Chương 28: Bé muốn ăn con thỏ
Quân Thiên Hàn tâm trạng không mấy vui vẻ về đến nhà, áp suất trên người liền dịu đi khi bé con cầm quyển bài tập lịch bịch chạy đến ôm chân hắn, hớn hở luôn miệng cất tiếng: " Hàn! Bé... làm được rồi. "
Hắn nhìn mấy phép tính đơn giản trên trang giấy, mỉm cười ôm người lên, thơm lên má bé, mặt tươi như hoa: " Cục cưng giỏi quá, Bảo Bảo của anh là nhất. "
Bé con cao hứng, chồm lên hôn hắn một cái, vui vẻ dẩu miệng nhỏ lên: " Tiếp... Hàn Hàn cho tiếp! "
Quân Thiên Hàn bế người vào, hạnh phúc cùng bé thỏ nhỏ xử lí mấy tập bài đơn giản, thỉnh thoảng thư phòng truyền đến tiếng cười khúc khích làm hai vị phu nhân không khỏi ấm lòng.
Hai người " chiến đấu " với mấy phép tính xong, hắn để Bảo Bảo ngồi trong lòng xem hoạt hình trên máy tính bảng, còn mình thì nghiêm túc hưởng thụ cảm giác như bồng lai tiên cảnh này. Quân Thiên Hàn hắn biết chỉ khi tập trung vào mấy con cừu cùng sói này bé con mới tùy ý để hắn chiếm tiện nghi như vậy.
Ôm hôn cục bông một hồi, đang phiêu lãng vành tai bé con, Bánh Bao liền nhảy lên cắt đứt ý niệm của hắn, chen giữa hai người ngồi chồm hỗm ở đấy. Quân Thiên Hàn lạnh mặt xách ót nó lên ném xuống, Bánh Bao hoảng sợ ư ử vài tiếng, khập khiễng rúc vào lòng bé con chui mặt xuống, nhìn cũng không dám nhìn hắn.
Nó cũng chỉ muốn thân thiết chút thôi mà, đâu có cố ý đâu.
Bảo Bảo cẩn thận đặt máy tính xuống, ôm Bánh Bao vào lòng vỗ vỗ, hơi nhíu nhíu mày nhỏ nhìn hắn: " Hàn Hàn hư! Sao... đánh Bánh Bao hả? "
" Anh... " Lời nói ra đến miệng rồi còn nghẹn lại, hắn thật sự không biết nên phản bác làm sao, chỉ có thể ngồi im chịu trận. Vợ hắn cứ như này có khi nào mai kia sẽ cho hắn ra rìa không đây.
Hắn sẽ không nói mình ghen với cún con kia đâu.
Quân Thiên Hàn khó chịu trong người, lập tức im lặng cái gì cũng không nói, cứ thế ủ rũ nhìn bé con chẳng khác gì con chó cỡ bự đang xù lông cả. Bảo Bảo thế mà lại bị dáng vẻ này của hắn lừa gạt, vuốt ve Bánh Bao rồi thả nó xuống, giơ ngón tay lên miệng hơi chu môi nhỏ ra nói khẽ: " Ngoan nhá, bé dỗ Hàn Hàn nha. "
Bánh Bao không biết có hiểu gì không, gật gà gật gù, thè lưỡi ra thở hắt mấy cái, ngoan ngoãn chui vào căn nhà nhỏ của mình, đôi mắt đen láy to tròn hướng hai vị chủ nhân mà quan sát.
Phong Miên đưa hai tay ôm lấy anh trai nhỏ, bắt chước Quân Thiên Hàn thì thầm vào tai hắn: " Hàn Hàn... ngoan nhá! "
Như có sợi lông vũ lướt khẽ qua trái tim đang đập loạn, hắn mỉm cười hôn lên miệng bé vài cái, giận dỗi gì liền tan biến sạch. Cười thoả thích rồi, hắn bất chợt khựng lại. Sao cách bé con dỗ hắn cứ sai sai chỗ nào ấy nhỉ?
Khẽ liếc mắt qua chỗ Bánh Bao đang nằm đấy, một người một chó cứ thế thị giác giao nhau, tự dưng lại thấy điểm tương đồng đáng kinh ngạc nha.
Bảo Bảo vui vẻ đấm đấm lên ngực hắn, xúc giác có vẻ khá tốt, miệng không ngừng bô bô: " Bánh Bao lớn nè. " Dứt lời chỉ vào cún con nằm trong góc hớn hở: " Bánh Bao nhỏ nè. " Nói xong thích thú cười đến nghẹn trong lòng Quân Thiên Hàn, hai má liền đỏ bừng như đoá hoa hồng đọng sương sớm, khiến hắn không cách nào ủy khuất cho nổi, mặc cho cậu làm loạn.
...
Đến lúc mẹ Hàn lên gõ cửa phòng, bé con chơi mệt nên ngủ mất rồi, Quân Thiên Hàn làm động tác ra hiệu rồi ôm bảo bối trong lòng nhẹ nhàng nằm xuống. Văn Thanh Nhã giơ tay ra dấu, liền im hơi lặng tiếng đóng cửa phòng lại.
Tham lam hít sâu một hơi nơi cần cổ trắng nõn, hắn mãn nguyện nhắm mắt dưỡng thần nắn hai má mềm mịn xúc cảm của bé con, nhẫn hết nổi cắn lên vài cái, thế nào nghiện đến nỗi ngấu nghiến luôn miệng nhỏ con nhà người ta; đến khi Bảo Bảo khó chịu ngọ nguậy đầu, Quân Thiên Hàn mới lưu luyến mà rời ra.
Bé con tròn giấc là lúc nửa đêm, hai mắt mở to tỉnh như sáo cầm hai tay hắn lôi lên, sức bé không đủ nên đành đổi cách khác, nắm tóc hắn giật nhẹ. Nhìn hai chỏm tóc bị mình nắm cho biến dạng, Bảo Bảo lại được phen cười đến là vui vẻ, khiến ai đó bị đánh thức trong tâm trạng gần như là bất cần đời luôn rồi.
" Bảo bối, em đói chưa, hửm? " Quân Thiên Hàn cụng trán bé con, yêu thương cọ cọ. Bảo Bảo híp mắt hưởng thụ, tay xoa bụng nhỏ: " Đói... bé muốn ăn con thỏ ạ. "
" Thỏ? Thỏ gì? " Hắn hơi hoang mang, hồi tưởng lại một lúc. Sau liền ngộ ra, là bánh bột hình con thỏ hai mẹ hay làm cho vợ hắn.
Nhưng giờ này hai vị phu nhân cũng ngủ rồi, Quân Thiên Hàn không muốn làm phiền họ. Đầu bếp riêng của gia đình thì chắc chắn là không ở đây giờ này, ông ấy chỉ khi có tiệc lớn mới được điều tới vì nhiệm vụ thôi.
Dư quang liếc qua chiếc điện thoại trong tay, hắn như hạ quyết tâm, chăm chú nhìn vào hai mắt sáng ngời của bé con, nhuệ khí bừng bừng cất tiếng: " Để Hàn Hàn làm cho em. "
Hắn nhìn mấy phép tính đơn giản trên trang giấy, mỉm cười ôm người lên, thơm lên má bé, mặt tươi như hoa: " Cục cưng giỏi quá, Bảo Bảo của anh là nhất. "
Bé con cao hứng, chồm lên hôn hắn một cái, vui vẻ dẩu miệng nhỏ lên: " Tiếp... Hàn Hàn cho tiếp! "
Quân Thiên Hàn bế người vào, hạnh phúc cùng bé thỏ nhỏ xử lí mấy tập bài đơn giản, thỉnh thoảng thư phòng truyền đến tiếng cười khúc khích làm hai vị phu nhân không khỏi ấm lòng.
Hai người " chiến đấu " với mấy phép tính xong, hắn để Bảo Bảo ngồi trong lòng xem hoạt hình trên máy tính bảng, còn mình thì nghiêm túc hưởng thụ cảm giác như bồng lai tiên cảnh này. Quân Thiên Hàn hắn biết chỉ khi tập trung vào mấy con cừu cùng sói này bé con mới tùy ý để hắn chiếm tiện nghi như vậy.
Ôm hôn cục bông một hồi, đang phiêu lãng vành tai bé con, Bánh Bao liền nhảy lên cắt đứt ý niệm của hắn, chen giữa hai người ngồi chồm hỗm ở đấy. Quân Thiên Hàn lạnh mặt xách ót nó lên ném xuống, Bánh Bao hoảng sợ ư ử vài tiếng, khập khiễng rúc vào lòng bé con chui mặt xuống, nhìn cũng không dám nhìn hắn.
Nó cũng chỉ muốn thân thiết chút thôi mà, đâu có cố ý đâu.
Bảo Bảo cẩn thận đặt máy tính xuống, ôm Bánh Bao vào lòng vỗ vỗ, hơi nhíu nhíu mày nhỏ nhìn hắn: " Hàn Hàn hư! Sao... đánh Bánh Bao hả? "
" Anh... " Lời nói ra đến miệng rồi còn nghẹn lại, hắn thật sự không biết nên phản bác làm sao, chỉ có thể ngồi im chịu trận. Vợ hắn cứ như này có khi nào mai kia sẽ cho hắn ra rìa không đây.
Hắn sẽ không nói mình ghen với cún con kia đâu.
Quân Thiên Hàn khó chịu trong người, lập tức im lặng cái gì cũng không nói, cứ thế ủ rũ nhìn bé con chẳng khác gì con chó cỡ bự đang xù lông cả. Bảo Bảo thế mà lại bị dáng vẻ này của hắn lừa gạt, vuốt ve Bánh Bao rồi thả nó xuống, giơ ngón tay lên miệng hơi chu môi nhỏ ra nói khẽ: " Ngoan nhá, bé dỗ Hàn Hàn nha. "
Bánh Bao không biết có hiểu gì không, gật gà gật gù, thè lưỡi ra thở hắt mấy cái, ngoan ngoãn chui vào căn nhà nhỏ của mình, đôi mắt đen láy to tròn hướng hai vị chủ nhân mà quan sát.
Phong Miên đưa hai tay ôm lấy anh trai nhỏ, bắt chước Quân Thiên Hàn thì thầm vào tai hắn: " Hàn Hàn... ngoan nhá! "
Như có sợi lông vũ lướt khẽ qua trái tim đang đập loạn, hắn mỉm cười hôn lên miệng bé vài cái, giận dỗi gì liền tan biến sạch. Cười thoả thích rồi, hắn bất chợt khựng lại. Sao cách bé con dỗ hắn cứ sai sai chỗ nào ấy nhỉ?
Khẽ liếc mắt qua chỗ Bánh Bao đang nằm đấy, một người một chó cứ thế thị giác giao nhau, tự dưng lại thấy điểm tương đồng đáng kinh ngạc nha.
Bảo Bảo vui vẻ đấm đấm lên ngực hắn, xúc giác có vẻ khá tốt, miệng không ngừng bô bô: " Bánh Bao lớn nè. " Dứt lời chỉ vào cún con nằm trong góc hớn hở: " Bánh Bao nhỏ nè. " Nói xong thích thú cười đến nghẹn trong lòng Quân Thiên Hàn, hai má liền đỏ bừng như đoá hoa hồng đọng sương sớm, khiến hắn không cách nào ủy khuất cho nổi, mặc cho cậu làm loạn.
...
Đến lúc mẹ Hàn lên gõ cửa phòng, bé con chơi mệt nên ngủ mất rồi, Quân Thiên Hàn làm động tác ra hiệu rồi ôm bảo bối trong lòng nhẹ nhàng nằm xuống. Văn Thanh Nhã giơ tay ra dấu, liền im hơi lặng tiếng đóng cửa phòng lại.
Tham lam hít sâu một hơi nơi cần cổ trắng nõn, hắn mãn nguyện nhắm mắt dưỡng thần nắn hai má mềm mịn xúc cảm của bé con, nhẫn hết nổi cắn lên vài cái, thế nào nghiện đến nỗi ngấu nghiến luôn miệng nhỏ con nhà người ta; đến khi Bảo Bảo khó chịu ngọ nguậy đầu, Quân Thiên Hàn mới lưu luyến mà rời ra.
Bé con tròn giấc là lúc nửa đêm, hai mắt mở to tỉnh như sáo cầm hai tay hắn lôi lên, sức bé không đủ nên đành đổi cách khác, nắm tóc hắn giật nhẹ. Nhìn hai chỏm tóc bị mình nắm cho biến dạng, Bảo Bảo lại được phen cười đến là vui vẻ, khiến ai đó bị đánh thức trong tâm trạng gần như là bất cần đời luôn rồi.
" Bảo bối, em đói chưa, hửm? " Quân Thiên Hàn cụng trán bé con, yêu thương cọ cọ. Bảo Bảo híp mắt hưởng thụ, tay xoa bụng nhỏ: " Đói... bé muốn ăn con thỏ ạ. "
" Thỏ? Thỏ gì? " Hắn hơi hoang mang, hồi tưởng lại một lúc. Sau liền ngộ ra, là bánh bột hình con thỏ hai mẹ hay làm cho vợ hắn.
Nhưng giờ này hai vị phu nhân cũng ngủ rồi, Quân Thiên Hàn không muốn làm phiền họ. Đầu bếp riêng của gia đình thì chắc chắn là không ở đây giờ này, ông ấy chỉ khi có tiệc lớn mới được điều tới vì nhiệm vụ thôi.
Dư quang liếc qua chiếc điện thoại trong tay, hắn như hạ quyết tâm, chăm chú nhìn vào hai mắt sáng ngời của bé con, nhuệ khí bừng bừng cất tiếng: " Để Hàn Hàn làm cho em. "