Chương : 46
Kiều Dực vẫn duy trì tư thế bị đánh một lúc lâu mới chống bàn chậm rãi đứng dậy, gã tùy tay quệt đi vết máu trên khóe miệng, nơi đó đã sưng vù, hôm trước đánh nhau với Trương Túc Vũ lưu lại miệng vết thương còn chưa xử lý, mặt mày đủ màu.
Ha ha—— gã nhếch khóe miệng cười nhạt một tiếng khó hiểu, như thể trào phúng, đoạn cúi người nhặt nhạnh từng thứ từng thứ một, giống như dọn dẹp gia cụ thường ngày, đặt lên bàn, sau đó xếp lại ngay ngắn, thậm chí ngay cả mấy trang giấy cũng được ép phẳng phiu, không quăn góc lấy một tờ.
Xong xuôi gã mới đưa mắt nhìn Tống Bạch.
Cậu dựa vào tường, tóc tai quần áo rất hỗn loạn, mà vết thâm tím trên cổ rõ đến đáng sợ, tôn lên sắc da trắng bệch không chút huyết sắc, đơn bạc như là Lục Bình trong màn mưa gió, thổi một cái là trôi đi mất.
Bước từ từ lại gần, tay gã dịu dàng dị thường, mới vừa giơ lên, thì thấy Tống Bạch nghiêng đầu tránh, tay Kiều Dực cứng đờ, miệng đắng chát, giọng ram ráp: “Đau… Đau không?”
“Anh cảm thấy tiếp tục diễn thú vị lắm sao?”
“Tôi đi lấy thuốc cho em…” Kiều Dực chợt xoay người, giống như trốn chạy, nhưng còn chưa kịp đã nghe thấy giọng nói bị biến đổi của Tống Bạch khiến người khác đau xót: “Mọi chuyện đều do tôi làm.”
“Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Bọn họ nói đều là sự thật, Kiều Dực.” Tống Bạch khẽ cười khỉnh một tiếng, chợt nghe thấy Kiều Dực hét lên: “Đừng nói nữa.”
Gã đứng thẳng tắp, đưa lưng về phía Tống Bạch, hai tay nắm thật chặt, mu bàn tay vện gân xanh.
“Tôi không muốn giả bộ thêm nữa.” Tống Bạch tiếp tục nói.
“Đừng nói nữa…”
“Anh có biết trong khoảng thời gian này tôi có bao ghê tởm không, nhìn anh, giả mù sa mưa ỷ lại anh, khiến tôi cảm thấy khó chịu.”
“Đừng nói nữa mà… xin em…” Kiều Dực nghẹn ngào, dường như gã đang kiềm nén gì đó, bóng dáng vô vàn thê lương, ép giọng cực thấp: “Xin em… đừng nói nữa…”
“Thực ra tôi không mất trí nhớ…”
“Tôi mẹ nó bảo em đừng nói nữa em có nghe không!” Kiều Dực đột nhiên thét lên chói tai, cả người lao tới, hai tay bóp cổ Tống Bạch, còn dữ tợn hơn Trần Chí nhiều, ánh mắt gã như thể sắp nhỏ máu, loại ánh mắt mang sợ hãi cùng đau thương tột độ nhìn Tống Bạch, “Em không ngoan một chút được à? Con mẹ nó em ngoan ngoãn tiếp tục giả vờ cho ông đây không tốt à! Em muốn tôi chết tôi sẽ không nói một lời, nhưng em hãy tiếp tục giả vờ cho ông đây, chỉ cần tôi còn chưa chết, em hãy cứ giả vờ đi! Cho dù là giả cũng không sao hết…”
Tống Bạch dồn sức kho khan một trận, lại bị Kiều Dực siết chặt cổ, cả người run rẩy kịch liệt, Kiều Dực chợt nhận ra, vội buông tay, Tống Bạch khụy xuống, Kiều Dực đưa tay ôm lấy cậu, siết chặt cậu vào ngực, vừa ôm vừa kéo cậu lên cái giường bên cạnh.
Ban đầu Tống Bạch còn không phản ứng, đến khi thấy vẻ mặt gã, bỗng giãy giụa, cậu kêu lên một tiếng, nghe rất lạ thường, như tiếng mèo con.
Tống Bạch mặc bộ quần áo thường ngày màu trắng, chiếc áo len hở cổ, thắt một sợi dây, bộ quần áo này là do Kiều Dực chọn, lúc ấy không biết gã nghĩ gì, nhưng hiện tại lại thuận tiện cho gã, chỉ cần kéo sợi dây xuống, áo đã tuột ra luôn, bất lực Tống Bạch dùng cả tay lẫn chân đấm đá loạn xạ, Kiều Dực đè lên người cậu, hai ba cái đã lột áo cậu ra, cúi người xuống, một tay kéo hai tay cậu lên đỉnh đầu, cắn một ngụm vào bờ vai cậu, mạnh đến mức chảy máu, vị tanh ngọt kia lan rộng trong miệng, nhưng Kiều Dực vẫn chẳng hài lòng, như thể phải cắn đứt thịt cậu.
Tống Bạch đau đến mức cong cả chân lên, cậu cắn môi, lại bởi cổ họng bị thương mà phát ra những tiếng the thé nho nhỏ, cái vẻ quơ quào loạn xạ hệt mèo con giơ đuôi muốn được gãi ngứa.
Cuối cùng, Kiều Dực nhả miệng, gã liếm liếm khóe miệng, hơn nữa với cặp mắt đỏ ngầu, cực giống ma cà rồng trên phim, nhe răng nanh, ánh mắt chìm xuống, đột nhiên vươn ngón trỏ đè lên miệng vết thương trên vai Tống Bạch, bị ấn bất thình lình, Tống Bạch kêu đau một tiếng, tay Kiều Dực dính máu tươi, vẽ nguệch ngoạc từng chút một lên môi cậu, dáng vẻ thực chuyên tâm tỉ mẩn kia giống như đang vẽ một bức tranh có một không hai, cho đến khi cánh môi hàng năm không chút huyết sắc của Tống Bạch biến thành màu đỏ tươi quỷ dị, gã mới vừa lòng dừng tay, gã mê mẩn, như thể đang ngắm nhìn tác phẩm hoàn mỹ nhất của mình.
“A Bạch… Em có biết giờ em hấp dẫn thế nào không?” Kiều Dực quái dị cười khặc khặc, gã cúi đầu hôn lên thái dương cậu, như phát điên mà nói: “Giờ tôi chỉ muốn làm em thôi, em bảo, có được không.”
Khi gã dùng cái giọng điệu cực độ mềm mỏng nhẹ nhàng thậm chí là lễ phép để nói ra những lời này, Tống Bạch siết tay thật chặt, cậu rút hết hơi sức mới phun được hai chữ: “Anh, dám!”
“Em cảm thấy tôi dám hay không?” Kiều Dực bỗng bật cười, mặt mày dịu dàng quá đỗi, đưa tay chậm rãi đi xuống, “Chúng ta cùng một chỗ lâu lắm rồi, sao em còn hỏi khờ thế?”
Đau đớn khiến Tống Bạch không còn bao nhiêu hơi sức để ý đến lời Kiều Dực nói. Cả đêm qua, Trần Chí không ngủ, Kiều Dực không ngủ, Tống Bạch… cũng không ngủ, cậu gần như tuyệt vọng nhìn Kiều Dực, nhìn gã lột quần mình xuống, gần như si mê hôn môi, gã ôm Tống Bạch, điên cuồng nghĩ, người này là của mình, vĩnh viễn, là của mình…
Vừa hôn môi cậu, vừa vươn tay chạm vào thân dưới cậu, nhẹ nhàng quấn quanh khí quan dịu ngoan kia, Tống Bạch khẽ than một tiếng trầm nặng, thân thể vặn vẹo hai cái, lại bị Kiều Dực đè chặt, gã dùng đầu gối tách chân Tống Bạch ra, cậu đưa tay phản kháng lại bị gã vặn về phía sau, quần áo bị lột bỏ ném qua một bên, hai ba cái đã thấy tay cậu bị cột vào đầu giường.
Tống Bạch cắn môi, như muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra tiếng luồng hơi chứ thực chất chẳng nói được lời nào, Kiều Dực cúi đầu liếm từ xương quai xanh liếm xuống bụng cậu, giống như ngứa ngáy mà liếm mút bụng cậu, Tống Bạch nhịn không được co rụt chân lại, Kiều Dực thuận tay nâng nó lên, đặt hai chân lên bả vai mình, gã vùi đầu tận lực phục vụ, ra sức hôn môi Tống Bạch, tiếng liếm láp không dứt bên tai, tay Kiều Dực khéo léo xoa hai túi thịt Tống Bạch, rồi sau đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, hôn lên cái nơi khẽ hấp hé như con thú nhỏ, Tống Bạch rùng mình, Kiều Dực dừng lại.
“Em có muốn hay không?” Gã ngẩng đầu hỏi.
Hai má Tống Bạch ửng đỏ, cùng đôi môi vừa mới hồng nhuận, tôn lên cơ thể trắng bệch, tựa như đóa hoa Mạn Châu Sa chết choc, đẹp đến mức chết người.
Hai mắt Kiều Dực tối lại, chỉ cảm thấy cả người kích động đến đáng sợ, máu như thể bị đun lên, một tia vọt lên tận não, phần còn lại nhằm thẳng về phía nửa thân dưới, nơi đó thoáng chốc đã sưng đến phát đau.
Gã cúi đầu, mở miệng hút mạnh một hơi nơi ấy của Tống Bạch, nghe cậu khẽ ngâm một tiếng gãi cả lòng ngứa ngáy, cả người run rẩy, thân thể cong lên theo bản năng, hai chân kẹp chặt, dấn vào miệng Kiều Dực càng thêm sâu.
Nhận thấy độ hưng phấn tăng lên, Kiều Dực càng thêm tò mò, hai tay gã bóp lấy cánh mông mượt mà của Tống Bạch, ngón giữa chậm rãi lần mò tới cái nơi tư mật kia, như có như không ấn lối vào ấy, tựa như muốn đi vào, lại cứ quẩn quanh bên mép ngoài.
Khóe mắt Tống Bạch gỉ nước mắt, cậu cắn răng, kêu ư a hai tiếng, lại bị tiếng liếm mút từ miệng Kiều Dực che lấp, dường như gã chưa từng vội vã lấy lòng Tống Bạch như thế, cảm giác Tống Bạch sắp đến cao trào, gã bỗng đẩy sâu vào cổ họng, hai má hóp chặt, động tác hút mạnh khiến Tống Bạch lập tức buông vũ khí đầu hàng, run rẩy bắn ra.
Kiều Dực nhả ra thứ kia, tức tốc cởi quần áo, lấy luôn dịch thể Tống Bạch vừa bắn, tùy tiện quyệt hai cái, rồi chạm vào cửa sau cậu, đưa đẩy đôi cái, nghe Tống Bạch đè nén rên rỉ, Kiều Dực nhíu mày, như giỗ dành con nít khẽ nói: “Thả lỏng nào…”
Tống Bạch khép chặt chân, Kiều Dực có chút bất mãn, bỗng tách hai bắp đùi cậu ra, buộc chúng gập lại, “Ông đây hầu hạ em thích đến thế, mẹ nó còn không cho ông vào?!”
Trán Tống Bạch thẫm mồ hôi, mỗi lần làm tình, Kiều Dực mà không thỏa mãn thì tính tình sẽ trở nên đặc biệt hung bạo, sự kiên nhẫn của gã cực kỳ kém, mất một lúc không có cách nào đi vào sẽ phát hỏa, mặc cho Tống Bạch đau hay không, dứt khoát đâm mạnh ngón tay vào, tùy tiện ra vào hai cái, đã đem cái thứ đã sớm sưng đến mức nổi gân xanh đặt vào dưới thân Tống Bạch.
Gã cắn răng chậm rãi nhét vào cơ thể Tống Bạch, nhưng tiền diễn quá ít, hơn nữa đã lâu không làm tình, Tống Bạch không thể nào tiếp nhận sự hiện hữu của hắn, chỉ mới tiến vào thôi, Kiều Dực đã bị cái vách thịt nhỏ hẹp kia đè ép phát đau, mà Tống Bạch cũng bởi dị vật xâm nhập, đau đến mức mặt mày nhăn nhíu lại thành một cục, thậm chí môi cũng bị cậu cắn chảy máu.
Thế nhưng Kiều Dực không có ý định dừng lại, gã đổ đầy mồ hôi lạnh, như tự ngược, gã nắm lấy thắt lưng Tống Bạch, ép buộc cậu tiếp tục, từng chút từng chút xé gió mà vào, đau đớn khiến hai người quên đi hết thảy, dường như toàn bộ cảm quan đều tập trung ở huyệt sau, cái loại xé rách này rất đau đớn, mỗi lần tiến vào chia ra từng li từng tí một, như thể đạt được sự tiến bộ rất lớn, trình độ nhẫn nại của Kiều Dực hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của Tống Bạch.
Khi gã hoàn toàn tiến vào, hai người nhịn không được thở phào một hơi, Tống Bạch bất động nằm trên giường, không dám cục cựa dù chỉ một cái, bởi vì chỉ cần khẽ động, cơn đau phía sau sẽ truyền tới như bị phóng đại bội phần, cậu cắn răng, thấy Kiều Dực đột nhiên bắt lấy hai khỏa thù du trước ngực cậu, suồng sã hôn xuống ***g ngực cậu, tiếng động *** đãng mà tình sắc, gã gặm cắn xương quai xanh Tống Bạch, hạ thể cũng đẩy một cái, lần này khiến Tống Bạch chân chính kêu lên bén nhọn.
Tiếng động biến hóa không ngừng vang vọng trong căn phòng, Tiểu Bảo im lặng ngồi trên bậu cửa nhìn hai người giao điệp trên giường, meo một tiếng, sau đó nhảy một cái, bám vào cái cây lớn ngoài phòng, cơn gió thổi bức mành lam nhạt bay bay, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, còn bên trong là bóng tối vô tận đón chờ Tống Bạch.
Khuôn mặt Kiều Dực cực kì mâu thuẫn, vừa vui sướng giống như chiếm được thứ tốt đẹp nhất trần đời, vừa đau khổ khi mất đi thứ quý giá nhất, nắm lấy thắt lưng Tống Bạch, thử động một cái, mồ hôi nhỏ xuống người Tống Bạch, cậu há to miệng, như muốn nói câu gì, Kiều Dực không nghe thấy, cúi đầu, hôn hôn khóe miệng cậu, xen lẫn vị máu khiến tim gã thắt chặt lại, gã đè giọng thật chặt: “Em nói gì thế?”
“Anh…” Hai mắt vô thần, cậu máy móc lặp đi lặp lại, tiếng nói biến dạng, Kiều Dực vẫn chẳng nghe được, gã ôm lấy Tống Bạch, hai người dán chặt một chỗ, gã dịu dàng lau mồ hôi trên trán cậu, “Em nói gì đó… A Bạch?”
“…” Tống Bạch chớp mắt, nói từng câu từng chứ nói: “Anh… Sẽ, hối hận.”
Kiều Dực khựng lại, gã ôm lấy đầu Tống Bạch, siết chặt cậu vào ***g ngực mình, nghe từng tiếng từng tiếng tim đập mạnh mẽ, giọng Kiều Dực trầm mê mà kiên định: “Tôi không hối hận, đời này… Không bao giờ hối hận.”
Tôi yêu em biết chừng nào, yêu đến ngay cả sinh mệnh cũng có thể trao trọn cho em, chỉ cần em nguyện ý, em có thể giết tôi ngay lập tức, nhưng chỉ cần tôi còn chưa chết, sao tôi có thể từ bỏ mà buông tay cho được, tôi không ngừng thuyết phục chính mình, tôi không nên khiến em khó chịu, em thống khổ, tôi cũng thống khổ, em khó chịu, tôi cũng chẳng sống yên, nếu không nhìn thấy em, tôi không sống nổi, tôi phải làm gì đây? Sao tôi buông tay cho đặng? Vậy nên hãy giết tôi đi, chỉ có như vậy, em mới thực sự tự do.
Một giọt lệ từ khóe mắt Tống Bạch nhỏ xuống, chạm vào người Kiều Dực, nóng như lửa tựa như có thể thiêu rụi một người. Khi chiếc điện thoại của gã ở bên vang lên, một giọng nam hết sức đặc sắc hàm chứa từ tính gợi cảm mà thâm tình không ngừng hát: Baby, tell me how can I tell you, That I love you more than life..
A Bạch, tôi yêu em, hơn cả mạng sống của chính mình.
Kiều Dực dồn sức thúc lên, lại chậm rãi rút ra, tiếp tục đẩy vào rồi rút ra, mang theo chút máu, từ nơi mập hợp dần chảy xuôi xuống, đọng lại trên tấm ga giường màu trắng, không biết do máu hay niêm dịch làm trơn, dần dà càng thông thuận, động tác Kiều Dực càng lúc càng nhanh, theo mỗi một lần gã va chạm, tiếng đưa đẩy quanh quẩn bên tai, thân dưới nóng rực, đúng lúc này, Tống Bạch khóc, khóc nức nở, lần đầu tiên Kiều Dực chứng kiến Tống Bạch khóc thương đến vậy, không kiêng nể gì, như thể đã đến cực hạn, cậu bắt lấy tay Kiều Dực, móng tay bấm thật sâu vào da thịt gã, giống đứa bé gào khóc, thanh âm khàn khàn vang vọng bên trong gian phòng, làm tim Kiều Dực đau nhói.
Gã hôn lên khóe mắt Tống Bạch, liếm từng giọt nước mắt mặn chát của cậu, ôm lấy mặt cậu, thở dài: “Tôi phải làm sao đây? A Bạch, tôi yêu em đến vậy.”
Tống Bạch đáp lại cắn vào cổ Kiều Dực, tựa như vừa rồi gã cắn cậu, hệt như muốn cắn đứt một miếng thịt, nói gì cũng không chịu nhả ra, Kiều Dực cau mày, cổ họng lại không phát ra một tiếng, mặc cho cậu nổi điên quấy phá.
Kiều Dực nằm mơ cũng chưa từng nghĩ cậu sẽ ầm ĩ như vậy, lúc nào cậu cũng an tĩnh, trời có sập cậu cũng chẳng mảy may thay đổi sắc mặt, âm thầm chống đỡ, nhưng chớp mắt nghĩ đến có một ngày, cậu như một đứa bé, ôm lấy mình, gào khóc mà trút lòng.
Kiều Dực mềm cả lòng, như ôm con nít dịu dàng ôm lấy cậu, gã muốn dỗ dành cậu, nhưng chẳng thể nói thành lời, chỉ đành im lặng, vuốt lưng cậu từng cái từng cái một.
Tống Bạch khóc thật lâu, cho đến khi mệt lả rồi, mới ghé vào vai Kiều Dực say ngủ, Kiều Dực chẳng dám động đậy, cứ như vậy ôm cậu, vùi mặt trong mái tóc, khóe mắt ướt át ấy.
Cậu nhớ không nổi đã bao lần, cậu cứ khu khư giữ những chuyện phiền não trong lòng, hết lần này đến lần khác muốn chứng minh sự hiện hữu của chúng, Tống Bạch mê man rồi bị giày vò mà tỉnh, sau đó tiếp tục kiệt quệ nằm im trên giường không nhúc nhích, cho đến đêm khuya, cậu bị vòng tay Kiều Dực siết đến thở không nổi, mới động đậy hai cái, trong bóng đêm cặp mắt Kiều Dực phát sáng lạ thường, chiếc di động đặt ở đầu giường bởi vì cạn pin mà phát ra âm báo tắt nguồn, ngọn đèn màu lam leo lét hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của Tống Bạch.
Cậu há miệng, cuối cùng vẫn chỉ yếu ớt mơ hồ nói: “Anh từng nói… thả tôi đi.”
Kiều Dực thắt chặt tay, chôn mặt vào cổ Tống Bạch, chơi xấu nói: “Tôi đã từng nghĩ, khi ấy, em xảy ra chuyện.” Gã cọ cọ hai cái, giọng nói có chút khó chịu, “Là bởi vì tôi.”
Nếu không phải tại gã, Tống Bạch sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm đó, dù cho cuối cùng Kiều Dực liều mạng cứu cậu trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhưng nếu còn tiếp diễn thì sao? Chẳng lẽ Kiều Dực gã lần nào cũng có thể kịp thời như vậy ư?
Lần đầu tiên Kiều Dực cảm thấy dằn vặt đối với những chuyện thiếu đạo đức mà mình đã làm, tay gã nắm thật chặt, dường như phải nhồi nhét Tống Bạch vào cơ thể mình, gã nói: “Tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm nữa, tôi sẽ không… thế nên em không thể đi, tôi từng nghĩ để em rời đi, nhưng A Bạch à, lần này em khiến chuyện tình ầm ĩ hơi lớn rồi, tôi rất giận, cho nên tôi muốn trừng phạt em, phạt em… tiếp tục ở bên cạnh tôi được không? Như vậy em mới có thêm cơ hội giết tôi, đúng chứ? Thực ra em không cần nhọc lòng vậy đâu, chỉ cần một đao, đâm vào đây.”
Gã cầm lấy tay Tống Bạch, để tay cậu xoa nhẹ lên vị trí trái tim của chính mình, lẩm bẩm nói: “Nơi này, một đao đâm xuống, tôi sẽ chết. Nhưng tôi biết em sẽ không làm như vậy, bởi vì em luyến tiếc.”
Câu luyến tiếc này khiến Tống Bạch sợ ngây người, luyến tiếc ư?! Kiều Dực đang đùa cái chi vậy? Nếu một ngày kia Kiều Dực chết đi, có lẽ sẽ có vài người khổ sở, nhưng vài người đó chắc chắn không có Tống Bạch, cậu đã từng… không, đến giờ cậu vẫn hận gã như vậy, không phải sao?!
“Anh… nói… gì?”
Kiều Dực nở nụ cười, ***g ngực phập phồng một hồi, gã chậm rãi nói: “Em sợ tôi làm vậy chắc chắn sẽ chết, tôi đã làm rất nhiều điều sai trái, khiến em đau khổ, quả thật một đao đâm xuống quá nhẹ với tôi, dù gì cũng phải mấy đao nhỉ? Nhưng mà A Bạch à, nếu một ngày kia em thật sự muốn giết tôi, em phải tìm một sát thủ, sau rồi chuẩn bị tốt đường lui cho chính mình, tôi sợ đến lúc đó em lại xảy ra chuyện, tôi không ở bên cạnh em, ai tới an bài hết thảy thay em chứ?”
Tống Bạch trầm mặc, một lúc sau mới nghe cậu khàn khàn nói: “Lúc ấy, nghe anh nói thả tôi đi nên biết là giả mới phải, tôi thật ngây thơ.”
“A Bạch… rất xin lỗi, nhưng toàn bộ chuyện này chính là em tự tìm, là em…”
“Đừng nói xin lỗi nữa, chúng ta đều biết, cho dù không có chuyện này, đến lúc đó anh lại tìm cớ đổi ý như cũ thôi.”
Kiều Dực mím môi, khẽ hôn Tống Bạch, “Tôi không biết nữa… Có lẽ, em nói đúng, tại tôi luyến tiếc mà.”
Tin vui: kể từ đây sẽ có các vở kịch nhỏ:)))
Tin buồn: sắp ngược, cao trào ngược luôn! Cơ mà cũng thường thôi ;)) í hí hí =))
Vở kịch nhỏ 1
Đây là chuyện xảy ra vào thời điểm Kiều Dực phát bệnh, một hôm gã ra cửa, nghiêng ngả lảo đảo đi đến một nơi xa lạ, vô vọng một mình ngồi bệt dưới đất, một ông chú ngang qua, từ trên cao nhìn xuống gã.
Kiều Dực ngẩng đầu, hoảng hốt hỏi: Đây là đâu?
Ông chú nhanh nhẹn rút ra một tấm bản đồ: tiên sinh, bản đồ bản địa mười ngàn một bản!
Kiều Dực: …
Vở kịch nhỏ 2
Một hôm, ba người Lưu Phi, Trần Chí, Trương Túc Vũ đến nhà Kiều Dực, giữa trưa ba người vây quanh cái bàn đấu địa chủ, đoạt địa chủ đoạt đến vui vẻ ầm ĩ, còn Tống Bạch ôm Tiểu Bảo ngồi trên ghế sa lông nhàm chán lật sách, mỗi mình Kiều Dực nấu ăn cho ba người, ở trong bếp bận đến mức đầu đầy mồ hôi, vừa quay đầu lại thì thấy họ càng thấy căm tức, quăng nồi quẳng xẻng, tức tối gào lên: “Mẹ nó mấy anh rảnh đến vậy, sao không giúp tôi một tay đi?!”
Phòng khách chợt yên tĩnh lại, mấy người đối mặt nhìn nhau, một lát sau, bọn họ lưu luyến buông tú lơ khơ trong tay xuống, nhanh như chớp chạy vào phòng bếp, xếp hàng lần lượt đánh tay Kiều Dực một chập.
Kiều Dực: …
Tống Bạch: …
Tiểu Bảo: meo~
Ờm thì cái câu giúp một tay cũng gần như đánh tay đó
Ha ha—— gã nhếch khóe miệng cười nhạt một tiếng khó hiểu, như thể trào phúng, đoạn cúi người nhặt nhạnh từng thứ từng thứ một, giống như dọn dẹp gia cụ thường ngày, đặt lên bàn, sau đó xếp lại ngay ngắn, thậm chí ngay cả mấy trang giấy cũng được ép phẳng phiu, không quăn góc lấy một tờ.
Xong xuôi gã mới đưa mắt nhìn Tống Bạch.
Cậu dựa vào tường, tóc tai quần áo rất hỗn loạn, mà vết thâm tím trên cổ rõ đến đáng sợ, tôn lên sắc da trắng bệch không chút huyết sắc, đơn bạc như là Lục Bình trong màn mưa gió, thổi một cái là trôi đi mất.
Bước từ từ lại gần, tay gã dịu dàng dị thường, mới vừa giơ lên, thì thấy Tống Bạch nghiêng đầu tránh, tay Kiều Dực cứng đờ, miệng đắng chát, giọng ram ráp: “Đau… Đau không?”
“Anh cảm thấy tiếp tục diễn thú vị lắm sao?”
“Tôi đi lấy thuốc cho em…” Kiều Dực chợt xoay người, giống như trốn chạy, nhưng còn chưa kịp đã nghe thấy giọng nói bị biến đổi của Tống Bạch khiến người khác đau xót: “Mọi chuyện đều do tôi làm.”
“Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Bọn họ nói đều là sự thật, Kiều Dực.” Tống Bạch khẽ cười khỉnh một tiếng, chợt nghe thấy Kiều Dực hét lên: “Đừng nói nữa.”
Gã đứng thẳng tắp, đưa lưng về phía Tống Bạch, hai tay nắm thật chặt, mu bàn tay vện gân xanh.
“Tôi không muốn giả bộ thêm nữa.” Tống Bạch tiếp tục nói.
“Đừng nói nữa…”
“Anh có biết trong khoảng thời gian này tôi có bao ghê tởm không, nhìn anh, giả mù sa mưa ỷ lại anh, khiến tôi cảm thấy khó chịu.”
“Đừng nói nữa mà… xin em…” Kiều Dực nghẹn ngào, dường như gã đang kiềm nén gì đó, bóng dáng vô vàn thê lương, ép giọng cực thấp: “Xin em… đừng nói nữa…”
“Thực ra tôi không mất trí nhớ…”
“Tôi mẹ nó bảo em đừng nói nữa em có nghe không!” Kiều Dực đột nhiên thét lên chói tai, cả người lao tới, hai tay bóp cổ Tống Bạch, còn dữ tợn hơn Trần Chí nhiều, ánh mắt gã như thể sắp nhỏ máu, loại ánh mắt mang sợ hãi cùng đau thương tột độ nhìn Tống Bạch, “Em không ngoan một chút được à? Con mẹ nó em ngoan ngoãn tiếp tục giả vờ cho ông đây không tốt à! Em muốn tôi chết tôi sẽ không nói một lời, nhưng em hãy tiếp tục giả vờ cho ông đây, chỉ cần tôi còn chưa chết, em hãy cứ giả vờ đi! Cho dù là giả cũng không sao hết…”
Tống Bạch dồn sức kho khan một trận, lại bị Kiều Dực siết chặt cổ, cả người run rẩy kịch liệt, Kiều Dực chợt nhận ra, vội buông tay, Tống Bạch khụy xuống, Kiều Dực đưa tay ôm lấy cậu, siết chặt cậu vào ngực, vừa ôm vừa kéo cậu lên cái giường bên cạnh.
Ban đầu Tống Bạch còn không phản ứng, đến khi thấy vẻ mặt gã, bỗng giãy giụa, cậu kêu lên một tiếng, nghe rất lạ thường, như tiếng mèo con.
Tống Bạch mặc bộ quần áo thường ngày màu trắng, chiếc áo len hở cổ, thắt một sợi dây, bộ quần áo này là do Kiều Dực chọn, lúc ấy không biết gã nghĩ gì, nhưng hiện tại lại thuận tiện cho gã, chỉ cần kéo sợi dây xuống, áo đã tuột ra luôn, bất lực Tống Bạch dùng cả tay lẫn chân đấm đá loạn xạ, Kiều Dực đè lên người cậu, hai ba cái đã lột áo cậu ra, cúi người xuống, một tay kéo hai tay cậu lên đỉnh đầu, cắn một ngụm vào bờ vai cậu, mạnh đến mức chảy máu, vị tanh ngọt kia lan rộng trong miệng, nhưng Kiều Dực vẫn chẳng hài lòng, như thể phải cắn đứt thịt cậu.
Tống Bạch đau đến mức cong cả chân lên, cậu cắn môi, lại bởi cổ họng bị thương mà phát ra những tiếng the thé nho nhỏ, cái vẻ quơ quào loạn xạ hệt mèo con giơ đuôi muốn được gãi ngứa.
Cuối cùng, Kiều Dực nhả miệng, gã liếm liếm khóe miệng, hơn nữa với cặp mắt đỏ ngầu, cực giống ma cà rồng trên phim, nhe răng nanh, ánh mắt chìm xuống, đột nhiên vươn ngón trỏ đè lên miệng vết thương trên vai Tống Bạch, bị ấn bất thình lình, Tống Bạch kêu đau một tiếng, tay Kiều Dực dính máu tươi, vẽ nguệch ngoạc từng chút một lên môi cậu, dáng vẻ thực chuyên tâm tỉ mẩn kia giống như đang vẽ một bức tranh có một không hai, cho đến khi cánh môi hàng năm không chút huyết sắc của Tống Bạch biến thành màu đỏ tươi quỷ dị, gã mới vừa lòng dừng tay, gã mê mẩn, như thể đang ngắm nhìn tác phẩm hoàn mỹ nhất của mình.
“A Bạch… Em có biết giờ em hấp dẫn thế nào không?” Kiều Dực quái dị cười khặc khặc, gã cúi đầu hôn lên thái dương cậu, như phát điên mà nói: “Giờ tôi chỉ muốn làm em thôi, em bảo, có được không.”
Khi gã dùng cái giọng điệu cực độ mềm mỏng nhẹ nhàng thậm chí là lễ phép để nói ra những lời này, Tống Bạch siết tay thật chặt, cậu rút hết hơi sức mới phun được hai chữ: “Anh, dám!”
“Em cảm thấy tôi dám hay không?” Kiều Dực bỗng bật cười, mặt mày dịu dàng quá đỗi, đưa tay chậm rãi đi xuống, “Chúng ta cùng một chỗ lâu lắm rồi, sao em còn hỏi khờ thế?”
Đau đớn khiến Tống Bạch không còn bao nhiêu hơi sức để ý đến lời Kiều Dực nói. Cả đêm qua, Trần Chí không ngủ, Kiều Dực không ngủ, Tống Bạch… cũng không ngủ, cậu gần như tuyệt vọng nhìn Kiều Dực, nhìn gã lột quần mình xuống, gần như si mê hôn môi, gã ôm Tống Bạch, điên cuồng nghĩ, người này là của mình, vĩnh viễn, là của mình…
Vừa hôn môi cậu, vừa vươn tay chạm vào thân dưới cậu, nhẹ nhàng quấn quanh khí quan dịu ngoan kia, Tống Bạch khẽ than một tiếng trầm nặng, thân thể vặn vẹo hai cái, lại bị Kiều Dực đè chặt, gã dùng đầu gối tách chân Tống Bạch ra, cậu đưa tay phản kháng lại bị gã vặn về phía sau, quần áo bị lột bỏ ném qua một bên, hai ba cái đã thấy tay cậu bị cột vào đầu giường.
Tống Bạch cắn môi, như muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra tiếng luồng hơi chứ thực chất chẳng nói được lời nào, Kiều Dực cúi đầu liếm từ xương quai xanh liếm xuống bụng cậu, giống như ngứa ngáy mà liếm mút bụng cậu, Tống Bạch nhịn không được co rụt chân lại, Kiều Dực thuận tay nâng nó lên, đặt hai chân lên bả vai mình, gã vùi đầu tận lực phục vụ, ra sức hôn môi Tống Bạch, tiếng liếm láp không dứt bên tai, tay Kiều Dực khéo léo xoa hai túi thịt Tống Bạch, rồi sau đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, hôn lên cái nơi khẽ hấp hé như con thú nhỏ, Tống Bạch rùng mình, Kiều Dực dừng lại.
“Em có muốn hay không?” Gã ngẩng đầu hỏi.
Hai má Tống Bạch ửng đỏ, cùng đôi môi vừa mới hồng nhuận, tôn lên cơ thể trắng bệch, tựa như đóa hoa Mạn Châu Sa chết choc, đẹp đến mức chết người.
Hai mắt Kiều Dực tối lại, chỉ cảm thấy cả người kích động đến đáng sợ, máu như thể bị đun lên, một tia vọt lên tận não, phần còn lại nhằm thẳng về phía nửa thân dưới, nơi đó thoáng chốc đã sưng đến phát đau.
Gã cúi đầu, mở miệng hút mạnh một hơi nơi ấy của Tống Bạch, nghe cậu khẽ ngâm một tiếng gãi cả lòng ngứa ngáy, cả người run rẩy, thân thể cong lên theo bản năng, hai chân kẹp chặt, dấn vào miệng Kiều Dực càng thêm sâu.
Nhận thấy độ hưng phấn tăng lên, Kiều Dực càng thêm tò mò, hai tay gã bóp lấy cánh mông mượt mà của Tống Bạch, ngón giữa chậm rãi lần mò tới cái nơi tư mật kia, như có như không ấn lối vào ấy, tựa như muốn đi vào, lại cứ quẩn quanh bên mép ngoài.
Khóe mắt Tống Bạch gỉ nước mắt, cậu cắn răng, kêu ư a hai tiếng, lại bị tiếng liếm mút từ miệng Kiều Dực che lấp, dường như gã chưa từng vội vã lấy lòng Tống Bạch như thế, cảm giác Tống Bạch sắp đến cao trào, gã bỗng đẩy sâu vào cổ họng, hai má hóp chặt, động tác hút mạnh khiến Tống Bạch lập tức buông vũ khí đầu hàng, run rẩy bắn ra.
Kiều Dực nhả ra thứ kia, tức tốc cởi quần áo, lấy luôn dịch thể Tống Bạch vừa bắn, tùy tiện quyệt hai cái, rồi chạm vào cửa sau cậu, đưa đẩy đôi cái, nghe Tống Bạch đè nén rên rỉ, Kiều Dực nhíu mày, như giỗ dành con nít khẽ nói: “Thả lỏng nào…”
Tống Bạch khép chặt chân, Kiều Dực có chút bất mãn, bỗng tách hai bắp đùi cậu ra, buộc chúng gập lại, “Ông đây hầu hạ em thích đến thế, mẹ nó còn không cho ông vào?!”
Trán Tống Bạch thẫm mồ hôi, mỗi lần làm tình, Kiều Dực mà không thỏa mãn thì tính tình sẽ trở nên đặc biệt hung bạo, sự kiên nhẫn của gã cực kỳ kém, mất một lúc không có cách nào đi vào sẽ phát hỏa, mặc cho Tống Bạch đau hay không, dứt khoát đâm mạnh ngón tay vào, tùy tiện ra vào hai cái, đã đem cái thứ đã sớm sưng đến mức nổi gân xanh đặt vào dưới thân Tống Bạch.
Gã cắn răng chậm rãi nhét vào cơ thể Tống Bạch, nhưng tiền diễn quá ít, hơn nữa đã lâu không làm tình, Tống Bạch không thể nào tiếp nhận sự hiện hữu của hắn, chỉ mới tiến vào thôi, Kiều Dực đã bị cái vách thịt nhỏ hẹp kia đè ép phát đau, mà Tống Bạch cũng bởi dị vật xâm nhập, đau đến mức mặt mày nhăn nhíu lại thành một cục, thậm chí môi cũng bị cậu cắn chảy máu.
Thế nhưng Kiều Dực không có ý định dừng lại, gã đổ đầy mồ hôi lạnh, như tự ngược, gã nắm lấy thắt lưng Tống Bạch, ép buộc cậu tiếp tục, từng chút từng chút xé gió mà vào, đau đớn khiến hai người quên đi hết thảy, dường như toàn bộ cảm quan đều tập trung ở huyệt sau, cái loại xé rách này rất đau đớn, mỗi lần tiến vào chia ra từng li từng tí một, như thể đạt được sự tiến bộ rất lớn, trình độ nhẫn nại của Kiều Dực hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của Tống Bạch.
Khi gã hoàn toàn tiến vào, hai người nhịn không được thở phào một hơi, Tống Bạch bất động nằm trên giường, không dám cục cựa dù chỉ một cái, bởi vì chỉ cần khẽ động, cơn đau phía sau sẽ truyền tới như bị phóng đại bội phần, cậu cắn răng, thấy Kiều Dực đột nhiên bắt lấy hai khỏa thù du trước ngực cậu, suồng sã hôn xuống ***g ngực cậu, tiếng động *** đãng mà tình sắc, gã gặm cắn xương quai xanh Tống Bạch, hạ thể cũng đẩy một cái, lần này khiến Tống Bạch chân chính kêu lên bén nhọn.
Tiếng động biến hóa không ngừng vang vọng trong căn phòng, Tiểu Bảo im lặng ngồi trên bậu cửa nhìn hai người giao điệp trên giường, meo một tiếng, sau đó nhảy một cái, bám vào cái cây lớn ngoài phòng, cơn gió thổi bức mành lam nhạt bay bay, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, còn bên trong là bóng tối vô tận đón chờ Tống Bạch.
Khuôn mặt Kiều Dực cực kì mâu thuẫn, vừa vui sướng giống như chiếm được thứ tốt đẹp nhất trần đời, vừa đau khổ khi mất đi thứ quý giá nhất, nắm lấy thắt lưng Tống Bạch, thử động một cái, mồ hôi nhỏ xuống người Tống Bạch, cậu há to miệng, như muốn nói câu gì, Kiều Dực không nghe thấy, cúi đầu, hôn hôn khóe miệng cậu, xen lẫn vị máu khiến tim gã thắt chặt lại, gã đè giọng thật chặt: “Em nói gì thế?”
“Anh…” Hai mắt vô thần, cậu máy móc lặp đi lặp lại, tiếng nói biến dạng, Kiều Dực vẫn chẳng nghe được, gã ôm lấy Tống Bạch, hai người dán chặt một chỗ, gã dịu dàng lau mồ hôi trên trán cậu, “Em nói gì đó… A Bạch?”
“…” Tống Bạch chớp mắt, nói từng câu từng chứ nói: “Anh… Sẽ, hối hận.”
Kiều Dực khựng lại, gã ôm lấy đầu Tống Bạch, siết chặt cậu vào ***g ngực mình, nghe từng tiếng từng tiếng tim đập mạnh mẽ, giọng Kiều Dực trầm mê mà kiên định: “Tôi không hối hận, đời này… Không bao giờ hối hận.”
Tôi yêu em biết chừng nào, yêu đến ngay cả sinh mệnh cũng có thể trao trọn cho em, chỉ cần em nguyện ý, em có thể giết tôi ngay lập tức, nhưng chỉ cần tôi còn chưa chết, sao tôi có thể từ bỏ mà buông tay cho được, tôi không ngừng thuyết phục chính mình, tôi không nên khiến em khó chịu, em thống khổ, tôi cũng thống khổ, em khó chịu, tôi cũng chẳng sống yên, nếu không nhìn thấy em, tôi không sống nổi, tôi phải làm gì đây? Sao tôi buông tay cho đặng? Vậy nên hãy giết tôi đi, chỉ có như vậy, em mới thực sự tự do.
Một giọt lệ từ khóe mắt Tống Bạch nhỏ xuống, chạm vào người Kiều Dực, nóng như lửa tựa như có thể thiêu rụi một người. Khi chiếc điện thoại của gã ở bên vang lên, một giọng nam hết sức đặc sắc hàm chứa từ tính gợi cảm mà thâm tình không ngừng hát: Baby, tell me how can I tell you, That I love you more than life..
A Bạch, tôi yêu em, hơn cả mạng sống của chính mình.
Kiều Dực dồn sức thúc lên, lại chậm rãi rút ra, tiếp tục đẩy vào rồi rút ra, mang theo chút máu, từ nơi mập hợp dần chảy xuôi xuống, đọng lại trên tấm ga giường màu trắng, không biết do máu hay niêm dịch làm trơn, dần dà càng thông thuận, động tác Kiều Dực càng lúc càng nhanh, theo mỗi một lần gã va chạm, tiếng đưa đẩy quanh quẩn bên tai, thân dưới nóng rực, đúng lúc này, Tống Bạch khóc, khóc nức nở, lần đầu tiên Kiều Dực chứng kiến Tống Bạch khóc thương đến vậy, không kiêng nể gì, như thể đã đến cực hạn, cậu bắt lấy tay Kiều Dực, móng tay bấm thật sâu vào da thịt gã, giống đứa bé gào khóc, thanh âm khàn khàn vang vọng bên trong gian phòng, làm tim Kiều Dực đau nhói.
Gã hôn lên khóe mắt Tống Bạch, liếm từng giọt nước mắt mặn chát của cậu, ôm lấy mặt cậu, thở dài: “Tôi phải làm sao đây? A Bạch, tôi yêu em đến vậy.”
Tống Bạch đáp lại cắn vào cổ Kiều Dực, tựa như vừa rồi gã cắn cậu, hệt như muốn cắn đứt một miếng thịt, nói gì cũng không chịu nhả ra, Kiều Dực cau mày, cổ họng lại không phát ra một tiếng, mặc cho cậu nổi điên quấy phá.
Kiều Dực nằm mơ cũng chưa từng nghĩ cậu sẽ ầm ĩ như vậy, lúc nào cậu cũng an tĩnh, trời có sập cậu cũng chẳng mảy may thay đổi sắc mặt, âm thầm chống đỡ, nhưng chớp mắt nghĩ đến có một ngày, cậu như một đứa bé, ôm lấy mình, gào khóc mà trút lòng.
Kiều Dực mềm cả lòng, như ôm con nít dịu dàng ôm lấy cậu, gã muốn dỗ dành cậu, nhưng chẳng thể nói thành lời, chỉ đành im lặng, vuốt lưng cậu từng cái từng cái một.
Tống Bạch khóc thật lâu, cho đến khi mệt lả rồi, mới ghé vào vai Kiều Dực say ngủ, Kiều Dực chẳng dám động đậy, cứ như vậy ôm cậu, vùi mặt trong mái tóc, khóe mắt ướt át ấy.
Cậu nhớ không nổi đã bao lần, cậu cứ khu khư giữ những chuyện phiền não trong lòng, hết lần này đến lần khác muốn chứng minh sự hiện hữu của chúng, Tống Bạch mê man rồi bị giày vò mà tỉnh, sau đó tiếp tục kiệt quệ nằm im trên giường không nhúc nhích, cho đến đêm khuya, cậu bị vòng tay Kiều Dực siết đến thở không nổi, mới động đậy hai cái, trong bóng đêm cặp mắt Kiều Dực phát sáng lạ thường, chiếc di động đặt ở đầu giường bởi vì cạn pin mà phát ra âm báo tắt nguồn, ngọn đèn màu lam leo lét hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của Tống Bạch.
Cậu há miệng, cuối cùng vẫn chỉ yếu ớt mơ hồ nói: “Anh từng nói… thả tôi đi.”
Kiều Dực thắt chặt tay, chôn mặt vào cổ Tống Bạch, chơi xấu nói: “Tôi đã từng nghĩ, khi ấy, em xảy ra chuyện.” Gã cọ cọ hai cái, giọng nói có chút khó chịu, “Là bởi vì tôi.”
Nếu không phải tại gã, Tống Bạch sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm đó, dù cho cuối cùng Kiều Dực liều mạng cứu cậu trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhưng nếu còn tiếp diễn thì sao? Chẳng lẽ Kiều Dực gã lần nào cũng có thể kịp thời như vậy ư?
Lần đầu tiên Kiều Dực cảm thấy dằn vặt đối với những chuyện thiếu đạo đức mà mình đã làm, tay gã nắm thật chặt, dường như phải nhồi nhét Tống Bạch vào cơ thể mình, gã nói: “Tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm nữa, tôi sẽ không… thế nên em không thể đi, tôi từng nghĩ để em rời đi, nhưng A Bạch à, lần này em khiến chuyện tình ầm ĩ hơi lớn rồi, tôi rất giận, cho nên tôi muốn trừng phạt em, phạt em… tiếp tục ở bên cạnh tôi được không? Như vậy em mới có thêm cơ hội giết tôi, đúng chứ? Thực ra em không cần nhọc lòng vậy đâu, chỉ cần một đao, đâm vào đây.”
Gã cầm lấy tay Tống Bạch, để tay cậu xoa nhẹ lên vị trí trái tim của chính mình, lẩm bẩm nói: “Nơi này, một đao đâm xuống, tôi sẽ chết. Nhưng tôi biết em sẽ không làm như vậy, bởi vì em luyến tiếc.”
Câu luyến tiếc này khiến Tống Bạch sợ ngây người, luyến tiếc ư?! Kiều Dực đang đùa cái chi vậy? Nếu một ngày kia Kiều Dực chết đi, có lẽ sẽ có vài người khổ sở, nhưng vài người đó chắc chắn không có Tống Bạch, cậu đã từng… không, đến giờ cậu vẫn hận gã như vậy, không phải sao?!
“Anh… nói… gì?”
Kiều Dực nở nụ cười, ***g ngực phập phồng một hồi, gã chậm rãi nói: “Em sợ tôi làm vậy chắc chắn sẽ chết, tôi đã làm rất nhiều điều sai trái, khiến em đau khổ, quả thật một đao đâm xuống quá nhẹ với tôi, dù gì cũng phải mấy đao nhỉ? Nhưng mà A Bạch à, nếu một ngày kia em thật sự muốn giết tôi, em phải tìm một sát thủ, sau rồi chuẩn bị tốt đường lui cho chính mình, tôi sợ đến lúc đó em lại xảy ra chuyện, tôi không ở bên cạnh em, ai tới an bài hết thảy thay em chứ?”
Tống Bạch trầm mặc, một lúc sau mới nghe cậu khàn khàn nói: “Lúc ấy, nghe anh nói thả tôi đi nên biết là giả mới phải, tôi thật ngây thơ.”
“A Bạch… rất xin lỗi, nhưng toàn bộ chuyện này chính là em tự tìm, là em…”
“Đừng nói xin lỗi nữa, chúng ta đều biết, cho dù không có chuyện này, đến lúc đó anh lại tìm cớ đổi ý như cũ thôi.”
Kiều Dực mím môi, khẽ hôn Tống Bạch, “Tôi không biết nữa… Có lẽ, em nói đúng, tại tôi luyến tiếc mà.”
Tin vui: kể từ đây sẽ có các vở kịch nhỏ:)))
Tin buồn: sắp ngược, cao trào ngược luôn! Cơ mà cũng thường thôi ;)) í hí hí =))
Vở kịch nhỏ 1
Đây là chuyện xảy ra vào thời điểm Kiều Dực phát bệnh, một hôm gã ra cửa, nghiêng ngả lảo đảo đi đến một nơi xa lạ, vô vọng một mình ngồi bệt dưới đất, một ông chú ngang qua, từ trên cao nhìn xuống gã.
Kiều Dực ngẩng đầu, hoảng hốt hỏi: Đây là đâu?
Ông chú nhanh nhẹn rút ra một tấm bản đồ: tiên sinh, bản đồ bản địa mười ngàn một bản!
Kiều Dực: …
Vở kịch nhỏ 2
Một hôm, ba người Lưu Phi, Trần Chí, Trương Túc Vũ đến nhà Kiều Dực, giữa trưa ba người vây quanh cái bàn đấu địa chủ, đoạt địa chủ đoạt đến vui vẻ ầm ĩ, còn Tống Bạch ôm Tiểu Bảo ngồi trên ghế sa lông nhàm chán lật sách, mỗi mình Kiều Dực nấu ăn cho ba người, ở trong bếp bận đến mức đầu đầy mồ hôi, vừa quay đầu lại thì thấy họ càng thấy căm tức, quăng nồi quẳng xẻng, tức tối gào lên: “Mẹ nó mấy anh rảnh đến vậy, sao không giúp tôi một tay đi?!”
Phòng khách chợt yên tĩnh lại, mấy người đối mặt nhìn nhau, một lát sau, bọn họ lưu luyến buông tú lơ khơ trong tay xuống, nhanh như chớp chạy vào phòng bếp, xếp hàng lần lượt đánh tay Kiều Dực một chập.
Kiều Dực: …
Tống Bạch: …
Tiểu Bảo: meo~
Ờm thì cái câu giúp một tay cũng gần như đánh tay đó