Chương : 34
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng mười, thành phố H bắt đầu vào thu. Khí hậu đầu thu khá dễ chịu, không giống như ngày mùa hè khô nóng, cũng không lạnh giá như mùa đông, độ ấm vừa phải dường như có thể khiến cho những người có cuộc sống phiền muộn chỉ cần nhìn lên trên cũng có thể thấy bầu trời xanh thẳm cao vút.
Lâm Hạo Sơ chán đến chết nhìn con đường cách đó không xa, thấy bên kia vẫn không có ai đến liền nhịn không được liếc liếc mắt nhìn Tả Trạm Vũ bên cạnh, thăm dò hỏi: “Có đồng ý đến thực tập ở công ty nhà tôi không?”
“Không đồng ý.” Người nào đó trả lời không cần suy nghĩ.
Lâm Hạo Sơ: “…”
Kỳ thật Lâm Hạo Sơ đã sớm đoán được rằng Tả Trạm Vũ nhiều khả năng không hứng thú với công ty nhà mình.
Lâm thị đúng là một công ty nổi danh cả nước, nhưng network không phải ngành chủ lực, nói đến ngành này thì thành phố H vẫn còn một vài công ty nữa —— trong đó có TH.s vẫn luôn dẫn đầu trong việc đối đầu với Lâm thị. Cho nên lấy thực lực của Tả Trạm Vũ, Lâm thị tất nhiên không phải sự lựa chọn hàng đầu của hắn, ngay cả TH.s cũng chưa chắc đã phải.
Chỉ cần Tả Trạm Vũ đạt được thứ hạng cao trong cuộc thi điện tử thế giới năm sau, những công ty công nghệ hàng đầu thế giới cũng sẽ đưa ra lời mời với hắn, bởi vậy Lâm thị đại khái chỉ có thể xem như bước đầu chuẩn bị của hắn mà thôi.
Lâm Hạo Sơ có chút bất đắc dĩ nhưng vấn đề này cũng không khó giải quyết. Dù có thế nào đi nữa năm nào cũng có không ít sinh viên ở trường đại học H tranh nhau đến vỡ đầu để được vào làm thực tập trong công ty Lâm thị. Tiến vào Lâm thị chuẩn bị bước đầu cho tương lai của mình, chính là động cơ hàng đầu để Tả Trạm Vũ có thể tiếp cận hắn.
Chẳng qua hắn có chút tiếc nuối khi không thể cổ vũ Lâm Bác Hiên nghĩ rằng gã đoán được hết mọi chuyện của mình, không thể không trực tiếp tiến cử Tả Trạm Vũ với Lâm Bác Hiên, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì.
Tả Trạm Vũ ngồi một bên nhìn thấy hết buồn bực trong mắt Lâm Hạo Sơ, không nhịn được nhếch miệng lười biếng nói: “Nếu tôi đã theo cậu đi xem Lâm thị thì những chuyện sau đó tất nhiên cũng sẽ phối hợp, cậu nghĩ chỉ cần để tôi vào Lâm thị muốn là được luôn sao anh cậu còn chưa chắc sẽ đồng ý.”
Lâm Hạo Sơ thiếu chút nữa nhịn không được ném cho hắn ánh mắt xem thường, mặc dù biết rằng lúc nãy Tả Trạm Vũ từ chối cũng là vì hắn trêu chọc mình nhưng Lâm Hạo Sơ thừa nhận lời của Tả Trạm Vũ nói cũng rất có đạo lý.
Lâm Bác Hiên trời sinh tính tình đa nghi, Tả Trạm Vũ lại là bạn bè của hắn, Lâm Bác Hiên dĩ nhiên sẽ không yên tâm để Tả Trạm Vũ cứ như vậy vào công ty làm việc cho dù lúc này hắn có thể xem như là một tên ngu xuẩn không có gì uy hiếp và Tả Trạm Vũ vẫn chưa bước chân vào xã hội vẫn không có khả năng làm gián điệp thương mại.
Lâm Hạo Sơ cười cười không ngờ rằng Tả Trạm Vũ sẽ đồng ý giúp mình. Dù sao nếu Lâm Bác Hiên đáp ứng thì Tả Trạm Vũ vừa phải chăm sóc mẹ, lại phải đến trường rồi chuẩn bị cho cuộc thi năm sau lại phải bỏ thêm thời gian đến Lâm thị.
Thật ra lúc này hai người đang đứng đợi Trần Mộc Sâm, không biết vì sao Lâm Hạo Sơ cảm thấy hôm nay nhìn Tả Trạm Vũ càng thêm thuận mắt, theo bản năng hắn lại nhìn đồng hồ, cuối cùng cũng có một bóng người vội vã chạy ra từ khúc rẽ bên kia đường.
Khi Lâm Hạo Sơ nhìn thấy quần áo Trần Mộc Sâm mặc thì thiếu chút nữa nghĩ rằng mình nhận sai người, nếu không phải cái tên đang chạy đến kia vẫn khua khoắng tay chân chào hỏi như bị lắp mô tơ chạy điện hắn nhất định sẽ cảm thấy mình hoa mắt rồi.
Áo len kaki cardigan kiểu nam nhẹ nhàng, dưới chân mặc quần vải xanh, chân đi một đôi giày màu đen giản dị. Quần áo thời trang lại được phối hợp chính xác, khiến Trần Mộc Sâm trông như vừa lột xác.
Lâm Hạo Sơ nhìn Trần Mộc Sâm từ đầu đến chân nhịn không được trêu chọc hắn: “Có bạn gái đúng không? Sao tự nhiên mặc đẹp vậy.”
Có thể nói rằng Trần Mộc Sâm mặc bộ quần áo này chắc chắn là mua ở cửa hàng chính hãng, nhìn sơ qua cũng không rẻ.
Trần Mộc Sâm nghe vậy thì ngay lập tức đỏ mặt, chỉ nhỏ giọng nói: “Là mẹ tôi mua.”
Lâm Hạo Sơ hiểu rõ. Cửa hàng hoa quả của nhà Trần Mộc Sâm bây giờ mở trong thành phố, làm ăn buôn bán chắc chắn sẽ tốt hơn trước kia rất nhiều.
“Mắt dì chọn đồ khéo thật.” Lâm Hạo Sơ nói lời khen từ tận đáy lòng. Quần áo Trần Mộc Sâm mặc hôm nay không chỉ vô cùng tốt mà quan trọng là vô cùng hợp với hắn. Người chọn quần áo cho Trần Mộc Sâm chắc chắn phải là người vô cùng hiểu rõ về dáng người của hắn, chọn quần áo tôn lên toàn bộ ưu điểm dáng người của Trần Mộc Sâm.
Hôm nay ba người định đến phố bán đồ ăn cách trường học không xa, nghe nói ở đó mới có quán bán đồ ăn Đài Loan chính thống khai trương mấy hôm trước, với thời tiết này của thành phố H mà đi ăn cũng đủ thỏa mãn một phen.
Đây cũng chính là đề nghị của tên ngốc Trần Mộc Sâm, lúc đầu Lâm Hạo Sơ còn muốn lái xe đến nhưng Tả Trạm Vũ lại đề nghị bắt xe đi.
Sự thật chứng minh Tả Trạm Vũ đoán rất chuẩn. Phố bán đồ ăn ngon quả thật vô cùng đông đúc, đất trống ở xung quanh đều bị trưng dụng thành bãi gửi xe, ngay cả nửa chỗ để đỗ xe cũng không tìm được.
Có lẽ trước kia người thành phố H vẫn chưa có cơ hội nếm thử hương vị thức ăn của Đầi Loan cho nên đa số mọi người đều sẽ mang cả gia đình đến đây, cũng có không ít sinh viên ghé qua.
Các món ăn ngon của Đài Loan nổi tiếng cũng có lý do, ví dụ như gà rán (1), thủy tiên bao (bánh bao áp chảo) (2), khoai môn (3) thành phố H vốn có rất ít đồ ăn vặt nên những món ăn này càng thêm quốc sắc thiên hương hấp dẫn vô cùng, hơn nữa chủ cửa hàng còn mặc quần áo bán hàng rong giống như thiết kế ra là để dành riêng cho việc này rất mang đậm nét bản sắc của địa phương, vô cùng đặc sắc.
Lâm Hạo Sơ đi theo bọn Tả Trạm Vũ lẫn lộn vào trong dòng người, nhìn các món ăn vặt rực rỡ đủ màu sắc hắn có cảm giác muốn cắn mỗi món một lần.
Loại người giống như Lâm Hạo Sơ bình thường không phải ăn những món ăn cao cấp nấu nướng tỉ mỉ do đầu bếp gia đình làm thì chính là ra vào những nhà hàng cao cấp cùng với những cậu ấm nhà giàu, lúc này lại nhìn thấy những món ăn vặt không tốt cho sức khỏe nhưng lại vô cùng đẹp mắt liền cảm thấy mới mẻ lạ lẫm rất muốn thử.
Đi chơi lần này cả ba người cũng không định dẫn theo người nhà đi, dù sao cửa hàng bán đồ ăn vặt rất nhiều. Đa số đều là Trần Mộc Sâm dẫn Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đi chỗ này, lượn chỗ kia, nhưng mỗi khi tính tiền chuẩn bị rời đi Trần Mộc Sâm sẽ gói thêm một phần mang về nhìn qua là biết ngay mục đích của hắn giống như trước khi đi đã tính toán sẽ mua những gì.
Lần này Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ cũng không hỏi gì, Trần Mộc Sâm lại tự mở miệng giải thích: “Đây là mua về cho ba mẹ tôi ăn, bình thường bọn họ đều phải trông hàng không đi ra ngoài được.”
Trần Mộc Sâm không hề nói cho ai biết rằng lần đầu tiên hắn đến đây ăn chính là đi cùng người đó, hắn đã cùng người đó đến nơi này ăn một lần, mà những món ăn hắn mang về lúc này đều là nghe người đó nhắc qua một lần rồi ghi nhớ.
Vừa nghĩ tới việc không lâu sau có thể gặp được người kia tâm trạng của Trần Mộc Sâm không thể khống chế được mà cảm thấy hưng phấn và vui vẻ
Tả Trạm Vũ nhướn mày liếc mắt nhìn Trần Mộc Sâm, cuối cùng cũng không định vạch trần hắn, chỉ là có chút ngoài ý muốn khi tên ngốc kia nói dối càng ngày càng bình tĩnh, biện lý do cũng rất có trình độ không biết là có ai dạy hắn ở sau lưng không.
Những món ăn kia đều là những món dầu mỡ bình thường ba mẹ Trần không thể ăn, Trần Mộc Sâm chọn những món ăn này đều dựa trên khẩu vị của người trẻ tuối …
Tả Trạm Vũ không khỏi nghiêng đầu nhìn Lâm Hạo Sơ bên cạnh, lúc này Lâm Hạo Sơ đang vô cùng chăm chú ăn một xiên trứng chim nướng, có lẽ là trên trứng quét nhiều gia vị cay nên trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện hai má hồng hồng, trên chóp mũi cũng toát ra vài giọt mồ hôi, đôi môi mỏng ăn đến bóng mỡ tỏa sáng.
Lâm Hạo Sơ thật sự vô cùng hứng thú ăn uống đến không biết trời trăng gì, trong mắt hắn giống như chỉ còn có thức ăn trước mặt hoàn toàn không chú ý đến cuộc nói chuyện của hai tên kia và sự khác thường của Trần Mộc Sâm.
Khóe miệng không khống chế được mà mỉm cười, Tả Trạm Vũ nghĩ thầm rằng hôm nay mình thấy được một mặt trẻ con của Lâm Hạo Sơ như vậy cũng rất tốt.
Cuối cùng hắn sắc mặt khó đoán nhìn quét qua đôi môi lóe hồng nhuận sáng bóng của Lâm Hạo Sơ mấy lần, hai mắt dần tối lại…
Bọn họ ở phố mỹ thực khoảng một tiếng bởi vì Lâm Hạo Sơ lát nữa còn có việc cho nên lên tiếng chào hai người còn lại muốn về trước.
Hôm nay bác Vương quản gia trở về, với tính cách tiết kiệm của ông nhất định sẽ bắt xe bus về nhà. Lâm Hạo Sơ nghĩ ông tuổi cao sức yếu thân thể không khỏe nên dự định tự mình lái xe đi đón.
Đời trước cứ cách một khoảng thời gian ngắn bác Vương sẽ về nhà một lần nhưng lâu nhất cũng chỉ đi hai tuần rồi về, nhưng lần này ông đi gần một tháng mới về hiển nhiên bên kia đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Trần Mộc Sâm vẫn luôn có chút không yên giống như nhớ người yêu lúc này lại phục hồi tinh thần, hỏi Lâm Hạo Sơ: “Ông muốn đi đâu? Chúng ta còn chưa đi hết nửa phố.”
“Đi đón bác quản gia.” Lâm Hạo Sơ cũng không muốn giấu diếm Tả Trạm Vũ và Trần Mộc Sâm ăn ngay nói thật trả lời.
Tả Trạm Vũ nghe vậy hai mắt cụp xuống giống như có điều suy nghĩ. Vài giây sau hắn nói một câu vô cùng sâu xa: “Đối xử tốt với ông ấy cũng có lợi cho cậu, có thời cơ thì nên châm ngòi ly gián quan hệ bọn họ.”
Lâm Hạo Sơ ngẩn ra nhưng rất nhanh đã hiểu “bọn họ” trong miệng Tả Trạm Vũ là ám chỉ mẹ con Chu Văn Vận và Vương quản gia.
Hắn giống như bước ra từ trong mơ.
Thực ra hắn đối xử tốt với Vương quản gia đa phần là xuất phát từ suy nghĩ muốn cảm ơn và bồi thường cho ông, nhưng hắn cũng rất hy vọng ông Vương có thể trở thành người của mình giúp mình đối phó Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên.
Nửa tháng trước khi đưa Vương quản gia đến nhà ga, Lâm Hạo Sơ cho người điều tra ông liền biết được vài chuyện đáng sợ.
Không nghĩ tới ông Vương thoạt nhìn cần cù thật thà hàm hậu như vậy thế nhưng lúc tuổi còn trẻ cũng mắc rất nhiều sai lầm mà đàn ông hay mắc phải, ngoại tình cùng một cô gái trẻ hơn.
Sau này hai người vì sao chia tay Lâm Hạo Sơ không rõ lắm, chỉ biết là cô gái trẻ kia sinh cho ông một đứa con trai rồi bỏ đi, mà đứa con trai này khái chính là lợi thế mà Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên dùng để áp chế lão Vương.
Năm năm trước, người con trai này mắc bệnh suy thận vẫn luôn nằm viện để chữa bệnh, thường xuyên phải lọc máu nên lão Vương định kỳ đi xa chính là vì thăm nom con trai.
Về việc Tả Trạm Vũ ngay cả chuyện của ông quản gia cũng biết sơ sơ, Lâm Hạo Sơ đã không còn kinh ngạc như trước nữa. Dù sao hắn từng đi “Nghiêm quản phố” tìm Hứa Hựu Lễ đã phát hiện Tả Trạm Vũ có quan hệ bí mật với người ở đó, mà Lâm Hạo Sơ vì có thể giúp đỡ lão Vương không lâu trước đó cũng từng đến con phố kia.
Khi biết con trai lão Vương bị suy thận, Lâm Hạo Sơ đã thử tìm kiếm thận thích hợp cho người đó, chữa bệnh có thể dùng cách chính quy cũng có thể đi con đường khác, trung gian lần này là một người đàn ông chuyên đầu cơ trục lợi ở “Nghiêm quản phố”.
Có đôi khi đi bàng môn tà đạo lại cho kết quả tốt hơn, tóm lại người kia rất nhanh đã tìm được thận tương thích hơn nữa trải qua kiểm tra sàng lọc nên thận phù hợp hết mọi yêu cầu, hẳn đang chờ thân thể con trai lão Vương hồi phục là có thể cấy ghép.
Đương nhiên vì sợ bị Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên hoài nghi Lâm Hạo Sơ từ đầu đến cuối đều không ra mặt, người làm mọi việc chính là mẹ của con trai lão Vương – người phụ nữa năm đó ông ngoại tình lấy thân phận của bà ra mặt rất hợp tình lý cho nên Chu Văn Vận sẽ không suy nghĩ nhiều.
Nói đến người phụ nữ này Lâm Hạo Sơ không thể không phản cảm. Bà không chỉ không thể hiện sự biết ơn với Lâm Hạo Sơ khi hắn cứu giúp con trai mình mà còn muốn đào tiền của hắn. Giọng điệu lạnh lùng giống như bàn chuyện làm ăn thật giống như đứa con trai trên giường bệnh không có quan hệ gì với bà.
Lâm Hạo Sơ ngay từ đầu cũng không ngờ rằng lại có một người mẹ ích kỷ như vậy, chỉ có thể nói trên đời này kẻ ác không chỉ có mình Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên.
Đương nhiên Lâm Hạo Sơ cũng không muốn làm to chuyện, hắn để người phụ nữ kia lén lút nói cho lão Vương thận là hắn tìm được, hai mươi vạn cho quả thận đó cũng là hắn chi, chẳng qua hai người bọn họ phải giúp hắc giữ bí mật chuyện này.
Có lẽ Tả Trạm Vũ thông qua “Nghiêm quản phố” tra được chuyện của lão Vương, chuyện này thật ra một chút cũng không kỳ quái.
Dù sao Lâm Hạo Sơ đã phát hiện, Tả Trạm Vũ luôn vô cùng tràn đầy hứng thú và nhiệt tình với chuyện của mình…
Hết chương 34.
Bonus bộ đồ của A Sâm (áo len cardigan kaki và quần)
(1) Gà rán
Gà rán: Thịt gà được cắt thành các miếng vừa ăn, ướp gia vị, tẩm bột rồi rán giòn. Sau đó, người bán sẽ rắc thêm chút muối, tiêu và húng quế rán giòn lên trên. Đây là món ăn khuya được nhiều người Đài Loan yêu thích.
(2) Thủy tiên bao (bánh bao áp chảo)
Bánh bao áp chảo: Lớp vỏ bánh vừa xốp mềm, vừa giòn tan kết hợp với nhân thịt đậm đà đẫm nước tạo ra một hương vị độc đáo, khiến du khách ăn mãi không chán. Bánh bao áp chảo của Đài Loan to hơn và được úp ngược khi cho vào chảo, khác với phiên bản Thượng Hải.
(3) Khoai môn
Tháng mười, thành phố H bắt đầu vào thu. Khí hậu đầu thu khá dễ chịu, không giống như ngày mùa hè khô nóng, cũng không lạnh giá như mùa đông, độ ấm vừa phải dường như có thể khiến cho những người có cuộc sống phiền muộn chỉ cần nhìn lên trên cũng có thể thấy bầu trời xanh thẳm cao vút.
Lâm Hạo Sơ chán đến chết nhìn con đường cách đó không xa, thấy bên kia vẫn không có ai đến liền nhịn không được liếc liếc mắt nhìn Tả Trạm Vũ bên cạnh, thăm dò hỏi: “Có đồng ý đến thực tập ở công ty nhà tôi không?”
“Không đồng ý.” Người nào đó trả lời không cần suy nghĩ.
Lâm Hạo Sơ: “…”
Kỳ thật Lâm Hạo Sơ đã sớm đoán được rằng Tả Trạm Vũ nhiều khả năng không hứng thú với công ty nhà mình.
Lâm thị đúng là một công ty nổi danh cả nước, nhưng network không phải ngành chủ lực, nói đến ngành này thì thành phố H vẫn còn một vài công ty nữa —— trong đó có TH.s vẫn luôn dẫn đầu trong việc đối đầu với Lâm thị. Cho nên lấy thực lực của Tả Trạm Vũ, Lâm thị tất nhiên không phải sự lựa chọn hàng đầu của hắn, ngay cả TH.s cũng chưa chắc đã phải.
Chỉ cần Tả Trạm Vũ đạt được thứ hạng cao trong cuộc thi điện tử thế giới năm sau, những công ty công nghệ hàng đầu thế giới cũng sẽ đưa ra lời mời với hắn, bởi vậy Lâm thị đại khái chỉ có thể xem như bước đầu chuẩn bị của hắn mà thôi.
Lâm Hạo Sơ có chút bất đắc dĩ nhưng vấn đề này cũng không khó giải quyết. Dù có thế nào đi nữa năm nào cũng có không ít sinh viên ở trường đại học H tranh nhau đến vỡ đầu để được vào làm thực tập trong công ty Lâm thị. Tiến vào Lâm thị chuẩn bị bước đầu cho tương lai của mình, chính là động cơ hàng đầu để Tả Trạm Vũ có thể tiếp cận hắn.
Chẳng qua hắn có chút tiếc nuối khi không thể cổ vũ Lâm Bác Hiên nghĩ rằng gã đoán được hết mọi chuyện của mình, không thể không trực tiếp tiến cử Tả Trạm Vũ với Lâm Bác Hiên, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì.
Tả Trạm Vũ ngồi một bên nhìn thấy hết buồn bực trong mắt Lâm Hạo Sơ, không nhịn được nhếch miệng lười biếng nói: “Nếu tôi đã theo cậu đi xem Lâm thị thì những chuyện sau đó tất nhiên cũng sẽ phối hợp, cậu nghĩ chỉ cần để tôi vào Lâm thị muốn là được luôn sao anh cậu còn chưa chắc sẽ đồng ý.”
Lâm Hạo Sơ thiếu chút nữa nhịn không được ném cho hắn ánh mắt xem thường, mặc dù biết rằng lúc nãy Tả Trạm Vũ từ chối cũng là vì hắn trêu chọc mình nhưng Lâm Hạo Sơ thừa nhận lời của Tả Trạm Vũ nói cũng rất có đạo lý.
Lâm Bác Hiên trời sinh tính tình đa nghi, Tả Trạm Vũ lại là bạn bè của hắn, Lâm Bác Hiên dĩ nhiên sẽ không yên tâm để Tả Trạm Vũ cứ như vậy vào công ty làm việc cho dù lúc này hắn có thể xem như là một tên ngu xuẩn không có gì uy hiếp và Tả Trạm Vũ vẫn chưa bước chân vào xã hội vẫn không có khả năng làm gián điệp thương mại.
Lâm Hạo Sơ cười cười không ngờ rằng Tả Trạm Vũ sẽ đồng ý giúp mình. Dù sao nếu Lâm Bác Hiên đáp ứng thì Tả Trạm Vũ vừa phải chăm sóc mẹ, lại phải đến trường rồi chuẩn bị cho cuộc thi năm sau lại phải bỏ thêm thời gian đến Lâm thị.
Thật ra lúc này hai người đang đứng đợi Trần Mộc Sâm, không biết vì sao Lâm Hạo Sơ cảm thấy hôm nay nhìn Tả Trạm Vũ càng thêm thuận mắt, theo bản năng hắn lại nhìn đồng hồ, cuối cùng cũng có một bóng người vội vã chạy ra từ khúc rẽ bên kia đường.
Khi Lâm Hạo Sơ nhìn thấy quần áo Trần Mộc Sâm mặc thì thiếu chút nữa nghĩ rằng mình nhận sai người, nếu không phải cái tên đang chạy đến kia vẫn khua khoắng tay chân chào hỏi như bị lắp mô tơ chạy điện hắn nhất định sẽ cảm thấy mình hoa mắt rồi.
Áo len kaki cardigan kiểu nam nhẹ nhàng, dưới chân mặc quần vải xanh, chân đi một đôi giày màu đen giản dị. Quần áo thời trang lại được phối hợp chính xác, khiến Trần Mộc Sâm trông như vừa lột xác.
Lâm Hạo Sơ nhìn Trần Mộc Sâm từ đầu đến chân nhịn không được trêu chọc hắn: “Có bạn gái đúng không? Sao tự nhiên mặc đẹp vậy.”
Có thể nói rằng Trần Mộc Sâm mặc bộ quần áo này chắc chắn là mua ở cửa hàng chính hãng, nhìn sơ qua cũng không rẻ.
Trần Mộc Sâm nghe vậy thì ngay lập tức đỏ mặt, chỉ nhỏ giọng nói: “Là mẹ tôi mua.”
Lâm Hạo Sơ hiểu rõ. Cửa hàng hoa quả của nhà Trần Mộc Sâm bây giờ mở trong thành phố, làm ăn buôn bán chắc chắn sẽ tốt hơn trước kia rất nhiều.
“Mắt dì chọn đồ khéo thật.” Lâm Hạo Sơ nói lời khen từ tận đáy lòng. Quần áo Trần Mộc Sâm mặc hôm nay không chỉ vô cùng tốt mà quan trọng là vô cùng hợp với hắn. Người chọn quần áo cho Trần Mộc Sâm chắc chắn phải là người vô cùng hiểu rõ về dáng người của hắn, chọn quần áo tôn lên toàn bộ ưu điểm dáng người của Trần Mộc Sâm.
Hôm nay ba người định đến phố bán đồ ăn cách trường học không xa, nghe nói ở đó mới có quán bán đồ ăn Đài Loan chính thống khai trương mấy hôm trước, với thời tiết này của thành phố H mà đi ăn cũng đủ thỏa mãn một phen.
Đây cũng chính là đề nghị của tên ngốc Trần Mộc Sâm, lúc đầu Lâm Hạo Sơ còn muốn lái xe đến nhưng Tả Trạm Vũ lại đề nghị bắt xe đi.
Sự thật chứng minh Tả Trạm Vũ đoán rất chuẩn. Phố bán đồ ăn ngon quả thật vô cùng đông đúc, đất trống ở xung quanh đều bị trưng dụng thành bãi gửi xe, ngay cả nửa chỗ để đỗ xe cũng không tìm được.
Có lẽ trước kia người thành phố H vẫn chưa có cơ hội nếm thử hương vị thức ăn của Đầi Loan cho nên đa số mọi người đều sẽ mang cả gia đình đến đây, cũng có không ít sinh viên ghé qua.
Các món ăn ngon của Đài Loan nổi tiếng cũng có lý do, ví dụ như gà rán (1), thủy tiên bao (bánh bao áp chảo) (2), khoai môn (3) thành phố H vốn có rất ít đồ ăn vặt nên những món ăn này càng thêm quốc sắc thiên hương hấp dẫn vô cùng, hơn nữa chủ cửa hàng còn mặc quần áo bán hàng rong giống như thiết kế ra là để dành riêng cho việc này rất mang đậm nét bản sắc của địa phương, vô cùng đặc sắc.
Lâm Hạo Sơ đi theo bọn Tả Trạm Vũ lẫn lộn vào trong dòng người, nhìn các món ăn vặt rực rỡ đủ màu sắc hắn có cảm giác muốn cắn mỗi món một lần.
Loại người giống như Lâm Hạo Sơ bình thường không phải ăn những món ăn cao cấp nấu nướng tỉ mỉ do đầu bếp gia đình làm thì chính là ra vào những nhà hàng cao cấp cùng với những cậu ấm nhà giàu, lúc này lại nhìn thấy những món ăn vặt không tốt cho sức khỏe nhưng lại vô cùng đẹp mắt liền cảm thấy mới mẻ lạ lẫm rất muốn thử.
Đi chơi lần này cả ba người cũng không định dẫn theo người nhà đi, dù sao cửa hàng bán đồ ăn vặt rất nhiều. Đa số đều là Trần Mộc Sâm dẫn Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đi chỗ này, lượn chỗ kia, nhưng mỗi khi tính tiền chuẩn bị rời đi Trần Mộc Sâm sẽ gói thêm một phần mang về nhìn qua là biết ngay mục đích của hắn giống như trước khi đi đã tính toán sẽ mua những gì.
Lần này Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ cũng không hỏi gì, Trần Mộc Sâm lại tự mở miệng giải thích: “Đây là mua về cho ba mẹ tôi ăn, bình thường bọn họ đều phải trông hàng không đi ra ngoài được.”
Trần Mộc Sâm không hề nói cho ai biết rằng lần đầu tiên hắn đến đây ăn chính là đi cùng người đó, hắn đã cùng người đó đến nơi này ăn một lần, mà những món ăn hắn mang về lúc này đều là nghe người đó nhắc qua một lần rồi ghi nhớ.
Vừa nghĩ tới việc không lâu sau có thể gặp được người kia tâm trạng của Trần Mộc Sâm không thể khống chế được mà cảm thấy hưng phấn và vui vẻ
Tả Trạm Vũ nhướn mày liếc mắt nhìn Trần Mộc Sâm, cuối cùng cũng không định vạch trần hắn, chỉ là có chút ngoài ý muốn khi tên ngốc kia nói dối càng ngày càng bình tĩnh, biện lý do cũng rất có trình độ không biết là có ai dạy hắn ở sau lưng không.
Những món ăn kia đều là những món dầu mỡ bình thường ba mẹ Trần không thể ăn, Trần Mộc Sâm chọn những món ăn này đều dựa trên khẩu vị của người trẻ tuối …
Tả Trạm Vũ không khỏi nghiêng đầu nhìn Lâm Hạo Sơ bên cạnh, lúc này Lâm Hạo Sơ đang vô cùng chăm chú ăn một xiên trứng chim nướng, có lẽ là trên trứng quét nhiều gia vị cay nên trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện hai má hồng hồng, trên chóp mũi cũng toát ra vài giọt mồ hôi, đôi môi mỏng ăn đến bóng mỡ tỏa sáng.
Lâm Hạo Sơ thật sự vô cùng hứng thú ăn uống đến không biết trời trăng gì, trong mắt hắn giống như chỉ còn có thức ăn trước mặt hoàn toàn không chú ý đến cuộc nói chuyện của hai tên kia và sự khác thường của Trần Mộc Sâm.
Khóe miệng không khống chế được mà mỉm cười, Tả Trạm Vũ nghĩ thầm rằng hôm nay mình thấy được một mặt trẻ con của Lâm Hạo Sơ như vậy cũng rất tốt.
Cuối cùng hắn sắc mặt khó đoán nhìn quét qua đôi môi lóe hồng nhuận sáng bóng của Lâm Hạo Sơ mấy lần, hai mắt dần tối lại…
Bọn họ ở phố mỹ thực khoảng một tiếng bởi vì Lâm Hạo Sơ lát nữa còn có việc cho nên lên tiếng chào hai người còn lại muốn về trước.
Hôm nay bác Vương quản gia trở về, với tính cách tiết kiệm của ông nhất định sẽ bắt xe bus về nhà. Lâm Hạo Sơ nghĩ ông tuổi cao sức yếu thân thể không khỏe nên dự định tự mình lái xe đi đón.
Đời trước cứ cách một khoảng thời gian ngắn bác Vương sẽ về nhà một lần nhưng lâu nhất cũng chỉ đi hai tuần rồi về, nhưng lần này ông đi gần một tháng mới về hiển nhiên bên kia đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Trần Mộc Sâm vẫn luôn có chút không yên giống như nhớ người yêu lúc này lại phục hồi tinh thần, hỏi Lâm Hạo Sơ: “Ông muốn đi đâu? Chúng ta còn chưa đi hết nửa phố.”
“Đi đón bác quản gia.” Lâm Hạo Sơ cũng không muốn giấu diếm Tả Trạm Vũ và Trần Mộc Sâm ăn ngay nói thật trả lời.
Tả Trạm Vũ nghe vậy hai mắt cụp xuống giống như có điều suy nghĩ. Vài giây sau hắn nói một câu vô cùng sâu xa: “Đối xử tốt với ông ấy cũng có lợi cho cậu, có thời cơ thì nên châm ngòi ly gián quan hệ bọn họ.”
Lâm Hạo Sơ ngẩn ra nhưng rất nhanh đã hiểu “bọn họ” trong miệng Tả Trạm Vũ là ám chỉ mẹ con Chu Văn Vận và Vương quản gia.
Hắn giống như bước ra từ trong mơ.
Thực ra hắn đối xử tốt với Vương quản gia đa phần là xuất phát từ suy nghĩ muốn cảm ơn và bồi thường cho ông, nhưng hắn cũng rất hy vọng ông Vương có thể trở thành người của mình giúp mình đối phó Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên.
Nửa tháng trước khi đưa Vương quản gia đến nhà ga, Lâm Hạo Sơ cho người điều tra ông liền biết được vài chuyện đáng sợ.
Không nghĩ tới ông Vương thoạt nhìn cần cù thật thà hàm hậu như vậy thế nhưng lúc tuổi còn trẻ cũng mắc rất nhiều sai lầm mà đàn ông hay mắc phải, ngoại tình cùng một cô gái trẻ hơn.
Sau này hai người vì sao chia tay Lâm Hạo Sơ không rõ lắm, chỉ biết là cô gái trẻ kia sinh cho ông một đứa con trai rồi bỏ đi, mà đứa con trai này khái chính là lợi thế mà Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên dùng để áp chế lão Vương.
Năm năm trước, người con trai này mắc bệnh suy thận vẫn luôn nằm viện để chữa bệnh, thường xuyên phải lọc máu nên lão Vương định kỳ đi xa chính là vì thăm nom con trai.
Về việc Tả Trạm Vũ ngay cả chuyện của ông quản gia cũng biết sơ sơ, Lâm Hạo Sơ đã không còn kinh ngạc như trước nữa. Dù sao hắn từng đi “Nghiêm quản phố” tìm Hứa Hựu Lễ đã phát hiện Tả Trạm Vũ có quan hệ bí mật với người ở đó, mà Lâm Hạo Sơ vì có thể giúp đỡ lão Vương không lâu trước đó cũng từng đến con phố kia.
Khi biết con trai lão Vương bị suy thận, Lâm Hạo Sơ đã thử tìm kiếm thận thích hợp cho người đó, chữa bệnh có thể dùng cách chính quy cũng có thể đi con đường khác, trung gian lần này là một người đàn ông chuyên đầu cơ trục lợi ở “Nghiêm quản phố”.
Có đôi khi đi bàng môn tà đạo lại cho kết quả tốt hơn, tóm lại người kia rất nhanh đã tìm được thận tương thích hơn nữa trải qua kiểm tra sàng lọc nên thận phù hợp hết mọi yêu cầu, hẳn đang chờ thân thể con trai lão Vương hồi phục là có thể cấy ghép.
Đương nhiên vì sợ bị Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên hoài nghi Lâm Hạo Sơ từ đầu đến cuối đều không ra mặt, người làm mọi việc chính là mẹ của con trai lão Vương – người phụ nữa năm đó ông ngoại tình lấy thân phận của bà ra mặt rất hợp tình lý cho nên Chu Văn Vận sẽ không suy nghĩ nhiều.
Nói đến người phụ nữ này Lâm Hạo Sơ không thể không phản cảm. Bà không chỉ không thể hiện sự biết ơn với Lâm Hạo Sơ khi hắn cứu giúp con trai mình mà còn muốn đào tiền của hắn. Giọng điệu lạnh lùng giống như bàn chuyện làm ăn thật giống như đứa con trai trên giường bệnh không có quan hệ gì với bà.
Lâm Hạo Sơ ngay từ đầu cũng không ngờ rằng lại có một người mẹ ích kỷ như vậy, chỉ có thể nói trên đời này kẻ ác không chỉ có mình Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên.
Đương nhiên Lâm Hạo Sơ cũng không muốn làm to chuyện, hắn để người phụ nữ kia lén lút nói cho lão Vương thận là hắn tìm được, hai mươi vạn cho quả thận đó cũng là hắn chi, chẳng qua hai người bọn họ phải giúp hắc giữ bí mật chuyện này.
Có lẽ Tả Trạm Vũ thông qua “Nghiêm quản phố” tra được chuyện của lão Vương, chuyện này thật ra một chút cũng không kỳ quái.
Dù sao Lâm Hạo Sơ đã phát hiện, Tả Trạm Vũ luôn vô cùng tràn đầy hứng thú và nhiệt tình với chuyện của mình…
Hết chương 34.
Bonus bộ đồ của A Sâm (áo len cardigan kaki và quần)
(1) Gà rán
Gà rán: Thịt gà được cắt thành các miếng vừa ăn, ướp gia vị, tẩm bột rồi rán giòn. Sau đó, người bán sẽ rắc thêm chút muối, tiêu và húng quế rán giòn lên trên. Đây là món ăn khuya được nhiều người Đài Loan yêu thích.
(2) Thủy tiên bao (bánh bao áp chảo)
Bánh bao áp chảo: Lớp vỏ bánh vừa xốp mềm, vừa giòn tan kết hợp với nhân thịt đậm đà đẫm nước tạo ra một hương vị độc đáo, khiến du khách ăn mãi không chán. Bánh bao áp chảo của Đài Loan to hơn và được úp ngược khi cho vào chảo, khác với phiên bản Thượng Hải.
(3) Khoai môn