Chương : 54
“Biết–” Lạc Thư cũng không phải trẻ con không biết gì, đều là do Lâm Tĩnh Minh cái gì cũng không nói mà đã làm ra quyết định, Lạc Thư đập tay Lâm Tĩnh Minh vươn ra, xuống xe.
“Ha, sao nhóc con mặt mũi bầm dập thế này? Xấu thế không ai thích đâu nha!” Lâm lão gia tử mới vừa từ trên lầu đi xuống, Lạc Thư lỗ mũi đổi khăn giấy mới, chỉ là tay nghề Lâm Tĩnh Minh không tốt nên trở nên càng khó coi.
“Gia gia, đây là biểu hiện cho phong độ đàn ông, làm gì có đàn ông nào chưa chảy máu mũi bao giờ?” Lạc Thư bước nhanh đến bên cạnh Lâm lão gia tử, “Gia gia, ngài đều không biết cháu nhớ ngài đến mức nào đâu, chúng ta đi chơi địa chủ đi, lâu không chơi rồi nên cháu rất nhớ. Không chơi cũng được, cháu biết chơi cờ vua một chút, mạt chược cũng được, gọi thêm dì Quế và chú Lý là đủ?” Lạc Thư lải nhải, bên kia Lâm lão gia tử vụng trộm liếc nhìn cháu đích tôn nhà mình, Lâm Tĩnh Minh nhíu mày, vừa kéo vừa ôm Lạc Thư vào phòng mình.
“Nhẹ nhàng thôi nhẹ nhàng thôi.” Lâm lão gia tử làm ngơ trước ánh mắt cầu cứu của Lạc Thư, chậm rãi xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Trận mưa này lớn quá!”
“Anh bắt nạt người ta nó vừa vừa thôi!” Lạc Thư bị Lâm Tĩnh Minh cởi quần áo đã gần khô của mình một cách thuần thục, hai người lại cùng đi tắm nước ấm, lúc này mới sạch sẽ khoan khoái mặc quần áo mới.
Lâm Tĩnh Minh nhìn mũi Lạc Thư, hình như đã ngừng chảy máu.
“Nói đi.” Lạc Thư biết ở cùng Lâm Tĩnh Minh nhiều ngày xảy ra chiến tranh lạnh người không dễ chịu nhiều hơn sẽ là cậu, lúc trước từng thử qua, năng lực nhẫn nại của Lâm Tĩnh Minh không phải bình thường.
Lạc Thư lấy ghế ra cho Lâm Tĩnh Minh ngồi, “Thẳng thắn thì tha thứ, nói đi, vì sao lại nói với bố em.”
“Bởi vì em không ngoan, làm như thế sau này em mới không tham gia, làm vậy rất nguy hiểm.” Lâm Tĩnh Minh ngồi ngay ngắn trên ghế, Lạc Thư bị ánh mắt của Lâm Tĩnh Minh nhìn mà trở nên ngượng ngùng, nhưng vẫn cứng rắn nói, “Anh cũng cần phải suy nghĩ đến cảm thụ của em chứ, anh nghĩ lại xem, bị một người vô cùng quan trọng lừa gạt trong lòng có thể dễ chịu sao? Hơn nữa bố em đâu có dọa đánh không? Đến giờ mông em vẫn còn đau đây này!”
“Để anh xoa xoa.” Lâm Tĩnh Minh lập tức đứng dậy kéo quần Lạc Thư xuống để xoa.
Lạc Thư nản lòng, người này cứ sẽ mãi như vậy. Nhưng một lát sau Lâm Tĩnh Minh lại nói thêm: “Hôm nay chú khen anh đấy, Lạc Lạc, anh lại đến gần một bước.”
Lạc Thư không biết phải nói gì, thật sự không biết người này muốn một mũi tên trúng mấy con chim nữa.
Bởi vì mưa to toàn bộ thành thị, cũng may là đang nghỉ hè, học sinh cùng lắm chỉ là không ra khỏi nhà, nhưng cán bộ nhân viên thì vẫn phải làm việc, Hà Thục Phương vẫn cần phải đi làm. Lạc Dũng gọi điện thoại thông báo ít nhất phải đợi lượng mưa giảm bớt mới được về nhà, Lạc Thư và Hà Thục Phương bởi vậy vẫn tiếp tục ở tại Lâm gia. Lạc Thư dùng túi tiền của Lạc Dũng để uy hiếp ông không nói cẩn thận trước mặt Hà Thục Phương, bảo trì hình tượng con ngoan, Lạc Thư cũng chỉ chảy chút máu mũi nên Hà Thục Phương nhìn bên ngoài cũng không có khả năng biết.
“Thật sự là khiến cho mọi người lo lắng, còn khiến anh Lý đưa tôi đi làm.” Hà Thục Phương cũng không biết phải cảm ơn như thế nào, cả hai mẹ con như vậy quả thật có chút phiền toái. Trở về cô liền giúp dì Quế quét tước nấu cơm, Lạc Thư lần đầu tiên gặp mẹ mình hiền lương thục nữ như vậy, cười toe toét, đồ ăn cũng ngon hơn lúc làm ở nhà. Chẳng lẽ là vì mẹ cống hiến toàn bộ sức lực.
“Để cho em!” Hà Thục Phương cầm lấy bát đũa trên tay dì Quế, vui vẻ đi rửa chén.
Lâm lão gia tử nhìn Hà Thụ
c Phương, lại nhìn Lạc Thư, xem xét bàn đồ ăn hỏi: “Lạc Thư à, cháu biết nấu cơm không?”
“Không ạ.”
“Vậy về sau định học nấu cơm không?”
Lạc Thư lắc đầu, “Cháu có tâm lý sợ muối, luôn nghĩ bỏ thêm một chút, lại bỏ thêm một chút…. Chuyện này bỏ qua đi.”
Lâm Tĩnh Minh cười bóp mặt Lạc Thư, “Gia gia quên sao, con cũng biết nấu một chút.”
Hà Thục Phương rất có ý kiến đối với việc Lạc Thư chen ngủ cùng phòng với Lâm Tĩnh Minh, cô biết Lạc Thư ngủ không ngay ngắn, nhiều lần đề cập chuyện này với cậu, Lạc Thư pha trò nói với Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh nghe xong liền đi tìm Hà Thục Phương, sau đó Hà Thục Phương cũng không nói chuyện này nữa. Lạc Thư tò mò, nhưng Lâm Tĩnh Minh không chịu nói mà đầy mặt bí hiểm, sau này mới biết được Lâm Tĩnh Minh dám nói Lạc Thư dạo này thích một người, nhưng biết yêu sớm không tốt nên tìm Lâm Tĩnh Minh nói chuyện.
Đối với việc bị hủy hoại danh dự của mình, Lạc Thư phát hiện Lâm Tĩnh Minh quả thật giấu cậu làm không ít, Lạc Thư sau này mới biết được người tập đẩy tạ lần đánh nhau kia thích cô gái đó rất lâu, thế nên mới làm to chuyện lên, cuối cùng cậu ta cũng nói xin lỗi, mọi người đều tha thứ, vốn không phải chuyện lớn.
Vì Lạc Thư chảy máu mũi, Triệu Bân và Vương Thần mời cậu đi ăn cơm để tạ lỗi, Lạc Thư đều sẽ quý trọng mọi cơ hội được cọ cơm với những người cậu không ghét, lần này không gọi cho Lý Duệ mà chính mình đi. Cậu và Lâm Tĩnh Minh không mở chiến tranh lạnh được nên phải làm với Lý Duệ, kì thật chính là đùa thôi, cuối cùng nhìn vẻ mặt buồn rầu của Lý Duệ mới biết mình làm hơi quá, lại tiếp tục đi xin lỗi. Thời buổi này duy trì mối quan hệ bạn bè tốt đẹp thật không dễ dàng!
Học sinh cấp ba phải khai giảng sớm một tháng, mấy ngày nữa đám người Triệu Bân liền bắt đầu gấp rút ôn tập cho kì thi đại học, trong bữa cơm mọi người đều nói về tương lai, Vương Thần và Triệu Bân đều nói sẽ thi ở quê mình, là thành phố ở phía bắc, sau này cũng sẽ sinh sống ở đấy, Lạc Thư có chút thương cảm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chờ đám người Triệu Bân đi liền đến phiên Lâm Tĩnh Minh lựa chọn nơi mình muốn đi. Thành phố này tuy rằng cũng có trường tốt nhưng ở thủ đô vẫn tốt hơn, thậm chí còn có nước ngoài…
Trên đường trở về lại là Vương Thần thuận đường cùng cậu về, hai người ban đầu không nói gì, Lạc Thư biết Vương Thần có chuyện muốn nói với mình nên yên lặng chờ anh mở miệng.
Vừa vặn đi đến cửa khách sạn lần trước, Mục Minh Hiền vừa lúc ôm lấy một cô gái cùng với một đám người khác ăn uống no đủ đi ra ngoài, Lạc Thư nghét bỏ nhìn ông ta, Vương Thần kéo Lạc Thư vào một ngõ nhỏ, cầm ra một thứ cho Lạc Thư.
“Ná.” Thật không nghĩ tới Vương Thần còn trẻ con mang theo thứ này trên người. Lạc Thư thử độ co dãn của cái ná, Vương Thần tìm hòn đá, hai người phối hợp nhanh chóng bắn trúng bụng tròn vo của Mục Minh Hiền. Người này ngoài càng ngày càng già ra thân thể cũng dần phát triển theo chiều ngang. Bụng nhìn như phụ nữ mang thai 6, 7 tháng.
Lạc Thư cười trộm nhìn Mục Minh Hiền bị đánh mặt đầy căm tức, lại bắn vài cái mới cùng Vương Thần chạy trốn.
“Ha ha.” Lạc Thư vừa thở vừa cười, “Loại người như Mục Minh Hiền không biết lúc nào sẽ bị báo ứng, thật hy vọng ngày đó có thể mau đến.”
“Có lẽ vĩnh viễn sẽ không đến thì sao?” Vương Thần đứng trước mặt Lạc Thư, vươn tay, “Về chuyện lần trước, anh xin lỗi, hy vọng em không để ý.”
“Không sao.” Lạc Thư cũng vươn tay, kỳ thật cũng không phải là lợi dụng gì, Vương Thần có lẽ chỉ muốn mượn hậu trường của cậu, hy vọng lúc mọi chuyện không khống chế được thì sẽ lấy ra để ngăn chặn.
Bên phía Vương Thần bận rộn thi đại học, Lạc Thư bên này cũng bắt đầu bận rộn lên. Cũng may người thân cậu không có hứng thú với việc học thêm học phụ đạo, nếu không Lạc Thư có lẽ sẽ mệt chết.
Gần đây cậu thường nhận được điện thoại của bà ngoại, nói là có thời gian đến chơi mấy ngày, bà ngoại biết cậu học tập bận rộn, vẫn muốn bồi bổ cho cậu. Kì thật ban đầu bà muốn đến nhà Lạc Thư, nhưng Lạc Thư sợ bà vất vả, hơn nữa bà lớn tuổi không thích ngồi xe, Lạc Thư đều tự mình đến.
Lạc Thư gần đến nơi liền gọi “Bà ngoại”, nhìn đến bà ngoại lập tức mặt mày vui vẻ đi ra đón. Ông ngoại không chịu ngồi yên, tuy rằng biết Lạc Thư muốn đến nhưng vẫn đi tuần tra trên núi nhà mình.
“Thư Thư, con lại gầy.” Bà ngoại nhìn trái nhìn phải, giọng nói tràn đầy đau lòng.
Lạc Thư còn nhớ rõ có một lần vì kết quả thi của cậu không tốt lắm mà Hà Thục Phương lạnh nhạt với cậu rất lâu, cuối cùng vì bà ngoại nói “Con lại bắt nạt Thư Thư, phải cho Thư Thư ăn cơm” mà kết thúc.
Lạc Thư đoán có lẽ trong mắt bà ngoại, dù mình trở nên mập mạp cũng sẽ nói gầy.
“Mau vào, mệt không.”
Lạc Thư lắc đầu, đi qua nhà bếp ngửi mùi thơm liền biết bà ngoại tự nấu đồ ăn ngon cho mình. Bởi vì bà ngoại không để cậu vào nhà bếp giúp đỡ, kì thật là vướng tay vướng chân chứ không giúp được gì nên kêu cậu vào nhà xem TV, Lạc Thư làm lão gia vắt chân ngồi ăn hoa quả xem chương trình truyền hình, đằng sau bỗng có tiếng người.
“Em họ!” Người đến là Hà Hiểu Phân, tiếng gọi vừa nãy của Lạc Thư cũng đến được tai của cô nên cô lập tức chạy đến đây.
“Chị họ, như thế nào, đại học vui không?” Lạc Thư đưa hoa quả cho chị, hỏi.
“Chính là –” Hà Hiểu Phân giơ ngón tay cái lên, “Khá thoải mái.” Hà Hiểu Phân học đại học ở gần, về nhà rất thuận tiện.
Nếu không đâu? Lạc Thư nhìn chị mình khôi phục nguyên trạng, dáng người lại có xu hướng phát triển chiều ngang, cảm giác đại học quả thật là chỗ nuôi dưỡng tốt.
“À, bác hai sức khỏe thế nào rồi, còn uống rượu sao?” Lạc Thư nhớ tới lần đó Hà Hiểu Phân gọi điện thoại rống to, hẳn là không có chuyện gì, nhưng có lẽ lại uống nhiều.
“Hiện giờ vẫn còn bị bắt cai rượu đây! Lần trước đi uống rượu với đồng nghiệp nhiều quá, về nhà nôn ầm ĩ, sau đó mẹ chị khóc, rồi lại cười, cuối cùng bắt đầu cai.”
Đây là chuyện gì? Lạc Thư nghiêng đầu, nhưng mà kết quả mới là quan trọng nhất, Lạc Thư biết rõ mục đích lần đến này của mình.
“Đúng rồi, Tĩnh Minh đâu?” Hà Hiểu Phân nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy người.
“Anh ấy cũng đâu phải em chị, cháu trai của bà ngoại, đến đây làm gì?” Lạc Thư tức giận nói.
“Ha, sao nhóc con mặt mũi bầm dập thế này? Xấu thế không ai thích đâu nha!” Lâm lão gia tử mới vừa từ trên lầu đi xuống, Lạc Thư lỗ mũi đổi khăn giấy mới, chỉ là tay nghề Lâm Tĩnh Minh không tốt nên trở nên càng khó coi.
“Gia gia, đây là biểu hiện cho phong độ đàn ông, làm gì có đàn ông nào chưa chảy máu mũi bao giờ?” Lạc Thư bước nhanh đến bên cạnh Lâm lão gia tử, “Gia gia, ngài đều không biết cháu nhớ ngài đến mức nào đâu, chúng ta đi chơi địa chủ đi, lâu không chơi rồi nên cháu rất nhớ. Không chơi cũng được, cháu biết chơi cờ vua một chút, mạt chược cũng được, gọi thêm dì Quế và chú Lý là đủ?” Lạc Thư lải nhải, bên kia Lâm lão gia tử vụng trộm liếc nhìn cháu đích tôn nhà mình, Lâm Tĩnh Minh nhíu mày, vừa kéo vừa ôm Lạc Thư vào phòng mình.
“Nhẹ nhàng thôi nhẹ nhàng thôi.” Lâm lão gia tử làm ngơ trước ánh mắt cầu cứu của Lạc Thư, chậm rãi xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Trận mưa này lớn quá!”
“Anh bắt nạt người ta nó vừa vừa thôi!” Lạc Thư bị Lâm Tĩnh Minh cởi quần áo đã gần khô của mình một cách thuần thục, hai người lại cùng đi tắm nước ấm, lúc này mới sạch sẽ khoan khoái mặc quần áo mới.
Lâm Tĩnh Minh nhìn mũi Lạc Thư, hình như đã ngừng chảy máu.
“Nói đi.” Lạc Thư biết ở cùng Lâm Tĩnh Minh nhiều ngày xảy ra chiến tranh lạnh người không dễ chịu nhiều hơn sẽ là cậu, lúc trước từng thử qua, năng lực nhẫn nại của Lâm Tĩnh Minh không phải bình thường.
Lạc Thư lấy ghế ra cho Lâm Tĩnh Minh ngồi, “Thẳng thắn thì tha thứ, nói đi, vì sao lại nói với bố em.”
“Bởi vì em không ngoan, làm như thế sau này em mới không tham gia, làm vậy rất nguy hiểm.” Lâm Tĩnh Minh ngồi ngay ngắn trên ghế, Lạc Thư bị ánh mắt của Lâm Tĩnh Minh nhìn mà trở nên ngượng ngùng, nhưng vẫn cứng rắn nói, “Anh cũng cần phải suy nghĩ đến cảm thụ của em chứ, anh nghĩ lại xem, bị một người vô cùng quan trọng lừa gạt trong lòng có thể dễ chịu sao? Hơn nữa bố em đâu có dọa đánh không? Đến giờ mông em vẫn còn đau đây này!”
“Để anh xoa xoa.” Lâm Tĩnh Minh lập tức đứng dậy kéo quần Lạc Thư xuống để xoa.
Lạc Thư nản lòng, người này cứ sẽ mãi như vậy. Nhưng một lát sau Lâm Tĩnh Minh lại nói thêm: “Hôm nay chú khen anh đấy, Lạc Lạc, anh lại đến gần một bước.”
Lạc Thư không biết phải nói gì, thật sự không biết người này muốn một mũi tên trúng mấy con chim nữa.
Bởi vì mưa to toàn bộ thành thị, cũng may là đang nghỉ hè, học sinh cùng lắm chỉ là không ra khỏi nhà, nhưng cán bộ nhân viên thì vẫn phải làm việc, Hà Thục Phương vẫn cần phải đi làm. Lạc Dũng gọi điện thoại thông báo ít nhất phải đợi lượng mưa giảm bớt mới được về nhà, Lạc Thư và Hà Thục Phương bởi vậy vẫn tiếp tục ở tại Lâm gia. Lạc Thư dùng túi tiền của Lạc Dũng để uy hiếp ông không nói cẩn thận trước mặt Hà Thục Phương, bảo trì hình tượng con ngoan, Lạc Thư cũng chỉ chảy chút máu mũi nên Hà Thục Phương nhìn bên ngoài cũng không có khả năng biết.
“Thật sự là khiến cho mọi người lo lắng, còn khiến anh Lý đưa tôi đi làm.” Hà Thục Phương cũng không biết phải cảm ơn như thế nào, cả hai mẹ con như vậy quả thật có chút phiền toái. Trở về cô liền giúp dì Quế quét tước nấu cơm, Lạc Thư lần đầu tiên gặp mẹ mình hiền lương thục nữ như vậy, cười toe toét, đồ ăn cũng ngon hơn lúc làm ở nhà. Chẳng lẽ là vì mẹ cống hiến toàn bộ sức lực.
“Để cho em!” Hà Thục Phương cầm lấy bát đũa trên tay dì Quế, vui vẻ đi rửa chén.
Lâm lão gia tử nhìn Hà Thụ
c Phương, lại nhìn Lạc Thư, xem xét bàn đồ ăn hỏi: “Lạc Thư à, cháu biết nấu cơm không?”
“Không ạ.”
“Vậy về sau định học nấu cơm không?”
Lạc Thư lắc đầu, “Cháu có tâm lý sợ muối, luôn nghĩ bỏ thêm một chút, lại bỏ thêm một chút…. Chuyện này bỏ qua đi.”
Lâm Tĩnh Minh cười bóp mặt Lạc Thư, “Gia gia quên sao, con cũng biết nấu một chút.”
Hà Thục Phương rất có ý kiến đối với việc Lạc Thư chen ngủ cùng phòng với Lâm Tĩnh Minh, cô biết Lạc Thư ngủ không ngay ngắn, nhiều lần đề cập chuyện này với cậu, Lạc Thư pha trò nói với Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh nghe xong liền đi tìm Hà Thục Phương, sau đó Hà Thục Phương cũng không nói chuyện này nữa. Lạc Thư tò mò, nhưng Lâm Tĩnh Minh không chịu nói mà đầy mặt bí hiểm, sau này mới biết được Lâm Tĩnh Minh dám nói Lạc Thư dạo này thích một người, nhưng biết yêu sớm không tốt nên tìm Lâm Tĩnh Minh nói chuyện.
Đối với việc bị hủy hoại danh dự của mình, Lạc Thư phát hiện Lâm Tĩnh Minh quả thật giấu cậu làm không ít, Lạc Thư sau này mới biết được người tập đẩy tạ lần đánh nhau kia thích cô gái đó rất lâu, thế nên mới làm to chuyện lên, cuối cùng cậu ta cũng nói xin lỗi, mọi người đều tha thứ, vốn không phải chuyện lớn.
Vì Lạc Thư chảy máu mũi, Triệu Bân và Vương Thần mời cậu đi ăn cơm để tạ lỗi, Lạc Thư đều sẽ quý trọng mọi cơ hội được cọ cơm với những người cậu không ghét, lần này không gọi cho Lý Duệ mà chính mình đi. Cậu và Lâm Tĩnh Minh không mở chiến tranh lạnh được nên phải làm với Lý Duệ, kì thật chính là đùa thôi, cuối cùng nhìn vẻ mặt buồn rầu của Lý Duệ mới biết mình làm hơi quá, lại tiếp tục đi xin lỗi. Thời buổi này duy trì mối quan hệ bạn bè tốt đẹp thật không dễ dàng!
Học sinh cấp ba phải khai giảng sớm một tháng, mấy ngày nữa đám người Triệu Bân liền bắt đầu gấp rút ôn tập cho kì thi đại học, trong bữa cơm mọi người đều nói về tương lai, Vương Thần và Triệu Bân đều nói sẽ thi ở quê mình, là thành phố ở phía bắc, sau này cũng sẽ sinh sống ở đấy, Lạc Thư có chút thương cảm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chờ đám người Triệu Bân đi liền đến phiên Lâm Tĩnh Minh lựa chọn nơi mình muốn đi. Thành phố này tuy rằng cũng có trường tốt nhưng ở thủ đô vẫn tốt hơn, thậm chí còn có nước ngoài…
Trên đường trở về lại là Vương Thần thuận đường cùng cậu về, hai người ban đầu không nói gì, Lạc Thư biết Vương Thần có chuyện muốn nói với mình nên yên lặng chờ anh mở miệng.
Vừa vặn đi đến cửa khách sạn lần trước, Mục Minh Hiền vừa lúc ôm lấy một cô gái cùng với một đám người khác ăn uống no đủ đi ra ngoài, Lạc Thư nghét bỏ nhìn ông ta, Vương Thần kéo Lạc Thư vào một ngõ nhỏ, cầm ra một thứ cho Lạc Thư.
“Ná.” Thật không nghĩ tới Vương Thần còn trẻ con mang theo thứ này trên người. Lạc Thư thử độ co dãn của cái ná, Vương Thần tìm hòn đá, hai người phối hợp nhanh chóng bắn trúng bụng tròn vo của Mục Minh Hiền. Người này ngoài càng ngày càng già ra thân thể cũng dần phát triển theo chiều ngang. Bụng nhìn như phụ nữ mang thai 6, 7 tháng.
Lạc Thư cười trộm nhìn Mục Minh Hiền bị đánh mặt đầy căm tức, lại bắn vài cái mới cùng Vương Thần chạy trốn.
“Ha ha.” Lạc Thư vừa thở vừa cười, “Loại người như Mục Minh Hiền không biết lúc nào sẽ bị báo ứng, thật hy vọng ngày đó có thể mau đến.”
“Có lẽ vĩnh viễn sẽ không đến thì sao?” Vương Thần đứng trước mặt Lạc Thư, vươn tay, “Về chuyện lần trước, anh xin lỗi, hy vọng em không để ý.”
“Không sao.” Lạc Thư cũng vươn tay, kỳ thật cũng không phải là lợi dụng gì, Vương Thần có lẽ chỉ muốn mượn hậu trường của cậu, hy vọng lúc mọi chuyện không khống chế được thì sẽ lấy ra để ngăn chặn.
Bên phía Vương Thần bận rộn thi đại học, Lạc Thư bên này cũng bắt đầu bận rộn lên. Cũng may người thân cậu không có hứng thú với việc học thêm học phụ đạo, nếu không Lạc Thư có lẽ sẽ mệt chết.
Gần đây cậu thường nhận được điện thoại của bà ngoại, nói là có thời gian đến chơi mấy ngày, bà ngoại biết cậu học tập bận rộn, vẫn muốn bồi bổ cho cậu. Kì thật ban đầu bà muốn đến nhà Lạc Thư, nhưng Lạc Thư sợ bà vất vả, hơn nữa bà lớn tuổi không thích ngồi xe, Lạc Thư đều tự mình đến.
Lạc Thư gần đến nơi liền gọi “Bà ngoại”, nhìn đến bà ngoại lập tức mặt mày vui vẻ đi ra đón. Ông ngoại không chịu ngồi yên, tuy rằng biết Lạc Thư muốn đến nhưng vẫn đi tuần tra trên núi nhà mình.
“Thư Thư, con lại gầy.” Bà ngoại nhìn trái nhìn phải, giọng nói tràn đầy đau lòng.
Lạc Thư còn nhớ rõ có một lần vì kết quả thi của cậu không tốt lắm mà Hà Thục Phương lạnh nhạt với cậu rất lâu, cuối cùng vì bà ngoại nói “Con lại bắt nạt Thư Thư, phải cho Thư Thư ăn cơm” mà kết thúc.
Lạc Thư đoán có lẽ trong mắt bà ngoại, dù mình trở nên mập mạp cũng sẽ nói gầy.
“Mau vào, mệt không.”
Lạc Thư lắc đầu, đi qua nhà bếp ngửi mùi thơm liền biết bà ngoại tự nấu đồ ăn ngon cho mình. Bởi vì bà ngoại không để cậu vào nhà bếp giúp đỡ, kì thật là vướng tay vướng chân chứ không giúp được gì nên kêu cậu vào nhà xem TV, Lạc Thư làm lão gia vắt chân ngồi ăn hoa quả xem chương trình truyền hình, đằng sau bỗng có tiếng người.
“Em họ!” Người đến là Hà Hiểu Phân, tiếng gọi vừa nãy của Lạc Thư cũng đến được tai của cô nên cô lập tức chạy đến đây.
“Chị họ, như thế nào, đại học vui không?” Lạc Thư đưa hoa quả cho chị, hỏi.
“Chính là –” Hà Hiểu Phân giơ ngón tay cái lên, “Khá thoải mái.” Hà Hiểu Phân học đại học ở gần, về nhà rất thuận tiện.
Nếu không đâu? Lạc Thư nhìn chị mình khôi phục nguyên trạng, dáng người lại có xu hướng phát triển chiều ngang, cảm giác đại học quả thật là chỗ nuôi dưỡng tốt.
“À, bác hai sức khỏe thế nào rồi, còn uống rượu sao?” Lạc Thư nhớ tới lần đó Hà Hiểu Phân gọi điện thoại rống to, hẳn là không có chuyện gì, nhưng có lẽ lại uống nhiều.
“Hiện giờ vẫn còn bị bắt cai rượu đây! Lần trước đi uống rượu với đồng nghiệp nhiều quá, về nhà nôn ầm ĩ, sau đó mẹ chị khóc, rồi lại cười, cuối cùng bắt đầu cai.”
Đây là chuyện gì? Lạc Thư nghiêng đầu, nhưng mà kết quả mới là quan trọng nhất, Lạc Thư biết rõ mục đích lần đến này của mình.
“Đúng rồi, Tĩnh Minh đâu?” Hà Hiểu Phân nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy người.
“Anh ấy cũng đâu phải em chị, cháu trai của bà ngoại, đến đây làm gì?” Lạc Thư tức giận nói.