Chương 5: Hồng Y
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Quân Nhụy loay hoay trước tủ quần áo đến gần nửa đêm, cuối cùng cô đã tìm được một chiếc váy màu trắng điểm chút hoa văn hồng nhạt. Tô Quân Nhụy nghĩ đến thường ngày Duyệt Duyệt rất thích mặc váy có màu sắc tương tự như cái này, cô liền thấy hài lòng nhưng tại sao nó nhăn quá.
"Sao nó nhăn quá vậy?" Tô Quân Nhụy chán ghét cầm chiếc váy hỏi.
Nguyệt Nhi vô tội nói: "Quận chúa, lúc ấy người đã bảo Nguyệt Nhi đem cất nó ở đáy hòm. Người nói màu của nó nhợt nhạt quá nhàm chán, Lam cô nương không thích. Nó bị đè dưới đáy hơn một tháng, đương nhiên phải bị nhăn rồi."
Tô Quân Nhụy đưa váy cho Nguyệt Nhi nói: "Em đem váy đi làm thẳng lại, ngày mai ta muốn mặc nó."
"Dạ" Nguyệt Nhi nhận lệnh ôm váy chạy đi.
Tô Quân Nhụy thật vất vả mới thu phục chiếc váy. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai cô sẽ dẫn Thuế Tử Duyệt ra ngoài du ngoạn, lòng cô háo hứng không thôi. Cô lăn tới lăn lui đến gần sáng mới chợp mắt, xém chút đã trễ giờ.
Tô Quân Nhụy vội vội vàng vàng vừa sửa soạn vừa trách móc Nguyệt Nhi không gọi mình dậy sớm. Nguyệt Nhi cam chịu giúp cô chải đầu không muốn nói chuyện.
Tô Quân Nhụy mặc váy trắng, rất đắc ý tự nhận rằng váy của mình sẽ rất hợp với váy của Thuế Tử Duyệt. Cô đi đến tiểu viện, ai ngờ...hôm nay, Thuế Tử Duyệt lại chọn một chiếc váy màu đỏ rực rỡ.
Màu đỏ!
Tô Quân Nhụy chưa từng thấy Thuế Tử Duyệt như hôm nay. Trong ấn tượng của cô, Duyệt Duyệt luôn hiền lành, nhu hòa, luôn gắn liền với bộ váy trắng trang nhã. Hôm nay nàng thật lạ. Nàng mặc váy đỏ diễm lệ xuất hiện trước mặt cô.
"Duyệt Duyệt?" Tô Quân Nhụy kinh ngạc gọi tên nàng.
Thế Tử Duyệt cũng ngạc nhiên khi nhìn bộ váy trắng của Tô Quân Nhụy.
Mộ Dung Lam thích mặc màu đỏ. Khi ả mặc nó sẽ toát ra vẻ nóng bỏng lóa mắt và quyến rũ. Nhưng cảm giác ấy không giống với khí chất hiện tại của Thuế Tử Duyệt khi nàng mặc hồng y.
Vẻ đẹp của Thuế Tử Duyệt hoàn toàn khác với Mộ Dung Lam.
Đây là lần đầu tiên Tô Quân Nhụy thấy Thuế Tử Duyệt mặc váy đỏ. Nàng vẫn hiền lành điềm tĩnh nhưng...
Quyến rũ vô cùng?
Đột nhiên, Tô Quân Nhụy thấy khát nước và giật mình. Cô vừa định tiến lên, Thuế Tử Duyệt bỗng lùi về.
"Ta...ta...ta mặc nhầm váy...ta...để ta đi thay." Thuế Tử Duyệt lắp bắp, gương mặt nàng đỏ lên vì bối rối. Nàng xoay người muốn đi.
"Duyệt Duyệt?" Tô Quân Nhụy vội vàng tiến lên một bước, nắm tay của Thuế Tử Duyệt.
Thuế Tử Duyệt cứng đờ cả người. Tô Quân Nhụy rất vất vả mới nắm được tay nàng nên cô đã tự dặn lòng quyết không buông tay. Cô vội vã nói: "Duyệt Duyệt, nàng mặc bộ này rất đẹp. Nàng mặc màu nào cũng đẹp, cứ mặc đi, đừng thay."
Thuế Tử Duyệt bất ngờ quay lại nhìn Tô Quân Nhụy. Nàng mừng rỡ. Cặp mắt đen mở to. Nàng hỏi lại: "Thật vậy sao?" Thuế Tử Duyệt nở nụ cười rực rỡ suýt làm choáng cả mắt của Tô Quân Nhụy.
Nhìn thấy nụ cười rực rỡ đó, Tô Quân Nhụy bỗng bật ra một ý nghĩ "A! Đây mới là dáng vẻ vui mừng của Thuế Tử Duyệt?!" Vẻ vui mừng bỗng biến mất vì nàng đã vội vàng khắc chế nó. Tựa như dù có vui mừng cách mấy, nàng cũng không dám biểu hiện ra ngoài quá nhiều. Thuế Tử Duyệt lập tức lấy lại bình tĩnh, sau đó nói với Tô Quân Nhụy: "Nếu..đã vậy...thì cứ như vậy đi." Nàng cúi đầu nhìn tay Tô Quân Nhụy đang nắm tay mình. Nàng ngại ngùng tránh tránh. Thực ra, nàng không hề muốn tránh thoát.
Tô Quân Nhụy bật cười nói: "Ừ, rất đẹp. Duyệt Duyệt của chúng ta mặc cái gì cũng đẹp, cũng dễ coi." Cô kéo tay Thuế Tử Duyệt nói tiếp: "Đi thôi, nếu không đi, sẽ trễ."
Khuôn mặt xinh đẹp điềm đạm của Thuế Tử Duyệt bị nung đến đỏ rực. Ngay cả dáng vẻ thanh thoát, cước bộ vững vàng thường ngày đã có chút hoảng loạn.
Nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của Thuế Tử Duyệt, Tô Quân Nhụy cảm thấy rất vui vẻ. Nàng càng luống cuống bối rối, cô càng vui vẻ.
Càng nghĩ, Tô Quân Nhụy càng muốn trêu chọc nàng. Cô dùng ngón tay xoa nhẹ mu bàn tay của Thuế Tử Duyệt. Nàng liền run rẩy, giật mình pha chút bối rối.
Tô Quân Nhụy trộm nhìn Thuế Tử Duyệt và vô tình bắt gặp dáng vẻ lúng túng của nàng. Cô bỗng cảm thấy Duyệt Duyệt rất đáng yêu.
Hôm nay, kinh thành náo nhiệt lạ thường. Phần lớn là vì hôm nay Quận chúa kỳ quái Tô Quân Nhụy sẽ dắt Quận chúa phu nhân ra ngoài du ngoạn. Vì thế, một đám người đã làm bộ làm tịch đi dạo phố nhưng thực chất là tới xem náo nhiệt. Kết quả, cả đám phải trầm trồ kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái mặc váy đỏ đi bên cạnh Tô Quân Nhụy.
"Ai ai ai vậy?"
"Ê, người mặc váy đỏ là ai vậy? Là Mộ Dung Lam?"
"Ủa, nghe nói Quận chúa sẽ dắt Quận chúa phu nhân du ngoạn mà? Sao bây giờ đổi thành tiểu thư nhà Mộ Dung? Rốt cuộc chuyện ra sao?"
"Nhìn kỹ không giống tiểu thư nhà Mộ Dung? Nét mặt không giống!"
"Không giống không giống! Ngoài bộ y phục đỏ ra, không giống chỗ nào hết!"
"Khí chất không giống!"
"Dung mạo không giống!"
"Ngôn hành cử chỉ cũng không giống!"
"Không giống chút nào!"
"Vậy là ai?"
"Mẹ tôi ơi! Cô gái đó là Quận chúa phu nhân mà."
"Nghe nói Quận chúa phu nhân luôn thích mặc đồ màu nhạt mà, sao hôm nay lại mặc đồ đỏ đi ra ngoài?"
"Nghe nói trước đó Quận chúa phu nhân đã nổi giận đùng đùng vì Quận chúa dây dưa mập mờ với Mộ Dung cô nương."
"Có khi nào hôm nay Quận chúa phu nhân mặc đồ đỏ vì muốn so tài cao thấp với Mộ Dung cô nương?"
"Dung mạo của Quận chúa phu nhân có thể sáng ngang với vẻ tuyệt sắc của Mộ Dung cô nương sao?"
Xung quanh tràn ngập tiếng xì xầm to nhỏ, Thuế Tử Duyệt cũng nghe được loáng thoáng vài câu. Nàng càng nghe, thân thể càng cứng lại, bước chân càng chậm đi. Tô Quân Nhụy nắm tay Thuế Tử Duyệt đi nên chẳng bao lâu cô đã phát hiện điểm khác thường của nàng. Cô quay sang nhìn người bên cạnh. Quả nhiên, ánh mắt nàng thuở đầu còn mang vẻ vui mừng ngượng ngùng nay đã có chút mờ mịt. Thân hình cũng không nhúc nhích.
Tô Quân Nhụy không vui, lập tức nắm chặt tay Thuế Tử Duyệt, kéo nàng lại gần mình. Sau đó, cô trừng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
".........."
Bốn phía im lặng như tờ.
Tô Quân Nhụy vừa lòng. Cô kéo Thuế Tử Duyệt qua một sạp hàng, vừa cầm lên một đôi bông tai hoa đào nho nhỏ vừa quay sang nói với Thuế Tử Duyệt: "Duyệt Duyệt thấy đẹp không?" Tô Quân Nhụy biết rõ Thuế Tử Duyệt thích hoa đào nên cô đoán chắc nàng sẽ thích nó.
Thuế Tử Duyệt vô cùng thích thú nhìn đôi bông tai. Con ngươi đen láy khẽ động, nàng nhẹ nhàng gật gật đầu. Từ "đẹp" được thốt ra nhẹ nhàng tựa như cánh hoa anh đào lay động uyển chuyển trong gió xuân, ấm áp mê say lòng người.
Tô Quân Nhụy mừng rỡ trả lời: "Vậy ta đeo cho Duyệt Duyệt được không?"
"Hả?" Thuế Tử Duyệt bất ngờ, nàng nhìn Tô Quân Nhụy với vẻ thận trọng khó tin. Tuy nhiên, khát vọng được gần gũi Tô Quân Nhụy quá lớn đã lấn át mọi cảm xúc khác của nàng. Chúng khiến nàng phải gật đầu cười nói: "Được." Thuế Tử Duyệt đứng yên, tùy ý Tô Quân Nhụy đeo bông tai cho mình.
"...." Quận chúa lập dị thân mật với Quận chúa phu nhân trên phố.
Tô Quân Nhụy vô cùng hài lòng đeo bông tai cho Thuế Tử Duyệt. Cả hai tiếp tục dạo bước trên đường. Quận chúa đại nhân đặc biệt vui vẻ. Cô cười nói bên tai Thuế Tử Duyệt: "Duyệt Duyệt thích cái gì cứ nói cho ta biết, ta sẽ mua cho nàng. Ta đã mang theo rất nhiều bạc." Nếu nàng thích cả con phố, ta cũng sẵn sàng mua cả dãy phố cho nàng.
Thuế Tử Duyệt cúi đầu nhìn tay mình đang được Tô Quân Nhụy nắm chặt, khuôn mặt tiếp tục ửng hồng. Nàng nở nụ cười như hoa và trả lời cô: "Làm gì có nhiều thứ muốn mua tới vậy."
"........"
"Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy Quận chúa phu nhân mặc hồng y đẹp thôi sao?"
"Thực ra tôi thấy...không giống."
"Ừ...không giống."
"Làm sao? Chẳng lẽ Quận chúa phu nhân đẹp hơn Mộ Dung cô nương?"
"Tất nhiên là không...nhưng Quận chúa phu nhân mặc như vậy làm cho tôi muốn..."
"Muốn?"
"Muốn..."
"Muốn cái gì?"
"Muốn chọc ghẹo. Có phải tôi ảo tưởng quá không?"
"Không phải ảo tưởng..."
"Hả?"
"Tôi cũng nghĩ vậy..."
"Quận chúa phu nhân...thực sự..."
"Muốn trêu ghẹo nàng ấy..."
Tô Quân Nhụy tâm trạng phơi phới nhưng khi cô nghe được lời nói không đứng đắn kia, vui sướng chợt tiêu tan. Cô hung hăng trừng mắt nhìn những kẻ đang xàm ngôn, cô rất muốn lao tới đánh bọn chúng một trận no đòn.
Vợ của ta là vật để các ngươi đùa giỡn lúc nào cũng được hay sao! Xằng bậy!
"..." Xung quanh lại rơi vào trầm lắng.
Tô Quân Nhụy đột nhiên dừng lại, Thuế Tử Duyệt quay sang thắc mắc: "Quân Nhụy làm sao vậy?"
Tô Quân Nhụy cười đáp: "Không có gì...Đi thêm vài bước sẽ đến rừng đào. Nghe nói mấy ngày nay hoa đào nở rộ rất đẹp. Ta dẫn nàng đi ngắm."
Thuế Tử Duyệt chưa kịp nói gì đã bị Tô Quân Nhụy kéo đi.
Sau khi trọng sinh, Quận chúa đại nhân lại rơi vào phiền muộn.
Bỗng nhiên nhận ra vợ mình quá đáng yêu nhưng...thật không may những người khác cũng thấy vậy.
Quá phiền muộn....
Tô Quân Nhụy loay hoay trước tủ quần áo đến gần nửa đêm, cuối cùng cô đã tìm được một chiếc váy màu trắng điểm chút hoa văn hồng nhạt. Tô Quân Nhụy nghĩ đến thường ngày Duyệt Duyệt rất thích mặc váy có màu sắc tương tự như cái này, cô liền thấy hài lòng nhưng tại sao nó nhăn quá.
"Sao nó nhăn quá vậy?" Tô Quân Nhụy chán ghét cầm chiếc váy hỏi.
Nguyệt Nhi vô tội nói: "Quận chúa, lúc ấy người đã bảo Nguyệt Nhi đem cất nó ở đáy hòm. Người nói màu của nó nhợt nhạt quá nhàm chán, Lam cô nương không thích. Nó bị đè dưới đáy hơn một tháng, đương nhiên phải bị nhăn rồi."
Tô Quân Nhụy đưa váy cho Nguyệt Nhi nói: "Em đem váy đi làm thẳng lại, ngày mai ta muốn mặc nó."
"Dạ" Nguyệt Nhi nhận lệnh ôm váy chạy đi.
Tô Quân Nhụy thật vất vả mới thu phục chiếc váy. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai cô sẽ dẫn Thuế Tử Duyệt ra ngoài du ngoạn, lòng cô háo hứng không thôi. Cô lăn tới lăn lui đến gần sáng mới chợp mắt, xém chút đã trễ giờ.
Tô Quân Nhụy vội vội vàng vàng vừa sửa soạn vừa trách móc Nguyệt Nhi không gọi mình dậy sớm. Nguyệt Nhi cam chịu giúp cô chải đầu không muốn nói chuyện.
Tô Quân Nhụy mặc váy trắng, rất đắc ý tự nhận rằng váy của mình sẽ rất hợp với váy của Thuế Tử Duyệt. Cô đi đến tiểu viện, ai ngờ...hôm nay, Thuế Tử Duyệt lại chọn một chiếc váy màu đỏ rực rỡ.
Màu đỏ!
Tô Quân Nhụy chưa từng thấy Thuế Tử Duyệt như hôm nay. Trong ấn tượng của cô, Duyệt Duyệt luôn hiền lành, nhu hòa, luôn gắn liền với bộ váy trắng trang nhã. Hôm nay nàng thật lạ. Nàng mặc váy đỏ diễm lệ xuất hiện trước mặt cô.
"Duyệt Duyệt?" Tô Quân Nhụy kinh ngạc gọi tên nàng.
Thế Tử Duyệt cũng ngạc nhiên khi nhìn bộ váy trắng của Tô Quân Nhụy.
Mộ Dung Lam thích mặc màu đỏ. Khi ả mặc nó sẽ toát ra vẻ nóng bỏng lóa mắt và quyến rũ. Nhưng cảm giác ấy không giống với khí chất hiện tại của Thuế Tử Duyệt khi nàng mặc hồng y.
Vẻ đẹp của Thuế Tử Duyệt hoàn toàn khác với Mộ Dung Lam.
Đây là lần đầu tiên Tô Quân Nhụy thấy Thuế Tử Duyệt mặc váy đỏ. Nàng vẫn hiền lành điềm tĩnh nhưng...
Quyến rũ vô cùng?
Đột nhiên, Tô Quân Nhụy thấy khát nước và giật mình. Cô vừa định tiến lên, Thuế Tử Duyệt bỗng lùi về.
"Ta...ta...ta mặc nhầm váy...ta...để ta đi thay." Thuế Tử Duyệt lắp bắp, gương mặt nàng đỏ lên vì bối rối. Nàng xoay người muốn đi.
"Duyệt Duyệt?" Tô Quân Nhụy vội vàng tiến lên một bước, nắm tay của Thuế Tử Duyệt.
Thuế Tử Duyệt cứng đờ cả người. Tô Quân Nhụy rất vất vả mới nắm được tay nàng nên cô đã tự dặn lòng quyết không buông tay. Cô vội vã nói: "Duyệt Duyệt, nàng mặc bộ này rất đẹp. Nàng mặc màu nào cũng đẹp, cứ mặc đi, đừng thay."
Thuế Tử Duyệt bất ngờ quay lại nhìn Tô Quân Nhụy. Nàng mừng rỡ. Cặp mắt đen mở to. Nàng hỏi lại: "Thật vậy sao?" Thuế Tử Duyệt nở nụ cười rực rỡ suýt làm choáng cả mắt của Tô Quân Nhụy.
Nhìn thấy nụ cười rực rỡ đó, Tô Quân Nhụy bỗng bật ra một ý nghĩ "A! Đây mới là dáng vẻ vui mừng của Thuế Tử Duyệt?!" Vẻ vui mừng bỗng biến mất vì nàng đã vội vàng khắc chế nó. Tựa như dù có vui mừng cách mấy, nàng cũng không dám biểu hiện ra ngoài quá nhiều. Thuế Tử Duyệt lập tức lấy lại bình tĩnh, sau đó nói với Tô Quân Nhụy: "Nếu..đã vậy...thì cứ như vậy đi." Nàng cúi đầu nhìn tay Tô Quân Nhụy đang nắm tay mình. Nàng ngại ngùng tránh tránh. Thực ra, nàng không hề muốn tránh thoát.
Tô Quân Nhụy bật cười nói: "Ừ, rất đẹp. Duyệt Duyệt của chúng ta mặc cái gì cũng đẹp, cũng dễ coi." Cô kéo tay Thuế Tử Duyệt nói tiếp: "Đi thôi, nếu không đi, sẽ trễ."
Khuôn mặt xinh đẹp điềm đạm của Thuế Tử Duyệt bị nung đến đỏ rực. Ngay cả dáng vẻ thanh thoát, cước bộ vững vàng thường ngày đã có chút hoảng loạn.
Nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của Thuế Tử Duyệt, Tô Quân Nhụy cảm thấy rất vui vẻ. Nàng càng luống cuống bối rối, cô càng vui vẻ.
Càng nghĩ, Tô Quân Nhụy càng muốn trêu chọc nàng. Cô dùng ngón tay xoa nhẹ mu bàn tay của Thuế Tử Duyệt. Nàng liền run rẩy, giật mình pha chút bối rối.
Tô Quân Nhụy trộm nhìn Thuế Tử Duyệt và vô tình bắt gặp dáng vẻ lúng túng của nàng. Cô bỗng cảm thấy Duyệt Duyệt rất đáng yêu.
Hôm nay, kinh thành náo nhiệt lạ thường. Phần lớn là vì hôm nay Quận chúa kỳ quái Tô Quân Nhụy sẽ dắt Quận chúa phu nhân ra ngoài du ngoạn. Vì thế, một đám người đã làm bộ làm tịch đi dạo phố nhưng thực chất là tới xem náo nhiệt. Kết quả, cả đám phải trầm trồ kinh ngạc khi nhìn thấy cô gái mặc váy đỏ đi bên cạnh Tô Quân Nhụy.
"Ai ai ai vậy?"
"Ê, người mặc váy đỏ là ai vậy? Là Mộ Dung Lam?"
"Ủa, nghe nói Quận chúa sẽ dắt Quận chúa phu nhân du ngoạn mà? Sao bây giờ đổi thành tiểu thư nhà Mộ Dung? Rốt cuộc chuyện ra sao?"
"Nhìn kỹ không giống tiểu thư nhà Mộ Dung? Nét mặt không giống!"
"Không giống không giống! Ngoài bộ y phục đỏ ra, không giống chỗ nào hết!"
"Khí chất không giống!"
"Dung mạo không giống!"
"Ngôn hành cử chỉ cũng không giống!"
"Không giống chút nào!"
"Vậy là ai?"
"Mẹ tôi ơi! Cô gái đó là Quận chúa phu nhân mà."
"Nghe nói Quận chúa phu nhân luôn thích mặc đồ màu nhạt mà, sao hôm nay lại mặc đồ đỏ đi ra ngoài?"
"Nghe nói trước đó Quận chúa phu nhân đã nổi giận đùng đùng vì Quận chúa dây dưa mập mờ với Mộ Dung cô nương."
"Có khi nào hôm nay Quận chúa phu nhân mặc đồ đỏ vì muốn so tài cao thấp với Mộ Dung cô nương?"
"Dung mạo của Quận chúa phu nhân có thể sáng ngang với vẻ tuyệt sắc của Mộ Dung cô nương sao?"
Xung quanh tràn ngập tiếng xì xầm to nhỏ, Thuế Tử Duyệt cũng nghe được loáng thoáng vài câu. Nàng càng nghe, thân thể càng cứng lại, bước chân càng chậm đi. Tô Quân Nhụy nắm tay Thuế Tử Duyệt đi nên chẳng bao lâu cô đã phát hiện điểm khác thường của nàng. Cô quay sang nhìn người bên cạnh. Quả nhiên, ánh mắt nàng thuở đầu còn mang vẻ vui mừng ngượng ngùng nay đã có chút mờ mịt. Thân hình cũng không nhúc nhích.
Tô Quân Nhụy không vui, lập tức nắm chặt tay Thuế Tử Duyệt, kéo nàng lại gần mình. Sau đó, cô trừng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
".........."
Bốn phía im lặng như tờ.
Tô Quân Nhụy vừa lòng. Cô kéo Thuế Tử Duyệt qua một sạp hàng, vừa cầm lên một đôi bông tai hoa đào nho nhỏ vừa quay sang nói với Thuế Tử Duyệt: "Duyệt Duyệt thấy đẹp không?" Tô Quân Nhụy biết rõ Thuế Tử Duyệt thích hoa đào nên cô đoán chắc nàng sẽ thích nó.
Thuế Tử Duyệt vô cùng thích thú nhìn đôi bông tai. Con ngươi đen láy khẽ động, nàng nhẹ nhàng gật gật đầu. Từ "đẹp" được thốt ra nhẹ nhàng tựa như cánh hoa anh đào lay động uyển chuyển trong gió xuân, ấm áp mê say lòng người.
Tô Quân Nhụy mừng rỡ trả lời: "Vậy ta đeo cho Duyệt Duyệt được không?"
"Hả?" Thuế Tử Duyệt bất ngờ, nàng nhìn Tô Quân Nhụy với vẻ thận trọng khó tin. Tuy nhiên, khát vọng được gần gũi Tô Quân Nhụy quá lớn đã lấn át mọi cảm xúc khác của nàng. Chúng khiến nàng phải gật đầu cười nói: "Được." Thuế Tử Duyệt đứng yên, tùy ý Tô Quân Nhụy đeo bông tai cho mình.
"...." Quận chúa lập dị thân mật với Quận chúa phu nhân trên phố.
Tô Quân Nhụy vô cùng hài lòng đeo bông tai cho Thuế Tử Duyệt. Cả hai tiếp tục dạo bước trên đường. Quận chúa đại nhân đặc biệt vui vẻ. Cô cười nói bên tai Thuế Tử Duyệt: "Duyệt Duyệt thích cái gì cứ nói cho ta biết, ta sẽ mua cho nàng. Ta đã mang theo rất nhiều bạc." Nếu nàng thích cả con phố, ta cũng sẵn sàng mua cả dãy phố cho nàng.
Thuế Tử Duyệt cúi đầu nhìn tay mình đang được Tô Quân Nhụy nắm chặt, khuôn mặt tiếp tục ửng hồng. Nàng nở nụ cười như hoa và trả lời cô: "Làm gì có nhiều thứ muốn mua tới vậy."
"........"
"Chẳng lẽ chỉ có mình tôi thấy Quận chúa phu nhân mặc hồng y đẹp thôi sao?"
"Thực ra tôi thấy...không giống."
"Ừ...không giống."
"Làm sao? Chẳng lẽ Quận chúa phu nhân đẹp hơn Mộ Dung cô nương?"
"Tất nhiên là không...nhưng Quận chúa phu nhân mặc như vậy làm cho tôi muốn..."
"Muốn?"
"Muốn..."
"Muốn cái gì?"
"Muốn chọc ghẹo. Có phải tôi ảo tưởng quá không?"
"Không phải ảo tưởng..."
"Hả?"
"Tôi cũng nghĩ vậy..."
"Quận chúa phu nhân...thực sự..."
"Muốn trêu ghẹo nàng ấy..."
Tô Quân Nhụy tâm trạng phơi phới nhưng khi cô nghe được lời nói không đứng đắn kia, vui sướng chợt tiêu tan. Cô hung hăng trừng mắt nhìn những kẻ đang xàm ngôn, cô rất muốn lao tới đánh bọn chúng một trận no đòn.
Vợ của ta là vật để các ngươi đùa giỡn lúc nào cũng được hay sao! Xằng bậy!
"..." Xung quanh lại rơi vào trầm lắng.
Tô Quân Nhụy đột nhiên dừng lại, Thuế Tử Duyệt quay sang thắc mắc: "Quân Nhụy làm sao vậy?"
Tô Quân Nhụy cười đáp: "Không có gì...Đi thêm vài bước sẽ đến rừng đào. Nghe nói mấy ngày nay hoa đào nở rộ rất đẹp. Ta dẫn nàng đi ngắm."
Thuế Tử Duyệt chưa kịp nói gì đã bị Tô Quân Nhụy kéo đi.
Sau khi trọng sinh, Quận chúa đại nhân lại rơi vào phiền muộn.
Bỗng nhiên nhận ra vợ mình quá đáng yêu nhưng...thật không may những người khác cũng thấy vậy.
Quá phiền muộn....