Chương : 18
Trong lòng cô gái nai con loạn nhảy, phải mất mấy giây mới lấy lại bình tĩnh, ôn nhu mở miệng nói: “Tôi bị sái chân rồi.”
Lâm Hạo Sơ hiểu rõ. Rất nhiều cô gái khi đi đường thỉnh thoảng sẽ bị như vậy, tình hình chung cũng không gây trở ngại gì, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có vài trường hợp tương đối nghiêm trọng. Hắn đoán có lẽ cô gái này hôm nay gặp xui xẻo, bị người va phải. Nhìn cô đau đến mặt toát mồ hôi, đại khái cũng hiểu được người ta không đi được nữa.
Lúc này lại không có ai đi qua đây, bởi vì ở phía trước cách đó không xa là nhà ăn, có một lối tắt băng qua khu nhà học, rất nhiều học sinh vì rút ngắn thời gian đều đi đường kia, bình thường chỉ có đi xe mới không thể không đi con đường này.
Lâm Hạo Sơ đánh giá, rồi nghĩ cô ngồi xổm ở đây cũng tốt, mấy cái xe vượt hắn lúc nãy hẳn là cũng thấy được người, nhưng họ lại làm như không thấy.
Hắn không khỏi nhìn lại cô gái đang có chút buồn bã, nghĩ thầm rằng nếu cô lớn lên thon thả hơn một chút, mấy tên kia có thể sẽ dừng lại giúp đỡ.
Lâm Hạo Sơ không khỏi có chút bất đắc dĩ, vươn tay ra nói: “Tôi đưa cô vào phòng y tế.”
Mặt cô gái lại đỏ lên, run rẩy đem tay đặt vào lòng bàn tay của Lâm Hạo Sơ, nhẹ giọng nói một tiếng “Cám ơn”.
Lâm Hạo Sơ lái xe đến trước cửa phòng y tế của trường, khi xuống xe đã thấy mắt cá chân của cô gái sưng to, liền không nói hai lời đỡ cô dậy, đưa đến khoa chỉnh hình ở tận tầng bốn rồi mới rời đi.
Xảy ra một chuyện như vậy, khi Lâm Hạo Sơ vào được đến lớp học thì cũng chỉ còn mười lăm phút nữa thì vào tiết đầu.
Trong phòng học một mảnh ồn ào, học sinh ở một trường hạng ba như này tất nhiên không thể nào chăm chỉ học tập, hoàn toàn không có một chút áp lực nào với bài kiểm tra sắp tới, ai nói chuyện thì nói chuyện, ai chơi di động thì chơi di động, sách giáo khoa để trên mặt bàn không hề được động đến.
Đương nhiên, luôn có vài người vô cùng coi trọng thành tích học tập, tỷ như mỗi ngày đều sẽ ngồi lên bàn đầu tiên trên lớp, cô đơn mà xem sách, chính là Trần Mộc Sâm.
“Hạo Sơ, ở đây!” Biết được ngày hôm sau có bài kiểm tra, tối hôm qua Trần Mộc Sâm một đêm ngủ không ngon, mắt buồn ngủ mông lung mà ngẩng đầu thì nhìn thấy Lâm Hạo Sơ bước vào lớp, ánh mắt nhất thời sáng như đèn pha ô tô, hết sức kích động gọi ý ới.
Nhất thời, mọi người trong phòng học đều như chết lặng.
Nghe nói Trần Mộc Sâm vì bị kích thích tâm lí mà phải nhập viện, bị nhà trường đuổi học nhưng vẫn có thể quay về đã đủ gây kinh ngạc, không nghĩ tới hiện tại hắn thế nhưng nhiệt tình hô hào vẫy gọi kẻ thù không đội trời chung Lâm Hạo Sơ qua ngồi cùng?!
Các bạn học đều mở to hai mắt nhìn. Nếu không phải biết Trần Mộc Sâm vừa đến đã lao vào ôn tập, bọn họ phỏng chừng đã sớm đem tiểu tử này vây chặt vào giữa, muốn nhìn xem có phải hắn lại phát bệnh hay không, thế nhưng trí lực lại xuất hiện vấn đề…
Lâm Hạo Sơ nhìn thấy Trần Mộc Sâm đột nhiên đứng bật dậy, ngốc ngốc mà điên cuồng vẫy tay với mình giống như sợ hắn không nhìn thấy, liền đặc biệt muốn cười.
Kỳ thật Lâm Hạo Sơ không thích ngồi ở ba bàn trên cùng, cảm thấy ngồi quá gần bảng, mắt nhìn lâu sẽ không thoải mái, nhưng hắn lại không đành lòng cự tuyệt ý tốt của Trần Mộc Sâm, chỉ có thể đi đến ngồi vào chỗ trống bên cạnh.
Trần Mộc Sâm vội vàng đem sách vở thu dọn lại đúng chỗ của mình, nói: “Đây là tôi cố ý chiếm chỗ cho cậu! Về sau tôi đều sẽ giữ chỗ!”
Lâm Hạo Sơ nhìn thoáng qua vị trí xung quanh hai người, không có lấy một ai khác, có chút không biết phải nói sao.
Đối với các bạn cùng lớp này, chuyện ngày nào cũng phải đi học là hết sức buồn tẻ và nhàm chán, mỗi lần lên lớp đều hận không thể cách xa bục giảng một chút, bởi vậy mấy chỗ ngồi xung quanh Trần Mộc Sâm, không có lấy một ai muốn ngồi, vì vậy thật sự hắn không cần phải giành chỗ đâu?
Lâm Hạo Sơ nhìn vẻ mặt hàm hậu của Trần Mộc Sâm, rõ ràng không hề có một chút ý tứ tranh công lấy lòng nào, mà thật sự chỉ là hắn muốn làm như vậy.
Haizzzzzz! Tiểu tử này thật đúng là xuẩn manh xuẩn manh …
Rất nhanh đã tới giờ lên lớp, thầy giáo xách cặp vào lớp, khi tầm mắt rơi xuống chỗ ngồi của Lâm Hạo Sơ và Trần Mộc Sâm, kinh ngạc đến mức cằm cũng muốn rơi xuống.
Thầy giáo vẫn nhớ rõ trong lớp này, luôn có một học sinh chăm ngoan kiên trì, một mình một người luôn luôn ngồi ở hàng thứ hai, cả lớp hơn một trăm học sinh chỉ sợ có mình hắn nghe giảng, vì thế bọn họ, vài vị giáo viên đều túm tụm lại khen ngợi sinh viên này, nghĩ đến việc ít ra vẫn còn một người muốn nghe bọn họ giảng bài liền cảm động muốn khóc, chỉ tiếc đứa nhỏ này… Ngốc quá, thành tích cũng làm bọn họ muốn khóc theo.
Sau đứa nhỏ này không biết vì sao lại gian lận trong kỳ thi, đã bị trường đuổi học, quả thật xử phạt như vậy có hơi nghiêm khắc. Bọn họ cũng chỉ có thể cùng tụ lại một chỗ bóp cổ tay thở dài, không nghĩ tới ngày hôm qua nghe nói đứa nhỏ này lại được quay về trường học tiếp, bọn họ rất là vui vẻ đó nha.
Thầy giáo nhớ hôm nay mình có tiết trên lớp này, lâu lắm rồi không nhìn thấy ai ngồi từ bàn thứ ba trở lên, hôm nay nhất định sẽ có người ngồi, nhưng lại không nghĩ tới, hôm nay thế nhưng lại có hai đứa, lẽ nào đây chính là mua một tặng một trong truyền thuyết?
Thầy giáo nhất thời cảm thầy mình càng thêm có cảm xúc, tinh thần mãnh liệt, khi phát đề thi đều là vẻ mặt vui tươi.
Bài thi đã phát xong Trần Mộc Sâm vội vội vàng vàng ghi tên lớp, sau đó mới đọc đề. Kết quả, lại giống những cuộc thi lần trước, hắn lập tức mày ủ mặt ê đứng lên.
“Thôi xong, bài 1 sẽ không làm…” Hắn nhỏ giọng than thở, nhịn không được nhìn thoáng qua Lâm Hạo Sơ bên cạnh hỏi: “Hạo Sơ, Hạo Sơ, cậu có làm không?”
“Sẽ không.” Lâm Hạo Sơ chi tiết đáp.
Đối lập với Trần Mộc Sâm, Lâm Hạo Sơ sau khi đọc xong đề bài, tuy rằng cũng nhận ra rất nhiều chỗ mình không biết làm, nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hắn cầm bút làm trước những bài mình biết, chữ viết tinh tế hữu lực, mỗi nét bút đều như vẽ hoa lên trang giấy.
Về phần tiểu tử ngốc Trần Mộc Sâm, thì lại bắt đầu phát ngốc, nhìn chằm chằm vào bài đầu tien cằn nhằn: “Bài này, tối hôm qua hình như tôi có đọc qua, chính là …” Hắn bắt đầu nhớ lại rồi cõng một lúc vài cái khái niệm trong sách ra.
Dù sao cũng là ngồi cạnh Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ tự nhiên không thể tránh mà nghe hết những gì Trần Mộc Sâm nói. Hắn sau khi nghe được khái niệm, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, ngay lập tức viết vẽ gì đó lên giấy, hai ba lần liền giải ra đáp án.
Trần Mộc Sâm chưa bao giờ nghĩ sẽ làm bừa, nhưng hắn cũng rất khổ sở khi không làm ra được, vô ý mà nhìn qua Lâm Hạo Sơ thế nhưng tên này vậy mà đã bắt đầu làm bài một rồi, nhất thời thở phì phì nói: “Lâm Hạo Sơ cậu nói dối! Còn nói không biết làm bài thứ nhất sao?! Chẳng lẽ cậu sợ tôi? Có phải vì chuyện lần trước không?!”
Lâm Hạo Sơ bất đắc dĩ, chỉ có thể giải thích: “Tôi vốn thật sự không biết, nhưng là không phải cậu vừa đọc lại khái niệm sao?”
Trần Mộc Sâm sửng sốt, xót xa khả năng suy luận logic kém cỏi của mình, không thể suy một ra ba, cho dù đem kiến thức học thuộc nhuần nguyễn nhưng vẫn không biết làm sao để áp dụng, hắn bắt đầu vô cùng hâm mộ Lâm Hạo Sơ.
“Hạo Sơ, thì ra cậu thông minh như vậy! Nhưng cậu khẳng định không sánh bằng Trạm Vũ, ha hả ha hả…” Hắn gãi đầu, cười ha ha mà nói, trong mắt tràn đầy ánh sáng sùng bái đối với Tả Trạm Vũ.
Lâm Hạo Sơ không nhịn được lạnh mắt nhìn tên này.
Đệt! Dựa vào cái gì nói hắn không sánh bằng Tả Trạm Vũ? Chờ, chờ hắn đem kiến thức thiếu hụt bổ sung lại, xem xem đến tột cùng ai mới là học bá chân chính!
Hai người bên này không ngừng khe khẽ to nhỏ khiến thầy giáo chú ý, bởi vì các bạn học ngồi phía sau bọn họ, đang sôi nổi bàn luận bài, thậm chí có người còn ngang nhiên mở sách.
Có lẽ vì bài kiểm tra này chỉ là một bài nhỏ, không ảnh hưởng kết quả về sau, cho nên thầy giáo cũng coi như không nhìn thấy.
So với việc nói đây là bài kiểm tra, không bằng nói là cho cả lớp làm một bài luyện tập thì đúng hơn.
Sau đó Trần Mộc Sâm muốn xem có thật là Lâm Hạo Sơ thông minh như vậy hay không, nhìn lên thấy Lâm Hạo Sơ đang đọc đề, liền đọc lên kiến thức cho hắn nghe. Lâm Hạo Sơ đương nhiên cũng không phải già mồm cãi láo, cố ý không không nghe. Dù sao hắn cũng rất muốn tự mình cố gắng.
Cuối cùng, Lâm Hạo Sơ quả thật thành công khiến Trần Mộc Sâm phải nhìn với cặp mắt khác xưa, dưới đa số tình huống, sau khi nghe Trần Mộc Sâm đọc diễn cảm, hắn rất nhanh có thể tìm ra đáp án.
Trần Mộc Sâm cơ hồ muốn cảm động đến rơi lệ, lần đầu tiên cảm thấy việc mình cố gắng học thuộc các kiến thức là có ý nghĩa…
Sau một bài kiểm tra đơn giản, hai phần ba thời gian tiết học trôi qua còn lại mười phút nghỉ ngơi, lớp học lại vẫn còn rất nhiều người mới làm được một nửa.
Giảng bài lão sư đem tập bài lớp phó học tập đã thu lại đặt lên trên bàn, nhìn chằm chằm bài đặt ngay trên cùng, hoặc là không làm, hoặc là đáp án không chính xác, nản lòng thoái chí mà tựa vào ghế dựa.
Học sinh học hành như này, thầy giáo thật sự là càng ngày càng không còn sức lực!
Mấy phút đồng hồ sau, thầy giáo đã ổn định tinh thần, bắt đầu lấy bút ra chấm bài.
Đại khái chấm qua vài bài, vẫn có vài người làm được hơn nửa, thầy giáo chỉ có thể tự an ủi mình: như vậy coi như là khá rồi!
Thầy giáo lại tiếp tục chấm bài, đột nhiên vô cùng vui vẻ khi thấy trong bài tập có một bài thi chữ viết vô cùng tinh tế, bài làm còn đúng, làm hết nữa.
Nhưng thật nhanh thầy giáo lại cảm thấy có một chậu nước lạnh tạt xuống đầu mình.
Bài làm thì đầy đủ, nhưng đáp án lại sai gần hết không đành lòng nhìn thẳng thầy cũng đã gặp qua, tỷ như Trần Mộc Sâm …
Nhưng mà, đem đáp án viết ra chính xác hợp ý, lại đáp đúng đến bảy mươi phần trăm thì khác.
Đây là làm bừa sao? Biết rõ khả năng của học sinh ở trường học hạng ba này có khi là nhờ gia sư làm hộ, thầy giáo theo bản năng mà đã nghĩ đến khả năng này cũng có thể xảy ra. Nhưng hắn rất nhanh đã phủ định điểm này.
Bài lần này là thầy giáo tự tay biên soạn, đáp án chính xác chỉ có trong tay thầy, tuy rằng để phù hợp với trình độ học sinh, đa số câu hỏi đều rất dễ, cẩn thận xem sách giáo khoa cũng sẽ ra được đáp án, nhưng có vài câu hỏi, cần phải biết vận dụng kết hợp kiến thức, cùng khả năng tính toán, mới tìm ra được đáp án. Không nghĩ tới những bài đó học sinh này thế nhưng làm được!
Trong lòng thầy giáo vô cùng kích động, mắt nhanh chóng nhìn tên trên bài thi. Hắn nhìn chằm chằm ba chữ kia rồi nhịn không được thở dài: một đứa nhỏ thông minh như vậy, đáng tiếc không cố gắng học hành nghiêm túc, haizzzzzzzzzz…
Lâm Hạo Sơ hiểu rõ. Rất nhiều cô gái khi đi đường thỉnh thoảng sẽ bị như vậy, tình hình chung cũng không gây trở ngại gì, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có vài trường hợp tương đối nghiêm trọng. Hắn đoán có lẽ cô gái này hôm nay gặp xui xẻo, bị người va phải. Nhìn cô đau đến mặt toát mồ hôi, đại khái cũng hiểu được người ta không đi được nữa.
Lúc này lại không có ai đi qua đây, bởi vì ở phía trước cách đó không xa là nhà ăn, có một lối tắt băng qua khu nhà học, rất nhiều học sinh vì rút ngắn thời gian đều đi đường kia, bình thường chỉ có đi xe mới không thể không đi con đường này.
Lâm Hạo Sơ đánh giá, rồi nghĩ cô ngồi xổm ở đây cũng tốt, mấy cái xe vượt hắn lúc nãy hẳn là cũng thấy được người, nhưng họ lại làm như không thấy.
Hắn không khỏi nhìn lại cô gái đang có chút buồn bã, nghĩ thầm rằng nếu cô lớn lên thon thả hơn một chút, mấy tên kia có thể sẽ dừng lại giúp đỡ.
Lâm Hạo Sơ không khỏi có chút bất đắc dĩ, vươn tay ra nói: “Tôi đưa cô vào phòng y tế.”
Mặt cô gái lại đỏ lên, run rẩy đem tay đặt vào lòng bàn tay của Lâm Hạo Sơ, nhẹ giọng nói một tiếng “Cám ơn”.
Lâm Hạo Sơ lái xe đến trước cửa phòng y tế của trường, khi xuống xe đã thấy mắt cá chân của cô gái sưng to, liền không nói hai lời đỡ cô dậy, đưa đến khoa chỉnh hình ở tận tầng bốn rồi mới rời đi.
Xảy ra một chuyện như vậy, khi Lâm Hạo Sơ vào được đến lớp học thì cũng chỉ còn mười lăm phút nữa thì vào tiết đầu.
Trong phòng học một mảnh ồn ào, học sinh ở một trường hạng ba như này tất nhiên không thể nào chăm chỉ học tập, hoàn toàn không có một chút áp lực nào với bài kiểm tra sắp tới, ai nói chuyện thì nói chuyện, ai chơi di động thì chơi di động, sách giáo khoa để trên mặt bàn không hề được động đến.
Đương nhiên, luôn có vài người vô cùng coi trọng thành tích học tập, tỷ như mỗi ngày đều sẽ ngồi lên bàn đầu tiên trên lớp, cô đơn mà xem sách, chính là Trần Mộc Sâm.
“Hạo Sơ, ở đây!” Biết được ngày hôm sau có bài kiểm tra, tối hôm qua Trần Mộc Sâm một đêm ngủ không ngon, mắt buồn ngủ mông lung mà ngẩng đầu thì nhìn thấy Lâm Hạo Sơ bước vào lớp, ánh mắt nhất thời sáng như đèn pha ô tô, hết sức kích động gọi ý ới.
Nhất thời, mọi người trong phòng học đều như chết lặng.
Nghe nói Trần Mộc Sâm vì bị kích thích tâm lí mà phải nhập viện, bị nhà trường đuổi học nhưng vẫn có thể quay về đã đủ gây kinh ngạc, không nghĩ tới hiện tại hắn thế nhưng nhiệt tình hô hào vẫy gọi kẻ thù không đội trời chung Lâm Hạo Sơ qua ngồi cùng?!
Các bạn học đều mở to hai mắt nhìn. Nếu không phải biết Trần Mộc Sâm vừa đến đã lao vào ôn tập, bọn họ phỏng chừng đã sớm đem tiểu tử này vây chặt vào giữa, muốn nhìn xem có phải hắn lại phát bệnh hay không, thế nhưng trí lực lại xuất hiện vấn đề…
Lâm Hạo Sơ nhìn thấy Trần Mộc Sâm đột nhiên đứng bật dậy, ngốc ngốc mà điên cuồng vẫy tay với mình giống như sợ hắn không nhìn thấy, liền đặc biệt muốn cười.
Kỳ thật Lâm Hạo Sơ không thích ngồi ở ba bàn trên cùng, cảm thấy ngồi quá gần bảng, mắt nhìn lâu sẽ không thoải mái, nhưng hắn lại không đành lòng cự tuyệt ý tốt của Trần Mộc Sâm, chỉ có thể đi đến ngồi vào chỗ trống bên cạnh.
Trần Mộc Sâm vội vàng đem sách vở thu dọn lại đúng chỗ của mình, nói: “Đây là tôi cố ý chiếm chỗ cho cậu! Về sau tôi đều sẽ giữ chỗ!”
Lâm Hạo Sơ nhìn thoáng qua vị trí xung quanh hai người, không có lấy một ai khác, có chút không biết phải nói sao.
Đối với các bạn cùng lớp này, chuyện ngày nào cũng phải đi học là hết sức buồn tẻ và nhàm chán, mỗi lần lên lớp đều hận không thể cách xa bục giảng một chút, bởi vậy mấy chỗ ngồi xung quanh Trần Mộc Sâm, không có lấy một ai muốn ngồi, vì vậy thật sự hắn không cần phải giành chỗ đâu?
Lâm Hạo Sơ nhìn vẻ mặt hàm hậu của Trần Mộc Sâm, rõ ràng không hề có một chút ý tứ tranh công lấy lòng nào, mà thật sự chỉ là hắn muốn làm như vậy.
Haizzzzzz! Tiểu tử này thật đúng là xuẩn manh xuẩn manh …
Rất nhanh đã tới giờ lên lớp, thầy giáo xách cặp vào lớp, khi tầm mắt rơi xuống chỗ ngồi của Lâm Hạo Sơ và Trần Mộc Sâm, kinh ngạc đến mức cằm cũng muốn rơi xuống.
Thầy giáo vẫn nhớ rõ trong lớp này, luôn có một học sinh chăm ngoan kiên trì, một mình một người luôn luôn ngồi ở hàng thứ hai, cả lớp hơn một trăm học sinh chỉ sợ có mình hắn nghe giảng, vì thế bọn họ, vài vị giáo viên đều túm tụm lại khen ngợi sinh viên này, nghĩ đến việc ít ra vẫn còn một người muốn nghe bọn họ giảng bài liền cảm động muốn khóc, chỉ tiếc đứa nhỏ này… Ngốc quá, thành tích cũng làm bọn họ muốn khóc theo.
Sau đứa nhỏ này không biết vì sao lại gian lận trong kỳ thi, đã bị trường đuổi học, quả thật xử phạt như vậy có hơi nghiêm khắc. Bọn họ cũng chỉ có thể cùng tụ lại một chỗ bóp cổ tay thở dài, không nghĩ tới ngày hôm qua nghe nói đứa nhỏ này lại được quay về trường học tiếp, bọn họ rất là vui vẻ đó nha.
Thầy giáo nhớ hôm nay mình có tiết trên lớp này, lâu lắm rồi không nhìn thấy ai ngồi từ bàn thứ ba trở lên, hôm nay nhất định sẽ có người ngồi, nhưng lại không nghĩ tới, hôm nay thế nhưng lại có hai đứa, lẽ nào đây chính là mua một tặng một trong truyền thuyết?
Thầy giáo nhất thời cảm thầy mình càng thêm có cảm xúc, tinh thần mãnh liệt, khi phát đề thi đều là vẻ mặt vui tươi.
Bài thi đã phát xong Trần Mộc Sâm vội vội vàng vàng ghi tên lớp, sau đó mới đọc đề. Kết quả, lại giống những cuộc thi lần trước, hắn lập tức mày ủ mặt ê đứng lên.
“Thôi xong, bài 1 sẽ không làm…” Hắn nhỏ giọng than thở, nhịn không được nhìn thoáng qua Lâm Hạo Sơ bên cạnh hỏi: “Hạo Sơ, Hạo Sơ, cậu có làm không?”
“Sẽ không.” Lâm Hạo Sơ chi tiết đáp.
Đối lập với Trần Mộc Sâm, Lâm Hạo Sơ sau khi đọc xong đề bài, tuy rằng cũng nhận ra rất nhiều chỗ mình không biết làm, nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hắn cầm bút làm trước những bài mình biết, chữ viết tinh tế hữu lực, mỗi nét bút đều như vẽ hoa lên trang giấy.
Về phần tiểu tử ngốc Trần Mộc Sâm, thì lại bắt đầu phát ngốc, nhìn chằm chằm vào bài đầu tien cằn nhằn: “Bài này, tối hôm qua hình như tôi có đọc qua, chính là …” Hắn bắt đầu nhớ lại rồi cõng một lúc vài cái khái niệm trong sách ra.
Dù sao cũng là ngồi cạnh Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ tự nhiên không thể tránh mà nghe hết những gì Trần Mộc Sâm nói. Hắn sau khi nghe được khái niệm, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, ngay lập tức viết vẽ gì đó lên giấy, hai ba lần liền giải ra đáp án.
Trần Mộc Sâm chưa bao giờ nghĩ sẽ làm bừa, nhưng hắn cũng rất khổ sở khi không làm ra được, vô ý mà nhìn qua Lâm Hạo Sơ thế nhưng tên này vậy mà đã bắt đầu làm bài một rồi, nhất thời thở phì phì nói: “Lâm Hạo Sơ cậu nói dối! Còn nói không biết làm bài thứ nhất sao?! Chẳng lẽ cậu sợ tôi? Có phải vì chuyện lần trước không?!”
Lâm Hạo Sơ bất đắc dĩ, chỉ có thể giải thích: “Tôi vốn thật sự không biết, nhưng là không phải cậu vừa đọc lại khái niệm sao?”
Trần Mộc Sâm sửng sốt, xót xa khả năng suy luận logic kém cỏi của mình, không thể suy một ra ba, cho dù đem kiến thức học thuộc nhuần nguyễn nhưng vẫn không biết làm sao để áp dụng, hắn bắt đầu vô cùng hâm mộ Lâm Hạo Sơ.
“Hạo Sơ, thì ra cậu thông minh như vậy! Nhưng cậu khẳng định không sánh bằng Trạm Vũ, ha hả ha hả…” Hắn gãi đầu, cười ha ha mà nói, trong mắt tràn đầy ánh sáng sùng bái đối với Tả Trạm Vũ.
Lâm Hạo Sơ không nhịn được lạnh mắt nhìn tên này.
Đệt! Dựa vào cái gì nói hắn không sánh bằng Tả Trạm Vũ? Chờ, chờ hắn đem kiến thức thiếu hụt bổ sung lại, xem xem đến tột cùng ai mới là học bá chân chính!
Hai người bên này không ngừng khe khẽ to nhỏ khiến thầy giáo chú ý, bởi vì các bạn học ngồi phía sau bọn họ, đang sôi nổi bàn luận bài, thậm chí có người còn ngang nhiên mở sách.
Có lẽ vì bài kiểm tra này chỉ là một bài nhỏ, không ảnh hưởng kết quả về sau, cho nên thầy giáo cũng coi như không nhìn thấy.
So với việc nói đây là bài kiểm tra, không bằng nói là cho cả lớp làm một bài luyện tập thì đúng hơn.
Sau đó Trần Mộc Sâm muốn xem có thật là Lâm Hạo Sơ thông minh như vậy hay không, nhìn lên thấy Lâm Hạo Sơ đang đọc đề, liền đọc lên kiến thức cho hắn nghe. Lâm Hạo Sơ đương nhiên cũng không phải già mồm cãi láo, cố ý không không nghe. Dù sao hắn cũng rất muốn tự mình cố gắng.
Cuối cùng, Lâm Hạo Sơ quả thật thành công khiến Trần Mộc Sâm phải nhìn với cặp mắt khác xưa, dưới đa số tình huống, sau khi nghe Trần Mộc Sâm đọc diễn cảm, hắn rất nhanh có thể tìm ra đáp án.
Trần Mộc Sâm cơ hồ muốn cảm động đến rơi lệ, lần đầu tiên cảm thấy việc mình cố gắng học thuộc các kiến thức là có ý nghĩa…
Sau một bài kiểm tra đơn giản, hai phần ba thời gian tiết học trôi qua còn lại mười phút nghỉ ngơi, lớp học lại vẫn còn rất nhiều người mới làm được một nửa.
Giảng bài lão sư đem tập bài lớp phó học tập đã thu lại đặt lên trên bàn, nhìn chằm chằm bài đặt ngay trên cùng, hoặc là không làm, hoặc là đáp án không chính xác, nản lòng thoái chí mà tựa vào ghế dựa.
Học sinh học hành như này, thầy giáo thật sự là càng ngày càng không còn sức lực!
Mấy phút đồng hồ sau, thầy giáo đã ổn định tinh thần, bắt đầu lấy bút ra chấm bài.
Đại khái chấm qua vài bài, vẫn có vài người làm được hơn nửa, thầy giáo chỉ có thể tự an ủi mình: như vậy coi như là khá rồi!
Thầy giáo lại tiếp tục chấm bài, đột nhiên vô cùng vui vẻ khi thấy trong bài tập có một bài thi chữ viết vô cùng tinh tế, bài làm còn đúng, làm hết nữa.
Nhưng thật nhanh thầy giáo lại cảm thấy có một chậu nước lạnh tạt xuống đầu mình.
Bài làm thì đầy đủ, nhưng đáp án lại sai gần hết không đành lòng nhìn thẳng thầy cũng đã gặp qua, tỷ như Trần Mộc Sâm …
Nhưng mà, đem đáp án viết ra chính xác hợp ý, lại đáp đúng đến bảy mươi phần trăm thì khác.
Đây là làm bừa sao? Biết rõ khả năng của học sinh ở trường học hạng ba này có khi là nhờ gia sư làm hộ, thầy giáo theo bản năng mà đã nghĩ đến khả năng này cũng có thể xảy ra. Nhưng hắn rất nhanh đã phủ định điểm này.
Bài lần này là thầy giáo tự tay biên soạn, đáp án chính xác chỉ có trong tay thầy, tuy rằng để phù hợp với trình độ học sinh, đa số câu hỏi đều rất dễ, cẩn thận xem sách giáo khoa cũng sẽ ra được đáp án, nhưng có vài câu hỏi, cần phải biết vận dụng kết hợp kiến thức, cùng khả năng tính toán, mới tìm ra được đáp án. Không nghĩ tới những bài đó học sinh này thế nhưng làm được!
Trong lòng thầy giáo vô cùng kích động, mắt nhanh chóng nhìn tên trên bài thi. Hắn nhìn chằm chằm ba chữ kia rồi nhịn không được thở dài: một đứa nhỏ thông minh như vậy, đáng tiếc không cố gắng học hành nghiêm túc, haizzzzzzzzzz…