Chương : 40
Vẻ mặt Lâm Hạo Sơ bỗng dưng tràn đầy khiếp sợ, trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ không thể nào giải thích ——
Lâm Bác Hiên thích đàn ông?!
“Kinh hỉ sao?” Tả Trạm Vũ câu môi hỏi.
Khóe miệng Lâm Hạo Sơ cũng nhịn không được mà giương lên. Hắn nghĩ thầm nếu như để Chu Văn Vận biết đứa con trai mà bà ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo thật ra là một người đồng tính luyến ái không biết bà ta có tức chết hay không? Đời trước không phải bà ta vẫn luôn tỏ ra đồng ý việc hắn điên cuồng si mê theo đuổi Trịnh Hải Dung đó sao? Không biết khi biết được đứa con trai bảo bối của mình cũng thích đàn ông bà ta sẽ cảm thấy như thế nào.
Đương nhiên Lâm Hạo Sơ vẫn luôn cảm thấy chuyện thích đàn ông chả có gì là không bình thường hết. Có lẽ vì trước đây hắn đã sống cùng cha ở nước ngoài mấy năm, tư tưởng phóng khoáng đã ăn nhập vào suy nghĩ của hắn. Nhưng Chu Văn Vận cũng chỉ là một người phụ nữ đã đứng tuổi bình thường, bà ta nghĩ như thế nào lại là chuyện khác.
A, hắn thật sự rất chờ mong xem sắp tới trong nhà sẽ loạn đến mức nào!
“Cậu hẳn là đã theo dõi Lâm Bác Hiên rất lâu đúng không?” Lâm Hạo Sơ nhìn Tả Trạm Vũ, cuối cùng vẫn không nén được câu hỏi.
Tin tức này đối với hắn mà nói thật sự rất có lợi. Tả Trạm Vũ nhất định đã tốn không ít công sức, dù sao Lâm Bác Hiên cũng che giấu rất kỹ nên đến tận bây giờ vẫn chưa từng có tin đồn về việc gã thích đàn ông. Mà ngay cả Chu Văn Vận vẫn luôn rất quan tâm gã cũng không phát hiện một chút manh mối nào.
“Không sao, tôi biết gã thích đàn ông từ lâu rồi.” Tả Trạm Vũ nói: “Lần đầu tiên Tại Thạch Quang Tĩnh đến tìm tôi, Lâm Bác Hiên cũng ở đó. Chỉ cần nhìn ánh mắt của anh ta tôi đã nhận ra.”
Ánh mắt của Tả Trạm Vũ rất tinh tường, có thể dễ dàng nhìn ra tâm tư của người khác. Đương nhiên Lâm Bác Hiên không hề có tình cảm yêu thích gì với Tả Trạm Vũ cả, ánh mắt gã nhìn Tả Trạm Vũ cũng giống như ánh mắt lóe sáng của trai thẳng khi nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp.
Lần đầu tiên Lâm Hạo Sơ nhìn thấy Tả Trạm Vũ, hắn cảm thấy thượng đế rất tùy hứng, tùy hứng thiên vị Tả Trạm Vũ. Cái tên Tả Trạm Vũ này có chỉ số EQ – chỉ số cảm xúc rất cao, cao đến vứt xa người phía sau mấy con phố. Diện mạo cũng có sức sát thương ảnh hưởng đến cả nam lẫn nữ.
Lâm Hạo Sơ nhìn lướt qua Tả Trạm Vũ, cũng không biết có phải lúc này hắn nhìn tên kia không vừa mắt hay không mà lại cảm thấy người này hiện tại có chút không thể yêu thương nổi. Hắn nhướn mi, cố ý đùa giỡn: “Vậy vừa hay, cậu có thể thử dùng mỹ nhân kế! Sau khi chuyện thành công thì cậu bỏ trốn luôn!” Hắn nói như đúng rồi.
Tả Trạm Vũ đột nhiên cười cười, nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ khó hiểu híp mắt, nhìn qua có vẻ tâm trạng đang rất tốt nhưng ánh mắt kia khiến Lâm Hạo Sơ không biết sao lại có cảm giác bị nhìn đến sợ hãi…
Mãi cho đến lúc hai người ăn xong cơm rồi rời đi, Lâm Hạo Sơ cũng vì ánh mắt bất thường của Tả Trạm Vũ mà trong lòng không yên …
Buổi tối Lâm Hạo Sơ theo thường lệ chuẩn bị lái xe đưa Tả Trạm Vũ về nhà. Nhà Tả Trạm Vũ ngược hướng với nhà hàng này, một đông một tây cách nhau quá xa, cho dù trên đường không bị tắc thì cũng mất đến một tiếng rưỡi mới về đến nhà.
Cũng không biết có phải vì chột dạ hay không mà Lâm Hạo Sơ cảm thấy không khí trong xe yên tĩnh đến có chút quỷ dị. Hắn chọn bừa một đĩa CD bật nhạc, ngay lập tức một khúc nhạc du dương êm ái vang lên trong xe, cuối cùng Lâm Hạo Sơ mới cảm thấy khá hơn một chút.
Lâm Hạo Sơ vẫn luôn lái xe theo chỉ dẫn trên màn hình trong xe, khi đến ngã tư hắn định rẽ thì Tả Trạm Vũ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Đừng đi đường này, đằng trước mấy trăm mét đang sửa đường. Đi đến đường đối diện tôi chỉ đường tiếp cho cậu sau.”
Tả Trạm Vũ nói xong giống như vô ý nhìn lướt qua bản đồ trên màn hình ô tô, thản nhiên nói: “Đi thẳng đi.”
“Ok.” Lâm Hạo Sơ không nghi ngờ hắn, lái xe qua chỗ đèn xanh đèn đỏ thẳng về phía trước.
Dọc theo đường đi Lâm Hạo Sơ vẫn luôn đi theo chỉ dẫn của Tả Trạm Vũ. Hắn phát hiện đi đường khác có vẻ xa hơn nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cái kim đồng hồ chỉ nhiên liệu ngày một thấp dần.
Cuối cùng khi xe đi qua một ngôi nhà phóng cách cổ xưa theo lời Tả Trạm Vũ thì dừng lại, có khởi động thế nào cũng không lên nữa.
Lâm Hạo Sơ không khỏi nhíu mày.
Bởi vì đi một vòng lớn lúc này cũng đã mười hai giờ, nhà Tả Trạm Vũ thật sự quá mức hẻo lánh, quanh đó cũng không có chỗ nào khác.
“Buổi tối ngủ lại nhà tôi đi.” Tả Trạm Vũ cởi dây an toàn rồi nói. (người ta tính cả rồi =))))))))).
Lâm Hạo Sơ giật mình, khi nhìn thấy Tả Trạm Vũ cái vẻ mặt như cười như không của tên nào đó đột nhiên hiểu ra, nổi trận lôi đình nói: “Cậu … đoạn đường lúc nãy thật ra không có sửa chữa gì hết đúng không?!”
Tả Trạm Vũ vẫn là cái vẻ mặt đương nhiên, nhưng lời nói ra có thể khiến Lâm Hạo Sơ tức chết: “Giờ mới biết hả?” ahihi~~~
Lâm Hạo Sơ trừng Tả Trạm Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khổ cho cậu phải tính toán chính xác như vậy. Trên đường bảo tôi đi vòng vèo, cậu không sợ lúc đó hết xăng hả, đến lúc đó cậu cũng đừng mong về nhà?”
Tả Trạm Vũ cười cười, lười biếng nói: “Nếu cả cái này còn tính sai thì tôi cũng không cần lăn lộn nữa.” Hắn hoàn toàn không thèm nhìn lửa giận của Lâm Hạo Sơ, tiếp tục không chút để ý nói: “Gần đây không có khách sạn, nhưng cậu có thể gọi điện cho người nhà tới đón.”
Lâm Hạo Sơ chỉ còn cảm thấy một ngụm máu nghẹn trong ngực, nghẹn đến nội thương.
Cái đồ xấu xa Tả Trạm Vũ này hiển nhiên cũng tính luôn cả chuyện hắn không muốn quấy rầy người khác lúc nửa đêm mới dám nói như vậy.
“Tôi bảo này, cậu sợ tôi sẽ □□ cậu sao?” Đôi mắt Tả Trạm Vũ đen thăm thẳm sâu kín nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, giọng điệu tràn đầy ẩn ý.
Lâm Hạo Sơ không rõ có phải Tả Trạm Vũ đang dùng phép khích tướng hay không nhưng cuối cùng hắn vẫn xuống xe hung hăng đóng sầm cửa xe rồi đi vào trong nhà.
Má nó, hắn không tin Tả Trạm Vũ có thể… rape được hắn!
Tả Trạm Vũ cười cười nhìn bóng dáng Lâm Hạo Sơ, hàng răng trắng toát phản chiếu ánh đèn đường nhìn qua có một loại cảm giác âm trầm khó hiểu…
Vì nhà Tả Trạm Vũ đã lâu không có người về nên thiếu mất sự ấm áp mà một gia đình bình thường nên có.
Ngôi nhà này đã rất cũ, cũng chỉ có buổi tối Tả Trạm Vũ sẽ trở về qua đêm mà thôi. Nhưng khó được chính là ngôi nhà này rất gọn gàng ngăn nắp, xem ra ngày nào Tả Trạm Vũ cũng dọn dẹp.
Lâm Hạo Sơ theo thói quen nhìn lướt qua bốn phía, lập tức chú ý đến bức tường đối diện trong phòng khách.
Đó là một bức tường được trang trí cẩn thận, trên tường sơn màu xanh dương nhạt. Trên mặt tường rất sáng tạo được đóng một giá gỗ, trên giá gỗ treo rất nhiều ảnh chụp mang màu sắc rực rỡ.
Bức tường này hoàn toàn khác biệt với những bức tường đơn điệu xung quanh, nó khiến người xem có một cảm giác ấm áp.
Lâm Hạo Sơ nhịn không được đến gần, lúc này hắn ngạc nhiên phát hiện trong những bức ảnh này Tả Trạm Vũ không xuất hiện nhiều, đa số là ảnh chụp một người đàn ông có khuôn mặt khá giống với Tả Trạm Vũ. Xem ra đây chính là Tả Chấn Phi, cha của Tả Trạm Vũ.
Trong những gia đình bình thường, ảnh chụp quá trình lớn lên của con cái chiếm đa số. Con cái sẽ hấp dẫn sự chú ý của cha mẹ, nhưng trong nhà Tả Trạm Vũ thì có vẻ ông cha kia được chú ý hơn, hay nên nói là ông ta hấp dẫn sự chú ý của người mẹ hơn.
Những ảnh chụp kia ngoại trừ tuổi thơ và thời thiếu niên còn có hình ảnh Tả Chấn Phi vẫn còn ngây ngô thời đại học, kéo dài đến tận bây giờ khi Tả Chấn Phi đã làm cha, nhưng ông ấy vẫn đẹp trai khiến người ngạt thở, mị lực phi phàm.
Lâm Hạo Sơ không kìm lòng được mà suy nghĩ mẹ Tả Trạm Vũ, Tô Duy có lẽ là rất yêu Tả Chấn Phi? Tình yêu này cho dù Tả Trạm Vũ có là đứa con ruột thịt cũng không bằng. Nếu như có một ví dụ, Tả Trạm Vũ và Tả Chấn Phi cùng rơi xuống sông, Tô Duy nhất định sẽ không chút do dự cứu Tả Chấn Phi trước.
Cũng khó trách lại có câu “từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo lại khó”. Tô Duy không hề do dự. Có thể đã từng có rất nhiều lúc Tô Duy hẳn là nhịn không được cầm camera chụp ảnh Tả Chấn Phi, sau đó cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn khung ảnh rồi treo lên tường. Có lẽ đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của bà?
Ngay khi Lâm Hạo Sơ thưởng thức ảnh chụp, Tả Trạm Vũ cầm theo hai bộ quần áo từ trong phòng đi ra. Hắn đi đến bên cạnh Lâm Hạo Sơ, mặt không đổi sắc nhìn lướt qua ảnh chụp trên tường, sau đó đưa đến trước mạt Lâm Hạo Sơ một bộ quần áo và một cái quần lót, nói: “Đều là đồ mới hết. Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?”
Lâm Hạo Sơ dừng một chút, cuối cùng nhận lấy quần áo Tả Trạm Vũ đưa, không nói được một lời mà đi vào phòng tắm.
Có lẽ vì đang ở nhà gười khác, lần này Lâm Hạo Sơ tắm rửa tương đối nhanh. Khi hắn đi ra, Tả Trạm Vũ đang ngồi trên ghế sa lông ngoài phòng khách xem xét một mạch điện.
Tả Trạm Vũ nghe thấy động tĩnh, lực chú ý bỗng dưng từ mạch bản chuyển lên trên người Lâm Hạo Sơ.
Quần áo hắn đưa Lâm Hạo Sơ đương nhiên là quần áo của hắn, nhưng vóc dáng hắn to hơn Lâm Hạo Sơ ít nhất một số. Lâm Hạo Sơ mặc quần áo có chút hơi rộng, tóc ướt sũng dán hết lên đầu, cả người nhìn qua có vẻ đáng yêu mà thường ngày không có.
Ánh mắt Tả Trạm Vũ đảo qua đảo lại nhìn từ đầu đến chân Lâm Hạo Sơ, cuối cùng dừng ở đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra ngoài của Lâm Hạo Sơ.
Tả Trạm Vũ vừa lòng nghĩ thật đúng là quốc sắc thiên hương …
Lâm Hạo Sơ không biết làm sao để đối diện với ánh mắt Tả Trạm Vũ … Nhưng ánh mắt hắn vẫn tỏ ra khá bình tĩnh, sắc mặt tuy rằng không tốt nhưng thần sắc coi như cũng ổn hỏi Tả Trạm Vũ: “Tôi ngủ ở phòng nào?”
Ánh mắt Tả Trạm Vũ cuối cùng cũng rời khỏi hai cái đùi xinh đẹp của Lâm Hạo Sơ, đồng thời cũng đứng lên khỏi sô pha. Hắn yên lặng nhìn Lâm Hạo Sơ, qua một hồi lâu mới không mặn không nhạt trả lời: “Nếu tôi đã đưa cậu về nhà, đương nhiên đã chuẩn bị tốt.”
___________________________________________________
Tiểu kịch trường:
Một ngày nào đó, nơi nào đó, ở trên… giường.
Tả Trạm Vũ: “Muốn để tôi đi câu dẫn Lâm Bác Hiên đúng không? Hả?!” Hung hăng đẩy thẳng lưng…
Lâm Hạo Sơ: “Không dám, tôi không dám, nhẹ một chút… a ư ~~~…”
Lâm Bác Hiên thích đàn ông?!
“Kinh hỉ sao?” Tả Trạm Vũ câu môi hỏi.
Khóe miệng Lâm Hạo Sơ cũng nhịn không được mà giương lên. Hắn nghĩ thầm nếu như để Chu Văn Vận biết đứa con trai mà bà ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo thật ra là một người đồng tính luyến ái không biết bà ta có tức chết hay không? Đời trước không phải bà ta vẫn luôn tỏ ra đồng ý việc hắn điên cuồng si mê theo đuổi Trịnh Hải Dung đó sao? Không biết khi biết được đứa con trai bảo bối của mình cũng thích đàn ông bà ta sẽ cảm thấy như thế nào.
Đương nhiên Lâm Hạo Sơ vẫn luôn cảm thấy chuyện thích đàn ông chả có gì là không bình thường hết. Có lẽ vì trước đây hắn đã sống cùng cha ở nước ngoài mấy năm, tư tưởng phóng khoáng đã ăn nhập vào suy nghĩ của hắn. Nhưng Chu Văn Vận cũng chỉ là một người phụ nữ đã đứng tuổi bình thường, bà ta nghĩ như thế nào lại là chuyện khác.
A, hắn thật sự rất chờ mong xem sắp tới trong nhà sẽ loạn đến mức nào!
“Cậu hẳn là đã theo dõi Lâm Bác Hiên rất lâu đúng không?” Lâm Hạo Sơ nhìn Tả Trạm Vũ, cuối cùng vẫn không nén được câu hỏi.
Tin tức này đối với hắn mà nói thật sự rất có lợi. Tả Trạm Vũ nhất định đã tốn không ít công sức, dù sao Lâm Bác Hiên cũng che giấu rất kỹ nên đến tận bây giờ vẫn chưa từng có tin đồn về việc gã thích đàn ông. Mà ngay cả Chu Văn Vận vẫn luôn rất quan tâm gã cũng không phát hiện một chút manh mối nào.
“Không sao, tôi biết gã thích đàn ông từ lâu rồi.” Tả Trạm Vũ nói: “Lần đầu tiên Tại Thạch Quang Tĩnh đến tìm tôi, Lâm Bác Hiên cũng ở đó. Chỉ cần nhìn ánh mắt của anh ta tôi đã nhận ra.”
Ánh mắt của Tả Trạm Vũ rất tinh tường, có thể dễ dàng nhìn ra tâm tư của người khác. Đương nhiên Lâm Bác Hiên không hề có tình cảm yêu thích gì với Tả Trạm Vũ cả, ánh mắt gã nhìn Tả Trạm Vũ cũng giống như ánh mắt lóe sáng của trai thẳng khi nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp.
Lần đầu tiên Lâm Hạo Sơ nhìn thấy Tả Trạm Vũ, hắn cảm thấy thượng đế rất tùy hứng, tùy hứng thiên vị Tả Trạm Vũ. Cái tên Tả Trạm Vũ này có chỉ số EQ – chỉ số cảm xúc rất cao, cao đến vứt xa người phía sau mấy con phố. Diện mạo cũng có sức sát thương ảnh hưởng đến cả nam lẫn nữ.
Lâm Hạo Sơ nhìn lướt qua Tả Trạm Vũ, cũng không biết có phải lúc này hắn nhìn tên kia không vừa mắt hay không mà lại cảm thấy người này hiện tại có chút không thể yêu thương nổi. Hắn nhướn mi, cố ý đùa giỡn: “Vậy vừa hay, cậu có thể thử dùng mỹ nhân kế! Sau khi chuyện thành công thì cậu bỏ trốn luôn!” Hắn nói như đúng rồi.
Tả Trạm Vũ đột nhiên cười cười, nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ khó hiểu híp mắt, nhìn qua có vẻ tâm trạng đang rất tốt nhưng ánh mắt kia khiến Lâm Hạo Sơ không biết sao lại có cảm giác bị nhìn đến sợ hãi…
Mãi cho đến lúc hai người ăn xong cơm rồi rời đi, Lâm Hạo Sơ cũng vì ánh mắt bất thường của Tả Trạm Vũ mà trong lòng không yên …
Buổi tối Lâm Hạo Sơ theo thường lệ chuẩn bị lái xe đưa Tả Trạm Vũ về nhà. Nhà Tả Trạm Vũ ngược hướng với nhà hàng này, một đông một tây cách nhau quá xa, cho dù trên đường không bị tắc thì cũng mất đến một tiếng rưỡi mới về đến nhà.
Cũng không biết có phải vì chột dạ hay không mà Lâm Hạo Sơ cảm thấy không khí trong xe yên tĩnh đến có chút quỷ dị. Hắn chọn bừa một đĩa CD bật nhạc, ngay lập tức một khúc nhạc du dương êm ái vang lên trong xe, cuối cùng Lâm Hạo Sơ mới cảm thấy khá hơn một chút.
Lâm Hạo Sơ vẫn luôn lái xe theo chỉ dẫn trên màn hình trong xe, khi đến ngã tư hắn định rẽ thì Tả Trạm Vũ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Đừng đi đường này, đằng trước mấy trăm mét đang sửa đường. Đi đến đường đối diện tôi chỉ đường tiếp cho cậu sau.”
Tả Trạm Vũ nói xong giống như vô ý nhìn lướt qua bản đồ trên màn hình ô tô, thản nhiên nói: “Đi thẳng đi.”
“Ok.” Lâm Hạo Sơ không nghi ngờ hắn, lái xe qua chỗ đèn xanh đèn đỏ thẳng về phía trước.
Dọc theo đường đi Lâm Hạo Sơ vẫn luôn đi theo chỉ dẫn của Tả Trạm Vũ. Hắn phát hiện đi đường khác có vẻ xa hơn nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cái kim đồng hồ chỉ nhiên liệu ngày một thấp dần.
Cuối cùng khi xe đi qua một ngôi nhà phóng cách cổ xưa theo lời Tả Trạm Vũ thì dừng lại, có khởi động thế nào cũng không lên nữa.
Lâm Hạo Sơ không khỏi nhíu mày.
Bởi vì đi một vòng lớn lúc này cũng đã mười hai giờ, nhà Tả Trạm Vũ thật sự quá mức hẻo lánh, quanh đó cũng không có chỗ nào khác.
“Buổi tối ngủ lại nhà tôi đi.” Tả Trạm Vũ cởi dây an toàn rồi nói. (người ta tính cả rồi =))))))))).
Lâm Hạo Sơ giật mình, khi nhìn thấy Tả Trạm Vũ cái vẻ mặt như cười như không của tên nào đó đột nhiên hiểu ra, nổi trận lôi đình nói: “Cậu … đoạn đường lúc nãy thật ra không có sửa chữa gì hết đúng không?!”
Tả Trạm Vũ vẫn là cái vẻ mặt đương nhiên, nhưng lời nói ra có thể khiến Lâm Hạo Sơ tức chết: “Giờ mới biết hả?” ahihi~~~
Lâm Hạo Sơ trừng Tả Trạm Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khổ cho cậu phải tính toán chính xác như vậy. Trên đường bảo tôi đi vòng vèo, cậu không sợ lúc đó hết xăng hả, đến lúc đó cậu cũng đừng mong về nhà?”
Tả Trạm Vũ cười cười, lười biếng nói: “Nếu cả cái này còn tính sai thì tôi cũng không cần lăn lộn nữa.” Hắn hoàn toàn không thèm nhìn lửa giận của Lâm Hạo Sơ, tiếp tục không chút để ý nói: “Gần đây không có khách sạn, nhưng cậu có thể gọi điện cho người nhà tới đón.”
Lâm Hạo Sơ chỉ còn cảm thấy một ngụm máu nghẹn trong ngực, nghẹn đến nội thương.
Cái đồ xấu xa Tả Trạm Vũ này hiển nhiên cũng tính luôn cả chuyện hắn không muốn quấy rầy người khác lúc nửa đêm mới dám nói như vậy.
“Tôi bảo này, cậu sợ tôi sẽ □□ cậu sao?” Đôi mắt Tả Trạm Vũ đen thăm thẳm sâu kín nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, giọng điệu tràn đầy ẩn ý.
Lâm Hạo Sơ không rõ có phải Tả Trạm Vũ đang dùng phép khích tướng hay không nhưng cuối cùng hắn vẫn xuống xe hung hăng đóng sầm cửa xe rồi đi vào trong nhà.
Má nó, hắn không tin Tả Trạm Vũ có thể… rape được hắn!
Tả Trạm Vũ cười cười nhìn bóng dáng Lâm Hạo Sơ, hàng răng trắng toát phản chiếu ánh đèn đường nhìn qua có một loại cảm giác âm trầm khó hiểu…
Vì nhà Tả Trạm Vũ đã lâu không có người về nên thiếu mất sự ấm áp mà một gia đình bình thường nên có.
Ngôi nhà này đã rất cũ, cũng chỉ có buổi tối Tả Trạm Vũ sẽ trở về qua đêm mà thôi. Nhưng khó được chính là ngôi nhà này rất gọn gàng ngăn nắp, xem ra ngày nào Tả Trạm Vũ cũng dọn dẹp.
Lâm Hạo Sơ theo thói quen nhìn lướt qua bốn phía, lập tức chú ý đến bức tường đối diện trong phòng khách.
Đó là một bức tường được trang trí cẩn thận, trên tường sơn màu xanh dương nhạt. Trên mặt tường rất sáng tạo được đóng một giá gỗ, trên giá gỗ treo rất nhiều ảnh chụp mang màu sắc rực rỡ.
Bức tường này hoàn toàn khác biệt với những bức tường đơn điệu xung quanh, nó khiến người xem có một cảm giác ấm áp.
Lâm Hạo Sơ nhịn không được đến gần, lúc này hắn ngạc nhiên phát hiện trong những bức ảnh này Tả Trạm Vũ không xuất hiện nhiều, đa số là ảnh chụp một người đàn ông có khuôn mặt khá giống với Tả Trạm Vũ. Xem ra đây chính là Tả Chấn Phi, cha của Tả Trạm Vũ.
Trong những gia đình bình thường, ảnh chụp quá trình lớn lên của con cái chiếm đa số. Con cái sẽ hấp dẫn sự chú ý của cha mẹ, nhưng trong nhà Tả Trạm Vũ thì có vẻ ông cha kia được chú ý hơn, hay nên nói là ông ta hấp dẫn sự chú ý của người mẹ hơn.
Những ảnh chụp kia ngoại trừ tuổi thơ và thời thiếu niên còn có hình ảnh Tả Chấn Phi vẫn còn ngây ngô thời đại học, kéo dài đến tận bây giờ khi Tả Chấn Phi đã làm cha, nhưng ông ấy vẫn đẹp trai khiến người ngạt thở, mị lực phi phàm.
Lâm Hạo Sơ không kìm lòng được mà suy nghĩ mẹ Tả Trạm Vũ, Tô Duy có lẽ là rất yêu Tả Chấn Phi? Tình yêu này cho dù Tả Trạm Vũ có là đứa con ruột thịt cũng không bằng. Nếu như có một ví dụ, Tả Trạm Vũ và Tả Chấn Phi cùng rơi xuống sông, Tô Duy nhất định sẽ không chút do dự cứu Tả Chấn Phi trước.
Cũng khó trách lại có câu “từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo lại khó”. Tô Duy không hề do dự. Có thể đã từng có rất nhiều lúc Tô Duy hẳn là nhịn không được cầm camera chụp ảnh Tả Chấn Phi, sau đó cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn khung ảnh rồi treo lên tường. Có lẽ đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của bà?
Ngay khi Lâm Hạo Sơ thưởng thức ảnh chụp, Tả Trạm Vũ cầm theo hai bộ quần áo từ trong phòng đi ra. Hắn đi đến bên cạnh Lâm Hạo Sơ, mặt không đổi sắc nhìn lướt qua ảnh chụp trên tường, sau đó đưa đến trước mạt Lâm Hạo Sơ một bộ quần áo và một cái quần lót, nói: “Đều là đồ mới hết. Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?”
Lâm Hạo Sơ dừng một chút, cuối cùng nhận lấy quần áo Tả Trạm Vũ đưa, không nói được một lời mà đi vào phòng tắm.
Có lẽ vì đang ở nhà gười khác, lần này Lâm Hạo Sơ tắm rửa tương đối nhanh. Khi hắn đi ra, Tả Trạm Vũ đang ngồi trên ghế sa lông ngoài phòng khách xem xét một mạch điện.
Tả Trạm Vũ nghe thấy động tĩnh, lực chú ý bỗng dưng từ mạch bản chuyển lên trên người Lâm Hạo Sơ.
Quần áo hắn đưa Lâm Hạo Sơ đương nhiên là quần áo của hắn, nhưng vóc dáng hắn to hơn Lâm Hạo Sơ ít nhất một số. Lâm Hạo Sơ mặc quần áo có chút hơi rộng, tóc ướt sũng dán hết lên đầu, cả người nhìn qua có vẻ đáng yêu mà thường ngày không có.
Ánh mắt Tả Trạm Vũ đảo qua đảo lại nhìn từ đầu đến chân Lâm Hạo Sơ, cuối cùng dừng ở đôi chân thon dài thẳng tắp lộ ra ngoài của Lâm Hạo Sơ.
Tả Trạm Vũ vừa lòng nghĩ thật đúng là quốc sắc thiên hương …
Lâm Hạo Sơ không biết làm sao để đối diện với ánh mắt Tả Trạm Vũ … Nhưng ánh mắt hắn vẫn tỏ ra khá bình tĩnh, sắc mặt tuy rằng không tốt nhưng thần sắc coi như cũng ổn hỏi Tả Trạm Vũ: “Tôi ngủ ở phòng nào?”
Ánh mắt Tả Trạm Vũ cuối cùng cũng rời khỏi hai cái đùi xinh đẹp của Lâm Hạo Sơ, đồng thời cũng đứng lên khỏi sô pha. Hắn yên lặng nhìn Lâm Hạo Sơ, qua một hồi lâu mới không mặn không nhạt trả lời: “Nếu tôi đã đưa cậu về nhà, đương nhiên đã chuẩn bị tốt.”
___________________________________________________
Tiểu kịch trường:
Một ngày nào đó, nơi nào đó, ở trên… giường.
Tả Trạm Vũ: “Muốn để tôi đi câu dẫn Lâm Bác Hiên đúng không? Hả?!” Hung hăng đẩy thẳng lưng…
Lâm Hạo Sơ: “Không dám, tôi không dám, nhẹ một chút… a ư ~~~…”