Chương : 52
Lạc Thư còn chưa kịp tìm đến Hà Bồi thì Hà Bồi đã mang quà đến nhà cậu.
Thứ sáu trở về nhà sau giờ tự học tối cậu liền nghe được Hà Thục Phương lớn giọng khen Hà Bồi hiểu chuyện, không chỉ thường gọi điện hỏi thăm sức khỏe bà ngoại mà còn lễ phép hơn rất nhiều đối với họ hàng.
Lạc Dũng khi đó đang bóp chân cho vợ lập tức chân chó nói đó là Hà Bồi đã qua cái tuổi phản nghịch, rốt cục trưởng thành. Lạc Thư nhìn túi hoa quả trên bàn trong phòng khách, thì ra chỉ bằng túi quà đó mà Hà Bồi mua được hai cụ nhà mình?
Dù sao cũng không trách được hai người, là cháu trai mình nhìn từ nhỏ lớn lên, lại không có thâm cừu đại hận, nhìn cháu mình có xu thế trở nên tốt hơn hiển nhiên liền vui vẻ, người ta lại không làm gì quá phận.
Kiếp trước Lạc Thư cũng không tiếp xúc nhiều với Hà Bồi, kì thật không tính là ghét, dù sao vẫn là thân thích với nhau. Hiện giờ Lạc Thư chán ghét gã, phần nhiều là do biết gã là kẻ tạo ra biến cố trong gia đình, có ý kiến với gã cũng là điều bình thường.
Chẳng lẽ Hà Bồi thật sự thay đổi? Lạc Thư tự hỏi, dù sao vì rất nhiều nguyên nhân mà Hà Bồi không đến cùng trường với kiếp trước, cuộc sống thay đổi biết đâu có thể khác với kiếp trước. Nghĩ như vậy Lạc Thư cũng vui vẻ hơn.
Hà Thục Phương nói cho Lạc Thư Hà Bồi muốn mời cậu cùng đi du lịch với gã và đám bạn, địa điểm là một khu làng cổ, chỉ cần một ngày chủ nhật là có thể trở lại. Hỏi Lạc Thư có hứng thú hay không, nếu có thì gọi điện đến.
Lạc Thư còn chưa tỏ thái độ đã bị Hà Thục Phương với thái độ con hẳn là làm tốt quan hệ với người thân mau mau nhanh chóng đi gọi điện thoại đi. Lần này cậu vừa gọi đến Hà Bồi lập tức tiếp điện thoại, nghe giọng nói cũng rất vui vẻ.
Lâm Tĩnh Minh nghe nói Lạc Thư muốn đi, anh cũng muốn đi. Lạc Thư vì lễ phép nên gọi hỏi Hà Bồi, Hà Bồi hiển nhiên là đồng ý, nhưng ngữ điệu rất bình tĩnh, không có vẻ nồng nhiệt như Lạc Thư nghĩ. Lạc Thư lấy làm kì, nhưng mà như thế cũng tốt. Lạc Thư gần đây phát hiện hai mắt hay lượn lờ đến trai gái xung quanh Lâm Tĩnh Minh, có cảm giác ‘nếu dám ve vãn người của ta ta sẽ bóp chết mi trước khi mi kịp làm đến’, tỏ rõ chủ quyền vô cùng rõ ràng, Lạc Thư cho rằng nguyên nhân là vì lần đầu tiên của Lâm Tĩnh Minh là dành cho mình.
Ban đầu Lạc Thư tưởng là đi xe bus, đến chỗ hẹn mới phát hiện ai nấy đều lái xe hơi đến, thậm chí còn có xe thể thao. Hà Bồi nhìn thấy Lạc Thư liền vẫy tay gọi hai người lại, trên mặt tràn ngập sự đắc ý.
“Đây là em họ tôi Lạc Thư, vị này là bạn của tôi và Lạc Thư, Lâm Tĩnh Minh.” Hà Bồi kéo Lạc Thư đến giới thiệu, về phần Lạc Thư thì cậu không nhớ được tên của đám bạn Hà Bồi, thứ nhất là vì tên khó nhớ, thứ nữa là Lạc Thư lười nhớ.
Nhóm người này vừa nhìn liền biết là nhị thế tổ, không biết Hà Bồi làm thế nào lại theo đuôi bọn họ được.
Hà Bồi ngồi ghế phó lái cạnh chỗ điều khiển của xe thể thao, Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh ngồi trên một chiếc Land Rover khác. Trên xe còn có hai người, một lái xe, một ngồi ở chỗ phó lái, câu được câu không nói chuyện Lạc Thư cảm giác hai người coi như là xem mặt mũi cho mình, trong mắt sinh viên mà nói bọn họ chỉ là đám trẻ ranh thế nhưng vẫn chịu nói chuyện, không phải nể tình là gì.
Lạc Thư đoán diện mạo hai người cậu chiếm đại bộ phận nguyên nhân, bởi vì bọn họ hỏi nhiều nhất vẫn là trong trường có bạn học xinh đẹp không, có bạn gái chưa… như thể là chục năm qua chưa nhìn thấy gái bao giờ, Lạc Thư có chút thương cảm dành cho Hà Bồi khi phải ở chung với những người như thế. Nhưng đều là do gã tự mình chạy theo mà thôi.
“Em là Lạc Thư nhỉ.” Người ngồi ở ghế phó có ít nhất bốn cái lỗ trên tai xoay người nói với Lạc Thư, “Anh họ em hay kể đến em, nói em bề ngoài rất xinh đẹp, lúc đầu bọn anh còn không tin đâu, quả nhiên thật sự là xinh đẹp. Chỉ là anh họ em lại không di truyền đến ưu điểm nhà em nhỉ, bộ dạng này—” Nói xong liền cười, người còn lại đa
ng lái xe cũng cười theo.
Lạc Thư trùng sinh đã nhiều năm, nhìn thấy đều là những bông hoa của tổ quốc, mĩ lệ lại thuần khiết, thật đúng là đã lâu không tiếp xúc với những người như thế, lập tức nghẹn lời, nhìn ngoài cửa sổ không nói gì. Lâm Tĩnh Minh nhéo eo Lạc Thư, từ lúc nhìn hai người này liền bắt đầu nhíu mày, nhưng nếu đã lên xe cũng chỉ có thể như vậy. Nếu Lạc Thư thật sự không thoải mái, Lâm Tĩnh Minh lập tức kéo Lạc Thư trở về.
“Ồ, mới thế đã dỗi rồi, đúng là trẻ con nhỉ. Không nghĩ tới hai anh em cảm tình tốt đến thế.”
Lạc Thư cũng không trả lời mà tiếp tục trầm mặc, cuối cùng chỉ còn lại hai người kia trò chuyện với nhau trong trường nữ sinh nào xinh đẹp, ai vẫn là xử nữ…
Xuống xe vẻ mặt Lạc Thư cũng không tốt hơn là bao. Nghe bọn họ cả đường nói mấy chuyện đó còn chưa tính, đến nơi bọn họ thế nhưng gọi Hà Bồi đi mua vé, mua đồ uống… còn viết cả một đống danh sách khác, về phần mình thì cười nói đi vào.
Hà Bồi bị sai bảo như người hầu, chỉ là gã còn vui vẻ nhận lời. Có vài người có thể chịu bắt nạt, đổi làm người khác khẳng định đã phát điên.
Lạc Thư từ chỗ mua quà vặt kéo Hà Bồi sang một bên, tức tối nói: “Sao anh lại theo bọn họ làm cái gì, bọn họ đâu có coi anh là bạn bè.”
“Anh biết chứ.” Lạc Thư lần đầu tiên nhìn thấy Hà Bồi tươi cười đơn thuần như thế, gã nói: “Chỉ là anh cũng chiếm được từ họ rất nhiều, về sau anh phải hướng lên trên, cần bọn họ. Ha ha, nhưng mà, Lạc Thư sao lại thông minh như vậy, anh vốn chỉ muốn có mặt mũi hơn trước mặt em thôi…” Nói xong lại tiếp tục đi mua đồ ăn vặt.
Lạc Thư nhìn theo sau Hà Bồi, thật không biết người này khôn khéo vẫn là thấy rõ hết thảy. Lâm Tĩnh Minh đi đến bên người Lạc Thư, cầm bả vai cậu, “Ai cũng có một con đường do họ tự chọn, không thể trông cậy vào người khác đem họ lôi ra được.”
Sau một đoạn thời gian, Lâm Tĩnh Minh lôi kéo Lạc Thư đi dạo chỗ khác không cùng bọn họ, hẹn địa điểm gặp mặt liền đi, nhưng Lạc Thư sớm không có tâm trạng đi dạo nữa, dù sao không nhìn bọn họ vẫn tốt hơn. Gặp lại ở chỗ hẹn, vài người nói muốn đi xung quanh ngồi ngồi, trong lúc đó bọn họ đề nghị uống rượu, Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh bởi vì vẫn là học sinh nên không tham gia, nhưng vừa nhìn liền biết là muốn chỉnh Hà Bồi, Hà Bồi bị rót đến say khướt nằm xuống bọn họ cũng không dừng lại.
Lạc Thư ném bình rượu xuống, “Còn chưa xong, về nhà!” Lạc Thư tức tối hai mắt sáng quắc, lông mày hơi nhíu, nhìn rất có khí thế, Lâm Tĩnh Minh cũng bị hoảng sợ.
Lâm Tĩnh Minh đã sớm gọi chú Lý lái xe đến, hiện tại hẳn cũng gần đến nơi, hai người nâng Hà Bồi ra ngoài, không thèm để ý đám người kia.
Hà Thục Phương thấy Hà Bồi say rượu ban đầu hoảng sợ, sau đó lập tức đi chuẩn bị, Lạc Thư dìu Hà Bồi đến giường mình, cùng Lâm Tĩnh Minh cởi quần áo giày dép cho gã.
Hà Bồi say không biết gì, mở mắt ra nhìn đến Lâm Tĩnh Minh liền cười ha ha, sau đó vươn tay vừa sờ vừa nói “Em thật – xinh đẹp.”
Lạc Thư ở bên cạnh tức xì khói, đập tay Hà Bồi đi, sai Lâm Tĩnh Minh đi lấy nước.
Lâm Tĩnh Minh đi Hà Bồi còn sờ soạng, chỉ nghe gã thì thào: “Tôi chỉ muốn tiến vào vòng xã giao đấy mà thôi, dễ dàng sao, dễ dàng sao…”
Không dễ dàng! Lạc Thư thầm mắng, ném khăn lên mặt gã, Hà Bồi lúc này mới an tĩnh lại, im lặng ngủ. Lạc Thư lần đầu tiên nhìn kĩ anh họ mình như vậy, thầm thở dài.
Nhà Lạc Thư có một sảnh tiếp khách và hai phòng ngủ, tuy rằng thương Hà Bồi nhưng Lạc Thư vẫn không muốn cùng nằm một giường với gã, bởi vậy liền đi theo Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư thật lâu không có về nhà Lâm Tĩnh Minh qua đêm, phải nói là kể từ khi Lâm Tĩnh Minh biết làm mấy chuyện ‘cầm thú’. Lâm lão gia tử đang luyện chơi bài, nhìn Lạc Thư đến đây liền sửng sốt, sau đó vẻ mặt cương ngạnh.
“Sớm như vậy đã bị đuổi ra ngoài?” Lâm lão gia tử thở dài, khoát tay, “Mà thôi, đi ngủ đi.”
“Gia gia đây là bị làm sao?” Đi lên lầu Lạc Thư hỏi.
Lâm Tĩnh Minh lắc đầu, “Có lẽ là già rồi.”
“……….”
Lạc Thư vốn tưởng rằng sau chuyện này quan hệ giữa cậu và Hà Bồi sẽ tốt hơn một chút, khi nhận được điện thoại của Hà Bồi cậu còn rất vui vẻ.
“Em làm cái trò gì hả, thật là làm gì cũng không được chỉ giỏi gây chuyện!” Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Lạc Thư nghe tiếng điện thoại báo bận trong lòng tức giận, cả người như bị dội vào một chậu nước lạnh, oán hận đóng điện thoại. Từ đó về sau Hà Bồi cũng không đưa gì đến trường nữa, đám người Lão Đại thấy Lạc Thư lạnh lùng nhìn mình cũng không dám hỏi han gì, coi như là mọi chuyện kết thúc.
**
Đời này Lạc Thư sẽ không bao giờ quên được vụ quần ẩu cậu gặp được mùa hè từ sơ nhị lên sơ tam, Lạc Thư nói chuyện say sưa, đến cả Hà Dong Dong vốn luôn ghét bỏ cậu cũng không bỏ qua, nhưng lúc ấy Hà Dong Dong cũng nói chính xác ra tử huyệt của cậu, bởi vì đây là lần duy nhất nhìn thấy quần ẩu. Trong vụ đó xét thấy Lạc Thư ý muốn thừa dịp hỗn chiến mà tham gia vào làm một trận cuối cùng biến thành can ngăn nhưng vẫn không may bị đánh mấy cái, sau chuyện đó, Lâm Tĩnh Minh dùng mọi thủ đoạn để ngăn cản, khiến cậu về nhà chỉ có thể đi đường lớn nơi ít có nguy hiểm mà thôi.
Người tham gia chính trong vụ này là các đàn em Triệu Bân và Ngô Hạo, hai nhóm người vốn đã có rất nhiều mâu thuẫn, cuối cùng một nữ sinh trở thành giọt nước tràn ly. Nghe nói Ngô Hạo lừa gạt một nữ sinh đến từ phía Bắc khiến nữ sinh đó muốn tự tử, các anh em của Triệu Bân rốt cục nhịn không được, đều nói ở nơi xứ người cảm tình giữa đồng hương sẽ vô cùng thân mật, huống chi là đám thiếu niên vẫn còn đầy nhiệt huyết này.
Ý tưởng ban đầu của bọn họ rất đơn giản, chính là khiến Ngô Hạo có lời giải thích với nữ sinh kia, ban đầu mới đấu võ mồm với nhau, chỉ là Ngô Hạo không phải người dễ chọc, từ nhỏ đến giờ trừ ông già nhà mình anh còn chưa từng cúi mình trước ai cả. Ngày hôm ấy, giữa mùa hè mà khu dạy học của lại cảm nhận được cái lạnh thổi đến, thời tiết cũng chiều lòng người, cơn bão vừa qua còn chưa đổ mưa trời đã tối sầm lại.
Lạc Thư dính vào vụ quần ẩu này là do Vương Thần mời, kì thật người bình thường đều sẽ tự hỏi vì sao đánh nhau lại muốn mời mình đi, dù sao tiếp xúc không nhiều, hơn nữa nhìn Lạc Thư như thế kia cũng không thể tăng sức chiến đấu chút nào. Nhưng mà lúc ấy Lạc Thư bị truyện tranh làm cho mờ mắt, phần bất hảo trong người rục rịch trỗi dậy đáp ứng Vương Thần.
Vương Thần làm vậy cũng có tính toán riêng, nhưng anh không hy vọng Lạc Thư bị thương, chỉ để cậu đứng ở tường vây bên cạnh. Đương nhiên, Lạc Thư trước khi đi đã gọi điện mời Lý Duệ, Lý Duệ lập tức cúp điện thoại, Lạc Thư không chú ý mà tiếp tục vui vẻ đến hiện trường.
Lý Duệ nhận được điện thoại của Lạc Thư liền gọi điện cho Lâm Tĩnh Minh, nhưng Lâm Tĩnh Minh không ở nhà mà đang đi học thêm, Lý Duệ mất rất nhiều thời gian mới tìm được anh, hai người đến sân bóng rổ thì ở đấy đã không còn ai cả.
Thứ sáu trở về nhà sau giờ tự học tối cậu liền nghe được Hà Thục Phương lớn giọng khen Hà Bồi hiểu chuyện, không chỉ thường gọi điện hỏi thăm sức khỏe bà ngoại mà còn lễ phép hơn rất nhiều đối với họ hàng.
Lạc Dũng khi đó đang bóp chân cho vợ lập tức chân chó nói đó là Hà Bồi đã qua cái tuổi phản nghịch, rốt cục trưởng thành. Lạc Thư nhìn túi hoa quả trên bàn trong phòng khách, thì ra chỉ bằng túi quà đó mà Hà Bồi mua được hai cụ nhà mình?
Dù sao cũng không trách được hai người, là cháu trai mình nhìn từ nhỏ lớn lên, lại không có thâm cừu đại hận, nhìn cháu mình có xu thế trở nên tốt hơn hiển nhiên liền vui vẻ, người ta lại không làm gì quá phận.
Kiếp trước Lạc Thư cũng không tiếp xúc nhiều với Hà Bồi, kì thật không tính là ghét, dù sao vẫn là thân thích với nhau. Hiện giờ Lạc Thư chán ghét gã, phần nhiều là do biết gã là kẻ tạo ra biến cố trong gia đình, có ý kiến với gã cũng là điều bình thường.
Chẳng lẽ Hà Bồi thật sự thay đổi? Lạc Thư tự hỏi, dù sao vì rất nhiều nguyên nhân mà Hà Bồi không đến cùng trường với kiếp trước, cuộc sống thay đổi biết đâu có thể khác với kiếp trước. Nghĩ như vậy Lạc Thư cũng vui vẻ hơn.
Hà Thục Phương nói cho Lạc Thư Hà Bồi muốn mời cậu cùng đi du lịch với gã và đám bạn, địa điểm là một khu làng cổ, chỉ cần một ngày chủ nhật là có thể trở lại. Hỏi Lạc Thư có hứng thú hay không, nếu có thì gọi điện đến.
Lạc Thư còn chưa tỏ thái độ đã bị Hà Thục Phương với thái độ con hẳn là làm tốt quan hệ với người thân mau mau nhanh chóng đi gọi điện thoại đi. Lần này cậu vừa gọi đến Hà Bồi lập tức tiếp điện thoại, nghe giọng nói cũng rất vui vẻ.
Lâm Tĩnh Minh nghe nói Lạc Thư muốn đi, anh cũng muốn đi. Lạc Thư vì lễ phép nên gọi hỏi Hà Bồi, Hà Bồi hiển nhiên là đồng ý, nhưng ngữ điệu rất bình tĩnh, không có vẻ nồng nhiệt như Lạc Thư nghĩ. Lạc Thư lấy làm kì, nhưng mà như thế cũng tốt. Lạc Thư gần đây phát hiện hai mắt hay lượn lờ đến trai gái xung quanh Lâm Tĩnh Minh, có cảm giác ‘nếu dám ve vãn người của ta ta sẽ bóp chết mi trước khi mi kịp làm đến’, tỏ rõ chủ quyền vô cùng rõ ràng, Lạc Thư cho rằng nguyên nhân là vì lần đầu tiên của Lâm Tĩnh Minh là dành cho mình.
Ban đầu Lạc Thư tưởng là đi xe bus, đến chỗ hẹn mới phát hiện ai nấy đều lái xe hơi đến, thậm chí còn có xe thể thao. Hà Bồi nhìn thấy Lạc Thư liền vẫy tay gọi hai người lại, trên mặt tràn ngập sự đắc ý.
“Đây là em họ tôi Lạc Thư, vị này là bạn của tôi và Lạc Thư, Lâm Tĩnh Minh.” Hà Bồi kéo Lạc Thư đến giới thiệu, về phần Lạc Thư thì cậu không nhớ được tên của đám bạn Hà Bồi, thứ nhất là vì tên khó nhớ, thứ nữa là Lạc Thư lười nhớ.
Nhóm người này vừa nhìn liền biết là nhị thế tổ, không biết Hà Bồi làm thế nào lại theo đuôi bọn họ được.
Hà Bồi ngồi ghế phó lái cạnh chỗ điều khiển của xe thể thao, Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh ngồi trên một chiếc Land Rover khác. Trên xe còn có hai người, một lái xe, một ngồi ở chỗ phó lái, câu được câu không nói chuyện Lạc Thư cảm giác hai người coi như là xem mặt mũi cho mình, trong mắt sinh viên mà nói bọn họ chỉ là đám trẻ ranh thế nhưng vẫn chịu nói chuyện, không phải nể tình là gì.
Lạc Thư đoán diện mạo hai người cậu chiếm đại bộ phận nguyên nhân, bởi vì bọn họ hỏi nhiều nhất vẫn là trong trường có bạn học xinh đẹp không, có bạn gái chưa… như thể là chục năm qua chưa nhìn thấy gái bao giờ, Lạc Thư có chút thương cảm dành cho Hà Bồi khi phải ở chung với những người như thế. Nhưng đều là do gã tự mình chạy theo mà thôi.
“Em là Lạc Thư nhỉ.” Người ngồi ở ghế phó có ít nhất bốn cái lỗ trên tai xoay người nói với Lạc Thư, “Anh họ em hay kể đến em, nói em bề ngoài rất xinh đẹp, lúc đầu bọn anh còn không tin đâu, quả nhiên thật sự là xinh đẹp. Chỉ là anh họ em lại không di truyền đến ưu điểm nhà em nhỉ, bộ dạng này—” Nói xong liền cười, người còn lại đa
ng lái xe cũng cười theo.
Lạc Thư trùng sinh đã nhiều năm, nhìn thấy đều là những bông hoa của tổ quốc, mĩ lệ lại thuần khiết, thật đúng là đã lâu không tiếp xúc với những người như thế, lập tức nghẹn lời, nhìn ngoài cửa sổ không nói gì. Lâm Tĩnh Minh nhéo eo Lạc Thư, từ lúc nhìn hai người này liền bắt đầu nhíu mày, nhưng nếu đã lên xe cũng chỉ có thể như vậy. Nếu Lạc Thư thật sự không thoải mái, Lâm Tĩnh Minh lập tức kéo Lạc Thư trở về.
“Ồ, mới thế đã dỗi rồi, đúng là trẻ con nhỉ. Không nghĩ tới hai anh em cảm tình tốt đến thế.”
Lạc Thư cũng không trả lời mà tiếp tục trầm mặc, cuối cùng chỉ còn lại hai người kia trò chuyện với nhau trong trường nữ sinh nào xinh đẹp, ai vẫn là xử nữ…
Xuống xe vẻ mặt Lạc Thư cũng không tốt hơn là bao. Nghe bọn họ cả đường nói mấy chuyện đó còn chưa tính, đến nơi bọn họ thế nhưng gọi Hà Bồi đi mua vé, mua đồ uống… còn viết cả một đống danh sách khác, về phần mình thì cười nói đi vào.
Hà Bồi bị sai bảo như người hầu, chỉ là gã còn vui vẻ nhận lời. Có vài người có thể chịu bắt nạt, đổi làm người khác khẳng định đã phát điên.
Lạc Thư từ chỗ mua quà vặt kéo Hà Bồi sang một bên, tức tối nói: “Sao anh lại theo bọn họ làm cái gì, bọn họ đâu có coi anh là bạn bè.”
“Anh biết chứ.” Lạc Thư lần đầu tiên nhìn thấy Hà Bồi tươi cười đơn thuần như thế, gã nói: “Chỉ là anh cũng chiếm được từ họ rất nhiều, về sau anh phải hướng lên trên, cần bọn họ. Ha ha, nhưng mà, Lạc Thư sao lại thông minh như vậy, anh vốn chỉ muốn có mặt mũi hơn trước mặt em thôi…” Nói xong lại tiếp tục đi mua đồ ăn vặt.
Lạc Thư nhìn theo sau Hà Bồi, thật không biết người này khôn khéo vẫn là thấy rõ hết thảy. Lâm Tĩnh Minh đi đến bên người Lạc Thư, cầm bả vai cậu, “Ai cũng có một con đường do họ tự chọn, không thể trông cậy vào người khác đem họ lôi ra được.”
Sau một đoạn thời gian, Lâm Tĩnh Minh lôi kéo Lạc Thư đi dạo chỗ khác không cùng bọn họ, hẹn địa điểm gặp mặt liền đi, nhưng Lạc Thư sớm không có tâm trạng đi dạo nữa, dù sao không nhìn bọn họ vẫn tốt hơn. Gặp lại ở chỗ hẹn, vài người nói muốn đi xung quanh ngồi ngồi, trong lúc đó bọn họ đề nghị uống rượu, Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh bởi vì vẫn là học sinh nên không tham gia, nhưng vừa nhìn liền biết là muốn chỉnh Hà Bồi, Hà Bồi bị rót đến say khướt nằm xuống bọn họ cũng không dừng lại.
Lạc Thư ném bình rượu xuống, “Còn chưa xong, về nhà!” Lạc Thư tức tối hai mắt sáng quắc, lông mày hơi nhíu, nhìn rất có khí thế, Lâm Tĩnh Minh cũng bị hoảng sợ.
Lâm Tĩnh Minh đã sớm gọi chú Lý lái xe đến, hiện tại hẳn cũng gần đến nơi, hai người nâng Hà Bồi ra ngoài, không thèm để ý đám người kia.
Hà Thục Phương thấy Hà Bồi say rượu ban đầu hoảng sợ, sau đó lập tức đi chuẩn bị, Lạc Thư dìu Hà Bồi đến giường mình, cùng Lâm Tĩnh Minh cởi quần áo giày dép cho gã.
Hà Bồi say không biết gì, mở mắt ra nhìn đến Lâm Tĩnh Minh liền cười ha ha, sau đó vươn tay vừa sờ vừa nói “Em thật – xinh đẹp.”
Lạc Thư ở bên cạnh tức xì khói, đập tay Hà Bồi đi, sai Lâm Tĩnh Minh đi lấy nước.
Lâm Tĩnh Minh đi Hà Bồi còn sờ soạng, chỉ nghe gã thì thào: “Tôi chỉ muốn tiến vào vòng xã giao đấy mà thôi, dễ dàng sao, dễ dàng sao…”
Không dễ dàng! Lạc Thư thầm mắng, ném khăn lên mặt gã, Hà Bồi lúc này mới an tĩnh lại, im lặng ngủ. Lạc Thư lần đầu tiên nhìn kĩ anh họ mình như vậy, thầm thở dài.
Nhà Lạc Thư có một sảnh tiếp khách và hai phòng ngủ, tuy rằng thương Hà Bồi nhưng Lạc Thư vẫn không muốn cùng nằm một giường với gã, bởi vậy liền đi theo Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư thật lâu không có về nhà Lâm Tĩnh Minh qua đêm, phải nói là kể từ khi Lâm Tĩnh Minh biết làm mấy chuyện ‘cầm thú’. Lâm lão gia tử đang luyện chơi bài, nhìn Lạc Thư đến đây liền sửng sốt, sau đó vẻ mặt cương ngạnh.
“Sớm như vậy đã bị đuổi ra ngoài?” Lâm lão gia tử thở dài, khoát tay, “Mà thôi, đi ngủ đi.”
“Gia gia đây là bị làm sao?” Đi lên lầu Lạc Thư hỏi.
Lâm Tĩnh Minh lắc đầu, “Có lẽ là già rồi.”
“……….”
Lạc Thư vốn tưởng rằng sau chuyện này quan hệ giữa cậu và Hà Bồi sẽ tốt hơn một chút, khi nhận được điện thoại của Hà Bồi cậu còn rất vui vẻ.
“Em làm cái trò gì hả, thật là làm gì cũng không được chỉ giỏi gây chuyện!” Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Lạc Thư nghe tiếng điện thoại báo bận trong lòng tức giận, cả người như bị dội vào một chậu nước lạnh, oán hận đóng điện thoại. Từ đó về sau Hà Bồi cũng không đưa gì đến trường nữa, đám người Lão Đại thấy Lạc Thư lạnh lùng nhìn mình cũng không dám hỏi han gì, coi như là mọi chuyện kết thúc.
**
Đời này Lạc Thư sẽ không bao giờ quên được vụ quần ẩu cậu gặp được mùa hè từ sơ nhị lên sơ tam, Lạc Thư nói chuyện say sưa, đến cả Hà Dong Dong vốn luôn ghét bỏ cậu cũng không bỏ qua, nhưng lúc ấy Hà Dong Dong cũng nói chính xác ra tử huyệt của cậu, bởi vì đây là lần duy nhất nhìn thấy quần ẩu. Trong vụ đó xét thấy Lạc Thư ý muốn thừa dịp hỗn chiến mà tham gia vào làm một trận cuối cùng biến thành can ngăn nhưng vẫn không may bị đánh mấy cái, sau chuyện đó, Lâm Tĩnh Minh dùng mọi thủ đoạn để ngăn cản, khiến cậu về nhà chỉ có thể đi đường lớn nơi ít có nguy hiểm mà thôi.
Người tham gia chính trong vụ này là các đàn em Triệu Bân và Ngô Hạo, hai nhóm người vốn đã có rất nhiều mâu thuẫn, cuối cùng một nữ sinh trở thành giọt nước tràn ly. Nghe nói Ngô Hạo lừa gạt một nữ sinh đến từ phía Bắc khiến nữ sinh đó muốn tự tử, các anh em của Triệu Bân rốt cục nhịn không được, đều nói ở nơi xứ người cảm tình giữa đồng hương sẽ vô cùng thân mật, huống chi là đám thiếu niên vẫn còn đầy nhiệt huyết này.
Ý tưởng ban đầu của bọn họ rất đơn giản, chính là khiến Ngô Hạo có lời giải thích với nữ sinh kia, ban đầu mới đấu võ mồm với nhau, chỉ là Ngô Hạo không phải người dễ chọc, từ nhỏ đến giờ trừ ông già nhà mình anh còn chưa từng cúi mình trước ai cả. Ngày hôm ấy, giữa mùa hè mà khu dạy học của lại cảm nhận được cái lạnh thổi đến, thời tiết cũng chiều lòng người, cơn bão vừa qua còn chưa đổ mưa trời đã tối sầm lại.
Lạc Thư dính vào vụ quần ẩu này là do Vương Thần mời, kì thật người bình thường đều sẽ tự hỏi vì sao đánh nhau lại muốn mời mình đi, dù sao tiếp xúc không nhiều, hơn nữa nhìn Lạc Thư như thế kia cũng không thể tăng sức chiến đấu chút nào. Nhưng mà lúc ấy Lạc Thư bị truyện tranh làm cho mờ mắt, phần bất hảo trong người rục rịch trỗi dậy đáp ứng Vương Thần.
Vương Thần làm vậy cũng có tính toán riêng, nhưng anh không hy vọng Lạc Thư bị thương, chỉ để cậu đứng ở tường vây bên cạnh. Đương nhiên, Lạc Thư trước khi đi đã gọi điện mời Lý Duệ, Lý Duệ lập tức cúp điện thoại, Lạc Thư không chú ý mà tiếp tục vui vẻ đến hiện trường.
Lý Duệ nhận được điện thoại của Lạc Thư liền gọi điện cho Lâm Tĩnh Minh, nhưng Lâm Tĩnh Minh không ở nhà mà đang đi học thêm, Lý Duệ mất rất nhiều thời gian mới tìm được anh, hai người đến sân bóng rổ thì ở đấy đã không còn ai cả.