Chương : 2
“Trịnh bộ*”. Lạc Dũng, cũng chính là lão ba của Lạc Thư cung kính nói.
(* “bộ” ở đây là để gọi cấp trên của Lạc ba)
Lạc Thư quay đầu nhìn lại, người này cũng không xa lạ, Trịnh Nghĩa, đeo một bộ kính mắt kim loại, là phụ tá đắc lực của Lâm lão gia. Về sau đi theo Lâm Tĩnh Minh, khi địa vị của Lâm Tĩnh Minh chưa cao anh ta vẫn đối đãi tử tế bởi với Lâm Tĩnh Minh. Vì vậy mà Lâm Tĩnh Minh vẫn coi người này như bậc cha chú.
“Aissh-” Lâm Tĩnh Minh bị kéo tay áo về, chỉ nghe anh nói tiếp: “Ở bên kia có rất nhiều đồ ngọt, cháu theo ta cùng nhau ngồi đi”.
“Này đứa nhỏ là?” Trịnh Nghĩa kinh ngạc nhìn Lâm Tĩnh Minh cùng một đứa nhỏ phấn nộn gắt gao đứng chung một chỗ, thằng nhóc không phải lúc nào cũng ghét người khác thân cận sao? Ngay cả mình cũng không có may mắn thoát được.
“Đây là con của tôi, tên là Lạc Thư. Mau chào Trịnh bộ đi con.” Lạc Dũng nháy mắt nhìn con, Lạc Thư nghĩ đến mức gọi là Trịnh bộ sao, nhưng chung quy vẫn cung kính lộ tám cái răng sữa ngọt ngào nói: “Con chào chú, con năm nay 7 tuổi, đây là ba con Lạc Dũng, năm nay 32 tuổi, mẹ con tên Hà Thục Phương, 27 tuổi. Ba con gặp mẹ vào một ngày trời mưa, vừa gặp liền nhất kiến chung tình…”
Lời nói còn chưa hết đã bị Lạc ba bịt miệng hướng về phía Trịnh Nghĩa cười “hắc hắc” mấy tiếng, sau lưng còn vỗ vỗ cái eo nhỏ của Lạc Thư.
“Lạc Thư thật đáng yêu, anh có một đứa nhỏ thực thông minh”. Trịnh Nghĩa cười nói.
“Lạc Lạc, đi cùng tớ vào trong đi”. Hóa ra gọi là Lạc Lạc a, thật là dễ nghe. [Tác giả: Ngươi sao chỉ nghe mỗi tên Lạc Lạc a, thật sự là muốn tìm cho mình một cái cách gọi duy nhất. Tiếp theo bỏ chạy]. Lâm Tĩnh Minh kéo tay Lạc Thư: “Chú, chú cho Lạc Lạc đi theo cháu nha”.
“Này-” Lạc Dũng dù ngu ngốc cũng biết tiểu thiếu gia đi bên cạnh con mình là ai, nhưng là… ông thấy mọi người xung quanh đều đem lực chú ý về phía này, ban ông làm việc gần đây đang tiến hành điều chỉnh, ông không muốn trở thành đề tài cho mọi người bàn ra tán vào. Lạc Dũng tuy cao lớn thô kệch nhưng cũng ở trong cơ quan vài năm, nhiều chuyện cũng hiểu biết chút ít.
“Anh cứ để cháu nó đi đi, mấy đứa nhỏ cùng một chỗ chơi cũng tốt”. Trịnh Nghĩa nói, nếu Trịnh Nghĩa mở miệng, Lạc Dũng tự nhiên cũng không thể nói gì nữa, chỉ là thấy kì lạ sao thái tử Lâm gia lại quen biết con mình, còn gọi nó là “Lạc Lạc”. Xem ra cảm tình không tệ lắm, quên đi, cũng chỉ là trẻ con mà thôi. Ông dặn đứa nỏ này đã trăm ngàn lần đừng có nghịch ngợm thế nhưng nó cũng không thèm quay đầu lại mà đi theo Lâm Tĩnh Minh luôn.
“Không nghĩ tới anh cùng Trịnh bộ có giao tình a!” Người ngồi phía sau thấy ông ngồi hạ giọng nói vào lỗ tai ông, Lạc Dũng chỉ nở nụ cười rồi cũng không trả lời mà tiếp tục xem biểu diễn, có lúc càng nói lại càng loạn.
Lâm Tĩnh Minh nắm tay Lạc Thư đi theo Trịnh Nghĩa, Lạc Thư cứ để như vậy còn chưa tính, cậu cũng không ý thức được Lâm Tĩnh Minh gọi mình “Lạc Lạc” có gì kì quái, trước kia anh ta cũng gọi cậu như vậy, lỗ tai cũng quen rồi, ngược lại mà gọi cả họ lẫn tên cậu mới thấy kì quái! Nhưng Trịnh Nghĩa lại để tâm, đối với Lạc Thư cũng thân thiết hơn rất nhiều. Thấy lão gia tử thấy cháu trai lôi kéo một đứa trẻ đến tỏ ra vô cùng kinh ngạc, lời nói tuy là hỏi thăm nhưng ngữ khí lại lộ ra vui đùa.
“Đây là bạn Lâm Tĩnh Minh mới quen, con một nhân viên trong văn phòng chúng ta, xem ra là Lâm Tĩnh Minh rất thích!”
“Nga? Phải không.” Lão gia tử hiển nhiên cũng rất vui vẻ, cũng không khác được, bảo bối nhà mình mọi thứ đều tốt chỉ là không thích người khác thân cận, đều là do cha mẹ vô trách nhiệm, vì sự nghiệp mà chẳng quan tâm đến con. Nghĩ đến đây, lão gia tử gõ gõ cây gậy chống, hừ một tiếng, không nghĩ tới lại dọa cho Lạc Thư rụt mình lại.
“Lạc Lạc, em sao vậy?” Lâm Tĩnh Minh hỏi, chẳng lẽ điều hòa mở lạnh quá sao? Lâm lão gia tử hiển nhiên cũng ý thức được, ông không hi vọng đứa bạn đầu tiên cháu mình dẫn về lại sợ mình, tuy rằng cả đời này người sợ ông có khi cũng xếp dài suốt hai đầu Vạn lý trường thành, nhớ năm xưa Lâm lão gia tử thành danh là đi liền với tên Diêm La diện(mặt Diêm Vương)
Lâm lão gia tử theo thói quen sờ sờ mũi, mấy năm gần đây có thêm mấy nếp nhăn trên cơ bản là trở thành một lão gia gia hiền lành cơ trí, có thể là do tiếng “hừ” kia quá mức dọa người đi. Ông cười đưa ra một viên kẹo ra trước mặt Lạc Thư, nói: “Ngoan, gia gia vừa mới không phải dọa cháu, cháu xem ở đây có rất nhiều đồ ngọt, muốn ăn không?”
Khóe miệng Lạc Thư khẽ run rẩy, cậu vừa nãy đúng là nghĩ Lâm lão gia tử phóng hỏa về phía mình mà! Do Lạc Thư luôn vô tình quên mất mình hiện tại chỉ là một đứa nhỏ vô hại, huống chi khí thế của Lâm lão gia tử quá vang dội, đến giờ cậu vẫn còn nhớ chính cây gậy đó năm xưa đánh vào người mình đau đớn như thế nào, đây chẳng phải là lỗi của Lâm Tĩnh Minh sao.
Lão gia tử đợi thật lâu cũng không thấy Lạc Thư nhận kẹo, nghĩ là đứa nhỏ ngượng liền đem toàn bộ kẹo nhét vào túi quần túi áo đến khi phình to ra không nhét nổi mới vui vẻ để cả hai ngồi xem biểm diễn, sân khấu đang diễn đến đoạn Bao Công trảm mỹ án, là đoạn mà ông thích nhất.
Ngồi cùng Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư hiển nhiên vô cùng khó chịu. “Anh làm cái gì?” Lạc Thư phát hiện Lâm Tĩnh Minh đang lôi kéo quần áo của mình, bất giác tăng âm lượng, cũng may kinh kịch đang diễn xướng chỉ mình Lâm Tĩnh Minh nghe được.
Lâm Tĩnh Minh ủy khuất nhìn Lạc Thư, cúi đầu nói, “Anh xem lưng em có bị đỏ không, vừa nãy ba đánh em”.
Đối với Lâm Tĩnh Minh phiên bản trẻ con này, Lạc Thư có loại cảm giác hậm hực mà không có chỗ phát tiết. Chẳng khác gì mình đang bắt nạt anh ta vậy, cậu thở dài nói: “Không sao, không đau. Huống hồ trong này tối như vậy anh nhìn thấy sao?”
“Ừ, vậy chúng ta ra ngoài đi, ở bên ngoài sáng có thể thấy được”. Nói xong liền kéo Lạc Thư đi ra ngoài.
Lạc Thư bất giác nghiêm giọng: “Không đi, em muốn xem biểu diễn”.
Không ngờ chiêu này dùng được, Lâm Tĩnh Minh quả nhiên thức thời ngồi im, Lạc Thư im lặng xem biểu diễn, Lâm Tĩnh Minh cũng im lặng nhìn cậu, lát sau lại bóc kẹo cho cậu ăn.
Lâm Tĩnh Minh đưa cho cậu một cây miên hoa đường*, Lạc Thư trước kia rất thích ăn đường và chocolate, càng ngọt càng tốt. Có điều đến khi lớn lên thì lại đưa đến vô vàn vấn đề nghiêm trọng về răng lợi, cậu phải thay tới bốn cái răng hàm. Vì vậy mà từ khi sống lại đến giờ cậu đã thề sống chết phải bảo vệ hàm răng của mình. Thế nhưng miên hoa đường thì hẳn là vẫn đỡ hơn so với mấy loại kẹo ngọt khác. Cho nên khi Lâm Tĩnh Minh hướng cây kẹo đến cậu vẫn ăn.
“Lạc Lạc, đây là cuối cùng nha, dì Tần nói ăn nhiều đường không tốt”. Lâm Tĩnh Minh nhẹ nhàng nói, xem Lạc Lạc ăn kẹo cảm giác thật tốt, Lâm Tĩnh Minh quyết định từ nay trở đi sẽ chú ý chăm sóc Lạc Thư, mà cái người bị định đoạt số phận kia đang chậm rãi ăn kẹo, xem không chớp mắt xem nam ca sĩ hát [9999 đóa hoa hồng], ca khúc đang hiện hành lúc bấy giờ. Bộ dạng thực sự bình thường mà sao mẹ lại mê mẩn nhiều năm như vậy?
Cho nên, ngay thời khắc ấm áp, lại có âm nhạc làm nền, bánh răng số mệnh được đưa vào dầu bôi trơn bắt đầu nhanh chóng chuyển động.
***
Tiệc tối chấm dứt, Lâm Tĩnh Minh lưu luyến không muốn rời Lạc Thư, ngồi vào xe rồi mà vẫn vẫy vẫy tay với Lạc Thư như sợ cậu không nhìn thấy. Lạc ba thấy Lạc Thư không đáp lại giơ tay đánh con, thằng nhãi này rốt cục vẫn cứ giống mình về sau không biết có làm nên chuyện gì không nữa. Đều do lão ba này lắm mồm, bất quá chuyện gì phải đến cũng sẽ đến, muốn tránh cũng không được.
Bên kia cửa kính xe vừa khép lại, Lâm lão gia tử vui vẻ xoa đầu Lâm Tĩnh Minh, nhóc cũng không tránh, mới thế mà đã lưu luyến rồi, vẫn là đứa nhỏ a, ngữ khí vì thế mà cũng trở nên ôn hòa hơn: “Được rồi, không phải hai đứa học cùng trường sao? Mấy hôm nữa là có thể gặp nhau được rồi”.
Ánh mắt Lâm Tĩnh Minh bỗng nhiên sáng lên, cậu ngẩng đầu nhìn gia gia trước mắt: “Cháu có thể không đi du học được không?”
Lâm lão gi
a tử giờ mới nhớ tựa hồ mấy ngày trước thằng con bất hiếu gọi điện đến muốn đưa Lâm Tĩnh Minh đi du học, khi đó ông vẫn chưa tỏ thái độ gì, tuy là không hi vọng cháu rời xa mình nhưng dù sao cuộc sống của nó ở đây cũng không vui vẻ gì, thay đổi hoàn cảnh sống có khi sẽ tốt hơn. Không nghĩ tới đứa nhỏ này vẫn nhớ, vẫn kiêng kị lời nói của cha, dù sao thời điểm này…
Bất quá thật vất vả cháu mình mới tìm được một người có thể cùng nói chuyện, Lâm lão gia tử đương nhiên cũng muốn cháu bồi bên mình, liền sang sảng cười nói: “Đương nhiên là có thể, lát nữa ông sẽ gọi điện thoại cho ba cháu, như thế nào? Hắn chẳng lẽ lại không nghe lời ông, ông sẽ lấy gậy này đánh hắn. Bất quá, Tĩnh Minh a, nếu cháu thực sự thích cô bé Lạc Lạc kia, về sau gia gia làm chủ cho cháu làm vợ được không?”
Lời này khiến Lâm Tĩnh Minh bình tâm lại, đỏ mặt, lại còn gật gật đầu: “Bất quá gia gia, Lạc Lạc là bé trai, ông về sau đừng ở trước mặt em ấy nói giống con gái, em ấy sẽ giận”.
Cái này, thật đúng là làm Lâm lão gia tử cửu kinh trầm phù* nghẹn mất, mà người đang mở lớn miệng còn có cả Trịnh Nghĩa. Nhưng hai người lúc này vẫn mỉm cười, dù sao đứa nhỏ tình cảm vẫn còn chưa rõ ràng. Bất quá về sau sự tình phát triển, hai người cũng không ngạc nhiên lắm, manh mối chẳng phải đã sớm xuất hiện rồi sao? Lâm lão gia tử có thể trách ai được? Chính mình còn nóng giận được sao! Chắc chắn những năm sau, Lâm Tĩnh Minh còn đem những lời này nghẹn đến ông, tức giận tới mức chỉ có thể dựng râu trợn mắt.
(*Kinh nghiệm bôn ba chìm nổi:p)
Quay lại với bé Lạc Thư, cậu còn chưa rõ về sau rốt cuộc nên đối đãi như thế nào với Lâm Tĩnh Minh, buổi tối liền mơ một giấc mơ kì quái.
(* “bộ” ở đây là để gọi cấp trên của Lạc ba)
Lạc Thư quay đầu nhìn lại, người này cũng không xa lạ, Trịnh Nghĩa, đeo một bộ kính mắt kim loại, là phụ tá đắc lực của Lâm lão gia. Về sau đi theo Lâm Tĩnh Minh, khi địa vị của Lâm Tĩnh Minh chưa cao anh ta vẫn đối đãi tử tế bởi với Lâm Tĩnh Minh. Vì vậy mà Lâm Tĩnh Minh vẫn coi người này như bậc cha chú.
“Aissh-” Lâm Tĩnh Minh bị kéo tay áo về, chỉ nghe anh nói tiếp: “Ở bên kia có rất nhiều đồ ngọt, cháu theo ta cùng nhau ngồi đi”.
“Này đứa nhỏ là?” Trịnh Nghĩa kinh ngạc nhìn Lâm Tĩnh Minh cùng một đứa nhỏ phấn nộn gắt gao đứng chung một chỗ, thằng nhóc không phải lúc nào cũng ghét người khác thân cận sao? Ngay cả mình cũng không có may mắn thoát được.
“Đây là con của tôi, tên là Lạc Thư. Mau chào Trịnh bộ đi con.” Lạc Dũng nháy mắt nhìn con, Lạc Thư nghĩ đến mức gọi là Trịnh bộ sao, nhưng chung quy vẫn cung kính lộ tám cái răng sữa ngọt ngào nói: “Con chào chú, con năm nay 7 tuổi, đây là ba con Lạc Dũng, năm nay 32 tuổi, mẹ con tên Hà Thục Phương, 27 tuổi. Ba con gặp mẹ vào một ngày trời mưa, vừa gặp liền nhất kiến chung tình…”
Lời nói còn chưa hết đã bị Lạc ba bịt miệng hướng về phía Trịnh Nghĩa cười “hắc hắc” mấy tiếng, sau lưng còn vỗ vỗ cái eo nhỏ của Lạc Thư.
“Lạc Thư thật đáng yêu, anh có một đứa nhỏ thực thông minh”. Trịnh Nghĩa cười nói.
“Lạc Lạc, đi cùng tớ vào trong đi”. Hóa ra gọi là Lạc Lạc a, thật là dễ nghe. [Tác giả: Ngươi sao chỉ nghe mỗi tên Lạc Lạc a, thật sự là muốn tìm cho mình một cái cách gọi duy nhất. Tiếp theo bỏ chạy]. Lâm Tĩnh Minh kéo tay Lạc Thư: “Chú, chú cho Lạc Lạc đi theo cháu nha”.
“Này-” Lạc Dũng dù ngu ngốc cũng biết tiểu thiếu gia đi bên cạnh con mình là ai, nhưng là… ông thấy mọi người xung quanh đều đem lực chú ý về phía này, ban ông làm việc gần đây đang tiến hành điều chỉnh, ông không muốn trở thành đề tài cho mọi người bàn ra tán vào. Lạc Dũng tuy cao lớn thô kệch nhưng cũng ở trong cơ quan vài năm, nhiều chuyện cũng hiểu biết chút ít.
“Anh cứ để cháu nó đi đi, mấy đứa nhỏ cùng một chỗ chơi cũng tốt”. Trịnh Nghĩa nói, nếu Trịnh Nghĩa mở miệng, Lạc Dũng tự nhiên cũng không thể nói gì nữa, chỉ là thấy kì lạ sao thái tử Lâm gia lại quen biết con mình, còn gọi nó là “Lạc Lạc”. Xem ra cảm tình không tệ lắm, quên đi, cũng chỉ là trẻ con mà thôi. Ông dặn đứa nỏ này đã trăm ngàn lần đừng có nghịch ngợm thế nhưng nó cũng không thèm quay đầu lại mà đi theo Lâm Tĩnh Minh luôn.
“Không nghĩ tới anh cùng Trịnh bộ có giao tình a!” Người ngồi phía sau thấy ông ngồi hạ giọng nói vào lỗ tai ông, Lạc Dũng chỉ nở nụ cười rồi cũng không trả lời mà tiếp tục xem biểu diễn, có lúc càng nói lại càng loạn.
Lâm Tĩnh Minh nắm tay Lạc Thư đi theo Trịnh Nghĩa, Lạc Thư cứ để như vậy còn chưa tính, cậu cũng không ý thức được Lâm Tĩnh Minh gọi mình “Lạc Lạc” có gì kì quái, trước kia anh ta cũng gọi cậu như vậy, lỗ tai cũng quen rồi, ngược lại mà gọi cả họ lẫn tên cậu mới thấy kì quái! Nhưng Trịnh Nghĩa lại để tâm, đối với Lạc Thư cũng thân thiết hơn rất nhiều. Thấy lão gia tử thấy cháu trai lôi kéo một đứa trẻ đến tỏ ra vô cùng kinh ngạc, lời nói tuy là hỏi thăm nhưng ngữ khí lại lộ ra vui đùa.
“Đây là bạn Lâm Tĩnh Minh mới quen, con một nhân viên trong văn phòng chúng ta, xem ra là Lâm Tĩnh Minh rất thích!”
“Nga? Phải không.” Lão gia tử hiển nhiên cũng rất vui vẻ, cũng không khác được, bảo bối nhà mình mọi thứ đều tốt chỉ là không thích người khác thân cận, đều là do cha mẹ vô trách nhiệm, vì sự nghiệp mà chẳng quan tâm đến con. Nghĩ đến đây, lão gia tử gõ gõ cây gậy chống, hừ một tiếng, không nghĩ tới lại dọa cho Lạc Thư rụt mình lại.
“Lạc Lạc, em sao vậy?” Lâm Tĩnh Minh hỏi, chẳng lẽ điều hòa mở lạnh quá sao? Lâm lão gia tử hiển nhiên cũng ý thức được, ông không hi vọng đứa bạn đầu tiên cháu mình dẫn về lại sợ mình, tuy rằng cả đời này người sợ ông có khi cũng xếp dài suốt hai đầu Vạn lý trường thành, nhớ năm xưa Lâm lão gia tử thành danh là đi liền với tên Diêm La diện(mặt Diêm Vương)
Lâm lão gia tử theo thói quen sờ sờ mũi, mấy năm gần đây có thêm mấy nếp nhăn trên cơ bản là trở thành một lão gia gia hiền lành cơ trí, có thể là do tiếng “hừ” kia quá mức dọa người đi. Ông cười đưa ra một viên kẹo ra trước mặt Lạc Thư, nói: “Ngoan, gia gia vừa mới không phải dọa cháu, cháu xem ở đây có rất nhiều đồ ngọt, muốn ăn không?”
Khóe miệng Lạc Thư khẽ run rẩy, cậu vừa nãy đúng là nghĩ Lâm lão gia tử phóng hỏa về phía mình mà! Do Lạc Thư luôn vô tình quên mất mình hiện tại chỉ là một đứa nhỏ vô hại, huống chi khí thế của Lâm lão gia tử quá vang dội, đến giờ cậu vẫn còn nhớ chính cây gậy đó năm xưa đánh vào người mình đau đớn như thế nào, đây chẳng phải là lỗi của Lâm Tĩnh Minh sao.
Lão gia tử đợi thật lâu cũng không thấy Lạc Thư nhận kẹo, nghĩ là đứa nhỏ ngượng liền đem toàn bộ kẹo nhét vào túi quần túi áo đến khi phình to ra không nhét nổi mới vui vẻ để cả hai ngồi xem biểm diễn, sân khấu đang diễn đến đoạn Bao Công trảm mỹ án, là đoạn mà ông thích nhất.
Ngồi cùng Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư hiển nhiên vô cùng khó chịu. “Anh làm cái gì?” Lạc Thư phát hiện Lâm Tĩnh Minh đang lôi kéo quần áo của mình, bất giác tăng âm lượng, cũng may kinh kịch đang diễn xướng chỉ mình Lâm Tĩnh Minh nghe được.
Lâm Tĩnh Minh ủy khuất nhìn Lạc Thư, cúi đầu nói, “Anh xem lưng em có bị đỏ không, vừa nãy ba đánh em”.
Đối với Lâm Tĩnh Minh phiên bản trẻ con này, Lạc Thư có loại cảm giác hậm hực mà không có chỗ phát tiết. Chẳng khác gì mình đang bắt nạt anh ta vậy, cậu thở dài nói: “Không sao, không đau. Huống hồ trong này tối như vậy anh nhìn thấy sao?”
“Ừ, vậy chúng ta ra ngoài đi, ở bên ngoài sáng có thể thấy được”. Nói xong liền kéo Lạc Thư đi ra ngoài.
Lạc Thư bất giác nghiêm giọng: “Không đi, em muốn xem biểu diễn”.
Không ngờ chiêu này dùng được, Lâm Tĩnh Minh quả nhiên thức thời ngồi im, Lạc Thư im lặng xem biểu diễn, Lâm Tĩnh Minh cũng im lặng nhìn cậu, lát sau lại bóc kẹo cho cậu ăn.
Lâm Tĩnh Minh đưa cho cậu một cây miên hoa đường*, Lạc Thư trước kia rất thích ăn đường và chocolate, càng ngọt càng tốt. Có điều đến khi lớn lên thì lại đưa đến vô vàn vấn đề nghiêm trọng về răng lợi, cậu phải thay tới bốn cái răng hàm. Vì vậy mà từ khi sống lại đến giờ cậu đã thề sống chết phải bảo vệ hàm răng của mình. Thế nhưng miên hoa đường thì hẳn là vẫn đỡ hơn so với mấy loại kẹo ngọt khác. Cho nên khi Lâm Tĩnh Minh hướng cây kẹo đến cậu vẫn ăn.
“Lạc Lạc, đây là cuối cùng nha, dì Tần nói ăn nhiều đường không tốt”. Lâm Tĩnh Minh nhẹ nhàng nói, xem Lạc Lạc ăn kẹo cảm giác thật tốt, Lâm Tĩnh Minh quyết định từ nay trở đi sẽ chú ý chăm sóc Lạc Thư, mà cái người bị định đoạt số phận kia đang chậm rãi ăn kẹo, xem không chớp mắt xem nam ca sĩ hát [9999 đóa hoa hồng], ca khúc đang hiện hành lúc bấy giờ. Bộ dạng thực sự bình thường mà sao mẹ lại mê mẩn nhiều năm như vậy?
Cho nên, ngay thời khắc ấm áp, lại có âm nhạc làm nền, bánh răng số mệnh được đưa vào dầu bôi trơn bắt đầu nhanh chóng chuyển động.
***
Tiệc tối chấm dứt, Lâm Tĩnh Minh lưu luyến không muốn rời Lạc Thư, ngồi vào xe rồi mà vẫn vẫy vẫy tay với Lạc Thư như sợ cậu không nhìn thấy. Lạc ba thấy Lạc Thư không đáp lại giơ tay đánh con, thằng nhãi này rốt cục vẫn cứ giống mình về sau không biết có làm nên chuyện gì không nữa. Đều do lão ba này lắm mồm, bất quá chuyện gì phải đến cũng sẽ đến, muốn tránh cũng không được.
Bên kia cửa kính xe vừa khép lại, Lâm lão gia tử vui vẻ xoa đầu Lâm Tĩnh Minh, nhóc cũng không tránh, mới thế mà đã lưu luyến rồi, vẫn là đứa nhỏ a, ngữ khí vì thế mà cũng trở nên ôn hòa hơn: “Được rồi, không phải hai đứa học cùng trường sao? Mấy hôm nữa là có thể gặp nhau được rồi”.
Ánh mắt Lâm Tĩnh Minh bỗng nhiên sáng lên, cậu ngẩng đầu nhìn gia gia trước mắt: “Cháu có thể không đi du học được không?”
Lâm lão gi
a tử giờ mới nhớ tựa hồ mấy ngày trước thằng con bất hiếu gọi điện đến muốn đưa Lâm Tĩnh Minh đi du học, khi đó ông vẫn chưa tỏ thái độ gì, tuy là không hi vọng cháu rời xa mình nhưng dù sao cuộc sống của nó ở đây cũng không vui vẻ gì, thay đổi hoàn cảnh sống có khi sẽ tốt hơn. Không nghĩ tới đứa nhỏ này vẫn nhớ, vẫn kiêng kị lời nói của cha, dù sao thời điểm này…
Bất quá thật vất vả cháu mình mới tìm được một người có thể cùng nói chuyện, Lâm lão gia tử đương nhiên cũng muốn cháu bồi bên mình, liền sang sảng cười nói: “Đương nhiên là có thể, lát nữa ông sẽ gọi điện thoại cho ba cháu, như thế nào? Hắn chẳng lẽ lại không nghe lời ông, ông sẽ lấy gậy này đánh hắn. Bất quá, Tĩnh Minh a, nếu cháu thực sự thích cô bé Lạc Lạc kia, về sau gia gia làm chủ cho cháu làm vợ được không?”
Lời này khiến Lâm Tĩnh Minh bình tâm lại, đỏ mặt, lại còn gật gật đầu: “Bất quá gia gia, Lạc Lạc là bé trai, ông về sau đừng ở trước mặt em ấy nói giống con gái, em ấy sẽ giận”.
Cái này, thật đúng là làm Lâm lão gia tử cửu kinh trầm phù* nghẹn mất, mà người đang mở lớn miệng còn có cả Trịnh Nghĩa. Nhưng hai người lúc này vẫn mỉm cười, dù sao đứa nhỏ tình cảm vẫn còn chưa rõ ràng. Bất quá về sau sự tình phát triển, hai người cũng không ngạc nhiên lắm, manh mối chẳng phải đã sớm xuất hiện rồi sao? Lâm lão gia tử có thể trách ai được? Chính mình còn nóng giận được sao! Chắc chắn những năm sau, Lâm Tĩnh Minh còn đem những lời này nghẹn đến ông, tức giận tới mức chỉ có thể dựng râu trợn mắt.
(*Kinh nghiệm bôn ba chìm nổi:p)
Quay lại với bé Lạc Thư, cậu còn chưa rõ về sau rốt cuộc nên đối đãi như thế nào với Lâm Tĩnh Minh, buổi tối liền mơ một giấc mơ kì quái.