Chương 3: Xích Đu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tử Dật ca...muội biết bây giờ muội nói gì cũng vô dụng" Tô Quân Nhụy mơ màng nhìn Thuế Tử Dật nói: "Muội cũng không muốn giải thích nhiều, lúc trước là muội sai, muội đã tổn thương Duyệt Duyệt. Muội chỉ muốn nói...Sau này, muội sẽ không ngang ngược, cũng sẽ không tổn thương Duyệt Duyệt nữa...Muội, muội chỉ muốn gặp mặt Duyệt Duyệt."
"...." Thuế Tử Dật im lặng, anh ta không tin lời của Tô Quân Nhụy.
Tô Quân Nhụy không biết làm sao.
Ai biểu lúc trước mình đã làm quá nhiều chuyện ngu xuẩn khiến cho ai cũng ghét. Tô Quân Nhụy đã sống hai kiếp người nên cô sẽ không so đo lời nói với Thuế Tử Dật. Cô cũng biết bản thân cô đã ngang bướng nhiều lần nên giờ phải cắn răng chịu đựng sự bất mãn của Thuế Tử Dật.
"Tử Dật ca..." Tô Quân Nhụy thành khẩn nói: "Muội biết là muội không đúng, mọi người không tin muội đều do muội tự chuốc lấy. Nếu huynh không yên tâm, lúc muội gặp Duyệt Duyệt, huynh có thể đứng nghe, muội sẽ không nói lời xằng bậy, sẽ không làm chuyện bướng bỉnh sai trái."
Thật lâu sau, Thuế Tử Dật mới nói: "Cô phải qua ải của bá phụ trước đã. Người hiện tại không cho cô gặp Duyệt Duyệt là bá phụ, không phải tôi. Cô tự giải quyết cho tốt. Nếu tôi còn thấy cô tổn thương Duyệt Duyệt, tôi nhất định không tha cho cô." Thuế Tử Dật nói xong liền rời đi.
"Cám ơn Tử Dật ca." Tô Quân Nhụy quỳ gối trên giường chân thành cảm ơn Thuế Tử Dật.
Thuế Tử Dật đi rồi, Tô Quân Nhụy vẫn quỳ gối, cẩn thận tự hỏi. Đầu óc mông lung nhưng cô biết tình cảnh hiện tại của mình đã rất nghiêm trọng.
Hiện tại xem ra, cô đã vì Mộ Dung Lam mà thương tổn trái tim của Duyệt Duyệt, cũng làm cho người nhà thất vọng tột cùng. Tuy mọi chuyện đã qua rất lâu rất lâu, lâu đến mức ký ức của cô đã có chút mơ hồ nhưng cô vẫn còn nhớ. Lúc trước, cô đã làm ra không ít chuyện xằng bậy vì Mộ Dung Lam.
Haizz.......
Lúc nãy, đầu cô chỉ choáng váng. Nay nó đã nhức bưng bưng.
Ông trời ơi, tôi rất cảm ơn người đã cho tôi sống lại, cho tôi thêm một cơ hội bù đắp sai lầm của mình nhưng mà...Nếu như người đã cho tôi sống lại...tại sao người không cho tôi quay lại sớm hơn mấy năm? Hoặc sớm một tháng cũng được....
Tại sao cho tôi sống lại vào lúc này?
Tại sao? Tại sao chứ?
Tô Quân Nhụy bực bội nằm trên giường. Cảm giác đau rát từ phía sau ập đến làm cô phải hít hà không ngừng. Cô vội vàng điều chỉnh tư thế.
Haizz...nên làm gì bây giờ đây? Duyệt Duyệt chịu gặp mình không? Cha mẹ, còn ca ca nữa, họ sẽ tha thứ cho mình?
5 ngày sau, Tô Quân Nhụy đã mất hết kiên nhẫn. Thuế Tử Duyệt vẫn chưa ghé thăm cô lần nào. Tô Quân Nhụy không biết những lời cô nghe được lúc đó là thật hay là mơ?
Qua mấy ngày, Tô Quân Nhụy biết cha cô vẫn còn giận lắm. Chắc ông vẫn còn muốn nhét cô vào lại bụng mẹ để tái tạo. Theo như cô nhớ, cha cô vẫn tiếp tục giận kể cả khi cô đã hòa ly với Thuế Tử Duyệt.
"...." Đầu cô ngày càng đau.
"Nhụy Nhụy làm sao vậy?" Triệu Uyển Uyển vội hỏi khi thấy vẻ mặt nhăn nhó của Tô Quân Nhụy: "Đầu còn đau không? Mẹ giúp con gọi thái y."
Tô Quân Nhụy vội lắc đầu, đây không phải là thứ cô quan tâm lúc này. Cô hỏi Triệu Uyển Uyển: "Mẹ à, Duyệt Duyệt đâu rồi? Con muốn gặp nàng."
Triệu Uyển Uyển khó xử vừa chỉnh góc chăn cho Tô Quân Nhụy vừa nói: "Nhụy Nhụy à, con đừng gặp Duyệt Duyệt, cha con không cho con gặp con bé đâu, hơn nữa...Duyệt Duyệt là đứa con gái tốt, dù con không thích, con cũng không nên tổn thương con bé."
Tô Quân Nhụy không nói nên lời, ngay cả mẹ cô cũng không bênh vực cô. Tô Quân Nhụy cẩn thận nhìn Triệu Uyển Uyển. Người đàn bà này luôn dịu dàng như thế. Bà luôn nghe lời cha cô. Thực ra, đời trước cô không thích tính nhu nhược của bà, thậm chí thấy chướng mắt. Cô luôn cảm thấy dù là nữ cũng phải có chủ kiến có suy nghĩ riêng của mình, không phải chuyện gì cũng lấy trượng phu làm chuẩn.
Thế nhưng, vào lúc địch xâm lăng, người đàn bà dịu dàng đó đã mặc kệ lời can ngăn của trượng phu quyết ý cùng ông lên tường thành. Vì bảo vệ kinh thành, bà bằng lòng hy sinh cả tính mạng. Máu của bà đã nhiễm đỏ cả tường thành năm đó. Bà đã tự thiêu vì không muốn bị quân địch làm nhục. Qua hết thảy, Tô Quân Nhụy mới hiểu được mẹ cô luôn nghe theo ý của cha cô không phải do yếu đuối mà do tình yêu. Bởi vì bà yêu cha cô cho nên bằng lòng nghe lời ông. Điều đó không đồng nghĩa với việc bà không có suy nghĩ riêng không có chủ kiến. Chẳng qua, những chuyện đó nhỏ nhặt đó không quan trọng bằng trượng phu của bà. Tuy nhiên, khi đối mặt với quốc gia đại sự, bà sẽ quyết đoán, sẽ cố chấp hơn bất cứ ai. Điều đó không có nghĩa là bà không yêu trượng phu, ngược lại, vì bà rất yêu rất yêu nên bà mới muốn cùng ông kề vai sát cánh, đồng sinh cộng tử.
"Mẹ" Tô Quân Nhụy nói: "Con biết...trước kia là con không đúng, là con tổn thương Duyệt Duyệt cũng như tổn thương mọi người. Sau này con sẽ không tái phạm, mẹ yên tâm."
Triệu Uyển Uyển sửng sốt. Bà không nghĩ sẽ có một ngày Tô Quân Nhụy biết hối cải. Thực nhanh sau đó, Triệu Uyển Uyển tươi cười gật đầu nói với Tô Quân Nhụy: "Ngoan, ngoan, mẹ biết Nhụy Nhụy không phải là đứa bướng bỉnh hỗn xược."
Tô Quân Nhụy: "...." Bộ lúc trước mình ngang bướng lắm hay sao? Ngay cả mẹ cũng nói vậy.
Tuy Triệu Uyển Uyển tin lời của Tô Quân Nhụy nhưng bà vẫn không đồng ý cho cô gặp Thuế Tử Duyệt. Bà chỉ nói: "Cha con còn giận lắm, chúng ta không nên cãi lời cha. Chờ cha nguôi ngoai, mẹ sẽ nói giúp con. Con cứ ở đây dưỡng thương cho tốt, tuyệt đối đừng ra ngoài làm bậy, đừng để cha nổi giận nữa."
Tô Quân Nhụy sốt ruột, âm thầm hò hét: Chờ cha hết giận, Duyệt Duyệt cũng đã hòa ly với cô mất rồi. Đến lúc đó cô còn có thể làm gì để bồi thường cho Duyệt Duyệt đây?
Xem ra muốn gặp Duyệt Duyệt, cô nên dựa vào bản thân.
Tô Quân Nhụy đã nằm trên giường ba ngày. Cô thực sự không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Thừa lúc trời tối, cô bèn trộm đi nhìn Thuế Tử Duyệt.
Cô đã dưỡng thương hơn nửa tháng, vết thương đã hồi phục rất nhiều, đi lại cũng nhanh nhẹn hơn. Chẳng bao lâu, Tô Quân Nhụy đã đến tiểu viện của Thuế Tử Duyệt, cả viện tối đen như mực, không một ánh đèn. Cô đứng trước cửa phòng của Thuế Tử Duyệt, cứ do dự không thôi.
Duyệt Duyệt chắc đã ngủ, giờ này mình vào sẽ kinh động đến nàng nhưng có một số việc vẫn nên nói rõ ràng càng sớm càng tốt. Cô sợ đợi càng lâu càng thêm hiểu lầm.
Tô Quân Nhụy nghĩ nghĩ rồi mở cửa phòng. Cô nhẹ nhàng bước vào, căn phòng tối mịt.
Cô tới gần giường mới phát hiện... nàng không ở trên giường.
"...." Thuế Tử Duyệt không ở tiểu viện? Vậy nàng đi đâu?
Chẳng lẽ...Duyệt Duyệt đã về phủ Thừa Tướng?! Tô Quân Nhụy tâm phiền ý loạn, chỉ muốn chạy đến phủ Thừa Tướng tìm người.
Không không không!
Không đúng! Cô còn nhớ sau khi hòa ly Duyệt Duyệt mới rời khỏi phủ Bình An Vương. Bây giờ, hai nàng vẫn chưa hòa ly nên Thuế Tử Duyệt chắc chắn còn ở trong phủ.
Tô Quân Nhụy cẩn thận tìm kiếm khắp tiểu viện. Cô tìm rồi mới phát hiện, chẳng những không thấy bóng dáng Thuế Tử Duyệt ngay cả nha hoàn cũng không có ai.
Có khi nào nàng ra ngoài chơi?
Trời đã tối sao còn ra ngoài?
Tô Quân Nhụy chờ mãi cũng không thấy Thuế Tử Duyệt về. Chắc hôm nay không gặp được rồi. Mai quay lại hẵng nói? Hay là tiếp tục tìm?
Lúc Tô Quân Nhụy tìm thấy Thuế Tử Duyệt, nàng đang đứng trước một cái xích đu, nha hoàn Liễu Nhi đứng phía sau nàng. Hai người đó cầm theo một cái đèn lồng nhỏ, ánh đèn mờ nhạt. Nếu Tô Quân Nhụy không nhìn kỹ, chắc cô sẽ không nhận ra.
Trời đêm nay không trăng, Vương phủ chìm trong màn đêm yên tĩnh, đèn lồng tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt. Thuế Tử Duyệt mặc một chiếc váy dài màu xanh lặng yên đứng nhìn cái xích đu.
"Thiếu phu nhân..." Liễu Nhi cầm đèn lồng nhắc nhở nàng: "Trời không còn sớm, chúng ta nên về thôi."
Thuế Tử Duyệt vẫn lặng thinh đứng đó, qua thật lâu nàng mới khẽ cười nói: "Em thử nghĩ xem, nếu Quân Nhụy biết tôi đã ngồi lên xích đu, nàng có giận không?" Mi mắt nàng cong cong, nét mặt tươi cười y như trong ấn tượng của Tô Quân Nhụy. Ánh đèn le lói chiếu sáng nửa khuôn mặt nàng.
"Sẽ không đâu...cũng không ai nói xích đu này chỉ cho mình cô ta ngồi...Thiếu phu nhân mới là phu nhân chính thức sao lại không thể ngồi?" Khi nhắc đến Mộ Dung Lam, Liễu Nhi bức xúc vô cùng: "Thiếu phu nhân, người ngồi đi, Liễu Nhi giúp người đẩy xích đu, người chịu không?"
Thuế Tử Duyệt nhẹ nhàng gật đầu, sau đó từ từ ngồi xuống xích đu. Liễu Nhi đặt đèn sang một bên tiến lên đẩy.
Ánh đèn dời đi, Tô Quân Nhụy không nhìn rõ biểu cảm trên mặt của Thuế Tử Duyệt. Cô chỉ nghe nàng nói: "Cẩn thận chút, đừng để mọi người phát hiện."
Liễu Nhi không cam lòng nhưng vẫn thành thật trả lời: "Dạ rõ, Thiếu phu nhân."
Ánh sáng yếu ớt đến từ cái đèn lồng lặng lẽ chiếu rọi bóng dáng hai cô gái trong màn đêm u tối. Một người nhẹ nhàng đẩy, một người cẩn thận ngồi, không dám phát ra tiếng động.
Tô Quân Nhụy chợt bừng tỉnh nhận ra, cái xích đu mà Duyệt Duyệt đang ngồi chính là cái xích đu cô đã làm cho Mộ Dung Lam. Lần đầu tiên cô gặp Mộ Dung Lam, cô đã yêu ả từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó, cô đã mời Mộ Dung Lam vào phủ chơi mặc kệ sự phản đối của gia đình. Khi đó, ả nói ả muốn chơi xích đu, cô liền làm ra một cái để lấy lòng. Tô Quân Nhụy nhìn dáng vẻ lén lút Thuế Tử Duyệt khi nàng trộm ngồi lên xích đu. Lòng cô đau như cắt.
Tô Quân Nhụy không rõ bản thân muốn làm gì lúc này, cô chỉ thấy rất khó chịu. Cứ như thế, cô lặng im trộm nhìn hai người kia lén lút chơi xích đu trong đêm khuya tĩnh mịch.
Chỉ với một món đồ, có người xem nó như một đôi giày rách không màng quan tâm. Ngược lại, có người sẽ xem nó như châu báu mà nâng niu giữ gìn.
Người chỉ xem ngươi như giày rách, ngươi lại sốt sắng chạy theo lấy lòng. Còn người xem ngươi như châu báu, ngươi lại hắt hủi vứt bỏ không quan tâm.
Tô Quân Nhụy à Tô Quân Nhụy, đời trước nhà ngươi có kết cục cô độc suốt đời đúng là rất đáng. Tất cả đều do ngươi gieo gió gặt bão.
Sau một hồi chơi xích đu, Thuế Tử Duyệt thấm mệt, nàng cùng Liễu Nhi trở về tiểu viện. Tô Quân Nhụy đứng nép một bên nhìn theo, không nói.
"Thiếu phu nhân, người có mệt không?"
"Không mệt, Liễu Nhi, tối mai chúng ta sẽ đến chơi nữa, em thấy được không?"
"Thiếu phu nhân muốn thì tối mai chúng ta lại đến."
"Tử Dật ca...muội biết bây giờ muội nói gì cũng vô dụng" Tô Quân Nhụy mơ màng nhìn Thuế Tử Dật nói: "Muội cũng không muốn giải thích nhiều, lúc trước là muội sai, muội đã tổn thương Duyệt Duyệt. Muội chỉ muốn nói...Sau này, muội sẽ không ngang ngược, cũng sẽ không tổn thương Duyệt Duyệt nữa...Muội, muội chỉ muốn gặp mặt Duyệt Duyệt."
"...." Thuế Tử Dật im lặng, anh ta không tin lời của Tô Quân Nhụy.
Tô Quân Nhụy không biết làm sao.
Ai biểu lúc trước mình đã làm quá nhiều chuyện ngu xuẩn khiến cho ai cũng ghét. Tô Quân Nhụy đã sống hai kiếp người nên cô sẽ không so đo lời nói với Thuế Tử Dật. Cô cũng biết bản thân cô đã ngang bướng nhiều lần nên giờ phải cắn răng chịu đựng sự bất mãn của Thuế Tử Dật.
"Tử Dật ca..." Tô Quân Nhụy thành khẩn nói: "Muội biết là muội không đúng, mọi người không tin muội đều do muội tự chuốc lấy. Nếu huynh không yên tâm, lúc muội gặp Duyệt Duyệt, huynh có thể đứng nghe, muội sẽ không nói lời xằng bậy, sẽ không làm chuyện bướng bỉnh sai trái."
Thật lâu sau, Thuế Tử Dật mới nói: "Cô phải qua ải của bá phụ trước đã. Người hiện tại không cho cô gặp Duyệt Duyệt là bá phụ, không phải tôi. Cô tự giải quyết cho tốt. Nếu tôi còn thấy cô tổn thương Duyệt Duyệt, tôi nhất định không tha cho cô." Thuế Tử Dật nói xong liền rời đi.
"Cám ơn Tử Dật ca." Tô Quân Nhụy quỳ gối trên giường chân thành cảm ơn Thuế Tử Dật.
Thuế Tử Dật đi rồi, Tô Quân Nhụy vẫn quỳ gối, cẩn thận tự hỏi. Đầu óc mông lung nhưng cô biết tình cảnh hiện tại của mình đã rất nghiêm trọng.
Hiện tại xem ra, cô đã vì Mộ Dung Lam mà thương tổn trái tim của Duyệt Duyệt, cũng làm cho người nhà thất vọng tột cùng. Tuy mọi chuyện đã qua rất lâu rất lâu, lâu đến mức ký ức của cô đã có chút mơ hồ nhưng cô vẫn còn nhớ. Lúc trước, cô đã làm ra không ít chuyện xằng bậy vì Mộ Dung Lam.
Haizz.......
Lúc nãy, đầu cô chỉ choáng váng. Nay nó đã nhức bưng bưng.
Ông trời ơi, tôi rất cảm ơn người đã cho tôi sống lại, cho tôi thêm một cơ hội bù đắp sai lầm của mình nhưng mà...Nếu như người đã cho tôi sống lại...tại sao người không cho tôi quay lại sớm hơn mấy năm? Hoặc sớm một tháng cũng được....
Tại sao cho tôi sống lại vào lúc này?
Tại sao? Tại sao chứ?
Tô Quân Nhụy bực bội nằm trên giường. Cảm giác đau rát từ phía sau ập đến làm cô phải hít hà không ngừng. Cô vội vàng điều chỉnh tư thế.
Haizz...nên làm gì bây giờ đây? Duyệt Duyệt chịu gặp mình không? Cha mẹ, còn ca ca nữa, họ sẽ tha thứ cho mình?
5 ngày sau, Tô Quân Nhụy đã mất hết kiên nhẫn. Thuế Tử Duyệt vẫn chưa ghé thăm cô lần nào. Tô Quân Nhụy không biết những lời cô nghe được lúc đó là thật hay là mơ?
Qua mấy ngày, Tô Quân Nhụy biết cha cô vẫn còn giận lắm. Chắc ông vẫn còn muốn nhét cô vào lại bụng mẹ để tái tạo. Theo như cô nhớ, cha cô vẫn tiếp tục giận kể cả khi cô đã hòa ly với Thuế Tử Duyệt.
"...." Đầu cô ngày càng đau.
"Nhụy Nhụy làm sao vậy?" Triệu Uyển Uyển vội hỏi khi thấy vẻ mặt nhăn nhó của Tô Quân Nhụy: "Đầu còn đau không? Mẹ giúp con gọi thái y."
Tô Quân Nhụy vội lắc đầu, đây không phải là thứ cô quan tâm lúc này. Cô hỏi Triệu Uyển Uyển: "Mẹ à, Duyệt Duyệt đâu rồi? Con muốn gặp nàng."
Triệu Uyển Uyển khó xử vừa chỉnh góc chăn cho Tô Quân Nhụy vừa nói: "Nhụy Nhụy à, con đừng gặp Duyệt Duyệt, cha con không cho con gặp con bé đâu, hơn nữa...Duyệt Duyệt là đứa con gái tốt, dù con không thích, con cũng không nên tổn thương con bé."
Tô Quân Nhụy không nói nên lời, ngay cả mẹ cô cũng không bênh vực cô. Tô Quân Nhụy cẩn thận nhìn Triệu Uyển Uyển. Người đàn bà này luôn dịu dàng như thế. Bà luôn nghe lời cha cô. Thực ra, đời trước cô không thích tính nhu nhược của bà, thậm chí thấy chướng mắt. Cô luôn cảm thấy dù là nữ cũng phải có chủ kiến có suy nghĩ riêng của mình, không phải chuyện gì cũng lấy trượng phu làm chuẩn.
Thế nhưng, vào lúc địch xâm lăng, người đàn bà dịu dàng đó đã mặc kệ lời can ngăn của trượng phu quyết ý cùng ông lên tường thành. Vì bảo vệ kinh thành, bà bằng lòng hy sinh cả tính mạng. Máu của bà đã nhiễm đỏ cả tường thành năm đó. Bà đã tự thiêu vì không muốn bị quân địch làm nhục. Qua hết thảy, Tô Quân Nhụy mới hiểu được mẹ cô luôn nghe theo ý của cha cô không phải do yếu đuối mà do tình yêu. Bởi vì bà yêu cha cô cho nên bằng lòng nghe lời ông. Điều đó không đồng nghĩa với việc bà không có suy nghĩ riêng không có chủ kiến. Chẳng qua, những chuyện đó nhỏ nhặt đó không quan trọng bằng trượng phu của bà. Tuy nhiên, khi đối mặt với quốc gia đại sự, bà sẽ quyết đoán, sẽ cố chấp hơn bất cứ ai. Điều đó không có nghĩa là bà không yêu trượng phu, ngược lại, vì bà rất yêu rất yêu nên bà mới muốn cùng ông kề vai sát cánh, đồng sinh cộng tử.
"Mẹ" Tô Quân Nhụy nói: "Con biết...trước kia là con không đúng, là con tổn thương Duyệt Duyệt cũng như tổn thương mọi người. Sau này con sẽ không tái phạm, mẹ yên tâm."
Triệu Uyển Uyển sửng sốt. Bà không nghĩ sẽ có một ngày Tô Quân Nhụy biết hối cải. Thực nhanh sau đó, Triệu Uyển Uyển tươi cười gật đầu nói với Tô Quân Nhụy: "Ngoan, ngoan, mẹ biết Nhụy Nhụy không phải là đứa bướng bỉnh hỗn xược."
Tô Quân Nhụy: "...." Bộ lúc trước mình ngang bướng lắm hay sao? Ngay cả mẹ cũng nói vậy.
Tuy Triệu Uyển Uyển tin lời của Tô Quân Nhụy nhưng bà vẫn không đồng ý cho cô gặp Thuế Tử Duyệt. Bà chỉ nói: "Cha con còn giận lắm, chúng ta không nên cãi lời cha. Chờ cha nguôi ngoai, mẹ sẽ nói giúp con. Con cứ ở đây dưỡng thương cho tốt, tuyệt đối đừng ra ngoài làm bậy, đừng để cha nổi giận nữa."
Tô Quân Nhụy sốt ruột, âm thầm hò hét: Chờ cha hết giận, Duyệt Duyệt cũng đã hòa ly với cô mất rồi. Đến lúc đó cô còn có thể làm gì để bồi thường cho Duyệt Duyệt đây?
Xem ra muốn gặp Duyệt Duyệt, cô nên dựa vào bản thân.
Tô Quân Nhụy đã nằm trên giường ba ngày. Cô thực sự không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Thừa lúc trời tối, cô bèn trộm đi nhìn Thuế Tử Duyệt.
Cô đã dưỡng thương hơn nửa tháng, vết thương đã hồi phục rất nhiều, đi lại cũng nhanh nhẹn hơn. Chẳng bao lâu, Tô Quân Nhụy đã đến tiểu viện của Thuế Tử Duyệt, cả viện tối đen như mực, không một ánh đèn. Cô đứng trước cửa phòng của Thuế Tử Duyệt, cứ do dự không thôi.
Duyệt Duyệt chắc đã ngủ, giờ này mình vào sẽ kinh động đến nàng nhưng có một số việc vẫn nên nói rõ ràng càng sớm càng tốt. Cô sợ đợi càng lâu càng thêm hiểu lầm.
Tô Quân Nhụy nghĩ nghĩ rồi mở cửa phòng. Cô nhẹ nhàng bước vào, căn phòng tối mịt.
Cô tới gần giường mới phát hiện... nàng không ở trên giường.
"...." Thuế Tử Duyệt không ở tiểu viện? Vậy nàng đi đâu?
Chẳng lẽ...Duyệt Duyệt đã về phủ Thừa Tướng?! Tô Quân Nhụy tâm phiền ý loạn, chỉ muốn chạy đến phủ Thừa Tướng tìm người.
Không không không!
Không đúng! Cô còn nhớ sau khi hòa ly Duyệt Duyệt mới rời khỏi phủ Bình An Vương. Bây giờ, hai nàng vẫn chưa hòa ly nên Thuế Tử Duyệt chắc chắn còn ở trong phủ.
Tô Quân Nhụy cẩn thận tìm kiếm khắp tiểu viện. Cô tìm rồi mới phát hiện, chẳng những không thấy bóng dáng Thuế Tử Duyệt ngay cả nha hoàn cũng không có ai.
Có khi nào nàng ra ngoài chơi?
Trời đã tối sao còn ra ngoài?
Tô Quân Nhụy chờ mãi cũng không thấy Thuế Tử Duyệt về. Chắc hôm nay không gặp được rồi. Mai quay lại hẵng nói? Hay là tiếp tục tìm?
Lúc Tô Quân Nhụy tìm thấy Thuế Tử Duyệt, nàng đang đứng trước một cái xích đu, nha hoàn Liễu Nhi đứng phía sau nàng. Hai người đó cầm theo một cái đèn lồng nhỏ, ánh đèn mờ nhạt. Nếu Tô Quân Nhụy không nhìn kỹ, chắc cô sẽ không nhận ra.
Trời đêm nay không trăng, Vương phủ chìm trong màn đêm yên tĩnh, đèn lồng tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt. Thuế Tử Duyệt mặc một chiếc váy dài màu xanh lặng yên đứng nhìn cái xích đu.
"Thiếu phu nhân..." Liễu Nhi cầm đèn lồng nhắc nhở nàng: "Trời không còn sớm, chúng ta nên về thôi."
Thuế Tử Duyệt vẫn lặng thinh đứng đó, qua thật lâu nàng mới khẽ cười nói: "Em thử nghĩ xem, nếu Quân Nhụy biết tôi đã ngồi lên xích đu, nàng có giận không?" Mi mắt nàng cong cong, nét mặt tươi cười y như trong ấn tượng của Tô Quân Nhụy. Ánh đèn le lói chiếu sáng nửa khuôn mặt nàng.
"Sẽ không đâu...cũng không ai nói xích đu này chỉ cho mình cô ta ngồi...Thiếu phu nhân mới là phu nhân chính thức sao lại không thể ngồi?" Khi nhắc đến Mộ Dung Lam, Liễu Nhi bức xúc vô cùng: "Thiếu phu nhân, người ngồi đi, Liễu Nhi giúp người đẩy xích đu, người chịu không?"
Thuế Tử Duyệt nhẹ nhàng gật đầu, sau đó từ từ ngồi xuống xích đu. Liễu Nhi đặt đèn sang một bên tiến lên đẩy.
Ánh đèn dời đi, Tô Quân Nhụy không nhìn rõ biểu cảm trên mặt của Thuế Tử Duyệt. Cô chỉ nghe nàng nói: "Cẩn thận chút, đừng để mọi người phát hiện."
Liễu Nhi không cam lòng nhưng vẫn thành thật trả lời: "Dạ rõ, Thiếu phu nhân."
Ánh sáng yếu ớt đến từ cái đèn lồng lặng lẽ chiếu rọi bóng dáng hai cô gái trong màn đêm u tối. Một người nhẹ nhàng đẩy, một người cẩn thận ngồi, không dám phát ra tiếng động.
Tô Quân Nhụy chợt bừng tỉnh nhận ra, cái xích đu mà Duyệt Duyệt đang ngồi chính là cái xích đu cô đã làm cho Mộ Dung Lam. Lần đầu tiên cô gặp Mộ Dung Lam, cô đã yêu ả từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó, cô đã mời Mộ Dung Lam vào phủ chơi mặc kệ sự phản đối của gia đình. Khi đó, ả nói ả muốn chơi xích đu, cô liền làm ra một cái để lấy lòng. Tô Quân Nhụy nhìn dáng vẻ lén lút Thuế Tử Duyệt khi nàng trộm ngồi lên xích đu. Lòng cô đau như cắt.
Tô Quân Nhụy không rõ bản thân muốn làm gì lúc này, cô chỉ thấy rất khó chịu. Cứ như thế, cô lặng im trộm nhìn hai người kia lén lút chơi xích đu trong đêm khuya tĩnh mịch.
Chỉ với một món đồ, có người xem nó như một đôi giày rách không màng quan tâm. Ngược lại, có người sẽ xem nó như châu báu mà nâng niu giữ gìn.
Người chỉ xem ngươi như giày rách, ngươi lại sốt sắng chạy theo lấy lòng. Còn người xem ngươi như châu báu, ngươi lại hắt hủi vứt bỏ không quan tâm.
Tô Quân Nhụy à Tô Quân Nhụy, đời trước nhà ngươi có kết cục cô độc suốt đời đúng là rất đáng. Tất cả đều do ngươi gieo gió gặt bão.
Sau một hồi chơi xích đu, Thuế Tử Duyệt thấm mệt, nàng cùng Liễu Nhi trở về tiểu viện. Tô Quân Nhụy đứng nép một bên nhìn theo, không nói.
"Thiếu phu nhân, người có mệt không?"
"Không mệt, Liễu Nhi, tối mai chúng ta sẽ đến chơi nữa, em thấy được không?"
"Thiếu phu nhân muốn thì tối mai chúng ta lại đến."