Chương : 44
Lạc Thư cũng biết Lâm Tĩnh Minh muốn đi đâu ăn cơm, nhưng hiện giờ những hiệu cơm tây đều làm phần cơm cho tình nhân, đi ăn bây giờ chẳng phải rất kì quái sao! Hơn nữa đồ ngọt của McDonald cũng rất ngon, vừa vào thu Hà Thục Phương liền không cho ăn kem, Lạc Thư đã thèm ăn từ lâu rồi.
Được đến thỏa mãn, Lạc Thư ngồi liếm que kem, ăn khoai tây chiên, hạnh phúc đong đưa chân. Không để ý đến Lâm Tĩnh Minh cô đơn bên cạnh.
“Um, anh cũng ăn đi.” Lạc Thư đem khoai tây chiên ngập hơn nửa trong sốt cà chua đến bên miệng Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh nghĩ còn có bữa tối nữa cơ mà, bởi vậy liền há miệng ăn.
“Anh còn muốn.” Ăn xong một miếng, Lâm Tĩnh Minh nói tiếp. Lạc Thư nhìn Lâm Tĩnh Minh đường đường là học sinh trung học sơ tam hẳn hoi mà làm nũng như vậy, cả hàm răng tê rần (ghê răng ~), cuối cũng vẫn bón tiếp.
Một bữa ăn được không tệ, Lâm Tĩnh Minh lôi kéo Lạc Thư tiếp tục đi dạo phố. Buồi chiều anh quyết định cùng đi xem phim, trời lạnh, Lạc Thư lại không thích vận động, anh nghĩ cũng sắp đến lúc Lạc Thư kêu mệt mỏi.
“Chúng mình đi xem phim đi.” Lâm Tĩnh Minh đề nghị.
“Ừ.” Lạc Thư vô cùng nghe lời đi theo.
Nhưng đến rạp chiếu phim Lạc Thư lại buồn bực, bảo xem phim tình cảm đi, nhưng lại cảm thấy làm vậy rất kì quái. Cậu nhìn áp phích trước mặt, Lâm Tĩnh Minh đi trước mua bỏng ngô và đồ uống. Chờ Lâm Tĩnh Minh trở lại Lạc Thư cảm giác hai người vẫn là tìm chỗ nào ngồi ngồi là tốt nhất, thư viện công cộng cũng được.
Chỉ là không nghĩ tới Lâm Tĩnh Minh đã mua vé xem phim, không phải phim tình cảm là một bộ phim kinh dị của Mỹ. Đã 2 năm kể từ ngày phim kinh dị Nhật Bản Ju-on: The Grudge được chiếu, hồi đấy Lạc Thư xem xong hơn một tuần sau cũng có thể cảm giác có hai bàn tay trắng bệch vươn ra từ phía sau khi mình đi tắm, từ đó về sau cậu không dám xem bất cứ bộ phim kinh dị nào nữa.
“Lạc Lạc?” Sắp đến giờ chiếu, Lâm Tĩnh Minh nhìn Lạc Thư vẫn không nhúc nhích liền hỏi.
“Lâm Tĩnh Minh,” Lạc Thư nuốt khan, “Thật sự muốn xem sao?”
“Ừ, mọi người nói phim này rất hay, Lạc Lạc, em sợ à?” Nói xem hay là nói bừa, Lâm Tĩnh Minh cũng không biết có hay hay không.
“Ai nói em sợ!” Lạc Thư còn nhớ Lâm lão gia tử có một lần kéo tay cậu nói Lâm Tĩnh Minh buổi tối sợ một mình đi wc! Cậu không kể lại chuyện này là cho mặt mũi lắm rồi. Dù sao bộ này có vẻ tuyệt đối không so bì được với Ju-on: The Grudge, để củng cố địa vị trong gia đình, khiến Lâm Tĩnh Minh trở thành người đàn ông nội trợ của gia đình, tuyệt đối không thể mất mặt.
“Đi thôi, đến giờ chiếu rồi!” Lạc Thư ngẩng đầu ưỡn ngực, bước vào xếp hàng.
Đợi đến khi ngồi xuống, đèn điện tối sầm, Lạc Thư nghĩ còn không bằng ưỡn ngực đi xem phim tình cảm đâu!
Tiếng nhạc quỷ dị vang lên, Lạc Thư nổi da gà, khi Lâm Tĩnh Minh đặt tay trên vai mình cậu lập tức thuận theo dựa vào. Lâm Tĩnh Minh nhịn cười, cúi đầu dựa vào Lạc Thư càng thêm gần.
Xem phim kinh dị chính là thế này, Lạc Thư dùng một bàn tay che mắt, ngón tay lại mở ra khe hở để nhìn trộm. Tay trong tình trạng sẵn sàng che kín hình ảnh kinh dị, phía trước lại đột ngột có hai người đi đến, hiển nhiên là vội vàng mua vé vào sau, còn mang theo mùi nước hoa quen thuộc.
Mùi nước hoa này mấy hôm trước Lạc Thư còn hỏi qua Quách Vân Đình, nói là người thân ở Pháp gửi cho, còn cố ý cho Lạc Thư ngửi, thuận tiện còn có Lý Duệ ngửi cùng.
Lạc Thư đã muốn nhìn chán loại xiếc giấu đầu hở đuôi của hai người, cũng chỉ có hai người tin tưởng mình làm kín kẽ.
Lâm Tĩnh Minh cảm thấy kì quái vì sao Lạc Thư cứ vươn người ra đẳng trước, nhìn về phía hàng ghế trên không biết đang làm những gì. Anh buồn bực, ở đây có cái gì để tò mò chứ?
Phim kinh dị chiếu một hồi, Lạc Thư liền chăm chú nhìn sau gáy hai người trước mặt ngần đấy thời gian, cậu rất cần cơ hội như thế này để dời đi sự chú ý, cám ơn trời đất, cậu vẫn là không xem được phim kinh dị! Nhưng mà Quách Vân Đình này thật kém, cậu có thể nghe rõ tiếng hét mấy chục đề xi ben của cô nàng, vẫn là Lý Duệ tốt hơn.
Ban đầu xem phim Lâm Tĩnh Minh còn có thể cảm nhận được lợi ích khi xem phim kinh dị, đến về sau Lạc Thư lại ngồi nhàn nhã trên ghế ngồi của mình, Lâm Tĩnh Minh mới thấy rõ thì ra Lạc Thư không sợ. Còn không bằng xem phim tình cảm đâu, Lâm Tĩnh Minh cũng hối hận.
Hai giờ phim kinh dị cứ thế trôi qua, còn khá lâu mới đến giờ ăn tối, Lâm Tĩnh Minh đang tính có nên xem tiếp một phim nữa không thì đã bị Lạc Thư kéo ra ngoài.
Lạc Thư là đuổi theo Lý Duệ hai người, nhưng chỉ chớp mắt đã không nhìn thấy. Phim kết thúc, người đi ra chen chúc, Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh thiếu chút nữa bị xô ngã, thật vất vả mới ra khỏi rạp chiếu phim, trên đường người cũng đông hơn, đường phố tấp nập.
Hiện giờ ngày ngắn, trời tối mau, chợ đêm cũng mở sớm hơn, Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh chậm rãi vào chợ, nhìn đến kẹo đường Lạc Thư còn hưng trí mua hai cái. Đi tới đi lui, thấy phía trước có rất nhiều người đang tụ tập lại, Lạc Thư vừa định chen vào xem thì nghe thấy thanh âm truyền đến.
“Con phải làm nhiều việc thiện -”
Nghe giọng nói này Lạc Thư liền biết là ai, thì ra ông cụ còn đến tận đây để xem bói.
Kiên nhẫn đợi một hồi chờ cho đám đông tản dần đi, Lạc Thư mới tiến vào. Ông cụ ngẩng đầu lên, chỉ chỉ vào lá cờ, lại nhìn Lạc Thư, trên cờ viết “Không phải tình lữ không xem”.
“Cụ xem cho con đi mà.” Lạc Thư thân thiện ngồi xổm bên cạnh cụ, từ biết một vài chuyện của ông, ấn tượng của Lạc Thư không còn là về một sứ giả nhìn thấu thế gian, nói chuyện cũng có chút nhân khí.
Ông cụ liếc nhìn hai người, “Xem chuyện tình cảm?”
Lâm Tĩnh Minh tuy rằng biết ông nhưng tiếp xúc không nhiều, lần trước chỉ là vì khai quang chuỗi vòng phật nên mới đến tìm. Tuy rằng anh không có tín ngưỡng những nghe cũng là tốt. Dù sao ông là người từng trải, Lâm Tĩnh Minh cảm thấy không thể giấu được, chi bằng thành thật mà nói. Đang muốn trả lời Lạc Thư đã nói tiếp.
“Không phải, là tính vận mệnh về sau cho anh ấy, ông xem anh ấy về sau làm gì thì tốt.”
Lâm Tĩnh Minh nghe vậy sửng sốt, Lạc Thư nhìn anh liền biết căn bản không nghĩ tới sau này sẽ làm gì, vào chính giới là vì Lâm gia gia, thương giới có lẽ là vì cậu. Lâm Tĩnh Minh hình như luôn sống vì người khác, thích gì đam mê gì, Lạc Thư chưa bao giờ thấy anh nói đến, mà có lẽ cũng không có gì hứng thú.
Ông cụ nhìn Lâm Tĩnh Minh trong chốc lát, nói: “Đưa tay đây.” Lâm Tĩnh Minh còn đang ngẩn người, Lạc Thư thấy thế liền kéo tay Lâm Tĩnh Minh ra, ông cụ nhìn một lát mới chậm rì rì nói: “Nhân quý bản thân, con lại không có điều này, có lẽ là từ nhỏ bị thương tổn. Làm người hiểu được khắc chế cũng không phải điều tốt, nhất là về chuyện tình cảm, bằng không sau này bùng nổ dễ dàng tổn thương đến người con yêu. Về phần công việc, ông chỉ nói thích hợp, con vẫn nên vào quan trường, có nhự vậy cũng có thể bảo hộ người con yêu.”
“Vậy còn con ạ?” Ông cụ nói là miễn phí, Lạc Thư cũng muốn chiếm tiện nghi.
“Con à?” Ông cụ không thèm nhìn tay Lạc Thư đưa ra, “Nhìn tướng mạo này chỉ cần ngồi hưởng phúc thôi!” Nói xong ông cụ liền dọn dẹp bàn ghế về nhà, hôm nay cũng coi như không sai, nhìn nhiều người trẻ tuổi hạnh phúc như vậy, ông cảm giác rất thỏa mãn.
Lạc Thư cảm giác mình lại bị khinh bỉ, Lâm
Tĩnh Minh nghe xong tâm tình lại không tệ.
Ông cụ xem như là người biết gia đình Lâm Tĩnh Minh, nói như vậy hiển nhiên là có suy tính của mình. Đối với Lạc Thư mà nói, cậu kì thật càng hy vọng Lâm Tĩnh Minh có thể làm việc mình thích, nhưng hình như Lâm Tĩnh Minh không có điều ấy. Sau khi rời khỏi Lạc Thư liền hỏi.
“Lâm Tĩnh Minh, anh thích làm cái gì? Như là kiến trúc, pháp luật, máy tính.” Lạc Thư vắt hết óc ra nghĩ, “Nhiếp ảnh cũng được.”
Lâm Tĩnh Minh cũng đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi của ông cụ, không phải là anh muốn biết rõ hơn về vấn đề tình cảm mà ông cụ nói. Lạc Thư hỏi như vậy khiến anh biết Lạc Thư đang lo lắng cho tương lai của anh, vui sướng đồng thời cũng càng thêm kiên định một điều.
“Anh không có việc gì quá thích làm cả, gia gia vẫn muốn cho anh vào chính giới cũng không quá chán ghét, lần này đi nước ngoài thực tập ở công ty cũng không tệ, nhưng anh vẫn sẽ chọn con đường mà gia gia đã chuẩn bị cho anh.” Lâm Tĩnh Minh vốn cũng đang do dự, nhưng anh biết chính mình đều trước tiên là vì Lạc Thư, nghe ông nói như vậy, anh liền biết mình cần phải làm gì.
“Vậy sao–” Lâm Tĩnh Minh quả thực thích hợp con đường này, Lạc Thư nghĩ thông suốt lền cảm giác không còn phải bận tậm nữa. “A, đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Lạc Thư sờ sờ bụng, vừa rồi không cảm thấy, hiện giờ phát hiện bụng đã sôi lên.
Rốt cục chờ tới bây giờ, Lâm Tĩnh Minh có chút kích động. Bữa tối Lâm Tĩnh Minh lựa chọn đến ăn cơm ở một cửa tiệm phục cổ gần khu công viên vui chơi nhất, ở đây rất nổi tiếng, bởi vậy Lâm Tĩnh Minh đã đặt chỗ trước, là một khu nhỏ ngăn lại dành cho hai người, cửa sổ đối diện với khu vui chơi. Buổi tối nhìn ra bên ngoài, dưới ánh đèn rực rỡ vòng đu quay càng thêm đẹp.
Kỳ thật vẫn là cơm kiểu Trung là ngon nhất, Lạc Thư đói bụng ăn gì cũng ngon, ngược lại không để ý đến cảnh sắt bên ngoài. Đợi đến ăn no căng bụng, Lạc Thư mới nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Khung cảnh im lặng dưới ánh trăng chiếu xuống, nhìn có vẻ vô cùng huyền ảo và mĩ lệ.
Lâm Tĩnh Minh rót cho Lạc Thư một ly trà, đợi một lát sau tiến hành bước quan trọng nhất trong kế hoạch của mình.
Lạc Thư cũng không ngu ngốc, thấy Lâm Tĩnh Minh dẫn mình đến công viên vui chơi cũng lờ mờ hiểu ra sẽ phát sinh chuyện gì đó, chỉ là hy vọng sẽ không xảy ra ở vòng xoay ngựa gỗ, bởi cậu có một nỗi ám ảnh với nó, nỗi ám ảnh trở thành thú cảnh cho người ta nhìn.
Vòng đu quay mới được dựng 2 năm nay, được rất nhiều người yêu thích, Lạc Thư cũng chưa từng đến, lúc cùng Lâm Tĩnh Minh ngồi lên có chút tò mò, cậu còn chưa từng nhìn thành phố quê mình từ góc nhìn như vậy.
Lạc Thư ngồi ngắm phong cảnh, bên kia Lâm Tĩnh Minh ngồi ngay ngắn chờ thời điểm sắp đến đỉnh vòng đu quay, trịnh trọng hôn lên trán Lạc Thư, sau đó cầm ra một hộp nhỏ từ trong túi, lại phát hiện mò mãi không tìm được.
“Là muốn tìm cái này sao?” Lạc Thư giơ ngón tay lắc lắc trước mặt Lâm Tĩnh Minh, lúc hai người xem phim tựa vào nhau liền phát hiện hộp nhỏ này cộm lên, thuận tiện lấy ra đeo vào ngón tay. “Là bạch kim, em rất thích, nhưng vì sao chỉ có một chiếc?”
Lâm Tĩnh Minh muốn nói về sau chờ em đưa cho anh, cuối cùng không nói lời nào. Lạc Thư biết người này đang chờ mong điều gì, chỉ tiếc là tiền tiêu vặt của cậu không đủ, bởi vậy liền lấy một chiếc bút bi từ trong ba lô ra, vẽ một vòng tròn vào vị trí tương tự, nhìn hơi thô, “Thế nào, em cũng xem phim Hàn Quốc cùng mẹ, không thể tệ hơn với anh nhỉ.”
Lâm Tĩnh Minh ôm lấy Lạc Thư, hôn lên miệng cậu. Hai người lãng mạn một hồi, Lạc Thư cảm thấy quả tim 30 tuổi của mình thật không tệ, giả nai như thế thành thạo.
Hai người nắm tay về nhà, trái tim Lâm Tĩnh Minh vô cùng thỏa mãn, tuy rằng dọc đường gặp phải vài người ngoài ý muốn, Lạc Thư cũng hơi tò mò. Anh bắt đầu chờ mong Thất tịch sắp tới.
“Người kia là Tôn Thắng Siêu phải không?” Lạc Thư còn muốn tiến lên chào hỏi, Lâm Tĩnh Minh liền kéo Lạc Thư vào một ngõ nhỏ đi tắt về nhà.
Tôn Thắng Siêu vừa học bổ túc về quay đầu lại, con đường sau lưng tối om không có gì cả, tưởng rằng mình nghe nhầm, tiếp tục về nhà.
Được đến thỏa mãn, Lạc Thư ngồi liếm que kem, ăn khoai tây chiên, hạnh phúc đong đưa chân. Không để ý đến Lâm Tĩnh Minh cô đơn bên cạnh.
“Um, anh cũng ăn đi.” Lạc Thư đem khoai tây chiên ngập hơn nửa trong sốt cà chua đến bên miệng Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh nghĩ còn có bữa tối nữa cơ mà, bởi vậy liền há miệng ăn.
“Anh còn muốn.” Ăn xong một miếng, Lâm Tĩnh Minh nói tiếp. Lạc Thư nhìn Lâm Tĩnh Minh đường đường là học sinh trung học sơ tam hẳn hoi mà làm nũng như vậy, cả hàm răng tê rần (ghê răng ~), cuối cũng vẫn bón tiếp.
Một bữa ăn được không tệ, Lâm Tĩnh Minh lôi kéo Lạc Thư tiếp tục đi dạo phố. Buồi chiều anh quyết định cùng đi xem phim, trời lạnh, Lạc Thư lại không thích vận động, anh nghĩ cũng sắp đến lúc Lạc Thư kêu mệt mỏi.
“Chúng mình đi xem phim đi.” Lâm Tĩnh Minh đề nghị.
“Ừ.” Lạc Thư vô cùng nghe lời đi theo.
Nhưng đến rạp chiếu phim Lạc Thư lại buồn bực, bảo xem phim tình cảm đi, nhưng lại cảm thấy làm vậy rất kì quái. Cậu nhìn áp phích trước mặt, Lâm Tĩnh Minh đi trước mua bỏng ngô và đồ uống. Chờ Lâm Tĩnh Minh trở lại Lạc Thư cảm giác hai người vẫn là tìm chỗ nào ngồi ngồi là tốt nhất, thư viện công cộng cũng được.
Chỉ là không nghĩ tới Lâm Tĩnh Minh đã mua vé xem phim, không phải phim tình cảm là một bộ phim kinh dị của Mỹ. Đã 2 năm kể từ ngày phim kinh dị Nhật Bản Ju-on: The Grudge được chiếu, hồi đấy Lạc Thư xem xong hơn một tuần sau cũng có thể cảm giác có hai bàn tay trắng bệch vươn ra từ phía sau khi mình đi tắm, từ đó về sau cậu không dám xem bất cứ bộ phim kinh dị nào nữa.
“Lạc Lạc?” Sắp đến giờ chiếu, Lâm Tĩnh Minh nhìn Lạc Thư vẫn không nhúc nhích liền hỏi.
“Lâm Tĩnh Minh,” Lạc Thư nuốt khan, “Thật sự muốn xem sao?”
“Ừ, mọi người nói phim này rất hay, Lạc Lạc, em sợ à?” Nói xem hay là nói bừa, Lâm Tĩnh Minh cũng không biết có hay hay không.
“Ai nói em sợ!” Lạc Thư còn nhớ Lâm lão gia tử có một lần kéo tay cậu nói Lâm Tĩnh Minh buổi tối sợ một mình đi wc! Cậu không kể lại chuyện này là cho mặt mũi lắm rồi. Dù sao bộ này có vẻ tuyệt đối không so bì được với Ju-on: The Grudge, để củng cố địa vị trong gia đình, khiến Lâm Tĩnh Minh trở thành người đàn ông nội trợ của gia đình, tuyệt đối không thể mất mặt.
“Đi thôi, đến giờ chiếu rồi!” Lạc Thư ngẩng đầu ưỡn ngực, bước vào xếp hàng.
Đợi đến khi ngồi xuống, đèn điện tối sầm, Lạc Thư nghĩ còn không bằng ưỡn ngực đi xem phim tình cảm đâu!
Tiếng nhạc quỷ dị vang lên, Lạc Thư nổi da gà, khi Lâm Tĩnh Minh đặt tay trên vai mình cậu lập tức thuận theo dựa vào. Lâm Tĩnh Minh nhịn cười, cúi đầu dựa vào Lạc Thư càng thêm gần.
Xem phim kinh dị chính là thế này, Lạc Thư dùng một bàn tay che mắt, ngón tay lại mở ra khe hở để nhìn trộm. Tay trong tình trạng sẵn sàng che kín hình ảnh kinh dị, phía trước lại đột ngột có hai người đi đến, hiển nhiên là vội vàng mua vé vào sau, còn mang theo mùi nước hoa quen thuộc.
Mùi nước hoa này mấy hôm trước Lạc Thư còn hỏi qua Quách Vân Đình, nói là người thân ở Pháp gửi cho, còn cố ý cho Lạc Thư ngửi, thuận tiện còn có Lý Duệ ngửi cùng.
Lạc Thư đã muốn nhìn chán loại xiếc giấu đầu hở đuôi của hai người, cũng chỉ có hai người tin tưởng mình làm kín kẽ.
Lâm Tĩnh Minh cảm thấy kì quái vì sao Lạc Thư cứ vươn người ra đẳng trước, nhìn về phía hàng ghế trên không biết đang làm những gì. Anh buồn bực, ở đây có cái gì để tò mò chứ?
Phim kinh dị chiếu một hồi, Lạc Thư liền chăm chú nhìn sau gáy hai người trước mặt ngần đấy thời gian, cậu rất cần cơ hội như thế này để dời đi sự chú ý, cám ơn trời đất, cậu vẫn là không xem được phim kinh dị! Nhưng mà Quách Vân Đình này thật kém, cậu có thể nghe rõ tiếng hét mấy chục đề xi ben của cô nàng, vẫn là Lý Duệ tốt hơn.
Ban đầu xem phim Lâm Tĩnh Minh còn có thể cảm nhận được lợi ích khi xem phim kinh dị, đến về sau Lạc Thư lại ngồi nhàn nhã trên ghế ngồi của mình, Lâm Tĩnh Minh mới thấy rõ thì ra Lạc Thư không sợ. Còn không bằng xem phim tình cảm đâu, Lâm Tĩnh Minh cũng hối hận.
Hai giờ phim kinh dị cứ thế trôi qua, còn khá lâu mới đến giờ ăn tối, Lâm Tĩnh Minh đang tính có nên xem tiếp một phim nữa không thì đã bị Lạc Thư kéo ra ngoài.
Lạc Thư là đuổi theo Lý Duệ hai người, nhưng chỉ chớp mắt đã không nhìn thấy. Phim kết thúc, người đi ra chen chúc, Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh thiếu chút nữa bị xô ngã, thật vất vả mới ra khỏi rạp chiếu phim, trên đường người cũng đông hơn, đường phố tấp nập.
Hiện giờ ngày ngắn, trời tối mau, chợ đêm cũng mở sớm hơn, Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh chậm rãi vào chợ, nhìn đến kẹo đường Lạc Thư còn hưng trí mua hai cái. Đi tới đi lui, thấy phía trước có rất nhiều người đang tụ tập lại, Lạc Thư vừa định chen vào xem thì nghe thấy thanh âm truyền đến.
“Con phải làm nhiều việc thiện -”
Nghe giọng nói này Lạc Thư liền biết là ai, thì ra ông cụ còn đến tận đây để xem bói.
Kiên nhẫn đợi một hồi chờ cho đám đông tản dần đi, Lạc Thư mới tiến vào. Ông cụ ngẩng đầu lên, chỉ chỉ vào lá cờ, lại nhìn Lạc Thư, trên cờ viết “Không phải tình lữ không xem”.
“Cụ xem cho con đi mà.” Lạc Thư thân thiện ngồi xổm bên cạnh cụ, từ biết một vài chuyện của ông, ấn tượng của Lạc Thư không còn là về một sứ giả nhìn thấu thế gian, nói chuyện cũng có chút nhân khí.
Ông cụ liếc nhìn hai người, “Xem chuyện tình cảm?”
Lâm Tĩnh Minh tuy rằng biết ông nhưng tiếp xúc không nhiều, lần trước chỉ là vì khai quang chuỗi vòng phật nên mới đến tìm. Tuy rằng anh không có tín ngưỡng những nghe cũng là tốt. Dù sao ông là người từng trải, Lâm Tĩnh Minh cảm thấy không thể giấu được, chi bằng thành thật mà nói. Đang muốn trả lời Lạc Thư đã nói tiếp.
“Không phải, là tính vận mệnh về sau cho anh ấy, ông xem anh ấy về sau làm gì thì tốt.”
Lâm Tĩnh Minh nghe vậy sửng sốt, Lạc Thư nhìn anh liền biết căn bản không nghĩ tới sau này sẽ làm gì, vào chính giới là vì Lâm gia gia, thương giới có lẽ là vì cậu. Lâm Tĩnh Minh hình như luôn sống vì người khác, thích gì đam mê gì, Lạc Thư chưa bao giờ thấy anh nói đến, mà có lẽ cũng không có gì hứng thú.
Ông cụ nhìn Lâm Tĩnh Minh trong chốc lát, nói: “Đưa tay đây.” Lâm Tĩnh Minh còn đang ngẩn người, Lạc Thư thấy thế liền kéo tay Lâm Tĩnh Minh ra, ông cụ nhìn một lát mới chậm rì rì nói: “Nhân quý bản thân, con lại không có điều này, có lẽ là từ nhỏ bị thương tổn. Làm người hiểu được khắc chế cũng không phải điều tốt, nhất là về chuyện tình cảm, bằng không sau này bùng nổ dễ dàng tổn thương đến người con yêu. Về phần công việc, ông chỉ nói thích hợp, con vẫn nên vào quan trường, có nhự vậy cũng có thể bảo hộ người con yêu.”
“Vậy còn con ạ?” Ông cụ nói là miễn phí, Lạc Thư cũng muốn chiếm tiện nghi.
“Con à?” Ông cụ không thèm nhìn tay Lạc Thư đưa ra, “Nhìn tướng mạo này chỉ cần ngồi hưởng phúc thôi!” Nói xong ông cụ liền dọn dẹp bàn ghế về nhà, hôm nay cũng coi như không sai, nhìn nhiều người trẻ tuổi hạnh phúc như vậy, ông cảm giác rất thỏa mãn.
Lạc Thư cảm giác mình lại bị khinh bỉ, Lâm
Tĩnh Minh nghe xong tâm tình lại không tệ.
Ông cụ xem như là người biết gia đình Lâm Tĩnh Minh, nói như vậy hiển nhiên là có suy tính của mình. Đối với Lạc Thư mà nói, cậu kì thật càng hy vọng Lâm Tĩnh Minh có thể làm việc mình thích, nhưng hình như Lâm Tĩnh Minh không có điều ấy. Sau khi rời khỏi Lạc Thư liền hỏi.
“Lâm Tĩnh Minh, anh thích làm cái gì? Như là kiến trúc, pháp luật, máy tính.” Lạc Thư vắt hết óc ra nghĩ, “Nhiếp ảnh cũng được.”
Lâm Tĩnh Minh cũng đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi của ông cụ, không phải là anh muốn biết rõ hơn về vấn đề tình cảm mà ông cụ nói. Lạc Thư hỏi như vậy khiến anh biết Lạc Thư đang lo lắng cho tương lai của anh, vui sướng đồng thời cũng càng thêm kiên định một điều.
“Anh không có việc gì quá thích làm cả, gia gia vẫn muốn cho anh vào chính giới cũng không quá chán ghét, lần này đi nước ngoài thực tập ở công ty cũng không tệ, nhưng anh vẫn sẽ chọn con đường mà gia gia đã chuẩn bị cho anh.” Lâm Tĩnh Minh vốn cũng đang do dự, nhưng anh biết chính mình đều trước tiên là vì Lạc Thư, nghe ông nói như vậy, anh liền biết mình cần phải làm gì.
“Vậy sao–” Lâm Tĩnh Minh quả thực thích hợp con đường này, Lạc Thư nghĩ thông suốt lền cảm giác không còn phải bận tậm nữa. “A, đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Lạc Thư sờ sờ bụng, vừa rồi không cảm thấy, hiện giờ phát hiện bụng đã sôi lên.
Rốt cục chờ tới bây giờ, Lâm Tĩnh Minh có chút kích động. Bữa tối Lâm Tĩnh Minh lựa chọn đến ăn cơm ở một cửa tiệm phục cổ gần khu công viên vui chơi nhất, ở đây rất nổi tiếng, bởi vậy Lâm Tĩnh Minh đã đặt chỗ trước, là một khu nhỏ ngăn lại dành cho hai người, cửa sổ đối diện với khu vui chơi. Buổi tối nhìn ra bên ngoài, dưới ánh đèn rực rỡ vòng đu quay càng thêm đẹp.
Kỳ thật vẫn là cơm kiểu Trung là ngon nhất, Lạc Thư đói bụng ăn gì cũng ngon, ngược lại không để ý đến cảnh sắt bên ngoài. Đợi đến ăn no căng bụng, Lạc Thư mới nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Khung cảnh im lặng dưới ánh trăng chiếu xuống, nhìn có vẻ vô cùng huyền ảo và mĩ lệ.
Lâm Tĩnh Minh rót cho Lạc Thư một ly trà, đợi một lát sau tiến hành bước quan trọng nhất trong kế hoạch của mình.
Lạc Thư cũng không ngu ngốc, thấy Lâm Tĩnh Minh dẫn mình đến công viên vui chơi cũng lờ mờ hiểu ra sẽ phát sinh chuyện gì đó, chỉ là hy vọng sẽ không xảy ra ở vòng xoay ngựa gỗ, bởi cậu có một nỗi ám ảnh với nó, nỗi ám ảnh trở thành thú cảnh cho người ta nhìn.
Vòng đu quay mới được dựng 2 năm nay, được rất nhiều người yêu thích, Lạc Thư cũng chưa từng đến, lúc cùng Lâm Tĩnh Minh ngồi lên có chút tò mò, cậu còn chưa từng nhìn thành phố quê mình từ góc nhìn như vậy.
Lạc Thư ngồi ngắm phong cảnh, bên kia Lâm Tĩnh Minh ngồi ngay ngắn chờ thời điểm sắp đến đỉnh vòng đu quay, trịnh trọng hôn lên trán Lạc Thư, sau đó cầm ra một hộp nhỏ từ trong túi, lại phát hiện mò mãi không tìm được.
“Là muốn tìm cái này sao?” Lạc Thư giơ ngón tay lắc lắc trước mặt Lâm Tĩnh Minh, lúc hai người xem phim tựa vào nhau liền phát hiện hộp nhỏ này cộm lên, thuận tiện lấy ra đeo vào ngón tay. “Là bạch kim, em rất thích, nhưng vì sao chỉ có một chiếc?”
Lâm Tĩnh Minh muốn nói về sau chờ em đưa cho anh, cuối cùng không nói lời nào. Lạc Thư biết người này đang chờ mong điều gì, chỉ tiếc là tiền tiêu vặt của cậu không đủ, bởi vậy liền lấy một chiếc bút bi từ trong ba lô ra, vẽ một vòng tròn vào vị trí tương tự, nhìn hơi thô, “Thế nào, em cũng xem phim Hàn Quốc cùng mẹ, không thể tệ hơn với anh nhỉ.”
Lâm Tĩnh Minh ôm lấy Lạc Thư, hôn lên miệng cậu. Hai người lãng mạn một hồi, Lạc Thư cảm thấy quả tim 30 tuổi của mình thật không tệ, giả nai như thế thành thạo.
Hai người nắm tay về nhà, trái tim Lâm Tĩnh Minh vô cùng thỏa mãn, tuy rằng dọc đường gặp phải vài người ngoài ý muốn, Lạc Thư cũng hơi tò mò. Anh bắt đầu chờ mong Thất tịch sắp tới.
“Người kia là Tôn Thắng Siêu phải không?” Lạc Thư còn muốn tiến lên chào hỏi, Lâm Tĩnh Minh liền kéo Lạc Thư vào một ngõ nhỏ đi tắt về nhà.
Tôn Thắng Siêu vừa học bổ túc về quay đầu lại, con đường sau lưng tối om không có gì cả, tưởng rằng mình nghe nhầm, tiếp tục về nhà.