng đi.
“Cái giỏ đâu?” Nhìn về phía Hà Dịch mặt đầy đau lòng, Úc Lâm Phi thản nhiên nói: “Cậu sẽ không đổi ý đấy chứ?”
… Y thật đúng là muốn đổi ý! Hà Dịch bất đắc dĩ, y không nghĩ Nhị mao nhà mình lại bị mang đi như vậy… Cũng sẽ không tùy tiện đến hỏi Úc Lâm Phi có muốn con mèo hay không.
“Vẫn rất khả ái.” Như không nhìn thấy bộ dáng lạnh run của Văn Trình, Úc Lâm Phi tâm tình tốt nở nụ cười: “Không được phép chạy loạn, nếu dám chạy…”
… Nếu chạy sẽ thế nào? Văn Trình dựng lỗ tai lên.
“Liền cho ngươi mang vòng ở cổ.” Úc Lâm Phi nhoẻn miệng cười.
Văn Trình đột nhiên thấy được tương lai bi thảm của chính mình… Thần a, ai tới nói cho cậu biết này rốt cuộc là có cái gì vui đùa?? Chẳng lẽ cậu trước kia đã làm điều gì độc ác lắm sao??
“Uy, hôm nay anh có rảnh không?” Hà Dịch cầm điện thoại hỏi.
“Chuyện gì?” Đầu kia điện thoại truyền tới một thanh âm thấp trầm, còn mang theo một tia không kiên nhẫn.
“Anh đã đáp ứng giúp tôi nuôi một con!” Hà Dịch cả giận nói: “Anh hẳn sẽ không quên đi?”
Một trận trầm mặc… Sự thật chứng minh, Úc Lâm Phi tên chết tiệt kia đã thật sự đem việc giúp y nuôi mèo quên mất…
“Úc Lâm Phi…” Hà Dịch khóc ra nước mắt: “Nếu anh không muốn nuôi thì cứ việc nói thẳng, tôi sẽ tìm chủ nhân khác cho mèo nhà tôi.”
Cũng không biết qua bao lâu, Hà Dịch mới nghe được đầu kia điện thoại trả lời.
Úc Lâm Phi nói: “Được.”
Vì thế việc này không thể chậm trễ, Hà Dịch quyết định ngày hôm sau sẽ mời Úc Lâm Phi tới nhà xem mèo. Tuy rằng ban đầu hắn định đưa Nhị mao cho Úc Lâm Phi, nhưng một loạt phản ứng của Nhị mao hôm qua làm y sinh ra do dự… Nhị mao có vẻ thực sự không nghĩ mình sẽ bị đem đi… Nhưng mà y cũng không thể dưỡng đại oa miêu… Tuy rằng y rất muốn đi… Nhưng mà… Hà Dịch bất đắc dĩ bĩu môi, nếu y thật sự dưỡng đại oa miêu, nói không chừng sẽ bị ca ca y ném cả đám ra ngoài……
Không còn biện pháp nào khác, y đành phải đưa cho bằng hữu chung quanh nuôi. Mà trong bất hạnh vẫn có cái may, bằng hữu của y không thiếu, hơn nữa ai đối với thú cưng cũng đều có hứng thú.
“Ai nha, Úc Lâm Phi, anh trăm ngàn lần đừng nhìn trúng Nhị mao a.” Gãi gãi đầu, Hà Dịch lẩm bẩm: “Nếu anh mà chọn…” Nếu Úc Lâm Phi coi trọng Nhị mao thì… Đành để Nhị mao tự cầu phúc vậy, tha thứ cho y không có khí chất của chủ nhân đi… Ô ô.
Văn Trình còn đang uống sữa mẹ hiển nhiên không biết mình sắp bị chủ nhân mang bán đi, cậu một ngum lại một ngụm uống sữa, cái đuôi trên mặt đất quơ đi quơ lại, tâm tình thật sự hạ thấp đến cực điểm.
Sau khi biến thành mèo thì cậu sẽ như thế nào? Chẳng lẽ cứ như vậy từ nay về sau sống như một con mèo?… Không, điều này rất tàn nhẫn! Văn Trình buồn bã suy nghĩ, với lốt mèo thế này, quả là thực khó khăn.
Hơn nữa chủ nhân hiện tại hình như có mối quan hệ rất tốt cùng Úc Lâm Phi, nếu không sao co thể đem mình cho Úc Lâm Phi? Thậm chí biến thành mèo mà cũng không thoát được cái vòng luẩn quẩn này… Văn Trình buông núm vú mụ mụ ra, liếm liếm móng vuốt của mình…, bất quá lại nói, cậu đã không chết, có thể sẽ có cơ hội để niết Úc Lâm Phi vì cái gì đã giết chết mình.
Văn Trình liếc mắt về bên phải phía tiểu hoàng miêu đang ngủ say, cậu thật sự rất muốn biết, Úc Lâm Phi rốt cục có phải đều lửa cậu cả ba năm không, ba năm cảm tình, rốt cục bên trong có bao nhiêu tình cảm chân thực.
Nói trắng ra là, cho dù bị Úc Lâm Phi tự tay giết, Văn Trình vẫn không thể chết tâm. Hình tượng nam nhân ôn nhu kia rất khó có thể thay đổi, khiến cho Văn Trình trong lòng vẫn không ngừng lấy cớ cho cái chết của mình. Có lẽ Úc Lâm Phi cũng có khó khăn? Có lẽ người nào đó đã đe dọa anh?
Cho dù Văn Trình không ngừng nghĩ như vậy, nhưng trong tiềm thức lại hiểu được, cậu và Úc Lâm Phi không thể quay lại như trước. Trước hết, hiện giờ cậu đã biến thành một con mèo. Tiếp theo, kể cả nếu có biến thành người, cũng không có khả năng cậu có thể như trước không hề cố kỵ mà sinh hoạt cùng Úc Lâm Phi.
Thật giống một tấm thủy tinh đã có một vết nứt, kể cả có cố gắng khắc phục lại, cái vết kia cũng không có khả năng trở lại hoàn hảo như ban đầu, mà chỉ có càng ngày càng mở rộng và cuối cùng tan vỡ.
Không kiềm chế được mà sa chân vào bi thương, Văn Trình không tự chủ được meo meo vài tiếng, lại không biết rằng, chính vì mình bất ngờ meo meo… Mà đã đẩy bản thân vào một tình huống rất khó xử.
“Có hai con?” Nhìn hai con mèo một vàng một đen nằm bên mèo mẹ, nam nhân mặc âu phục đen biểu tình lãnh đạm.
“Đúng vậy, Đại mao đã bị đưa đi.” Hà Dịch nhìn Úc Lâm Phi nói: “Tôi đưa cho cậu Bánh bao.”
“Bánh bao?” Úc Lâm Phi nhíu mày. “Là con nào?”
“Con màu vàng.” Chỉ vào lão Tam đang ngủ say, Hà Dịch nói: “Nó rất đáng yêu.”
“…… Con này tên gọi là gì?” Không đáp lại lời Hà Dịch, Úc Lâm Phi đem ánh mắt hướng về phía con mèo toàn thân màu đen.
“Nhị mao.” Khô cằn nói ra hai chữ, Hà Dịch cảm thấy chính mình có điểm xấu hổ: “Bất quá nếu anh mang về có thể sửa lại tên.”
“…Nhị mao.” Bị bộ dáng xấu hổ kia chọc cười, Úc Lâm Phi nói: “Tính cách nó như thế nào?”
“Rất bám người.” Hà Dịch suy nghĩ vẫn là nên nói chi tiết hơn: “So với Bánh bao lười hơn nhiều, rất thích làm nũng. Bất quá, anh bận rộn như vậy, có thể để nó dính vào người sao?”
Cũng đúng… Úc Lâm Phi nghe xong lời Hà Dịch, nghiêm túc suy nghĩ, nuôi thú cưng vốn là trò tiêu khiển của giới nghiệp dư, mà hắn thì không có nhiều thời gian cùng sức lực như vậy mà bồi một con mèo.
Ngay lúc Úc Lâm Phi quyết định chọn Bánh bao, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu mỏng manh.
Mèo chưa cai sữa có tiếng kêu rất nhỏ, nhưng âm thanh ấy… Lại giống như chạm tới tận trong tim Úc Lâm Phi.
“Vì sao nó lại kêu?” Úc Lâm Phi đem ánh mắt đang đặt trên Bánh bao chuyển sang người Nhị mao.
“Nga, đại khái là do nhàm chán?” Hà Dịch nhìn ánh mắt hứng thú của Úc Lâm Phi, ho khan một tiếng: “Nó cái gì cũng tốt, nhưng mà rất bám người… Một ngày không có người chơi cùng sẽ nơi nơi quấy rối.”… Úc Lâm Phi, cậu không phải chán ghét sinh vật bám người hay sao? Nhanh lên nói chọn Bánh bao, chọn Bánh bao, chọn Bánh bao đi…
“Bám người?” Không biết nghĩ tới cái gì, Úc Lâm Phi đột nhiên ngồi xổm xuống: “Có thể ôm sao?”
“Đương nhiên có thể…” Hà Dịch vô năng từ chối… Ban đầu chính y muốn đem Nhị mao tống đi… Hiện tại y là không thể nuốt lời đi…
“Meow…” Bị ôm lấy đột ngột, Văn Trình nháy mắt không phục trạng thái, cậu cứng ngắc nhìn khuân mặt quá đỗi thân quen trước mặt, không tự chủ được kêu meo một tiếng.
“Nó đang sợ tôi?” Úc Lâm Phi nhíu mày: “Mèo đều nhút nhát như vậy sao?”
“Ha ha… Đối với người xa lạ hẳn là sẽ nhát gan một chút.” Nhìn ánh mắt màu vàng ngập nước của Nhị mao kia, Hà Dịch thật sự là tâm can đều nhuyễn.
“Ân.” Vuốt thân thể cứng ngắc của mèo con, Úc Lâm Phi nghĩ nghĩ nói: “Tôi chọn con này đi.”
Hà Dịch: “Cái gì?”
Văn Trình: “Meo ô??”
“Cậu giống như không tình nguyện lắm?” Nhìn nụ cười yêu ớt của Hà Dịch, Úc Lam Phi đem mèo nâng lên trước mắt mình, nhìn vào đôi mắt vàng kim của nó… Kỳ quái, vì sao hắn có thể nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt mèo con?
“Meo ô!!” Không đợi Hà Dịch trả lời, Văn Trình liền trực tiếp xù lông. Cậu nhấc móng vuốt cào lên tay Úc Lâm Phi, tại thời điểm hắn ngây người liền không chút do dự theo tay hắn thượng tránh thoát xuống dưới, chạy về phía phòng khách!
“…A.” Bị Nhị mao gây khó dễ làm cho kinh ngạc, Hà Dịch vội càng nói: “Tay anh có việc gì không?”
“Không có việc gì.” Móng vuốt của mèo con thì có thể có cái gì uy lực, Úc Lâm Phi nhìn vết cào màu hồng trên tay mình, nói với Hà Dịch: “Tôi muốn nó.”
“…” Người này không phải là đang đi tìm tự ngược sao? Hà Dịch trong lòng yên lặng thổ tào, quyết định khuyên thêm lần nữa: “Thật sự được sao? Bánh bao so với nhị mao ngoan hơn nhiều, hơn nữa con có thể nghe lời một ít…”
“Không cần.” Có chút đăm chiêu nhìn Hà Dịch, Úc Lâm Phi nói: “Chẳng lẽ cậu đặc biệt thích Nhị mao?”
“Ha ha… okay.” Hà Dịch xấu hổ nở nụ cười…
“Tôi đem nó về như thế nào?” Úc Lâm Phi nói thẳng.
“… Để tôi chuẩn bị giỏ cho anh.” Hà Dịch không nghĩ tới Úc Lâm Phi cấp tính như vậy: “Đồ dùng cho mèo đều đã chuẩn bị tốt sao?”
“Cần những cái gì?” Úc Lâm Phi hỏi.
“… Ổ mèo, cát mèo, thức ăn cho mèo a… Còn có các loại đồ ăn vặt.” Hà Dịch đành buông tha Nhị mao…
“Được.” Lấy điện thoại ra, Úc Lâm Phi trực tiếp phân phó người đi mua.
… Ta hận chủ nghĩa tư bản xấu xa. Không còn lý do giữ Nhị mao lại, Hà Dịch ủ rũ nói: “Đi thôi, chúng ta đem Nhị mao dụ ra.”
Biết chính mình sắp gặp tai vạ, Văn Trình tránh dưới so pha lạnh run. Cậu nghĩ nếu mình bị Úc Lâm Phi nuôi… Cũng không biết có thể hay không điên mất.
“Nhị mao, Nhị mao, mau ra đây.” Thanh âm của Hà Dịch truyền đến lỗ tai Văn Trình, cậu trốn vào trong càng sâu.
“Nghe lời, phía trong sô pha rất bẩn.” Đối với phản ứng kịch liệt cùa Nhị mao có chút bất đắc dĩ, Hà Dịch nói: “Nếu không ra sẽ bị đánh đấy…”
“…” Không muốn cùng Úc Lâm Phi ở một chỗ… Không muốn!! Hà Dịch ôn nhu khuyên giải cũng không làm Văn Trình lay chuyển, ngược lại, cậu tưởng tượng đến viễn cảnh phải sống cùng Úc Lâm Phi sau này nên càng khẩn trương… Cậu rất sợ, sợ phải biết bộ mặt thật cảu Úc Lâm Phi… Nếu Úc Lâm Phi đã có tình nhân khác.. Nếu Úc Lâm Phi đối với cậu trước giờ đều là ngụy trang…
“Mèo không ngoan.” Bỗng dưng bóng tối bị ánh sáng thay thế, Văn Trình không kịp phản ứng lại đã bị Úc Lâm Phi một phen tóm lấy, hắn mỉm cười, hướng Văn Trình toàn thân rét run nói: “Ngươi rốt cuộc là có bao nhiều chán ghét ta? Hử? Mèo con?”
“Meo…” Cúi đầu kêu một tiếng, Văn Trình phát hiện… Là một con mèo, cậu căn bản vô lực chống cự lại hắn, điều duy nhất mà cậu có thể làm… đại khái là cũng chỉ có thể meo meo hai tiếng đi.
“Cái giỏ đâu?” Nhìn về phía Hà Dịch mặt đầy đau lòng, Úc Lâm Phi thản nhiên nói: “Cậu sẽ không đổi ý đấy chứ?”
… Y thật đúng là muốn đổi ý! Hà Dịch bất đắc dĩ, y không nghĩ Nhị mao nhà mình lại bị mang đi như vậy… Cũng sẽ không tùy tiện đến hỏi Úc Lâm Phi có muốn con mèo hay không.
“Vẫn rất khả ái.” Như không nhìn thấy bộ dáng lạnh run của Văn Trình, Úc Lâm Phi tâm tình tốt nở nụ cười: “Không được phép chạy loạn, nếu dám chạy…”
… Nếu chạy sẽ thế nào? Văn Trình dựng lỗ tai lên.
“Liền cho ngươi mang vòng ở cổ.” Úc Lâm Phi nhoẻn miệng cười.
Văn Trình đột nhiên thấy được tương lai bi thảm của chính mình… Thần a, ai tới nói cho cậu biết này rốt cuộc là có cái gì vui đùa?? Chẳng lẽ cậu trước kia đã làm điều gì độc ác lắm sao??