Chương : 36
Lâm Tĩnh Minh thấ
y thế tay chân luống cuống, anh vội vàng hôn lên mắt Lạc Thư, “Lạc Lạc, anh xin lỗi, anh biết anh rất nóng vội, anh sẽ phụ trách, đối tốt với em cả đời.”
Cũng không phải con gái, còn phụ trách? Lạc Thư sụt sịt vài cái, lúc này cả người nóng bừng, cậu dịch dịch chăn xoay người, Lâm Tĩnh Minh vẻ mặt oan ức nhìn người trước mắt quay lưng với mình, lại nhìn nhìn lều trại dưới thân, thở dài đi xuống giường.
Vừa mở ra cửa phòng tắm quần áo lại bị kéo, Lạc Thư cuốn chăn kéo anh, thấy anh xoay người lại mới gằn từng chữ: “Em cũng thích anh, em không biết có phải là yêu hay không, cũng không biết cảm tình này có thể liên tục bao lâu – như thế, anh vẫn muốn em sao?”
Nói ra những lời này, Lạc Thư cũng rối rắm rất lâu, cậu không thể kết luận nếu đời này Lâm Tĩnh Minh còn làm chuyện khác người cậu có thể tha thứ cho anh hay không, nhưng cậu thực sự thích anh, muốn cùng anh cùng một chỗ. Lạc Thư cũng đang đợi một kết quả, nếu anh không đồng ý, có lẽ ngừng lại như vậy là tốt nhất.
Lạc Thư cảm thấy thời gian chờ đợi này dài hơn so với bất cứ thời điểm chờ đợi khác, ánh mắt cậu từ nhìn vào mắt Lâm Tĩnh Minh đến cuối cùng cúi đầu, tay cũng dần buông lỏng.
“Lạc Lạc.” Lâm Tĩnh Minh ôm cả chăn và Lạc Thư vào lòng, ôm thật chặt. Anh cần chút thời gian để tiêu hóa tin tức hạnh phúc này. Kỳ thật anh mới là người sợ hãi nhất, sợ hãi tình yêu mình cố gắng không có bất kì đáp lại, anh thích nhìn Lạc Thư vui vẻ, rất sợ nếu như Lạc Thư cùng mình sẽ không vui, làm vậy anh sợ sẽ phải buông tay Lạc Thư. Như anh khó chịu, nghĩ đến lại khó chịu. Anh cũng không biết chính mình lúc ấy sẽ làm gì. “Lạc Lạc, em không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần vui vẻ sống thì tốt rồi, cái khác đều có anh, anh sẽ không bao giờ để em bị tổn thương.”
“Vâng.” Lạc Thư gật đầu, thò tay ra ôm lấy thắt lưng. Hai người ôm nhau đứng một hồi lâu, Lạc Thư ngượng ngùng, nghiêm túc nói: “Để, em giúp anh.”
“Được.”
Hai người làm bẩn ga đệm, Lạc Thư sai Lâm Tĩnh Minh đi giặt, tuy rằng khách sạn sẽ có người dọn phòng, nhưng Lạc Thư vẫn ngượng ngùng, dọn dẹp xong đã đến rạng sáng. Hai người đổi giường, nằm dựa vào nhau như trước, Lạc Thư gối đầu lên bả vai Lâm Tĩnh Minh, từ cằm trở xuống đều được bọc kín kẽ.
“Hy vọng sẽ không bị cảm.” Lâm Tĩnh Minh ôm chân Lạc Thư, cầu nguyện.
“Chuyện kia.”
“Sao?”
Lạc Thư nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn kiên trì nói, “Chuyện đó, chính là chuyện anh học tập qua đĩa CD ấy, có thể thật lâu về sau mới làm được không, em, sợ đau.” Lạc Thư cần phải tính toán cho tương lai của mình, kẻo ngày nào đó người này hứng trí mình không cẩn thận bị kéo vào, đến lúc chảy máu cũng muộn.
“Ừh.”
Ngày hôm sau Lạc Thư ngủ quên, đến lúc dậy Lâm Tĩnh Minh cũng thi gần xong rồi, anh để một tờ giấy nhắn bảo cậu chờ anh trở về, ăn sáng xong Lâm Tĩnh Minh đã trở lại.
“Anh đã nói với giáo viên chưa?” Lạc Thư kì thật có chút khó xử, nhưng dù sao đây cũng là mục đích chính.
“Ừ.” Lâm Tĩnh Minh gật đầu, chiều tối chú Lý sẽ đến đón chúng ta, phòng đặt đến chiều tối mới trả, chúng ta có thể đi nhìn xem trước sau đó trở về sửa sang lại.
Lạc Thư rót một cốc nước cho Lâm Tĩnh Minh, “Cuộc thi thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.” Lâm Tĩnh Minh cười sờ đầu Lạc Thư, “Cũng nhờ có công lao của Lạc Lạc.” Không biết Lâm Tĩnh Minh nói là Lạc Thư đến cùng hay là hôm qua ‘giúp đỡ’, dù sao Lạc Thư cũng không muốn nghĩ là lý do thứ hai.
Vì tránh cho bản thân càng ngày càng xấu hổ, Lạc Thư mặc quần bò rách cùng Lâm Tĩnh Minh đi ra ngoài ăn cơm, vì mới ăn sáng không muốn ăn nữa nên Lâm Tĩnh Minh chỉ gọi một đĩa cơm rang, bón cho Lạc Thư ăn vài miếng, Lạc Thư nhìn xung quanh không có người nhìn về phía này mới nuốt vào, cả người đều nóng bừng lên.
Lạc Thư có rất nhiều ý tưởng, cũng không nhất định sẽ làm được, cậu không phải thuộc về hành động phái, may mắn có Lâm Tĩnh Minh giúp cậu thực hành, hai người coi như là bù trừ cho nhau. Lạc Thư kì thực chỉ biết địa điểm đại khái, lại chưa bao giờ lo lắng tiếp theo phải làm gì, nhưng có lẽ là bất giác tin tưởng Lâm Tĩnh Minh, cho nên Lạc Thư mới không cần sống mệt mỏi.
Lạc Thư muốn mua phòng ở nơi này, nhưng mà đến hỏi bây giờ có người để ý đến cậu mới là lạ, Lâm Tĩnh Minh tuy rằng nhìn làm việc vững vàng hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ là một học sinh sơ tam, cho nên Lâm Tĩnh Minh gọi điện thoại nhờ một người lớn tuổi phụ trách khu vực này đến giúp đỡ.
“Thật tốt, không biết bao giờ mẹ sẽ mua di động cho em đây?” Lạc Thư nhìn di động của Lâm Tĩnh Minh đầy hâm mộ, Lâm Tĩnh Minh cười khép di động lại, “Về sau anh mua cho em. Lạc Lạc, để mình anh đi là được, em nhớ chờ anh quay về.”
“Thật sự?”
“Thật, bởi vì anh là người phải nuôi sống gia đình mà!”
Hừ, còn không phải là người lớn cho sao. Lạc Thư mới không cần! Nhưng mà từ nuôi sống gia đình này Lâm Tĩnh Minh đúng là càng nói càng nghiện.
Lâm Tĩnh Minh dặn dò xong liền đi, người anh muốn gặp là một lão bánh quẩy, làm việc cũng già dặn kinh nghiệm, Lâm Tĩnh Minh biết cuộc gọi này đủ để cho ông ta ngửi được chút thông tin, kì thật anh biết về kế hoạch khai phá nơi này, có hai khu được tuyển, muốn xem tình huống thế nào. Đây là chỗ Lạc Thư chọn nên Lâm Tĩnh Minh hy vọng là chỗ này được chọn cuối cùng. Nếu không mua được cũng có thể để Lâm gia và Lạc gia ra mặt, anh cần tìm người thứ ba.
Cho nên lúc Lạc Thư muốn đi khảo sát thực địa, kết quả là ngồi uống nước ở KFC phụ cận. Lạc Thư biết Lâm Tĩnh Minh toàn quyền phụ trách, cũng có chút ảo não vì tuổi hai người không cách xa lắm, Lâm Tĩnh Minh lại tin cậy như vậy. Lạc Thư cũng nghe lời, đứng ở đây không rời đi đâu. Cậu ngồi tại chỗ cạnh cửa sổ, nhàm chán nhìn dòng người qua lại bỗng phát hiện một người bước nhanh như gió giống như Quách nhị muội, lúc đến đây cậu cũng không báo trước, sợ Quách nhị muội quá nhiệt tình. Giờ nhìn đến thật là hữu duyên, nhưng hữu duyên còn ở đằng sau, cách đó không xa Lý Duệ đang đi theo sau!
Lạc Thư là một thiếu niên tốt, vì không để hai người xấu hổ, qua mấy năm liền vẫn im lặng, đến tận tiệc cưới của hai người mới bùng nổ.
***
Năm nay lãnh đạo trường học đánh hăng tiết, hưởng ứng trung ương Đảng kêu gọi cường thân kiện thể, vì nước vì dân. Mỹ kì danh phòng tránh cảm cúm, định tổ chức một cuộc thi chạy marathon mùa đông, tất cả các học sinh có thể đi đứng bình thường đều phải tham gia, khẩu hiệu quan trọng ở chỗ tham dự, phất cao lá cờ bồi dưỡng thế hệ tân thế kỉ, sự kiện chạy bộ cứ thế diễn ra oanh liệt.
Nói quan trọng ở tham dự nhưng xếp hạng đầu vẫn có thưởng, cá nhân tập thể đều có, lớp Lạc Thư chỉ có lão đại cán bộ thể dục có thể ra chút sức lực, những người khác có thể kiên trì chạy đã là không sai rồi.
Toàn bộ học sinh trong trường đều tham dự, thanh thế rất lớn, ngay cả dân cư phụ cận cũng bị kinh động, đứng hai bên xem náo nhiệt. Bởi vì chạy marathon cử hành vào thứ bảy, trường học không dạy buổi sáng, Lạc Thư rất vui vẻ, có thể không phải học một buổi cũng rất tốt.
Khu vực này phần lớn đều là trường học, quản lý đường chạy cũng có vẻ tiện lợi, mà chạy marathon chỉ là chạy một vòng chung quanh khu này, vì phòng ngừa học sinh sẽ lén chuồn đi nên các giáo viên đều được phân công đứng ở ven đường làm giám sát và chuẩn bị nước.
Đối với những người như Lạc Thư không quan trọng thành tích đều chạy chậm rì rì, chịu không nổi liền đi bộ một đoạn, cũng coi như thoải mái. Các khóa xuất phát theo từng nhóm, vì để phân rõ mỗi người trên tay đều buộc nơ, khóa khác nhau buộc nơ màu khác nhau.
Lạc Thư và Lý Duệ chạy chậm rì rì, hai người thi thoảng nói chuyện vài câu, cửa hàng của Lý Minh Các đi vào hoạt động, tiêu thụ cũng không tệ lắm.
“Lạc Lạc.” Nghe được phía sau truyền đến giọng của Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư ngừng lại.
“A, Tôn Thắng Siêu đâu?” Lâm Tĩnh Minh đuổi đến đây sao còn chưa thấy Tôn Thắng Siêu.
“Cậu ta chạy lên trước từ lâu rồi, trong ban cậu ấy có kiện tướng chạy dài, hai người cá cược.” Lâm Tĩnh Minh kéo tay Lạc Thư chạy tiếp, đột ngột dừng lại sẽ không tốt cho sức khỏe.
“Vậy à?” Lạc Thư thực sự không phát hiện, “Lý Duệ, cậu thấy cậu ta không?”
Lý Duệ lắc đầu, “Nhưng mà vừa nãy cảm giác có một trận gió lạnh thổi qua bên người.” Thời tiết lạnh, ngay cả người đi qua cũng có thể tạo ra cơn gió.
Tuy rằng mệt nhưng chạy chậm qua vạch đích vẫn là thoải mái, khoảng cách cũng không quá dài, Lạc Thư mấy người đến đích mới phát hiện rất nhiều người đang cười, Trịnh Vĩ và Tương Tiếu đứng đối mặt với nhau, khoảng cách còn khá gần.
Tương Tiếu vóc dáng thấp, lão đại là người dù đứng giữa một đám học sinh sơ tam vẫn có thể nhìn thấy được vóc dáng cao cao từ xa. Lạc Thư đi qua nhìn đến lão đại đen mặt phẫn nộ, nói với Tương Tiếu: “Cậu nhìn đến hai con mắt nhỏ đầy phẫn nộ của lão đại sao?” Ánh mắt của lão đại rất nhỏ, trông giống như một MC nổi tiếng sau này (?). Vì vậy thường bị giáo viên khoa học cho là ngủ ăn rất nhiều phấn.
Tương Tiếu thấy Lạc Thư đến gần, xoay người nhỏ giọng nói, “Không có, xương cổ tớ không tốt lắm, không ngẩng đầu được.” Tướng ngủ của Tương Tiếu không tốt, đều bị sái cổ. Huống chi khoảng cách rất gần, cũng khó ngẩng đầu.
“Lão tứ, cậu quen cô này?” Lão đạo theo thói quen vận dụng ưu thế thân cao khiêu khích sau đó hạ thấp đối phương, cố gắng mở to mắt.
“Đúng vậy, lớp trưởng cũ.” Lạc Thư giới thiệu, “Tương Tiếu, đây là ủy viên thể dục của ban tớ, Trịnh Vĩ.”
“Cũng là lão đại của cậu ta.” Trịnh Vĩ bổ sung.
“Lão đại?” Lâm Tĩnh Minh đi đến giáo viên gần đó lấy nước và khăn mặt, lại đây vừa vặn nghe được, hỏi Trịnh Vĩ.
“Đúng vậy.” Không biết vì sao, Trịnh Vĩ cảm thấy bốn phía có gió lạnh thổi ầm ầm về phía mình, cậu run run người. Trịnh Vĩ biết Lâm Tĩnh Minh, cũng biết Lạc Thư quan hệ với người này tốt lắm, liền tự động đem mấy người về cùng một phía, không phải nói, bạn bè của bạn bè cũng là bạn sao, huống chi là huynh đệ cùng làm chuyện ‘người lớn’ với nhau.
“Lạc Lạc, chúng ta về nhà đi.” Lâm Tĩnh Minh mở chai nước, đưa cho Lạc Thư.
“Vâng, hẹn gặp lại.” Lạc Thư vẫy tay chào Trịnh Vĩ, đi theo Lâm Tĩnh Minh.
Tương Tiếu thấy người đều đã đi, cô cũng muốn về, chỉ là Trịnh Vĩ còn chắn ở đằng trước. Tương Tiếu nhìn thẳng ngực trước mặt, lạnh lùng nói: “Tránh ra dùm cái.”
“Không được, trừ phi c
ậu nói vì sao vừa nãy cậu túm quần tôi.” Trịnh Vĩ nói những lời này mặt chữ điền trở nên cực kì mất tự nhiên.
“Trượt chân, sau đó theo thói quen túm lấy vật phía trước, tớ thấy quần tứ giác là màu xanh lam, thật là, chúng ta tập thể dục đều mặc như thế, cậu đàn ông con trai để ý làm cái gì!”
“…….”
Lạc Thư đến tuần sau mới biết được chuyện này, sau đó cũng rất không phúc hậu gia nhập đội quân cười điên loạn. Lạc Thư còn kể chuyện này cho Lâm Tĩnh Minh, lại cảm thấy Lâm Tĩnh Minh rất bất mãn với Trịnh Vĩ.
y thế tay chân luống cuống, anh vội vàng hôn lên mắt Lạc Thư, “Lạc Lạc, anh xin lỗi, anh biết anh rất nóng vội, anh sẽ phụ trách, đối tốt với em cả đời.”
Cũng không phải con gái, còn phụ trách? Lạc Thư sụt sịt vài cái, lúc này cả người nóng bừng, cậu dịch dịch chăn xoay người, Lâm Tĩnh Minh vẻ mặt oan ức nhìn người trước mắt quay lưng với mình, lại nhìn nhìn lều trại dưới thân, thở dài đi xuống giường.
Vừa mở ra cửa phòng tắm quần áo lại bị kéo, Lạc Thư cuốn chăn kéo anh, thấy anh xoay người lại mới gằn từng chữ: “Em cũng thích anh, em không biết có phải là yêu hay không, cũng không biết cảm tình này có thể liên tục bao lâu – như thế, anh vẫn muốn em sao?”
Nói ra những lời này, Lạc Thư cũng rối rắm rất lâu, cậu không thể kết luận nếu đời này Lâm Tĩnh Minh còn làm chuyện khác người cậu có thể tha thứ cho anh hay không, nhưng cậu thực sự thích anh, muốn cùng anh cùng một chỗ. Lạc Thư cũng đang đợi một kết quả, nếu anh không đồng ý, có lẽ ngừng lại như vậy là tốt nhất.
Lạc Thư cảm thấy thời gian chờ đợi này dài hơn so với bất cứ thời điểm chờ đợi khác, ánh mắt cậu từ nhìn vào mắt Lâm Tĩnh Minh đến cuối cùng cúi đầu, tay cũng dần buông lỏng.
“Lạc Lạc.” Lâm Tĩnh Minh ôm cả chăn và Lạc Thư vào lòng, ôm thật chặt. Anh cần chút thời gian để tiêu hóa tin tức hạnh phúc này. Kỳ thật anh mới là người sợ hãi nhất, sợ hãi tình yêu mình cố gắng không có bất kì đáp lại, anh thích nhìn Lạc Thư vui vẻ, rất sợ nếu như Lạc Thư cùng mình sẽ không vui, làm vậy anh sợ sẽ phải buông tay Lạc Thư. Như anh khó chịu, nghĩ đến lại khó chịu. Anh cũng không biết chính mình lúc ấy sẽ làm gì. “Lạc Lạc, em không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần vui vẻ sống thì tốt rồi, cái khác đều có anh, anh sẽ không bao giờ để em bị tổn thương.”
“Vâng.” Lạc Thư gật đầu, thò tay ra ôm lấy thắt lưng. Hai người ôm nhau đứng một hồi lâu, Lạc Thư ngượng ngùng, nghiêm túc nói: “Để, em giúp anh.”
“Được.”
Hai người làm bẩn ga đệm, Lạc Thư sai Lâm Tĩnh Minh đi giặt, tuy rằng khách sạn sẽ có người dọn phòng, nhưng Lạc Thư vẫn ngượng ngùng, dọn dẹp xong đã đến rạng sáng. Hai người đổi giường, nằm dựa vào nhau như trước, Lạc Thư gối đầu lên bả vai Lâm Tĩnh Minh, từ cằm trở xuống đều được bọc kín kẽ.
“Hy vọng sẽ không bị cảm.” Lâm Tĩnh Minh ôm chân Lạc Thư, cầu nguyện.
“Chuyện kia.”
“Sao?”
Lạc Thư nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn kiên trì nói, “Chuyện đó, chính là chuyện anh học tập qua đĩa CD ấy, có thể thật lâu về sau mới làm được không, em, sợ đau.” Lạc Thư cần phải tính toán cho tương lai của mình, kẻo ngày nào đó người này hứng trí mình không cẩn thận bị kéo vào, đến lúc chảy máu cũng muộn.
“Ừh.”
Ngày hôm sau Lạc Thư ngủ quên, đến lúc dậy Lâm Tĩnh Minh cũng thi gần xong rồi, anh để một tờ giấy nhắn bảo cậu chờ anh trở về, ăn sáng xong Lâm Tĩnh Minh đã trở lại.
“Anh đã nói với giáo viên chưa?” Lạc Thư kì thật có chút khó xử, nhưng dù sao đây cũng là mục đích chính.
“Ừ.” Lâm Tĩnh Minh gật đầu, chiều tối chú Lý sẽ đến đón chúng ta, phòng đặt đến chiều tối mới trả, chúng ta có thể đi nhìn xem trước sau đó trở về sửa sang lại.
Lạc Thư rót một cốc nước cho Lâm Tĩnh Minh, “Cuộc thi thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.” Lâm Tĩnh Minh cười sờ đầu Lạc Thư, “Cũng nhờ có công lao của Lạc Lạc.” Không biết Lâm Tĩnh Minh nói là Lạc Thư đến cùng hay là hôm qua ‘giúp đỡ’, dù sao Lạc Thư cũng không muốn nghĩ là lý do thứ hai.
Vì tránh cho bản thân càng ngày càng xấu hổ, Lạc Thư mặc quần bò rách cùng Lâm Tĩnh Minh đi ra ngoài ăn cơm, vì mới ăn sáng không muốn ăn nữa nên Lâm Tĩnh Minh chỉ gọi một đĩa cơm rang, bón cho Lạc Thư ăn vài miếng, Lạc Thư nhìn xung quanh không có người nhìn về phía này mới nuốt vào, cả người đều nóng bừng lên.
Lạc Thư có rất nhiều ý tưởng, cũng không nhất định sẽ làm được, cậu không phải thuộc về hành động phái, may mắn có Lâm Tĩnh Minh giúp cậu thực hành, hai người coi như là bù trừ cho nhau. Lạc Thư kì thực chỉ biết địa điểm đại khái, lại chưa bao giờ lo lắng tiếp theo phải làm gì, nhưng có lẽ là bất giác tin tưởng Lâm Tĩnh Minh, cho nên Lạc Thư mới không cần sống mệt mỏi.
Lạc Thư muốn mua phòng ở nơi này, nhưng mà đến hỏi bây giờ có người để ý đến cậu mới là lạ, Lâm Tĩnh Minh tuy rằng nhìn làm việc vững vàng hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ là một học sinh sơ tam, cho nên Lâm Tĩnh Minh gọi điện thoại nhờ một người lớn tuổi phụ trách khu vực này đến giúp đỡ.
“Thật tốt, không biết bao giờ mẹ sẽ mua di động cho em đây?” Lạc Thư nhìn di động của Lâm Tĩnh Minh đầy hâm mộ, Lâm Tĩnh Minh cười khép di động lại, “Về sau anh mua cho em. Lạc Lạc, để mình anh đi là được, em nhớ chờ anh quay về.”
“Thật sự?”
“Thật, bởi vì anh là người phải nuôi sống gia đình mà!”
Hừ, còn không phải là người lớn cho sao. Lạc Thư mới không cần! Nhưng mà từ nuôi sống gia đình này Lâm Tĩnh Minh đúng là càng nói càng nghiện.
Lâm Tĩnh Minh dặn dò xong liền đi, người anh muốn gặp là một lão bánh quẩy, làm việc cũng già dặn kinh nghiệm, Lâm Tĩnh Minh biết cuộc gọi này đủ để cho ông ta ngửi được chút thông tin, kì thật anh biết về kế hoạch khai phá nơi này, có hai khu được tuyển, muốn xem tình huống thế nào. Đây là chỗ Lạc Thư chọn nên Lâm Tĩnh Minh hy vọng là chỗ này được chọn cuối cùng. Nếu không mua được cũng có thể để Lâm gia và Lạc gia ra mặt, anh cần tìm người thứ ba.
Cho nên lúc Lạc Thư muốn đi khảo sát thực địa, kết quả là ngồi uống nước ở KFC phụ cận. Lạc Thư biết Lâm Tĩnh Minh toàn quyền phụ trách, cũng có chút ảo não vì tuổi hai người không cách xa lắm, Lâm Tĩnh Minh lại tin cậy như vậy. Lạc Thư cũng nghe lời, đứng ở đây không rời đi đâu. Cậu ngồi tại chỗ cạnh cửa sổ, nhàm chán nhìn dòng người qua lại bỗng phát hiện một người bước nhanh như gió giống như Quách nhị muội, lúc đến đây cậu cũng không báo trước, sợ Quách nhị muội quá nhiệt tình. Giờ nhìn đến thật là hữu duyên, nhưng hữu duyên còn ở đằng sau, cách đó không xa Lý Duệ đang đi theo sau!
Lạc Thư là một thiếu niên tốt, vì không để hai người xấu hổ, qua mấy năm liền vẫn im lặng, đến tận tiệc cưới của hai người mới bùng nổ.
***
Năm nay lãnh đạo trường học đánh hăng tiết, hưởng ứng trung ương Đảng kêu gọi cường thân kiện thể, vì nước vì dân. Mỹ kì danh phòng tránh cảm cúm, định tổ chức một cuộc thi chạy marathon mùa đông, tất cả các học sinh có thể đi đứng bình thường đều phải tham gia, khẩu hiệu quan trọng ở chỗ tham dự, phất cao lá cờ bồi dưỡng thế hệ tân thế kỉ, sự kiện chạy bộ cứ thế diễn ra oanh liệt.
Nói quan trọng ở tham dự nhưng xếp hạng đầu vẫn có thưởng, cá nhân tập thể đều có, lớp Lạc Thư chỉ có lão đại cán bộ thể dục có thể ra chút sức lực, những người khác có thể kiên trì chạy đã là không sai rồi.
Toàn bộ học sinh trong trường đều tham dự, thanh thế rất lớn, ngay cả dân cư phụ cận cũng bị kinh động, đứng hai bên xem náo nhiệt. Bởi vì chạy marathon cử hành vào thứ bảy, trường học không dạy buổi sáng, Lạc Thư rất vui vẻ, có thể không phải học một buổi cũng rất tốt.
Khu vực này phần lớn đều là trường học, quản lý đường chạy cũng có vẻ tiện lợi, mà chạy marathon chỉ là chạy một vòng chung quanh khu này, vì phòng ngừa học sinh sẽ lén chuồn đi nên các giáo viên đều được phân công đứng ở ven đường làm giám sát và chuẩn bị nước.
Đối với những người như Lạc Thư không quan trọng thành tích đều chạy chậm rì rì, chịu không nổi liền đi bộ một đoạn, cũng coi như thoải mái. Các khóa xuất phát theo từng nhóm, vì để phân rõ mỗi người trên tay đều buộc nơ, khóa khác nhau buộc nơ màu khác nhau.
Lạc Thư và Lý Duệ chạy chậm rì rì, hai người thi thoảng nói chuyện vài câu, cửa hàng của Lý Minh Các đi vào hoạt động, tiêu thụ cũng không tệ lắm.
“Lạc Lạc.” Nghe được phía sau truyền đến giọng của Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư ngừng lại.
“A, Tôn Thắng Siêu đâu?” Lâm Tĩnh Minh đuổi đến đây sao còn chưa thấy Tôn Thắng Siêu.
“Cậu ta chạy lên trước từ lâu rồi, trong ban cậu ấy có kiện tướng chạy dài, hai người cá cược.” Lâm Tĩnh Minh kéo tay Lạc Thư chạy tiếp, đột ngột dừng lại sẽ không tốt cho sức khỏe.
“Vậy à?” Lạc Thư thực sự không phát hiện, “Lý Duệ, cậu thấy cậu ta không?”
Lý Duệ lắc đầu, “Nhưng mà vừa nãy cảm giác có một trận gió lạnh thổi qua bên người.” Thời tiết lạnh, ngay cả người đi qua cũng có thể tạo ra cơn gió.
Tuy rằng mệt nhưng chạy chậm qua vạch đích vẫn là thoải mái, khoảng cách cũng không quá dài, Lạc Thư mấy người đến đích mới phát hiện rất nhiều người đang cười, Trịnh Vĩ và Tương Tiếu đứng đối mặt với nhau, khoảng cách còn khá gần.
Tương Tiếu vóc dáng thấp, lão đại là người dù đứng giữa một đám học sinh sơ tam vẫn có thể nhìn thấy được vóc dáng cao cao từ xa. Lạc Thư đi qua nhìn đến lão đại đen mặt phẫn nộ, nói với Tương Tiếu: “Cậu nhìn đến hai con mắt nhỏ đầy phẫn nộ của lão đại sao?” Ánh mắt của lão đại rất nhỏ, trông giống như một MC nổi tiếng sau này (?). Vì vậy thường bị giáo viên khoa học cho là ngủ ăn rất nhiều phấn.
Tương Tiếu thấy Lạc Thư đến gần, xoay người nhỏ giọng nói, “Không có, xương cổ tớ không tốt lắm, không ngẩng đầu được.” Tướng ngủ của Tương Tiếu không tốt, đều bị sái cổ. Huống chi khoảng cách rất gần, cũng khó ngẩng đầu.
“Lão tứ, cậu quen cô này?” Lão đạo theo thói quen vận dụng ưu thế thân cao khiêu khích sau đó hạ thấp đối phương, cố gắng mở to mắt.
“Đúng vậy, lớp trưởng cũ.” Lạc Thư giới thiệu, “Tương Tiếu, đây là ủy viên thể dục của ban tớ, Trịnh Vĩ.”
“Cũng là lão đại của cậu ta.” Trịnh Vĩ bổ sung.
“Lão đại?” Lâm Tĩnh Minh đi đến giáo viên gần đó lấy nước và khăn mặt, lại đây vừa vặn nghe được, hỏi Trịnh Vĩ.
“Đúng vậy.” Không biết vì sao, Trịnh Vĩ cảm thấy bốn phía có gió lạnh thổi ầm ầm về phía mình, cậu run run người. Trịnh Vĩ biết Lâm Tĩnh Minh, cũng biết Lạc Thư quan hệ với người này tốt lắm, liền tự động đem mấy người về cùng một phía, không phải nói, bạn bè của bạn bè cũng là bạn sao, huống chi là huynh đệ cùng làm chuyện ‘người lớn’ với nhau.
“Lạc Lạc, chúng ta về nhà đi.” Lâm Tĩnh Minh mở chai nước, đưa cho Lạc Thư.
“Vâng, hẹn gặp lại.” Lạc Thư vẫy tay chào Trịnh Vĩ, đi theo Lâm Tĩnh Minh.
Tương Tiếu thấy người đều đã đi, cô cũng muốn về, chỉ là Trịnh Vĩ còn chắn ở đằng trước. Tương Tiếu nhìn thẳng ngực trước mặt, lạnh lùng nói: “Tránh ra dùm cái.”
“Không được, trừ phi c
ậu nói vì sao vừa nãy cậu túm quần tôi.” Trịnh Vĩ nói những lời này mặt chữ điền trở nên cực kì mất tự nhiên.
“Trượt chân, sau đó theo thói quen túm lấy vật phía trước, tớ thấy quần tứ giác là màu xanh lam, thật là, chúng ta tập thể dục đều mặc như thế, cậu đàn ông con trai để ý làm cái gì!”
“…….”
Lạc Thư đến tuần sau mới biết được chuyện này, sau đó cũng rất không phúc hậu gia nhập đội quân cười điên loạn. Lạc Thư còn kể chuyện này cho Lâm Tĩnh Minh, lại cảm thấy Lâm Tĩnh Minh rất bất mãn với Trịnh Vĩ.